Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 3

Trước Sau

break
Nguyễn Tuý Tuyết mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng “Không nói gì……”

“Ngươi từ nhỏ đã tinh tế mẫn cảm, săn sóc chu đáo, luôn chiếu cố người khác, luôn quan tâm đến người khác. Tuý Tuyết, hôm nay vì ta, không cần la hét muốn chết, được không?” Triệu Vô Ngôn đau lòng lấy tay gạt nước mắt trên mặt nàng.

“Nhưng là người khác không cần ta, Đông Tinh…… Đông Tinh hắn……” Nguyễn Tuý Tuyết lại muốn khóc. Nửa năm trước Doãn Đông Tinh nói muốn nạp thiếp, nàng cơ hồ mỗi ngày đều khóc.

“Đừng khóc. Tuý Tuyết, hãy nghe ta nói, năm đó ngươi dùng tính mạng của mình đổi lấy việc hôn nhân của ngươi và Doãn Đông Tinh đúng không?”

Nàng gật gật đầu.

“Ngươi quan niệm hôn nhân là cuộc sống của ngươi, lấy trượng phu làm trọng, giúp chồng dạy con là lý tưởng của ngươi, đúng không?”

Nàng lại gật gật đầu.

“Đây cũng là yêu cầu truyền thống đối với con gái. Cho nên sau khi ngươi được gả cho Doãn gia, đối với chuyện cần làm thì phải dốc hết sức mà làm, như vậy mới làm tròn bổn phận của một thê tử tôt, đúng hay không?”

Nàng dùng hết sức gật một cái.

“Các tình huống chính mình làm đều tốt đẹp, trượng phu muốn nạp thiếp, ngươi cảm thấy chính mình bị trượng phu phản bội, cuộc hôn nhân này sẽ bị phá huỷ, cho nên cắt cổ tay tự sát, đúng hay không?”

Nàng vẫn là gật gật đầu.

“Ngươi làm việc không thẹn với lương tâm, trượng phu của ngươi nạp thiếp không phải lỗi tại ngươi, đúng không?”

Nàng lại gật đầu.

“Ngươi lại không sai, càng không cần phải cắt cổ tay tự sát, đúng hay không?”

Nàng gật đầu, sau đó lại chần chờ một chút……

Triệu Vô Ngôn lẳng lặng nhìn nàng, biết nàng đang tự hỏi. Nàng bắt đầu dùng cái đầu của nàng để nghĩ mà không phải dùng đến nước mắt.

“Không nói gì, ngươi nói ta không sai, cho nên ta không cần cắt cổ tay tự sát?”

Triệu Vô Ngôn gật gật đầu.

“…… Nhưng là Đông Tinh không cần ta……”

“Hắn không cần ngươi, ta cần ngươi.”

“Kia…… Cái kia không giống, ta yêu Đông Tinh a!”

“Nhưng hắn hiện tại đang sủng thiếp trong lòng!”

“Không nói gì…….” Nguyễn Tuý Tuyết thống khổ nhìn nàng.

“Tuý Tuyết, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta biết làm vợ làm mẹ là ước mơ của ngươi, ta cũng biết ngươi yêu trượng phu của ngươi, nếu không năm đó sẽ không lấy tính mạng ra bức, muốn cha ngươi đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng ngươi nên mở to mắt ra! Tuý Tuyết. Ngươi vì Doãn Đông Tinh mà cắt cổ tay, còn hắn thì lại ôm ŧıểυ thiếp trong lòng, như vậy đáng sao?”

Nguyễn Tuý Tuyết cúi đầu.

“Ngươi nếu thực sự chết đi, ŧıểυ thiếp kia vừa vặn làm chính thê, đến lúc đó chỉ sợ chỉ còn Hạ Hà là nhớ rõ ngươi.”

“Không nói gì…… Đông Tinh không thương ta, ta lại không thể ở lại Doãn gia, nhưng ta không có tài nghệ gì, lại không biết chữ, ta đi ra ngoài có thể làm được gì đây? Ta cũng không thể quay về Tô Châu…….”

“Tuý Tuyết, ngươi có thể đi theo ta.”

“Không …… Ta……”

Nàng vẫn không thể bổ Doãn Đông Tinh xuống được, nàng yêu nam nhân kia!

Triệu Vô Ngôn đương nhiên biết trong lòng nàng đang nghĩ gì. Năm đó nàng vì hắn đến tính mạng cũng không cần, làm sao có thể nói quên là quên luôn được!

“Tuý Tuyết, ta không thể nói cho ngươi ngày sau như thế nào, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đây là sinh mạng của ngươi. Trong lòng ngươi muốn ngươi thành cái dạng gì, ngươi sẽ thành cái dạng đó. Ngươi muốn khóc lóc suốt cả đời sao?

Nguyễn Tuý Tuyết lắc đầu.

