Bất luận là cái thời đại khi mà Liên Bang cùng với Đế Quốc vẫn còn ngây thơ chưa biết gì cả, ở trong không gian vũ trụ bao la vô tình ngẫu nhiên gặp mặt lẫn nhau, sau đó liền nở rộ ra vô số những tràng khói lửa chiến hỏa liên miên, hay là cái thời đại khi mà Quân Thần Lý Thất Phu suất lĩnh hùng binh của Liên Bang, đánh giết thẳng tới Tinh vực Tả Thiên, giữa ngàn vạn binh lính cùng với dân chúng Đế Quốc, một đường ám sát thành công Hoàng đế Đế Quốc, hay là cái thời đại hiện tại, khi mà chiến hỏa lại một lần nữa nổi lên liên miên, vô số những thanh niên tuấn kiệt đổ đầu lâu, chảy nhiệt huyết chiến đấu vì một cái lý tưởng nào đó, một khi đem so sánh với cái thời đại vào vô số vạn năm trước đây, cái tràng di dân xuyên vũ trụ vĩ đại chấn động lòng người năm xưa, cũng đều chỉ là một màn hình ảnh nhỏ bé nằm giữa dòng lịch sử lâu dài không biết bao nhiêu năm mà nói, có thể dễ dàng bị tẩy xóa đi không còn lưu lại chút nào nữa.
Đó chính là một hồi đại thời đại mà lần đầu tiên một nền xã hội sinh mệnh có trí tuệ, bắt đầu có hệ thống tiến quân về phía vũ trụ. Đó là lần đầu tiên mà nhân loại bắt đầu có ý đồ muốn rời xa gia hương của chính mình, là cái đại thời đại muốn tiến hành thay đổi hình thái sinh mệnh về mặt căn bản nhất, đó là một hồi đại thời đại, đã tiến hành một hồi công tác cải biến toàn bộ dung mạo của vũ trụ!
Hứa Nhạc thật sự vô cùng thấu hiểu những phản ứng cực kỳ kích động của Đại Sư Phạm vào lúc này. Hắn trầm mặc nhìn ông ta không ngừng đưa tay vuốt ve cái đùi trắng noãn trần trụi của chính mình, trong đầu cũng không hề có chút ý niệm nào muốn lên tiếng ngăn cản cái hành động bất nhã kia của đối phương. Bởi vì hơn mười ngày trước đây, khi mà lần đầu tiên chính hắn nghe được cái câu chuyện xưa cực kỳ xa xôi do Phỉ Lợi Phổ giảng thuật này, trong lòng cũng chính là có sự phản ứng kịch liệt giống hệt như Đại Sư Phạm lúc này.
Chung Yên Hoa nhìn thấy tình tự của Đại Sư Phạm đã dần dần bình tĩnh trở lại, mới tiếp tục mở miệng nói:
- Sau khi hoàn thành xong công tác điều chỉnh kết cấu tầng khí quyển bên trên của ba Tinh cầu thực nghiệm, rõ ràng chính là đến thời điểm công tác thay đổi cấu tạo bề mặt thấp hơn của ba khỏa Tinh cầu. Rất tự nhiên, những công tác này dựa vào những tiền đề chuẩn bị ban đầu mà được hoàn thành một cách nhanh chóng. Tiếp theo sau đó, là đến công tác gieo trồng các loại thực vật, các loại dạng cây cối cổ thụ lớn, các loại cây thực vật thấp hơn, rồi đến các loại hoa, thậm chí tôi nghĩ khi đó các vị khoa học gia vĩ đại cũng đã không quên việc chuẩn bị nhân giống các loại vi trùng, vi khuẩn gì gì đó nữa…
- Sau khi hoàn thành xong những bước đi đó, tự nhiên là đến trình tự chuẩn bị động vật. Ví dụ như là đám trâu rừng, báo hoang, chim trắng này nọ kia mà ông đã từng gặp qua bên trong khu vực bảo hộ động vật hoang dã của Liên Bang. Tôi nghĩ rằng toàn bộ bọn chúng cũng đều là những loài hậu đại của các loại động vật, năm xưa đã được nhân loại từ bên kia bờ sông Tinh Hà, đem các loại mầm sống này nọ, rãi đều lên trên ba khỏa Tinh cầu thực nghiệm đó.
