Sau khi cái tin tức khủng bố kinh người kia được tung ra, đối diện với sự đả kích tâm lý mạnh mẽ do chuyện tình này mang lại, cũng không có bất luận một dân chúng Liên Bang nào có tâm tình cảm thấy chân chính khoái trá cả, cũng chỉ có bên phía Chính phủ Liên Bang là có thể trong phút chốc thoát khỏi hoàn cảnh mưa gió phiêu linh trong khoảng thời gian vừa qua, tiến vào trong ánh dương quang ấm ấp mãnh liệt mà thôi.
Bản thân bên phía Dinh thự Tổng Thống trong chuyện này vốn dĩ là nắm quyền chủ động, thế nhưng cũng không có mượn cơ hội này để mà hướng về phía các thế lực đối địch khởi phát nên một hồi tiến công mạnh mẽ, mà là mượn việc phóng thích tự do hai người Thương Thu cùng với Trâu Úc, mơ hồ hướng về phía các phương diện nào đó mà triển lộ ra thái độ của chính mình. Hiện tại vẫn còn đang trong thời kỳ chiến tranh khốc liệt cùng với phía bên Đế Quốc, cho nên bên trong xã hội Liên Bang mặc dù có thể cho phép xảy ra tranh chấp, thậm chí là đấu đá kịch liệt với nhau, thế nhưng lại không cho phép bùng nổ sự xung đột toàn diện được.
Đây chính là loại thủ pháp đại hòa giải mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh từ trước đến giờ vẫn luôn phi thường am hiểu, thực thi phi thường lưu loát xinh đẹp, dùng sự nhượng bộ của chính mình để mà đổi lấy sự nhượng bộ càng nhiều hơn từ phía đối phương.
Trên thực tế, bất luận là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang hay là Chính phủ Liên Bang thì cũng đều không nghĩ muốn khởi phát nên một hồi xung đột toàn diện. Kể từ sau khi cái thời đấu tranh đẫm máu trong lịch sử đã qua đi, Liên Bang đã bình tĩnh trong một khoảng thời gian rất dài, bây giờ đột nhiên khai chiến, bất luận là bên phía Chính phủ Liên Bang vẫn còn có chút cố kỵ, hay là bên phía các đại gia tộc vốn đã thái bình khá lâu, cũng đều khó có thể trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành được sự chuẩn bị điều động tài nguyên toàn diện cùng với sự chuẩn bị về mặt tâm lý.
Ngày hôm nay, bên trong phiến trang viên thanh tú như bức trang giang sơn xinh đẹp phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia, ở trên chỗ sân thượng uống trà có thể nhìn thấy được mặt hồ phản chiếu ngọn núi cao, đang tiến hành một buổi trao đổi cực kỳ quan trọng giữa hai nhân vật đại diện cho hai thế lực đứng đầu Liên Bang này.
Đại khái nguyên nhân là bởi vì ngồi trên cái sân thượng lộ thiên này, căn bản không cần mở cửa cũng liền có thể nhìn thấy được núi cao, cho nên một hồi đối thoại này có vẻ đặc biệt trực tiếp một chút, hai câu ba lời liền có vô số phong vân hội tụ lại.
- Nếu như ta nhớ không lầm, thì đây là lần đầu tiên Tổng thống tiên sinh ngài tiến vào phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu thì phải!
Thai phu nhân vươn một đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng mân mê một chút phần tay cầm của tách cà phê bóng loáng đặt trên bàn trước mặt, mỉm cười nhìn về phía vị nam nhân trung niên ngồi đối diện mình, khẽ nói.
Biểu tình của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cực kỳ bình tĩnh, cánh tay phải dày rộng khẽ tiêu sái vung lên một cái, nhàn nhạt hồi đáp:
- Ghé viếng thăm thật sự là hết sức dễ dàng thôi, nhưng mà ta phải lấy thân phận gì mà ghé thăm đây? Trước kia ta mãi cũng không biết rõ ràng mình phải sử dụng thân phận nào mà đến, cho nên cũng không tiện đến thăm phu nhân!
Nụ cười trên mặt Thai phu nhân dần dần thu liễm lại, rõ ràng hiểu được ý tứ mà đối phương muốn biểu đạt trong câu nói kia.
Trong tràng Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang năm năm trước đây, đối tượng àm phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu lựa chọn ủng hộ chính là Mạt Bố Nhĩ, lúc đó vẫn còn là một vị Nghị viên, thậm chí lại còn không tiếc hết thảy mà chấp nhận những điều kiện hợp tác tương đối hà khắc của Mạt Bố Nhĩ, đó chính là bởi vì phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu thật sự xem trọng ông ta. Nhưng mà trong khoảng thời gian năm năm sau khi chính thức nhậm chức Tổng thống Liên Bang, Mạt Bố Nhĩ tiên sinh mãi vẫn chưa từng đặt chân đến phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu lấy một lần. Sử dụng thân phận gì quả thật là phi thường quan trọng, là Tổng thống của Liên Bang hay là Tổng thống của phía sau núi Mạc Sầu?
Mạt Bố Nhĩ không muốn sử dụng thân phận là một người được ủng hộ, cho dù thân phận là một người hợp tác đi chăng nữa, để mà đến viếng thăm cái phiến bức tranh giang sơn này. Mãi cho đến ngày hôm nay, cái Chính phủ do ông ta lãnh đạo, rốt cuộc cũng đã có được đầy đủ thực lực, hoặc là nói tư cách để thản nhiên tiêu sái tiếp nhận lời mời đến thăm, trên thân phận là Tổng thống Liên Bang!
- Ta có thể hiểu được dã tâm mạnh mẽ của một vị chính trị gia như ngài, thậm chí là cả cái giấc mộng là vị Tổng thống Liên Bang đầu tiên được liên nhiệm ba lần chưa từng có trong lịch sử Liên Bang từ trước đến nay!
Thai phu nhân thoáng trào phúng nở nụ cười, nhàn nhạt nói:
- Nhưng mà ta quả thật không ngờ đến được, dã tâm của ngài không ngờ lại xa đến như vậy, thậm chí còn nghĩ muốn một phen đem mấy lão gia hỏa như chúng ta đây toàn bộ quẳng ném hết xuống mặt đất!
Thanh âm của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn như cũ vô cùng hùng hậu trầm thấp, nhưng uy áp bên trong cặp mắtphẳng lặng trong xanh của ông ta thì lại mạnh mẽ đến bức người:
- Phu nhân, ta hiểu được ngài đang suy nghĩ về chuyện gì!
- Năm năm trước đây, ngài đã vượt ra ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người, lựa chọn cùng ta tiến hành hợp tác. Chẳng lẽ đó là bởi vì ta có sự ủng hộ mạnh mẽ của ba đại Công hội trong Liên Bang, có được một vài cái lý lịch đối với ngài là không đáng nhắc tới hay sao? Không! Đó là bởi vì phu nhân ngài sớm đã nhìn ra được trong bản chất của ta là loại người như thế nào rồi. Ngài biết rõ ràng một khi ta có thể trở thành Tổng thống Liên Bang, như vậy tất nhiên sẽ có những ý đồ gì đó, nghĩ muốn ở trên dòng lịch sử lưu lại một chút gì đó hoàn toàn khác biệt với tất cả những người khác.
- Ta không phủ nhận là sau cuộc Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang lần trước chấm dứt, ta đúng là có ý định muốn tiến hành sửa đổi dự luật Tổng tuyển cử cùng với Đệ Nhất Hiến Chương, nếm thử việc trở thành vị Tổng thống Liên Bang đầu tiên trong lịch sử có thể được liên nhiệm ba lần. Nhưng mà trong khoảng thời gian năm năm vừa qua, ngài tựa hồ như là cùng với loại quy hoạch này của ta luôn tỏ vẻ chấp nhận cùng với ủng hộ, đó là bởi vì cái gì?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh nhìn chằm chằm Thai phu nhân, tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Bởi vì ngài cần có một người đồng bọn hợp tác mạnh mẽ cường đại như ta, dẫn đầu phá vỡ những điều khoản cứng rắn lạnh như băng của Đệ Nhất Hiến Chương kia, chỉ cần có được một lần kinh nghiệm đầu tiên, như vậy những lần tiếp theo sau đó sẽ trở nên phi thường đơn giản rất nhiều.
