Giang Thượng (1v1)

Chương 17 – Mềm mại và cứng rắn

Trước Sau

break
Khi hai bầu ngực mềm mại trước ngực bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay, Hạ Lâm chỉ cảm thấy trong người như có một ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt khiến cơ thể cô mềm nhũn như nước, nằm bẹp trên giường, hoàn toàn không còn sức phản kháng, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Ở đây từng có ai chạm qua chưa?” – Giang Thượng cúi người xuống, cắn lấy đầu nhũ hoa đang căng cứng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước ngực cô.
Môi anh như mang theo dòng điện, mỗi lần lướt qua là khiến môi cô lại run rẩy một lần. Hạ Lâm thở dốc, nói không nên lời, chỉ có thể mơ màng lắc đầu khe khẽ.
“Vậy còn ở đây thì sao?”
Giang Thượng tiếp tục hôn nhẹ xuống từng chút một dọc theo xương sườn của cô, Hạ Lâm vẫn lắc đầu. Cô chỉ cảm thấy mỗi nụ hôn của anh như in hằn thành dấu ấn, nơi nào anh chạm qua đều để lại ký hiệu thuộc về anh.
Cả mùi hương của anh cũng vậy.
Hương của anh hoàn toàn khác với Cố Thanh Hòa, pha trộn giữa mồ hôi nhè nhẹ, men rượu và hương vải vóc sạch sẽ – vậy mà lại khiến người ta thấy dễ chịu, khiến Hạ Lâm vô thức đắm chìm trong đó.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bên trong đùi Hạ Lâm, dẫn dắt cô khẽ mở rộng chân. Cùng lúc đó, môi anh cũng từ phần eo thon hạ xuống nơi nhạy cảm chưa từng bị ai chạm tới.
Khoảnh khắc ấy, tim Hạ Lâm đập loạn lên, nhanh đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hai tay cô bất giác siết chặt chiếc gối bên vai – cái gối mà cô và Cố Thanh Hòa đã cùng nhau mua ở IKEA.
“Chỗ này thì sao?”
Giang Thượng dùng một tay chống đỡ thân mình, tay còn lại mơn trớn đầu hạt đỏ phía trước mật đạo, như chạm như không.
“Ưm…” Cơ thể bắt đầu rịn mồ hôi li ti, Hạ Lâm không kìm được mà khẽ rên lên.
“Ai?” – Ánh mắt Giang Thượng chợt tối lại, ngón tay thon dài bất ngờ bóp nhẹ lấy hạt mẫn cảm kia.
“Á…” Hạ Lâm khẽ kêu lên, đôi chân trắng nõn vì khó chịu mà vặn vẹo, cố gắng khép lại để tránh khỏi sự đụng chạm khiến cô như muốn tan chảy, “Là… là tôi.”
“Em khao khát đến thế à?” Giang Thượng lại cố tình đè chặt lấy phần gốc đùi cô, không cho cô nhúc nhích chút nào, đồng thời ngón tay liên tục vẽ vòng tròn trên điểm nhạy cảm đang nhô lên, “Lâu rồi không có đàn ông, nên cảm thấy trống rỗng sao?”
“Là vì tò mò… á…” Điểm nhạy cảm bị anh giữ chặt không buông, Hạ Lâm ngửa đầu lên, chẳng biết cảm giác này là kɧoáı ©ảʍ là dày vò. Cô thở dốc từng nhịp, đứt quãng nói, “Tôi muốn biết… nếu đàn ông có thể làm đàn ông thỏa mãn… thì có phải… phụ nữ cũng có thể làm phụ nữ thỏa mãn không…”
Đúng vậy, vào những đêm khuya không có ai, Hạ Lâm thực sự từng thủ dâm.
Cô làm vậy thật sự là để tự an ủi tinh thần, hoặc có thể nói là tự thôi miên bản thân: cô không cần đàn ông, cũng không cần đời sống tìиɧ ɖu͙©, tự mình cũng có thể thỏa mãn chính mình.
Hạ Lâm thậm chí từng đạt cực khoái nhờ thủ dâm. Cô chưa bao giờ đưa ngón tay vào trong âʍ đa͙σ, cô cảm thấy như vậy hơi bẩn, cũng không đủ thiêng liêng. Cô chỉ đơn giản xoa bóp không theo quy luật gì lên phần âm hạch, cảm nhận nó dần dần căng phồng lên, dần dần mang đến cảm giác ngứa ngáy chết người, rồi cô ra sức tăng tốc độ ngón tay, cho đến khoảnh khắc nào đó, đột nhiên siết chặt hai chân lại, cảm nhận từng cơn co thắt dồn dập từ nơi sâu nhất của cơ thể vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy.
Niềm vui sướиɠ ở khoảnh khắc đó lớn bao nhiêu, thì sự trống rỗng sau đó cũng lớn bấy nhiêu.
Giống như chuyện kết hôn vậy.
Sau khi kết thúc, Hạ Lâm luôn nằm kiệt sức trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cho đến khi hoàn toàn mất đi hứng thú tìиɧ ɖu͙©.
