Tình yêu ơi!!! Cho ta xin lỗi nhé cứ vô tâm làm buồn bạn hoài thật sự không có cách nhìn ai!!!
"Năm năm trước, Doãn Đông Tinh nạp thiếp, trong mắt hạ nhân Doãn gia trang ta
xem như thất sủng, còn có lão mẹ dạy ta phải sùng Phật, vào ngày một, mười lăm phải niệm Phật, nhắc đi nhắc lại với ta, nữ nhân thất sủng phải cam chịu số phận.”
Nguyễn Tuý Tuyết tiếp tục: "Ta mới mười tám tuổi, dạy ta chấp nhận số mệnh, ta
không cam lòng. Hơn nữa sùng Phật rất tiêu cực, ta muốn khai sáng sinh mệnh chính mình! Sau này nghĩ lại, chủ ý này cũng không sai, ngày một, mười lăm niệm Phật, bất luận kẻ nào cũng không được đến Di Thấm viện, như vậy hành động của ta càng tự do, cho nên ta chỉ có vào ngày một, mười lăm mới ở trong lâu làm đầu bếp."
"Ngày thường thì sao?"
"Ngày thường là do tổng quản quan Nguyệt làm đầu bếp. Tài nghệ nấu ăn của hắn
không tệ, các ngươi xem Hạ Hà trổ mã thành mỹ nhân, cũng đều là Quan Nguyệt
dưỡng ra."
Hạ Hà mặt đỏ lên, cúi đầu, "Quan Nguyệt làm sao khéo tay hơn phu nhân."
Vị hôn phu bên người mỉm cười nhìn nàng.
"Tay hắn nếu không khéo, ngươi sẽ thích hắn sao? Hà nha đầu!" Nguyễn Tuý Tuyết giễu cợt nha hoàn bên người.
"ŧıểυ thư--"
Hạ Hà mặt đỏ bừng.
"Tuý Tuyết, chuyện của Hạ Hà cùng Quan Nguyệt hình như rất đặc sắc." Triệu Vô
Ngôn nhìn ra được hai người này không phải tuỳ tiện đến được với nhau.
"Chuyện này nói đến thật dài. Hạ Hà của chúng ta --"
"Phu nhân, ngài mà nói, sau này Hạ Hà sẽ không để ý ngài, cũng không coi sóc
Diệp Vân lâu!" Mặt Hạ Hà sắp bị thiêu cháy.
"Vậy không được, Hà nha đầu không trông coi Diệp Vân lâu, Quan Nguyệt sẽ bãi
công. Đúng hay không a? Quan Nguyệt." Nguyễn Tuý Tuyết bỡn cợt nhìn nhìn Hà Quan Nguyệt.
"Phu nhân, ngài đại nhân đại lượng,nếu không Hà nhi sẽ..." Hà Quan Nguyệt thoáng nhìn qua vẻ mặt đỏ bừng của thê tử.
"Được rồi, được rồi, không phá các ngươi nữa." Cuối cùng Nguyễn Tuý Tuyết
cũng ngừng.
Lúc này Vệ Đình Long đã ăn hết phân nữa món tôm chiên, Triệu Vô Ngôn thì ăn
canh bao tử cá trích mà Nguyễn Tuý Tuyết múc cho nàng, chỉ cảm thấy thức ăn
ăn của Diệp Vân lâu, đảm bảo nàng sẽ không muốn rời khỏi kinh thành. Nàng hiện tại còn có loại cảm giác này.
Sau khi ba người dùng bữa xong, Vệ Đình Long đề nghị đến chơi các thắng cảnh ở
kinh thành, ra vẻ nịnh nọt,nhiệt tình cống hiến.
Triệu Vô Ngôn cũng không ý kiến, nhưng Nguyễn Tuý Tuyết bày ra bộ dạng ŧıểυ hài tử muốn đi du lịch, vẻ mặt rất hưng phấn.
Vì thế ba người du ngoạn Pháp Nguyên tự ở kinh thành , Thập Phương Phổ Giác tự, Chân Giác tự, Giới Đài tự, mỗi khi đến một ngôi chùa miếu, ba người đều
thành kính cúng bái. Khi Vệ Đình Long dẫn dắt Nguyễn Tuý Tuyết vào trong tự tham quan, Triệu Vô Ngôn ra ngoài tự xem bệnh cho người nghèo khổ và ăn mày, đem dược tuỳ thân của mình phân phát cho họ. Cứ như vậy, một ngày liền trôi qua rất nhanh.
