Lúc Tô Mộc Vũ được đưa đến bệnh viện, nửa người dưới dường như bị ướt đẫm bởi máu, không còn chút ý thức, chỉ biết theo bản năng che lấy bụng, nỉ non cầu xin bảo vệ lấy con mình.
Tiền Phong đau lòng, cắn răng điên cuồng đẩy Tô Mộc Vũ vào phòng phẫu thuật: “Bác sĩ, bác sĩ, các người đâu hết rồi? Mau cứu cô ấy! Nhất định phải cứu cô ấy!”
Bác sĩ thấy tình huống khẩn cấp, nhanh chóng gọi người vào phòng cấp cứu, chuẩn bị phẫu thuật.
Y tá thấy Tiền Phong không chịu đi ra ngoài liền nói: “Bệnh nhân sinh non, mời người nhà ra bên ngoài chờ đợi, đừng quấy rầy bác sĩ tiến hành phẫu thuật!”
Sinh non? Cô mới mang thai bảy tháng thôi!
Tiền Phong một cước hung hăng đá lên vách tường, ôm lấy đầu, cả người ngồi chồm hổm trên mặt đất: Tại sao? Tại sao cuối cùng anh vẫn không có cách nào bảo vệ được em? Thật xin lỗi… Tiểu Vũ… Con mẹ nó! Chúng mày chết hết đi!
Trong phòng cấp cứu, âm thanh rên rỉ cùng tiếng dao kéo vang lên khe khẽ, từng âm thanh lại giống như dao găm từng mãnh cắt nát ngực Tiền Phong, khiến hắn đau đến sống không bằng chết.
Đây quả thực là một ngày tệ hại, liên tiếp năm tiếng đồng hồ vẫn không có chút tin tức gì của Tô Mộc Vũ.
Thẳng đến giờ thứ sáu, Phong Kính mới mang theo một thân phong trần mà đến, trên người vẫn là lễ phục màu bạc chói mắt. Tiền Phong trong nháy mắt ánh mắt đỏ lên, xiết chặt nắm tay hung hăng vung đến.
“Cậu còn mặt mũi đến đây sao? Muốn nhìn cô ấy chết như thế nào hả? Mau cút!”
Phong Kính nghiêng thân tránh thoát một quyền, ánh mắt lợi hại đón nhận con ngươi đỏ rực của Tiền Phong, thanh âm mang theo lo lắng khó mà áp chế được: “Tôi không rảnh tay đôi với cậu, cô ấy như thế nào rồi?”
“Cô ấy như thế nào?” Tiền Phong quả thực giống như nghe được chuyện cười “Cô ấy như thế nào cậu cũng không có tư cách để biết!” Nói xong, một cước lại bay đến người Phong Kính.
“Chậc chậc, Tiền thiếu, lời này của anh là không đúng nha” Trong im lặng, Phong Nghi như một con rắn từ phía khuất bước ra “Người phụ nữ này mang trong bụng đứa nhỏ có thể là con cháu Phong gia chúng ta, anh hai, anh nói có đúng hay không?”
Hắn cười đến vô cùng ngây ngô như một đứa trẻ, lại khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
Trong mắt Phong Kính hiện lên một tia ư ám, lại biến mất trong phút chốc, bộ mặt không chút gợn sóng gật đầu, nói: “Được rồi, cô ấy như thế nào tôi không quan tâm, nhưng đứa nhỏ không được mảy may tổn thương”
“Cậu!!!” Nếu trong tay Tiền Phong có dao găm, hắn hận không thể một dao chém chết Phong Kính!
Lúc này, bác sĩ đầu đầy mồ hôi đẩy cửa phòng cấp cứu, hô lớn: “Ai là cha đứa bé?”
Phong Kính hơi híp mắt, nói: “Là tôi!”
Trong phòng cấp cứu, chìm trong từng cơn đau đến chết đi sống lại, Tô Mộc Vũ nghe thấy thanh âm quen thuộc thì ngón tay bỗng nhúc nhích.
Hắn đến đây… phải không? Thật là… hắn sao?
Ngoài phòng cấp cứu, trong mắt bác sĩ hiện lên một tia thương hại, nói: “Bệnh nhân sinh non dẫn đến rong huyết, bây giờ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có thể giữ một, người lớn hay đứa nhỏ?”
“Cái gì?” Tiền Phong chấn kinh, ước chừng một giây mới kịp phản ứng, nhanh chóng nắm lấy cổ áo bác sĩ hét lên: “Ông có ý gì? Ông vừa nói cái gì?”
Cái gì mà giữ người lớn hay đứa nhỏ, lời thoại này không phải nên chỉ có trên phim ảnh sao? Hoang đường, quả thật hoang đường!
Bác sĩ tiếp lời: “Xin anh bình tĩnh! Bệnh nhân còn đang chờ cứu trên bàn mổ, người nhà mau ra quyết định!”
