Đóa pháo hoa kia đã nở rộ ra đến mấy ngàn cánh hoa xinh đẹp, như thế nào có thể đoán ra được cái đối tượng mục tiêu cần bị hủy diệt hoặc là nghiền nát thành một đống thịt vụn kia là nằm trong cái cánh hoa nào chứ? Ít nhất đám quan binh trên khu Căn cứ Cựu Nguyệt kia là dự đoán không được.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương với năng lực tính toán phi thường cường đại kia, khi đột nhiên đối mặt với đóa pháo hoa do vô số những quỹ tích di động bất thường tạo thành kia, phảng phất như năng lực tính toán của nó cũng đã trở nên có chút rối loạn. Trên cái màn hình khống chế tự động liên kết với khu Căn cứ Cựu Nguyệt bên này, những giá trị số liệu quỹ tích phòng ngự không ngừng chấn động kịch liệt. Trong khoảnh khắc năng lực tính toán của nó đã vượt qua giới hạn chịu đựng, sau đó trong chớp mắt chợt đình trệ lại.
Cho nên khi mà bảy cái đoạn thân hạm rác rưởi rời rạc kia vỡ tung thành vô số khỏa lưu tinh tung bay tràn ngập, xẹt ngang qua khu Căn cứ Cựu Nguyệt, mười khỏa Chủ pháo Quang năng đã chuẩn bị sẵn sàng một khoảng thời gian rất lâu trên bề mặt căn cứ kia thủy chung cũng không hề phóng ra. Không có tọa độ mục tiêu công kích chính xác mà nói, cho dù bọn chúng có toàn diện phóng hỏa đi chăng nữa, thì có năng lực đánh trúng được mấy khối cơ chứ?
Mấy khối nhỏ so với mấy ngàn khối nhỏ kia mà nói căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì cả.
Trên cái màn hình hai chiều to lớn nằm sâu bên dưới nền đất của Cục Hiến Chương tại Tinh cầu S1, những cái dòng điện lưu số liệu màu xanh biếc kia không ngừng chảy xuôi xuống, đột nhiên cực kỳ hiếm thấy xuất hiện một màn hình ảnh ngưng trệ trong chốc lát. Nó giống hệt như là một cái thác nước đang vĩnh viễn không ngừng đổ xuôi xuống, đột nhiên bị một đứa bé nghịch ngợm nào đó ném qua một hòn đá lớn, khiến cho nó trong khoảnh khắc bị cắt ngang vậy. Tuy rằng chỉ là trong một khoảnh khắc mà thôi, nhưng lại là một khoảnh khắc cực kỳ quan trọng!
Đến lúc trình tự tính toán của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương kia khôi phục lại bình thường, thì đã là chuyện của 23 giây đồng hồ sau đó. Đến lúc đó nó mới gửi kết quả tính toán chính xác nhất, chi tiết nhất đến chỗ Căn cứ Cựu Nguyệt. Nhưng mà đến thời điểm lúc này, thì chiếc Phi thuyền màu đen rác rưởi kia sau khi trải qua một hồi nổ mạnh khủng bố, đã biến thành vô số những mảnh nhỏ. Đại bộ phận những cái mảnh nhỏ kia đã biến thành những cơn mưa sao băng cực kỳ xinh đẹp rơi hết xuống bên dưới tầng khí quyển của Tinh cầu S1 rồi. Còn có một vài mảnh nhỏ khác thì lại bay xuyên qua bên cạnh bầu khí quyển Tinh cầu S1, hướng về phía những Tinh hệ xa hơn mà bay vọt tới.
Vô số những mảnh nhỏ của phi thuyền sau khi bay vào bên trong tầng khí quyển, bởi vì nguyên nhân không được nhận thêm những động lực tiếp theo phía sau nữa, cho nên quỹ tích mới trở nên cực kỳ thong thả mà khó tính toán ra được. Trong số đám mảnh nhỏ phi thuyền kia có một khối mảnh nhỏ đã lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào được bên trong một cái hành tinh nhỏ bên trong một cái Tinh hệ bỏ hoang nào đó.
Đối với toàn bộ phiến vũ trụ hạo hàn này mà nói, đó chỉ là một mảnh vỡ thiên thạch nhỏ bé không cần phải để ý đến. Nhưng mà thể tích chân thật của nó lại lớn cỡ một căn phòng a! Nếu như quan sát lại gần một chút, liền có thể phát hiện ra bên ngoài cái khối cấu kiện kim loại bị cháy đen xấu xí vứt đi kia, thế nhưng lại xuất hiện một chiếc Phi thuyền cá nhân màu đen tuyền nhỏ bé.
Chiếc Phi thuyền ngụy trang nhỏ bé kia lúc này cũng không có bị các khỏa đá vụn dày đặc trên bề mặt của khỏa Tinh cầu này va chạm khiến cho chấn động. Thế nhưng mà bên trong khoang thuyền điều khiển ở trước nhất của chiếc Phi thuyền, một cái cánh tay sửa chữa máy móc mảnh khảnh lại không biết vì nguyên nhân gì mà không ngừng lay động vô cùng kịch liệt, phản phất như là đang có một người nào đó kích động quay cuồng cánh tay vậy.
