Trích Tinh Điện thật sự rất cao, cao thẳng đến mức đâm thủng cả tầng mây. Hứa Nhạc chậm rãi đi lại trên các con đường tại Kinh đô, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cái tòa đại lâu cao vút tầng mây, xa lánh trần thế kia. Mỗi lần nhìn về Trích Tinh Điện, hắn vẫn theo bản năng có chút khó hiểu, vì cái gì mà vô số những tràng phản loạn huyết tinh xảy ra tại Đế Quốc trong không biết bao nhiêu năm tháng qua, thế nhưng lại thủy chung không hề tổn hại chút nào đến cái tòa kiến trúc yếu ớt mang tính tượng trưng, nhìn qua có dáng vẻ vô cùng tinh tế kia. Mà rất nhiều những nhân vật đảm nhiệm ngai vị Hoàng đế Bệ hạ sinh hoạt ở trên tầng cao nhất của tòa kiến trúc này, đêm đêm cùng làm bạn với trăng sao, vì cái gì lại không thể nào nuôi dưỡng lên được một cái lòng dạ bao la rộng lớn?
Càng quan trọng hơn nữa chính là, cái nền khoa học kỹ thuật của Đế Quốc từ rất nhiều năm trước đây, rõ ràng là phi thường lạc hậu, vì cái gì lại có thể đảm bảo được hoàn cảnh sinh hoạt nguy hiểm ở nơi đó?
Bình thản đứng sau lưng một gã quan chức nội thị của Hoàng cung, cảm nhận được những động tĩnh của loại thang máy thế hệ mới đang nhẹ nhàng huyền phù càng ngày càng lên cao hơn, bởi vì nguyên nhân thời gian di chuyển thật sự là vô cùng lâu lắc, cho nên Hứa Nhạc mãi luôn một mực yên lặng suy nghĩ đến những cái vấn đề kia. Mãi cho đến khi cánh cửa thang máy lặng lẽ không một tiếng động mở ra, cái bức bình phong khổng lồ, thêu trên đó một đóa hoa hướng dương bằng vàng sang quý, đập thẳng vào mắt, Hứa Nhạc mới chợt rùng mình tỉnh thần lại.
Lúc này Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa đang đứng trên một cái bục lớn đặt sát vách tường phía xa xa, quay lưng về phía cửa thang máy. Trên người ông ta mặc một kiện áo choàng màu tím đen vừa người. Một chiếc đai lưng trang hoàng đầy những viên cẩm thạch to cỡ mắt mèo, gắt gao bó sát thắt lưng, cùng với mái tóc hoa râm sau đầu được buộc lại bằng một cái đai ngọc sang quý. Tất cả mọi thứ kết hợp chặt chẽ với nhau, tỏa ra hương vị sang trọng, trang nghiêm cùng với uy áp bức người.
Một mình Hứa Nhạc chậm rãi đi đến phía sau lưng ông ta, nhàn nhạt nói:
- Chuyện tình ngày hôm qua thật lòng cảm ơn ông!
- Ông?
Hoài Phu Sa chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, lạnh lùng nói:
- Đây chính là sự giáo dục mà cậu nhận được tại Liên Bang hay sao? Ở trong ấn tượng của ta, từ trước đến nay, đám người Liên Bang bên kia vẫn luôn cho rằng những người Đế Quốc chúng ta đều là một đám thú nhân dã man không có giáo dục. Như vậy thì vì cái gì mà cậu, kẻ từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục của bọn họ, khi đối mặt với phụ thân thân sinh của chính mình, lại không dùng từ ngữ lễ phép hơn một chút?
Hứa Nhạc vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc, không có lên tiếng giải thích cái gì, cũng không nghĩ muốn phản bác cái gì.
- Ngày hôm qua cậu cùng với cái đám phế vật kia gặp mặt, các người đã nói với nhau những gì?
- Bọn chúng rất muốn để cho cậu lên làm Hoàng đế? Sau đó khi nào ta nhắm mắt chết đi, một phen đem Đế Quốc tặng lại cho bọn chúng, để mặc cho bọn chúng làm cho loạn thất bát tao lên à?
- Đế Quốc hiện tại cũng đã sớm loạn thất bát tao lắm rồi, không cần ai phải làm thêm nữa!
