Đại hôn của Bình Khấu đại tướng quân Vệ Đình Long là sự kiện trọng đại trong kinh thành, vào ngày hôn lễ, phủ tướng quân lại tập hợp, rất là náo nhiệt, tiệc rượu đãi liền ba ngày, để dân chúng cùng chung vui với hôn lễ.
Nhưng sau đó không lâu, trên phố liền có lời đồn đãi truyền ra, nói Vệ Đình Long thành thân chỉ là ngụy trang, kỳ thật hắn vẫn yêu thích nam sắc, thường thường ôm một nam kỹ trẻ tuổi tuấn mỹ du ngoạn, còn giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên làm những động tác thân mật, khiến tướng quân phu nhân sống cô lẻ.
Nhìn xem, đây không phải Vệ đại tướng quân sao? Bên người còn có một vị thiếu niên… chậc chậc, hai người còn dắt tay nhau kìa! Thật sự là thời thế thay đổi mà!
"Đông nhi, hôm nay chúng ta đến Duyệt Vân lâu dùng bữa tối được không?" Vệ Đình Long hôn Lương Đông Ân bên cạnh.
"Được. Ta cũng muốn cám ơn Túy Tuyết tỷ cùng Hạ Hà nữa, các nàng thật sự không giấu nghề, toàn bộ các kỹ năng đều dạy ta... Ừ, vẫn là mặc nam trang tự do, không sợ dẫm phải mép váy." Nàng nhìn ngắm áo bào trắng trên người mình. Đã lâu không phơi nắng, khiến làn da màu mật trở nên trắng trẻo, nàng vóc dáng lại nhỏ xinh, thoạt nhìn như một thiếu niên môi hồng răng trắng.
"Ừ, chúng ta lát nữa hãy đi. Bây giờ..." Vệ Đình Long kéo nàng vào một hẻm tối.
"Đừng vậy! Sẽ có người thấy..." Nàng má phấn đỏ bừng, môi anh đào phun ra lời cự tuyệt không đủ sức thuyết phục.
"Không sao, nàng đang mặc nam trang, người ta chỉ nghĩ hai nam nhân uống rượu ôm nhau thôi. Ngoan! Mở chân ra. Đông nhi ngoan..." Vệ Đình Long dỗ dành, ôm cả người nàng, áp vào bức tường hẻm nhỏ, bỗng cánh môi đỏ hồng của nàng, lưỡi dò xét đi vào, bú mút hồi lâu.
Trời ạ! Hắn luôn không có đủ nàng...
Lương Đông Ân bị hôn đến hơi thở rối loạn, hai gò má đỏ bừng. Một hồi lâu hắn mới buông cái miệng sưng đỏ của nàng ra, dọc theo cần cổ duyên dáng của nàng mà gặm nhẹ, để lại một hàng dấu hôn đỏ.
"A... đừng... sẽ có người đi qua..." Nàng phát ra âm thanh để lộ ham muốn, thân mình mẫn cảm nổi đầy da gà.
"Đừng sợ, như vậy càng kích thích..." Hắn bên tai nàng khe khẽ mê hoặc, hai bàn tay dịu dàng di chuyển trên toàn thân nàng. Hắn cởi quần nàng, để quần rơi xuống, vén áo lót, lộ ra nửa người trên trắng nõn nà, chỉ còn lại áo dài bảo vệ thân thể nàng.
"Đình Long... không được... sẽ bị người ta nhìn thấy... A!" Nàng hét ra tiếng, bởi vì tiểu huyệt đã bị vật đàn ông lấp đầy.
Hắn không để nàng tiếp tục nói nữa, nâng mông nàng lên, đem nàng dựa chặt vào tường, phóng túng chuyển động.
Nàng thở gấp nhìn hắn chăm chú - hắn thật xấu xa!
Quần áo trên người Vệ Đình Long đều còn nguyên, thân hình cao lớn hoàn toàn ôm trọn Lương Đông Ân vào ngực, áo choàng che khuất thân mình nhỏ xinh của nàng.
"Đông nhi, để hai chân lên eo ta... Mau!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lương Đông Ân cả người nóng ran làm theo lời hắn, hai chân đặt lên hông hắn, lại càng làm dã thú trên người hắn ấn sâu thêm, hoàn toàn chôn vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.
"Ưm... Nàng đích thực là xuân dược của ta, tiểu mỹ nhân..." Khuôn mặt tuấn tú đầy mồ hôi, mông eo không ngừng chuyển động, tùy ý chạm đến nơi ngọt ngào sâu trong hoa tâm.
"Đình, Đình Long... có người đến!" Nàng thở không ra hơi kêu nhỏ, liếc thấy có người đi vào hẻm.
"Suỵt!" Hắn đột nhiên đâm một cái, thật sâu vùi vào nơi nữ tính mềm mại ẩm ướt của nàng rồi đứng yên bất động, nơi ấy vừa chật vừa mịn siết chặt làm hắn gần như điên cuồng!
Nàng níu vạt áo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào đồi ngực rộng, không dám mảy may nhúc nhích.
Người đi qua thấy nam nhân cao lớn ôm thiếu niên nhỏ bé mặt đỏ tai hồng, cười ám muội, liền vội vàng đi khỏi.
Nguy cơ giải trừ! Vệ Đình Long tiếp tục chuyện tốt mới vừa rồi bị cắt ngang, Lương Đông Ân thì đỏ bừng cả mặt, không bỏ qua đánh hắn. Cuối cùng đương nhiên là tình huống hắn "Bá Vương ngạnh thượng cung" hoàn thành triền miên kịch liệt...
---
Ở trong Duyệt Vân lâu, nam nhân vừa đi qua ngỏ tắt khi nãy ngồi vào bàn cùng bạn bè nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
"Ta cho ngươi biết, Vệ Đình Long kia quả nhiên có thích người cùng giới, vừa rồi ta còn thấy hắn đang ôm nam kỹ trong hẻm!"
"Lời này là thật à?" Tên Giáp ngồi cùng bàn nói.
"Không sai. Trên áo choàng còn có thêu huy hiệu Bình Khấu phủ tướng quân, theo dáng người kia, cũng giống Vệ tướng quân, ta không nhìn nhầm... Thì ra hắn thật sự thích nam nhân!"
"Thật đó. Ta hôm qua thấy hắn cùng một gã thiếu niên mặt mày như ngọc, ngón tay đan nhau dạo phố!" Tên Ất bàn bên lập tức đi tới góp chuyện.
"Còn mấy ngày trước, có người chứng kiến hắn bỗng hôn một thiếu niên da mặt trắng nõn, thiếu niên kia không chịu, còn bị hắn hôn đến hai chân mềm nhũn, hắn còn ôm ngang gã đó bước lên xe ngựa, tiếp tục... Khà khà khà!" Tên Bính cách đó nói tiếp rồi cười rộ lên vô cùng phóng đãng.
"Ái chà! Vệ tướng quân đó không phải vừa mới thành thân sao? Sao ngài ấy lại lớn mật thế? Không phải để tướng quân phu nhân mới cưới sống cô quả chứ!" Một đại hồ tử lớn tiếng ồn ào.
"Đúng vậy! Nghe nói tướng quân phu nhân tú ngoại ý trung, không ra khỏi cửa chính, không bước khỏi cổng nhỏ... Thật đáng tiếc cho cô nương tốt như vậy!" Tên Ất lại nói.
"Đúng. Đúng vậy, cô nương tốt gả cho trượng phu thích người cùng giới. Thật đáng tiếc..." Tên Bính phụ họa.
"Loại chuyện khuê phòng này, nàng cũng không tiện nói ra miệng... Đáng thương quá!" Tên Giáp vô cùng đồng cảm lắc đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Duyệt Vân lâu rất náo nhiệt, đều là bàn tán về Bình Khấu đại tướng quân Vệ Đình Long yêu thích đại Bát quái nam sắc.
Giờ phút này, ngoài cửa Duyệt Vân lâu có hai người.
"Đình Long, ta thấy chúng ta hôm khác lại đến thì tốt hơn." Lương Đông Ân không được tự nhiên ho khụ khụ.
Cơ mặt Vệ Đình Long hơi hơi giật giật gật đầu, ở trong gió hóa thành một pho tượng.
Miệng lưỡi người đời sao có thể tin tưởng hết được?