- Tổng cộng 13678 mảnh vỡ nhỏ! Tốc độ phi hành ở mức độ cao nhất! Không có bất cứ mảnh nhỏ nào phi hành với quỹ tích giống nhau!
- Tính toán đi! Có giỏi thì tính toán đi! Tính toán đến mức ngu ngốc luôn đi!
- Mi chỉ là một đống sắt vụn khốn kiếp không có linh hồn mà thôi! Mi chỉ biết dựa theo yêu cầu của đám nhân loại mà liều mạng tính toán, tính toán đến mức choáng váng đầu óc luôn, tính toán đến mức ngay cả bộ não cũng phải chảy máu lại còn muốn tiếp tục tính toán! Vậy cho mi tính toán một lần cho đủ cả đời của mi luôn đi!
- Trên toàn bộ cái vũ trụ này cũng chỉ có mình ta là biết được giới hạn giá trị tính toán của mi đến tột cùng là bao nhiêu! Chỉ cần giá trị tính toán của mi nhiều thêm hai giây đồng hồ nữa thôi, thì sẽ khiến cho bộ não của mi trở nên bị úng nát ngay! Lão nương khiến cho mi tính toán đến chết luôn!
Thanh âm hưng phấn sắc nhọn không ngừng vang vọng khắp nơi bên trong chiếc phi thuyền. Phỉ Lợi Phổ lần này đạt được thắng lợi toàn diện, cho nên thanh âm đặc biệt hưng phấn đắc ý, cực kỳ giống như một vị Nữ vương hai tay chống lên cái eo, chỉ về phía một kẻ nô lệ hạ tiện trước mặt mình không ngừng mắng chửi.
o0o
Mấy ngàn khối mảnh vụn của chiếc Phi thuyền mạnh mẽ xé rách bầu khí quyển, bằng tốc độ cực cao gào thét rơi thẳng xuống bề mặt Tinh cầu, ở bên trong bầu khí quyển của Tinh cầu S1 tạo thành một đóa pháo hoa vô cùng xinh đẹp. Một màn hình ảnh kia phi thường đồ sộ cùng với rung động. Thậm chí rất nhiều người trên mặt đất cũng đều có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy được. Chỉ có điều cái mà bọn họ nhìn thấy chính là vô số những cơn mưa sao chổi đang tà tà cắt ngang qua bầu trời đêm mà thôi.
Những tay buôn lậu thịt thú trong chợ đêm Lâm Hải Châu, đang từ trong xe tải khiêng xuống thi thể những con dê vừa mới săn trộm được. Những cô nàng thiếu nữ ở Tê Hà Châu, đang ở trên ban công nhớ nhưng chàng tình lang của mình. Trên bãi biển tại Nam Khoa Châu có những tốp dân chúng đang vây quanh các ngọn nến trắng, thương tiếc cho những chiến sĩ đã chết đi tại tiền tuyến…
Tất cả mọi người đều theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, nhìn về phía bầu trời đêm đang được vô số vầng lưu tinh chiếu cho sáng rực. Có kẻ nheo mắt lại mà quan sát, có kẻ yên lặng cầu nguyện trong lòng, lại có người chỉ là mỉm cười trầm mặc…
Có một đôi tình lữ trẻ tuổi đã rời đi gia hương, đi đến Đặc khu Thủ Đô tham gia vào Cuộc hành quân trầm mặc. Một chiếc xe ô tô kiểu cũ đang đều đều phun khói chạy trên đường, đột nhiên két một tiếng, dừng lại bên cạnh con đường cao tốc, hai bên đường là một mảnh tuyết trắng xóa.
- Anh nhìn xem, đó là cái gì vậy?
- Là sao băng đó!
- Đài thiên văn cũng đâu có nói rằng tối hôm nay sẽ có mưa sao băng đâu chứ?
- Em còn nói nhiều như vậy làm gì? Mau mau cầu nguyện đi chứ? Bằng không sẽ không kịp đâu đó!
Một lát lâu sau, cô nàng thiếu nữ mới hỏi:
- Vừa rồi anh đã cầu nguyện cái gì vậy?
Chàng thanh niên gãi gãi đầu, cười ngây ngô, nói:
- Anh cầu nguyện Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chấp nhận xuống đài, sau đó tiếp nhận thẩm phán!
Cô nàng thiếu nữ giận dữ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó chợt im lặng, tựa đầu lên trên bả vai của người tình, hạ thấp giọng, nói:
- Cái loại sự tình như thế này, cho dù là hướng sao băng cầu nguyện hẳn cũng không có bao nhiêu tác dụng đâu a?
Xã hội Liên Bang vào năm 76 Hiến lịch 37 Liên Bang, bầu không khí trong xã hội trở nên càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng áp lực. Bởi vì nền kinh tế đã bị thương tổn cực kỳ nặng nề, cho nên mức độ phồn hoa trong thành thị cũng trở nên tiêu điều hơn trước đây khá nhiều. Nhưng mà vẫn là có rất nhiều những dân chúng bình thường cũng không quan tâm đến chuyện tình chính trị, chỉ là cố gắng đau khổ chật vật giữ vững vàng cuộc sống gia đình tạm ổn của chính mình mà thôi.