- Tóm lại là rất nhiều, rất nhiều những công tác liên hoàn với nhau, thực hiện một cách tuần tự liên tiếp. Mục tiêu cuối cùng của bọn họ chính là phục chế một cách toàn diện nhất môi trường sinh sống động thực vật giống hệt như là Tổ Tinh năm xưa. Dựa theo những tài liệu ghi lại của kho số liệt trung tâm Liên Bang, thì cái loại phương thức mà nền văn minh Tổ Tinh năm xưa lựa chọn chính là theo đuổi sự vận hành hoàn mỹ nhất của tự nhiên. Bọn họ tùy ý để cho các hệ động vật, thực vật, cùng với các loại sinh mệnh càng nhỏ bé hơn, ở trên ba cái khỏa Tinh cầu thực nghiệm này, cùng tồn tại, hỗ trợ, cạnh tranh, thỏa hiệp với nhau. Còn nhân loại bọn họ đối với cái quá trình này tuyệt đối không ra tay can thiệp vào bất cứ quá trình phát triển nào cả.
- Dưới sự tác dụng lâu dài của thời gian, các loại dạng thức sinh mệnh đầu tiên kia đã bắt đầu mạnh mẽ không ngừng sinh tổn và phát triển. Hệ thống sinh thái tự nhiên đã hoàn thành công tác sửa chữa phát triển cường hãn nhất của chính mình. Hệ thống sinh mệnh của cả ba khỏa Tinh cầu đã bắt đầu nên một vòng tuần hoàn tự nhiên của chính mình. Cái quá trình dài dòng này đến tột cùng đã tiêu hao thời gian bao nhiêu năm trời, ai cũng không có cách nào phán đoán ra được cả. Nhưng mà cuối cùng cái mà nhân loại đạt được, đó chính là một tiền đề sẵn sàng cho công cuộc di dân xuyên vũ trụ!
Đại Sư Phạm trầm mặc lắng nghe trong khoảng thời gian rất lâu, lúc này chợt khẽ cau mày một cái, vươn nhẹ ngón tay trỏ, đột nhiên chen ngang vào một câu:
- Đây chính là phương pháp của Đấng Sáng Thế!
- Nhân loại của nền văn minh Tổ Tinh trước đây cũng không phải là Đấng Sáng Thế. Tuy rằng trình độ khoa học kỹ thuật của bọn họ đã phát triển phi thường tiên tiến, nhưng mà vẫn như cũ không cách nào làm được điều đó!
Hứa Nhạc trầm mặc một lát, sau đó cũng chen vào nói:
- Đấng Sáng Thế chân chính, đó chính là hoàn cảnh tự nhiên, cùng với dòng thời gian cường đại phi thường dài dòng. Đương nhiên, đó cũng chính là bản thân của sinh mệnh!
- Được rồi! Coi như ta đồng ý với cái nhìn này của cậu!
Đại Sư Phạm quay đầu sang nhìn về phía Chung Yên Hoa, ngữ khí cảm khái nói:
- Bất cứ câu chuyện xưa nào cũng cần phải hỏi bốn chữ: Tiếp theo thế nào?
- Tiền đề của cuộc di dân xuyên vũ trụ đã sẵn sàng rồi, nhưng mà công cuộc di dân đại quy mô như thế, xã hội nhân loại lúc đó căn bản khó có thể nào chống đỡ nổi, vẫn còn cần thêm một khoảng thời gian tích lũy nữa. Nhưng mà vào chính cái thời điểm này, thì cái tràng chiến tranh mà lúc đầu chúng ta đã từng nói qua, cũng chính là cái tràng Đại hạo kiếp mà lịch sử của Liên Bang đã gọi, đột nhiên buông xuống trên xã hội của khỏa Tinh cầu tên gọi Tổ Tinh, hay là Địa Cầu kia!