Cặp mày thanh tú của Hoài Phu Sa khẽ nhíu chặt lại, lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc, đột nhiên mở miệng nói:
- Một khi cậu đã không chịu khom lưng trước quyền thế, cậu đã ghét cay ghét đắng cái hương vị của Hoàng cung này, vậy thì vì cái gì mà cậu lại chấp nhận cùng với đám phế vật kia gặp mặt? Hay là nói bản thân cậu là một tên phế vật, cũng đã bắt đầu động tâm rồi? Muốn tiếp nhận hết thảy mọi thứ từ trong tay ta?
Hai câu đầu tiên của Hoài Phu Sa chính là nội dung những lời Hứa Nhạc đã từng nói lúc trước, khi hai người gặp nhau ở bên ngoài bức tường Hoàng cung, trước mặt tòa mộ phần đơn độc kia. Hứa Nhạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào cặp mắt của Hoài Phu Sa, nhàn nhạt nói:
- Tôi chưa bao giờ tự cho rằng mình là một tên phế vật cả!
- Một kẻ nhát gan, sợ hãi, trên người được trời phú cho một thân sức mạnh, thế nhưng hai vai lại không dám gánh vác bất cứ một chút trách nhiệm nào cả. Trước mắt hoàn toàn có thể nhìn thấy cả vũ trụ bao la, thế nhưng lại chạy đi giao tiếp với đám phế vật giống như đám chuột cống chui lủi trong bóng tối. Bộ dáng giống như một kẻ trộm, chỉ dám nhìn theo phía sau lưng của phụ thân chính mình. Một con người như thế không phải là phế vật, vậy thì như thế nào mới là phế vật?
Hoài Phu Sa không một chút khách sáo lớn giọng răn dạy Hứa Nhạc:
- Thật không hiểu nổi, cậu đi theo Nạp Tư Lý đến tột cùng học hỏi được những cái gì ở chỗ của hắn! Thậm chí ngay cả một chút sự cuồng vọng của hắn, cậu cũng chẳng học được chút nào!
- Sự cuồng vọng chân chính cũng không phải nằm ở chỗ không sợ hãi bất cứ thứ gì, mà là nằm ở những chỗ khác!
Hứa Nhạc trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nhàn nhạt hồi đáp:
- Nếu như nói ở trước mặt của ông dám có can đảm nói ra những lời khó nghe, chính là một loại dũng khí, như vậy thì năm đó thời điểm khi mà ông dùng cành táo gai quất lên người tôi, tôi cũng đã nói đủ nhiều những lời thô tục rồi!
Tựa hồ nhớ lại một màn hình ảnh khiến cho mình cực kỳ không thoải mái năm đó, Hoài Phu Sa chậm rãi nhướng cặp mày lên một chút, nhớ tới đúng là lúc đó chính mình đã từng đem cái gã tiểu tử trước mặt này quất cho cả người toàn là máu, hơn nữa lại còn hạ mệnh lệnh một phen giết chết hắn nữa, thế nhưng lại hồn nhiên chẳng biết rằng đối phương chính là huyết mạch còn lưu lại duy nhất của chính mình trong toàn bộ phiến vũ trụ này.
Chợt nghĩ đến điểm này, sự tức giận trong lòng Hoài Phu Sa lại càng dâng trào lên. Chỉ sợ thậm chí ngay cả ông ta cũng không thể nào lý giải nổi cơn tức giận này là từ đâu mà đến. Là do chính mình bị lừa bịp mà đến sao? Hay là do mình bị mất mặt mà đến? Tóm lại là ông ta chậm rãi đứng thẳng thân thể dậy, mang theo một cỗ uy bức mạnh mẽ lạnh lùng chỉ có một bậc Quân vương mới có thể có, nheo mắt lại nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Cậu cũng đã trưởng thành rồi, ta không nghĩ muốn giáo dục cậu cái gì nữa, cũng chẳng muốn cùng một tên phế vật như cậu nói những cái gì như là phải chịu trách nhiệm gì gì đó. Nhưng mà cậu phải nhớ kỹ một điều, trên người cậu đang chảy chính là dòng máu của Hoàng tộc Bạch Cận Hoài Thị, cậu chính là con trai của ta, cậu chính là thần tử của ta! Cậu cần phải bảo trì một sự tôn kính nhất định đối với ta!