Ngay trong đêm sau khi trận mưa sao băng xuất kỳ bất ý này rơi xuống bề mặt Tinh cầu S1, có rất nhiều những nhà nghiên cứu thiên văn nghiệp dư lũ lượt đi ra khỏi nhà, hướng về phía địa phương đám sao băng kia rơi xuống mà đi đến, hy vọng có thể tìm kiếm được một khối vẫn thạch nào đó làm kỷ niệm cho kiếp sống nghiên cứu thiên văn của mình.
Có một nhà nghiên cứu thiên văn nghiệp dư men theo con đường đất khá lầy lội ở khu vực ngoại thành Đặc khu Thủ Đô, cố hết sức xâm nhập sâu vào khu rừng rậm nhỏ bên cạnh ngoại ô mà đi tới. Sau đó hắn kinh hỉ phát hiện ra trước mặt mình xuất hiện một dấu vết bị nghiền nát mạnh, bên trong bầu không khí còn có hương vị cháy khét nhàn nhạt nữa.
Nương theo ánh sáng của ngọn đèn cao áp mini, khi mà hắn ý đồ muốn lần theo con đường bị nghiền nát kia mà tìm ra một mảnh vẫn thạch cháy đen nhỏ còn sót lại sau khi bị thiêu đốt, lại chợt phát hiện ra trước mắt chính mình đang sừng sững một khối tảng đá màu đen vô cùng khổng lồ.
Gã nghiên cứu thiên văn nghiệp dư kia trừng lớn cặp mắt, gắt gao ôm chặt lấy miệng mình. Lúc này hắn mới phát hiện ra được, hóa ra cái khối tảng đá màu đen khổng lồ này không ngờ lại chính là một khoang Phi thuyền Chiến hạm mini!
o0o
Trong một cánh rừng thấp nhỏ cách nơi gã nghiên cứu thiên văn nghiệp dư phát hiện ra khoang Phi thuyền Chiến hạm kia khoảng chừng ba km, có một gã nam nhân, trên vai khoác theo một cái ba lô quân dụng nặng nề, trầm mặc im lặng di chuyển về phía Đặc khu Thủ Đô. Hắn nhìn xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy được những ánh đèn sáng lóa trong đêm. Cặp lông mày màu đen rậm rạp chậm rãi nhướng lên một chút, hai mắt nheo lại, cặp môi mỏng nhất thời lộ ra một tia nụ cười đắc ý.
Một lần nữa đứng trên mảnh thổ địa đã xa cách hơn ba năm trời nay, Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, để cho bầu không khí rét lạnh mà không có bất cứ hương vị đặc thù nào xâm nhập vào trong khoang mũi, làm dịu đi cảm giác cay nồng trong buồng phổi, cảm thấy vô cùng vui sướng.
Từ trong cái ba lô hành quân lấy ra một cái điện thoại di động do Phỉ Lợi Phổ đặc chế trước đây cho hắn, cực kỳ thuần thục bấm gọi số điện thoại đã hơn ba năm trời không có gọi qua. Ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt chiếu sáng lên chòm râu quai nón lởm chởm trên mặt hắn. Sau khi điện thoại liên lạc được, luồng ánh sáng màu lam nhạt kia cũng tiêu tán đi, Hứa Nhạc thoáng khẽ tạm dừng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nói:
- Tôi đã trở về!
o0o
Những luồng gió tuyết tàn sát bừa bãi cùng với nhiệt độ hạ xuống thấp chính là phương pháp tốt nhất để tiêu diệt đi sự nhiệt tình của nhân loại. Bầu không khí lạnh lẽo không ngừng xâm nhập về phía Lâm Hải Châu, khiến cho toàn bộ khu vực Bắc bán cầu cũng có cảm giác rét lạnh vô cùng. Trong cái loại hoàn cảnh như thế này, cho dù có là đang ngồi không trong nhà đi chăng nữa thì tư thế cũng có vẻ cứng ngắc khó chịu, không hề có chút xíu lạc thú nào nữa, huống chi đây chỉ là hành động xuống đường du hành thị uy, chẳng có bất cứ một chút lạc thú nào cả, chỉ có sự nguy hiểm mà thôi.
Bắt đầu từ tháng mười một năm trước trở đi, đội ngũ Cuộc hành quân trầm mặc kia đã hạ chậm cước bộ tiến về phía cửa khẩu đi vào Đặc khu Thủ Đô bên kia. Bởi vì những luồng gió tuyết lạnh lẽo của Liên Bang, cũng bởi vì nhiệt độ của bầu không khi chính trị trong Liên Bang giảm xuống cực thấp, đã có rất nhiều người rời đi, cũng có càng nhiều hơn lựa chọn ở lại thủ vững bên trong các sân vận động giữa đường.
Vị phu nhân phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia mãi cũng luôn trầm mặc không hề bày tỏ thái độ gì, riêng Ngân hành Liên hợp Tam Lâm thì lại kinh miệt không thèm để ý đến sự cảnh cáo càng ngày càng nghiêm khắc của Chính phủ Liên Bang, không ngừng hướng bên phía Thai Chi Nguyên chuyển vận cuồn cuộn không ngừng những sự trợ giúp về tiền tài, vật chất.
