Lương Đông Ân bị ném vào tử lao vừa lạnh lẽo vừa ẩm thấp, cả người như bị tảng đá lớn lăn qua, xương cốt không có chỗ nào thoải mái, vừa mỏi lại vừa đau nhức. Nàng toàn thân dính máu mặt không đổi sắc, nàng biết nữ nhân bị quan binh bắt giữ chỉ có một kết quả, nàng thấy rất nhiều quan binh vô sỉ cùng cường đạo hạ lưu đối đãi nữ nhân ra sao, cho nên nàng bây giờ một tiếng cũng không nói!
Mười mấy tên lính chen chúc trong nhà lao nhỏ hẹp, đem y phục trên người nàng xé đi.
"Hừm! Con này là nữ... Bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra!"
"Mặc kệ là nam hay nữ, hãm nàng ta trước nói sau, báo thù cho những huynh đệ đã chết!"
"Đúng! Lão Tam, lão Tứ đều bị bà nương này giết chết! Hãm đi!"
Mấy tên lính thô bạo đem y phục trên người Lương Đông Ân xé rách, để lộ thân hình gầy yếu trắng nõn. Nàng bị binh lính cột vào cây cột nhà lao treo lên giá thành hình chữ đại, nàng cũng không nhúc nhích, ánh mắt cũng không chớp lấy một cái, vẫn là mặt không đổi sắc.
"Bà nương này là nữ thật sao? Nàng... nàng ta không có ngực ư! Quả thực so với đàn ông không khác biệt." Một tên lính ồn ào.
"Có thể thấy được Thạch Gia Pha thật sự đói khổ nhiều năm, ngay cả con gái cũng không thấy ngực... Ừ, nhưng đôi chân này không xấu... Lão Lưu, ngươi lên trước đi." Tên lính hướng qua tên khác hô.
"Ái! Ta không thích nữ nhân có dáng người giống nam tử... nhường cho ngươi được rồi!"
"Ta đây không khách khí! Để ta đến nếm thử hương vị tặc bà này!" Tên lính lộ ra nụ cười dâm đãng hạ lưu, cầm hai chân Lương Đông Ân kéo ra.
Binh lính trong nhà lao, mỗi tên đều lộ ánh mắt hạ lưu đáng khinh, hung hăng muốn làm nhục Lương Đông Ân một phen, mọi người ba chân bốn cẳng ghì chặt nàng, Lương Đông Ân giờ phút này cười khẩy một cái. Nàng có thể làm cho Thạch Gia Pha cũng chỉ đến đây, nàng sẽ không lưu lại mạng này để quan binh lăng nhục! Nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị cắn lưỡi "Dừng tay!" trong phòng giam vang lên một tiếng gầm giận dữ.
Binh lính vốn đang trên người Lương Đông Ân nghe tiếng lập tức dừng lại, áo mũ không chỉnh tề bối rối đứ
Vệ Đình Long một thân áo bào trắng đi tới tử lao, hắn thấy bọn lính đè lên cây cột trói Lương Đông Ân, mày kiếm nhíu chặt, lạnh lùng nói: "Thạch Khôi, ngươi ngày thường quản binh thế nào? Những ngày ta đi vắng, quân kỷ càng ngày càng lỏng lẻo!"
Một lời nói xong phó tướng Thạch Khôi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vô cùng cung kính trả lời: "Vâng, tướng quân, tôi nhất định tăng cường huấn luyện bọn họ." Quay đầu lại liền quát những tên không tuân quân kỷ: "Còn không mau lui ra! Lập tức tìm Tống giáo đầu, ngày mai xây công sự! Đồ khốn các người!"
Mười mấy tên lính lập tức kéo thẳng quần áo xộc xệch, mặt xám mày tro lui ra.
Ánh mắt lạnh lùng của Vệ Đình Long tiếp tục đảo qua, tất cả mọi người thức thời cúi gằm đầu, không dám nhìn cô gái bị trói một cái nào.
Hắn nhìn Lương Đông Ân toàn thân đều là vết thương, gần như trần trụi, nơi sâu nhất trong con ngươi đen có một đóm lửa không tên.
