Trà xanh rất nhanh được mang ra, một đĩa bánh bích quay tràn ngập hương thơm của quế cũng đã được đưa lên. Chung Yên Hoa khẽ đảo nhẹ hai tròng mắt đen láy lúng luyến của chính mình, đem một miếng bánh bích quy quẳng vào trong chén trà xanh, có chút tò mò nhìn thấy nó từ từ chậm rãi mềm dần, sau đó mới đưa vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt cho nó biến thành từng mảnh vụn mà nuốt vào trong bụng, căn bản không hề nhau.
Phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, cô nàng nở một nụ cười tủm tỉm nhàn nhạt, cặp ánh mắt cong lại giống hệt như hai vầng trăng vẫn còn chưa xuất hiện trên bầu trời kia.
- Nam Tương tỷ tỷ, thật sự là xin lỗi chị, chẳng qua cũng đã đến lúc em phải rời đi rồi. Cái trang viên nhà chị kia, hiển nhiên thật sự rất tốt, nhưng mà nó chung quy cũng không phải là nhà của em!
Nghĩ đến bên trong trang viên lúc này hẳn là đang có rất nhiều người phi thường lo lắng khổ sở bởi vì sự bỏ đi của chính mình, Chung Yên Hoa nhịn không được chợt thở dài nhẹ một tiếng, chỉ có điều bên trong tiếng thở dài này lại tràn ngập ý tứ xin lỗi.
Chợt cô nàng khẽ nhún nhún vai một chút, tự mình nói với chính mình:
- Chẳng qua là cái hệ thống theo dõi bên trong trang viên của nhà chị thật sự là quá yếu ớt đi, một chút khó khăn cũng chẳng có nữa. Quá trình bỏ trốn của mình khẳng định là kém so với quá trình cái tên đại gia hỏa kia trốn khỏi nhà giam quân sự rồi!
Ăn thì cũng đã ăn no nê, uống cạn sạch tách trà xanh ấm áp, cô bé con khẽ quay đầu nhìn sang bên ngoài cửa sổ, cẩn cẩn thận thận mà chăm chú quan sát chằm chằm tòa Đại viện Tây Sơn ở trên đường đối diện, trong lòng thì lặng yên suy đoán xem cái tên đại gia hỏa kia vào lúc nào mới chạy đến nơi này.
Chung Yên Hoa tin tưởng vững chắc rằng chính mình là người duy nhất thấu hiểu rõ ràng Hứa Nhạc hơn ai hết trong cả cái vũ trụ này. Cái tên đại hoa hỏa kia bình thường giống như một khối tảng đá vậy, nhưng mà cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ chân chính lạnh như băng cả. Hắn trọng tình trọng nghĩa như vậy, khẳng định trước khi rời khỏi Liên Bang nhất định sẽ đem những chuyện tình của mình giao phó lại cẩn thận, sẽ thăm qua những chỗ kỷ niệm trong q. Mà cái cô nàng nữ nhân cùng với đứa con trai của cô ta đang ở bên trong cái tòa Đại viện Tây Sơn này, không hề nghi ngờ gì chính là hai đối tượng mà cái tên đại gia hỏa kia trước khi rời đi sẽ không thể không từ biệt!
Đột nhiên cặp mày thanh tú của Chung Yên Hoa chợt khẽ nhăn tít lại, biến thành một đường cong nhỏ bé phi thường đáng yêu. Cô bé con đã phát hiện ra rằng chính mình vừa phạm phải một cái sai lầm rất lớn rồi. Đúng là bởi vì cái tính cách mạnh mẽ bướng bỉnh của cái tên đại gia hỏa kia, cho nên hắn khẳng định là sẽ không để cho những người yêu thương nhất của chính mình bị liên lụy nguy hiểm. Cho nên trên con đường đào vong của hắn, cực kỳ có khả năng sẽ không chạy tới nơi này…
- Hứa Nhạc ca ca… Hứa Nhạc, anh sẽ không đi tới nơi này thật sao?
Chung Yên Hoa khẽ nhướng mày lên một chút, trong lòng khẽ phẫn nộ, cặp môi ướt át mềm mại khẽ bĩu môi giận dỗi một cái. Sau đó cô nàng bắt đầu mặc vào cái áo khoác bằng nhung màu hồng phấn dày kia, đội lên trên đầu một cái mũ ấm áp bằng nhung có cặp tai thỏ nhỏ nhắn xinh xinh nhú lên, trên lưng đeo một chiếc ba lô cực kỳ nặng nề, tay ôm lấy con búp bê cũ kỹ, đi ra khỏi quán cà phê, một mình một người trầm mặc bỏ đi trên đường phố.
