Khi mà ánh thái dương vào giữa trưa chiếu rọi mãnh liệt nhất, tâm tình của Hứa Nhạc vào lúc này cũng giống hệt như là ánh mặt trời chọi lọi trên con đường trên đầu kia. Bộ mặt của Hứa Nhạc vẫn như cũ bình tĩnh giống hệt như ngày hôm qua, thế nhưng mà trên thực tế thì nhiệt độ dâng tràn bên trong cơ thể hắn lại cực kỳ cao, nóng bỏng đến mức có thể thiêu chết người, bùng nổ một cách mãnh liệt, đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể đốt cháy hết thảy mọi thứ vô tình va phải lên người của hắn.
Chung Yên Hoa cũng không có đọc được những gì mà tờ giấy kia đã viết, thế nhưng lại có thể cảm nhận được những biến hóa cảm xúc của gã nam nhân đang đi bên cạnh mình. Nhất là cái loại hương vị nguy hiểm cùng cực này. Cho nên cô nàng cũng không có mở miệng đặt câu hỏi, mà là cực kỳ nhu thuận đi theo sát cước bộ của hắn, bước nhanh lên trên con đường của khu dân nghèo, trầm mặc mà đi tới.
Sau khi đi vào phủ Đại Sư Phạm, Hứa Nhạc dẫn theo Chung Yên Hoa một đường tiến vào, đích thân một phen đem cô nàng thiếu nữ giao cho chính tay Đại Sư Phạm. Hắn cũng không có giải thích gì với đối phương, mà chỉ là khẽ hạ giọng giao phó mấy câu với Đại Sư Phạm. Ngay sau đó hắn cũng không hề ở lại chút nào, ngay lập tức xoay người rời đi. Hắn tin tưởng rằng cho dù lúc trước có người ở trên đường đi một mực đi theo dõi chính mình, hiển nhiên đối phương cũng không có năng lực chạy thẳng vào trong tòa đại viện màu trắng này mà gây nháo sự được.
Kế tiếp sau đó chính là phải thoát khỏi sự đeo bám của bọn chúng. Chuyện tình mà Hứa Nhạc phải làm ngay tiếp theo sau đó, chính là phải thoát khỏi cái gã theo dõi đang ẩn nấp bên trong góc khuất của hàng cây cổ thụ dọc theo con đường, chính là cái gã theo dõi đang ngụy trang thành một tên hành khất bị tàn tật, hoặc bản thân hắn vốn chính là một tên hành khất bị tàn tật, nhận nhiệm vụ theo dõi hắn!
Tuy rằng hắn cũng không phải là Tào Thu Đạo, cũng không phải là Thi Thanh Hải, nhưng mà nếu như muốn thoát khỏi những cái đuôi theo dõi cũng không phải là chuyện gì quá mức khó khăn. Bởi vì kinh nghiệm của hắn trong chuyện này thật sự là phi thường phong phú, những đối tượng mà hắn qua lại học tập cũng đều phi thường cường hãn trong lĩnh vực này. Năm đó bất luận là tại Đế Quốc hay là tại Liên Bang, bất luận là Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, hay là cái tiểu tổ hành động bí mật tên gọi Cặp Mắt Ti Hí kia, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy hắn biến thành một đầu u linh trong đêm tối, biến mất một cách khó hiểu kỳ diệu, huống chi là mấy tên gia hỏa nghiệp như này.
Trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai lớn che khuất đi hơn phân nửa khuôn mặt, ở bên trong phiến quảng trường náo nhiệt nhất tại khu dân nghèo đi ngang đi dọc qua ba con đường chằng chịt, lại ở bên dưới tàng cây của rặng dương liễu lòa xòa lộn một vòng lớn, Hứa Nhạc xác định cẩn thận cũng không không có bất cứ người nào có thể theo dõi được chính mình nữa, lúc này mới trầm mặc rời khỏi phiến quảng trường tràn ngập những mùi hôi thối. Hắn băng xuyên qua một con đường tắt, hướng về phía cái công viên bên cạnh bờ hồ xa xa mà đi tới, men theo con đường đê đầy liễu rũ, hướng về phía Hoàng cung Đế Quốc tràn đầy khí thế bức người mà đi.