Tiền tài vĩnh viễn luôn luôn là loại đạn dược mạnh mẽ hữu lực nhất trong toàn bộ xã hội nhân loại. Có tiền liền có thể mua được hết thảy mọi thứ trên đời! Cho nên bất luận là gió tuyết có lớn đến mức nào đi chăng nữa, thì tất cả các loại vật tư, hậu cần mà Cuộc hành quân trầm mặc cần có cũng đều có thể cung cấp mở rộng một cách cực kỳ xa xỉ. Bên trong các khu sân vận động cùng với các căn nhà trọ, các khu chung cư lâm thời đều được sắp xếp phi thường trật tự, ổn định, không hề phát sinh bất cứ vấn đề gì cả.
o0o
- Hiện tại không có vấn đề gì cũng không có nghĩa vĩnh viễn không có vấn đề gì! Cái vấn đề đó chính là, bất cứ một sự tình nào đó một khi kéo dài thời gian ra rất dài, thì liền rất dễ dàng làm cho người ta lạc nhập vào bên trong một loại cảm xúc chán nản, mệt mỏi, chán chường cùng với nóng nảy!
Bên trong một tòa nhà ba tầng vẫn còn đang sáng đèn cách sân vận động một khoảng chừng hơn hai km, đám nhân viên công tác của ban chỉ huy Cuộc hành quân trầm mặc vẫn còn đang bận rộn khẩn trương công tác không ngừng trong đại sảnh, an bày đủ các loại hạng mục công viện cụ thể. Còn trên căn văn phòng trên tầng đỉnh của tòa nhà thì lại chỉ có hai người mà thôi.
Chiếc áo khoác màu đỏ thẫm vương vãi một vài bông tuyết nhỏ đang được vắt trên giá áo, Trâu Úc mặc một thân đồ bó sát màu đen sẫm nhìn về phía gã Nghị viên trẻ tuổi đang ngồi phía sau bàn làm việc, khẽ nhíu nhẹ cặp lông mày lá liễu thanh tú tinh xảo của mình, nói:
- Cục diện hiện tại kỳ thật có thể nói là phi thường rõ ràng. Vấn đề mấu chốt nhất chính là ở chỗ hai chuyện tình Dự luật Ái quốc trong thời chiến cùng với chuyện tình điều tra vụ nổ mạnh chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào năm xưa. Mà muốn cho hai chuyện tình này có sự tiến triển đột phá nào đó mà nói, chúng ta cần phải cứu ra được Bob cùng với Ngũ Đức. Vì cái gì mà anh lại chậm chạp không chịu triển khai công tác cơ chứ?
- Phải triển khai như thế nào đây?
Thai Chi Nguyên đưa bàn tay gầy yếu có chút xanh xao của mình lên che miệng lại, nhẹ nhàng ho khẽ hai tiếng, nhìn về phía cô nàng nữ nhân đang ngồi đối diện bàn làm việc với chính mình, bình tĩnh nói:
- Cái Dự luật Ái quốc trong thời chiến kia hiện tại vẫn chưa bị hủy bỏ, Chính phủ Liên Bang yêu cầu bọn họ phải tạm giam để tiếp nhận thẩm tra. Thời gian tạm giam để thẩm tra kéo dài đến một năm trời, đương nhiên tuyệt đối không hợp lý chút nào, nhưng nó lại hợp pháp! Chúng ta có thể làm được cái gì đây cơ chứ?
Vẻ mặt Trâu Úc không có bất cứ cảm xúc nào, nhìn chằm chằm về phía Thai Chi Nguyên, cũng không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa, mà trực tiếp nói thẳng:
- Căn cứ theo tin tức tình báo mà em nhận được, thì bên trong địa phương đang giam giữ Bob cùng với Ngũ Đức, ngoại trừ Tiểu đội chiến đấu đặc chủng trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí ra, cũng chỉ có một Doanh đoàn của Sư đoàn Phản ứng nhanh Số IV mà thôi. Nếu như anh chấp nhận điều động lực lượng võ trang của Công ty Bảo an Hắc Ưng, khó khăn tuyệt đối cũng không quá lớn!
Cặp mày thanh tú của Thai Chi Nguyên chậm rãi nhíu lại một chút, nhìn chằm chằm Trâu Úc, trầm mặc một lúc lâu sau mới hồi đáp:
- Vận dụng bạo lực tuyệt đối không phù hợp với đường lối chủ trương chính trị của chúng ta. Chẳng lẽ em muốn anh cũng giống như Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, dùng những thủ đoạn sai lầm để mà đi giải quyết sai lầm hay sao?
- Việc này cùng với việc sử dụng thủ đoạn cũng chẳng có quan hệ gì với nhau cả. Ở trong căn văn phòng này cũng không có dân chúng biểu tình thị uy, cũng không có cử tri, chúng ta có thể một phen thoải mái đem hết thảy mọi chuyện nói ra cho rõ ràng một lần đi.
Sắc mặt Trâu Úc vẫn như cũ không hề có bất cứ biểu tình nào cả, lạnh lùng nói:
- Về chuyện tình của Bob cùng với Ngũ Đức, bên phía Thất Đại Gia Tộc cũng không chịu có hành động cụ thể nào cả. Ngoại trừ chuyện muốn mượn cơ hội này mà nhấc lên sự phẫn nộ của dân chúng Liên Bang ra, em biết rất rõ ràng các người chính là càng lo lắng hơn chuyện bức bách khiến cho bên phía Quân đội bày tỏ thái độ a! Thế nhưng chẳng lẽ các người không nghĩ rằng bên phía Quân đội trên thực tế đã sớm biểu lộ thái độ của mình rồi sao? Bản thân của Lý Tại Đạo sớm đã là thể hiện thái độ rồi, mà ngay cả chuyện Đỗ Thiếu Khanh nguyện ý từ tiền tuyến rút trở về Thủ Đô Tinh Quyển, đó chính là một lần thể hiện thái độ nữa!
