Ánh trăng chiếu xuống khiến chiếc bóng của một cô gái kéo dài ra phía sau, từng làn gió mát rượi thổi qua...
Thượng Quan Tuyền một mình đi ra biệt thự. Không biết vì sao nhưng cô chỉ muốn đi dạo loanh quanh không có mục đích như vậy. Vừa hít thở bầu không khí bên ngoài, vừa nhìn lên ánh đèn sáng trong phòng sách, Thượng Quan Tuyền chỉ muốn xông vào nói cho Lãnh Thiên Dục biết toàn bộ chân tướng mọi việc!
Cô đặt tay lên bụng dưới, dường như có thể cảm nhận được một sinh mệnh bé nhỏ đang trong bụng mình. Chẳng bao lâu sau, bụng cô sẽ càng ngày càng lớn, cô sẽ giống con gấu bự ngốc nghếch mất thôi!
Cô ngồi xuống một chiếc ghế, nhẹ nhàng vỗ lên bụng, ánh mắt đầy hạnh phúc!
Liệu đây có phải là thật không?
Cho tới bây giờ cô vẫn không ngừng tự hỏi chính bản thân mình, hạnh phúc ngắn ngủi như vậy, còn cô thì tham lam sợ vuột mất nó...
Lãnh Thiên Dục tuy là người lạnh lẽo như băng nhưng lại hòa tan trái tim cô, khiến cô lưu luyến nhớ nhung hắn, cô sợ mọi thứ sẽ biến mất...
Không được!
Thượng Quan Tuyền trầm mặt xuống, đứng bật dậy!
Không được! Rốt cuộc cô cũng nhận ra sự trống trải trong lòng mình. Kể từ khi biết rõ mọi chuyện, cô đều cảm thấy mâu thuẫn, rõ ràng có thể giúp Lãnh Thiên Dục, vậy tại sao lại không làm?
Hắn là người đàn ông cô yêu thương nhất, nếu hắn đã dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình thì tại sao cô lại không thể? Tại sao cô không thể vì tình yêu này mà hi sinh?
Thượng Quan Tuyền càng nghĩ càng thấy kích động... cô muốn nói tất cả mọi chuyện cho Lãnh Thiên Dục, cô cũng sẽ đón nhận hậu quả!
Nghĩ tới đây, vẻ mặt cô càng thêm kiên định. Cô yêu Lãnh Thiên Dục, cô sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì!
Cô nhanh chóng chạy về biệt thự, sau khi suy nghĩ thông suốt, cô cảm thấy trong lòng rất thoải mái!
Nhưng, ngay lúc Thượng Quan Tuyền chạy đến chỗ rẽ thì một bóng hình cao lớn và rắn chắc chắn ngay trước mặt cô...
Thượng Quan Tuyền kinh hãi, lập tức ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt cô lại một đôi mắt thâm sâu khó dò!
- Phong Nhẫn? – Cô hoàn toàn chấn động.
- Cô muốn làm gì? – Phong Nhẫn lạnh lẽo cất giọng.
Thượng Quan Tuyền bình tĩnh đáp: “Đã muộn thế này rồi, đương nhiên là tôi muốn về nhà!”
Phong Nhẫn cười quỷ dị: “Tôi thấy cô đang trên đường đi nói mọi chuyện cho Lãnh Thiên Dục biết”.
- Anh...
Thượng Quan Tuyền nghẹn lời, lúc này cô mới nhận ra mấy ngày nay Phong Nhẫn luôn theo dõi hai người bọn họ!
Anh ta đã dự đoán được rằng cô sẽ không kìm nén được, nói mọi chuyện cho Lãnh Thiên Dục biết sao?
- Phong Nhẫn, dừng tay lại đi, Lãnh Thiên Dục đã nghi ngờ anh rồi!
Thượng Quan Tuyền thấp giọng đề nghị, dù sao hai người đều là người của tổ chức BABY-M, tuy cô cảm thấy Phong Nhẫn là một sự uy hiếp với cả Niếp Ngân và Lãnh Thiên Dục nhưng xuất phát từ tình nghĩa, cô vẫn nhắc nhở anh ta một câu.
Ai ngờ Phong Nhẫn nghe vậy mà không hề hoang mang chút nào, chỉ mỉm cười nói: “Tôi đã đoán ra sẽ có ngày hôm nay, cho nên đã dự tính sẵn mọi chuyện rồi...
Anh ta nhìn Thượng Quan Tuyền, ánh mắt đột nhiên thay đổi, giữ chặt lấy tay cô...
- Hơn nữa... điểm yếu của hắn đang nằm trong tay tôi!
Thượng Quan Tuyền mở to hai mắt, cô cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, dần dần, bóng đêm bao trùm lấy cô…
*****
Bốp...
Lãnh Thiên Dục đập mạnh tay lên bàn!
- Không tìm được? Ngay cả một cô gái mà mấy người cũng không tìm được à? – Giọng nói của hắn cực kì lạnh lẽo và vang dội khiến cho cả đại điện như đóng băng.
Thượng Quan Tuyền mất tích rồi!
Đây là chuyện Lãnh Thiên Dục sợ nhất, nhất là vào lúc này, hắn càng lo lắng hơn.
Mọi người đã lật tung của biệt thự Lãnh gia, tìm kiếm không sót một ngóc ngách nào nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thượng Quan Tuyền đâu.
Lúc này, hai vị chấp pháp và Vân và Vũ đang đứng cùng Lãnh Thiên Dục, vẻ mặt cực kì căng thẳng. Suốt cả một đêm, hai người đã phái nhiều thuộc hạ đi tìm nhưng vẫn không có kết quả!
Đúng lúc này, bóng dáng Lôi xuất hiện trên đại điện!
- Lão đại... – Giọng nói của anh ta hơi hoang mang, đây là chuyện chưa từng xảy ra.