“ŧıểυ nha đầu, thức dậy!” Ngao Lãng xuyên qua cửa đi vào, tay trái vung lên, nến trên bàn liền phát sáng.
“Ưm…” Nàng rất buồn ngủ.
“Tỉnh dậy nào!” Ngao Lãng xốc chăn trên người Bạch Lộ ra, một tay đem nàng nhấc lên giữa không trung.
“A… oa!” Bạch Lộ khó khăn lắm mới mở ra được đôi mắt còn đang ngái ngủ, thiếu chút nữa bị khuôn mặt của nam nhân xa lạ này làm cho phát hoảng, sửng sốt một lúc mới nghĩ ra được hắn là ai, “Ứng… Ứng Long đại nhân?”
“Đi ngắm trăng cùng ta.” Hắn mang theo nàng đi ra ngoài.
“Ngắm trăng?” Bạch Lộ dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.
Khi hai người đi tới sân ở bên ngoài, Ngao Lãng đã trở về hình dạng vốn có của Ứng Long.
“Trèo lên đây!” Hắn ra lệnh.
Cái miệng nhỏ hắn của Bạch Lộ hơi méo mó, “Thật, thật sự muốn trèo lên sao?”
“Ngươi dám không nghe lời?” Ngao Lãng trầm giọng hỏi.
“Đi thì đi…” Cô chậm rì rì đi đến sau lưng hắn, tay nhỏ cầm lấy một cái vảy, ai ngờ ngay lập tức cả người liền bay lên trời khiến cho Bạch Lộ sợ tới mức chỉ có thể oa oa kêu to, “Cao quá… Ta rất sợ… A… a…”
Ngao Lãng thật muốn che lại cái lỗ tai, miễn cho nó phải chịu đựng sự tra tấn, “Nếu không phải chỉ có mình ngươi có thể thấy được ta, thực đúng là không nghĩ sẽ tới tìm một nha đầu vừa nhát gan, vừa yêu khóc đến làm bạn.”
“A…a…” Bạch Lộ nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn xuống dưới.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất bay trở về đỉnh núi, cuối cùng cũng tới.
“Đã đến.” Ngao Lãng nằm sấp người áp lên mặt đất, để cho nàng tự mình từ trên lưng trèo xuống.
Bạch Lộ đi chân trần giẫm lên mấy hòn đá dưới đất, hai chân vẫn còn có chút như nhũn ra, vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt.
“Đây là chỗ nào?” Cô nhìn quanh bốn phía, bày ra bộ dáng khó hiểu hỏi.
“Đây là nơi ở của ta, người phàm không phải ai cũng có thể đến được chỗ này, ngươi là người đầu tiên, hẳn là nên cảm ơn ta” Hắn biến lại thành hình người, ngồi xếp bằng xuống đất, “Ngồi xuống!”
“Ừm.” Bạch Lộ cũng không dám không nghe theo, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Ngao Lãng, hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối, đến lúc này mới ngẩng đầu lên trời nhìn vầng trăng lớn như một viên ngọc đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh chiếu rọi khắp cả đỉnh núi, cái miệng nhỏ nhắn mở thật lớn, “Thật đẹp…”
Ngao Lãng tự hào cười cười, “Đó là đương nhiên, ở chỗ này có thể nhìn thấy rất rõ ràng.”
“Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua ánh trăng nào mĩ lệ như vậy, thật muốn để nương cùng tỷ tỷ nhìn thấy…” Cô thốt ra lời khen ngợi, rất muốn cùng với người nhà chia sẻ cảnh sắc xinh đẹp như bây giờ.
Hắn hừ hừ, “ŧıểυ nha đầu chính là ŧıểυ nha đầu, mở miệng ra là nương với cả tỷ tỷ.”
“Ứng Long đại nhân không có người thân sao?” Bạch Lộ lén nhìn trộm Ngao Lãng, rụt rè hỏi.
“Hiện tại chỉ còn lại một mình tộc trưởng, những người khác đều đã chết.” Hắn ngữ khí bình thản trả lời.