Trên cặp môi dày rộng của Tổng thống tiên sinh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt trào phúng, tiếp tục nói:
- Sau khi nhiệm kỳ liên nhiệm thứ ba của ta chấm dứt, đúng lúc đó thì Thái Tử gia cũng sẽ theo đúng kế hoạch vừa vặn hoàn thành hai lần nhiệm kỳ Nghị viên Châu cùng với Nghị viên thuộc Ủy ban Quản lý Liên Bang! Ngài khẳng định hy vọng anh ta sẽ có thể trở thành vị Tổng thống Liên Bang trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên Bang này… Như vậy một khi ta thân là Tổng thống Liên Bang tiền nhiệm đã có thể liên nhiệm ba lần, vậy thì Thai Tổng thống kia sẽ vì cái gì mà không thể liên nhiệm đây?
- Đến lúc đó, ngài sẽ muốn cho anh ta liên nhiệm bao nhiêu lần? Hai lần, ba lần, hay là bốn lần? Hoặc là nói để cho hắn vĩnh viễn được liên nhiệm, mãi cho đến khôi phục lại sự vinh quang của Hoàng triều Thai Thị năm xưa?
Ánh mắt Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cực kỳ nghiêm túc mà rực lửa giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Thai phu nhân, mang đến một cỗ cảm giác áp bách phi thường mạnh mẽ:
- Phu nhân, nếu nói đến dã tâm, bản thân ngài mới là người đàn bà có dã tâm lớn nhất trong toàn bộ vũ trụ này!
Bị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh không một chút khách sáo vạch trần ra hoàn toàn kế hoạch hoạt động cùng với mục tiêu cuối cùng của chính mình, ánh mắt Thai phu nhân trong khoảng khắc thoáng lóe lên một chút run sợ, như ngay lập tức đã khôi phục lại bình thường. Bà tay cầm tách trà trên bàn lên, hớp nhẹ hai hớp, trầm mặc không nói lời nào.
- Dã tâm lớn đến đâu thì cũng cần phải có một quyền lực tương đồng đi chung với nó. Muốn thử để cho lịch sử lui lại, quay trở lại thời kỳ Hoàng triều tràn đầy sự thách thức kia, có lẽ phu nhân ngài thật sự cho rằng bản thân mình chính là người đàn bà có quyền lực nhất trong toàn bộ vũ trụ này hay sao?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nói đến đây chợt ngừng lại, liếc mắt nhìn về phía mặt hồ cạnh rừng cuối mùa thu bên ngoài sân thượng, trên gương mặt ngăm đen chợt hiện lên một tia vẻ mặt hờ hững:
- Nhưng mà xin ngài đừng quên rằng, ta mới chính là Tổng thống Liên Bang!
- Tổng thống tiên sinh, ta nghĩ trong thời gian năm năm vừa qua, bất luận là ta hay là đám lão gia hỏa các đại gia tộc khác, cũng đều đối với vị Tổng thống dân tuyển ngài thể hiện đầy đủ sự thiện chí cùng với ủng hộ của mình.
Thai phu nhân im lặng nhìn thẳng về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, trầm mặc một lát sau, mới nói:
- Thế nhưng mãi cho tới bây giờ ngài vẫn luôn ôm ấp ý đồ muốn thu hoạch càng thêm nhiều hơn những gì mình đã đạt được, cái này thậm chí đã vượt quá cái giới hạn mà một người có lý trí nên có!
- Cái giới hạn nào vậy? Cái giới hạn này là ai định ra đây? Chính phủ Liên Bang vì cái gì phải chấp nhận một cái giới hạn vô hình nào đó chứ? Hoặc là nói các người vẫn như cũ cho rằng lời nói của chính mình, có thể mạnh mẽ hữu lực giống như là Đại Hiến Chương hay là những phán lệ của Tòa án Tối cao hay sao?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trào phúng liếc mắt nhìn Thai phu nhân, ngữ khí mạnh mẽ cường ngạnh hơi thoáng dịu nhẹ bớt một chút, nhẹ nhàng nói:
- Phu nhân, thời điểm ban đầu ngài đã nói sai một điểm rồi, ta cùng với Chính phủ của ta từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ nghĩ qua rằng sẽ đem đám các người quẳng ném xuống mặt đất cả. Chúng ta chỉ là hy vọng phương pháp mà cái xã hội Liên Bang này vận hành có thể trở nên càng hợp lý hơn một chút mà thôi.
- Các Tinh cầu quặng mỏ trong Tinh hệ X3 đã sớm chuẩn bị xong cho quá trình khai khoáng lâu dài rồi, nếu như kế hoạch không có vấn đề gì, vậy thì đại khái đến năm sau liền có thể bắt đầu thu hoạch. Những cái Tinh cầu quặng mỏ bên Đế Quốc này cũng đều là do bộ đội Liên Bang dùng sinh mệnh cùng với máu tươi của chính mình mà đổi về, mà Công ty Liên hợp Quặng mỏ Liên Bang của ngài lại có hy vọng xa vời không bỏ ra bất cứ công sức nào, liền cướp đi lợi ích của toàn thể dân chúng Liên Bang hay sao? Cái này chính là một phương thức phi thường không hợp lý, cần phải bỏ nó đi!
Nói chuyện đến thời khắc này rồi, bên trong cặp mắt luôn luôn bình tĩnh của Thai phu nhân rốt cuộc cũng bắt đầu nở rộ ra quang mang sắc bén. Bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tổng thống tiên sinh, cực kỳ mạnh mẽ nói:
- Công ty Liên hợp Quặng mỏ Liên Bang bản thân có quyền quản lý đối với tất cả các tài nguyên quặng mỏ trong toàn bộ vũ trụ này, dựa vào những nhu cầu do Chính phủ Liên Bang đưa ra mà tiến hành sự hợp tác toàn vẹn… Đây chính là một cái thiết liệt mà khi thời đại Cộng Hòa bắt dầu, Thai Gia ta nguyện ý giao ra ngôi vị Hoàng đế cùng với quyền lực trong tay mình một cách hòa bình, cùng với Chính phủ đạt thành. Cái thiết luật này thậm chí còn được viết vào trong những điều luật bí mật của Đệ Nhất Hiến Chương nữa. Nó đã được chấp hành cả ngàn vạn năm nay rồi, không có bất cứ một đời Chính phủ nào dám can đảm vi phạm cả. Tổng thống tiên sinh, yêu cầu của ngài không khỏi có chút quá phận rồi!
- Thiết luật? Hay là chúng ta gọi nó là một giao dịch đệ nhất đáng xấu hổ thì càng thích hợp hơn!
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm giọng bác bỏ lời của Thai phu nhân, nói:
- Mặc kệ nó là giao dịch hay là thiết luật gì đi nữa, nhưng nó đã là lịch sử rồi!
Vẻ mặt Thai phu nhân cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm ông ta, phi thường nghiêm túc nói:
- Tổng thống tiên sinh, ta phi thường rõ ràng những người có nội tâm cường đại giống như ngài vậy, trong lòng rất khó có thể sản sinh ra loại cảm xúc kính sợ đối với một cái gì đó. Nhưng mà đối với lịch sử, ngài tốt nhất vẫn là nên kính sợ nó nhiều một chút.
- Phu nhân, ta có thể xem câu nói này của ngài như là một lời uy hiếp hay không?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc một lúc thật lâu, cặp lông màu đen dày nồng đậm chợt chậm rãi nhướng lên một chút.
- Ngài phải hiểu rõ ràng một chút, hiện tại đã không phải là thời kỳ Hoàng triều nữa rồi. Theo thời đại thông tin càng ngày càng phát triển, Thất Đại Gia Tộc rốt cuộc cũng rất khó có thể vĩnh viễn giấu phía sau tấm màn đen của lịch sử nữa. Một khi để cho dân chúng Liên Bang biết được tin tức chân tướng của những cái giao dịch này, vậy thì bọn họ sẽ làm ra những phản ứng quá khích như thế nào đây?
- Đây chính là lời uy hiếp của Tổng thống tiên sinh ngài cùng với Chính phủ Liên Bang đối với Thất Đại Gia Tộc chúng ta hay sao?
Thai phu nhân vẫn như cũ bình tĩnh nói.
Tổng thống tiên sinh lắc lắc đầu, ngữ khí phi thường hoàn hoãn nói:
- Phu nhân, ta không phải là đám phần tử bạo lực điên cuồng như đám người Thanh Long Sơn kia, ta cũng không muốn Liên Bang lâm vào một cục diện rung chuyển mãnh liệt. Những chuyện tình mà ta muốn làm này, theo như ý của ta, đó chỉ là một sự yêu cầu cùng với thay đổi phi thường ôn hòa mà thôi.