- Bề mặt Tinh cầu của Tổ Tinh trở nên hoang tàn, khô cằn, sức sống dần dần mất đi. Xã hội nhân loại dần dần bị hủy diệt trong tay những loại vũ khí bom đạn có sức phá hoại cực kỳ khủng bố do chính bọn họ đã nghiên cứu chế tạo ra.
- Ngay tại thời khắc cuối cùng trước khi nền văn minh nhân loại chính thức chấm dứt, năm vị khoa học gia thiên tài nhất, đứng đầu trong việc tham gia cái kế hoạch di dân vũ trụ vĩ đại kia, đã cực kỳ may mắn, thành công khởi động chiếc Phi thuyền cuối cùng còn hoàn hảo nhất tại căn cứ vũ trụ.
- Bọn họ thành công băng xuyên qua tầng mây hủy diệt quái dị bao quanh Tinh cầu Tổ Tinh, do các loại vũ khí hủy diệt của chiến tranh tạo thành, bay xuyên qua bầu trời hắc ám, xuyên qua tầng không gian vũ trụ chân không, thành công đi đến được ba khỏa Tinh cầu mới, hoàn toàn không có bất cứ dấu tích nào của nhân loại, toàn bộ đều là những động vật ngây thơ hiền lành…
- Đó khẳng định là Tiểu tổ năm người trong lịch sử của Liên Bang!
Đại Sư Phạm khẽ nhíu mày lại một chút, nghi hoặc hỏi:
- Nhưng mà vấn đề chính là, một khi trên ba khỏa Tinh cầu thực nghiệm kia ngay từ đầu đã không hề có bất cứ nhân loại nào, như vậy chẳng lẽ năm vị khoa học gia hàng đầu kia chính là tổ tông của tất cả người Liên Bang hiện tại hay sao? Trong Tiểu tổ năm người kia cũng chỉ có một nữ nhân duy nhất. Hơn nữa ta cũng đã từng xem qua những thư tịch có nhắc qua độ tuổi của bà ta, cho dù trình độ khoa học kỹ thuật lưu lại trên chiếc Phi thuyền vĩ đại năm đó đã đạt đến mức độ khá cao, có khả năng lưu trữ sinh mệnh ở một trình độ cực cao đi chăng nữa, thì ta cũng không cho rằng một mình bà ta có khả năng sinh ra đủ số lượng những đứa con đủ để kéo dài sự tồn tại của nhân loại Liên Bang như thế được!
Hứa Nhạc lên tiếng giải thích:
- Căn cứ vào những tài liệu ghi lại của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương, thì chiếc Phi thuyền cuối cùng kia cũng là một phần trong cái kế hoạch di dân vũ trụ kia, hơn nữa chính là đảm nhiệm công tác tiến hành lưu trữ mầm mống của nhân loại. Ý tứ chính là muốn nói, ở trên chiếc Phi thuyền cuối cùng kia có thể có lưu lại những kho phôi thai, kho ADN của nhân loại, đại loại là như vậy…
- Điều này thật sự là quá mức may mắn rồi!
Đại Sư Phạm khó nén nổi sự khiếp sợ trong lòng mình. Một lát sau hắn lại sinh ra một nghi vấn mới, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, hỏi:
- Thế nhưng cho dù có kho lưu trữ phôi thai đi chăng nữa, thì như thế nào có thể nuôi dưỡng nó lớn lên được?
Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai, nói:
- Hẳn là cũng có các loại thiết bị có thể hoàn thành được công tác nào. Lại nói tiếp, từ trước cho đến nay, Cục Hiến Chương Liên Bang ở trên phương diện khoa học kỹ thuật về Sinh vật học vẫn luôn là dẫn đầu khắp cả vũ trụ này, hơn nữa bọn họ lại giữ bí mật cực kỳ nghiêm khắc về kỹ thuật Sinh học. Ngoại trừ các loại thức ăn protein tổng hợp năng lượng cao, cùng với các loại thịt tổng hợp ra, nghiêm cấm vận dụng kỹ thuật này vào các phương diện quân sự. Tôi nghĩ rằng điều này tựa hồ có quan hệ đến chuyện đó.