Chạng vạng, xe ngựa hoa lệ của phủ tướng quân đưa Nguyễn Tuý Tuyết về Doãn gia trang, Vệ Đình Long sống chết cứng rắn muốn Triệu Vô Ngôn đến phủ tướng quân làm khách, Nguyễn Tuý Tuyết ở một bên cổ vũ. Hai người kẻ tung người hứng làm Triệu Vô Ngôn đành phải chấp nhận đề nghị của Vệ Đình Long, đến phủ tướng quân làm khách, còn Nguyễn Tuý Tuyết một mình trở lại Di Thấm viện.
Rửa mặt chải đầu xong, Nguyễn Tuý Tuyết thay quần áo rộng thùng thình, nằm trên giường nghỉ tạm một chút, lát sau tỉnh lại, một bên đọc sách một bên dùng bữa
tối.
Nàng nằm trên giường, mái tóc rối tung xõa trên gối, mái tóc đen dài sáng bóng, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào hài lòng. Hôm nay nàng gặp lại bạn tốt của mình, làm sao nàng không cao hứng cho được! Hơn nữa bên người nàng ấy lại có một vị tướng quân tuấn mĩ theo đuổi...Vô Ngôn, rượu mừng hẳn là sắp tới!
Phiếm môi đỏ tươi mỉm cười, Nguyễn Tuý Tuyết ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
* * *
Từ trong Thiên Hạo cư của Doãn gia trang truyền đến từng trận tiếng kêu phóng túng.
Khi vào cửa làm thiếp, Lâm Tú Nhi mới mười sáu tuổi, là tam thiếp tuổi nhỏ nhất.
Nhìn thấy nàng ở dưới thân rỉ phóng túng, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh năm đó Nguyễn Tuý Tuyết cũng là mười sáu tuổi đã gả cho hắn làm vợ.
Năm đó Nguyễn Tuý Tuyết tựa như chồi non mùa xuân, tươi mát mơn mởn, tinh tế xinh đẹp. Hắn ở hoa viên Nguyễn gia, vừa nhìn thấy nàng, tâm như bị người khác hung hăng đánh một quyền, đau đến không thở nổi. Nàng hút hồn hắn, chiếm lấy tim hắn, hắn muốn nàng!
Hắn bắt đầu mãnh liệt theo đuổi nàng. Khi đêm dài yên tĩnh cũng là lúc hắn đi thăm dò giai nhân. Nguyễn Tuý Tuyết là thiên kim nhà giàu điển hình, từ nhỏ đến lớn đều được bảo hộ chặt chẽ, không có cơ hội cùng người khác phái tiếp xúc. Đôí mặt với sự theo đuổi của hắn, nàng liền nhanh chóng ái mộ hắn, không phải là hắn thì quyết không lấy chồng.
Nguyễn phụ biết chuyện hai người, nghiêm khắc phản đối, không chịu đem nữ nhi
bảo bối gả cho người không môn đăng hộ đối như hắn. Sau này, vì Nguyễn Tuý
Tuyết dùng cái chết uy hiếp, cuối cùng khiến cho cha mẹ nhượng bộ, đáp ứng hôn
sự của hai người. Năm đó, đối với việc có thể gả cho hắn làm vợ nàng vôcùng
cao hứng, nhận định hắn cả đời chỉ yêu duy nhất mình nàng --
Hắn vĩnh viễn không quên được vẻ mặt của nàng khi nàng nghe nói hắn muốn nạp thiếp, đó là loại vẻ mặt bị chính người mình yêu phản bội, phảng phất như nói chính mình dùng tánh mạng đổi lấy mãi mãi bên nhau, tuy nhiên lại không phải đời đời kiếp kiếp, mà là ngắn ngủi như thế!
Hắn không quên được vẻ mặt này của nàng!
Hắn không quên được gương mặt rơi lệ kia củaTuý Tuyết ...
Mỗi khi đêm dài xuất hiện ở trong mộng của hắn lệ rơi!
Vì sao hắn muốn nạp thiếp? Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, người nào làm chủ
đại gia đại nghiệp mà không phải ba vợ bốn nàng hầu! Người khác kích động, nói
hắn đường đường là đương gia Doãn gia trang lại không có đến một thiếp thất thật là
khiến người chê cười. Người không biết gì còn tường hắn có chứng e ngại thê tử!
(Vivy: chứng sợ vợ phải hem nhỉ?)
Khi đó hắn còn trẻ hiếu thắng, không chịu nổi lời nói khiêu khích cùng mê hoặc
của người khác, tiếp nhận nữ tử mà bằng hữu giới thiệu là Hàn Phượng Cẩm. Hàn
Phượng Cẩm bộ dạng xinh đẹp rực rỡ, mạnh vì gạo bạo vì tiền, nàng ở bên người
hắn chưa nổi danh tiến hành cùng lúc liền giúp bên trong trang tiếp vài bút đại
sinh ý, làm cho hắn đối với nàng vài phần kính trọng.