- Trong những phạm trù suy nghĩ cùng với nhận thức mà tôi có thể chấp nhận, tuyệt đối không có cái loại khái niệm quân thần phụ tử này!
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên nhìn ông ta, kiên cường nói:
- Cho nên xin mời ông cũng đừng có ý định đem những cái loại khái niệm kia ra mà kinh sợ tôi! Nếu như ông đã không nỡ ra tay giết tôi, như vậy thì cũng xin đừng có dùng cái loại ngữ khí như thế mà nói ra những lời này với tôi!
Từ khi bước chân lên trên Trích Tinh Điện cho đến ngày hôm nay, hàng tỷ tỷ sinh linh bên trong phiến vũ trụ hạo hàn này, vẫn không có bất cứ kẻ nào dám dùng loại ngữ khí này để mà nói chuyện với Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa cả. Thậm chí cho dù là người mà ông ta yêu thương nhất, Công chúa Đế Quốc Hoài Thảo Thi đi chăng nữa cũng không thể! Ánh mắt Hoài Phu Sa chậm rãi nheo lại, bên trong cặp mắt toát ra hai đường quang mang sắc bén, cực kỳ mạnh mẽ nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hứa Nhạc.
Đột nhiên ông ta khẽ nâng tay lên, chậm rãi vuốt nhẹ mái tóc hoa râm trên đầu mình, biểu tình chuyển biến từ phẫn nộ dâng trào chuyển dần về bộ dáng lạnh lùng bình tĩnh thường trực từ xưa đến nay. Thanh âm ông ta mang theo một sự trào phúng không chút nào che giấu, nhàn nhạt nói:
- Thôi vậy! Một tên ngu xuẩn phế vậy như cậu, cũng chỉ sẽ có kết quả giống như Mạt Bố Nhĩ mà thôi!
Hứa Nhạc chậm rãi nắm chặt hai nắm tay lại, cũng không phải là phẫn nộ, mà là vì muốn khống chế lại cảm xúc trong lòng mình. Hắn căn bản không muốn cùng với gã nam nhân trước mặt này đối kháng trực diện. Tuy rằng theo quan hệ huyết thống mà nói, thì đối phương chính là phụ thân thân sinh của chính mình, nhưng mà sở dĩ hắn không muốn đối kháng, cũng không phải bởi vì nể tình phụ tử hay là vì e ngại thực lực của ông ta, mà chỉ đơn giản là bởi vì hắn không muốn.
Hoài Phu Sa lẳng lặng nhìn Hứa Nhạc, khóe môi khẽ nhếch lên, chẳng biết vì sao, cảm xúc trong lòng nhất thời thả lỏng hơn một chút. Ông ta thoáng tạm dừng trong chốc lát, sau đó mới lạnh nhạt nói:
- Mặc dù lần này ta đã giúp cậu, thế nhưng cậu cũng đã giết chết cái tên nghịch tặc Tề Đại Binh kia rồi, chúng ta coi như đã thanh toán xong nợ nần!
Nghe thấy câu nói đó, trong lòng Hứa Nhạc nhất thời có chút khó hiểu. Bản thân hắn biết rất rõ ràng Hoàng thất Đế Quốc đối với cái gọi là tổ chức phản loạn mạnh nhất hiện tại này, có sự thẩm thấu mạnh mẽ đến thế nào. Cái tràng thu gặt cực kỳ huyết tinh năm đó chính là chứng cứ rõ ràng nhất cho chuyện này. Cho nên Hứa Nhạc hắn căn bản không cho rằng cái Tổ chức Bình dân Phản kháng dưới sự lãnh đạo của Tề Đại Binh, sẽ tạo thành những sự uy hiếp thực chất nào đối với Hoàng thất Đế Quốc cả.
- Không được phép xem nhẹ bất cứ địch nhân nào cả! Cho dù là những địch nhân đã từng chết đi ngay trước mặt cậu!
Hai tay Hoài Phu Sa khẽ dang ra một chút, hai ống tay áo màu tím đen khẽ phất một cái, chắp lại sau lưng. Vẻ mặt ông ta không chút biểu tình, chậm rãi hướng về phía bên cạnh lan can đi tới, trầm giọng nói:
- Trên người cái gã tiện chủng kia may mắn có được một tia huyết mạch cao quý của Hoàng tộc chúng ta, hơn nữa bản thân tính cách của hắn cũng có được một vài tư chất đặc biệt không tệ. Theo như ý ta đánh giá, nếu như hắn không gặp phải cậu, tiền đồ của hắn hẳn là phi thường tốt!