Tiến sát đến bên cạnh bức tường thành Hoàng cung cao vút một màu xanh ngắt, Hứa Nhạc cũng không có tiến vào trong Hoàng cung, mà là men theo bức tường Hoàng cung vòng quanh sang phía Tây, thông qua cái quảng trường rộng rãi vô cùng náo nhiệt kia, hai chân đứng thẳng lên trên cái thang máy lộ thiên tự động, thong thả chìm dần xuống con đường thông đạo ngầm dưới lòng đất.
Những tòa kiến trúc to lớn nằm xung quanh cái quãng trường rộng rãi bên cạnh Hoàng cung này cái nào cũng lộ ra những hương vị lạnh lùng sâm nghiêm đặc thù. Bởi vì những tòa kiến trúc này phân biệt lệ thuộc vào Quân Bộ Đế Quốc, Bộ Quốc Phòng, Bộ Đặc Cần, Bộ Tài Chính cùng với vô số những cơ quan ban ngành quan trọng nhất Đế Quốc. Đại khái bởi vì cái loại không khí áp bách mạnh mẽ không chỗ nào không có phát ra từ những tòa kiến trúc này, khiến cho những người đi đường trong con đường thông đạo ngầm dưới lòng đất này đặc biệt ít hơn bình thường rất nhiều. Cho dù là những tầng lớp quý tộc qua lại cũng không có được mấy người. Đại bộ phận mọi người cũng đều là những gã quân nhân sĩ quan mặc trên người các bộ quân phục Đế Quốc màu sẫm, sắc mặt cực kỳ ác liệt không ngừng đi đi lại lại khắp nơi.
Bản thân Hứa Nhạc mặc trên người trang phục dân chúng bình thường, trên đầu đội cái mũ lớn che lại hơn nửa khuôn mặt, đi lại bên trong đám quân nhân sĩ quan biểu tình ác liệt này tự nhiên có vẻ đặc biệt bắt mắt. Hơn mười đạo ánh mắt ngờ vực cảnh giác vô căn cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào trên người của hắn. Nhưng mà bản thân hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn cụp đầu xuống mà đi, tựa hồ như hoàn toàn không hề phát giác ra những luồng ánh mắt kia, trầm mặc nhìn xuống con đường đang không ngừng di động dưới chân của chính mình, trong lòng đang không ngừng ngẫm nghĩ những chuyện mà bản thân hắn cho rằng quan trọng.
Hắn không thể xác nhận rõ ràng là đám tổ chức nào đó, nhưng mà có thể xác nhận rõ ràng là có một vài người nào đó thuộc một tổ chức nào đó, đang có ý đồ muốn bắt cóc bác gái Tô San để uy hiếp chính mình, nhằm muốn đạt được một vài cái lợi ích nào đó.
Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, nhưng người đó đến tột cùng là nghĩ muốn đạt được những lợi ích gì cơ chứ? Là bí mật của Phỉ Lợi Phổ hay là bí mật của Tinh Đồ đây? Nếu như đúng là những người mà chính mình đang hoài nghi, thì với năng lực của bọn họ, căn bản là không có khả năng đạt được những cái tin tức tình báo này. Như vậy thì bọn họ đến tột cùng là đang nghĩ muốn làm cái gì?
- Được rồi, tạm thời không cần phải suy nghĩ đến cái vấn đề này nữa!
Trong lòng Hứa Nhạc thầm tự nói với chính mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía tòa đại lâu Quân Bộ Đế Quốc tràn ngập cảm giác áp bách bức người đối diện với con đường thông đạo ngầm dưới lòng đất đằng xa, trong lòng yên lặng suy nghĩ:
- Hiện tại vấn đề mà mi cần phải lo lắng chính là làm cách nào để một phen đem cái đám ngu ngốc này xử lý cho tốt, một phen đem bác gái cứu trở về tiểu viện…
Ngay phía sau sườn của tòa đại lâu Quân Bộ Đế Quốc tràn ngập cảm giác trang nghiêm, áp bách, dưới một vài gốc cổ thụ được bố trí cẩn thận một cách âm trầm mà thần bí, có một tràng kiến trúc nhìn qua cực kỳ không bắt mắt, bề ngoài tràn ngập một cỗ cảm giác cổ lão tang thương.
