Gian Khách

Chương 753: Biển sâu đến mức nào (1)

Trước Sau

break
Bên trong gian văn phòng hình bầu dục nhất thời biến thành một mảnh tĩnh mặc. Vẻ mặt của đám quan viên Nội các vô cùng phức tạp nhìn về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ không ai dám nói tiếng nào.

Sự trầm mặc kéo dài một quãng thời gian tương đối lâu dài. Sau đó Tổng thống tiên sinh mới đem cái ống nghe điện thoạt đặt xuống mặt bàn, động tác đặt xuống của ông ta phi thường chậm rãi, nhẹ nhàng, cái ống nghe điện thoại cùng với mặt bàn tiếp xúc với nhau cũng không hề phát ra bất cứ tiếng vang nào cả. Cũng chỉ có phía trên mu bàn tay dày rộng của Tổng thống tiên sinh vẫn cò nổi lên những luồng gân xanh mơ hồ, mới biểu hiện ra cảm xúc phẫn nộ chân thật trong lòng của ông ta vào giờ phút này.

- Lúc trước ở trong tòa nhà đại lâu Bộ Tài Chính, tôi đã từng cùng Thượng tá Hứa Nhạc có một buổi nói chuyện trong khoảng thời gian rất dài… Ngay trước khi tiến vào bên trong cái phiến cánh cửa hợp kim dày nặng kia, đám người của Cục Đặc Cần đã từng có ý đồ ngăn cản tôi theo vào, bởi vì bọn họ lo lắng cho sự an toàn cá nhân của tôi!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đột nhiên nói ra một đoạn lời nói khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn. Trên gương mặt hơi chút ngăm đen của ông ta cũng không có bất cứ cảm xúc nào cả, thanh âm vang lên bên trong gian văn phòng hình bầu dục tĩnh lặng có vẻ đặc biệt trầm thấp vang vọng.

- Lúc đó tôi đã từng chính miệng nói, thời điểm khi mà ngay cả bản thân Thượng tá Hứa Nhạc cũng đều muốn giết chết tôi, như vậy đã thuyết minh rằng, tôi thật đáng chết!

Hai tay Mạt Bố Nhĩ đặt nhẹ lên trên mặt bàn, hai bờ vai dày rộng của ông ta vẫn ổn định nhẹ nhàng giống như bình thường trước đây vậy, trên mặt lại hiện ra một nụ cười phức tạp, không biết là đang tự giễu hay là đang trào phúng ai đó:

- Hiện tại nhớ lại cái câu nói này, cái chuyện chê cười này đại khái thật chẳng buồn cười chút nào cả!

Tổng thống tiên sinh mệt mỏi vươn tay phải lên phẩy phẩy mấy cái, đám quan viên Chính phủ bên trong gian phòng họp hình trứng này hiểu ý, qua loa báo cáo nhanh lại tình huống về buổi tập kích ám sát xảy ra vào cuối buổi chiều bên trong Tòa án Quân sự, sau đó rất nhanh lũ lượt rời đi.

Sau khi vị quan viên cuối cùng rời đi, Chủ nhiệm Văn phòng Tổng thống Bố Lâm chợt đẩy cánh cửa giả cổ nặng nề của gian phòng họp bước vào. Biểu tình hắn ta phi thường phức tạp nhìn về phía bóng dáng mỏi mệt vô cùng của Tổng thống tiên sinh, do dự một lát sau, mới tiến lại gần, nhẹ giọng báo cáo:

- Tổng thống tiên sinh, vừa rồi mới nhận được bản báo cáo điều tra dân ý của Tổng tuyển cử lần này, tỷ lệ phần trăm ủng hộ ngài vẫn còn rất cao, vượt qua đến…

Lời của hắn ta còn chưa có nói xong, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã đứng thẳng thân thể lên, dùng sức huy động mạnh hai cánh tay của mình. Cái thanh âm hùng hậu mê người bình thường trong diễn thuyết cực kỳ thu hút người khác, vào thời khắc này, trong khoảnh khắc đã biến thành đặc biệt điên cuồng, chói tai vô cùng:

- Dân ý, dân ý, dân ý! Mấy cái thứ này có tác dụng cái quái gì?