Cô vẫn luôn cho rằng có lẽ mình mắc chứng lãnh cảm. Nhưng khi bị Giang Thượng nắm chặt lấy, trêu đùa, đến mức cơ thể không còn do mình làm chủ như đêm nay, cô mới hiểu ra—không phải vậy.
Tự an ủi vĩnh viễn là một hành vi nằm trong tầm kiểm soát của bản thân, cảm giác mà nó mang lại cũng vậy. Nhưng sự vuốt ve của người khác thì lại khác.
Bạn không biết người đó sẽ làm gì ở giây tiếp theo, nhưng vẫn phải giao phó cơ thể mình cho họ – cho sự xa lạ và sợ hãi, cho sự mới mẻ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Mà con người vốn dĩ lại mang trong mình bản năng tò mò mạnh mẽ nhất.
Thế nên, niềm vui thực sự giữa hai giới – chỉ có đàn ông mới có thể mang đến cho phụ nữ.
Hạ Lâm khẽ nhíu mày, cảm nhận mật dịch trong hoa huyệt dần dần tuôn ra óng ánh, cảm nhận cơ thể mình sắp chạm đến ngưỡng cao trào một lần nữa.
Đúng lúc này, Giang Thượng lại buông ra nụ hồng nhỏ đã nhạy cảm đến cực điểm, ngón tay dọc theo khe hoa ướt át lần đến miệng huyệt đang khẽ mở: “Xem ra, em đã tìm được đáp án rồi.”
Hạ Lâm sốt ruột, hai tay đầy khao khát vòng lấy cổ anh, ánh mắt mị hoặc nhìn anh cười: “Đúng vậy, tôi tìm thấy anh rồi!”
Ánh mắt ấy như rót một chén rượu nóng vào lòng Giang Thượng.
Anh bỗng trở nên cuồng nhiệt, lại cúi xuống hôn lấy bầu ngực cô, vừa tham lam cắn mυ"ŧ, vừa đưa những ngón tay thon dài vào trong huyệt đạo của cô.
“Á—” Hạ Lâm không nhịn được bật ra tiếng kêu, ngón tay khẽ đẩy vai anh, “Đau.”
Sao có thể không đau?
Chỗ đó của cô thật sự quá chặt, chặt đến mức như muốn kẹp gãy ngón tay của Giang Thượng, mới chỉ đưa vào một đốt ngón đã khó mà tiến sâu hơn.
Giang Thượng hơi nhíu mày, không những không rút tay ra khỏi hoa huyệt mà còn thêm một ngón nữa, cảm nhận rõ cơ thể cô đang căng cứng dưới thân mình. Anh vừa liếʍ mυ"ŧ đầu ngực cô, vừa tàn nhẫn ra vào: “Đau thì chịu đi, nếm qua đau rồi, lúc kɧoáı ©ảʍ mới càng khoái hơn, đúng không?”
Thật ra, anh nói cũng không sai.
Trong việc khiêu khích phụ nữ, ai có thể so được với một bác sĩ tỉ mỉ và tinh tế?
Đặc biệt là đôi tay của Giang Thượng – tay từng cầm dao mổ, bất luận là tính toán góc độ chính xác đến từng ly hay kiểm soát lực đạo vừa đủ, anh đều là người chuyên nghiệp nhất.
Chẳng bao lâu, anh đã tìm được điểm nhạy cảm trong hoa huyệt của cô, chọc tới chính xác và hiệu quả.
“Đừng... đừng ở đó—” Hạ Lâm như một con mèo bị giẫm phải đuôi, má ửng đỏ, hai tay căng thẳng nắm chặt cổ tay anh.
“Vậy mà đã không chịu nổi, lát nữa làm sao ăn nổi của tôi đây?” Giang Thượng không những không dừng lại, ngược lại còn thêm một ngón tay, ba ngón tay cùng lúc chen vào chỗ mềm mại mê người kia.
“Đừng… đừng như vậy… khó chịu quá… a…”
Hạ Lâm chưa từng trải qua cảm giác như thế này, một giây trước là cơn đau như bị lưỡi dao xé rách, giây tiếp theo lại là sự ngứa ngáy đến tận xương tủy khiến cô tê dại. Cô như bị ai đó ném lên tận mây xanh rồi lại rơi xuống, cứ thế lặp đi lặp lại, vừa sung sướиɠ vừa đau đớn đến cực điểm. Động tác của Giang Thượng cũng ngày càng nhanh hơn, đến khi chỉ còn mấy chục lần đâm cuối cùng, Hạ Lâm đột nhiên co giật, cảm giác như có dòng điện kɧoáı ©ảʍ lan tỏa khắp tứ chi. Cô thấy trống rỗng, thấy ngứa ngáy đến không chịu nổi, ba ngón tay đã không còn đủ để thỏa mãn cô nữa, cô chỉ mong có thứ gì đó vừa cứng vừa to thật nhanh lấp đầy bên trong mình.
Vì vậy cô dùng hai chân kẹp chặt lấy ngón tay của Giang Thượng, kẹp đến mức đôi chân mềm nhũn mới dần buông lỏng. Đồng thời, khi ngón tay của Giang Thượng rút ra, dịch thể da^ʍ đãиɠ trào ra như suối nhỏ, chảy từ cặp đùi trắng mịn xuống ga giường bên dưới.
break

Báo lỗi chương