Hình dạng của tràng kiến trúc này cực kỳ ngay ngắn, từ bên ngoài nhìn qua thế nhưng lại không tìm thấy bất cứ một đường cong nào mang hơi hớm hình cung cả. Bởi vì nguyên nhân niên đại quá mức xa xôi cổ lão, khiến cho bề ngoài nhìn qua giống hệt như là một cái hộp sắt khổng lồ đã nằm lặng lẽ mấy trăm năm trời ở trong phiến sa mạc khổng lồ vậy, tuy rằng nhìn qua thì loang lỗ nhưng lại đặc biệt cứng cỏi mạnh mẽ.
Tòa kiến trúc này chính là Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, cơ cấu âm trầm mà đáng sợ nhất toàn bộ Đế Quốc, mà cũng chính là mục tiêu ngày hôm nay của Hứa Nhạc.
Ngay tại cửa ra vào của tòa nhà Bộ Tình Báo Hoàng gia, Hứa Nhạc không chút nào ngoài ý muốn bị người khác ngăn cản lại.
Một gã nhân viên công tác mặc trên người một bộ chế phục màu đen tuyền, nhìn qua giống hệt như một đầu ác ma thường xuyên giết người trong đêm tối, đứng ở ngay bên cạnh cửa ra vào Bộ Tình Báo Hoàng gia, dùng cặp mắt trắng dã tràn ngập khí tức chết chóc, gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm vào tên gia hỏa giống như một gã du khách bình thường trước mặt mình, sâm trầm hỏi:
- Mi nghĩ muốn làm cái gì ở đây?
Hứa Nhạc cũng không có thời gian mà dài dòng giải thích với hắn, thò tay lấy ra cái tấm danh thiếp điện tử, có con chíp vi mạch lưu trữ thân phận mà lúc trước Hoài Thảo Thi ở tại Cách Phản Tinh cấp cho chính mình đưa ra. Tên nhân viên công tác có cặp mắt trắng dã thoáng cau mày một chút, cầm lấy tấm danh thiếp, đưa đến trước thiết bị phân hình quét sơ một chút, tùy tiện liếc mắt nhìn lên màn hình thể hiện kết quả đặt bên cạnh.
Ngay khi đọc được kết quả, sắc mặt hắn nhất thời kịch biến khủng bố, bởi vì nguyên nhân đồng tử đã thu nhỏ lại cực kỳ mãnh liệt, khiến cho cái màu trắng tràn ngập khí tức tử vong nhanh chóng chiếm cứ hơn phân nữa bộ phận diện tích cặp mắt của hắn.
- Đại… đại… đại… đại nhân!
Cái gã nhân viên công tác nhất thời dùng thanh âm run rẩy, khom nửa thân người xuống hành lễ, trong lòng thì không ngừng phán đoán thân phận của Hứa Nhạc, tự hỏi xem chính mình có phải là nên quỳ xuống để tỏ rõ sự tôn kính hay không.
Hứa Nhạc không có thời gian cũng không có hứng thú để mà hưởng thụ cái loại khoái cảm này. Vẻ mặt hắn không một chút biểu tình, hướng về phía bên trong toàn đại lâu cực kỳ âm trầm, áp bách này mà đi đến.
Gã quan viên công tác này nhanh chóng móc điện thoại ra, báo cáo tin tức cho thượng cấp một chút, sau đó đẩy nhanh cước bộ, phóng chạy đến ngay sau lưng Hứa Nhạc, sau đó hạ thấp tốc độ, khom người đi theo từng bước đi của hắn, thanh âm vẫn như cũ vô cùng run rẩy mà bẩm báo:
- Đại… đại nhân, thuộc hạ đại biểu cho toàn bộ viên chức của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, nhiệt liệt hoan nghênh ngài đến đây thị sát. Chủ nhiệm Tư Khoa hiện tại đang đến đây nghênh đón ngài. Chỉ là phi thường xin lỗi, ba vị Phó Bộ trưởng Bộ Tình Báo ngày hôm nay cũng không có ở trong Bộ. Phó Bộ trưởng Bỉ Mỗ hiện tại đang ở trên Tinh cầu Mặc Hoa hiệp trểông chúa Điện hạ tác chiến, Phó Bộ trưởng Khẳng Phái Đức hiện tại đang ở trên Tinh hệ L9 phụ trách công tác cung ứng quân nhu, Phó Bộ trưởng Á Cơ hiện tại đang phụng mệnh Bệ hạ đi đến Đại Giáo Khu tiến hành điều tra vụ án mưu sát Tông giáo xảy ra ở bên đó!