Tổng thống tiên sinh ngay lập tức phát giác ra sự thất thố khó có thể kềm chế nổi của chính mình. Ông ta thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới mang theo biểu tình bình tĩnh, vỗ vỗ nhẹ bả vai của Chủ nhiệm Bố Lâm, sắc mặt lúc này đã tràn ngập nỗi khiếp sợ, thanh âm trầm thấp, nói:

- Thật xin lỗi, ngày hôm nay tâm tình của tôi thật sự có chút không ổn!

- Không sao cả, tôi hiểu mà!

Chủ nhiệm Bố Lâm cực kỳ miễn cưỡng nở nụ cười mang dáng vẻ an ủi, nhìn theo ánh mắt của Tổng thống tiên sinh, liếc một cái về phía cái ống nghe điện thoại màu hồng nhạt đáng yêu đang nằm trên cái bàn họp giữa phòng. Ông ta thoáng cau mày, nói:

- Tôi lập tức thông báo cho Tổ Tình Báo cắt đứt hoàn toàn quyền hạn liên lạc điện thoại qua lại của Đại tiểu thư!

- Không cần đâu!

Lúc này Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã bình tĩnh trở lại, mệt mỏi phất phất cánh tay, nói:

- Tôi tin tưởng rằng, tiểu tử Hứa Nhạc kia còn có thể sẽ gọi điện thoại đến nữa.

o0o

- Dựa theo thuyết pháp của một vài phương diện nào đó, vị Ủy viên Kim Cầu Đức kia hẳn là nên cùng với bên phía Dinh thự Tổng Thống rất nhanh thành lập liên hệ ngay từ sớm rồi. Chẳng qua cũng không ai biết rõ ràng là giữa bọn họ đến tột cùng là đàm phán, hoặc là nói ký kết thành công những hiệp nghị song phương gì rồi.

Bên trong Hội sở Lưu Phong Pha lúc này đang là một mãnh thanh u tĩnh mặc. Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh chậm rãi đưa ly rượu hồng tửu sang quý lên miệng hớp nhẹ một ngụm, bàn tay thì nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mái tóc hoa râm trên đỉnh đầu chính mình, rụt rè mà lại cực kỳ lễ phép cùng với vị phu nhân đang ngồi đối diện mình tiến hành đối thoại.

- Ngày hôm nay đã vất vả cho ngài rồi!

Thai phu nhân khẽ mỉm cười nhìn vị lão nhân, tựa hồ vô cùng tùy tiện nói một câu:

- Từ sau khi Bái Luân tiên sinh bất hạnh rời khỏi chúng ta, những trách nhiệm quan trọng cần ngài gánh vác quả thật là rất nhiều, ngài cũng nên bảo trọng tốt thân thể một chút.

Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh chợt nở nụ cười mang theo ý tứ hàm xúc khó hiểu. Ông ta biết rất rõ ràng mấy chữ vất vả mà Thai phu nhân vừa nói là đang ám chỉ chuyện gì. Về phần cái tràng nghi thức hoan nghênh tại bên phía sân bay không cảng kia, ông ta chỉ cần sử dụng hai cú điện thoại, liền đã có thể thành công di dời đi sự chú ý của bên phía các cơ cấu trong Chính phủ Liên Bang. Theo một mặt ý nghĩa nào đó mà nói, cái vụ án tập kích ám sát tại Tòa án Quân sự xảy ra ngày hôm nay, cho đến giờ vẫn còn đang bị vây trong sự bảo mật tuyệt đối kia, cùng với ông ta có mối quan hệ vô cùng sâu sắc.

Vị lão nhân này cũng không có biết rõ ràng lắm về chuyện giữa Thai phu nhân cùng với vị Thượng tá tiên sinh khiến cho kẻ khác phải cực kỳ sợ hãi kia đến tột cùng là có sự giao dịch hoặc là nói sự ăn ý đến như thế nào, nhưng mà trên thực tế ông ta cũng không định sẽ hỏi kỹ càng chuyện này. Mỗi một vị đại nhân vật ai nấy cũng đều có những bí mật riêng của chính mình, nhất là khi có liên quan đến những chuyện đại sự như thế này… Nhưng mà những lời nói nhìn qua cực kỳ tùy tiện của Thai phu nhân vừa rồi, lại khiến cho nhịp đập trong trái tim của ông ta nhất thời nhảy lên thêm không ít.

Trầm mặc một khoảng thời gian rất dài, sau đó Tích An tiên sinh mới khẽ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:

- Nhưng mà rất rõ ràng, Tổng thống tiên sinh tựa hồ như thật không hy vọng sẽ giải quyết xong chuyện tình này trước khi Tổng tuyển cử kết thúc thành công.

Căn cứ vào những điều lệ tương quan của Hiến Chương Liên Bang, thì một khi mà Tổng thống của Chính phủ Liên Bang ở trong nhiệm kỳ đương nhiệm của mình bị tử vong ngoài ý muốn, hoặc là bởi vì những nguyên nhân nào đó không thể thực hiện được chức trách của mình, vậy thì chức vị Tổng thống sẽ do Phó Tổng thống Liên Bang đương nhiệm tiếp nhận, mà nếu như Phó Tổng thống Liên Bang xảy ra tình huống như thế, vậy thì sẽ do Phó Chủ tịch Quốc hội đương nhiệm của Ủy ban Quản lý Liên Bang tiếp nhận vị trí.

Phó Tổng thống Bái Luân tiên sinh đã chết dưới họng súng của Thi Thanh Hải, hiện tại trải qua một quãng thời gian quá dài rồi, các thế lực lớn bên trong Liên Bang mãi vẫn luôn cố gắng thúc giục Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh mau chóng hoàn thành cái trình tự thay đổi chức vụ lần này, để cho vị Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh lên tiếp nhận chức vụ Phó Tổng thống Liên Bang, nhưng mà bên phía Dinh thự Tổng Thống mãi vẫn luôn tuyên bố rằng bởi vì nguyên nhân hiện tại tình hình chiến sự tại tiền tuyến đang khốc liệt, cùng với cuộc Tổng tuyển cử Liên Bang đang sắp đến gần, cho nên cái trình tự này sẽ được tạm hoãn lại cho tới sau khi Tổng tuyển cử Liên Bang chấm dứt.

Thai phu nhân tựa hồ như cũng không ngờ được rằng vị chính khách tiên sinh kinh nghiệm thâm hậu, mưu sâu tính kỹ đang ngồi trước mặt mình kia, giờ phút này thế nhưng lại lựa chọn một phương thức trao đổi trực tiếp đến như thế. Sau khi một thoáng ngạc nhiên trôi qua, bà ta thoáng khẽ quay mặt nhìn xuống một cái bàn ăn nào đó nằm trong một góc yên lặng bên dưới tầng trệt của Hội sở, nói một câu mà nội dung nhìn qua hoàn toàn như không chút quan hệ gì với câu chuyện.

- Mấy ngày trước đây, Thượng tá Hứa Nhạc đã ngồi tại cái bàn ăn kia dùng một bữa tối ngon lành…

Thai phu nhân bình tĩnh nhìn xuống cái bàn kia, chậm rãi nói:

- Hiện tại bên trong Liên Bang đang có rất nhiều người thật sự hy vọng hắn có thể bình an ngồi ăn một bữa tối ngon lành phong phú…

Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh bình tĩnh nhấm nháp mớ rượu đỏ sang quý trong ly trước mặt mình, thế nhưng cảm xúc trong lòng lại tuyệt đối không bình tĩnh như biểu hiện bề ngoài của ông ta. Ông ta hiểu rõ ràng vào những lời ám chỉ trong câu nói kia của Thai phu nhân, chỉ là khi nghĩ đến tính khả thi của cái khả năng kia, lại chợt nghĩ đến chuyện hai chân của mình sắp sửa có thể bước chân vào trong cái tòa Dinh thự màu trắng trung tâm toàn bộ Liên Bang kia, mớ rượu đỏ sang quý vô cùng thanh thuần trong ly rượu trên tay ông ta trong khoảnh khắc liền trở nên nồng cháy hơn không biết bao nhiêu lần, vừa vào trong cổ họng liền tạo thành một mảnh nóng cháy.