- Nghe qua cảm giác thật sự có chút ghê tởm a!
Đại Sư Phạm kêu càu nhàu mấy câu, bưng lên tách trà đã sớm lạnh ngắt trước mặt mình, một hơi uống cạn sạch, đưa tay lên lau đi mớ mồ hôi trên trán mình, ngữ khí có chút trào phúng, nói:
- Hóa ra đám người Liên Bang ngoại trừ việc là trẻ con sinh trong ống nghiệm ra, lại còn là do máy móc nuôi dưỡng mà lớn a!
- Chuyện này có gì quan trọng cơ chứ?
Hứa Nhạc nghiêm túc hỏi:
- Con người chỉ cần sống được là tốt rồi!
Đại Sư Phạm ngẫm nghĩ một chút, ngữ khí nghiêm túc hồi đáp:
- Quả thật không có gì quan trọng!
- Không nên hỏi tôi chiếc Phi thuyền năm xưa hiện tại đang ở nơi nào!
Hứa Nhạc nhìn thấy bộ dáng chằm chằm đầy vẻ mong chờ muốn đặt câu hỏi của Đại Sư Phạm, sớm nói trước ngăn cản lại:
- Chiếc Phi thuyền kia hiện tại đã không còn tồn tại nữa rồi. Hệ thống máy tính điều khiển trung tâm chính là cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương hiện tại của Liên Bang, mà toàn bộ thân thể Phi thuyền cũng sớm đã bị phân rã ra rồi, hiện tại đang chôn sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương, trở thành tầng bảo vệ bên ngoài của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương!
Đại Sư Phạm lại cực kỳ cảm khái, nói:
- Chỉ là một cỗ máy tính điều khiển trung tâm của một chiếc Phi thuyền, đặt ở thời đại của chúng ta, lại có thể biến thành một sự tồn tại chói sáng đứng đầu cả Liên Bang, lại có thể khiến cho toàn bộ Đế Quốc phải khiếp sợ không thôi, cái nền văn minh nhân loại trước đây thật sự là lợi hại đến mức khiến cho kẻ khác khó có thể tưởng tượng nổi.
- Kể từ sau khi biết được chuyện tình này rồi, tôi vẫn luôn một mực suy nghĩ, có lẽ đúng là bởi vì nền văn minh khoa học kỹ thuật trước đây phi thường tiên tiến, cho nên mới có thể gây ra được cái trường Đại hạo kiếp khiến cho toàn bộ Tổ Tinh bị hủy diệt năm xưa.
Hứa Nhạc vươn tay ra, nhẹ nhàng xoay chuyển cái chén trà hồng sâm trước mặt mình, hạ thấp giọng nói:
- Cái kế hoạch di dân vũ trụ này hao tổn tài nguyên của cải phi thường khủng bố, khiến cho tài nguyên của cả Tổ Tinh bởi vì vậy mà bị cạn kiệt. Những mâu thuẫn của xã hội cũng bởi vì thế mà gia tăng lên nhiều, dẫn đến sự xung đột về lý niệm, sau đó là các tràng chiến tranh cực đoan tàn khốc thảm liệt bùng nổ. Song phương ai nấy cũng đều nắm giữ trong tay những kỹ thuật vũ khí mà chúng ta căn bản không thể nào tưởng tượng ra nổi, một khi hai bên khai chiến, liền căn bản không thể nào kết thúc nổi.
Đại Sư Phạm thở dài, cảm khái nói:
- Đó cũng không phải là những chuyện tình mà chúng ta có khả năng biết được!
- Những chuyện tình bên phía Liên Bang bên này, chúng tôi đại khái cũng chỉ có biết được bấy nhiêu mà thôi.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Đại Sư Phạm, hỏi:
- Nếu như đã là trao đổi về tin tức, như vậy thì ông cũng nên giảng thuật lại chuyện xưa của Tinh vực Tả Thiên đi!