Lương Đông Ân mở mắt nhìn thẳng hắn, vẫn không nhúc nhích, thân hình vẫn bị tên lính hạ lưu kéo thành hình chữ đại, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung.
Môi hắn nhếch một thoáng hiện lên nụ cười ma quỷ, khuôn mặt tuấn tú lóe lên sáng ngời.
Nàng là nữ tử! Là nữ!
Cảm tạ ông trời!
Trong lòng Vệ Đình Long trút bỏ một tảng đá lớn, nhẹ thở ra một hơi. Hắn lần đầu nhìn thấy nàng, thì bản thân tự khiếp sợ phản ứng mãnh liệt, khi đó hắn cho là mình thật sự yêu nam nhân, trong lòng quả thực không thể chấp nhận, ở trong phòng giãy dụa nửa ngày, nghĩ tới lời Triệu Vô Ngôn từng nói, phứt bỏ ý kiến thế tục, cùng người mình yêu mến ở cùng một chỗ mới là quan trọng nhất, hắn mới quyết định tự mình đến nhà lao xem thử. Khi đó trong lòng hắn đã cam chịu số phận, nếu hắn thực sự chỉ có hứng thú đối với nam nhân, vậy cũng đành như thế.
Không nghĩ tới nàng lại là nữ tử!
Nữ tử nha!
Chỉ là... Thân hình nàng thật sự rất giống thiếu niên, bộ ngực kia dường như không dậy thì.
Hơn nữa khi hắn không chút khách khí đánh giá nàng thì nàng vẫn dùng ánh mắt sắc bén trừng hắn.
Thông thường nữ tử thấy hắn không phải là cúi đầu e lệ, thì chính là bắn ánh mắt quyến rũ. Nhưng nàng...
Thân thể nàng trần truồng, vẫn đang nhìn thẳng hắn, một chút đều không sợ hắn, cũng không vì cơ thể trần truồng lấy làm hổ thẹn... Nữ tử này thật đặc biệt!
Vệ Đình Long ngồi xổm xuống, lấy tay khều người nàng. "Tên gì?"
Nàng vẫn trừng hắn, đôi môi nhất định mím chặt, mặt không chút thay đổi, cũng không động đậy.
Vệ Đình Long liếc mắt một cái nhìn cơ thể nàng, cười khẽ lấy tay vỗ lên vết thương trên vai trái của nàng.
"Ư!" Từ kẽ răng Lương Đông Ân thốt ra một tiếng kêu đau đớn, trán chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
"Thì ra ngươi còn sống... ta còn tưởng ngươi ngay cả chết cũng không nhắm mắt chứ!" Vệ Đình Long ung dung nói.
Nàng vẫn cứ trừng hắn.
"Hay là không nói chuyện? Tốt! Thạch Khôi, đem nàng ta dẫn đi trị thương, đêm mai ta muốn thấy nàng ta trên giường ta!" Vệ Đình Long cởi áo choàng che thân hình trần trụi của nàng, cười rồi đứng lên, xoay người rời đi.
---------------
Bên ngoài gió lạnh thét gào thổi qua, vết thương trên người Lương Đông Ân đã được băng bó, khuôn mặt cùng thân thể cũng được rửa sạch, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn màu mật ong. Nàng gầy trơ xương, trên người còn băng bó vết thương bằng vải bó trắng nên càng thấy gầy yếu, nhưng hai mắt nàng vẫn sáng ngời có thần.
Nàng được bố trí ở nhà dân được trưng thu làm nơi nghỉ ngơi của Vệ Đình Long. Đêm nay nàng bị ép tắm rửa, trang điểm, mặc xiêm y bằng lụa, giải đến giường đợi Vệ Đình Long, những người hầu sau khi rời đi, nàng lập tức đem son phấn điểm trang trên mặt toàn bộ chùi sạch. Nàng rất ghét mùi son phấn.
