Hứa Nhạc nhìn thời gian một chút, vô cùng tán thưởng trong lòng, không ngờ tên nhóc Thai Chi Nguyên này còn có thể đứng dậy đi ra, nói lời xin lỗi với các cô gái ở xung quanh, rồi lập tức đi ra ngoài.
Bé trai ngây thơ duy nhất dùng để tiêu khiển đã đi, phòng nghỉ lại hồi phục lại không khí tĩnh mịch như xưa. Có một tiểu thư trêu chọc Lộ Lộ:
- Bình thường tính tình quá cương ngạnh, làm đắc tội không ít khách nhân, ngày hôm nay lại thật vất vả bám theo một người, làm người ta sợ cô luôn đấy.
Lộ Lộ khẽ hừ một tiếng, nói:
- Tôi vốn thích sinh viên thành thật mà.
Lúc này cửa phòng mở ra, một cô gái cực kỳ uể oải đi tới, sẵng giọng:
- Sinh viên bây giờ còn có ai là thành thật chứ? Đời này tôi còn chưa thấy tên quái vật nào đòi tăng thêm 5 tiếng đồng hồ nữa đấy.
Đi vào là một cô gái ước chừng 20 tuổi, dáng người thanh thuần, chưa nói tới quốc sắc thiên hương, thậm chí còn không bằng mấy cô gái phát triển khác thường trong phòng nghỉ, ví dụ như Lộ Lộ xinh đẹp. Cô gái này mặc một bộ đồ màu đen, phía dưới là chiếc váy bó sát người, hình dáng cực kỳ giống với mấy nữ công nhân viên chức ở Lâm Hải Châu, toàn thân không một chút hơi thở phong trần, nhưng trước ngực lộ ra một khe sâu cho thấy thân phận của nàng, nhất là khuôn mặt thường thường lộ ra một chút uể oải cùng xuân ý nhàn nhạt, càng tiết lộ cô vừa làm gì lúc trước.
Cô gái này vừa đi tới, các cô gái khác trong phòng nghỉ đều lộ ra ý cười chân thành, bởi vì đối phương chính là chiêu bài, nhưng không bao giờ vênh mặt lên như các chiêu bài bình thường khác, trái lại thường đến phòng nghỉ trò chuyện đôi câu. Lộ Lộ từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, đỡ lấy cánh tay cô gái kia, hưng phấn hỏi:
- Chị Bạch Kỳ đã trở về rồi sao? Mẹơi, tới 6 tiếng lận đó, anh chàng mới vào nghề kia còn đi nổi nữa không ?
Bạch Kỳ ở Tinh Thần Hội Sở rất nổi danh. Không phải là bởi vì tướng mạo của cô, mà bởi vì cô là người hiểu ý lại ôn nhu hiền lành, nhất là bản lĩnh về phương diện đó. Nhưng hôm nay nghe được câu hỏi đó của Lộ Lộ, trên mặt cô lại toát ra ý ngượng ngùng khó có được!
Lúc này các cô gái trong phòng nghỉ mới phát hiện, thì ra Bạch Kỳ đi lại có chút khó khăn. Mọi người không khỏi sợ hãi, anh chàng sinh viên mới vào nghề kia hẳn là sẽ không biến thái, đem Bạch Kỳ làm cho bị thương chứ? Nhưng lập tức các cô chú ý tới vẻ mặt lúc này của Bạch Kỳ có phần xấu hổ và xuân ý, lúc này mới thật sự khiếp sợ tới cực điểm rồi. Lộ Lộ khó tin đỡ nàng ngồi trên ghế sô pha. Vội vàng hỏi:
- Không phải chị đã động tâm rồi đấy chứ?
Bạch Kỳ tự nhiên không chịu thừa nhận điều đó, nhưng nàng phải thừa nhận là… ngày hôm nay nhất thời hứng khởi tiếp người sinh viên gầy yếu 17, 18 tuổi, ngoại trừ lúc đầu có ít trắc trở, nhưng cuối cùng hắn lại thể hiện sự dịu dàng chân thành và kỹ xảo khó có thể tin được, có lúc, cô còn hoài nghi liệu mình có bị trầm luân trong cái ôm ôn nhu của đối phương. Rồi không bao giờ có thể tỉnh lại?