Sau khi xác nhận được rõ ràng quyền hạn cao đến mức khủng bố của đối phương, phán đoán rằng đối phương lần này đến đây là âm thầm điều tra công việc bên trong Bộ Tình Báo, cho nên gã nhân viên công tác của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc này thật ra cũng phi thường biết cách hợp tác, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mười bước chân thôi, hắn ta đã liền một phen đem tình huống nhân sự hiện tại bên trong Bộ trình bày ra một cách phi thường rõ ràng ngắn gọn.
Ngay khi hai người bọn Hứa Nhạc vừa mới bước đến thang lầu đi vào đại sảnh trung tâm, Thượng tá Tư Khoa, Chủ nhiệm Tổng hợp của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đã đầu đầy mồ hôi phóng vọt đến trước mặt hắn. Sau lưng Thượng tá Tư Khoa còn có thêm hai vị Chủ nhiệm khác nữa. Sau khi ba vị Chủ nhiệm tiên sinh nhìn thấy Hứa Nhạc, ánh mắt bọn họ vô ý thức xẹt qua mái tóc trên đầu cùng với đồng tử mắt của hắn một cái, trên mặt hơi chút lộ ra một tia thần sắc do dự, ngay sau đó đã liền ngay lập tức thu liễm lại, bộ dáng tôn kính nghiêm túc dị thường khom người cúi chào thật nghiêm, vô cùng cung kính nói:
- Phi thường vinh hạnh đón tiếp ngài đến thị sát tình hình Bộ Tình Báo Hoàng gia!
Thân là một quan viên cao cấp nhất trong Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, bọn họ có tư cách tiếp xúc đến một vài hồ sơ bí mật nhất của Bộ, có thể trực tiếp nhận được mệnh lệnh thông báo từ Công chúa Điện hạ truyền xuống. Cho nên bọn họ mơ hồ đoán ra được thân phận của gã thanh niên có khuôn mặt vô cùng bình thường này. Nhưng mà dù sao cái này cũng là bí mật cao cấp nhất của Hoàng thất Đế Quốc, cho nên không có bất cứ kẻ nào dám đề cập đến thân phận của hắn, mà chỉ là tận hết khả năng đứng thẳng thân người lên một chút, hai cánh tay tận hết khả năng khép sát vào hai bên thân người một chút, thái độ càng cung kính, càng nghiêm túc hơn một chút.
- Đối với chuyện ta đến đây, giữ bí mật tuyệt đối!
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía mấy gã Chủ nhiệm của Bộ Tình Báo Hoàng gia, nhàn nhạt nói:
- Chuẩn bị cho ta một căn phòng, phải có một cỗ máy tính xách tay thật tốt!
- Mời ngài sang bên này!
Sau khi đi vào trong phòng, Hứa Nhạc khẽ vươn đầu ngón tay ra, điều chỉnh một chút phiến kim loại cực nhỏ gắn bên trong lỗ tai mình, khẽ dừng lại một chút, ngay sau đó lập tức nói:
- Một phen đem tất cả những tư liệu của các tổ chức phản loạn trong Đế Quốc mở ra hết cho ta!
Cái máy tính xách tay đột nhiên phát ra một thanh âm tích tích vang nhỏ. Trên màn hình tinh thể mỏng manh bắt đầu chảy xuôi vô số những dòng dữ liệu vui mắt. Hứa Nhạc khẽ im lặng trong mấy giây đồng hồ, xác nhận tốc độ giải toán trung tâm quả thật cũng được, mới vừa lòng gật gật đầu mấy cái.
Đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia ở nơi này cũng không có bất luận kẻ nào dám bỏ qua lời yêu cầu của Hứa Nhạc. Chủ nhiệm Tư Khoa bước nhanh hướng ra ngoài cửa phòng, đang chuẩn bị cấp dưới tiến hành chuẩn bị các tư liệu tương quan chuyển đến cho Hứa Nhạc, đột nhiên nghĩ đến một kiện sự tình gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Nhạc, một mặt đưa tay lau đi mớ mồ hôi lạnh tươm đầy ra trên trán mình, một mặt khom người run giọng nói:
- Đại nhân, trong lãnh thổ Đế Quốc chúng ta trong thời gian mười năm qua xuất hiện tổng cộng đến ba ngàn bốn trăm mười hai tổ chức phản loạn. Những tài liệu tình báo liên quan đến bọn chúng mặc dù chúng ta có đầy đủ, nhưng mà kho số liệu thật sự là phi thường khổng lồ. Ngài nghĩ muốn xem số liệu của tổ chức thuộc Tinh vực nào trước?
Hứa Nhạc thoáng ngẩn người. Mặc dù hắn cũng đã ở bên trong các Tinh vực của Đế Quốc lưu lạc suốt thời gian trời, đã từng gặp qua vô số những trường hợp đấu tranh vô cùng thảm thiết, nhưng mà hắn vẫn như cũ không ngờ đến được, sự mâu thuẫn giữa các giai tầng Đế Quốc không ngờ đã trở nên gay gắt đến trình độ như thế này rồi. Chỉ trong thời gian có mười năm trời lại xuất hiện nhiều tổ chức phản loạn như thế!
- Cái tổ chức phản loạn lớn nhất ấy!
Hắn đành cấp ra một lời chỉ dẫn tương đối rõ ràng hơn một chút. Thoáng tạm dừng lại một chút, hắn khẽ nheo mắt lại, nói tiếp:
- Cái tổ chức của gã Tề Đại Binh ấy!
Tổ chức Bình dân Phản kháng ở bên trong cảnh nội Đế Quốc, chính là tổ chức phản loạn do Hoàng thất Đế Quốc phán định là tổ chức phản loạn lớn nhất trong số tất cả các tổ chức phản loạn. Không biết tổ chức này hình thành từ lúc nào, hơn nữa đã từng thay đổi qua vô số những cái tên ngạc nhiên cổ quái đủ các thứ các loại khác nhau. Ví dụ như là Thanh niên quân Cách mạng, ví dụ như Thiếu sinh quân Mộc Địa Lâm, ví dụ như Cứu quốc đoàn Thương Tùng… cuối cùng khoảng chừng hơn mười năm gần đây, cái tổ chức này mới chính thức lấy tên là Tổ chức Bình dân Phản kháng, mà tất cả mọi người cũng đều biết rõ ràng là đối tượng mà cái tổ chức này muốn phản kháng là cái gì.
Sở dĩ cũng không cần phải nói rõ ràng ra đối tượng mà tổ chức này muốn chống đối, chính là bởi vì cái Tổ chức Bình dân Phản kháng này trong số các tổ chức phản loạn chính là lớn nhất, có thực lực mạnh mẽ nhất, cùng với Hoàng thất Đế Quốc đấu tranh mạnh mẽ kịch liệt nhất. Dưới sự lãnh đạo tài tình của vị lão nhân Ốc Tư, cùng với sự ảnh hưởng ngầm mạnh mẽ của cái tên gia hỏa kia, cho nên cái tổ chức kia ẩn nấp bên dưới tầng chót của xã hội Đế Quốc, dần dần phát triển lớn lên, suất lĩnh hàng ngàn hàng vạn những bần dân cùng với nô lệ ở dưới tầng chót của xã hội Đế Quốc, phát động từng hồi lại từng hồi bạo loạn thảm liệt.
Mấy năm trước đây, sau khi lọt vào sự trấn áp phi thường huyết tinh khủng bố của gã Quận vương Đồ Tể Tạp Đốn, lại thêm bị bên phía Đế Quốc, dưới sự lãnh đạo của Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi, trong lúc tiến hành truy sát Hứa Nhạc, đã thu gặt một lượng lớn các thành viên khổng lồ, khiến cho thực lực của Tổ chức Bình dân Phản kháng gặp phải những sự tổn thất thật lớn.