- Có câu chuyện xưa mà hai người vừa kể làm bản gốc so sánh, thì chuyện xưa của Tinh vực Tả Thiên bên này của chúng ta cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Đại Sư Phạm nhìn thẳng về phía hai người Hứa Nhạc, chậm rãi nói:
- Từ sau khi tổ tiên Hoa Gia chúng ta đi đến Tinh vực Tả Thiên này, phủ Đại Sư Phạm chúng ta trong thời gian hơn bảy trăm năm nay, vẫn luôn một mực nghiên cứu các tư liệu từ thời nguyên thủy lưu lại. Hiện tại ta có thể xác nhận được một chút, đó chính là nền văn minh của Tinh vực Tả Thiên bên này, khẳng định chính là xuất phát từ Tổ Tinh năm xưa!
- Đúng như những lời mà cậu vừa nói, nền văn minh nhân loại trên Tổ Tinh năm xưa cũng không phải là một khối vững chắc thống nhất, khẳng định là có rất nhiều những thế lực bất đồng không ngừng giằng co với nhau, bằng không cũng không có khả năng xuất hiện một tràng chiến tranh thảm thiết như thế được. Một khi trình độ khoa học kỹ thuật song phương đã tương đương với nhau, như vậy thì khi mà cái thế lực của Tiểu tổ năm người năm xưa bắt đầu bắt tay vào công cuộc chuẩn bị cho di dân vũ trụ, thì một phương thế lực nào đó khác, khẳng định cũng đã bắt tay vào làm ra công tác chuẩn bị tương quan. Hơn nữa cả hai phương tựa hồ cũng đều giấu giếm lẫn nhau…
- Khi mà Tiểu tổ năm người kia cưỡi trên chiếc Phi thuyền không gian cuối cùng thoát khỏi Tổ Tinh, di chuyển đến Tinh cầu S1, thì cái phương thế lực khác, cũng đang nằm trong trạng thái sắp sửa bị hủy diệt, cũng đã cưỡi lên Phi thuyền đi đến cái Tinh cầu thực nghiệm mà bọn họ đã tuyển chọn kia, hoặc là nói chính xác hơn là nơi bọn họ tránh nạn. Chỉ có điều là những nhân loại tiến hành công cuộc thực nghiệm cải tạo Tinh cầu bên phía Tinh vực Tả Thiên bên này, rõ ràng công cuộc cải tạo cũng không bằng được Tiểu tổ năm người bên kia, cũng chỉ là đang trong trạng thái cải tạo ban đầu mà thôi. Cho nên tuy rằng nhân số của bọn họ nhiều hơn bên kia rất nhiều, cưỡi trên những chiếc Phi thuyền cũng rất nhiều, nhưng mà quá trình khai thác vũ trụ lại càng gian khổ cùng với lạc hậu hơn rất nhiều.
- Tinh vực Tả Thiên giống như là một cái hắc động vậy, không ngừng thôn phệ đi những người mở đường tuyệt vọng, hoặc nói là dũng cảm mạnh mẽ này, khiến cho trong cái quá trình khai phá đó, trình độ khoa học kỹ thuật của nền văn minh Tổ Tinh trước đây sớm dần dần bị rơi rụng dần, khiến cho không ngừng bị tiêu vong. Cái này cũng đã làm cho trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của Đế Quốc so với bên phía Liên Bang trở nên lạc hậu hơn rất nhiều. Tuy rằng cái này cũng không phải là nhân tố mang tính quyết định nhất, nhưng mà mức ảnh hưởng quả thật lại phi thường sâu xa.
- Thế thì cái gì là nhân tố mang tính quyết định chứ?
Chung Yên Hoa ở một bên, ngữ khí nghi hoặc hỏi.
- Cái nhân tố mang tính quyết định nhất chính là cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang các ngươi vẫn luôn một mực vô tình hoặc hữu ý khống chế trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của Liên Bang!