Không đợi Thai phu nhân kịp trả lời, ông ta đã chém đinh chặt sắt giơ cánh tay phải của mình lên, nghiêm nghị nói:
- Ta đã đồng ý cho Thất Đại Gia Tộc vẫn như cũ có được đầy đủ những đặc quyền cần thiết, cái này đã biểu đạt rõ ràng sự nhượng bộ của chúng ta rồi. Như vậy phu nhân, ngài cùng với các đồng bạn của ngài, cũng phải biểu đạt ra đầy đủ những thành ý của chính mình!
- Ta sẽ nghiêm túc ngẫm nghĩ về lời đề nghị của ngài.
Biểu tình Thai phu nhân cực độ lạnh lùng, bưng tên tách trà đã lạnh lẽo trong tay mình, hớp nhẹ một hớp.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đứng thẳng lên, dưới sự hộ tống của các thủ hạ hướng về phía bên ngoài sân thượng lộ thiên mà đi đến. Đột nhiên ông ta thoáng dừng lại cước bộ, quay đầu lại trầm giọng nói thêm một câu:
- Nhờ ngài nhắc nhở bên phía Lợi Gia một chút, hãy từ bỏ ý đồ cản trở việc Nghị Viện thông qua điều khoản phụ trợ về dự luật hoạch định tài chính chiến lược nữa.
- Một đám đầu sỏ tài chính không ai mà không phải là những kẻ xuất sắc về tính toán, đã cướp đoạt tài phú của toàn bộ Liên Bang không biết bao nhiêu năm nay rồi, đã đến lúc phải hoàn trả lại chút gì đi. Nếu như Lợi Duyến Cung vẫn còn tiếp tục kiên trì chiến đấu, ta không ngại việc mạnh mẽ giải tán Ủy ban Quản lý Liên Bang, sau đó tiến hành bầu lại từ đầu!
Sau khi Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với đám phụ tá của ông ta, còn có một đám Đặc công của Cục Đặc Cần từ đầu đã ẩn nấp ở những nơi bí mật gần đó lần lượt rời đi, trên sân thượng lộ thiên của trang viên phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu một lần nữa khôi phục lại sự thanh tĩnh vốn có.
Thai phu nhân chậm rãi buông tách trà trong tay xuống, lẳng lặng đi đến bên cạnh lan can sân thượng, chống đỡ lên trên cái lan can bằng đá màu trắng lạnh lẽo như băng, nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng, nhìn qua phi thường trong trẻo nhưng lại lạnh lùng xa xa, một thời gian khá lâu cũng không nói tiếng nào.
Cận quản gia bưng một bình trà nóng tới đặt lên trên bàn, thần tình sầu lo nhìn về phía bóng dáng của phu nhân, lại không biết phải nói cái gì để an ủi tâm tình phức tạp giờ phút này của bà ta.
Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đã tồn tại cùng với xã hội Liên Bang không biết bao nhiêu năm trời nay, rốt cuộc giờ phút này cũng đã gặp phải một đối thủ phi thường cường đại. Tuy nói rằng trong dòng lịch sử dài dòng mấy vạn năm nay kia, bọn họ cũng đã từng rất nhiều lần cùng với các vị Tổng thống kinh tài tuyệt diễm hoặc là toàn bộ Chính phủ Liên Bang cường thế tranh đấu qua rồi, nhưng mà lần này đây, cái gã nam nhân trung niên mà bọn họ đang phải đối mặt, chính là đã thông qua rất nhiều sự tình thể hiện ra năng lực khống chế gần như là tuyệt đối đối với xã hội Liên Bang của chính mình. Hơn nữa vị Tổng thống này cùng với các vị Tổng thống cường thế trước đây có sự bất đồng, đó chính là cất giấu bên dưới vẻ ngoài nhìn như là ôn hòa thân thiết, lại là một cái dã tâm đủ lớn, đủ kiên cường, đồng thời cũng không tiếc sử dụng tất cả mọi thủ đoạn đặc biệt nằm để đạt được mục đích của mình.
Càng đáng sợ hơn nữa chính là, thông qua tràng chiến tranh vũ trụ cùng với Đế Quốc, lực lượng Quân đội Liên Bang trong lịch sử vốn yếu ớt không đáng nhắc tới, rốt cuộc cũng đã bắt đầu đi lên trước màn sân khấu của lịch sử, hơn nữa lại phi thường kiên định đứng sau lưng vị nam nhân trung niên kia. Thất Đại Gia Tộc Liên Bang với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu làm đại diện, hiện tại đã gặp phải một đại biến cục mấy vạn năm qua chưa từng gặp phải.
Năm năm trước đây khi mà phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu ủng hộ Mạt Bố Nhĩ tranh cử Tổng thống Liên Bang, đại khái là vốn cũng không hề ngờ trước là, bọn họ đang bồi dưỡng ra một gã đào bới mộ của chính bản thân mình.
Trầm Đại thư ký mang theo vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhìn theo đoàn xe của Dinh thự Tổng Thống chạy ra khỏi trang viên, chậm rãi đi đến giữa sân thượng, nhẹ giọng hồi báo:
- Buổi chiều hôm nay, bên phía Nghị Viện sẽ tiến hành lần thảo luận thứ ba đối với việc thông qua dự luật…
- Đó là chuyện tình mà Lợi Gia nên quan tâm!
Thai phu nhân cũng không có quay đầu nhìn lại, thanh âm rét lạnh bị những luồng gió thu thổi quét, biến thành có chút hiu quạnh, cô liêu:
- Hiện tại vấn đề mà ta quan tâm chính là Hứa Nhạc còn có thể sống được bao nhiêu ngày nữa!
- Căn cứ vào tin tức từ bên trong Dinh thự truyền ra, Tổng thống tiên sinh mãi vẫn luôn trì hoãn chưa quyết định. Chẳng qua là đến tối hôm nay, ông ta sẽ ký tên vào mệnh lệnh. Tướng quân Lý Tại Đạo mãi vẫn luôn cầm công văn của Tòa án Quân sự đợi ở bên trong Dinh thự…
Thai phu nhân trầm mặc trong chốc lát, chợt xoay người lại dựa lưng vào lan can, nhìn Trầm Cách, bình tĩnh nói:
- Thông báo cho các bằng hữu bên trong Tòa án Tối cao, bảo với bọn họ hỗ trợ kéo dài thời gian thêm một chút nữa. Mặt khác những người bên trong Dinh thự cũng cần phải điều động luôn, tận hết khả năng tạm hoãn loại thời gian xử bắn của Hứa Nhạc càng lâu càng tốt.
Trầm Đại thư ký giật mình liếc mắt nhìn bà ta một cái, lập tức phi thường kiên định đưa ra ý kiến phản đối:
- Phu nhân, Thượng tá Hứa Nhạc đã được xác định là mầm mống của Đế Quốc rồi, nếu như chúng ta vẫn còn bảo trì quan hệ cùng với hắn nữa, như vậy sẽ rất dễ dàng trở thành lỗ hổngChính phủ lợi dụng công kích chúng ta. Hơn nữa nghĩ muốn một phen đem hắn từ trong nhà giam quân sự Khuynh Thành cứu ra, căn bản là chuyện tình không có khả năng làm được. Lui lại mười vạn bước mà nói, cho dù hắn có khả năng thoát ra khỏi nhà giam quân sự Khuynh Thành đi chăng nữa, thì đối với chúng ta cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì cả. Một gã Đế Quốc ở bên trong lãnh thổ Liên Bang, giá trị sử dụng có thể nói là bằng 0.
- Ta chưa hề có hy vọng xa vời là để cho Hứa Nhạc có thể còn sống, nhưng mà hắn có thể sống lâu hơn một ngày, liền có thể một phen đem lực chú ý của Dinh thự quẳng ném lên trên hắn thêm một ngày. Hiện tại cái mà chúng ta cần chính là thời gian!
Thai phu nhân thoáng tạm dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Tuy rằng hắn là người Đế Quốc, nhưng mà đối với chúng ta cũng vẫn có giá trị!
- Cho dù bên phía Tòa án Tối cao can thiệp đi chăng nữa, thậm chí là mạo hiểm điều động hết thảy mọi người bên trong Dinh thự Tổng Thống, tôi cũng không có lòng tin có thể kéo dài thêm thời gian Chính phủ xử bắn Hứa Nhạc!