Cái ba lô lớn này chính là bọc hành lý sinh hoạt mà chính bản thân cô nàng đã tự chuẩn bị cho chính mình. Bởi vì cũng không biết cái chuyến ra đi này sẽ kéo dài bao nhiêu lâu, sẽ đi đến bao nhiêu xa, cho nên bên trong cái ba lô này, cô nàng nhồi nhét đủ thứ hầm bà lằng nào đó, mà theo suy nghĩ của cô bé con cho rằng sẽ phi thường cần thiết cho chuyến đi của mình.
Cái ba lô hành lý to đùng nặng trịch, cùng với thân thể nhỏ bé của cô bé con so sánh với nhau, nhìn qua có vẻ phi thường to lớn, đúng là suýt chút nữa đã chạm xuống mặt đất luôn rồi, hình thành một màn hình ảnh đặc biệt rất khoa trương, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ không quên được.
Những cơn gió lạnh đầu mùa đông mạnh mẽ thổi quét mớ lá cây rụng trên đường, bay lên đụng vào trên quần áo của cô bé, trong khoảnh khắc đã khiến cho khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của cô nàng biến thành có chút ửng đỏ. Chung Yên Hoa khẽ thổi nhẹ một luồng nhiệt khí vào hai lòng bàn tay, áp lên hai gò má của chính mình, nhìn về phía trước, đặc biệt kiên định nói:
- Tiểu Dưa Hấu, mi đã trưởng thành rồi, cho nên mi nhất định phải học được cách tự bảo vệ tốt cho chính mình. Phải mặc ấm áp thêm một chút, phải đi đến những địa phương xa xôi hơn một chút!
- Không được sợ hãi, con gái lớn lên cũng đều trở thành những nữ nhân xinh đẹp, cần phải đối đãi tốt với bản thân mình một chút. Ừm!
Bên trong sống mũi nhỏ bé xinh xinh của Chung Yên Hoa đột nhiên phát ra một tiếng ừm nhẹ, dùng sức gật gật đầu, hai nắm tay giơ lên, tự cỗ vũ chính mình. Sau đó cô nàng có chút gian nan xốc lên cái ba lô to lớn sau lưng mình, hướng về phía đầu phố rét lạnh mà cô đơn hiu quạnh đằng xa rất nhanh bước đi.
o0o
Thời tiết đã bắt đầu vào đông, những luồng gió lạnh lẽo thổi quét trên con đường dài dằng dặc, khiến cho nhìn qua có chút hiu quạnh cùng với cô độc. Kỳ thật thì lượng người di chuyển trên con đường cũng không có giảm bớt hơn bình thường bao nhiêu cả, chỉ có điều là phần lớn những người di chuyển trên đường cũng đều kéo chặt bộ áo ấm trên người mình, vội vàng đi nhanh hơn bình thường một chút, thiếu đi những hình ảnh chậm rãi tản bộ, hay là tiếng vui vẻ cười đùa bình thường, hơn nữa lại cũng thiếu bớt vài phần những thanh âm lớn mà thôi.
Hiện tại các màn hình tinh thể lỏng lớn bố trí trên các cửa hàng bách hóa cao cấp xa xỉ dọc hai bên đường, cùng với đại bộ phận các màn hình công cộng bố trí tại các ngã tư cũng giống nhau, căn cứ vào điều lệ quản chế ô nhiễm tiếng ồn của Liên Bang, nên vào ban ngày sẽ điều chỉnh không phát ra âm thanh.
Tất cả những cái màn hình lớn này cũng đều đang truyền phát những hình ảnh tin tức bất đồng, hoặc là các hình ảnh quảng cáo nào đó, nhưng mà tất cả đều có một điểm giống nhau duy nhất, đó chính là ở phía góc phải bên dưới của mỗi một màn hình TV lớn đều rõ ràng phát ra một bức hình cả. Cái bức hình này hiện tại đã xuất hiện trong tất cả các tiết mục, trên tất cả các Đài truyền hình tư nhân hay là công cộng, không có giờ phút nào mà không nhắc nhở tất cả dân chúng Liên Bang.