- Làm sao có thể.
Bạch Kỳ miễn cưỡng cười, muốn đem mấy giờ động tâm lúc trước gạt bỏ, nói:
- Anh chàng sinh viên kia thật non nớt, đi vào cái gì cũng không làm, khiến tôi phải nhảy cùng hắn hơn hai giờ. Xém chút mệt chết tôi.
- Hai người nhảy chung à? Còn mấy tiếng sau làm gì.
- Chẳng lẽ có người lợi hại như vậy, có thể làm cho chị động tâm sao?
Bạch Kỳ trong lòng hơi loạn, đưa ngón tay lên hòng che giấu sự xấu hổ và xuân ý trên mặt, nói:
- Không biết là con cái nhà ai, ra tay cũng thật hào phóng, cuối cùng còn tặng tôi một chiếc nhẫn. Đương nhiên ta phải nhớ hắn cho tốt rồi.
- Hay là đồ giả đấy.
- Một chút nhãn lực cũng không có?
Bạch Kỳ kiêu ngạo chỉ vào chiếc nhẫn hồng ngọc, kiểu dáng chiếc nhẫn đã khá cũ. Nhưng giá trị của chiếc nhẫn này tuyệt đối đáng tiền, nếu như nàng tính không sai, chí ít cũng phải mười vạn tiền, nàng tuy là chiêu bài của Hội Sở, nhưng cũng chưa từng nhận được lễ vật hoặc tiền boa nhiều như vậy.
Các cô gái vốn này vốn thích tiền, mà chàng sinh viên kia lại ôn nhu, ra tay lại hào phóng như vậy, Bạch Kỳ lập tức mê đắm cũng là bình thường, chỉ là nàng không đủ nhãn lực để phát hiện, chiếc nhẫn hồng ngọc kiểu dáng cũ kỹ này, còn sang quý hơn rất nhiều so với suy nghĩ của nàng.
- Rồi sau nữa sẽ thế nào?
Dáng tươi cười của Bạch Kỳ bỗng nhiên có chút chua xót:
- Đại khái hắn có thể đến vài lần nữa. Đến khi hắn chán rồi, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ lại như lúc đầu.
Bầu không khí trong phòng nghỉ bỗng trở lên nặng nề, chỉ có dáng tươi cười của Lộ Lộ là không đổi:
- Chúng ta vốn dựa vào cái này để kiếm tiền mà, có gì phải buồn khổ chứ? Trên thế giới này có người đàn ông nào tốt đẹp? Nếu không phải hôm nay chị gặp phải một anh chàng công tử, nếu chúng ta hôm nay không gặp phải một tên đầu gỗ, như vậy cũng coi là tốt rồi… Dù sao tôi cũng chờ dành dụm được đủ tiền, tự nhiên sẽ không làm nữa.
Trọng tâm câu truyện lại trở về cuộc sống tiếp khách quen thuộc, nói không chừng chẳng qua bao lâu nữa, các cô sẽ sớm quên đi hai người sinh viên kỳ quái mới sáng sớm đã đi chơi gái ngày hôm nay.
o0o
Cánh cửa gian phòng lại mở ra, lộ ra khuôn mặt của tiểu thư tiếp tân có phần khẩn trương:
- Kỳ Kỳ, Ông chủ Triệu vừa coi lại thời gian cô ở với tên sinh viên kia, lúc này hắn đang rất tức giận, cô có muốn tránh đi một lát không?
- Tôi làm việc theo chế độ, hắn làm sao lại muốn nổi giận làm khó tôi?
Bạch Kỳ không làm sai việc gì, nên không phải sợ lão đại của Câu lạc hộ đêm ở Lâm Hải Châu, nhưng cô lập tức nghĩ tới người sinh viên đã ở cùng cô mấy giờ, vội vàng hỏi:
- Anh chàng kia… người khách kia không có việc gì chứ?