Bạch Lộ nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn một lúc lâu, cho dù tuổi của cô còn nhỏ nhưng cũng phảng phất cảm nhận được tâm tư giấu trong ánh mắt của Ngao Lãng, cũng hiểu được một chút sự việc. “Ứng Long đại nhân có phải hay không rất cô đơn?” Cho nên mới chạy đi tìm một ŧıểυ nha đầu như cô tới ngắm trăng.
“Ai nói ta cô đơn?” Ngao Lãng quay đầu trầm giọng mắng.
Cô rụt cổ lại, “Không phải thì không phải, Ứng Long đại nhân không cần phải gào lên lớn tiếng như vậy.”
“Cái loại cô đơn kia chỉ có con người các ngươi mới có.” Ngao Lãng quay đầu đi. Chỉ cần luôn luôn phủ nhận, nó sẽ không bao giờ tồn tại.
“Cho dù thực sự có, ta cùng sẽ không giễu cợt Ứng Long đại nhân.” Bạch Lộ ấp úng nói, “Bởi vì ta cũng có lúc cô đơn.”
Ngao Lãng bĩu môi phản đối, “ŧıểυ nha đầu mới mấy tuổi, hiểu được cái gì là cô đơn?”
“Đừng nghĩ rằng ta là trẻ con thì không biết.” Cô không thích bị người ta coi là một đứa nhỏ mãi không lớn. “Tuy rằng trong nhà có rất nhiều người thân, thế nhưng cậu là quan lớn trong triều, nghe nương nói rất được hoàng thượng tín nhiệm, cho nên bề bộn nhiều việc, thật lâu mới gặp được người. Mợ lại không thích ŧıểυ hài tử luôn theo làm phiền nàng, hai biểu ca ở trên thì lớn tuổi hơn ta rất nhiều, lại càng không chơi với ta. Nương tuy rằng rất thương ta, nhưng mà từ sau khi cha qua đời, thân thể lại không được tốt, luôn luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng, ta lại không thể suốt ngày chạy tới ầm ỹ nàng, còn lại cũng chỉ có tỷ tỷ… nhưng nàng lại chê ta ngốc, mỗi lần ta đến chơi đều đuổi ta đi, cho nên bình thường ta đều chỉ có một mình, đương nhiên biết cái gì gọi là cô đơn, cô đơn thực sự rất khổ sở… Ở chỗ này đều trống rỗng…” Bạch Lộ chỉ vào trái tim mình nói.
“Ta từ nay về sau sẽ thường xuyên tìm ngươi tới nơi này ngắm trăng, như vậy sẽ không còn cô đơn nữa.” Ngao Lãng không muốn thừa nhận lời nói của nàng đã khiến cho tâm của hắn rung động, chạm đúng vào nơi nhạy cảm của hắn.
Bạch Lộ dùng khóe mắt trộm ngắm hắn, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ứng Long đại nhân thật gian trá, rõ ràng là chính mình sợ cô đơn, còn cố ý đổ lên đầu người ta…”
Nàng nhắc đầu như trống bỏi, “Không có! Ta cái gì cũng chưa nói!”
Ngao Lãng ‘hừ’ một tiếng, không cùng Bạch Lộ nói chuyện nữa.
Nhìn thấy Ứng Long đại nhân ngồi ở bên cạnh mình, cho dù hiện tại ngài có biến thành hình người nhưng đối với cô mà nói vẫn là vô cùng cao lớn, thế mà ngài lại chỉ có thể cô đơn một mình ở nơi này ngắm trăng, không có người thân ở bên cạnh, cũng không có bạn bè để có thể nói chuyện phiếm, bỗng nhiên Bạch Lộ cảm thấy không còn sợ hắn như trước nữa. Nếu như Ứng Long đại nhân không luôn luôn đối với cô hung dữ đến thế, cô nhất định sẽ càng thích theo hắn ngắm trăng, trong lòng Bạch Lộ nghĩ như vậy.
Vì thế, ở những ngày kế tiếp, Ngao Lãng cứ ba hôm thì lại đi đi về về giữa hai nơi chạy đi tìm Bạch Lộ, bọn họ không chỉ cùng nhau ngắm trăng tròn mà còn thưởng thức hạ huyền nguyệt[1], thượng huyền nguyệt[2]. Rất nhanh, một tháng lại một tháng trôi qua.