Hứa Nhạc trầm mặc đi theo sau lưng Hoài Phu Sa, hướng về phía lan can đi tới, trong lòng nhớ lại những lời tuyên cáo mạnh mẽ đanh thép của Tề Đại Binh lúc ở trong căn phòng kia, lại nhớ tới cái câu nói về thuyết tiến hóa cuồng phong bão táp của hắn, cặp mày nhất thời không khỏi cau lại một chút. Thầm nghĩ nếu như để cho cái gã kia có được chút cơ hội, nói không chừng đối phương thật sự có thể phát triển dần dần, trở thành một đại nhân vật khủng bố giống như Mạt Bố Nhĩ vậy.
- Chỉ là những người mang trên mình năng lực đặc thù, thông thường rất dễ dàng tự đánh giá chính mình quá cao. Mà những người tự đánh giá chính mình quá cao, lại rất dễ dàng chết đi trước khi đạt được mục tiêu cuối cùng. Bởi vì đám người bọn chúng mãi vẫn luôn nghĩ thấy rằng chính mình là người được thiên mệnh chiếu cố, cho nên sẽ không dễ dàng chết đi như vậy!
Hoài Phu Sa chậm rãi đi đến bên cạnh lan can, vươn tay trái ra, nhẹ nhàng vuốt ve những điêu khắc tinh tế tuyệt mỹ bên trên cái lan can, ánh mắt nhìn về phía tầng mây dày đặc phiêu đãng bên ngoài tòa nhà, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Nhưng mà người chân chính được thiên mệnh chiếu cố, trong toàn bộ phiến vũ trụ này, cũng chỉ có mỗi một mình ta! Ngay từ khi còn rất nhỏ, vô số người đã nghĩ muốn ra tay giết chết ta, thế nhưng như cậu thấy đấy, ta vẫn như cũ còn sống yên lành.
- Thân là một Quân vương, bản thân ta có được sự tự tin tuyệt đối với bất cứ thứ gì, cho nên cho tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ lo lắng qua chuyện Chiến hạm Liên Bang có thể nào một phen đem cái tòa Trích Tinh Điện này oanh kích đổ vỡ hay không. Sao trời bên trong vũ trụ có thể chuyển dời, mây bay lưu động khắp nơi trên bầu trời, thế nhưng mà cái tòa cung điện cao vút tầm mây này lại vẫn như cũ thủy chung tồn tại. Ta thậm chí còn chưa từng nhìn thấy bất cứ cái gì có khả năng khiến cho nó bị tiêu vong nữa!
Ánh mắt Hoài Phu Sa nhìn ra ngoài tầng mây trắng chậm rãi phiêu đãng bên ngoài lan can, nhìn về phía cái địa phương lúc trước khi cành roi táo gai tràn ngập những vết máu loang lỗ kia rơi xuống, nhìn về phía cái đám mây mà năm đó vị huynh trưởng Thân vương phản nghịch của chính mình nhảy xuống, trầm mặc trong khoảng thời gian rất lâu, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói:
- Cẩn thận tính ra, cả cuộc đời này của ta, những chuyện tình khiến cho ta tiếc nuối cũng không có nhiều lắm. Ngoại trừ chuyện Lý Thất Phu chết đi quá sớm ra, ngay tại thời điểm khi nghe tin hắn chết đi, ta đột nhiên phát giác ra, chính mình không ngờ lại rốt cuộc không tìm thấy đối thủ nữa. Cái loại tịch mịch này, cậu có thể hiểu nổi hay không?
Hứa Nhạc trầm mặc nhìn về phía cái bóng dáng có chút tiêu điều cô độc của vị Quân vương trước mặt mình, không kềm được đột nhiên nhớ tới một đoạn miêu tả văn nghệ đặc biệt nào đó trong những vở kịch võ cổ của Tịch Lặc. Nhưng mà nói thế nào hắn cũng không thể cười nổi.