Tiền Phong không đợi, nói: “Lời vô nghĩa này mà còn muốn…”
Một câu, hung hăng đánh vào trên mặt Tiền Phong khiến hắn không cách nào động đậy được: “Cậu… cậu đang nói… cái gì vậy hả?”
Bác sĩ ngơ ngác, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy câu trả lời như vậy, cho dù có nhẫn tâm lắm cũng không trả lời như vậy. Chỉ cứu đứa nhỏ, ý này không phải là giết chết người lớn sao?
Bác sĩ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Nhưng đây là Phong đại thiếu gia, ai dám làm trái? Chỉ phải đáp ứng, vội vàng tiến vào phòng cấp cứu, tiếp tục phẫu thuật.
Tiền Phong điên cuồng chặn lại “Các người còn phải là con người không? Cô ấy là một người phụ nữ, một người phụ nữ đang sắp chết đó, cứu cô ấy, tôi nói các người cứu cô ấy có nghe thấy không hả?”
Hắn cố sống cố chết giữ chặt bác sĩ, không cho bọn họ đi vào. Thế nhưng đột nhiên sau gáy bị đánh mạnh vào, trước mắt dần trắng xóa, hắn liều mạng vươn tay muốn giữ chặt cái gì đó, nhưng đã không còn kịp, cả người mất đi ý thức, biểu tình cuối cùng là không cam lòng như vậy.
Bác sĩ không còn trở ngại, đóng cửa phòng cấp cứu lại, tiếp tục phẫu thuật. Một sinh mệnh bắt đầu và cũng là lúc một sinh mệnh kết thúc.
Phong Nghi nhìn người anh lạnh lùng của mình, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Anh hai, lúc này anh so với em còn tàn nhẫn hơn. Ha ha ha…”
Tiếng cười của hắn vang dội như vậy, chói tai như vậy, tựa hồ toàn bộ tầng lầu đều chỉ vang vọng tiếng cười quỷ mị của hắn mà thôi.
Phong Kính trong tiếng cười kia, nhắm chặt hai mắt lại.
Chỉ cần… đứa nhỏ, quả nhiên, quả nhiên trong mắt hắn cô chỉ là một công cụ thay thế nho nhỏ mà thôi. Mày ráng chịu đi… mày phải ráng chịu thôi Tô Mộc Vũ.
Trên mặt Tô Mộc Vũ tái nhợt, hơi hơi nở nụ cười, khóe mắt có một giọt lệ chảy xuống. Cô nhìn một con dao dần dần tiến về phía mình.
Cuối cùng, khép ánh mắt lại…
Cũng tốt, khiến cho tất cả chấm dứt đi…
Tô Mộc Vũ mơ thấy mình bay nhẹ trên bầu trời, bay thật xa, thật xa, tựa hồ tiến vào một thế giới khác, một nơi sạch sẽ, không có một chút tạp chất nào.
Cô cảm thấy một bộ phận nào đó trên cơ thể mình bị lấy đi. Một vật sắc lạnh cứ như vậy giống cứ đi phần máu thịt của cô, cô muốn dùng sức ngăn lại, nhưng vẫn ngăn không được…
Con ngoan… con ở đâu?
Mẹ có tìm như thế nào cũng không thấy con, mẹ mệt mỏi quá, mệt quá rồi, cho nên, mẹ đi trước, nhưng mẹ sẽ luôn chờ con, mẹ sẽ luôn ở một nơi gọi là thiên đường để chờ đợi con…
Một tiếng khóc ré lên, âm thanh điện tim đồ vang lên một quãng dài, dường như là vang vọng cả bệnh viện.
“Đại thiếu, đã xong” Không biết qua bao lâu, Cừu Văn tiến lên phía trước nói.
Bốn chữ, giống như tuyên bố mọi chuyện đã kết thúc.
Y tá ẵm đến một đứa nhỏ quấn trong khăn trắng, đưa đến trước mặt Phong Kính “Đây là… tiểu thiếu gia…”
Phong Kính nhìn đứa nhỏ trước mắt, vẫn còn dính máu, nó nhỏ bé như con mèo con, vươn tay, hai tay không ngừng run rẩy.
Một giọt nước mắt, từ trên không rơi vào mặt đứa nhỏ.
Phong Kính đột nhiên che ngực, một ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra, y tá sợ hãi gọi bác sĩ, Phong Kính giơ tay lên ngăn lại.
Hắn đứng lên, tại hành lang dài hun hút, từng bước, từng bước tiêu sái đi, mỗi một bước đều chậm như vậy, chậm giống như cố gắng níu kéo thời gian.
Dưới chân hắn hiện ra một cái bóng mơ hồ, cho đến khi hắn ngã nhào ra đất, cả người run rẩy, máu phun đầy nền đất lạnh giá…