Gió lạnh vẫn gào thét thổi đến…
Mặt nàng không đổi sắc, ngồi bất động ở mép giường. Kỳ thật cùng lắm thì nàng liều chết, không muốn phải chịu đựng áp bức thế này, nhưng nàng biết quan binh nhất định cũng bắt Lương Lỗi làm tù binh, nàng muốn xác định tung tích Lương Lỗi, lúc cần thiết, nàng phải cứu hắn. Lương gia là ân nhân của nàng, nàng tình nguyện dù hy sinh bản thân, cũng muốn Lương Lỗi bình an trở về Thạch Gia Pha.
"Đang suy nghĩ gì?" Khuôn mặt khôi ngô của Vệ Đình Long nháy mắt phóng đại, báo hại Lương Đông Ân đang suy nghĩ giật mình hướng đầu giường thối lui.
"Xem ra ngươi tốt hơn nhiều rồi." Vệ Đình Long thấy khuôn mặt màu mật, bộ dạng không tệ, đích thật là nữ. Trong lòng hắn lại cảmạ ông trời.
Nàng cảnh giác nhìn hắn, vẫn ngậm chặt miệng.
Không biết tại sao, nàng cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy, lại khiến hắn có một loại phấn khởi khó hiểu…
Trạng thái cơ thể hắn rất tốt, nhưng từ sau khi hắn mười sáu tuổi đến kỹ viện khai sáng, thì không qua lại với nữ nhân nữa, bởi vì bất luận người nào hắn đều không có phản ứng, ngay cả Triệu Vô Ngôn diện mạo xinh đẹp cũng không thể kích thích ham muốn của hắn. Hắn từng thử ôm Triệu Vô Ngôn, nhưng… vẫn không thể!
Lúc ấy Triệu Vô Ngôn từng quả quyết cơ thể hắn có thể chỉ đối với người đặc biệt mới có thể khôi phục chức năng nam giới bình thường, nếu không gặp được, vậy hắn cả đời cũng không thể cùng ai khác mây mưa! Lúc quyết đấu cùng Lương Đông Ân trên sườn núi, lại có thể khiến vật giữa háng hắn cương cứng! Hắn vốn tưởng là ảo giác, ngày hôm qua đặc biệt đến nhà lao xác định một lần, phát hiện hắn chỉ cần tiếp xúc với loại ánh mắt này của nàng, nửa người dưới liền nổi lên phản ứng… Hắn đã xác định nàng chính là chủ nhân trong mộng - người đó không phải thiếu niên, mà là thiếu nữ!
"Không nói à?" Khuôn mặt tuấn tú của Vệ Đình Long thoáng hiện lên nét cười mà nữ tử nhìn thấy đều phải mềm lòng, nhưng nàng lại không hề nhúc nhích.
Nàng quả nhiên là đặc biệt!
Nàng trừng mắt nhìn mắt hắn vừa sắc bén lại vừa lạnh lẽo, rất ít nữ tử có được ánh mắt sắc bén này… Hắn cười cười, một chút cũng không để ý, vì dục vọng của hắn đã nhanh chóng bị nàng khơi mào!
Hắn đẩy ngã nàng, tách vạt áo nàng ra, nàng kháng cự, đầu gối thúc vào hắn sớm đã đề phòng, bóp chặt dưới vai trái nàng, nàng bị đau, cơ thể mất đi sức lực, hắn lập tức đem nàng áp chế dưới thân, xé quần áo rách hơn phân nửa, lộ ra nửa thân người trên cứng ngắc.
Lương Đông Ân hận không thể chém hắn thành tám mảnh, nhưng nàng biết hôm nay mình khó thoát khỏi quỷ dữ.
Nàng không có vũ khí, cả người đầy vết thương, bên ngoài đều là quan binh... Nàng biết nam nhân trước mắt rất khó đối phó, khi cần thiết nàng nhất định tự sát, không thể để hắn lấy chuyện làm nhục thân thể nàng mà đả kích sĩ khí của Thạch Gia Pha.
Vệ Đình Long cúi người xuống muốn hôn lên môi nàng, nàng quay đầu sang một bên, cắn đầu lưỡi mình. Hắn khẽ liếm vành tai nàng, ở bên tai nàng mê hoặc nói nhỏ, "Lương Đông Ân, ngươi chỉ cần động đầu lưỡi ngươi một tí, ta sẽ hạ lệnh treo cổ tên đàn ông kia, bắt Thạch Gia Pha phải đi vào chỗ chết."