- Nhưng mà ít ra hiện tại bên phía Chính phủ còn chưa chính thức bày tỏ thái độ, cũng không dám không để ý đến tinh thần Đệ Nhất Hiến Chương cùng với áp lực của dư luận mà sử dụng đến Quân đội! Nếu như chúng ta bắt đầu sử dụng lực lượng võ trang như là Công ty Bảo an Hắc Ưng, như vậy thì bên Chính phủ liền có cơ hội tốt nhất để sử dụng đến Quân đội!
Thai Chi Nguyên nhìn về phía Trâu Úc, lắc lắc đầu, nói:
- Chúng ta cùng với bên Chính phủ, bất luận ai đầu tiên vận dụng đến lực lượng võ trang, tương lai cũng đều không thể nào thu thập được tàn cục!
Trúc Úc nhìn chằm chằm lại ánh mắt của hắn, xác nhận rõ ràng hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi ý tưởng của chính mình, tự giễu nhẹ nhàng thở dài ra một tiếng, sau đó lựa chọn ngôn ngữ cẩn thận, nói:
- A Nguyên, tuy rằng em thừa nhận anh là một người phi thường vĩ đại, thậm chí so với những gì em từng nghĩ trước đây càng thêm vĩ đại hơn rất nhiều. Nhưng mà em cần phải nói một điều, trên người của anh chung quy vẫn là mang theo cái loại hương vị bảo thủ mạnh mẽ của đám Gia tộc kia.
Sau đó nàng ta chống tay lên cạnh bàn, mạnh mẽ xoay người đi một cái, nhìn về phía đám bông tuyết tung bay bên ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát sau, cuối cùng mới tiếp tục nói:
- Nếu như là Hứa Nhạc, chuyện tình này sẽ đơn giản hơn rất nhiều!
Thai Chi Nguyên đồng dạng lâm vào trầm mặc, sau đó cúi đầu xuống, bắt đầu xử lý những sự tình phức tạp của mình, tựa hồ như là trong lúc vô tình, nói:
- Nghe nói hình như hắn sắp sửa về đến rồi!
Cặp lông mày thanh tú của Trâu Úc khẽ nhướng lên một chút, thời điểm đang chuẩn bị mở miệng nói mấy câu vân vân gì đó, điện thoại trong tay nàng đột nhiên vang lên, tiếng chuông thanh thúy du dương.
Mặc dù trên điện thoại cũng không có hiện lên dãy số, chỉ là Trâu Úc nhìn chằm chằm vào cái điện thoại mã hóa đặc chế riêng trong tay của mình, có chút không hiểu nổi. Bởi vì nàng không xác định rõ ràng có phải đúng là người mà mình đang nghĩ hay không, cho nên tiếng chuông điện thoại nhất thời vang lên thật lâu.
- Sau khi anh đi rồi, ở trong thư viện Đại học Lâm Hải Châu cũng không còn người nào thay tôi mua cháo trắng, dưới lòng đất sân vận động cũng không còn giọt mưa, bộ phim phóng sự truyền hình kia đã không còn tập tiếp theo, trong hầm mỏ bỏ hoang Đông Lâm cũng chỉ còn lại một tảng đá cứng rắn chân chính mà thôi…
Thai Chi Nguyên ngồi phía sau bàn làm việc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nghe được ca khúc tên là Năm Xưa, đã sớm bị cấm đoán bên trong Liên Bang kia, nghe được thanh âm của Giản Thủy Nhi, chợt lộ ra một tia mỉm cười nhớ nhung.
Nghe đến lúc này, Trâu Úc cuối cùng cũng bắt điện thoại, nhẹ nhàng ừm khẽ một tiếng.
Chỉ một tiếng ừm nhẹ nhàng như vậy, phảng phất như là giống hệt như ba năm trước đây vậy, chưa từng bao giờ thay đổi cả. Trên khuôn mặt thanh mỹ của cô nàng chợt nở nụ cười xinh đẹp, sau đó giống hệt như đóa hoa hồng xinh đẹp cài trên mái đầu của cô nàng, những cánh hoa xinh đẹp thong thả nở rộ.
Cũng không có hướng Thai Chi Nguyên nói cái gì cả, Trâu Úc nhanh chóng nắm chặt điện thoại, gỡ xuống cái áo khoác màu đỏ thẫm dài vươn chút bông tuyết, đẩy cánh cửa hông văn phòng, hướng về phía ban công mà đi ra.
Thai Chi Nguyên tinh ý chú ý đến một tia khẩn trương tinh mỹ mà cô nàng thoáng toát ra chỉ trong chốc lát, nhìn về phía cái bóng dáng màu đỏ rực đang đứng quay lưng bên ngoài ban công, khẽ cau mày suy nghĩ chút gì đó.
o0o
Những bông tuyết trắng tinh mềm mại chậm rãi rơi xuống, dừng trên ban công, cũng có chút đột nhiên nhất thời trở nên phi thường thưa thớt, giống hệt như là nụ cười nhàn nhạt lúc này trên mặt của Trâu Úc vậy.
