“Không phải, không phải, mỗi lần ta nhớ đến hành động của Truy Mệnh ở Kim Ấn Tự liền cảm thấy công đức vô lượng, thiện tâm lớn lao.”
“Truy Mệnh? Ngươi nói đến lão tam trong Tứ Đại Danh Bộ, Truy Mệnh, tên thật là Thôi Lược Thương à?”
“Ngoài hắn còn ai nữa! Tính ra, trong tứ đại danh bộ, niên kỷ y có thể xem là lớn nhất, tính cách cũng khôi hài nhất. Y vốn là một kẻ thất ý lang thang chốn giang hồ, về sau bái sư học nghệ, gia nhập làm đệ tử Gia Cát tiên sinh, cho nên kinh nghiệm giang hồ đặc biệt phong phú. Trong tứ đại danh bộ, lịch duyệt của y có thể xem là nhiều nhất.”
“Bất quá, nghe nói môn hạ của Gia Cát tiên sinh, lấy việc nhập môn trước sau mà phân định. Trong tứ đại danh bộ, niên kỷ cùng bối phận Lãnh Huyết đều nhỏ nhất, nghe nói y nhờ uống sữa sói mà trưởng thành, sống ở rừng rậm, theo tập quán của của dã thú trong rừng, khó trách y lại liều mạng hung hăng như vậy. Vô Tình cùng lắm hơn Lãnh Huyết vài tuổi, nhưng là người đứng đầu tứ đại danh bộ, nghe nói phụ thân y là một vị quan tốt, bởi vì quá thanh liêm cho nên cả nhà bị cừu nhân hại chết. Trước tiên chúng phế đôi chân của y, đang muốn sát hại thì Gia Cát tiên sinh kịp thời xuất hiện, đánh đuổi hung đồ, thu nhận y. Bởi thân thể y yếu đuối, kinh mạch bị thương, không thể luyện những loại võ công cao thâm, nên Gia Cát tiên sinh chỉ có thể truyền cho y thuật kỳ môn độn giáp, cách bày trận cùng với khinh công, ám khí. So ra, y chính là môn đồ đầu tiên của Gia Cát tiên sinh, đồng thời cũng là đệ tử đắc ý nhất.
“Vô Tình là tay đệ nhất về ám khí. Ám khi trên tay y không bao giờ là thứ ám khí để ám toán kẻ khác, mà ám khí cũng không tẩm độc. Đây chính là “minh khí” nhất tông trong võ lâm do y sáng tạo ra. Bất quá, trong số tứ đại danh bộ, tu dưỡng tốt nhất, công lực cao nhất, nhân duyên đẹp nhất, có thể kể đến người xuất thân tiêu sư, lão nhị Thiết Thủ. Y so với Truy Mệnh còn trẻ hơn mấy phần nữa!”
“Này, chúng ta đi đến đâu rồi! Ngươi ban nãy nói cái gì mà “công đức vô lượng”! Nhắc đến Truy Mệnh, rốt cuộc là chuyện thế nào?”
“Ngươi chưa nghe qua Kim Ấn Tự sao?”
“Kim Ấn Tự… chẳng lẽ là nơi Hàng Hổ Đầu Đà và Phục Long Sơn Nhân chủ trì, Kim Ấn Tự?”
“Đúng rồi. Ngươi còn nhớ tại Kim Ấn Tự từng phát sinh sự việc gì gây chấn động không?”
“Làm sao không nhớ được! Kim Ấn Tự ở núi Lương Tinh hương hỏa rất thịnh, trong chùa có tứ đại thần: Hàng Hổ, Phục Long, Kim Bình, Ngân Phiến, toàn bộ đều là bậc cao thủ nội gia công phu. Dưới núi Lương Tinh có cư dân của bốn huyện mười ba làng. Họ đều xem bốn vị tăng như tiên phật giáng thế, mỗi lần có khó khăn đều đến cầu xin sự che chở. Về sau không biết tại sao, phát sinh hai sự kiện lớn. Một là Kim Bình hòa thượng trong tứ đại thần tăng đột nhiên phát cuồng. Giống như là trúng tà, chạy xuống núi, cắn chết vô số thôn dân ở Niêm Ngư Câu, nghe nói còn uống máu hút tủy, thập phần đáng sợ, nhất thời nha môn không thể chế trụ được y. Mọi người đều bảo: Cao tăng Kim Ấn tự vì người dân trừ tà ma nhiều quá, đắc tội ma đầu, ma thần nhập vào người y, pháp lực càng cao, chỉ sợ không ai có thể chế trụ được y.