Thời gian vội vã bước đi mau chóng…
Bạch Lộ vừa bước qua sinh nhật tuổi mười hai, theo thói quen từ trên lưng Ngao Lãng đi xuống dưới, người cô đã cao lên rất nhiều, mí mắt lúc này vẫn là nhắm chặt, bàn tay nhấc lên che miệng, đánh cái ngáp thứ mười trong buổi tối hôm nay, khóe mắt còn vương dấu lệ, muốn ngủ mà không thể ngủ thật là thống khổ.
Ngao Lãng lập tức cong cong đốt ngón tay, hướng đến cái trán của cô gõ một cái, “Không được ngủ!”
“Ô ô… Nhưng mà người ta buồn ngủ quá…” Bạch Lộ xoa cái trán đau nhức khóc lóc kể lể, bởi vì hôm nay quên không ngủ trưa cho nên hiện tại rất buồn ngủ.
“Nếu như ngươi mà dám ngủ, lần sau có hướng ta cầu mưa, ta cũng không giúp.” Hắn đe dọa nói.
Bạch Lộ vội vàng dùng ngón tay chống đỡ mí mắt, vừa khóc vừa nói: “Ta không có ngủ… Ta không có ngủ… Ô ô…” Ứng Long đại nhân thật xấu, rất quá đáng.
“Hừ!” Ngao Lãng nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt đáng thương, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng.
Tối hôm nay, bọn họ mới ở trên đỉnh núi ngồi một lúc, Bạch Lộ rốt cục chống đỡ không nổi, cơn buồn ngủ càng lúc càng nặng nề, liền cứ như vậy xiêu xiêu vẹo vẹo đổ vào người Ngao Lãng.
“Ngươi…” ŧıểυ nha đầu này thực sự đang ngủ, Ngao Lãng vốn muốn đánh thức nàng, lại bởi vì thân thể nho nhỏ của Bạch Lộ dựa vào chính mình, nhiệt độ cơ thể kia ấm áp kì lạ, tự nhiên có chút… thỏa mãn khó hiểu, cảm giác được ỷ lại, được tín nhiệm làm cho hắn luyến tiếc đẩy ra.
Ngao Lãng luôn cho rằng Bạch Lộ vốn là sợ hắn, những năm gần đây luôn bị bắt ép đến ngắm trăng với mình, nhưng mà lúc này một chút lo ngại cũng không có, rất tự nhiên dựa vào người hắn, còn ngủ thật ngon.
Nơi ngực kia đã từng có một thời gian dài tích lũy một thứ cảm xúc giống như hư không cùng nôn nóng, đột nhiên trong lúc này toàn bộ đều được giải thoát, trong lòng cũng phảng phất từng trận mát mẻ, thấy Bạch Lộ cựa người chuyển một cái tư thế thoải mái, cái đầu gối lên đùi hắn, lại tiếp tục ngủ, hắn không hề động đậy, chỉ sợ sẽ gây ầm ĩ làm nàng tỉnh… Hắn thực tự nhiên nâng đôi mắt sáng ngời lên nhìn bầu trời, cảm thấy đêm nay trăng tròn đặc biệt đẹp.
Một ngày thế này có vẻ bình thường nhưng mà một chút cũng không nhàm chán là bởi vì có ŧıểυ nha đầu này làm bạn sao? Trong lòng Ngao Lãng không khỏi nghĩ như vậy.
Nhưng nếu như hắn hiện tại phải đi bế quan tu luyện, lần sau gặp lại Bạch Lộ, nói không chừng nàng đã không còn ở nhân thế, giống như tổ tiên của nàng, mới một lát không gặp liền đã qua đời…
Đến tận lúc này, hắn càng cảm nhận được tuổi thọ của con người thực sự quá ngắn, mà hắn lại luyến tiếc rời khỏi người bạn bé nhỏ này. Ngao Lãng không thích suy nghĩ yếu đuối của mình bây giờ, cái kia một chút cũng không giống hắn, nhưng lại không thể khắc chế ý niệm như vậy trong đầu.