Trầm mặc một lát, Trầm Đại thư ký mới nhàn nhạt nói.
Thai phu nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm Trầm Đại thư ký, nhìn trong khoảng thời gian cực kỳ lâu dài, bên trong ánh mắt bình tĩnh của bà ta tràn ngập loại cảm giác trào phúng nhàn nhạt cùng với lực áp bách cực kỳ mạnh mẽ, nói:
- Cậu chính là người mà Hiệp hội Ba Nhất phái đến bên cạnh ta, chấp hành những nhiệm vụ gian nan nhất. Một khi cậu đã có thể giúp những người đó đâm sau lưng Hứa Nhạc một đao, như vậy thì cậu cũng vẫn như cũ có thể thuyết phục được Mạt Bố Nhĩ cùng với Lý Tại Đạo rằng, ta vẫn chưa từng hoài nghi qua cậu, vẫn như cũ luôn tin tưởng cậu. Như vậy thì bọn họ vì cái gì lại không thể tin tưởng cậu thêm một lần nữa?
o0o
Trong số những đặc điểm yếu hại của xã hội Liên Bang mà rất thường xuyên bị Hoàng tộc Đế Quốc đem ra cười nhạo, nổi danh nhất đó chính là các trình tự quan liêu rườm rà rắc rối phiền phức. Nhất là ở bên trong cái Tòa nhà Nghị Viện tràn ngập hương vị lạnh như băng này, cho dù là xét duyệt một cái dự luật bổ sung đối với các nhu cầu cấp bách cho tiền tuyến đi chăng nữa, thì cũng phải cần trải qua vô số những khâu quan trọng phi thường phiền toái mà không cần thiết.
Ví dụ như là cái vụ vị anh hùng chiến đấu Liên Bang, Thượng tá Hứa Nhạc, người vừa bị truy tố là gián điệp của Đế Quốc kia, đây đã là một vụ thiết án có chứng cứ phi thường chính xác, không có chút nào nghi ngờ nữa, nhưng mà ngay khi vừa được nhắc tới, thì vô số các vị Nghị viên vừa mới trải qua một hồi tranh đấu thảm thiết đối với điều khoản bổ sung cho dự luật hoạch định tài chính chiến lược kia, lại một lần nữa ổn định lại tinh thần, xoa nhanh cặp mắt mơ màng của chính mình, một phen đem lực chú ý tập trung lên đến mức đỉnh điểm.
Hiện tại bên trong Liên Bang đã không có bất luận kẻ nào dám thay Hứa Nhạc tiến hành biện hộ, bênh vực cho hắn nữa. Liên tiếp vài vị Nghị viên lên đài phán ngôn đã phi thường chính nghĩa nghiêm nghị phê phán cái vị Hoàng tộc Đế Quốc đã bị nhốt vào bên trong nhà giam quân sự kia, tựa hồ như không làm như vậy thì không thể nào biểu hiện được lòng yêu thương nhiệt tình cùng cực của chính mình đối với Liên Bang, sự thống hận mãnh liệt của chính mình đối với đám người Đế Quốc bên kia vậy.
Không biết các vị Nghị viên tiên sinh kia là từ trên các chỗ ngóc ngách nào đó trên internet kiếm ra được một vài cái mà bọn họ gọi là chứng cứ không thể nào chối cải, đúng là không có một chút khách sáo nào liền mang theo vô số những chậu nước bẩn đen ngòm, hắt cả lên trên người của Hứa Nhạc, thậm chí còn không buông tha cho cái phong cách sinh hoạt cá nhân hằng ngày vốn đã nổi tiếng là thối như một tảng đá trong WC của hắn, mà trước đó bọn họ thường hay gọi là bản sắc của một quân nhân Liên Bang chân chính.
Khi mà Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 dựa theo yêu cầu của Tổng thống tiên sinh đến Tòa nhà Nghị Viện, hướng về phía các Nghị viên tiên sinh diễn thuật lại quá trình đuổi bắt Hứa Nhạc, thì bên dưới đại sảnh có một vị Nghị viên tiên sinh nào đó ra vẻ phi thường trí tuệ đưa ra một giả thuyết:
- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, theo suy nghĩ của ngài, lúc trước khi mà Hứa Nhạc chạy sang Đế Quốc truy sát Quận vương Tạp Đốn, có thể nào đó chính là một hồi âm mưu vô sỉ của Hoàng thất Đế Quốc hay không? Một khi hắn đã có thể bình yên không có việc gì mà chạy thoát khỏi Tinh cầu Thiên Kinh Tinh, có thể nào là do lúc đó bản thân hắn cũng đã biết rõ ràng thân thế của chính mình, và bắt đầu từ khi đó hắn đã vì Đế Quốc mà bán mạng hay không?
Đỗ Thiếu Khanh lúc này đang đứng bên trên bục diễn thuyết, ánh mắt lạnh lùng rét lạnh nhìn chằm chằm xuống vị Nghị viên tiên sinh có cái bụng to béo phệ bên dưới, trầm mặc một khoảng thời gian khá lâu sau đó, mới mở miệng trực tiếp nói:
- Ngu xuẩn!
Hai chữ ngu xuẩn ở bên trong gian đại sảnh rộng lớn của Tòa nhà Nghị Viện nhất thời vang lên quanh quẩn không ngừng. Vị Nghị viên tiên sinh kia bị hai chữ này chấn động khiến cho gương mặt đỏ bừng, suýt chút nữa bệnh tim tái phát. Mà các vị Nghị viên tiên sinh còn lại bên dưới cũng đều quay sang nghị luận liên hồi với nhau, bộ dáng phẫn nộ cùng cực.
Đỗ Thiếu Khanh trực tiếp hướng về phía bục khách mời bên dưới mà đi tới, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn về phía mấy vị Nghị viên tiên sinh đang ngồi đầy bên dưới lấy mộ cái. Thân là một quân nhân sĩ quan cực kỳ xem trọng kỷ luật như Đỗ Thiếu Khanh, không ngờ lại ở bên trong cái địa phương thần thánh là đại sảnh Tòa nhà Nghị Viện này mà nói ra hai chữ ngu xuẩn như thế này, đã thuyết minh rằng trình độ ngu xuẩn của đám Nghị viên kia đã vượt hẳn qua sự tưởng tượng của hắn, hoàn toàn khiến cho hắn không thể nào khống chế được tình tự của chính mình nữa.
- Thân là một quân nhân sĩ quan Liên Bang, cả đời ta thống hận hết thảy tất cả những nam nhân của Đế Quốc, tự nhiên bao gồm cả Hứa Nhạc trong đó!
Đỗ Thiếu Khanh hờ hững nhìn Lý Phong đang ngồi trong bục khách mời trước mặt mình, nói:
- Thời điểm khi mà ta muốn ra tay giết hắn, chính là do cậu đích thân ngăn cản lại. Hiện tại cậu nên biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào chứ?
- Hiểu rồi!
Lý Phong trầm ngâm trong chốc lát, mới gật đầu hồi đáp.
Đỗ Thiếu Khanh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào gã Thượng tá trẻ tuổi thân mình còn cao hơn chính mình cả một cái đầu, bình thản nói:
- Ta cùng với bộ đội của ta sẽ ngay lập tức phải xuất phát đi tiền tuyến rồi. Chuyện tình lần này cậu phải gánh vác hoàn toàn trách nhiệm. Nếu như Hứa Nhạc vẫn còn tiếp tục sống sót, vậy thì cậu đã thiếu ta một cái mạng!
Lý Phong lại trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại nói ra hai chữ khi nãy:
- Hiểu rồi! Nếu như có người nào đó nghĩ muốn cứu hắn ra, hoặc là nếu hắn dám can đảm vượt ngục, tôi sẽ đích thân giết chết hắn.
o0o
Kỳ thật còn có rất nhiều chuyện tình mà mãi cho đến bây giờ Lý Cuồng Nhân cũng không cách nào hiểu nổi được. Ví dụ như là cái tên gia hỏa đã cùng chính mình cùng ăn cùng uống cùng ngủ nghỉ kia, như thế nào lại có thể là một người Đế Quốc trời sinh tàn nhãn ác độc được. Ví dụ như là vì cái gì mà sau khi tiểu cô biết rõ ràng Hứa Nhạc là người Đế Quốc rồi, mà lại vẫn như cũ thể hiện ra thái độ kịch liệt đến như thế?