“Kết quả thế nào?”
“Kết quả Kim Bình đại sư đã chết.”
“Chết thế nào?”
“Trùng hợp lúc Truy Mệnh muốn thay đại sư huynh Vô Tình theo Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu Thần Châm Văn Tuyết Ngạn nhất quyết tử chiến, ngang qua Niêm Ngư Câu, liền nhúng tay vào sự kiện này. Y cũng không chế trụ được Kim Bình đại sư đang cơn bộc phát cuồng tính, sau một phen ác đấu, Truy Mệnh chỉ còn cách giết chết Kim Bình đại sư.”
“Truy Mệnh thích rượu, càng uống say, võ công càng cao. Cước pháp cũng như khinh công của y có thế nói có một không hai trong thiên hạ. Công lực Kim Bình đại sư thâm hậu, nếu hung tính đại phát, quyết khó mà chế phục y. Truy Mệnh cũng chỉ có cách giết y. Còn sự kiện kia là gì?”
“Đó chính là Lam Nguyên Sơn trong võ lâm tứ đại thế gia, đương là trấn chủ Tây trấn rất tốt bỗng dưng đến Kim Ấn Tự cắt tóc quy y.”
“Kim Ấn Tự như là nơi tụ tập vậy. Hàng Hổ Đầu Đà vốn là chủ trì Kim Ấn Tự, tinh thông Đa la Trá Thiên Ấn. Phục Long Sơn Nhân xuất thân từ Thanh Lương Tự ở Ngũ Đài Sơn, luyện Tiểu Ban Nhược Thiền Công. Ngân Phiến La Hán vốn là Thiếu Lâm cao thủ, Kim Cang Bất Hối Thiền Công đã luyện đến tầng thứ tám. Kim Bình nguyên là hộ pháp của Vạn Niên Tự ở Nga Mi Sơn, Bất Tử Thần Công cũng luyện đến trình độ nhất định. Lam Nguyên Sơn thân hoài công phu vượt trội là Viễn Lan Thần Công. Có thể nói Kim Ấn Tự hội tụ các cao thủ nội công về một nơi. Kim Bình dù đã chết, bốn cao thủ nội lực tề tựu tại Kim Ấn Tự, thật là náo nhiệt, chỉ chẳng qua Lam Nguyên Sơn luôn có nhiều hùng tâm hoài bão trong lòng, vì sao đang có địa vị quan trọng là trấn chủ Tây Trấn không làm, lại chạy đến Kim Ấn Tự xuống tóc?”
“Nếu ta biết thì còn gọi gì là chuyện lạ?”
“Phải, chuyện trên thế gian, nếu biết rõ ngọn nguồn, minh bạch nguyên nhân thì không thể coi là chuyện lạ được. Cho nên bói mai, cúng sao, thuật số, bùa chú, gọi hồn, chiêu hồn, làm đạo trường, hảm lễ, ngu tế, phá huyết hồ trì, cúng cô hồn, không những trở thành tập tục, cũng trở thành những sự kiện thần bí, bất kể ông đồng bà cốt giả thần lộng quỷ cũng không phải chuyện hiếm thấy. Dưới núi Lương Tinh có nhiều dân cư bị quan phù, đoạn gia, lạp cấm, hạ loan sở hại, cả ngày bồn chồn, cầu thần bái phật, ăn ngủ không yên.”
“Cái gì gọi là quan phù? Cái gì gọi là đoạn gia? Lập cấm lại là gì nữa?”
“Mấy thứ ấy vốn đều là phong tục cúng bái ở Hồ Nam, nhưng cũng lưu truyền đến các tỉnh phận khác. Nghe nói đứa trẻ gặp phải tà khí của phụ nữ có mang, hồn phách nhất thời không giữ được, cái này gọi là “tẩu gia”. Pháp sư cao minh có thể chiêu hồi hồn phách, làm hồn phách không còn bị “tẩu gia” nữa, loại kỹ pháp này gọi là “đoạn gia”. Giác quan của trẻ thơ mà bị hỏng, gọi là “quan phù”. Trẻ con phòng bệnh, trẻ sơ sinh hoảng sợ, thai phụ khó sinh, pháp sư dùng bàn thờ có đầy nước, dùng cái oản đặt lên trên, nước không tràn ra, đó là “lập cấm”. Lập cấm còn phân ra nhiều loại, như lập phi cấm, lê đầu cấm, còn nhìu loại nữa. Mặt khác còn có “thu hách”, tức là bệnh nhân bị dọa mất hồn, vì sợ mà mất lí trí, pháp sư làm phép chiêu hồi, hoặc lấy y sức, râu tóc, dấu tay, giơ cao lên hô lớn, nữa đêm gọi to tức là “hảm hồn”. Những phong tục kỳ dị này, trong “giang hồ quái dị truyện” ghi lại không ít.”