Lương Đông Ân nghe vậy, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Vệ Đình Long nở nụ cười, "Dù ngươi không nói, ta vẫn tra ra ngươi tên gì. Lương Lỗi bị bắt, hiện giờ bị nhốt trong nhà lao." Hắn một tay lột sạch nàng, nheo mắt quan sát.
Ừm! Cơ thể này thật giống thiếu niên. Gầy đét khô quắt, tay chân nhỏ ốm, bộ ngực không mềm mại, cặp mông xem ra cũng không được mấy lạng thịt... phủ Tây An mất mùa đến mức này sao?
"Ngươi muốn thế nào?" Lương Đông Ân trong mắt đầy lửa hận.
"Ta muốn ngươi." Vệ Đình Long đẩy hai chân nàng ra, đặt mình vào giữa.
"Súc sinh!" Nàng phun một tiếng, lập tức mím miệng, quay mặt đi không n thêm gì.
"Không dám." Vệ Đình Long trên mặt vẫn mỉm cười, tao nhã cởi quần áo mình.
Hắn cúi xuống ngậm lấy miệng nàng, nàng cắn chặt răng, không chịu há miệng. Hắn kéo nụ hoa trước ngực nàng một cách đầy ác ý, làm nàng phải kêu nhỏ một tiếng, hắn lập tức xâm nhập vào u cảnh, tìm kiếm lưỡi nàng, nút, rồi quấn chặt nàng.
Bàn tay mơn trớn thịt da toàn thân nàng - thân thể khỏe khoắn của nàng có sự thay đổi, khuôn mặt tay chân hiện ra màu mật ong, thân mình trắng trẻo căng lên, đủ thấy nàng thường vận động ở ngoài.
Vệ Đình Long nhẹ nhàng hôn lên bả vai gầy guộc, bàn tay vuốt ve ở bụng. Lương Đông Ân mím chặt môi, nhắm mắt, không muốn rên rỉ với kẻ địch ở trên người - thực sự nàng chỉ cảm thấy người nàng ngứa ngáy, nàng không thích người khác chạm vào nàng.
"Mở mắt ra!" Hắn ra lệnh. Hắn muốn nhìn thấy mắt nàng, như vậy sẽ khiến hắn hưng phấn.
Lương Đông Ân theo lời mở mắt ra, nhưng không có ham muốn ngây ngất trong mắt.
Đáng chết! Hắn mười mấy năm không chạm đến nữ nhân, có phải bản lĩnh không còn như trước không?
Vệ Đình Long dùng đùi tách hai chân nàng ra, bàn tay ở nơi nữ tính mềm mại của nàng ve vuốt, nàng không giãy dụa, nàng không tránh né, một chút cũng không giống như còn xử nữ, cũng không giống nữ tử.
Cánh hoa của nàng khô khan, Vệ Đình Long ngậm nụ hoa trên ngực nàng dụ dỗ, hy vọng có thể gợi ham muốn của nàng.
Ngứa quá... Lương Đông Ân nhíu mày.
Ngón tay ở chung quanh hoa huyệt của nàngừng xoa nắn, vuốt ve, muốn tìm ra chất dịch nhục dục, nhưng Vệ Đình Long thử nửa ngày, Lương Đông Ân vẫn không phản ứng, ngay cả cổ họng cũng không bật ra một tiếng!
"Ngươi cho là ở trên giường giống cá chết, ta sẽ ném bỏ ngươi sao?" Vệ Đình Long nhịn không nổi gầm nhẹ. Dục vọng dưới khố sớm đã đau đớn không thôi, hắn không thể đợi, cũng không muốn đợi!
"Nào dám." Lương Đông Ân cắn răng thốt ra lời này. Nàng đã cố gắng hết sức mới có thể nén nhịn tiếng rên rỉ sâu trong cổ.
"Đáng giận!" Vệ Đình Long lấy ra một cái bình nhỏ, dùng hai ngón tay quẹt một ít chất lỏng hướng hoa huyệt nhỏ hẹp của nàng thăm dò. Thân hình nàng không tránh né, hắn rốt cuộc không còn kiên nhẫn chậm rãi, dùng sức kéo bắp đùi nàng ra, hai ngón tay đột nhiên tiến vào hoa huyệt.