Sau khi rời khỏi Tòa nhà Nghị Viện tiến vào khu trung tâm chỉ huy lục quân, Lý Phong đứng ở đầu hành lang, hai tay chắp lại sau lưng, dáng người thẳng tắp sừng sững đứng đó như một bức tường theo, ngăn cản lại tất cả những gã quân nhân sĩ quan có ý đồ muốn tiến vào trong cái hành lang này. Bởi vì bên trong cái gian văn phòng ở ngay sau lưng hắn kia, tiểu cô của hắn cùng với vị phụ thân vương bát đản của hắn đang tiến hành một buổi nói chuyện tuyệt đối không thể bị bất luận kẻ nào nghe được.
- Anh hẳn là người hiểu rõ ràng nhất, nếu như bên trong Liên Bang chỉ còn lại một người duy nhất không quan tâm đến chuyện Hứa Nhạc có phải là người Đế Quốc hay không, vậy thì người đó khẳng định chính là em!
Bên trong gian văn phòng kia, Giản Thủy Nhi gỡ xuống cái mũ trùm đầu sáng màu của chiếc áo khoác thể thao, hướng về phía người anh họ đang ngồi sau bàn làm việc, bình tĩnh nói. Mái tóc màu đen thanh tú giống hệt như một suối nước chảy quanh co xuống đầu vai của cô nàng. Cặp mắt cô nàng vẫn như cũ sáng ngời như là một mặt hồ mùa thu, chỉ có điều lúc này bên trong cái hồ nước mùa thu kia đã ẩn chứa rất nhiều những tình tự vô cùng phức tạp, còn có sự kiên định mạnh mẽ nữa.
Tướng quân Lý Tại Đạo mới từ bên Dinh thự Tổng Thống quay về đâu, nhìn thấy mái tóc đen dài suôn mượt chảy xuống bên kia, chẳng biết vì sao chợt vô cùng tự nhiên nhớ tới, năm đó khi cô nàng nha đầu này kiên định quyết tâm rời khỏi Phí Thành, cũng đã đem mái tóc dài màu đen kia cắt xuống, đồng thời nhuộm lên một màu tím quỷ dị. Phảng phất cũng chính là cái bộ dáng hình ảnh này, trên khuôn mặt từ nhỏ cho đến lớn cũng đều luôn luôn thanh tú động lòng người, lúc nào cũng mang theo một nụ cười ngọt ngào sáng lạn. Nhớ lại năm xưa, chính là cô nàng này không ngừng chạy theo chính mình chơi đùa khắp nơi bên cạnh bờ hồ tại Phí Thành, miệng không ngừng cười vang hô lớn Tại Đạo ca ca, Tại Đạo ca ca…
Thời gian mười mấy năm chỉ trong chớp mắt đã trôi qua, bản thân ông ta cũng đã không còn là cái vị giáo viên quân sự trung niên chất phác vừa mới kết hôn nữa, mà cô nàng nha đầu muội muội lúc nào cũng chơi đùa bên cạnh mình năm xưa hiện tại cũng đã biến thành một cô cái thần tượng quốc dân Liên Bang được toàn bộ Liên Bang sủng ái. Càng quan trọng hơn nữa chính là, cũng giống hệt như tất cả những cô con gái sau khi lớn lên vậy, tâm tư đã rất nhanh rời khỏi gia đình của chính mình, có chút khiến cho người ta tiếc nuối vô cùng, mà quẳng ném toàn bộ về phía người yêu thương ôm ấp của chính mình.
- Chính là bởi vì hắn là vị hôn phu của em hay sao?
Lý Tại Đạo chậm rãi thu hồi lại ánh mắt, nhìn xuống mớ văn kiện trên bàn giấy của mình, nhẹ giọng nói:
- Em đừng quên rằng, Hứa Nhạc chính là đệ tử của tiểu thúc, cũng chính là tiểu bối mà phụ thân khi còn sống thích nhất. Anh đối với hắn cũng chẳng có bất cứ ý kiến cá nhân nào cả. Nhưng mà hắn lại là người Đế Quốc, tất cả những cái quan hệ cá nhân này liền không còn tồn tại nữa. Những cái tình cảm nam nữ hoặc là hôn ước lén lút gì đó giữa em cùng với hắn, nói như vậy cũng không còn tồn tại gì nữa.
- Cái mà em muốn nói đến cũng chẳng quan hệ gì đến chuyện hôn ước cả!
Giản Thủy Nhi nhẹ nhàng tiến về phía trước mấy bước, trầm mặc một lát sau mới mở miệng nói:
- Em không quan tâm đến chuyện hắn là người Đế Quốc, chính là bởi vì bản thân chính em cũng có một nửa huyết thống là người Đế Quốc!
Nghe thấy câu nói đó, mấy đầu ngón tay đang cầm bút điện tử của Lý Tại Đạo nhất thời cứng ngắc lại, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô em họ, lạnh giọng hỏi:
- Em nghe được mấy thứ tầm xàm bá láp này từ nơi nào vậy?
- Đây chính là sự thật, có đúng không?
Giản Thủy Nhi cũng không có trở lời câu hỏi của ông ta.
Vẻ mặt Lý Tại Đạo không một chút biểu tình nhìn chằm chằm Giản Thủy Nhi, trầm mặc một khoảng thời gian rất dài, sau đó mới nói:
- Phụ thân đã từng nói qua, mẫu thân của em hẳn là con gái của vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm của Đế Quốc. Nói cách khác, ông ngoại của em chính là sư phụ của phụ thân, anh hkoong cho rằng cái quan hệ gia đình này cần phải được đặc biệt chú ý cho lắm.
- Nhưng chung quy vẫn là người Đế Quốc!
Giản Thủy Nhi quật cường nói.
Bàn tay Lý Tại Đạo đập một cái thật mạnh xuống mặt bàn, cây bút điện tử trong tay ông ta nhất thời gãy ra làm đôi, thanh âm lạnh lùng khiển trách van lên:
- Em đừng quên rằng em chính là họ Lý! Chảy xuôi trong thân thể của em chính mà dòng máu của Phí Thành Lý Gia! Cho dù có là tiểu thúc đi chăng nữa, thì cũng sẽ luôn tôn trọng cùng với kính sợ dòng họ của ông ta. Em cần phải giữ gìn sự tôn nghiêm của cái gia tộc này, chứ không phải là nghĩ đến những chuyện tình vớ vẫn đó!
Bên trong gian văn phòng nhất thời biến thành một mảnh tĩnh mịch, trải qua một lúc trầm mặc rất lâu sau đó, Giản Thủy Nhi mới thong thả cài lại dây kéo của cái áo khoác thể thao trên người mình, nhẹ giọng nói:
- Em hiểu rồi, chẳng qua là anh có thể nào nói cho em biết, anh vì cái gì lại có thể đoán ra được Hứa Nhạc là người Đế Quốc hay không?
Cái câu hỏi này cũng chính là sự thắc mắc của rất nhiều người khác trong Liên Bang. Lý Tại Đạo tại thời điểm này vạch trần ra thân phận là người Đế Quốc của Hứa Nhạc, đã trực tiếp khiến cho thế cục chính trị của Liên Bang đột nhiên hoàn toàn biến đổi. Một đám lão nhân của các đại gia tộc đang mắt lạnh nhìn thế cục diễn biến kia, lần này đã bị một hồi cuồng phong bạo vũ đánh thẳng vào người khiến cho ứng phó không kịp. Sau khi bọn họ tỉnh thần lại, thì cái điểm quan trọng nhất đồng thời cũng khó có thể lý giải nổi nhất trong lần chuyển biến khủng bố này, chính là câu hỏi đó.
Thậm chí là ngay cả Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông cũng đều không rõ làm thế nào mà Lý Tại Đạo lại có thể ở bên trong một mảnh hư vô tìm ra được một tia hy vọng như thế, ở bên trong cái cục diện bàn cờ hỗn độn khó hiểu này tìm ra được một nước đi mạnh mẽ sắc bén như thế. Chỉ là căn cứ vào sự tôn trọng, thậm chí là mơ hồ kính sợ đối với Lý Tại Đạo, cho nên bọn họ cũng không có mở miệng hỏi rõ ràng mà thôi.