“Ồ, nghe qua thực là thập phần đáng sợ, cũng không biết thực có kì sự như vậy chăng?”
“Có chính xác hay không, thực ra người thấy người khác thường, người bảo người kì lạ; nhưng những thứ phong tục này bỗng nhiên trở thành nổi cộm tại núi Lương Tinh, hoàn toàn không thể khống chế.”
“Vì sao lại như vậy?”
“Nguyên nhân rất đơn giản: trẻ con trong bốn huyện mười ba làng bỗng dưng mất đi thần trí, đôi khi đang đi lại trên đường cũng đột nhiên mất hồn phách, tinh thần suy sụp, không lâu thì gần như là mấp mé bên bờ vực tử thần; người lớn, phụ nữ đều bỗng nhiên bị bệnh, từ đó trở nên hồ đồ, thành người vô dụng. Tình trạng như vậy xuất hiện càng nhiều, bách tính càng mê tín, quan phủ ban lệnh cấm cũng vô hiệu, về sau, tăng nhân ở Kim Ấn Tự thành phật sống của mọi người, là thần tiên chuyển thế trong lòng họ.”
“Vậy thì liên quan đến sự kiện gì ở Kim Ấn Tự?”
“Quan hệ rất lớn: hương dân bị bệnh lạ, chỉ có tứ thần tăng ở Kim Ấn Tự có thể trị được, nhất thời mọi người đều hướng về Kim Ấn Tự, cầu Hàng Hổ, Phục Long, Kim Bình, Ngân Phiến vì họ mà trừ khử tà ma. Vì thế mà Kim Ấn Tự thanh danh đại thịnh, có một không hai.”
“Thật là chuyện hiếm gặp. Đến bây giờ, chỉ thấy thuật sĩ, pháp sư thay con người trừ khử tà ma. Sao lại có cao tăng đắc đạo làm chuyện này nhỉ?”
“Còn chưa phải lạ nhất đâu. Thuật thu hách, đoạn gia của cao tăng Kim Ấn Tự thập phần kỳ quặc. Bệnh nhân bất kể nam nữ lão ấu, cùng bị giữ lại trong miếu, vây kín bên trong tự, tổng cộng ở bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó mới thả bệnh nhân ra ngoài. Trong thời gian trị bệnh, không cho người nào đến dòm ngó quấy nhiễu, nếu không khi phát sinh tình huống gì khác đều không chịu trách nhiệm.”
“Vì sao quan phủ không quản chuyện này?”
“Vốn dĩ huyện quan địa phương cũng cảm thấy chuyện này gây náo loạn quá mức, làn gió mê tín không khỏi bùng lên mạnh mẽ, có ý hạ lệnh cấm, không ngờ con trai một của quan huyện mắc bệnh rồ, di thái thái của ngài sợ hãi, thuốc thang gì cũng vô hiệu, về sau chỉ biết cầu cứu hòa thượng Kim Ấn Tự. Hàng Hổ, Phục Long không để ý đến, sau đó Ngân Phiến ra mặt, bảo rằng nếu trị khỏi cho con của huyện quan thì từ đây về sau ngài không được quản chế hành động của Kim Ấn Tự. Huyện quan sợ mất đứa con bảo bối, chuyện gì cũng đồng ý. Kết quả, nhi tử ngài ở lại tự bốn mươi chín ngày, khi trở về đã khỏi bệnh, phục hồi như trước.”
“Thực là tà môn! Bất quá, bệnh nhân được Kim Ấn Tự chữa trị có phải đều khỏi hẳn không?”