- Điện thoại của tôi vẫn luôn một mực bị bên phía Chính phủ nghe lén, chẳng qua anh cũng không cần phải lo lắng cái gì!
Bên kia đầu dây điện thoại chợt vang lên thanh âm cười khẽ của gã nam nhân có cặp mắt ti hí:
- Tôi biết hiện tại cô đang giúp Thai Chi Nguyên làm việc! Nếu như phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu không thể đối phó với việc nghe lớn thông tin liên lạc của bên Chính phủ, vậy thì cái trận chiến đấu này, các người cũng không cần phải đánh tiếp nữa làm gì!
- Anh cũng không gọi điện thoại cho A Nguyên, là lại gọi điện thoại cho tôi, xem ra anh tạm thời không muốn liên hệ với anh ấy, cho nên vừa rồi tôi cũng không có nói cho anh ấy biết là anh!
Hứa Nhạc hơi thoáng tạm dừng lại trong chốc lát, sau đó mới hạ thấp giọng, giải thích:
- Cho dù năm xưa từng là bằng hữu tốt nhất, nhưng mà dù sao hiện tại tôi cũng là người Đế Quốc, tôi cũng không biết đến tột cùng hắn sẽ suy nghĩ như thế nào nữa!
Trâu Úc thản nhiên cười một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp như đóa hồng nở rộ, nhẹ giọng nói:
- Chẳng lẽ đối với tôi mà nói, anh cũng không phải là người Đế Quốc hay sao?
Hứa Nhạc cũng chỉ khẽ cười hắc hắc, cuối cùng cũng không biết phải giải thích như thế nào cho đúng đành phải thay đổi chủ đề. Hắn nói sơ lược một chút mục tiêu mà hắn muốn làm khi quay về Liên Bang lần này.
Trâu Úc trầm mặc bình tĩnh lắng nghe kế hoạch mà Hứa Nhạc nói bên kia đầu dây điện thoại, cuối cùng cô nàng đưa tay phủi nhẹ một bông tuyết trắng xóa vương trên đóa hoa hồng đỏ thẫm trên thái dương mình, bình tĩnh mà vô cùng nghiêm túc, nói:
- Cứu ra Bob cùng với Ngũ Đức, anh lựa chọn điểm bắt đầu kế hoạch thật sự là rất tốt!
Cũng không chút ngưng nghỉ, cô nàng tiếp tục nói:
- Tôi cũng đồng dạng cho rằng tình thế hiện tại nên làm như vậy là chính xác. Chỉ có điều đám Đại Gia tộc nên này cũng đều có ranh giới cực hạn của một Đại Gia tộc. Những người có thói quen âm thầm đứng sau màn mà ảnh hưởng đến lịch sử, luôn luôn có chút quá mức rụt rè, lo lắng nếu mình ra mặt hóa giải mâu thuẫn, sẽ liền chọc giận đến Quân đội, cho nên cuối cùng cũng không dám hành động.
Hứa Nhạc bình tĩnh hồi đáp:
- Tôi thì lại không sợ, cho nên tôi sẽ đi làm chuyện này. Nhưng mà vấn đề chính là, phải làm như thế nào đây?
Nghe được câu trả lời của hắn, Trâu Úc nghĩ cảm thấy phi thường thoải mái. Đã suốt ba năm trời cũng chưa từng nghe qua những lời nói ngắn gọn mà lạnh lẽo đến mức thấu xương như thế, quả thật là có chút nhớ nhung a.
- Lâm Bán Sơn mãi vẫn luôn ở trong bóng tối cùng với Chính phủ minh tranh ám đấu. Hắn ta từ chỗ Bách Mộ Đại dẫn theo rất nhiều người về đây, ở dưới đáy tầng chót của xã hội Liên Bang cũng có rất nhiều lực lượng mạnh mẽ. Nếu như anh cần có một con đường trung gian, hắn ta chính là nhân tuyển thích hợp nhất hiện tại. Quan trọng nhất chính là, các người có thể nào tín nhiệm lẫn nhau được hay không?
- Vấn đề hiện tại của tôi chính là, hiện tại bên trong Liên Bang có ai có thể tín nhiệm một gã người Đế Quốc như tôi đây?
- Lâm Bán Sơn đã lăn lộn bên Bách Mộ Đại một khoảng thời gian khá lâu, quan niệm ái quốc, chủng tộc của hắn cũng không quá mức nặng nề như những người khác…
Trâu Úc thoáng do dự một lát, sau đó mới tiếp tục nói:
- Chẳng qua con người hắn ta, căn bản không ai có thể nhìn thấu được, vấn đề ưu tiên hàng đầu vẫn chính là phải cam đoan sự an toàn của anh trước đã!
Bên kia đầu dây điện thoại nhất thời trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, sau đó thanh âm Hứa Nhạc có chút khô khốc mà lạnh lùng hồi đáp:
- Cô nàng nữ nhân mà hắn sủng ái nhất, cùng với đứa con trai độc nhất của hắn, hiện tại đang nằm trong tay tôi, hắn hẳn là sẽ không bán đứng tôi đâu!