- Không biết, ông chủ Triệu sẽ không gây sựở trong Hội Sở đâu, nhưng hình như… phái người đi chặn hai sinh viên kia rồi.
o0o
- Trong 6 tiếng đồng hồ, khẳng định có 5 tiếng rưỡi cậu nói chuyện phiếm cùng cô ấy.
Trong làn gió thu đìu hiu, Hứa Nhạc và Thai Chi Nguyên đi trên con đường vắng lặng của Lâm Hải, Hứa Nhạc nhìn về phía trước, có chút không cam lòng nói ra phán đoán của mình.
Thai Chi Nguyên cười cười, trên mặt người thiếu niên lúc này hiện rõ vẻ uể oải sau khi hoan lạc, nhẹ giọng nói:
- Nhảy múa hai giờ.
Từ thuở nhỏ hắn đã tiếp thu đủ loại kiểu dáng giáo dục, chuyện về nam nữ tự nhiên cũng ở trong đó, ngày hôm nay chỉ là đem những tri thức lí luận đó áp dụng vào trong thực tế, nhất là khi thực sự nếm mùi phấn hồng, dưới sự khống chế của tinh thần mạnh mẽ, làm cho Thai Chi Nguyên có thể cẩn thận hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp, hồn nhiên chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu.
- Tôi thật ra đang nghi ngờ cậu cùng với mấy cô gái gọi kia đánh bài mấy giờ đồng hồ mà không có làm việc gì đấy.
Thai Chi Nguyên ôn hòa nói:
- Còn nếu như cái kia là sự thật, tôi thật sự hoài nghi phương diện đó của cậu thực sự có vấn đề lớn.
Thứ mà Hứa Nhạc không thể quen được ở Thai Chi Nguyên, đó chính là giọng điệu hết sức thuần thục của hắn, giọng nói và tốc độ cực kỳ bình ổn, dù cho cách nói đó có phần hơi thái quá. Hắn nói:
- Tôi đâu có như cậu.
- Lẽ nào cậu không động tâm?
- Ách… Đương nhiên có một chút, nhưng cậu biết đấy, tôi đã có bạn gái rồi, nếu như tôi còn độc thân, cậu lại đồng ý mời khách, tôi tất nhiên sẽ rất cao hứng làm chút chuyện đó đấy.
- Tôi nhớ hình như cậu đang thất tình.
- Thất tình á… Tôi còn chưa công nhận đâu.
- Thật là một người bề ngoài thành thật, nội tâm dối trá.
Thai Chi Nguyên mặc áo gió ngược, dùng mũ trùm che khuất khuôn mặt đứng ở bên đường chờ taxi, nói chuyện phiếm cùng Hứa Nhạc cả nửa ngày. Cặp môi mỏng của hắn lộ ra bên ngoài mũ, phối hợp với gương mặt hơi tái nhợt của hắn, nhìn qua có vẻ rõ ràng khác thường, cặp môi đang cong lên, làm tăng thêm vài phần ý nhu hòa.
Bất luận Thai Chi Nguyên đã tiếp nhận sự giáo dục gì khi còn nhỏ, cho dù hắn có thông minh như thế nào, thì hắn cũng chỉ là một người thanh niên vừa mới lớn. Đối với lần đầu tiên ân ái của mình, nhớ lại những dư vị đó, hắn cũng dần dần hiểu ra, hàm nghĩa thật sự khi tổ tiên an bài loại lễ thành nhân này. Một nam nhân chỉ khi đủ 18 tuổi, bắt đầu có đủ lực khống chế chính mình, mới có thể được phép tiếp xúc với những việc này. Mới có thể thật sự nhận ra mình có thể bị những việc tuyệt vời như thế này hút hồn không?
Thai Chi Nguyên biết mình không phải là người có thể bị nữ sắc đánh bại, nhưng như thế không có nghĩa là hắn không muốn nhớ lại những việc tuyệt vời lúc trước, nghĩ đến cô gái kia lúc đầu thì như một con mèo nhẹ nhàng trêu đùa, trên giường biến thành một con hổ nhỏ không chịu thua thiệt, cuối cùng lại biến thành một con mèo nhỏ mềm nhữn trong lòng mình, tâm tình lại trở lên vui vẻ.