Đồng dạng cùng một câu nói, cùng một từ ngữ, từ trong miệng những người khác nhau nói ra, lại có được những hiệu quả hoàn toàn bất đồng. Nếu như là do một gã đệ tử khố rách áo ôm này đó đứng trên đỉnh núi ca thán cô độc không địch thủ, thì cũng chỉ có thể khiến cho kẻ khác nghĩ thấy phiền chán ghê tởm mà thôi. Thế nhưng mà cái vị nam nhân nói ra câu nói này, lại chính là người đứng đầu toàn bộ Tinh vực Tả Thiên, vị nam nhân có quyền lực đứng đầu toàn thể phiến vũ trụ này, thì như vậy lại có vẻ như là chuyện hoàn toàn đương nhiên theo lẽ thường…
Biểu tình trên mặt Hoài Phu Sa mang theo một tia hương vị tự giễu nhàn nhạt. Hắn khẽ xúc động thở dài:
- Ở trong mắt của rất nhiều người xem ra, ở trong mắt của cậu xem ra, thì cái trận chiến tranh trước mắt này quả thật là phi thường kinh tâm động phách, thế nhưng mà nó ở trong mắt của ta, bất quá cũng chỉ là một tràng trò chơi nhỏ mà thôi. Cái đám tiểu tử bên kia chơi đùa chiến tranh với nhau, chẳng lẽ còn cần ta phải ra tay đi dọn dẹp hậu quả hay sao?
- Sau khi Phụ hoàng cùng với tiên sư cùng lúc qua đời, ta đã ở nơi này chờ đợi Lý Thất Phu suốt hai mươi năm trời. Kết quả là hắn lại trốn ở bên cạnh bờ hồ bên kia, không bao giờ dám bước chân sang Đế Quốc này lấy một bước. Một khi hắn đã chết đi rồi, ta chạy đi đâu để tìm đối thủ nữa đây?
Cặp mày Hứa Nhạc nhất thời nhướng lên một chút, nói:
- Nhưng mà cuộc chiến tranh kia sẽ liên lụy đến rất nhiều người, sẽ có rất nhiều người phải chết!
- Tất cả mọi người cuối cùng đều sẽ phải chết. Lý Thất Phu sẽ chết, ta cũng sẽ chết, cậu cũng sẽ chết, số mệnh của con người cuối cùng chính là chết. Mà con người sỡ dĩ là còn sống, đó là bởi vì bọn họ muốn sống cho sảng khoái một trận.
Hoài Phu Sa xoay người lại nhìn về phía Hứa Nhạc, nhàn nhạt nói:
- Ta thân là một Đế vương, căn bản không có tư cách để mà sống sảng khoái theo ý thích của chính mình. Một khi cậu đã muốn sống sảng khoái theo ý mình một cách nhàm chán như thế, vậy thì ta cũng không nghĩ muốn tiếp tục ngăn cản cậu nữa!
- Nhưng mà cậu cần phải nhớ kỹ, bất luận là cậu đi đâu chăng nữa, làm ra cái loại chuyện tình như thế nào đi chăng nữa, thì trên người của cậu đang chảy cũng là dòng máu của ta, sự vinh quang hoặc là sa đọa của cậu, cũng đề khoác trên người danh tiếng của Bạch Cận Hoài Thị…
- Thậm chí cho dù cậu có đi tìm chết đi chăng nữa, thì cậu cũng phải tìm ra một kiểu chết nào đó không làm cho ta cảm thấy mất mặt!
o0o
Trên con đường rời khỏi Hoàng cung, Hứa Nhạc mãi vẫn luôn trầm mặc suy tư về buổi nói chuyện nhìn qua tựa hồ như không có bất cứ ý nghĩa nào trên Trích Tinh Điện vừa rồi. Hắn đối với cái vị Quân vương đã cô độc cố thủ trên tòa lầu Hoàng cung hơn mười năm trời kia cũng không hề sinh ra bất cứ một sự cảm khái hay là đồng tình nào cả. Chỉ là hắn nghĩ rõ ràng là vị Quân vương này đã có được ánh mắt ý chí cùng với quyết tâm mà người thường khó có thể nào với tới được.