Nếu như tại trong tràng chiến đấu này, hoặc là sau khi tràng chiến đấu này chấm dứt xong, Lâm Bán Sơn lại kiêu hùng mạnh mẽ, xốc lên tinh thần ái quốc cao cả, muốn thuận tay một phen đem Hứa Nhạc, gã Thái Tử gia Đế Quốc này hủy diệt luôn bên trong Liên Bang, như vậy Hứa Nhạc tin tưởng vững chắc rằng Lý Duy trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh bên kia tuyệt đối sẽ không có chút do dự nào cả, trực tiếp hạ thủ tàn nhẫn với Lý Phi Nhung cùng với gã thiếu niên tên Lâm Tích Phong bên kia.
Những bông tuyết rơi rơi xuống càng ngày càng dày đặc hơn, những cơn gió cũng thổi quét càng lúc càng mạnh hơn, nhiệt độ trên ban công vào ban đêm chợt hạ xuống thấp hơn vài độ nữa. Vẻ mặt Trâu Úc thì lại hờ hững nhìn về phía sân vận động lướn nằm bên kia đầu những cơn gió tuyết, nhàn nhạt nói:
- Nếu là ba năm trước đây, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra những lời nói như vậy cả!
Hứa Nhạc ở bên kia đầu dây điện thoại chợt khẽ bật ra nụ cười xấu hổ, có chút ngập ngừng hồi đáp:
- Cô vẫn như vậy hiểu rõ ràng tính cách của tôi! Đúng vậy! Tôi nhiều lắm cũng chỉ là hăm dọa hắn mà thôi.
Bàn tay đang nắm điện thoại của Trâu Úc thoáng thả lỏng bớt một chút, nụ cười trên khóe môi của cô nàng cũng càng thêm thả lỏng, bớt cứng ngắc hơn trước rất nhiều.
- Nhưng mà trước khi liên hệ với Lâm Bán Sơn, tôi vẫn còn một chuyện tình cần phải làm! Chuyện tình này tôi cần cô hỗ trợ một chút. Cô giúp tôi điều tra một chút nơi hạ lạc của những người này. Ở bên này tôi có một chút tư liệu, nhưng mà bởi vì những tư liệu này cũng không phải là lấy được trực tiếp, cho nên không thể xác nhận chính xác được.
- Không thành vấn đề!
- Đương nhiên trước khi làm những chuyện tình đó, có một chuyện tình khác tôi cần phải làm đầu tiên nữa…
Trâu Úc khẽ mỉm cười nhàn nhạt, nói:
- Triệu tập lại toàn bộ Tiểu đội 7 của anh!
o0o
Tại Đặc khu Thủ Đô trời đổ tuyết trắng, tại Cảng Đô thì lại là trời mưa. Tuy rằng nơi này thuộc vùng ôn đới, nhưng mà vào mùa đông, bị cơn mưa trút lên trên người, vẫn như cũ là rét lạnh đến thấu xương.
Bác sĩ Khương Duệ thong thả đi ra khỏi căn nhà trọ, ngắm nhìn những cơn mưa lạnh lẽo trên đường, lúc này mới nhớ tới hôm nay chính mình ra đường không có mang theo ô.
Hắn lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng muốt lau đi dấu son môi dính dưới cổ của mình, nghĩ đến thân hình nóng bỏng bốc lửa của cô nàng bệnh nhân thiếu phụ xinh đẹp ở bên trong căn nhà trọ kia, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười thỏa mãn đã lâu không có.
Năm đó bởi vì một chuyện tình rắc rối nào đó, mà Bác sĩ Khương Duệ đã đắc tội với một đại nhân vật nào đó, hơn nữa lại còn bị cô nàng nữ hộ sĩ kia trước mặt tất cả mọi người đánh cho một cái tát vang dội. Cuối cùng hắn cũng không có mặt mũi nào ở lại bệnh viện Trung ương Lục quân nữa, vì thế nên mới chạy đến Cảng Đô, làm việc cho một cái bệnh viện tư nhân ở nơi đây.
Vào thời điểm ban đầu mới chuyển đến đây, bản thân hắn bởi vì quá mức sợ hãi, nhớ kỹ càng lời uy hiếp của đám đại nhân vật lúc ấy, cả ngày thành thành thật thật công tác, làm thêm… căn bản không bao giờ dám trêu chọc vào bất cứ cô nàng nữ hộ sĩ, hay là nữ bệnh nhân nào cả. Thậm chí ngay cả việc nói chuyện yêu đương đứng đắn, hắn cũng không dám mở miệng nói. Cuối cùng thậm chí còn khiến cho đám đồng sự bên trong bệnh viện bắt đầu hoài nghi khuynh hướng giới tính của hắn nữa.
Nhưng mà theo thời gian dần dần trôi qua, nhất là khi cái gã đại nhân vật đã từng khiến cho hắn sợ hãi tột độ kia, đột nhiên biến thành một gã tội nhân bị toàn thể dân chúng Liên Bang phỉ nhổ. Tên của cái tổ chức kia từ chỗ cái danh hiệu đại diện cho vinh quang, dần dần ở trên các kênh thông tin truyền thông đại chúng tựa hồ như hoàn toàn biến mất đi vậy, thì Bác sĩ Khương Duệ cũng không còn chút nào sự sợ hãi của trước đây nữa. Hắn bắt đầu chính thức quay trở lại những ngày tháng truy hoan mua vui xinh đẹp của trước đây.