Lực tay vô cùng mạnh bạo, khe huyệt nhỏ hẹp bị nông mạnh, đau đến mức Lương Đông Ân từ kẽ răng bật kêu, "Đau..."
"Kiên nhẫn một chút, bằng không một lát sẽ càng đau!" Vệ Đình Long dùng ngón tay làm dịu cửa động nữ tính của nàng.
Đau nhói, cảm giác khó chịu, hơn nữa nơi hết sức riêng tư bị phơi bày trước mắt kẻ địch, khiến Lương Đông Ân bối rối vô cùng! Nhưng nàng không thể khóc, không thể giãy dụa, không thể biểu hiện tình cảm, bởi vì nàng là thủ lĩnh của Thạch Gia Pha!
Nàng lãnh đạm nhìn hắn, thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn chảy xuống từng giọt mồ hôi to như hạt đậu... Tên nam nhân này xem như anh tuấn, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, nhưng giữa lông mày lại có một vẻ uy nghiêm khí khái anh hùng, thể hiện thân phận của hắn.
Vệ Đình Long đem chất bôi trơn bôi trong hoa huyệt, sau đó đưa phân thân nam giới cương cứng của mình để lên huyệt khẩu mềm mại của nàng.
"Chịu đựng!" Hắn ra lệnh bên tai nàng, động thân một cái, nam căn rắn chắc đi vào nơi riêng tư nữ tính.
"A…" Lương Đông Ân trong miệng bật rên, giữa hai chân truyền đến cảm giác bị xé rách đau đớn, so với vừa rồi ngón tay tiến vào còn đau hơn gấp mấy lần. Nàng nhăn chặt mày, ngũ quan nhăn nhó, hàm răng cắn chặt môi dưới, cánh môi chừng như chảy máu!
Trong hoa huyệt mềm mượt như tơ chặt khít, khiến Vệ Đình Long hụt hơi. Hắn yên lặng bất động, nếu không hắn nhất định sẽ bùng nổ rất nhanh!
"Kiên nhẫn một chút, đợi chút nữa sẽ tốt hơn." Lời này của hắn cũng không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho Lương Đông Ân nghe.
Nàng không thể khóc! Nàng không thể có bất kỳ cảm xúc nào! Nàng phải thờ ơ... Lương Đông Ân không cách nào nhìn thẳng hắn, đau đớn khiến nàng khép chặt hai mắt.
Thân thể như bị xé vỡ thành hai mảnh, đau quá đau quá! Nhưng trong thân lại thật nóng thật nóng! Hắn dùng phần thân thể nóng rực của hắn đâm vào nàng, xuyên qua nàng, xé đôi nàng! Nàng không thể giãy dụa, chỉ có thể bất lực vùi thân vào chăn đệm, cắn răng chịu đựng.
Vệ Đình Long di chuyển cơ mông, nữ nhân nằm dưới thân co rúm lại.
Ưm! Cảm giác này... chưa từng có qua! Hắn rên rỉ thành tiếng, cho thấy cơ thể cực kỳ vui thích. Hắn đã bình thường trở lại! Nữ nhân dưới thân chứng tỏ hắn không có vấn đề!
Hắn rốt cục lại có thể sử dụng phần nam tính của mình! Hắn đúng thật là nam nhân
Vệ Đình Long đang lúc nhấp nhô mỉm cười, "Ngươi thật sự là xuân dược của ta!"
"Súc sinh!" Nàng dữ dằn liếc hắn một cái, cánh môi đã bị cắn đến bật máu.
"Đúng vậy! Nhưng chỉ có ngươi mới khiến ta thay đổi, chỉ có ngươi thôi, Lương Đông Ân!"
Hắn cắn răng, khuôn mặt tuấn tú vì kích động mà đỏ lên, bàn tay to giống như quạt hương bồ vuốt ve trên bộ ngực khô khan của nàng.