“Điều này không khẳng định. Phần lớn đều sống sót, chỉ có tinh lực suy kiệt, cả người như mất hết khí lực, chỉ thu hồi được tính mệnh, không đến vài năm đã lìa trần. Cao tăng Kim Ấn tự giải thích: do thiên ma nhập thể, có thể bảo vệ tính mệnh vài năm, những ảnh hưởng xấu khác khó trị được, người xuất gia chỉ có thể tận tâm tận lực phổ độ chúng sinh. Bất quá như đã nói từ trước, nếu người bệnh không đến Kim Ấn Tự cầu y thì chỉ vài ngày đã mạng vong rồi, cho nên vẫn cảm tạ đại ân đại đức của Kim Ấn Tự.”
“Nghe vậy, công đức vô lượng là của tứ đại thần tăng Kim Ấn Tự, với Truy Mệnh hoàn toàn không liên quan.”
“Ngươi đừng gấp. Sự kiện này với Truy Mệnh có can hệ là ở chỗ Kim Bình phát điên, làm Truy Mệnh chú ý, trên đường nghe nói đến quái sự ở Lương Tinh Sơn. Ngươi biết là trong tứ đại danh bộ, bất kể ai cũng không tin chuyện tà ma, bởi vậy liền dịch dung hóa trang, điều tra sự việc, muốn xem xét rõ ràng.”
“Ồ, trong tứ đại danh bộ, Truy Mệnh ngoài tửu lượng tốt nhất, dị dung thuật cũng liệt vào hàng đệ nhất.”
“Nói điều tra là điều tra. Truy Mệnh thấy Kim Bình thất tâm táng hồn, vốn đã sinh nghi, nhưng hương dân đều bảo Kim Ấn Tự vì bách tính trừ tà quá nhiều, ngược lại bị tà ma xâm nhập, đối với vị cao tăng này càng ca tụng công đức. Truy Mệnh đối với hành động dùng thân chiêu dụ tà ma cũng thập phần ngưỡng mộ. Bất quá, về sau nghe được Lam Nguyên Sơn cũng đầu nhập Kim Ấn Tự, càng nghi hoặc.”
“Đúng rồi, Lam Nguyên Sơn bề ngoài trầm mặc ít nói, nhưng chính là người chủ trì võ lâm tứ đại thế gia, có thể nói người này dã tâm rất lớn, bằng không trận phân tranh sinh tử năm đó của tứ đại thế gia, đã không quan trọng thắng bại.”
“Đấy. Trận chiến tứ đại thế gia năm đó, có thể nói là do Lam Nguyên Sơn khởi sướng. Bất quá, Lam Nguyên Sơn cũng là người trong chính đạo, ái thê vừa mất không lâu, chạy đến Kim Ấn Tự quy y, cũng không phải không thể, chỉ là, điều này khiến Truy Mệnh hiếu kỳ, có ý tìm hiểu, chung quy lại để y điều tra được chỗ hở.”
“Là chỗ sơ hở gì?”
“Những người bệnh đó, không kể trẻ con, người lớn, phụ nữ, trước khi bị bệnh vài ngày đều gặp tình trạng kỳ duyên xảo hợp, gặp được cao tăng Kim Ấn Tự, không lâu sau thì phát bệnh, chạy đến Kim Ấn Tự cầu cứu, có kẻ hoàn toàn trị hết, có kẻ chỉ nhất thời thuyên giảm, nhưng thần trí suy kiệt, theo đó mà y quy ra hai loại bệnh nhân.”
“Như vậy, chuyện này tựa hồ có liên quan đến hòa thượng Kim Ấn Tự à? Bất quá, tăng nhân Kim Ấn Tự cần gì làm như vậy? Đối với họ có lợi gì? Bọn họ làm như thế nào?”