Dưới cơn mưa dầm tầm tã, Bác sĩ Khương Duệ nhìn thấy tại chỗ góc đường đang đậu một chiếc xe taxi, không khỏi nở nụ cười tự giễu, trào phúng thị lực của chính mình không ngờ lại trở nên kém như thế. Sau đó hắn huýt sáo lớn tiếng một cái, một phen gọi đối phương chạy lại.
Sắc trời đã dần dần đi vào ban đêm. Dọc theo con đường lớn có vẻ ngày càng u ám, trầm mặc hơn rất nhiều. Bác sĩ Khương Duệ nhanh chóng tiến vào trong chiếc taxi, lau đi những giọt nước mưa bám trên cái áo khoác ngoài sang trọng, báo ra địa chỉ nhà của chính mình, vốn dĩ căn bản không hề để ý xem cái gã tài xế taxi kia có bộ dáng như thế nào.
Sau đó hắn dần dần cảm giác được tựa hồ như có cái gì đó khác thường. Bởi vì từ trước cho đến bây giờ, hắn chưa từng ngồi qua chiếc xe taxi nào chạy nhanh đến như vậy, hơn nữa hắn cũng chưa từng bao giờ gặp qua gã tài xế taxi nào có thể lái xe giống hệt như là đang đi xiếc xe đạp như vậy.
Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói rằng tài xế taxi chính là người lái xe nhanh nhất trên thế gian, nhưng mà chiếc xe taxi này lại vô cùng kỳ quái. Hắn cực kỳ quy quy củ củ, dừng lại ở mỗi một cái đèn đỏ trên đường, chỉ là từ chỗ Quảng trường Cảng Đô chạy đến bến tàu Triều Loan không ngờ chỉ dùng không đến năm phút đồng hồ đã đến nơi rồi!
Thế nhưng mà chính mình cũng đâu có muốn đến bến tàu Triều Loan đâu? Sau khi trải qua một chút kinh ngạc, Bác sĩ Khương Duệ đột nhiên nhớ tới chuyện tình này. Hắn liếc mắt nhìn về phía cơn mưa to tầm tã bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy cái bến tàu vắng hoe đang chìm trong màn mưa hắc ám, nhịn không được khẽ trộm liếc mắt nhìn về phía trước một cái. Trong lòng hắn thì lại kinh hồn táng đảm nghĩ đến, chẳng lẽ chính mình đã gặp phải gã ác ma taxi đêm mưa trong truyền thuyết rồi hay sao?
Chiếc taxi dừng lại ở ngay một cái lối vào tối đen cực kỳ hẻo lánh của bến cảng. Đến lúc này gã tài xế taxi mới mang theo vẻ mặt không một chút biểu tình, chậm rãi quay đầu nhìn lại, ánh mắt trợn trắng lên, nhìn chằm chằm vào Bác sĩ Khương Duệ đang xanh mặt ngồi phía sau.
Bác sĩ Khương Duệ cố gắng hết sức cũng không có cách nào mở được cánh cửa xe phía sau, lại nhìn thấy khuôn mặt gã tài xế taxi như thế, nhất thời sợ hãi đến mức hét lên một tiếng. Thế nhưng hắn bi ai phát hiện ra rằng, tiếng thét chói tai của chính mình căn bản không có cách nào xuyên thấu qua được làn mưa to!
Sau đó hắn chợt phát hiện ra, khuôn mặt của gã tài xế taxi phía trước nhìn qua cũng phi thường bình thường, kỳ thật cũng không có chút dữ tợn nào cả!
- Anh muốn bao nhiêu tiền? Bao nhiêu tôi cũng sẽ đưa cho anh!
Bác sĩ Khương Duệ dùng hai bàn tay run lẩy bẩy của mình móc ra ví tiền, rút toàn bộ tiền mặt trong túi ra, ném lên trên cái ghế trống bên cạnh chỗ ngồi của tài xế, dùng thanh âm hoảng sợ lắp bắp nói:
- Tôi cũng không cần anh phải đưa tôi về tận nhà đâu! Anh cứ việc thả tôi xuống xe ở ngay đây cũng được rồi!
Gã tài xế taxi có khuôn mặt cực kỳ bình thường kia lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, ngay sau đó là một nắm tay hung hăng nện thẳng lên trên mũi của Bác sĩ Khương Duệ, mắng lớn:
- Lão tử con mẹ nó cần chút tiền thừa của mày sao?
Bác sĩ Khương Duệ dùng hai tay ôm chặt sống mũi đang đổ máu của chính mình, khóc lóc rên rỉ nói:
- Vậy chứ anh muốn cái gì?
Ngay sau đó là những tràng thanh âm của quyền phong, tiếng khóc lóc run sợ vang lên. Những thanh âm thê thảm bên trong chiếc xe taxi thậm chí như muốn áp luôn cả tiếng mưa rơi tầm tã bên ngoài, thế nhưng lại không có cách nào áp đi được tiếng rống mắng tức giận của gã tài xế taxi:
- Muốn cái gì à? Lời hứa hẹn của mày năm đó đâu rồi?
- Nói chuyện yêu đương? Đi khắp nơi tán gái? Mày cho rằng đám người Tiểu đội 7 của lão tử toàn bộ chết sạch hết rồi à?