Những người đi đường đang vội vàng đi lại trên đường lớn kia cũng không có bao nhiêu người cố tình ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào cái bức ảnh kia cả. Cũng không phải là bởi vì đám bọn họ đã bị cuộc sống nặng nề đầy áp lực kia áp bức khiến cho ngay cả những đại sự bên trong Liên Bang cũng không còn hứng thú nữa, mà là bởi vì trong khoảng thời gian mấy năm gần đây, bọn họ đã nhìn qua cái khuôn mặt trên cái bức hình kia không biết bao nhiêu lần rồi. Cũng không cần phải tiến hành quan sát thêm một lần nữa, bọn họ cũng có thể ở trong cả một đám người mà phi thường chuẩn xác nhận ra được cái khuôn mặt nhìn qua phi thường bình thường, không có chút bắt mắt nào kia.
Chỉ có điều là ở trong quá khứ, dân chúng Liên Bang nhớ rõ ràng cái khuôn mặt này là bởi vì hắn chính là một vị anh hùng chiến đấu cực kỳ nổi tiếng bên trong Liên Bang, chính là người nối nghiệp tiếp theo do đích thân Quân Thần lão nhân gia tự mình lựa chọn, hoặc có thể còn có một bộ phận nguyên nhân là do hắn có quan hệ với chuyện scandal của cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia. Mà hiện tại nguyên nhân khiến cho bọn họ nhớ rõ cái khuôn mặt này, chính là bởi vì cái gã thanh niên kia chính là gián điệp của Hoàng tộc Đế Quốc lẩn trốn vào bên trong Liên Bang. Cho nên cái bức hình kia tự nhiên chính là Lệnh truy nã toàn diện rồi!
Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt của mình khỏi một tấm lệnh truy nã trên màn hình trước mặt, đưa tay kéo cái mũ trùm đầu của mình xuống thấp hơn một chút, che tốt lại khuôn mặt mình, sau đó tiếp tục hướng về phía Lâm Viên mà đi nhanh tới. Hết thảy mọi thứ phát sinh ngay trước mắt kia, thật sự khiến hắn sinh ra một loại ảo giác nào đó. Lúc này phảng phất như là chính mình đã biến thành đối tượng đang tranh cử Tổng thống Liên Bang vậy. Đang có một tập đoàn tài chính mạnh mẽ đứng sau lưng mình, đã một phen thay chính mình mua rất nhiều công ty quảng cáo, giúp chính mình tạo uy thế vậy. Chính là trong lòng hắn nghĩ thấy cái bức hình thẻ mà Chính phủ Liên Bang sử dụng để làm Lệnh truy nã kia, nhìn qua khiến cho chính mình có vẻ hơi chút ngốc nghếch a!
Không ngờ lại không hề nhìn thấy bất cứ tấm Lệnh truy nã Hoài Thảo Thi nào cả. Xem ra bên phía Chính phủ Liên Bang tạm thời cũng không muốn để cho các dân chúng bình thường biết được, cái vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc mà trong lời đồn dân gian có thực lực tuyệt đối đứng ở đỉnh phong của vũ trụ kia, hiện tại không ngờ lại đang xuất hiện tại Liên Bang! Cái này có lẽ là xuất phát từ ý tưởng muốn ổn định trật tự xã hội, tránh để cho xuất hiện những sự tình gây khủng hoảng cho tâm lý dân chúng. Nhưng mà cũng có khả năng đó là do Chính phủ Liên Bang bởi vì tránh cho sau này chính mình biến thành đối tượng để dân chúng phẫn nộ phát tiết, đã làm ra một quyết định cực kỳ bảo thủ như thế.
Bởi vì trong lòng đang ngẫm nghĩ về cái vấn đề này, cho nên Hứa Nhạc đã có chút thất thần. Trong lúc hắn đi ngang qua một cửa hiệu buôn bán loại rèm che chuyên dụng cho các loại xe hơi xa xỉ đắt tiền, hắn đã cùng với một cặp tình nhân thân thiết quá mức đến độ trong mắt không nhìn thấy người khác va chạm một cái với nhau.
Cũng đúng trong lúc va chạm này, một trận gió đông không có chút lý do nào đột nhiên thổi quét ngang qua một trận, một phen đem cái mũ trùm đầu trên mặt hắn nhấc lên một góc nhỏ:
- Thật sự xin lỗi!