"Ư…" Nàng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn có một tia đỏ hồng. Nàng không muốn người khác chạm nàng, nhưng lại không thể chịu được xâm phạm của nam nhân trên người này...
Vệ Đình Long liên tục trên người Lương Đông Ân tàn sát bừa bãi, khoái cảm tràn ngập toàn bộ thân hình gầy gò của nàng, hắn rút ra lại đẩy vào, ở tiểu huyệt non mềm của nàng tiến vào lui ra mặc sức chiếm đoạt, con ngươi đen mê mải nhìn hang động chật hẹp của nàng nuốt vào thả ra vật to lớn của hắn.
Lương Đông Ân bị vật nóng rực đâm qua cả người không thoải mái - gạt người! Ai nói sẽ hết đau, nàng vẫn còn đau! Nàng nhịn không được giãy dụa, vùng vẫy hai tay muốn đẩy hắn ra: "Buông ra! Súc sinh!"
"Ta rất vui được vì ngươi mà làm súc sinh!" Hắn gầm nhẹ, trên cao nhìn xuống, kiềm hai cánh tay vung loạn xạ của nàng, cây gậy nóng nửa người dưới vẫn duy trì nhịp điệu ra vào, không để bị ảnh hưởng. Trên thực tế, sự giãy dụa của nàng càng tăng thêm dục vọng của hắn, nam căn giữa hai chân lại cương phồng lên mấy phần.
"Cầm thú! Làm sao ngươi có thể..." Lương Đông Ân đem hết hơi sức nàng bị vật to lớn của hắn làm cho đau đớn cực kỳ! Giãy dụa quá mức làm vết thương trên miệng lại chảy máu.
"Ta đương nhiên có thể! Vì ta là nam nhân!" Vệ Đình Long kiêu ngạo nở nụ cười, hắn rốt cục đã thoát khỏi mối lo "bất lực"!
Lương Đông Ân hoàn toàn không biết hắn đã gạt bỏ lo ngại, nàng chỉ biết hắn sử dụng vũ khí của nam nhân trừng phạt nàng. Đồ khốn! Tên cầm thú này làm nàng đau sắp chết!
Vệ Đình Long nâng hai chân nàng lên, để lên đôi vai rộng của mình. Nàng vì hai chân bị kéo căng, kéo đến nỗi cảm giác hang huyệt chật hẹp, cảm giác đau đớn lại tăng thêm vài phần. Nàng nhíu chặt hai hàng lông mày, hy vọng đau đớn đó mau qua.
"Mau... mau kết thúc..." Hai tay nàng bị kiềm, không thể vì đau đớn mà thốt ra lời, chỉ có thể từ miệng phun ra lời cự tuyệt.
"Ta làm cái gì đều rất nhanh, nhưng chuyện này sẽ không nhanh... ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi thất vọng." Hắn cúi xuống đối mặt với nàng, hơi thở nặng nhọc nói.
Thấy nàng đau đớn đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như bánh bao, hắn trở tay quấn lấy ngón tay nàng, mười ngón tay đan chặt nhau, như tiếp sức lực cho nàng. Nhưng toàn thân nàng đều muốn loại bỏ dị vật xâm lấn, nàng không ngừng uốn éo người, muốn đẩy cây gậy lửa trong cơ thể ra ngoài.
"Không được nhúc nhích!" Hắn nghiến răng giận dữ rống to: "Còn cử động nữa, hậu quả thế nào ta không chịu trách nhiệm!"
"Bất luận nam nhân nào, ngươi đềuau. Kiên nhẫn một chút..." Hắn nắm chặt tay nàng nói nhỏ, lực hông càng lúc càng mạnh, vật đàn ông dưới thân cũng chôn vào càng sâu.
"Khốn kiếp!" Nàng chửi khẽ, khóe mắt hơi hé, nhìn thấy người hắn đổ đầy mồ hôi.
"Nếu đã còn sức mắng ta, chẳng thà mở chân rộng ra, như vậy có lẽ sẽ không đau…" Hắn thoáng mỉm cười kì dị với nàng, giọt mồ hôi từ cằm hắn nhỏ xuống.