Quấy rầy tâm tình đang vui sướng của hắn, là một đám người đi ra từ trong Hội Sở. Hứa Nhạc liếc mắt liền nhận ra những người đó có ý đồ không tốt, nhất là khi hắn nhận ra hai người ở phía sau đám người đó, lập tức theo bản năng kéo Thai Chi Nguyên ra phía sau mình.
Bởi vì hắn cho rằng những người này tới đây gây phiền phức với mình. Hơn nữa hắn còn cho rằng Thai Chi Nguyên là một chú bé có thân thể gầy yếu đáng thương cảm.
Ông chủ Triệu của câu lạc bộ đêm Thirteen mất ba giây thời gian, mới nhận ra người sinh viên tuổi không lớn nhưng có phản ứng cực nhanh này là ai, không khỏi nhìn về phía nam nhân khôi ngô có vóc người to lớn ở bên cạnh, nói:
- Ban đầu chỉ muốn nhìn xem ai là người lợi hại như vậy, có thể làm cho Bạch Kỳ lưu luyến mấy tiếng đồng hồ, không nghĩ tới lại là người cậu muốn tìm.
Nghe thấy cái tên Bạch Kỳ có chút quen tai, Thai Chi Nguyên đang cúi đầu dùng chiếc mũ chùm che mặt liền cau mày, khóe môi khẽ giật. Hứa Nhạc không có chú ý tới phản ứng của Thai Chi Nguyên ở phía sau. Chỉ căng thẳng nhìn vào người đàn ông cao lớn trước mặt. Trong đầu mơ hồ có chút hối hận, không nghĩ tới có thể gặp phải người của Trâu gia ở chỗ này.
Người đàn ông này chính là đồng bọn của hai anh em Trâu gia. Người quân nhân ra tay rất tàn nhẫn - Câu Tử. Câu Tử nhìn về khuôn mặt thật thà của Hứa Nhạc, vừa cười vừa nói:
- Tao biết mày trốn tránh mấy tháng ở trong trường Đại học rất tốt, nhưng ngày hôm nay vận khí của mày quả thực không tốt, xem ra người anh em kia của mày cũng vắng mặt rồi.
Hứa Nhạc nhận ra từ trong những lời nói này, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, chậm rãi điều hòa hô hấp:
- Tôi và người bạn học này không có quan hệ, có thể để cho hắn đi trước được không?
Câu Tử không thèm đểý phất tay, dùng ánh mắt như đang theo dõi con mồi nhìn thẳng vào hắn, nói:
- Tao không muốn tiêu diệt mày. Còn chuyện hôm nay phải giết mày, hay là đánh cho mày tàn phế, tao phải gọi điện mới biết được.
Trâu Hựu trở về Quân Khu III, để Câu Tửở lại bên em gái mình. Hai anh em nhà này chưa từng quên ở Lâm Hải Châu có người đã tát tai mình, nổ súng bắn vào thuộc hạ của mình, còn làm cho mình phải chật vật rời đi, đối với những nhân vật như vậy mà nói, sự nhục nhã đó nếu như không dùng máu tươi để rửa, sẽ không thể nào tẩy sạch được vết nhơ đó.
Một lát sau, Câu Tử buông điện thoại trên tay xuống, nói:
- Mày vận khí không tồi, Hựu Tử nói gần đây ở Lâm Hải có đại sự, cho nên không cần giết mày, chỉ cần cắt một chân - Là cái ở giữa.
Hắn nói bằng giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng chính loại bình tĩnh này làm cho người ta cảm thấy trái tim lạnh buốt. Hứa Nhạc hơi híp mắt, nhìn về phía bàn tay của đối phương, có chút bất đắc dĩ phát hiện đối phương quả nhiên mang theo súng ở bên hông, xung đột cùng quân nhân, thật sự không thể mưu cầu sự bình đẳng.
Khi Thai Chi Nguyên nghe được hai chữ Hựu Tử, con mắt cũng híp lại, lắc đầu.