Đại Sư Phạm nhìn về phía cô nàng thiếu nữ, bình tĩnh nói:
- Mà bên phía Đế Quốc cũng không có bị cái loại hạn chế này, cho nên mấy vạn năm nay bên phía Tinh vực Tả Thiên vẫn luôn một mực không ngừng chạy nhanh đuổi theo. Rất may mắn chính là khi song phương hai bên gặp nhau trong vũ trụ, sự chênh lệch giữa hai bên cũng đã trở nên rất nhỏ!
Hứa Nhạc trầm mặc nghĩ đến cái thời đại hoang dã phi thường xa xôi trước đây, những nhân loại trốn chết cưỡi trên Phi thuyền gian khổ đi đến Tinh vực Tả Thiên bên này, đối mặt với những khỏa Tinh cầu xa lạ mà tràn ngập sự nguy hiểm, lại vẫn cứ như vậy quật cường mà mạnh mẽ sinh tồn đi xuống, thân thể của hắn nhất thời không khỏi cảm thấy một trận rét lạnh, trong lòng chợt sinh ra một sự kính sợ vô hạn.
- Công cuộc di dân vũ trụ của một phương thế lực khác trong nền văn minh Tổ Tinh trước đây, cũng chỉ có thể nương tựa vào số lượng dân cư to lớn cùng với những kỹ thuật di chuyển không gian tương đối lạc hậu mà di chuyển, nhằm để đối kháng với không gian vũ trụ hiểm ác. Cũng chính là bởi vì cái nguyên nhân này, khiến cho sự cổ vũ đối với việc nâng cao dân số đã trở thành chính sách cơ bản mà suốt mấy vạn năm qua bên phía Tinh vực Tả Thiên cũng chưa từng thay đổi bao giờ. Căn cứ vào công tác thống kê dân số, hiện tại bên phía Đế Quốc đã có được hơn chín trăm ức dân số trong hộ tịch, nhưng mà số lượng dân cư thực tế thậm chí còn vượt qua con số đó một khoảng không nhỏ.
Đại Sư Phạm dang rộng hai cánh tay ra, cảm khái nói:
- Đồng dạng là công tác di dân xuyên vũ trụ, nhưng mà bởi vì sự khác biệt phi thường nhỏ vào lúc ban đầu, đã khiến cho phương diện xã hội nhân loại của song phương tạo thành một sự khác biệt to lớn. Nhưng mà vấn đề căn bản nhất trong chuyện này, bất luận là Liên Bang hay là Đế Quốc, công cuộc di dân vũ trụ cũng đều là một loại phương án cực kỳ tương đồng nhau. Dù sao thì tất cả mọi người cũng đều là hậu đại của nhân loại đến từ cùng một nguồn gốc mà thôi. Chỉ có điều là trước khi hai bên gặp nhau, song phương cũng không ai biết được bên kia đầu vũ trụ lại còn có sự tồn tại của đồng bạn mà thôi.
Vị trung niên nhân bộ dáng phi thường xinh đẹp này chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn về phía hai người trước mặt mình, ngữ khí phi thường nghiêm túc, nói:
- Chẳng lẽ số mệnh của nhân loại chính là phân chia ra, sau đó cùng nhau bị hủy diệt hết hay sao? Chẳng lẽ Liên Bang cùng với Đế Quốc cuối cùng cũng sẽ lặp lại cái vận mệnh của nhân loại trên Tổ Tinh của vô số vạn năm về trước hay sao? Hiện tại ta đã có thể kiên định xác nhận một chuyện, đó chính là Liên Bang cùng với Đế Quốc, căn bản không cần bất cứ thứ gì khác, chỉ cần có… hòa bình!
Nghe được hai chữ hòa bình này, Hứa Nhạc nhất thời trầm mặc trong khoảng thời gian rất dài. Hắn cũng không có lên tiếng đáp lại đối với lời tuyên ngôn cực kỳ kiên định, mạnh mẽ của Đại Sư Phạm, mà là vẻ mặt không một chút biểu tình, hỏi:
- Hiện tại vấn đề chính là tổ tiên Hoa Gia các người thì sao? Hoa Gia các người cũng không phải là người Đế Quốc, mà các người đến từ Tổ Tinh sau khi Đế Quốc đã phát triển trong một khoảng thời gian dài rồi. Như vậy thuyết minh chính là sau khi tràng Đại hạo kiếp kia xảy ra, Tổ Tinh vẫn chưa hoàn toàn biến thành một đống phế tích tử vong tuyệt đối, mà vẫn còn nhân loại sống sót. Như vậy thì hiện tại Tổ Tinh đang có bộ dáng như thế nào? Nền khoa học kỹ thuật của nó hiện tại như thế nào?