Sau khi trầm mặc một lúc khá lâu, Lý Tại Đạo mới nhàn nhạt nói:
- Trước khi phụ thân lâm chung, cũng đã từng nói qua với ta, tiểu thúc hiện tại vẫn còn sống. Anh nghĩ em hẳn là cũng biết chuyện tình này rồi.
Giản Thủy Nhi khẽ gật đầu một cái:
- Cái này thì có thể nói được cái gì?
- Tiểu thúc mãi cũng không có xuất hiện ngăn cản chuyện em cùng với Hứa Nhạc đính hôn với nhau. Như vậy điều này sớm đã phủ định đi một mối nghi ngờ của rất nhiều người, bao gồm cả anh ở trong đó…
Lý Tại Đạo bình tĩnh giải thích:
- Đó chính là Hứa Nhạc tuyệt đối không phải là con riêng của tiểu thúc.
- Cho tới bây giờ em cũng chưa từng bao giờ nghĩ qua điểm này cả.
Giản Thủy Nhi nhẹ nhàng nhún nhún vai mấy cái.
- Nhưng mà anh đã từng nghĩ tới, hơn nữa anh tin tưởng chắc chắn rằng Hoàng đế Đế Quốc, còn có vị Công chúa Điện hạ vĩ đại kia của Đế Quốc khẳng định là cũng đã nghĩ như thế.
- Cáo này có gì quan trọng sao?
- Phi thường quan trọng!
Lý Tại Đạo nhẹ nhàng buông đoạn bút điện tử trong tay mình xuống, lấy ra một cái khăn tay cẩn thận lau chùi mấy ngón tay của chính mình, nói:
- Bởi vì chuyện này cùng với loại lực lượng thần bí bên trong cơ thể của Hứa Nhạc kết hợp lại cùng một chỗ với nhau, liền có thể thuyết minh được rất nhiều sự tình.
- Cái loại lực lượng thần bí được gọi là chân khí này chính là đến từ Đế Quốc, nhưng thậm chí là ở trên lãnh thổ Đế Quốc đi chăng nữa, thì cũng chỉ có những người thuộc Hoàng tộc Đế Quốc hoặc là thuộc phủ Đại Sư Phạm mới có thể tu luyện thành mà thôi. Vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm đã từng Đế Quốc chạy vào bên trong Liên Bang, ở trong hàng tỷ tỷ người mới có thể tìm ra được hai người là phụ thân và tiểu thúc là có thể luyện thành cái loại năng lực thần kỳ này.
- Bản thân anh cũng không được di truyền cái loại năng lực thần kỳ này, thậm chí là cả Lý Phong cũng vậy, cũng cần phải thông qua một vài thủ đoạn y học cùng với vật lý, mới có thể khiến cho thân thể mình sản sinh ra loại lực lượng này. Cho nên anh rất khó có thể tin tưởng rằng, tiểu thúc lưu lạc đến tận Đông Lâm, ở bên trong một gian cửa hàng sửa chữa điện tử đơn sơ kia, liền cứ như vậy tùy tiện mà phát hiện ra được một gã thiếu niên thiên tài thích hợp tu luyện cái loại năng lực này.
- Những người có huyết mạch của Phí Thành Lý Gia mới có thể tu luyện ra được chân khí, cái này là một điều kiện có xác suất cực kỳ thấp, đại khái cũng chỉ có tỷ lệ một phần vạn mà thôi. Tiểu thúc lại có thể đúng dịp như vậy phát hiện ra được Hứa Nhạc, xác xuất của chuyện này cũng lại rất nhỏ, cũng chỉ có một phần vạn mà thôi.
Lý Tại Đạo nhìn chằm chằm về phía Giản Thủy Nhi, bình tĩnh nói:
- Dựa theo những khái niệm tính toán theo toán học mà nói, những sự kiện có xác suất thấp vẫn có khả năng xảy ra, nhưng mà hai sự kiện có xác suất thấp như vậy cùng lúc xảy ra trên cùng một chỗ, thì cái xác suất đó lại càng nhỏ hơn, nhỏ hơn rất rất nhiều lần… Chúng ta có thể xem cái xác suất đó gần như là bằng 0 cũng được. Cũng chính là nói, cái sự kiện đó căn bản là không có khả năng phát sinh được.
- Bên trong một cái góc khuất nào đó của vũ trụ có thể có một gian hàng sửa chữa điện tử, bên trong một cửa hàng sửa chữa điện tử bình thường cũng có thể có được một gã đệ tử thiên tài. Nhưng mà cái sự thiên tài như là Hứa Nhạc vậy, thì khẳng định là phải có một nguyên nhân logic nào đó bên trong.
- Đáp án có thể giải thích cho năng lực của Hứa Nhạc cũng chỉ có hai cái mà thôi, thứ nhất, chính là trên người của hắn chảy xuôi dòng máu của Lý Gia chúng ta, bằng không, như vậy hắn nhất định chính là Hoàng tộc của Đế Quốc!
Bên trong gian văn phòng lại một lần nữa lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Trải qua một khoảng thời gian rất lâu dài sau đó, Giản Thủy Nhi mới khó có thể tin nổi mà lắc lắc đầu, cặp mày nhíu lại, mang theo vẻ mặt không thể nào tin nổi, hỏi:
- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ anh chỉ bằng vào mấy cái dự đoán kia, liền nhận định hắn là người Đế Quốc hay sao?
- Hai chữ dự đoán này em dùng rất chính xác…
Lý Tại Đạo mỉm cười trả lời:
- Anh quả thật chính là dự đoán mà thôi. Nhưng mà sự thật cuối cùng đã chứng minh rằng anh đã dự đoán đúng!
- Nói như vậy, tương đương chính là do em đã vạch trần thân phận của hắn? Một phen đẩy hắn vào tử vong sao?
Thần sắc Giản Thủy Nhi phi thường ảm đạm, miễn cưỡng nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía người anh họ đang ngồi sau bàn làm việc, hạ giọng nói:
- Tại Đại ca ca, tuy từng nghe đồn rằng cái vị phụ thân kia của em cực kỳ lãnh huyết vô tình, bất cứ chuyện gì cũng đều không thèm quan tâm tới. Nhưng mà em thật sự muốn biết, một khi ông ta đã còn sống, anh có thể nào lo lắng lần này ông ta sẽ làm ra những chuyện gì hay không?
Nói xong những lời nào, Giản Thủy Nhi kéo cái mũ áo khoác thể thao của mình lên, che khuất dung nhan, xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng đã đóng chặt một hồi khá lâu, tâm tình của Lý Tại Đạo trở nên cực kỳ phức tạp. Ông ta biết lần này có lẽ là lần cuối cùng cô em họ thân yêu gọi mình là Tại Đạo ca ca… Còn riêng đối với vị tiểu thúc khủng bố tựa hồ như không chuyện gì không thể kia, ông ta tự nhiên là có sự cảnh giác cần thiết. Hiện tại phụ thân đã rời khỏi thế gian này rồi, ai có thể dám nói nắm chắc có thể chiến thắng được cái gã cường giả khủng bố không thích làm sự theo quy củ còn lại duy nhất của Phí Thành Lý Gia kia nữa cơ chứ?
Về tổng thể chuyện tình này, thật ra vẫn còn có một vài chi tiết quan trọng mà bản thân ông ta cho đến bây giờ nghĩ mãi vẫn không hoàn toàn hiểu rõ ràng: Tiểu thúc hẳn là đã biết rõ Hứa Nhạc chính là Hoàng tộc Đế Quốc, cho nên mới có thể lựa chọn dừng lại ở trên cái khỏa Tinh cầu quặng mỏ Đông Lâm hoang vu buồn chán kia lâu đến như thế. Nhưng mà tiểu thúc dựa vào cái gì mà biết được cái sự thật này? Dựa vào một vài an bày của phụ thân trước khi chết, mơ hồ có thể chứng minh được rằng phụ thân cũng đã biết rõ ràng nội tình bên trong. Nhưng mà ông ta vì cái gì mà mãi vẫn không hề để ý đến chuyện này chứ? Thậm chí còn có ý đồ để cho Hứa Nhạc làm con rể của Phí Thành Lý Gia nữa! Hứa Nhạc đến tột cùng là con trai ruột của Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa hay là hậu đại của vị Thân vương điện hạ đã chết trong tràng nội loạn năm xưa kia?