Lương Đông Ân đột nhiên mở mắt, nhìn trừng trừng nam nhân trên người mình bừa bãi phát tiết.
Người nàng giống như bị lửa nung khó chịu, hắn lại bảo thế này là thoải mái? Súc sinh! Nàng dùng ánh mắt tràn đầy lửa giận độc ác trừng hắn, không tin hắn bị trừng mà vẫn làm tiếp được!
Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của nàng, dục vọng dưới thân Vệ Đình Long càng thêm kích động, hạt giống ầm ầm muốn tuôn ra. Hắn gia tăng tốc độ ra vào tiểu huyệt nhanh hơn, khuôn mặt tuấn tú đầm đìa mồ hôi, cả người đầy sức quyến rũ nam tính.
Đột nhiên, hắn gầm nhẹ một tiếng, thân dưới co giật, toàn bộ dục vọng bẳn thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể nữ tính…
--------
Lương Đông Ân vẫn lạnh lùng nhìn lên nóc giường, Vệ Đình Long người đầy mồ hôi nằm gục trên người nàng, trọng lượng của hắn khiến nàng hơi nhíu mày, dùng sức hít thở.
Vệ Đình Long cảm nhận được tiếng thở gấp của nàng, nhấc thân hình lên một chút nhìn nàng.
Trải qua một hồi mây mưa mãnh liệt, nàng vẫn là nàng, không có vẻ quyến rũ của đàn bà, cũng không có vết tích tìnhc.
Giường dính một ít máu, vết thương trên vai cùng vết thương trên tay nàng đều nứt ra. Hắn hơi nhăn mày, thản nhiên nói: "Thương thế của ngươi bị nứt miệng rồi." Liền muốn giúp nàng bôi thuốc băng bó lại.
Lương Đông Ân vẫn duy trì tư thế cũ, toàn thân trần trụi, hai tay đặt hai bên gối nằm, hai chân khẽ mở, giữa hai chân có một chút máu cùng chất lỏng màu trắng, cũng không di chuyển.
"Xoay người nằm sấp lại, ta mới giúp ngươi bôi thuốc được."
"Thật ra ngươi muốn thế nào?" Nàng trừng mắt nhìn hắn.
"Đừng trừng ta như vậy, nếu không đừng trách ta lại muốn ngươi một lần nữa." Vệ Đình Long cảm giác dục vọng của mình lại thức tỉnh.
Nàng không tin được! Có nam nhân nào bị nữ nhân trừng mà "dựng đứng" không? Nàng vẫn dùng đôi mắt nâu nhạt nhìn chằm chằm hắn.
"Chết tiệt!" Dục vọng của Vệ Đình Long nhanh chóng bị khơi dậy, hắn chộp lấy nàng, lật người nàng xuống, ép nàng nằm sấp trên giường, từ phía sau đi vào trong nàng.
Phân thân đâm thẳng vào, khiến giữa đùi Lương Đông Ân lại thêm một lần đau đớn.
"A…" Nàng đau đến kêu thành tiếng, mới biết hắn không phải nói đùa. "Súc sinh! Mau dừng tay!" Nàng lại mắng hắn!
"Đã quá muộn. Súc sinh ta đây chắc chắn không dừng tay!" Hắn trong cơ thể nàng dâng lên từng đợt rồi từng đợt sóng to gió lớn.
Trong phòng vang vọng tiếng gầm của nLương Đông Ân ngoại trừ cắn răng ngửa đầu cố gắng chịu đựng, vẫn không kêu một tiếng, nhưng cánh môi đã bị nàng cắn nát, máu tươi nhỏ lên đệm giường.
Vệ Đình Long trong nơi mềm mại của nàng ngang ngược chiếm đoạt, vì còn lưu lại dịch thể hoan ái, nên phân thân nam giới tiến mạnh vào thuận lợi hơn. Hắn biết thân thể nàng vẫn không thể thích ứng hắn, nhưng hắn không nhịn được. Nàng là người duy nhất có thể khơi dậy lửa tình trong hắn!
Lương Đông Ân không nghĩ mình chỉ mới trừng nhìn hắn một cái, hắn lại dễ dàng cứng nhanh đến vậy.