- Ta biết cậu đang lo lắng về chuyện gì!
Đại Sư Phạm lắc lắc đầu, nói:
- Thời gian rõ ràng là có thể khiến cho rất nhiều sự thật bị chôn vùi đi mất. Tổ tiên Hoa Gia ta làm cách nào từ bên Tổ Tinh đi đến Tinh vực Tả Thiên này, ở bên trong cái tòa đại viện màu trắng này cũng chỉ còn lưu lại những tài liệu có chút gần như là thần thoại mà thôi. Nhưng mà cậu có thể hoàn toàn yên tâm một chuyện, chính là trình độ văn minh hiện tại bên phía Tổ Tinh còn xa vẫn chưa thể nào khôi phục lại được nền văn minh tiên tiến phát triển như trước đây, tự nhiên cũng sẽ không có bất cứ chiếc Chiến hạm Không gian nào mang theo những loại vũ khí khủng bố hủy diệt, từ trên bầu không gian tối đen xa xa ngoài kia mà đến, hủy diệt hoàn toàn cả Liên Bang lẫn Đế Quốc đâu!
- Trình độ khoa học kỹ thuật của nền văn minh kia vẫn chưa có khôi phục lại?
Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi:
- Vậy thì chiếc Phi thuyền mà năm xưa tổ tiên Hoa Gia cưỡi sang bên này thì sao?
- Chiếc Phi thuyền năm xưa hẳn cũng là những di lưu do nền văn minh trước đây để lại mà thôi. Cho dù tràng Đại hạo kiếp kia khủng bố đến mức nào đi chăng nữa, nhưng mà ở trên khỏa Tinh cầu kia, nền văn minh năm xưa quả thật đã từng trải rộng khắp nơi, cuối cùng cũng phải còn có vài thứ gì đó tiên tiến lưu lại chứ?
Đại Sư Phạm tiếp tục giải thích, nói:
- Tổ tiên Hoa Gia sau khi đi vào Tinh vực Tả Thiên xong, rõ ràng là cũng không có rời khỏi, quay trở về Tổ Tinh nữa. Cái này thuyết minh chính là ngay lập tức cả lão nhân gia người, cũng không có đủ năng lực một phen đem chiếc Phi thuyền vũ trụ kia sửa chữa lại đến trình độ có thể băng xuyên qua bức màn trời vũ trụ hắc ám kia, quay trở về Tổ Tinh.
- Một cô nàng nữ nhân xuất thân trong một xã hội văn minh lạc hậu, cưỡi trên một chiếc Phi thuyền vũ trụ tiên tiến của nền văn minh trước đây, dứt khoát hướng về phía phiến Tinh vực lạ lẫm mà xuất phát… Cái loại dũng khí như thế này, giống hệt như một đứa bé con cầm trên tay một khẩu súng trường tiên tiến nhất, không một chút do dự hướng về phía một đầu Robot mà khu động cò súng!
Chung Yên Hoa mở thật to cặp mắt tròn xoe lay láy của chính mình, ngữ khí cực kỳ rung động, nói:
- Huống chi bà ta cuối cùng cũng thành công đến được Tinh vực Tả Thiên, dùng một phát súng bắn xuyên qua khoang điều khiển của đầu Robot kia, đây thật sự là một chuyện tình không thể nào tin nổi!
Đại Sư Phạm khẽ cười nhạt, nói:
- Cho nên Hoa Gia từ trước đến giờ vẫn luôn có tổ huấn, trên đời này, cường giả chân chính mạnh mẽ nhất tất cả đều là nữ nhân cả!