- Cách đây khoảng vài năm trước, khi mà ta có ý đồ muốn cấp cho tên tiểu tử kia một bài học đắt giá, thế nhưng mà chính bản thân ta lại nhận được một hồi bài học càng đắt giá hơn rất nhiều, đó là bởi vì ở sau lưng của hắn lúc đó đã có hai ngọn núi khổng lồ chân chính, là lão gia tử cùng với Tổng thống tiên sinh.

Thai phu nhân tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Nhưng mà hiện tại lão gia tử đã bỏ chúng ta mà đi rồi, Tổng thống tiên sinh thì lại biến trở thành gã địch nhân lớn nhất của hắn. Ta cảm thấy rất ngạc nhiên, tò mò muốn biết, dưới tình huống thập phần gian nan như thế này, hắn có có thể gây ra được bao nhiêu sức ép, khơi dậy nổi bao nhiêu phong ba? Chẳng qua trong khoảng thời gian mấy ngày gần đây, dựa vào những gì mà hắn thể hiện, ta phát hiện ra rằng, cái năng lực gây ra sức ép cùng với khơi dậy phong ba của hắn, cộng với lòng quyết tâm của hắn, thật sự vượt qua sự tưởng tượng của ta rất nhiều.

Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh lại đưa tay lên xoa xoa một chút mái tóc hoa râm trên vầng trán hồng hào của mình, tinh thế nhấp nháp từng câu từng chữ của Thai phu nhân, cũng như nhấp nháp cảm giác cay nồng nóng bỏng giống như rượu mạnh của ly rượu đỏ sang quý trong tay mình. Ông ta khẽ phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn cực nhỏ, mỉm cười im lặng, trong lòng thì lại suy nghĩa, cái trường phong ba này dậy lên càng lớn thì càng tốt!

o0o

Nằm bên trong một cái bồn tắm bằng sứ trắng sang quý, với những cái chân bằng kim loại chạm khắc hoa văn tinh xảo, tuy rằng về mặt cảm giác cũng không quá mức thoải mái cho lắm, nhưng mà nhìn qua thì tuyệt đối có cảm giác xa hoa. Nhiệt độ của nước trong cái bồn tắm lớn kia vô cùng nóng bỏng, bốc lên từng luồng nhiệt khí tràn ngập…

Tay phải Hứa Nhạc bưng nhẹ một ly rượu đỏ sang quý, hơn phân nửa thân thể đang ngâm nhẹ trong bồn nước nóng, làn da thế nhưng lại không có một chút dấu vết nóng đỏ nào cả. Tất cả những sự mỏi mệt rất nhanh đã theo những lỗ chân lông đang nở lớn kia mà rất nhanh tiết hết ra ngoài. Hắn hớp nhẹ một ngụm rượu đỏ, thân thể lại khẽ chìm xuống mặt nước thêm vài phần nữa, nhịn không được phát ra một tiếng thở dài vô cùng thỏa mãn.

Cánh cửa của căn phòng tắm nay hiện tại đã được đóng chặt lại, đem những tiếng chuông điện thoại cùng với các thanh âm khác bên ngoài kia hoàn toàn ngăn cách ở ngoài, trong phòng tắm hoàn toàn là một mảnh tĩnh lặng. Cánh cửa sổ thông ra phiến rừng nhỏ bên ngoài hiện đang được mở lớn, những luồng gió thu lành lạnh từ phía Quảng trường Hiến Chương lặng lẽ quán nhập vào, cuốn những luồng hơi nước cực nóng bốc lên, tràn ngập xung quanh, khiến cho những chỗ tầm nhìn có thể thấy được cũng đều trở nên một mảnh mơ hồ.

Trong một vài thời điểm nào đó, mơ hồ cũng hoàn toàn đồng nghĩa với việc thả lỏng!

Ánh mắt cực kỳ sắc bén nhạy cảm của Hứa Nhạc hoàn toàn có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu qua những luồng hơi nước kia, nhìn ra những phong cảnh quảng trường bên ngoài cửa sổ. Miệng vết thương trên đùi của hắn lúc này đang rất nhanh khép chặt lại.