Thậm chí vị Quân vương này rõ ràng là còn có được thực lực cường đại tuyệt đối không thua kém Lý Thất Phu chút nào. Thế nhưng hắn lại bởi vì một sự chấp niệm vắt ngang tâm trí, khiến cho hắn ta không thể nào sống một cách khoái hoạt vui vẻ được. Đợi cả một đời, cuối cùng cái gã đối thủ duy nhất, Lý Thất Phu kia lại chết già đi mất… Cuộc sống nhân sinh như vật đến tột cùng là có bao nhiêu ý nghĩa đây? Mà cái ý nghĩ cuộc sống nhân sinh gia đình đến tột cùng là ở nơi nào trong tâm trí của ông ta?
Đi ra khỏi cổng Hoàng cung, không ngờ lúc này Mộc Ân lại đang đứng trước cửa cung chờ hắn. Hứa Nhạc có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy vị Lão đại hắc đạo của thế giới ngầm Đế Quốc này, không ngờ vẫn như cũ thích mặc bộ áo khoác bằng da thuộc sang quý. Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía Mộc Ân, hỏi:
- Nghe nói hiện tại ông đã là quan viên đặc biệt của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc rồi?
- Cấp bậc hiện tại của tôi rất thấp. Mặc dù có Công chúa Điện hạ quan tâm, nhưng mà cậu cũng biết đó, bên trong các Bộ đều tràn ngập các vị quý tộc, hoặc thậm chí còn là Hoàng tộc nữa. Tôi chỉ là một đệ tử bình dân mà thôi, cho nên muốn giữ chức quả thật không dễ dàng chút nào.
Mộc Ân phảng phất như là không nhìn ra những tình tự phức tạp trong mắt của Hứa Nhạc, khẽ mỉm cười sóng vai cùng hắn hành tẩu bên dưới những hành cây râm mát, nói:
- Xem ra là cậu cũng không có xác định sẽ ở lại trong cung?
- Ừm! Trước giờ tôi không thể nào quen nổi những cuộc sống quá nhiều quy cách cùng với ràng buộc ở trong đó.
Hứa Nhạc quay đầu lại, khóe mắt khẽ liếc nhìn về phía đám quan viên vẫn như trước đang quỳ rạp người cực kỳ kính cẩn bên ngoài cửa Hoàng cung, ngữ khí chán ghét nói:
- Ví dụ như là những hình ảnh như thế này!
Hứa Nhạc cùng với Mộc Ân có thể xem như là giao tình ở trong làn tên mũi đạn mà kết giao ra. Mặc dù lúc trước ở trên con đường chạy về phía Nam của Thiên Kinh Tinh, ở tại khu vực sơn cốc, trên các cánh đồng đã từng sống chết có nhau, cùng nhau tận tay mai táng qua rất nhiều những di thể của các chiến sĩ Tổ chức Bình dân Phản kháng, thế nhưng hiện tại trong lòng Hứa Nhạc, hắn đối với chuyện tình Mộc Ân đã phản bội Tổ chức Bình dân Phản kháng đúng là có chút không thể tiêu tan nổi sự khó chịu.
Nhưng mà hiện tại ngay chính bản thân hắn cũng đã biến thành một gã nam nhân không có tư cách nói về lập trường rồi, tự nhiên cũng không có tư cách gì để mà đi phê bình người khác, hoặc là nói đã mất đi cái tư cách nào đó đối với chuyện này rồi.
Mộc Ân nhạy cảm phác giác ra được tình tự thực tế trong lòng của Hứa Nhạc, biểu tình trên mặt khẽ cười tự giễu một cái, nhàn nhạt nói:
- Tôi cũng không phải là con trai của Hoàng đế Bệ hạ a!
Một người Đế Quốc ở trong lãnh thổ Đế Quốc đi nói những lời nói như vậy, không hề nghi ngờ gì chính là một hành vi phạm tội đại nghịch bất đạo nhất thế gian. Người phát ngôn câu đó tuyệt đối có thể trực tiếp rửa cổ, đồng thời triệu tập tất cả già trẻ lớn bé, nam phụ lão ấu trong nhà lại, tập thể đi rửa cổ chuẩn bị đem ra pháp trường xử trảm. Nhưng mà Mộc Ân lại có thể lạnh nhạt nói những lời nói đó như vậy, thế nhưng Hứa Nhạc nghe qua lại có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói của hắn. Cước bộ hắn khẽ dừng lại, lắc lắc đầu, cười khổ, vỗ vỗ bả vai Mộc Ân mấy cái.