Ít nhất chờ đến khi cuộc đời của ŧıểυ nha đầu này kết thúc, hắn lại bế quan tu luyện cũng không muộn, dù sao cũng chỉ khoảng bốn, năm mươi năm là cùng. Ngao Lãng quyết định như vậy.
Mà Bạch Lộ đang gối lên gùi Ngao Lãng ngủ lúc này, trên môi nổi lên ý cười thập phần an tâm.
Thời gian như nước sông cứ thế cuồn cuộn chảy…
Hai năm thoáng chốc liền trôi qua…
Bất quá khoảng thời gian này đối với Ngao Lãng mà nói chẳng qua chỉ là vài cái chớp mắt, vậy mà lại có thể khiến cho ŧıểυ nha đầu kia chậm rãi lớn lên, dần dần mang dáng dấp của một ŧıểυ cô nương.
Mắt thấy trời đã sáng, Ngao Lãng tức giận nheo mắt nhìn Bạch Lộ đã say giấc suốt cả một đêm, ngủ tới mức nước miếng đều chảy ra cả, còn dính vào đầu vai của hắn làm thành một mảng ẩm ướt.
Ngao Lãng vốn định gập lại đốt ngón tay gõ vào đầu Bạch Lộ một cái, nhưng trông thấy nàng ngủ ngon như vậy, lại không đành lòng.
“Lần này tạm tha cho ngươi!” Hắn giả vờ mắng. “Leo lên lưng của ta, ta đưa ngươi trở về…”
Bạch Lộ lúc này đã mười bốn tuổi đang nửa tỉnh nửa mê nghe thấy Ngao Lãng nói vậy, theo thói quen trèo lên lưng hắn, nắm chặt vảy, “Ứng Long đại nhân hôm nay không gõ trán của ta nữa sao?”
“Hừ! Lần tới tính sổ một thể.” Ngao Lãng đe dọa nói.
Bạch Lộ đang ghé vào lưng của hắn bất giác giương cao khóe miệng, bộ dạng bị uy hiếp một chút cũng không có, ở chung nhiều năm như vậy, hiểu rõ ràng hắn chính là chỉ hù dọa mình thôi, lại yên tâm mà ngủ.
Ngao Lãng về tới Bạch phủ, đưa Bạch Lộ về giường của nàng, cẩn thận đắp lại chăn mới xoay người đi ra ngoài, chân còn chưa kịp bước chợt nghe thấy tiếng nói ở phía sau, “Ứng Long đại nhân phải đi về?” Cô hỏi, trong thanh âm có vương chút buồn ngủ.
Ngao Lãng lại lộn trở lại, nhìn thấy Bạch Lộ dáng vẻ muốn ngủ tiếp, “Ngươi ngủ giống như trư vậy, không quay về còn làm cái gì? Mấy hôm nữa ta lại đến.”
Bạch Lộ liều mình xoa mí mắt, cảm thấy thực áy náy, “Ta vừa mới ngủ có một chút, lúc này có thể cùng với Ứng Long đại nhân nói chuyện.”
“Bây giờ cũng không vội, về sau còn nhiều thời gian.” Hắn nói.
Nghe vậy, Bạch Lộ vẫn là giữ lại Ngao Lãng ngồi xuống bên cạnh bàn. “Ứng Long đại nhân không cần khách khí với ta… Đúng rồi! Ở đây còn có bánh ngọt lúc chạng vạng ngày hôm qua Đại Thuyên ca đặc biệt bớt chút thời gian mang sang cho ta, chỗ này là hắn tự tay làm, Ứng Long đại nhân có muốn nếm thử một miếng hay không?”
“Đại Thuyên ca là ai?” Ngao Lãng hồ nghi híp lại đôi mắt, vốn tưởng rằng ŧıểυ nha đầu này không có bạn chơi cùng, vậy mà còn có người đặc biệt cầm đồ ăn mang tới cho nàng.
“Đại Thuyên ca sống ở thành tây, trong nhà có kinh doanh cửa hàng bánh ngọt, từ nhỏ đã quen với ta, đối với ta cũng tốt lắm, có cái gì ăn ngon đều mang tới cho ta…” Bạch Lộ lấy một miếng bánh ngọt đặt ở trên đĩa, “Thực sự ăn rất ngon.”
“Ta không muốn ăn.” Ngao Lãng quay đầu đi, không hiểu tại sao, nghe Bạch Lộ nói đến cái tên “Đại Thuyên ca” kia, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Cho rằng hắn còn đang tức giận, Bạch Lộ vội vàng trấn an, “Ta cam đoan lần sau trong lúc ngắm trăng lẽ không ngủ nữa, bởi vì nếu không cùng Ứng Long đại nhân nói chuyện phiếm giải buồn, ngươi sẽ rất cô đơn.”
“Ta mới không cô đơn!” Thanh âm trầm đục của hắn vang lên bác bỏ.
“Được, được, thực ra là ta cô đơn được chưa?” Bạch Lộ bị rống, lỗ tai ù ù rung động. “Những năm gần đây có Ứng Long đại nhân làm bạn với ta, thực sự cảm thấy chính mình vô cùng may mắn có thể gặp được Ứng Long đại nhân.”
Hắn không nghĩ bị những lời nói này làm cho cảm kích, nhưng mà tâm vẫn là dao động, “Ngươi thực sự không sợ ta?”
“Lúc mới bắt đầu thực sự rất sợ hãi, lo rằng khi Ứng Long đại nhân tức giận, có thể hay không một ngụm đem ta ăn thịt… Nhưng mà qua nhiều năm như vậy, Ứng Long đại nhân nɠɵạı trừ hung một chút, thanh âm lớn một chút, hay thích trừng mắt người khác, lại còn thích uy hiếp ta, kỳ thực cũng không không có gây tổn thương đến ta…” Nàng xòe ngón tay trắng nõn ra đếm, không nhìn thấy sắc mặt Ngao Lãng càng lúc càng khó coi, “Cho nên đã sớm không sợ.”
“Lần sau còn chọc giận ta, ta cam đoan sẽ đem ngươi một ngụm ăn luôn.” Hắn hung dữ nói. Bạch Lộ vừa nghe liền bụm miệng cười, bộ dáng tươi cười rạng rỡ kia có bao nhiêu đáng yêu khó tả, tuy rằng còn phảng phất một chút tính tình của trẻ con, bất quá qua hai năm nữa nhất định sẽ nở rộ thật xinh đẹp.
Nhìn ŧıểυ nha đầu trước mắt từ lúc tám tuổi đến bây giờ đã mười bốn tuổi, Ngao Lãng trông mà thiếu chút nữa thất thần, thật vất vả mới đem lực chú ý chuyển dời về nội dung đoạn đối thoại.
“Ta là nói thật.” Hắn cực lực bảo vệ sự uy nghiêm của bộ tộc Ứng Long.
Không thể tưởng tượng được Bạch Lộ ngược lại còn cười đến mức hai vai run run không ngừng, “Như vậy, về sau sẽ không có ai cùng với Ứng Long đại nhân nói chuyện phiếm giải buồn, lại còn cũng nhau ngắm trăng nữa chứ…”
Ngao Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đi tìm người khác.”
“Vậy chờ Ứng Long đại nhân sau khi tìm được thì nhớ nói cho ta.” Bạch Lộ thấy hắn thở phì phì lại cười tới mức đau cả bụng, thật vui sướиɠ khi thấy chính mình không phải chỉ luôn bị ngươi ta bắt nạt, cuối cùng cũng báo thù được.
Hắn cảm thấy chán nản. “Ta đi đây.” Tự nhiên bị một ŧıểυ nha đầu xem thường, Ngao Lãng quyết định đi tìm thêm một người nữa cho nàng xem.
Bất quá… Hắn vì sao lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ hắn hi vọng Bạch Lộ sợ hắn, muốn rời xa hắn, coi hắn như yêu quái, và nhất là không hề cam tâm tình nguyện cùng hắn đi ngắm trăng?
Hay là… Hắn đang sợ hãi bị nhìn thấu tâm tư, nội tâm yếu đuối bị ŧıểυ nha đầu này hiểu rõ, biết chính mình cần nàng làm bạn bao nhiêu.
Ngao Lãng trong lòng một mảnh hỗn loạn, một chút cũng không rõ ràng.