Theo sự xâm lấn của Quân đội Liên Bang sang phía lãnh thổ Đế Quốc, Tổ chức Bình dân Phản kháng cùng với bên phía Liên Bang đã âm thầm đạt thành một cái hiệp nghị bí mật nào đó. Thế nhưng sau đó lại bị bên phía hệ thống tuyên truyền thông tin của Đế Quốc vạch trần tội danh phản quốc của bọn họ, cho nên bị bắt buộc phải lâm vào trầm mặc không dám hành động quá lộ liễu như trước đây nữa.
Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc dùng tốc độ hành động nhanh nhất của mình, đem một lượng lớn những tư liệu về Tổ chức Bình dân Phản kháng truyền tiếp thẳng vào trong cỗ máy tính xách tay ngay trước mặt của Hứa Nhạc. Ngay sau đó Hứa Nhạc liền đưa ra lời yêu cầu thứ hai của mình. Hắn yêu cầu Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc toàn diện mở ra quyền hạn của kho số liệu trung tâm của mình, hơn nữa sử dụng phương thức truyền tải dữ liệu ba chiều công suất lớn nhất, hướng về phía một tầng không gian nào đó nằm ngay bên ngoài tầng khí quyển của Thiên Kinh Tinh, tiến hành truyền phát tín hiệu không gián đoạn.
- Tọa độ không gian chính là ở nơi này!
Chủ nhiệm Tư Khoa không ngừng đưa tay lau đi mớ mồ hôi trán vẫn không ngừng đình chỉ tươm ra ào ạt trên trán mình, cực kỳ thống khổ hồi đáp:
- Đại nhân, tuy rằng bản thân ngài có được quyền hạn cực kỳ cao, nhưng mà kho số liệu trung tâm của Bộ Tình Báo Hoàng gia không thể cứ như vậy mà mở ra được. Nhất là phương pháp truyền tải dữ liệu ba chiều công suất cao hướng về phía một địa điểm không gian không xác định, tính an toàn bảo mật cực kỳ thấp, hết sức dễ dàng phát sinh ra tình huống nguy hiểm dữ liệu bí mật bị thất thoát!
- Hiện tại ta phi thường cần những cái số liệu này để truy tìm một người!
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía hắn, nói:
- Ta biết, Bộ Tình Báo Hoàng gia từ đầu đến cuối vẫn luôn có người giương mắt nhìn chằm chằm vào gian tiểu viện kia, kết quả là chuyện tình này lại cũng đã xảy ra rồi, cho nên hiện tại ta không chút tín nhiệm vào năng lực của các người. Ta chỉ có thể tự mình đích thân truy tìm mà thôi.
Sự bất tín nhiệm của thượng cấp chính là sự sỉ nhục lớn nhất của một gã thuộc hạ. Nhất là một gã quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia trước giờ vẫn luôn tự hào là phi thường chuyên nghiệp. Sau khi nghe được những lời Hứa Nhạc vừa nói, ba gã Chủ nhiệm nhất thời đưa tay lên lau đi mồ hôi trán đã tươm ra ướt đẫm của mình, lại vẫn như cũ không có bất cứ kẻ nào dám dựa theo lời yêu cầu của hắn mà làm cả. Mở ra quyền hạn đối với kho số liệu trung tâm của Bộ Tình Báo Hoàng gia, điều này thật sự là chuyện phi thường nguy hiểm.
Hứa Nhạc khẽ trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:
- Xin chỉ thị từ bên phía Hoàng cung, cứ việc nói… cứ việc nói, xem như ta thiếu nợ hắn một lần!
Hai mươi phút đồng hồ sau đó, Hứa Nhạc lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi cái tòa kiến trúc Bộ Tình Báo Hoàng gia vuông vức cỗ lão đầy áp bức kia.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ các công tác cần thiết, hắn liền đi vào cái địa điểm đã được ghi lại trên tờ giấy lưu lại trong gian bếp lúc trước. Hắn khẽ nheo mắt nhìn một vòng gian nhà xưởng sửa chữa xe cực kỳ rác rưỡi, tràn ngập hương vị của dầu máy cùng với kim loại, phảng phất như là quay trở lại gian xưởng sửa chữa của năm xưa vậy. Chỉ là bên trong gian nhà xưởng này hiện tại đã không còn Mộc Ân, còn vị Lĩnh tụ Ốc Tư bệnh nặng cũng sớm đã qua đời từ lâu rồi.