Hứa Nhạc hết sức tự nhiên mở miệng xin lỗi một tiếng, đưa tay lên kéo cái mũ áo của mình xuống. Đột nhiên hắn phát hiện ra cái gã nam nhân trẻ tuổi của cặp tình nhân kia lúc này đang trừng mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm lên mặt chính mình.
Bầu không khí trên đường nhất thời trở nên có chút gì đó khác thường. Đám dân chúng đang vội vội vàng vàng đi lại trên đường đều theo bản năng dừng lại cước bộ của chính mình, xoay đầu nhìn qua, tựa hồ như không tin tưởng vào ánh mắt của chính mình. Chẳng lẽ cái khuôn mặt vừa rồi chính mình khẽ nhìn thoáng qua kia, chính là cái gã kia trong sự tưởng tượng của chính mình hay sao?
Hứa Nhạc biết rằng chính mình cần phải ngay lập tức rời đi, nhưng mà đúng vào lúc này, cái gã nam nhân trẻ tuổi trước mặt kia đột nhiên cực kỳ dũng cảm, đem cô bạn gái của chính mình che lại sau lưng, cố gắng thu hết dũng khí, gân cổ quát lớn lên một tiếng cật lực:
- Người Đế Quốc! Chính là cái gã mầm mống Đế Quốc vô sỉ ẩn nấp trong Liên Bang kia!
Đám dân chúng đang vội vã di chuyển trên đường phố nhất thời trở nên xôn xao một mảnh. Đám dân chúng đang đi gần đó, thì trong nháy mắt tất cả mọi người liền khẩn trương lôi kéo những đồng bạn của chính mình hướng về phía xa xa mà phóng chạy, tựa hồ như là cái gã nam nhân đang đội mũ trùm đầu kia chính là một con dã thú điên cuồng ăn thịt người khủng bố nhất vậy. Mà đám dân chúng ở xa xa đằng kia thì lại cao giọng hét lớn lên liên hồi:
- Báo cảnh sát! Bắt lấy cái gã người Đế Quốc vô sỉ kia!
Những người ở đây ai ai cũng chỉ là những dân chúng hoàn toàn bình thường nhất của Liên Bang. Tuy rằng ở khu vực này là nơi tập trung những người giàu có, nhưng mà cho dù có là những dân chúng có tiền, hay là những dân chúng bình thường nhất, bọn họ mặc dù có đủ dũng khí để mà duy trì thanh âm la hét của bọn họ, nhưng lại không có cách nào đủ can đảm để đứng ra, giống như cái gã nam nhân cực kỳ xinh đẹp nào đó vậy, đứng lên tiến hành cái quyền công dân bắt giữ…
Cũng không có bất cứ một gã dân chúng nào dám xông lên tấn công, thậm chí ngay cả cái gã nam nhân trẻ tuổi đang đứng trước mặt Hứa Nhạc kia cũng vậy. Hắn phảng phất như là đã một phen đem toàn bộ dũng khí của chính mình dùng cho việc lôi kéo người bạn gái ra sau lưng chính mình, cùng với dồn vào trong cái câu la hét đầu tiên kia. Cho nên khi mà đối diện với ánh mắt nhìn chăm chú mà cực kỳ bình tĩnh của cái gã nam nhân đang đội mũ trùm đầu kia, đúng là sợ hãi đến mức khó có thể di động được hai chân của chính mình.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cái gã nam nhân trẻ tuổi vừa dũng cảm lại vừa nhát gan trước mặt mình, cũng không mở miệng nói gì, đồng dạng cũng không hề làm bất cứ cái gì cả. Hắn chỉ là nở nụ cười khẽ đầy chua xót, sau đó mới thấp giọng cảm khái nói:
- Bị xem là người Đế Quốc, thì ngay lập tức tên tuổi cũng đều không có!
Hắn bắt đầu rất nhanh di chuyển cước bộ, chuẩn bị hướng về phía bên ngoài đám người mà đi đến. Hắn tin tưởng rằng hiện tại sẽ không có bất luận kẻ nào dám ở trước mặt chính mình mà ra tay ngăn cản mình rời đi cả. Còn về phần có những loại ám khí nào đó từ sau lưng hắn đánh úp lại, ví dụ như là bao tay, cặp xách, hay thậm chí là ghế gỗ gì gì đó hay không, thì cũng sẽ không tạo thành bất cứ sự ảnh hưởng gì đối với hắn cả.
Chỗ đầu đường xa xa đột nhiên vang lên một hồi thanh âm gào thét phá gió. Hai chiếc phi cơ trực thăng võ trang quân dụng đột nhiên xuất hiện, dùng tốc độ nhanh lao tới. Khóe mắt Hứa Nhạc khẽ liếc liếc mắt nhìn về phía sau, cảnh giác phát hiện ra, chi đội chiến đấu đặc chủng trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí không ngờ đã chuẩn bị công tác chiến đấu trải rộng khắp cả các con đường bên trong Đặc khu Thủ Đô này rồi, mà tốc độ phản ứng của bọn họ không ngờ lại đạt đến trình độ khiến cho lòng người lạnh ngắt.
Hứa Nhạc bắt đầu dùng tốc độ cao, hướng về phía tòa kiến trúc giả cổ với những cái chấu hình cong ló ra bên ngoài cùng với các khe rãnh dẫn nước đơn giản trên nóc các tầng lầu phía trước mà chạy tới. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào trong cái tòa kiến trúc kia, truyền tải thông tin về phía đại não, tiến hành phân tích, đem những số liệu tính toán ra mà tiến hành so sánh với năng lực của bản thân mình, ngay sau đó liền lập tức tính toán ra được một con đường trốn chạy có tính khả thi cực cao.
Chân phải của hắn đạp mạnh lên trên một cái cột nước phòng cháy chữa cháy màu đỏ dựng ở bên cạnh đường, thân thể của hắn cũng đồng thời không ngừng rung động mạnh mẽ, lướt ngang qua trên đỉnh đầu của đám đông người đang hỗn loạn bên dưới. Ngay khi thân thể hắn sắp sửa đụng vào trong vách tường, cơ thể nhất thời thả lỏng một chút, toàn thân giống hệt như là có trang bị các giác bám cực mạnh vậy, áp người thật chặt lên trên bề mặt bức tường trơn nhẵn. Cơ hồ là đồng thời khi mà toàn thân hắn áp sát vào trong vách tường, mấy đầu ngón tay của hắn cực kỳ nhanh chóng bám chặt vào trong những khe rãnh dẫn nước bố trí trên vách các bức tường xi măng giả cổ kia, đầu mũi chân thì lại cọ mạnh vào mặt của bức tường, đạp đạp mạnh mấy cái, trong khoảnh khắc đã leo lên đến được gần đến lầu ba cao hơn mặt đất khoảng chừng mười mét.
Ngay sau đó, hai chân của hắn lại đạp mạnh lên trên mặt tường một cái, bàn tay phải ở trên không trung cực kỳ chuẩn xác chụp trúng được một cái chấu cong lên nhô ra trên mặt tường theo phong cách giả cổ, thân thể ở không trung co lại một chút rồi lại hất văng ra, đã đem thân thể của mình mạnh mẽ hất văng ngang sang một bên hơn năm thước, phốc một tiếng, toàn thân đã bay ngang trên bầu trời của con đường nhỏ, phóng vọt lên trên nóc nhà của một tòa kiến trúc khác gần đó, cứ như vậy mà biến mất không thấy đâu nữa.
Từ trên mặt đất leo vọt lên trên tầng ba, sau đó nhảy ngang qua con đường nhỏ, phóng lên nóc nhà một căn nhà khác, tất cả những động tác này của Hứa Nhạc hoàn toàn là một mạch thuần thục, không có chút xíu sự ngừng trệ nào cả, mang theo cảm giác tiết tấu xinh đẹp mạnh mẽ mà lại sạch sẽ rõ ràng. Đám dân chúng có ý đồ ngăn chặn, hoặc nói chính xác là muốn đe dọa hắn, chỉ vừa mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, cũng chỉ kịp nhìn thấy cái đạo thân ảnh kia cực kỳ quỷ dị phóng vọt lên trên bức tường của cái tòa nhà gần đó, rồi lại nhảy phốc sang hướng khác, cuối cùng là biến mất không thấy đâu nữa.
Đám dân chúng đang đứng đầy bên dưới con đường nhất thời tập thể lâm vào trầm mặc, trong lòng nghĩ lại cái thân ảnh vừa mới biến mất kia, tâm tình trở nên phức tạp dị thường. Cái gã nam nhân dũng cảm kia lúc này đã nắm chặt bàn tay của cô bạn gái, trên người cả hai đồng dạng đã là mồ hôi ướt đẫm cả rồi.