Mãi một lúc thật lâu sau đó, Lý Tại Đạo mới thu hồi lại ánh mắt của mình, từ trong ngăn kéo lấy ra một câu bút điện tử mới, tiếp tục tiến hành công việc của chính mình. Tất cả những chuyện này hiện tại đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì cái gã thanh niên kia đã sắp sửa chết đi.
o0o
- Hứa Nhạc chính là đứa con trai duy nhất còn sống của Phụ hoàng, là đệ đệ ruột của ta!
Lúc này Hoài Thảo Thi đang ngồi trên một cái ghế đá du khách đặt giữa Quảng trường Hiến Chương của Liên Bang. Ánh mắt nàng ta khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm về phía pho tượng đồng cổ lão ở ngay trước mặt mình cùng với một pho tượng đồng mới hơn ở xa xa đằng kia. Thân là vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc thanh danh hiển hách chấn động toàn bộ vũ trụ, không ngờ lại có cơ hội xâm nhập sâu vào trong trung tâm của Liên Bang, có thể gần gũi như thế mà quan sát pho tượng của Tiểu tổ năm người cùng với Quân Thần Lý Thất Phu của Liên Bang. Có thể tưởng tượng ra được sâu trong nội tâm của nàng ta sinh ra những tình tự quái dị phức tạp đến thế nào. Nhưng mà giờ phút này đây, toàn bộ cảm xúc của nàng đều đặt lên trên người cái tên gia hỏa nghe nói là đã bị giam giữ bí mật ở một nơi nào đó trong Đặc khu Thủ Đô rồi.
Còn gã trung niên Đại Sư Phạm Đế Quốc, trên người mặc một kiện quần áo mùa đông hàng hiệu đắt tiền nhất của Liên Bang, lúc này đang ngồi ngay bên cạnh Hoài Thảo Thi. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào pho tượng khổng lồ chính giữa quảng trường cùng với đám bồ câu mập mạp, quan sát biểu tình của đám du khách cuối mùa thu đi lại trên quảng trường, trong ánh mắt lại tràn ngập sự kích động cùng với cảm khái, trong miệng thì liên hồi lẩm bẩm cái gì mà cả đời này sống thật sự không uổng phí, hay là nguyện vọng cuối cùng của đời mình chính là được thăm quê nhà của Tịch Lặc này nọ…
Hai người này mặc dù đang ngụy trang thành hai thành viên bình thường của Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc theo chân sứ đoàn đàm phán đến viếng thăm Thủ Đô Tinh Quyển, thế nhưng quả thật cũng không cần phải đi theo Mộc Ân cùng với đám người của Chính phủ Liên Bang tiến hành một loạt những buổi nói chuyện hư tình giả ý gì đó. Các cơ cấu Chính phủ Liên Bang có liên quan lại cũng phi thường nguyện ý hướng tới đám người dã man thô kệch bên phía Tinh vực Tả Thiên này mà khai mở ra một chút những cảnh quan xinh đẹp cùng với lịch sử sáng rọi của Liên Bang. Đương nhiên, mỗi một thành viên của sứ đoàn Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc này, hiện tại cũng đều nằm dưới sự định vị trực tiếp tức thời của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, bên người không biết có bao nhiêu gã nhân viên Bộ Tình Báo cải trang làm dân thường giám sát chặt chẽ cả ngày lẫn đêm.
Ánh mắt của Đại Sư Phạm thoáng liếc nhìn về khuôn mặt tràn ngập vẻ nặng nề của Hoài Thảo Thi, đột nhiên đưa tay chỉ về phía một cặp tình nhân trẻ tuổi của Liên Bang đang rượt đuổi nhau trên bãi cỏ mùa thu phía xa xa, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Từ bề ngoài mà nhìn, thật sự không cách nào nhìn ra được, ở sau gáy của những người này không ngờ đều có một con chíp vi mạch nhân thể cực nhỏ. Xem ra những người Liên Bang thật sự đã quen thuộc với cuộc sống lúc nào cũng mang theo một sợi dây xích chó rồi. Cái này cũng giống như là những người Đế Quốc chúng ta quen thuộc với cuộc sống chịu sự khống chế của Hoàng tộc rồi. Về mặt bản chất thì chẳng có gì khác biệt nhau cả.
Một cái mũ trùm đầu mùa đông to lớn sang quý che khuất đi khuôn mặt tuấn mỹ không chút giống người bình thường của gã trong niên nhân này, lại một phen đem thanh âm của hắn biến thành có chút trầm ổn hơn bình thường. Ngay sau đó hắn lại có chút quẫn bách, rất nhanh nói:
- Về chuyện lần trước, ta thật sự là xin lỗi. Quả thật ta cũng không ngờ được quan hệ giữ hai người các cháu lại là như vậy, suýt chút nữa đã gây ra đại họa rồi.
Bởi vì nơi này chính là mảnh đất trung tâm của Liên Bang, bọn họ biết rất rõ ràng ở mỗi một góc khuất nơi đây, thậm chí ngay cả bên trong không khí cũng đều tràn ngập Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, mà cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia, theo truyền thuyết chính là không chuyện gì không thể làm, không điều gì không biết, rất rõ ràng là có thể nghe hiểu được ngôn ngữ Đế Quốc, cho nên cuộc nói chuyện bên trên băng ghế đá nghe qua có vẻ đặc biệt hàm hồ cùng với giản đơn. Chẳng qua là Hoài Thảo Thi cũng có thể hiểu được cái gã cậu điên khùng này của mình đang xin lỗi vì cái gì.
Thời điểm khi mà chiếc Phi thuyền Chiến hạm vận chuyển vừa mới rời khỏi căn cứ chuyển tiếp trên Cựu Nguyệt, sắp sửa đáp xuống Tinh cầu S1, Đại Sư Phạm cũng đã từng biểu đạt ra lời giải thích cùng loại như thế này. Đối với cái gã Đại Sư Phạm điên cuồng, dám can đảm lấy danh nghĩa tình yêu cùng hòa bình, còn có văn học nghệ thuật để mà bắt cóc Công chúa Điện hạ Đế Quốc, hơn nữa lại còn có ý đồ sử dụng xuân dược để mà ép buộc nàng ta cùng với Hứa Nhạc quan hệ với nhau như hắn mà nói, một lời xin lỗi sâu nặng mà lại dài dòng như thế này, thật sự là một chuyện tình phi thường hiếm thấy. Mà cũng có thể là bởi vì sự khủng bố của cái chuyện tình kia, khiến cho mặc dù là một kẻ điên khùng như hắn, cũng có thể hiểu được đó điên cuồng sau lầm đến mức nào.
Hoàng tộc Đế Quốc cùng với phủ Đại Sư Phạm Đế Quốc không hề nghi ngờ gì chính là hai thế lực thấu hiễu rõ ràng nhất đối với chân khí Bát Đạo bên trong vũ trụ này, còn hơn xa bên phía Phí Thành Lý Gia không biết bao nhiêu lần. Cho nên ngay sau khi Hứa Nhạc bị bắt giữ lên Thiên Kinh Tinh, từ Hoàng đế Đế Quốc cho đến Hoài Thảo Thi, kể cả Đại Sư Phạm nữa, căn bản không cần phải ngẫm nghĩ, cũng liền theo lẽ thường đương nhiên cho rằng Hứa Nhạc chính là con trai riêng của Nạp Tư Lý!
Mãi cho đến khi cái tin tức Hứa Nhạc cùng với Giản Thủy Nhi đính hôn với nhau truyền sang Đế Quốc, Hoàng thất Đế Quốc mới phát hiện ra rằng chính mình đã phạm phải một cái sai lầm phi thường lớn rồi. Vị Đại Sư Phạm lại càng quẫn bách, hổ thẹn cùng với sợ hãi mỗi khi nghĩ đến chính mình đã từng có ý đồ để cho hai chị em ruột phát sinh quan hệ nam nữ vì mục đích hòa bình của vũ trụ. Hoài Thảo Thi thì lại ngơ ngẩn cùng với kinh hãi khi nghĩ đến chuyện mình đã để cho đứa đệ đệ ruột của chính mình ở trước mặt mình một thời gian dài mà không nhận ra, hơn nữa lại còn từng ra lệnh giết chết nó nữa, cuối cùng thì lại để nó cứ như vậy mà chạy trở về Liên Bang!