“Truy Mệnh cảm giác được nhưng lại không chứng cứ, không thể dùng luật pháp quản thúc. Nhân đêm tối y do thám Kim Ấn Tự, quả nhiên điều tra được chút manh mối. Căn bản tăng nhân đem rất nhiều người bệnh cách ly với bên ngoài, đem vào phòng thiền không có cửa sổ để khu tà, không để người ngoài dòm ngó. Truy Mệnh che mặt tiến vào, bị Phục Long, Hàng Hổ phát hiện, nhị tăng phát động công kích, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng. Sở trường của Truy Mệnh là khinh công, không muốn cùng bọn họ giao đấu trực tiếp. Khi thoát khỏi Kim Ấn Tự, Truy Mệnh suy tính cẩn thận, cao tăng Kim Ấn Tự nếu thật có lòng từ bi, thì hà tất mang chuyện cứu người ra vẻ thần bí, lại đối với kẻ đến thăm dò hung hăng hạ độc thủ, đấy đâu phải hành vi của người xuất gia chứ? Bởi vậy y nhớ đến một phương pháp luyện công tuyệt thế nhiều năm trước, gọi là Hư Vọng Ma Công, chuyên hút tinh lực, nguyên khí, tụ tinh vi cơ, nguyên thần vi khí mới có thể luyện thành công. Tương truyền sau khi luyện thành, so với Tuyệt Diệt Thần Công của Trạm Tương Ngọc năm xưa còn lợi hại bội phần, ngay cả Huyết Hà Thần Chưởng cũng không thể sánh bằng.”
“Vậy chẳng phải thiên hạ vô địch sao?”
“Chuyện này không khẳng định, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Một khi Truy Mệnh nghĩ đến việc mấy kẻ xuất gia lại làm chuyện vạn ác như vậy, hi sinh nhiều người vô tội để luyện thành tuyệt nghệ thì không nhịn được, quyết ý vạch trần tội ác của bọn tăng nhân ấy.”
“Nhưng mà y vẫn không bằng không chứng … …”
“Nên y trăm phương ngàn kế, giả danh thành một bách tính bình thường, để hòa thượng Kim Ấn Tự không biết được chủ ý của y.”
“Hòa thượng Kim Ấn Tự không biết y là Truy Mệnh sao?”
“Không biết, khi Truy Mệnh giết Kim Bình, ba người khác không có ở hiện trường. Hơn nữa Truy Mệnh rất giỏi cải trang, tam tăng tịnh không nhận ra y.”
“Chẳng lẽ Truy Mệnh muốn dùng thân mình thử ma công, rồi mượn đó để làm chứng cứ?”
“Đúng thế.”
“Truy Mệnh tính lấy một mạng đổi lấy mạng chúng sinh à?”
“Không sai, tam tăng và Lam Nguyên Sơn quả nhiên thi triển thuật pháp đối với y. Truy Mệnh cố thu thần nhẫn nại, chung quy đã biết quỷ kế của Kim Ấn Tự: trước tiên chọn mục tiêu cách không điểm huyệt, khiến kẻ đó mấy ngày sau thần trí mơ hồ, khi hắn đến Kim Ấn Tự cầu cứu thì ra tay hấp thụ nguyên khí tinh hoa của đối phương, biến thành của mình. Tính mệnh kẻ đó tuy giữ được, những mấy năm sau cũng thất khí mà chết. Bất quá, nếu gặp kẻ có thần khí kém, tam tăng ngược lại không hấp thụ, giải huyệt đuổi về, nhờ thế mà sống. Bởi vậy công lực tam tăng hốt nhiên tăng nhanh, chỉ cần hút thêm công lực mười người nữa là tu tập được Hư Vọng Ma Công, đáng tiếc vào lúc này lại gặp phải Truy Mệnh.”
“Truy Mệnh lần này chính là thân nhập hổ huyệt, tìm được chứng cứ, bất quá, y chỉ có một mình, làm sao đấu lại Phục Long, Hàng Hổ, Ngân Phiến, Lam Nguyên Sơn mấy người bọn họ?”
“Lam Nguyên Sơn là kẻ dã tâm rất lớn. Tam tăng mời hắn đến Kim Ấn Tự là muốn hắn lấp vào vị trí của Kim Bình, bởi vì nội lực Lam Nguyên Sơn hùng hậu vừa vặn hòa hợp được thành Hư Vọng Ma Công. Không ngờ Lam Nguyên Sơn muốn trừ hại, cũng mượn đó thành danh. Truy Mệnh xuất hiện, hắn và Truy Mệnh là chỗ quen cũ, sớm biết sự thật sẽ bị phanh phui, vì thế cùng Truy Mệnh liên thủ trừ ma. Song cước của Truy Mệnh cộng với nội lực của Lam Nguyên Sơn, cuối cùng thu phục được tam tăng.”
“Công đức vô lượng, quả nhiên công đức vô lượng. Lần này có thể tiêu trừ mê tín. Bất quá, chỉ sợ còn một ma đầu Lam Nguyên Sơn lòng tham bám rễ mà thôi!”