“Ngoan Tuý Tuyết, đem uống hết bát dược này, ta sẽ kể cho ngươi nghe hơn một năm trước ta gặp những chuyện gì. Chuyện rất ý tứ nga! Chuyện xưa nhân vật chính tên là Tô Thải Tần…… Ngoan, uống thuốc này trước.”

Nguyễn Tuý Tuyết ngoan ngoãn uống thuốc.

Triệu Vô Ngôn giúp nàng rời giường, đem áo choàng khoác lên vai nàng, “Hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta đi ra ngoài một chút đi!”

“Không……” Nàng sợ………

“Yên tâm sẽ không gặp Doãn Đông Tinh cùng nữ nhân kia đâu.”

Cái ngày Nguyễn Tuý Tuyết cắt cổ tay, Doãn Đông Tinh tức giận, Doãn gia nô tì đều không một ai dám bước chân vào Di Thấm viện, cho nên nàng lo lắng cũng là dư thừa.

Đẩy cửa phòng ra, ánh dương sáng chiếu vào mặt Nguyễn Tuý Tuyết, nàng hơi nheo mắt lại nhỏ giọng nói: “Thời tiết thật sáng sủa a!”

“Đúng vậy! Vũ trụ chính là như vậy, chúng ta khóc, chúng ta cười, chúng ta sinh, chúng ta tử, mặt trăng, mặt trời vẫn cứ lên hạ xuống, chúng sẽ không vì cảm xúc của chúng ta mà thay đổi.” Triệu Vô Ngôn nở nụ cười một chút “Thực châm chọc quá đi! Khi chúng ta thống khổ đến chết, cho rằng trên trời đất không còn ai có thể bi thảm hơn ta, ước gì trời đất sụp đổ đem tất cả mọi người cùng tiêu diệt hết. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, mặt trời vẫn chiếu sáng trên cao như cũ, người khác cũng không có biến mất, thống khổ chỉ có chính mình.”

Nguyễn Tuý Tuyết nghe xong, đáy lòng giật mình.

“Thời điểm ngươi sung sướиɠ, khắp thiên hạ cùng ngươi sung sướиɠ, nhưng thời điểm ngươi thống khổ, trong thiên địa chỉ có mình ngươi bi thương.” Triệu Vô Ngôn chỉ ra ẩn ý.

“Không nói gì…….”

“Tuý Tuyết, ta hiện tại muốn kể cho ngươi nghe ta ở hấp huyện nghe được truyện thật từ xưa, cẩn thận nghe nha.” Hai người sóng vai đi tới, Triệu Vô Ngôn ôn nhu nắm tay phải của nàng, chậm rãi hướng nàng nói chuyện gặp được ở hấp huyện.

Hai năm trước, từ kinh , trùng hợp cứu được một vị cô nương người đầy huyết, tên là Tô Thải Tần, nguyên là thiên kim nhà quan, sau gia cảnh sa sút, bị phu gia tương lai từ hôn, nhưng nàng ý chí kiên cường, tự gánh vác nghề nghiệp. Mỗi ngày nàng kiếm tiền, bất hạnh bị gian nhân hãm hại, người đầy huyết nằm ở khe suối, thương thế nghiêm trọng. Nàng phải mất ba ngày ba đêm mới cứu sống Tô Thải Tần.

Nguyễn Tuý Tuyết nghe xong không thể tin. Nữ tử cũng có thể kinh doanh sao?

“Tuý Tuyết, Tô Thải Tần năm nay tính ra cũng đã mười lăm tuổi rồi. Nghe nói Tô gia gia sản cũng rất lớn. Ta đến Doãn gia trang ở hấp huyện, nghe bọn hắn nói, không quá ba năm, Tô Thải Tần sẽ độc bá hấp huyện, trở thành hấp huyện thủ phủ lý!”

“Thực sự? Nữ tử cũng có khả năng làm việc này?” Tâm Nguyễn Tuý Tuyết mơ hồ nổi lên một trận sóng nhỏ.

“Đây là truyện có thật.”

“Nhưng…… Nhưng là Tô Thải Tần kia biết chữ! Ta……. Ta không biết chữ, cũng không có đọc qua kinh thư, chỉ biết chút việc may vá, như thế nào cùng người ta so được?”

Nhìn Nguyễn Tuý Tuyết đẹp như phù dung, Triệu Vô Ngôn mỉm cười ngụ ý sâu xa nói: “Trên đời này không có truyện gì là không thể xảy ra, nhưng…… cũng không có chuyện gì đơn giản.”

Nguyễn Tuý Tuyết nghe vậy liền nhìn nàng một cái, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy ở phía chân trời nhuộm màu xanh, mây trắng thoạt nhìn thật vui vẻ.

Năm đó, Nguyễn Tuý Tuyết mười tám tuổi, Triệu Vô Ngôn mười bảy.

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc