- Nghe nói trong buổi biểu tình du hành ngày hôm qua đã có hai gã cảnh sát bị xô xát đến chết!
- Chuyện đó cùng với chúng ta không có bất cứ quan hệ gì cả!
- Nghe nói tòa đại lâu của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô hôm qua đã bị đốt thành một đống phế tích đen ngòm. Nguyên nhân bởi vì có một gã công nhân in ấn đã hút thuốc trong phân xưởng ngầm dưới lòng đất.
- Chuyện đó cùng với chúng ta vẫn như cũ không có bất cứ quan hệ nào cả.
Gã quan viên cao cấp lẩm bẩm, bàn tay phải không ngừng chơi đùa với cái huy chương nhỏ trong lòng bàn tay của mình, phi thường bất lịch sử không ngừng cự tuyệt ý đồ muốn bắt chuyện của Bối Đức Mạn. Tuy rằng cái gã thiên tài kỹ thuật, cựu nhân viên của Cục Hiến Chương Liên Bang này, ở bên trong chi Biệt đội hành động đóng vai trò một nhân vật phi thường quan trọng, thế nhưng mỗi khi nghĩ đến cái gã thiên tài chiến đấu kia đang ở một nơi nào đó trong hệ thống đường cống ngầm, lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào chính mình, gã quan viên liền nhịn không được đối với những gã đồng dạng được gọi là thiên tài này sinh ra một sự phản cảm vô cùng lớn.
Cái đồ án trên cái huy chương nhỏ trên tay của hắn chính là một cặp mắt ti hí đang khẽ nheo lại.
Cái chi Biệt đội hành động thuộc loại nhỏ do bên phía Chính phủ đặc biệt thành lập này, đang dần dần trở nên hoàn thiện cơ cấu chính thức của mình, đã có những trang bị cùng với đồng phục chuyên môn. Mà sự hợp tác làm việc giữa các thành viên trong Biệt đội cũng càng ngày càng thuần thục hơn, công việc tiến hành càng ngày càng lưu loát, thông suốt hơn. Khoảng cách giữa bọn họ cùng với mục tiêu cuối cùng cũng càng ngày càng gần hơn một chút.
Nhưng mà điều khiến cho tất cả các thành viên của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí này càm thấy có chút ũ rũ chán nản chính là, rõ ràng bọn họ đã tiếp cận gần như sát đến bên cạnh mục tiêu rồi, ngày hôm trước thậm chí còn có thể một phen dụ được đối phương rời khỏi hệ thống đường cống ngầm, vây chết hắn vào bên trong một con hẻm cụt không đường thoát thân, kết quả cuối cùng lại vẫn như cũ để cho đối phương thành công lợi dụng sơ hở trốn thoát. Tựa hồ như cái mục tiêu kia nhìn qua như là ở gần ngay trước mắt mình, trên thực tế bản thể lại không biết đang ẩn giấu ở nơi nào trong phiến thành thị rộng lớn này vậy.
- Không cần phải cúi đầu ũ rũ như thế, cũng không cần phải cảm thấy quá khẩn trương…
Bối Đức Mạn thản nhiên hút thuốc lá, nhìn một vòng đám đồng sự đang chán chường ngồi trong phòng, nở một nụ cười cực kỳ khoa trương, phất phất tay, nói:
- Cái khu vực độc lập này đã trải qua sự bố trí chuyên môn của tôi rồi, hơn nữa cái này cũng là một trong những cửa sau mà tôi đắc ý nhất. Cỗ máy vi tính trung ương liên bang căn bản không biết được chúng ta đang làm cái gì ở trong này, như vậy thì cái vị Thượng tá Hứa Nhạc kia tự nhiên cũng không biết được.
Vị quan viên cao cấp kia rõ ràng là không thèm để ý đến những lời nói của hắn. Ông ta phất phất tay triệu tập tất cả các thành viên của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí lại vây quanh trước bàn ngay trước mặt cái màn hình lớn trên tường, ngón tay rất nhanh gõ gõ vào trong tấm bản đồ điện tử, trầm giọng nói:
- Dựa theo những kế hoạch tiếp theo của chúng ta, bên phía Phòng nghiên cứu chiến lược Cục Điều Tra Liên Bang đã đưa ra cho chúng ta một vài sự đề nghị mới.
- Là cái đề nghị gì?
