Tiêu Thần lần này xin nghỉ phép một tuần, vì ngày em trai mình qua đời...anh không về được vì đang trong cuộc chiến.
Nhà họ Tiêu chỉ có hai người con trai, Tiêu Thần và Tiêu Lang, cả hai cùng tham gia vào quân đội. Trong thời buổi chiến tranh loạn lạc này...nam nhân yêu nước đều đứng lên bảo vệ cho tổ quốc, hy sinh vì dân tộc.
Tiêu Thần trầm buồn, anh nhớ đến em trai của mình hy sinh trên chiến trường mà nghe lòng xót xa vô tận.
Ngày nghe tin Tiêu Lang tử trận, Tiêu Thần như hoàn toàn sụp đổ...còn nỗi đau nào hơn khi anh không được tiễn đưa em trai mình lần cuối, tuy anh biết trong thời buổi chiến tranh loạn lạc này những quân nhân như anh vác trên người xứ mệnh cao cả, sẵn sàng hy sinh vì dân tộc...Họ sẽ có thể hy sinh bất cứ lúc nào, bản thân anh cũng đâu nói trước được ngày nằm xuống.
Sau trận chiến, Tiêu Thần tranh thủ trở về nhà ngay lập tức.
//Đại thiếu gia!
Tiếng gọi của Tiểu Đan kéo suy nghĩ của Tiêu Thần trở về.
//Đại thiếu gia, cậu không được vui sao?
Tiêu Thần thở dài “vậy em nói xem, ta có nên buồn không?”
Tiểu Đan há hốc mồm, cô biết đại thiếu gia của mình đang rất buồn vì cái chết thương tâm của nhị thiếu gia, cô chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng u ám của Tiêu Thần, Tiểu Đan nghe run sợ...”em...em xin phép đại thiếu gia, em trở về làm việc của mình đây ạ!”
Trước giờ chỉ Tiểu Đan mới được đến gần Tiêu Thần, đối với người khác anh luôn lạnh lùng khó gần gũi, nhưng với Tiểu Đan anh lại rất dịu dàng.
Tiểu Đan đặt vội khay trà lên bàn rồi chạy thụt mạng...
- Em làm gì như bị ma đuổi vậy Tiểu Đan?
//Nhị...nhị thiếu phu nhân.
- Nói ta nghe, em sao vậy?
Thấy Giản Thuệ đang lo lắng cho mình, Tiểu Đan cố gắng trấn tĩnh bản thân “Dạ em không sao đâu ạ!”
- Thật không sao?
Tiểu Đan gật đầu cái rụp “thật!”
- Nhưng ta thấy em chạy ra thụt mạng từ phòng của đại thiếu gia mà. Hắn ta không làm gì em chứ?
Nhìn sắc mặt Giản Thuệ đang căng thẳng vì lo lắng cho mình, Tiểu Đan khóc dở mếu dở “nhị thiếu phu nhân, người đang nghĩ gì thế?”
Giản Thuệ lắc đầu rồi trở về khu giặt giũ...
Vừa chạy đến nơi đã thấy Sương má má đang đứng, trên tay bà ôm xấp quần áo.
Thấy Giản Thuệ trở về, bà liền quăng xấp áo quần vào người cô “nhanh giặt đi...nhìn gì mà nhìn!”
Giản Thuệ nhìn vào mớ áo quần trong tay mình thì nhíu mày “là quân phục, chắc chắn là của tên đại thiếu gia mặt lạnh như tiền kia“.
- Dạ, con sẽ giặt ngay ạ!
Sương ma ma lạnh lùng lên tiếng “giặt cho tốt vào, khi nào xong thì mang đến chỗ đại thiếu gia“.
- Dạ con biết rồi ạ!
Sau khi bóng Sương ma ma khuất sau bức tường, Giản Thuệ bấu chặt tấm áo “đại thiếu gia chứ gì, muốn giặt quần áo chứ gì?”
……………
Cốc...cốc...
Không có tiếng động, Giản Thuệ lại tiếp tục đưa tay lên gõ cửa!
Cốc...cốc...
Vẫn không thấy động tĩnh gì, Giản Thuệ quay lưng rời đi...
Két!
Tiêu Thần thấy có người đang đi về phía giữa sân, anh nhìn theo một lúc rồi sải bước theo sau.
Phịch...
Giản Thuệ ngã bệt ra đất, quần áo trên tay cô văng từng tóe...
Tiêu Thần nhíu mày, nheo mắt “cô kia, cô đang làm gì với quân phục của tôi vậy chứ?”
Giản Thuệ hốt hoảng khi nhìn thấy tất cả nằm rải ra đất “tôi...tôi xin lỗi!”
Tiêu Thần lạnh mặt.
Thấy được sự lạnh lẽo từ sâu thẳm trong con người của Tiêu Thần, Giản Thuệ chợt run như cầy sấy “tôi không có cố ý đâu, tại anh đột ngột xuất hiện trước mặt tôi nên tôi không dừng lại kịp!”
Tiêu Thần không muốn đôi co hay lắm lời với cô “còn không nhanh mang đi giặt lại?”
- Giặt sao? Anh bị gì đấy? Tôi mới giặt xong và cũng vừa mới được hong khô.
“Tôi không cần biết!”
- Anh quá đáng vừa thôi, tôi là người giúp việc cho nhà họ Tiêu của anh sao?
“Chẳng lẽ cô là chủ?”
Giản Thuệ lạnh giọng lên tiếng “Tôi không thèm tranh cãi với kẻ đầu đất như anh. Quân phục, anh tự mình giặt đi...tôi không giặt“.
Tiêu Thần nheo mắt “cô dám!”
- Bổn tiểu thư ta đây, không có gì là không dám.
Nói xong, Giản Thuệ đứng phắt dậy vừa chửi lẩm bẩm vừa ngoe nguẩy bỏ đi. Để lại sau lưng là ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Thần.
- Hừ...tên khốn kiếp Tiêu Thần dám xem mình là người giúp việc. Thật tức chết đi mà...đã thế còn cậy thế ức hiếp người, đúng là không phải người tốt.
“Đứng lại!”
- Anh lại muốn gì nữa đây?
“Cô mắng tôi!”
Giản Thuệ ngỡ ngàng “gì cơ...mình chửi thầm mà hắn ta vẫn nghe“.
- Mắng anh thì sao? Vì anh xứng đáng có được điều đó.
Tiêu Thần đen mặt “cô...”
- Cô cái gì mà cô, đừng tưởng tôi sợ anh. Không hề đâu nhá. Đàn ông đàn an gì mà suốt ngày cứ trưng cái bộ mặt như ai ăn hết của cha nhà anh.