Bên trong Tòa nhà Nghị Viện đồ sộ đột nhiên đi ra một đám người đông đảo, sau đó chậm rãi men theo cái bậc thềm đá dài dằng dặc mà đi xuống. Sứ đoàn của Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc đã hoàn thành xong chuyến viếng thăm hữu nghị đến Tòa nhà Nghị Viện lần này. Song phương đã tiến hành trao đổi ý kiến lẫn nhau, Mộc Ân tiên sinh cùng với các thành viên sứ đoàn cực kỳ thịnh tình khen ngợi sự nhiệt tình tiếp đãi của bên phía Chính phủ Liên Bang đối với sứ đoàn, đồng thời tỏ vẻ là chính mình đã bị khí tức tự do dân chủ của Liên Bang khắc sâu vào trong tâm khảm, ngày sau nhất định sẽ đem một chế độ dân tuyển tốt đẹp hoàn mỹ như thế mà triển khai ra toàn bộ Tinh vực Tả Thiên.
Hai người Hoài Thảo Thi từ trên băng ghế đá đứng dậy, hướng về phía bên dưới thềm đá dày dằng dặc kia đi tới, đứng ngay bên dưới đám người kia. Hoài Thảo Thi chú ý đến một cái gật đầu nhẹ nhàng phi thường mơ hồ của Mộc Ân, có thể xác định được bên phía Liên Bang cuối cùng cũng đã đáp ứng cái thỉnh cầu kia của bọn họ, ánh mắt phảng phất nheo lại một chút. Trong lòng nàng ta im lặng thầm nghĩ, cuối cùng vẫn có được một chút cơ hội thành công.
o0o
Một đoàn xe chậm rãi tiến nhập vào bên trong Đại viện Tây Sơn vốn được canh gác cực kỳ sâm nghiêm.
Mộc Ân tiên sinh, từ sau khi tiến vào Thủ Đô Tinh Quyển, vì tránh gặp phải những rắc rối không cần thiết đến từ Cục HTD của Liên Bang, nên đã chấp nhận từ bỏ những bộ áo khác da thú sang quý của mình, mặc một bộ quần áo sang trọng bình thường trong Liên Bang. Lúc này ông ta đang mang theo vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, tiến vào bên trong căn biệt thự độc lập kia, phía sau cũng chỉ có hai gã nhân viên sứ đoàn cùng đi theo mà thôi.
Đây là một lần an bày hành trình hoàn toàn nằm ra ngoài kế hoạch đã định sẵn. Bên phía Chính phủ Liên Bang mặc dù đã cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng mà Mộc Ân mãi vẫn khăng khăng rằng Thượng tá Hứa Nhạc tuy là đã được chứng thực không thể chối cãi rằng bên trong từng mỗi sợi chân lông của hắn đều đang chảy xuôi dòng máu dơ bẩn của Hoàng tộc Đế Quốc, nhưng mà dù sao giữa hai người bọn họ cũng đã từng có một đoạn tình cảm bằng hữu chiến đấu kiên định không thể phá vỡ, cho nên hy vọng bên phía Chính phủ Liên Bang hãy tôn trọng sự nghĩa khí của nam nhân Tinh vực Tả Thiên.
Sự tranh chấp giữa hai bên đến cuối cùng suýt chút nữa đã lâm vào tử cục, nhưng mà Mộc Ân đột nhiên lại hạ lời thỉnh cầu xuống một bậc, nói rằng cho dù không thể đích thân tiến vào nhà giam quân sự thăm hỏi Hứa Nhạc lần cuối cùng, thì cũng muốn được cho phép chính mình đích thân đ thăm hỏi một chút Trâu Úc phu nhân. Dù sao đi nữa, thì căn cứ theo những truyền thống cùng với tập tục tốt đẹp bên Tinh vực Tả Thiên, thì hướng về phía người vợ góa của cố nhân biểu đạt sự ai điếu, cũng là một quyền lợi thần thánh không thể nào xâm phạm được.
Thật ra mà nói, các cơ cấu tương quan của Chính phủ Liên Bang quả thật đối với phong tục tập quán của Đế Quốc thật sự hiểu biết rất ít, cho nên khi đối mặt với những từ ngữ như là sự nghĩa khí của nam nhân Tinh vực Tả Thiên, truyền thống, tập tục gì gì đó mà Mộc Ân không ngừng miệng nhắc tới, bọn họ quả thật cũng không có cách nào từ chối được, cho nên đành phải chấp nhận thỉnh cầu.
o0o
Bên trong thư phòng của Trâu Úc trên tầng hai.
Trâu Úc khẽ nhíu mày nhìn về phía ba người Đế Quốc đang đứng trước mặt mình, phi thường nghi hoặc khó hiểu, vì cái gì đối phương lại kiên trì muốn tới thăm hỏi chính mình như thế. Vợ góa của Hứa Nhạc sao? Cái tên gia hỏa kia vẫn chưa chết mà? Mà quan trọng nhất chính là, bản thân mình từ lúc nào lại biến thành kẻ mà trong miệng vị Mộc Ân tiên sinh này nói: Người yêu mà Hứa Nhạc dọc theo con đường trốn chết thảm thiết khỏi Thiên Kinh Tinh cũng mãi luôn ghi khắc trong lòng, cùng với… mẹ ruột của con trai hắn?
- Mời các vị ngồi!
Trâu Úc lễ phép ra hiệu mời ba người kia ngồi xuống. Trên thực tế đây cũng là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy một người Đế Quốc còn sống ngoài đời như thế này, cảm xúc cũng khó tránh khỏi có chút khác thường. Hơn nữa nàng cũng không biết mình nên dùng loại thức uống gì để mà chiêu đãi đối phương nữa.
Vẻ mặt Mộc Ân tiên sinh vô cùng phức tạp liếc mắt nhìn Hoài Thảo Thi một cái. Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không biết rõ ràng ngày hôm nay đến đây đến tột cùng là vì việc gì nữa.
Trâu Úc cực kỳ nhạy cảm thông qua vẻ mặt của Mộc Ân mà phát hiện ra được, hóa ra cái gã nam nhân thanh niên gầy yếu không chút bắt mắt kia, địa vị hóa ra còn cao hơn Mộc Ân nữa. Chỉ là vị Mộc Ân tiên sinh này chính là người dẫn đoàn của Sứ đoàn Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc đi thăm viếng Liên Bang lần này, vậy thì cái gã nam nhân thanh niên gầy yếu kia đến tột cùng là ai? Còn có cái gã nam nhân trung niên đội mũ trùm đầu kia nữa, vì cái gì lại thiếu lễ phép như vậy, chưa được sự đồng ý của chủ nhân nàng, đã chạy loạn khắp nơi bên trong thư viện riêng của chính mình như vậy?
Đại Sư Phạm lúc này đang đứng bên cạnh giá sách đột nhiên xoay người nhìn lại, gỡ xuống cái mũ trùm đầu, mỉm cười lễ phép cúi đầu chào Trâu Úc một cái. Sau đó hắn quay sang Hoài Thảo Thi, dùng khẩu hình nói một câu nói không phát ra thanh âm:
- Vị tiểu cô nương xinh đẹp này không ngờ xinh đẹp không kém chút nào cô em gái cùng mẹ khác cha lưu lạc tại Phí Thành kia của cháu cả! Xem ra vị Thái tử Điện hạ kia của chúng ta thật là có diễm phúc a!
Hoài Thảo Thi liếc nhìn một cái đã hiểu rõ được những lời này của Đại Sư Phạm, nhưng nàng cũng chẳng có bất cứ phản ứng gì, chỉ là vẻ mặt không một chút biểu tình, đưa tay vào trong túi áo, lấy ra mấy tờ giấy nhỏ, cực kỳ bí mật đưa tới trước mặt của Trâu Úc.
Trâu Úc lúc này đã bị khuôn mặt xinh đẹp tuấn mỹ cùng cực của gã nam tử trung niên Đế Quốc kia khiến cho chấn động không nói nên lời, lúc này thấy có người đưa giấy đến trước mặt mình, liền theo bản năng cúi đầu nhìn xuống. Ngay sau đó nàng ta liền bị những dòng chữ Liên Bang viết trên mấy tờ giấy nhỏ đó khiến cho chấn động suýt chút nữa đã kêu lên thành tiếng.
Trên ba tờ giấy kia có viết ba hàng chữ đơn giản:
- Ta tên là Hoài Thảo Thi!
- Hứa Nhạc là đệ đệ ruột của ta!
- Cô có thể một phen đem thân phận của ta nói lại cho Chính phủ Liên Bang. Còn nếu như không, như vậy cô có thể trợ giúp tôi nghĩ cách cứu hắn ra!