Nước nóng bỏng cực kỳ say lòng người, ly rượu đỏ nằm trên cánh tay phải thả lỏng bên cạnh bồn tắm kia cũng cực kỳ say lòng người, những phong cảnh bên ngoài quảng trường kia cũng cực kỳ say lòng người. Tuy rằng lúc này tất cả những sự mỏi mệt bên trong thân thể Hứa Nhạc đã sớm theo những lỗ chân lông bị bức hết ra ngoài, nhưng mà sự mỏi mệt ở trong lòng lại cũng không chịu được sự khống chế, nhất thời dâng lên cực nhanh.

Hứa Nhạc khẽ nheo nhẹ cặp mắt ti hí của mình lại, ánh mắt xuyên thấu qua tầng thủy vụ mờ ảo, nhìn về phía cái quảng trường đang bị bao phủ bởi bóng đêm, nhìn thấy bức tượng tiểu tổ năm người bằng đồng cổ lão khổng lồ kia, nhìn thấy bức tượng lão gia tử ở xa xa hơn một chút, lão gia tử lúc này vẫn như cũ ngồi bên trên khoang điều khiển của con Robot M37 sau khi chiến thắng kẻ thù.

Hắn nâng lên ly rượu trong tay mình, hướng về phía lão gia tử ở xa xa mà kính một cái, nhẹ giọng tự mình lẩm bẩm:

- Lão gia tử, thật sự xin lỗi, tôi không thể làm được chuyện tình mà tôi đã từng đáp ứng với ông. Tôi thật sự rất thích công việc của một nhân viên vệ sinh này!

Sau đó, toàn bộ thân thể cùng với tinh thần của hắn hoàn toàn thả lỏng, nằm bên trong cái bồn tắm lớn thoải mái kia mà nặng nề đi vào giấc ngủ.

o0o

- Đối với biểu hiện công việc của cô trong khoảng thời gian gần đây, tôi thật sự vô cùng không hài lòng!

Ủy viên Kim Cầu Đức ở bên cạnh bàn làm việc rất nhanh đi tới đi lui, tựa hồ như là muốn dùng những cái động ta đi lại liên tục nhanh chóng này để mà bình ổn sự phẫn nộ trong lòng của chính mình. Ông ta đột nhiên đứng yên tại chỗ lại, vươn tay chỉ thẳng về phía trước, trầm trọng khiển trách:

- Tổ chức đã một phen đem những công việc quan trọng như vậy mà giao cho cô tiến hành, đã sắp xếp cho cô ở trong cái tòa kiến trúc tràn ngập hương vị như thế này mà làm việc, đó là một sự tín nhiệm phi thường hiếm có đối với một cô gái trẻ như cô. Mà cô trong khoảng thời gian vừa qua đã làm được những gì? Tôi ra lệnh cho cô, trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể, hoàn thành việc chuyển giao lại tất cả những công viện hiện tại của Khoa IV, sau đó quay trở lại Thanh Long Sơn báo cáo lại công việc.

Ngón tay của vị lão nhân lúc này sắp sửa chạm thẳng lên trên cái gọng đen của cặp mắt kinh kia rồi, nhìn qua có vẻ đặc biệt cường thế cùng với vô lễ. Nhưng mà thân là nhân vật số hai của Phiến quân Thanh Long Sơn, lúc này đối diện với một gã thuộc cấp, biểu hiện của ông ta như vậy tựa hồ theo lẽ thường cũng là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng mà vượt ra ngoài sự dự kiến của vị lão nhân cùng với đám chiến sĩ mà ông ta mang theo từ Thanh Long Sơn đến, chủ nhân của cặp kính gọng đen kia cũng không chỉ không có lập tức tiến hành công tác kiểm điểm, hay là mở miệng khẩn khoản giải thích gì cả, thậm chí ngay cả biểu tình trên mặt cô ta cũng vẫn là bình tĩnh giống hệt như là trước đây vậy.

Trương Tiểu Manh thong thả vươn ngón trỏ tay phải lên, đem cặp kính mắt gọng đen trên mũi mình nhẹ nhàng đẩy lên cao một chút, nhìn chằm chằm vào vị lão nhân phẫn nộ trước mặt mình, bình tĩnh nói:

- Đồng chí Ủy viên, tôi muốn biết nguyên nhân!