Hai chiếc phi cơ trực thăng quân dụng võ trang hạng nặng vừa từ đầu phố xa xa phóng vọt lại kia, lúc này vẫn còn đang phiêu phù ở trên không trung, phảng phất như là không hề di động vậy. Lúc này bọn họ đang tiến hành báo cáo tình huống lại cho căn cứ, chuẩn bị hành trình quay ngược trở lại của chính mình.
o0o
Ở trong một căn phòng âm u thuộc một tòa đại lâu nào đó, Hứa Nhạc mở ra cái bản đồ điện tử nằm trong vòng tay kim loại của mình, khẽ cau mày, dùng đầu ngón tay chỉ lên những đường cong gấp khúc khó hiểu nào đó nối liền giữa vị trí hiện tại của chính mình cùng với Lâm Viên nằm bên ngoài ngoại thành của Đặc khu Thủ Đô.
Lúc này cảm giác trong lòng hắn đang có chút gì đó quái dị. Cũng không phải chỉ là bởi vì phản ứng kịch liệt của dân chúng Liên Bang bình thường khi nhìn thấy chính mình, lại càng không có chút quan hệ gì với việc tốc độ phản ứng của chi tiểu đội chiến đấu của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia càng ngày càng nhanh chóng hơn. Hoàn toàn ngược lại, hắn mãi vẫn cứ nghĩ thấy tựa hồ như Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương thật sự không quá mức đáng sợ như là những gì chính mình đã từng tưởng tượng.
Chẳng lẽ là bởi vì lão gia kia đã chết, cho nên cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang hiện tại đã biến thành một cỗ máy móc lạnh lùng như băng, trở thành công cụ nằm trong tay nhân loại, cho nên năng lực của nó cũng không thể nào hoàn toàn phát huy hết khả năng hay sao?
o0o
Hoàn toàn bất đồng với căn cứ trên Cựu Nguyệt, bên trên căn cứ Tân Nguyệt này vẫn như cũ còn tồn tại một ít không khí loãng. Tuy rằng mớ không khí loãng này cũng không đủ dư dả để cung cấp cho nhân loại hô hấp bình thường, nhưng mà đứng ở nơi này nhìn thấy cảnh mặt trời mọc lên vào buổi sáng sẽ đặc biệt xinh đẹp cùng với huyền ảo hơn rất nhiều. Chính vì vậy cho nên cũng có rất nhiều những giới quyền quý Liên Bang thường xuyên lựa chọn lên căn cứ Tân Nguyệt này để mà nghỉ mát, chính là vì để có thể quan sát được một màn hình ảnh mặt trời mọc lên hằng ngày phi thường xinh đẹp ở nơi này.
Bên cạnh khu vực vĩnh viễn nằm trong bóng đêm của mặt trái Tân Nguyệt, trên không trung vũ trụ đang có một chiếc phi thuyền vũ trụ nhìn qua bề ngoài thì cực kỳ rác rưởi, rác rưởi đến mức không thể nào rác rưởi hơn được nữa đang trầm mặc ở đó. Lúc này chiếc Phi thuyền vũ trụ này đang phiêu phù ngay tại chỗ, chăm chú nhìn chằm chằm vào khỏa Tinh cầu S1 đang được tắm gội bởi ánh sáng chói chang của Hằng tinh.
Chiếc phi thuyền vũ trụ này nhìn qua giống hệt như là do vô số những cái thùng rác kim loại tổ hợp lại mà tạo thành vậy. Bất luận là về mặt tính năng hay là về vẻ ngoài của nó, cũng so với chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm ban đầu là khác nhau một trời một vực. Chiếc phi thuyền này sau khi trải qua một chuyến lữ trình băng ngang cả phiến Tinh vực Bách Mộ Đại cực kỳ xa xôi khủng bố mà không một người nào có thể tưởng tượng ra hết, trên bề mặt của nó đã bị những tảng thiên thạch va chạm, gây ra một vài những cái động khẩu thật to, nhưng mà cũng không hề có chút dấu hiệu gì là sẽ vỡ tan ra cả.
Càng quỷ dị hơn nữa chính là, chiếc phi thuyền kim loại cực kỳ rác rưỡi này, đang phiêu phù rất gần những khỏa vệ tinh quân sự cực kỳ tinh vi của Quân đội Liên Bang, nhưng mà đám vệ tinh quân sự kia lại cực kỳ quái dị, không hề phát ra bất cứ thanh âm cảnh báo nào cả, phảng phất như là chiếc Phi thuyền vũ trụ này căn bản không hề tồn tại vậy.