Đáng ghét! Súc sinh! Trong lòng nàng không ngừng mắng, cái miệng nhỏ nhắn vẫn cắn chặt, quyết không kêu tiếng nào!
Vệ Đình Long nâng mông nàng lên, nắm eo nàng, mạnh mẽ ra vào. Cuối cùng đâm vào đến khi Lương Đông Ân toàn thân trong ngoài đều mềm nhũn, mới thả nàng ra.
Nàng không còn khí lực, cả người nằm sấp trên giường, không hề nhúc nhích.
Vệ Đình Long nhìn thấy vết máu trên gối, nhịn không được nhíu mày. Hắn gỡ lớp băng bó vết thương, sau đó nhìn thật kỹ vết thương trên miệng nàng, lại lật người nàng lại, cẩn thận bôi thuốc vào cánh môi dưới.
Hừ! Nữ nhân bướng bỉnh!
"Bảo ngươi nghe lời, ngươi lại cố làm ra thế này... Lương Đông Ân, điểm này không giống ngươi!"
"Sao ngươi biết ta là người thế nào? Hừ!" Nàng hừ lạnh, không dám nhìn hắn.
"Ngươi thực cho là ta không tra ra lai lịch ngươi sao? Ngươi là dưỡng nữ của Lương gia, Lương Lỗi là nghĩa huynh ngươi, ngươi kẻ chủ mư của Thạch Gia Pha nhiều lần cướp quan lương, dáng ngươi nhỏ gầy, người khác dễ nhận lầm thành thiếu niên, cá tính điềm tĩnh tỉnh táo, suy nghĩ chu đáo tỉ mỉ, tuyệt không chịu thua thiệt." Vệ Đình Long nhìn khuôn mặt nàng ngũ quan rõ ràng.
Lương Đông Ân vẫn không động đậy, không vì tin tức của Vệ Đình Long mà kinh ngạc. Nàng sớm biết nam nhân này rất khó đối phó.
Nàng ngoảnh mặt sang bên, bình tĩnh nói: "Ngươi có thể giết ta rồi báo cáo kết quả với triều đình, hãy thả Lương Lỗi ra." Đối với sinh tử của bản thân, nàng không hề để ý.
Vệ Đình Long vỗ về thân hình gầy yếu, bàn tay to từ bả vai vuốt một đường đến trước ngực. "Ta vì sao phải nghe lời ngươi? Ta cũng có thể đem hai người các ngươi cùng nhau xử tử, cho Thạch Gia Pha một bài học."
Đê tiện! Vừa rồi dùng Lương Lỗi để uy hiếp, cưỡng bức nàng, hiện giờ lại không thả người... Nàng im lặng.
Thấy Lương Đông Ân không nói gì, Vệ Đình Long lại thoáng cười nhạt, "Lương Đông Ân, ngươi không phải chỉ có một chút bản lĩnh ấy thôi chứ? Nên nhớ ngươi chính là tặc khấu cướp quan lương nổi danh, vài ba chiêu đã bị ta tiêu diệt, truyền ra ngoài, ngươi không sợ bôi nhọ thanh danh Thạch Gia Pha?"
Nàng từ từ nhắm mắt, đem mặt vùi càng sâu, không nói lời nào, cũng không cử động.
Vệ Đình Long chờ trong chốc lát, chờ không được nàng cãi lại, liền đưa mặt đến gần nàng, muốn nhìn rõ biểu hiện trên mặt nàng.
Nàng nhất định là không cam lòng!
Khẩn cầu đi! Lương Đông Ân! Cầu tướng quân uy vũ tuấn mỹ ta đây tha cho ngươi một mạng. Thươi là nữ nhân duy nhất có thể khiến ta phấn khởi, ta có thể suy nghĩ một chút.
Vệ Đình Long trong lòng muôn phần đắc ý, đem vẻ mặt tươi cười cúi xuống, lại nghe thấy…
Tiếng ngáy rất nhỏ.
Nàng lại có thể ngủ!
Vệ Đình Long dằn nén nhìn nàng chằm chằm, vẻ tươi cười nháy mắt đông cứng thành băng tuyết mùa đông.