Một câu hỏi với ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh vang lên. Các thành viên của chi Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí ở bên trong tràng kiến trúc này, ai nấy cũng đều đến từ các cơ cấu vô cùng cường lực bên trong Chính phủ Liên Bang, tựa hồ ai nấy cũng đều có cùng một loại tính chất vô cùng đặc biệt: Một loại cảm giác lạnh lùng thiếu cảm xúc độc hữu của các nhân viên kỹ thuật bình thường.
Vị Giáo sư Tâm lý học kia tiếp nhận chủ đề nói chuyện từ phía vị quan viên cao cấp, đưa tay chỉ vào một tấm ảnh vừa mới xuất hiện trên màn hình lớn:
- Đây là những hình ảnh dữ liệu lưu trữ sau khi tiến hành điều tra mấy năm trước của Cục Điều Tra Liên Bang. Là hình ảnh do hệ thống vệ tinh quân dụng siêu nét quay chụp được. Hình ảnh quay chụp chính là nhưng dấu vết lưu lại ở trên Quảng trường Hiến Chương năm đó, ngay sau khi Thượng tá Hứa Nhạc ngồi hút thuốc trên Quảng trường, ngẫm nghĩ tự hỏi cẩn thận trước khi hạ quyết tâm chạy đi ám sát Nghị viên Mạch Đức Lâm.
- Dựa theo những hình ảnh sắp xếp đầu các mẫu thuốc lá sau khi hút xong lưu lại trên bãi tuyết, có thể xác định được một chuyện, anh ta là một người phi thường tuân thủ trật tự…
Bối Đức Mạn tiếp tục thể hiện sự chua ngoa, giễu cợt của chính mình. Hắn liếc nhìn một chút những hình ảnh các mẫu thuốc lá sau khi hút xong, đang xếp thành hình dạng một đóa hoa mai nằm chơi vơi bên trên phiến tuyết trắng kia, trào phúng nói:
- Có lẽ một màn này có thể chứng minh được rằng bị anh hùng chiến đấu Liên Bang của chúng ta, về mặt bản chất là một gã thanh niên văn nghệ a!
Vị Giáo sư Tâm lý học cũng sớm giống như tất cả những đồng sự khác của mình vậy, sớm đã học được kinh nghiệm một phen tự động loại bỏ những câu nói chen ngang của gã thiên tài kỹ thuật trẻ tuổi chanh chua này, tiếp tục bình thản nói:
- Căn cứ vào các thông tin điều tra từ những người thân của anh ta, có thể biết được Thượng tá Hứa Nhạc sau khi hút thuốc xong thường có một cái thói quen nhỏ, đó chính là nhất định sẽ vô cùng cẩn thận đem tàn thuốc dập tắt hoàn toàn, xác nhận không còn bất cứ một tia đốm lửa nào nữa thì mới chịu dừng tay. Hơn nữa… ngoại trừ những lúc trên chiến trường, cùng với lần trước trong khoảng thời gian đấu tranh tâm lý khi quyết định ám sát Nghị viên Mạch Đức Lâm ra, anh ta luôn luôn một phen đem đầu mẫu thuốc lá còn lại ném vào trong thùng rác không thể tái chế!
Thanh âm của Bối Đức Mạn cực kỳ bén nhọn vang lên:
- Cái này có khả năng thuyết minh được cái gì đây? Hắn ta là một người cực kỳ tuân thủ trật tự, hơn nữa lại còn đặc biệt cẩn thận, sạch sẽ sao? Dùng cái đầu óc như heo của chính bản thân các người mà nghĩ lại một chút đi. Một gã Tổng thống Liên Bang, đã từng chạy đi ám sát Nghị viên, chạy sang Đế Quốc quậy phá một trận, có chiến công phi thường hiển hách, cùng với toàn thể Liên Bang đối kháng, tràn ngập kích thích tố sinh dục nam tính như thế, lại là loại người mà các người đang cho rằng như vậy hay sao?
o0o
- Trong quá khứ tôi mãi vẫn luôn cho rằng anh là một gã thanh niên phi thường, luôn luôn ẩn chứa rất nhiều những ưu điểm. Hơn nữa trong quá trình chiến đấu ở bất cứ dạng gì, bất cứ chiến trường thế nào, cuối cùng vẫn luôn thể hiện ra một sự bình tĩnh đặc biệt cùng với sự cẩn thận chi tiết, cho nên tôi thật sự là không ngờ đến được, anh không ngờ lại điên cuồng đến mức lựa chọn loại địa phương như thế này để hẹn gặp tôi nói chuyện.
Ngày hôm nay mặc dù Trâu Úc cũng không có tiến hành trang điểm, thế nhưng gương mặt lại vẫn như cũ xinh đẹp như một bức tranh vẽ. Cô nàng chậm rãi khẽ cắt nhẹ phiến thịt bò tái đặc biệt đặt trên đĩa ở trước mặt mình, ánh mắt thoáng cụp xuống một chút, rồi lại giống như vô cùng đoan trang cẩn thận nhìn về phía người bạn bè thân thiết đã khá nhiều ngày không có gặp mặt rồi.
Nhưng mà cô ta lại cũng không có tâm trạng để ăn món thịt bò tươi ngon kia. Mười đầu ngón tay thon dài với những móng tay sơn một màu đỏ tươi khẽ buông dao nĩa bằng bạc đặc chế xuống, khẽ chậm rãi vuốt ve một chút cái ly rượu đỏ đặt ngay bên cạnh, sau đó bưng lên trên cặp môi đỏ tươi mọng nước, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sau đó cô nàng có chút thuống khổ khẽ nhướng nhẹ cặp mày lên một chút.
- Đã từng có một vị trưởng bối đối với tôi phi thường quan trọng, trước khi hắn chết đi đã từng nói qua với tôi một đoạn di ngôn. Tuy rằng hiện tại hắn tựa hồ như vẫn còn sống một cách phi thường vui vẻ, chẳng qua là cái đoạn di ngôn này tôi vẫn mãi chưa từng quên qua bao giờ.
Hứa Nhạc mở to miệng nhai ngồm ngoàm một mảnh thịt bò xắt to, chân chính tươi ngon mọng nước, cúi đầu hàm hồ không rõ ràng hồi đáp:
- Hắn nói rằng những địa phương nguy hiểm nhất, lại chính là những địa phương an toàn nhất. Chỉ có điều cái loại thử nghiệm áp dụng này cũng chỉ được sử dụng tối đa ba lần mà thôi. Trốn chết suốt nhiều năm như vậy rồi, tôi mãi vẫn luôn không có áp dụng thực tế cái đoạn di ngôn này. Chẳng qua tình huống của tôi gần đây, hẳn là cô cũng biết rõ ràng. Nếu như tôi không đi thử nghiệm cái loại phương pháp này, có lẽ chắc cũng chẳng còn có cơ hội thử nghiệm nữa rồi.
Trâu Úc lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, cũng không có lộ ra bất cứ một tia lo lắng hay là quan tâm nào trên mặt cả. Bởi vì sự quan tâm cùng với lo lắng của nàng ta quả thật không cần dùng vẻ mặt để mà biểu hiện ra. Cô nàng dùng tấm khăn ăn màu trắng có thêu ba chữ LFP theo lối chữ cổ phi thường tinh xảo lên lau nhẹ khóe môi của mình, bình thản nói:
- Cho nên canh mới lựa chọn gặp mặt cùng tôi ở nơi này sao?
- Hiện tại Tổng thống tiên sinh cùng với bên phía Chính phủ khẳng định cực kỳ cảnh giác chuyện tôi cùng với các đại gia tộc kia liên thủ lại với nhau. Nơi này chính là Hội sở Lưu Phong Pha, nằm ngay phía sau lưng của Quảng trường Hiến Chương cùng với Dinh thự Tổng Thống, tự nhiên chính là địa phương nguy hiểm nhất rồi!
Hứa Nhạc nháy mắt đã ăn xong phần thịt bò tái tươi ngon trước mặt mình, có chút thỏa mãn bưng ly nước lọc lên hớp nhẹ một ngụm, giải thích:
- Trong những lĩnh vực mà bản thân tôi thật sự không quá am hiểu, thì tôi có thói quen nghe theo những ý kiến của các chuyên gia. Mà cái vị trưởng bối tôi vừa nhắc đến kia, khẳng định chính là gã chuyên gia am hiểu trốn chết nhất trong toàn bộ cõi vũ trụ này!
Trâu Úc khẽ nhún nhún vai mấy cái, để ý đến tốc độ ăn uống cực nhanh của hắn, nói:
- Xem ra cuộc sống bên dưới đường cống ngầm trong khoảng thời gian này của anh, anh cũng không có nhiều cơ hội ăn uống quá tốt a!
- Tôi thích nhất là ăn thịt bò tái. Thời điểm khi còn ở Đại khu Đông Lâm tôi cũng đã rất thích rồi.
Hứa Nhạc lại hớp thêm một ngụm nước lọc nữa.
Trâu Úc đột nhiên chuyển đề tài, hỏi:
- Về cái lời đề nghị kia, câu trả lời của anh là thế nào?
- Một khi phu nhân đã thông qua cô đến hỏi ý kiến của tôi, như vậy thì cô hãy giúp tôi từ chối lời đệ nghị của bà ta cùng với các đại gia tộc khác đi.
Hứa Nhạc không cần suy nghĩ cũng ngay lập tức đưa ra câu trả lời:
- Chuyện này cùng với vấn đề đạo đức thuần khiết cũng chẳng có bất cứ quan hệ gì với nhau cả. Ngay từ ban đầu thì mục tiêu của chúng ta vốn đã không rất giống nhau rồi. Tôi tuyệt đối không hy vọng lại xuất hiện thêm một lần nữa cái màn hình ảnh trong lúc tôi đối phó với Mạch Đức Lâm đâu, vừa mới hơi gặp được chút ánh sáng nhàn nhạt của thắng lợi, liền đã bị đồng bọn ở sau lưng đâm cho một đao.
Nơi đến chỗ này, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại cảnh Bạch Ngọc Lan năm đó đột nhiên biến mất không hề có một đấu hiệu báo trước ở bên ngoài đại lâu Cơ Kim Hội Hoàn Sơn Tứ Châu bên kia, cùng với sau đó hắn lại đâm vào sau lưng Bạch Ngọc Lan một đao.
- Kết cuộc cuối cùng của những vị anh hùng can đảm luôn luôn là cái chết… Trong hồi chiến tranh giữa một con người cùng với cả một Chính phủ, vĩnh viễn không có khả năng thắng lợi được. Cho dù anh không tin tưởng vào phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cùng với các đại gia tộc khác, nhưng mà tôi đề nghị anh có thể mượn dùng một chút lực lượng trong tay của bọn họ.
Trâu Úc sau khi suy nghĩ một chút, mới bình tĩnh nói ra lời đề nghị của bản thân mình.
- Tôi hiểu được ý của cô. Tôi không nghĩ muốn để cho bọn họ tham dự vào kế hoạch của tôi, bởi vì chuyện đó đối với tôi mà nói là phi thường nguy hiểm. Nhưng mà tôi vẫn cần bọn họ cung cấp cho tôi một vài thứ…
Hứa Nhạc bình tĩnh nói.
- Anh không nghĩ để cho bọn họ trở thành đồng bọn hợp tác của chính mình, mà chỉ hy vọng bọn họ trở thành căn cứ hậu cần của anh sao?
Trâu Úc nở nụ cười trào phúng ngọt ngào, nhìn chằm chằm về phía người bằng hữu thân thiết của mình, cảm khái nói:
- Tôi nghĩ rằng đám đại gia tộc này nhất định sẽ bởi vì cảm thấy sự tôn nghiêm của chính mình bị hao tổn mà cực kỳ phẫn nộ đó!
- Tôi tự động có con đường của riêng mình để tìm được những vũ khí cần thiết. Kỳ thuật chuyện tình tôi cần phu nhân giúp đỡ cũng là vô cùng đơn giản. Nghe nói cái vị nhân vật số hai của Ủy ban Trung ương Thanh Long Sơn kia, sắp sửa tiến đến Đặc khu Thủ Đô tiến hành phỏng vấn. Tôi hy vọng phu nhân có thể giúp tôi an bày cho vị đại nhân vật này có một hồi diễn thuyết bên trong Nghị Viện!
- Anh đang muốn làm cái gì vậy?
Trâu Úc nhìn hắn với cặp mắt tràn ngập cảnh giác.
- Cô cũng xuất thân từ gia đình quân nhân, hẳn cũng nên rất rõ ràng kế hoạch chiến đấu tuyệt đối không thể bại lộ trước được!
Hứa Nhạc trào phúng nói.
Trâu Úc trầm mặc trong quãng thời gian thật dài, sau đó mới quan tâm nói:
- Anh phải chú ý sự an toàn của mình đó!
- Ừm!
Hứa Nhạc nhìn về phía cái đĩa bằng sứ trắng tinh cỗ xưa, bên trên vẫn còn vương lại một ít máu thịt bò màu đỏ nhàn nhạt, nhớ tới một hồi khức khẩu vô cùng kịch liệt cùng với lão già kia ở trong con đường thông đạo cống ngầm trước khi đến đây. Hắn nhớ tới lão già kia mãi cho đến cuối cùng vẫn như cũ phải khổ sở đáp ứng yêu cầu của chính mình…
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Trâu Úc, nhíu mày lại, hỏi:
- Cô có thể nào… giúp tôi kiếm một đầu MXT được không?
- Cái vị cha vợ tiện nghi kia của anh hiện tại đã bị xung quân sang Tinh cầu S3. Cho dù hiện tại ông ta vẫn còn là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng đi chăng nữa, thì tôi cũng không có cách nào giúp anh tìm được một đầu Robot MXT cả. Buổi tối ngày hôm đó không biết đến tột cùng anh đã làm ra chuyện gì rồi, khiến cho tất cả những chi bộ đội bên trong Liên Bang hiện tại cũng đều gia tăng cấp độ phòng hộ chiến đấu lên gấp đôi. Muốn vô thanh vô tức kiếm ra cho anh một đầu Robot, ngay cả nghĩ đến cũng chẳng cần nghĩ.
Cặp mày của Hứa Nhạc nháy mắt nhăn tít lại một trận, trong lòng yên lặng suy nghĩ, không biết cái cánh cửa của Công ty Cơ khí Quả Xác kia hiện tại đến tột cùng là đang mở ra đối với người nào?
o0o
Bên trong cái tòa kiến trúc mơ hồ hoàn toàn tách rời khỏi hệ thống theo dõi toàn diện của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương kia, chi Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí vẫn như cũ còn đang chìm đắm trong một hồi thảo luận cường độ cực kỳ cao. Ngoại trừ cái vị cao thủ cận chiến đến từ Phí Thành kia, phải thống lĩnh Tiểu đội Chiến đấu, thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thì tất cả các nhân viên công tác bên trong chi Biệt đội đặc thù này đều phải trường kỳ bị vây khốn bên trong tòa kiến trúc này, không được bước ra ngoài lấy nửa bước. Cái loại hoàn cảnh vây khốn phi thường đặc thù này, đã gián tiếp áp bức một đám quan viên kỹ thuật với trí thông minh cực cao này nghĩ ra một cái bẫy rập phi thường quỷ dị.
- Thượng tá Hứa Nhạc chính là một đối tượng kẻ thù cực kỳ khó đối phó với bất cứ kẻ nào!
Vị Giáo sư Tâm lý học kia cuối cùng đưa ra một câu kết luận:
- Với những kinh nghiệm chiến đấu khủng bố của anh ta, cùng với quyền hạn đặc biệt do Đệ Nhất Hiến Chương cung cấp, hơn nữa với sự bình tĩnh, cẩn thận chi tiết trong bản chất của một gã Công Trình Sư thiên tài, muốn sử dụng những thủ pháp theo quy tắc bình thường để mà bắt giữa hoặc là hạ gục anh ta là một chuyện phi thường khó khăn. Kết quả của những lần hành động trước đây đã chứng minh rõ ràng điểm này.
- Kết luận một cách đơn giản…
Vị quan viên cao cấp đang ngồi ở đầu của bàn họp mở ra hình ảnh của một người nào đó, lạnh lùng nhìn một vòng tất cả mọi người ngồi chung quanh, nói:
- Việc chúng ta cần phải là chính là chọc cho anh ta nổi giận, một phen bức bách anh ta tiến đến hoàn cảnh tâm lý giống như năm xưa khi quyết định chạy đi ám sát Nghị viên Mạch Đức Lâm… Chỉ khi nào làm được như vậy, chúng ta mới có khả năng bố trí nên một cái bẫy phi thường hoàn mỹ, thành công giết chết hắn!
- Căn cứ vào những tin tức tình báo cơ mật mà chúng ta đang nắm giữ trong tay, ý đồ của Thượng tá Hứa Nhạc chính là muốn báo thù cho cái gã gián điệp Thanh Long Sơn kia, trên thực tế chính là đã chết ở trong tay của song phương Chính phủ Liên Bang cùng với Ủy ban Trung ương Thanh Long Sơn… Hơn nữa chúng ta cũng tin tưởng vững chắc rằng chính bản thân Thượng tá Hứa Nhạc đã điều tra ra được rõ ràng điểm này!
Vị quan viên cao cấp kia đưa tay chỉ vào hình ảnh của một vị lão nhân đang xuất hiện trên màn hình, nghiêm giọng nói:
- Người này tên là Kim Cầu Đức, chính là nhân vật số hai trong Ủy ban Trung ương Thanh Long Sơn. Kể từ sau khi cái vị nhân vật tình báo truyền kỳ kia chết đi, ông ta chính là nhân vật lãnh đạo cao nhất trên mặt danh nghĩa của hệ thống Tình báo Phiến quân Thanh Long Sơn. Vài ngày nữa, người này sẽ tiến đến Đặc khu Thủ Đô tiếp nhận phỏng vấn…
- Nếu như Thượng tá Hứa Nhạc muốn giết chết người này, thì đây chính là cơ hội tốt nhất của hắn. Mà đây cũng chính là cơ hội tốt nhất mà chúng ta cần phải lợi dụng.
Đột nhiên Bối Đức Mạn giơ tay lên đưa ra ý kiến phản đối, nói:
- Nếu như tôi nhớ không lầm, thì Thượng tá Hứa Nhạc đã ẩn nấp bên trong hệ thống đường cống ngầm dưới lòng đất rất nhiều ngày rồi, mãi vẫn không có bất cứ hành động tấn công nào cả. Nếu như lần này hắn ta vẫn như cũ có thể nhẫn nhịn xuống, vậy thì phải làm sao bây giờ? Làm sao ông có thể chọc giận được hắn ta chứ?
- Chúng ta vẫn còn có một con mồi thứ hai nữa…
Vị quan viên cao cấp kia lại xuất ra một tấm hình khác, đưa tay chỉ thẳng lên mặt một gã Thượng tá, trên người mặc một kiện áo khoác quân dụng chuyên dùng của Quân khu IV, lớn tiếng nói:
- Người này tên là Thượng tá Lai Khắc, chính là một nghi phạm bị bắt trong sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào, vài ngày nữa khi hắn lên Tòa án Quân sự Liên Bang, sẽ được phán là vô tội…
Gã quan viên cao cấp khẽ ngẩng đầu lên một chút, nhìn một vòng mọi người, lạnh lùng nói:
- Ngay lúc Thượng tá Lai Khắc xuất hiện trên Tòa án Quân sự Liên Bang, Thượng tá Hứa Nhạc nhất định sẽ bất chấp mọi thủ đoạn, ý đồ giết chết hắn. Mọi người đã hiểu hay chưa?
- Nhưng mà nếu…
Bối Đức Mạn vẫn còn muốn phản bác cái gì đó. Trong suy nghĩ của hắn, thì một người nào đó cho dù có cường đại đến thế nào đi chăng nữa, thì khi đối diện với sự truy sát của cả Liên Bang, cũng không có khả năng bởi vì những thứ gọi là con mồi này mà bại lộ hành tung của chính mình, bởi vì làm như vậy rõ ràng chính là muốn tự sát.
Vị quan viên cao cấp ngay trực tiếp cắt ngang sự nghi ngờ của Bối Đức Mạn, nói:
- Nếu đến như vậy mà anh ta vẫn còn có thể khống chế được sự phẫn nộ của chính mình, như vậy thì anh ta cũng không còn là vị Thượng tá Hứa Nhạc mà chúng ta liều mạng cũng phải giết chết nữa!
o0o
Hội sở Lưu Phong Pha.
Trâu Úc liếc nhìn về phía ly nước lọc vẫn còn không đến phân nửa nằm trong lòng bàn tay của Hứa Nhạc, khẽ nhíu mày lại một chút, nói:
- Bên phía Tòa án Quân sự xắp sửa mở phiên tòa thẩm tra xử lý vụ án Thượng tá Lai Khắc âm mưu phản quốc. Tôi nghĩ anh nên có tâm lý chuẩn bị đối với kết quả cuối cùng đi.
- Đương nhiên là có!
Hứa Nhạc một hơi uống cạn mớ nước lọc còn lại trong ly trên tay mình, kiên định nói:
- Nếu như tòa án phán hắn ta vô tội, vậy thì tôi sẽ đợi lúc hắn ra khỏi tòa án mà giết chết hắn!