Kim Cầu Đức rõ ràng cảm nhận được cô thiếu nữ đang đứng trước mặt của mình kia, có một loại bình tĩnh mạnh mẽ đến sâu từ trong bản chất. Vị lão nhân kia biết rõ ràng những người mà ở sâu trong nội tâm chân chính mạnh mẽ cùng với cường đại, như thế mới có thể bày ra một sự bình tĩnh tuyệt đối như thế này. Trong lòng ông ta nhất thời sinh ra một tia cảnh giác nhàn nhạt. Ngữ khí nhất thời hạ xuống, thong thả nói:

- Chẳng lẽ cô muốn tôi một phen đem toàn bộ quá trình mà con cá nhỏ kia chết đi, cẩn thận nói lại một lượt cho cô nghe sao?

Thanh âm của vị lão nhân phi thường âm hàn, một người đã từng chủ trị qua vô số những hành động thanh trừng nội bộ tràn ngập huyết tinh như ông ta, từ trên thân thể lúc nào cũng gần như ẩn chứa một loại hương vị khủng bố tràn ngập, luôn muốn tuôn trào ra khỏi thân thể. Ở trong Thanh Long Sơn, đang có không biết bao nhiêu người âm thầm thống hận ông ta, nhưng mà lại cũng không có bất cứ một người nào dám trực tiếp đứng thẳng đối mặt ông ta mà thể hiện cái loại cảm xúc này. Bởi vì sự lãnh khốc vô tình, ở trong rất nhiều thời điểm khác nhau, cũng đều là thứ vũ khí cường đại nhất dễ dàng khiến lòng người kinh sợ.

- Đây là hành động nội bộ nên trong Khoa IV, tôi không cho rằng có cái gì cần thiết phải hướng ông giải thích cả.

Trương Tiểu Manh bình tĩnh nói. Một khi đã biết rõ ràng mục đích lần này của vị Ủy viên trước mặt, cô nàng thậm chí ngay cả một tiếng xưng hô tôn kính cũng trực tiếp không thèm dùng tới nữa.

Tất cả mọi người trong phòng cũng đều lâm vào một mảnh khiếp sợ tuyệt đối, bao gồm cả cái vị nữ nhân viên thư ký dáng người nóng bỏng kia cũng vậy nữa. Tất cả mọi người đều mang theo ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn chằm chằm về phía Trương Tiểu Manh, không biết vì nguyên nhân gì mà cô nàng lại dám dùng ngữ khí như vậy đối thoại với vị Ủy viên nổi tiếng là thù dai kia.

Tình tự trong cặp mắt của Ủy viên Kim Cầu Đức lúc này đã là một mảnh đặc biệt âm trầm lãnh ý. Ông ta giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc trước mặt mình, thanh âm âm lãnh tin tế giống như là rắn độc phun ra nọc độc vậy, cực kỳ thong thả nói:

- Tất cả đám dân chúng ngu xuẩn trong Liên Bang đều gọi cô là Thanh Long Sơn Chi Diệp, chẳng lẽ ngay cả cô cũng cho rằng, bằng vào cái khuôn mặt xinh đẹp này, liền có thể muốn làm gì thì làm không kiêng kỵ ai sao? Cô đừng quên rằng, chính là do tổ chức đã bồi dưỡng cô, cô chính là một tờ giấy mỏng manh do tôi trực tiếp lãnh đạo mà thôi!

- Đồng chí Ủy viên, tôi muốn sửa lại một chút câu nói của ngài, tôi chính là làm việc trực tiếp vì tổ chức!

Trương Tiểu Manh khẽ trầm mặc một lát sau, liền bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt của vị lão nhân trước mặt, nở nụ cười nhạt, nói:

- Cái này là phiến biển sâu của tôi, trừ phi bên phía Ủy ban Trung ương thông qua quyết định, còn bằng không, không có bất cứ kẻ nào có khả năng một phen cướp đi phiến biển sâu này trong tay tôi cả!
break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc