Trăng tối gió lớn, trên đường mòn nhỏ trong núi gần kinh thành, có một con tuấn mã chạy rất nhanh. Người cưỡi ngựa toàn thân mặc y phục đen, che mặt, dáng người nhỏ gầy, chỉ lộ ra đôi tròng mắt sáng, lóe ra ánh mắt sắc bén, cả người tràn đầy cảnh giác.
Tuấn mã chạy như điên, phóng ngang qua cây khô ven đường, chạy vào chỗ sâu trong núi. Người ngồi trên lưng ngựa cũng không quay đầu lại, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước, vểnh tai lên nghe động tĩnh bốn phía.
Đột nhiên, có tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền tới.
“Đáng chết thật!” Người có dáng nhỏ gầy bịt mặt thốt lên một tiếng, thúc vào bụng ngựa, tốc độ chạy trốn nhanh hơn.
“Đông Ân, nàng trốn không thoát đâu! Trở lại cho ta!” Vệ Đình Long cao giọng hô. Hắn cưỡi con ngựa yêu thích, nhanh như chớp đuổi theo người phía trướ
Kể từ sau cái ngày nàng đáp ứng nhu cầu thương yêu hắn, hắn cũng rất chờ mong. Nhưng nàng vẫn trầm mặc như trước, hắn cũng không ép nàng, biết nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể thích ứng mối quan hệ của hai người. Cả mùa đông, hai người tựa như người thuê nhà ở chung dưới một mái hiên.
Hai người chào hỏi nhau, cùng nhau dùng bữa, thỉnh thoảng còn có thể hoan ái, chỉ có điều nàng vẫn không nói chuyện như trước. Hắn rất có kiên nhẫn, cho rằng nàng đối xử đặc biệt với hắn, nhưng hắn không nghĩ tới nàng sẽ thừa dịp hắn vào triều bẩm báo quân tình mà chạy trốn khỏi phủ tướng quân.
Sáng nay, hắn vào cung cùng với lại bộ thượng thư và các đại thần bàn chuyện quốc gia đại sự, sau đó các đại thần mời hắn đến tửu lầu Trương Gia dùng bữa, thưởng thức các món ăn ngon như: bánh gói sườn, tam bất triêm (hay còn gọi món trứng hoa quế), vi cá hoàng đế, đậu phụ chiên, hải sâm nướng. Trong đó, món tam bất triêm chính là không dính đĩa, không dính răng, không dính đũa, nguyên liệu chính là trứng chim, nấu có hơi công phu một chút, khi chế biến một tay vừa trộn, một tay vừa bỏ vào chiên với lửa nhỏ là xong, chiên đến khi bánh trở nên có màu vàng như cá vàng, khi đưa vào miệng thật mềm, hương vị ngọt ngào.
Khi hồi phủ, hắn đặc biệt cố tình mang về một ít cho Lương Đông Ân nhấm nháp, không ngờ khi hắn vừa về tới phủ tướng quân, nô bọc liền kích động thưa bẩm, nói là không thấy nàng.
Đáng chết! Nàng rõ ràng muốn chạy trốn? Hắn đối xử với nàng còn chưa đủ tốt hay sao?
Lương Đông Ân, nàng đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay của ta!
Lương Đông Ân không định dừng, ngược lại còn tăng tốc nhanh hơn, chạy đến hướng ngọn nú
Vệ Đình Long nhảy một cái, bật khỏi lưng ngựa, lao thẳng tới phía nàng, nàng lắc mình một cái, ngả xuống lưng ngựa.
Tiếng ngựa hí từ từ cách xa, bỏ lại bụi đất, hai người đối diện nhau, một người thì lạnh như băng, một người khắc nghiệt, hai tay đều đặt trên chuôi kiếm ngay bên hông, không khí ngưng tụ, thợ săn và con mồi giằng co đầy căng thẳng!
Lúc này ở phía chân trời có tiếng sấm vang lên ầm ầm, trong nháy mắt tia chớp chiếu xuống rừng giống hệt một bức tranh màu trắng, mây đen dầy đặc, như sắp nổi lên giông tố lớn!
“Đông Ân, theo ta trở về. Chuyện hôm nay, ta sẽ không truy cứu.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Vệ Đình Long hiện lên tia lạnh như băng, hắn không thể tin mình đối xử tốt với nàng như thế, mà nàng vẫn muốn chạy trốn!
“Ta không quay về!” Ánh nhìn chằm chằm sắc bén của Lương Đông Ân chiếu vào nhất cử nhất động của đối phương, hai tay đè chặt bên hông, chuẩn bị ra chiêu bất cứ khi nào.
Đáng chết! Nhìn đến loại ánh mắt này của nàng, hắn cư nhiên lại hưng phấn lên… Luồng hơi nóng dưới háng xông thẳng lên gáy, khiến hắn thực muốn bộc phát dục vọng cuồng nhiệt, cổ họng khô nóng theo thân thể mà di động lên xuống.
Vệ Đình Long rút ra trường kiếm, trận đấu kiếm qua lại xảy ra rất nhanh, mũi nhọn hai thanh kiếm lóe sáng, trong đêm tối trở nên khuếch đại hơn, chỉ nghe thấy thanh âm va chạm của kiếm, hai người trong nháy mắt xuất ra hơn một trăm chiêu kiếm.
Tiếng “Bính!” vang lên, hai thanh kiếm chợt giãn ra, hai người lui ra phía sau, nhìn chằm chằm đối phương, rất có cảm giác đây là cuộc quyết đấu sinh tử đầy chấn động!
Ầm…! Một trận sấm lôi đình giáng xuống, cây hòe to phía sau hai người bị bổ ra làm đôi, ngã xuống ngay tức khắc, tiếng sụp đổ điếc tai nhức óc vang lên. Mưa to trút xuống, trên ngọn núi mưa vừa to lại vừa nặng hạt, chẳng mấy chốc toàn thân hai người liền ướt sũng.
“Đông Ân, theo ta trở về!” Vệ Đình Long hô to, né tránh lãnh kiếm của nàng với tốc độ cực nhanh, lộn ngược ra sau một cái đã nhảy lên trên cây.
Mưa to như trút nước, bọt nước bắn tung tóe, khiến cho không gian trở nên mờ mịt. Xoay người trên cây, Vệ Đình Long tập trung nhìn vào, trên mặt đất lầy lội trơn ướt không có bóng người.
Nàng chạy thoát?
Không, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của nàng, nàng vẫn còn quanh quẩn đâu đây!
Toàn thân ướt đẫm, khuôn mặt tuấn mỹ lúc này trở nên hết sức lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt sáng lên nhìn về phía bóng tối.
Đột nhiên…
Lương Đông Ân từ trên ngọn cây thả người xuống, xuyên qua lá cây rậm rạp, nước chảy theo thanh kiếm đột kích tới, Vệ Đình Long tránh không kịp, lưỡi kiếm lạnh như băng xẹt trúng qua ngực hắn, máu tươi phun ra, máu nhuộm lên cây.
Vệ Đình Long từ trên cây trơi xuống đất, chân phải chạm phiến đá, ổn định thân người, cầm kiếm chế trụ người.
“Đông Ân, nàng muốn giết ta thật sao?” Cả người hắn ướt đẫm, đau lòng gào thét trong mưa!
“Nói nhiều!” Lương Đông Ân khẽ gạt phăng một tiếng, lập tức lợi dụng cây chung quanh để che dấu chính mình, di chuyển vòng quanh Vệ Đình Long, khi thì nhảy cao, khi thì hạ thấp, trong mưa to chỉ thấy Lương Đông Ân phân thành nhiều thân ảnh.
Đáng chết! Ngay cả trong màn mưa mà nàng vẫn còn nhanh nhẹn! Miệng vết thương trên ngực phải của Vệ Đình Long không ngừng trào ra máu tươi, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh yêu kiều liến thoắng của nàng, chẳng biết tại sao, hắn cảm giác nhìn nàng như vậy quả thật hấp dẫn vô cùng! Khí thế sắc bén hàng vạn hàng nghìn kia, thế gian ít có. Đáng chết thật! Bây giờ không phải lúc thưởng thức nàng!
Lương Đông Ân từ mấy thân ảnh lao ra, chém thẳng tới hướng hắn, Vệ Đình Long ra tay nghênh địch, cản lại một chiêu, thừa dịp nàng hạ thân hoàn toàn, dùng một chiêu Phi Long tấn công nàng, nhắm vào vai trái của nàng mà chém, máu đỏ au nhanh chóng phun ra. Thân người nàng chợt lui lại, đánh rơi trường kiếm trong tay hắn.
Thấy trường kiếm của hắn rơi xuống đất, Lương Đông Ân không ức hiếp kẻ yếu thế, vứt bỏ trường kiếm, rút đoản kiếm trong giày ra, lại xông người lên lần nữa. Vệ Đình Long vận khởi toàn bộ công lực, rút đoản kiếm bên hông ra, hai người lại giao chiến với nhau lần nữa, chợt gần chợt lui, đã động thủ qua hơn bảy mươi chiêu, trong rừng cây đao quang kiếm ảnh, lãnh kiếm gào thét theo tiếng mưa rơi, càng trở nên quỷ mị.
Ngực phải bị trọng thương, hơn nữa hành động trong mưa thật bất tiện, vết thương trên người Vệ Đình Long lại nhiều, còn Lương Đông Ân cũng vậy. Song phương ngươi tới ta đi, Vệ Đình Long vận dụng nội lực, xuất ra Thuần Dương công tâm chưởng, Lương Đông Ân lảo đảo bị đánh rớt xuống đất, lùi ra sau mấy bước, nhưng nàng khéo léo mượn lực dùng lực, nhảy lên ngọn cây thấp bé, phóng ra đồng tiền, lực đảo tinh chuẩn, đột nhiên đánh rơi đoản kiếm trong tay Vệ Đình Long.
Thắng bại đã định
Thân ảnh cao to của Vệ Đình Long đứng trong mưa, toàn thân đều là máu, trong tay đã mất vũ khí, con ngươi đen nhìn chằm chằm thân ảnh ướt đẫm trước mắt, vai trái Lương Đông Ân bị thương. Ánh mắt của nàng vẫn sắc bén như trước, chẳng qua đã không còn khí chất trang nghiêm như vừa rồi.
“Đông Ân, nếu nàng thật sự muốn lấy mạng ta, ra tay ngay bây giờ đi!” Vệ Đình Long trầm tĩnh nói. Bản lĩnh không bằng người, chỉ có nước chịu thiệt mà thôi!
Lương Đông Ân kéo mặt nạ bảo vệ xuống, lộ ra khuôn mặt có ngũ quan tinh xảo. Nàng vẫn bình tĩnh như cũ, khuôn mặt tái nhợt đanh lại vô cùng, tay phải cầm đoản kiếm, nước mưa từ sợi tóc của nàng trượt xuống.
Lúc này có tiếng sấm nổ vang to, lại một cây đại thụ ngã xuống!
“Ta không thể giết ngươi, cứ coi như là sự báo đáp ngươi vận chuyển lương thực cấp cho Thạch Gia Pha. Từ giờ trở đi, chúng ta không ai nợ ai!” Nói xong, nàng xoay người rời đi.
“Đông Ân, là nàng thiếu nợ ta! Nàng nợ ta tình yêu của nàng, còn ta đã đáp ứng rồi!” Vệ Đình Long điên cuồng gào thét trong mưa. Hắn cảm thấy mơ hồ, bóng dáng người trước mặt chớp qua, hắn không thể tập trung chú ý, hai tròng mắt mất đi tiêu điểm, nhưng hắn vẫn hi vọng nàng có thể ở lại.
“Lương Đông Ân, làm người không thể nói không giữ lời!” Hắn lại kêu, đã muốn quỳ rạp xuống đất, toàn thân mất khí lực.
Không có người trả lời. Nàng đi rồi!
Ở rất xa, trên sườn núi dường như vang lên tiếng gào thét rung trời.
Đông Ân… nàng nợ ta… không được đi…” Hắn nỉ non, cả người ngất đi.
Vệ đại tướng quân anh dũng cái thế đã không còn nữa trong trận quyết đấu trong đêm mưa. Thật đáng thương!
Rầm rầm oành… Đá từ trên sườn núi rơi xuống như mưa, cả tòa núi mơ hồ rung chuyển, trời long đất lở, cát bay đá chạy—Là núi lở!
Chỉ chốc lát sau, Vệ Đình Long té xỉu tại chỗ đã bị đất đá vùi lấp!
Đất đá to tiếp tục phóng xuống dưới chân núi, nuốt lấy cây cối cùng tạp vật ven đường, cả tòa núi ầm ầm vang dội, khí thế kinh người!
Mưa to tầm tã vẫn trút xuống như trước, xóa hết vết chân người trên mặt đất!
Chung quanh chỉ ngập tràn tiếng mưa rơi, giống như vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì cả…
Giải thích:
Món thứ 1:
Người ta dùng xương sườn hay xụn gói trong cái bánh giống mình gói hoành thánh ấy. Còn cái bao ngoài được mô phỏng giống như cái túi đựng tiền của quan lại nhà thanh
Món thứ 2: Tam Bất Triêm (Trứng Hoa Quế)
Làm từ lòng đỏ trứng gà + bột + đường cát trắng + nước trộn đều ráng lên thế là thành.
Gọi là tam không dính là vì không dính vào dĩa, không dính răng, không dính đũa nên gọi là Tam bất triêm, triêm nghĩa là dính.
Món thứ 3: vi cá hoàng đế.
Vây cá mập đem ngâm vào nước sôi cho nở ra, rồi đem con bồ câu bỏ vô trong ruột cái vây con cá đó đem nướng khoảng 6h.