- Anh đã từng tính tới vấn đề của Lý Phong hay chưa?
Trâu Úc dùng một đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động ly rượu trong tay mình một chút. Những mớ rượu màu hổ phách vô cùng xinh đẹp cùng với mớ rau hẹ hỗn nháo bên dưới phối hợp với nhau vô cùng chỏi mắt.
- Ừm, đã quên mất rồi!
Hứa Nhạc chậm rãi hồi đáp.
Trâu Úc ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái, suy nghĩ cẩn thận một lát sau, nói một cách vô cùng nghiêm túc:
- Anh đã mạnh mẽ chạy thẳng từ Đại khu Tây Lâm về Thủ Đô Tinh Quyển, sau đó đi làm ra những hành động mà anh gọi là kế hoạch hoàn mỹ này, theo như ý tôi mà nói, vẫn như cũ là những thứ buồn cười vô cùng ngây thơi mà khờ dại. Chẳng qua ngẫm lại chuyện tình này hết thảy cũng đều vô cùng tự nhiên. Bởi vì anh dù sao cũng là một vị Công Trình Sư, trong đầu vẫn chỉ am hiểu những con số máy móc cùng với công thức nhạt nhẽo, bảo anh đi suy nghĩ đến những vấn đề như thế này, quả thật là có chút miễn cưỡng cùng với khó khăn a. Nhưng mà ít nhất anh cũng đã chịu đi suy nghĩ cẩn thận, đã thuyết minh rằng anh có tiến bộ không ít rồi.
- Có lẽ cái này ngược lại đã là một sự lùi bước nào đó a.
Hứa Nhạc nhún nhún vai, nói.
- Câu trả lời này thật sự có chút thú vị a. So với những biểu hiện trong dĩ vãng trước đây của anh, chia đều ra mà nói, trình độ cũng đã cao hơn không ít a.
Ngữ khí Trâu Úc vô cùng trào phúng, nói:
- Nói trở lại cái kế hoạch vô cùng khờ dại kia của anh đi. Đương nhiên, tôi kiên quyết thừa nhận rằng, nếu như anh quả thật là Đấng Sáng Thế mà nói, vậy thì cái kế hoạch vô cùng tùy tiện mà vô cùng nhàm chán kia của anh cũng có thể tính là có chút khả thi. Hơn nữa Tổng thống tiên sinh nhất định là sẽ rất thích gặp được những cái này, cho nên…
- Hứa Nhạc, tôi sẽ cố gắng cầu nguyện cho anh có thể thành công!
o0o
Hứa Nhạc cùng với đám đội viên của Tiểu đội 7 lặng lẽ không một tiếng động biến mất vào bên trong bóng đêm bên cạnh phố Vọng Đô. Cũng không ai biết được mục đích tiếp theo của bọn họ là sẽ làm những gì, cũng lại càng không có bất cứ người nào biết được bọn họ đang chuẩn bị đi làm cái gì.
Trâu Úc tay bưng ly rượu lên, vẫn tiếp tục ngồi trầm mặc trong quán đồ nướng lề đường, cũng không có tiến hành cầu nguyện một cách vô dụng thay cho cái tên gia hỏa nào đó. Cô nàng chỉ là trầm mặc ngồi ở đó, thỉnh thoảng vẫn đem mớ rượu màu hổ phách bên trong ly rượu đổ vào bên trong cặp môi đỏ tươi căng mọ của mình. Mớ rượu mạnh khiến cho cặp môi đỏ mọng của cô nàng bốc cháy lên một trận.
Bên trong quán thịt nướng kia ngoại trừ cái bị ông chủ mà biểu tình so với năm xưa đã chết lặng hơn rất nhiều, thì cũng không có bất cứ khách nhân nào khác nữa cả. Vị bảo mẫu chậm rãi ôm theo tiểu tử Trâu Lưu Hỏa quay trở lại trên xe. Hai gã sĩ quan hậu cần ngồi trên bàn ở xa xa đằng kia mang theo ánh mắt lo âu nhìn về phía Trâu Úc, lo lắng sau khi cô nàng uống rượu xong có thể nào biến thành một cô tiểu thư trẻ tuổi điêu ngoa lãnh khốc như là trong lời đồn hay không…
Một chiếc ô tô màu đen không biển hiệu giống hệt như là một đầu u linh lặng lẽ không một tiếng động lướt tới, dừng lại ngay trước mặt của quán thịt nướng. Trên thân chiếc ô tô màu đen kia cũng không có bất cứ dấu hiệu gì cả, thậm chí ngay cả bất cứ một vật trang sức bắt mắt nào cũng đều không có. Nhưng mà đối với Trâu Úc mà nói, cô nàng có thể phi thường thoải mái mà nhận ra được loại ô tô đặc chế này, bên trong toàn bộ phiến vũ trụ này cũng không có đến năm chiếc ô tô màu đen đặc biệt như thế này.
Nhẹ nhàng xua xua tay mấy cái, ý bảo hai gã sĩ quan hậu cần đằng kia cứ việc đứng ở chỗ cũ, không cần tiến lại đây, sau đó Trâu Úc khẽ hít một hơi thật sâu, vô cùng nghiêm túc sửa sang lại quần áo trên người mình một chút, đem đóa hoa hồng nhỏ bên trên thái dương kia điều chỉnh góc độ lại ngay ngắn đến mức không lệch một phân, sau đó lộ ra một nụ cười rụt rè mang theo vẻ thân thiết mà lại có cảm giác khoảng cách thích hợp, sau đó đứng thẳng người lên, bộ dáng vô cùng kính cẩn mà nghênh đón.
Những chiếc ô tô màu đen là đặc trưng của phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, hiện tại Thai Chi Nguyên đang ở Tượng Thụ Châu trên Tinh cầu S2, chính thức bắt đầu kiếp sống chính trị của chính mình. Hứa Nhạc thì mới vừa cưỡi trên chiếc ô tô màu đen y hệt như vậy lặng lẽ rời đi, như vậy thì người đang ngồi bên trong chiếc ô tôi màu đen kia liền chỉ có thể là cái vị phu nhân kia mà thôi. Mà cái vị phu nhân kia hoàn toàn có tư cách nhận được sự nghênh đón của bất luận kẻ nào bên trong Liên Bang này, huống chi bản thân Trâu Úc lại chính là cô nàng năm đó bà ta đã dùng những buổi tiệc trà chiều xã giao mà một tay bồi dưỡng đi ra.
- Úc tử, đã lâu rồi không gặp a!
Thai phu nhân mỉm cười nhìn Trâu Úc một cái, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Một cái động tác vô cùng đơn giản như thế này, lại làm cho Trâu Úc cảm thấy có chút giật mình. Cô nàng chưa từng bao giờ nghĩ qua rằng vị phu nhân trước mặt mình lại có thể ngồi trên những cái ghế vấy đầy dầu mỡ của một cái quán thịt nướng bên lề đường như thế này. Hơn nữa động tác của bà ta cũng không phải là bộ dáng buồn cười rụt rè của một vị phú phu nhân chưa từng bao giờ tiếp xúc qua thế sự, mà là một loại động tác vô cùng tự nhiên bình tĩnh như là trong cuộc sống hằng ngày vậy.
- Phu nhân, đúng vậy, đã rất lâu rồi chúng ta không có gặp nhau.
Trâu Úc thoáng bình tĩnh lại tâm thần ngạc nhiên của chính mình, nở nụ cười mỉm nhàn nhạt nói. Độ cong của cặp môi đỏ mọng kia phi thường xinh đẹp, mặc dù không quá chói mắt, nhưng lại cũng không bình thường chút nào.
- So với năm đó trấn định hơn rất nhiều, cũng tự chủ hơn rất nhiều so với năm đó. Như vậy tốt hơn nhiều lắm. Những nữ nhân như chúng ta, vĩnh viễn không thể nào một phen đem toàn bộ hy vọng về một cuộc sống hạnh phúc mà đặt ở trên người những gã năm nhân không có bất cứ hy vọng gì.
Thai phu nhân nhẹ giọng cảm khái, nói:
- Thật sự rất đáng tiếc a, năm đó ta chỉ cho rằng con có mông lớn một chút, hiện tại mới phát hiện ra, con càng ngày có càng nhiều ưu điểm hơn, chỉ tiếc là hiện tại đã muộn rồi.
Mặt mày Trâu Úc cực kỳ hiếm có trở nên có chút quẫn bách. Mông to dễ sinh con, cái loại thuyết pháp này nghe qua có vẻ thô tục lại có chút ý tứ hàm xúc khinh bỉ nhàn nhạt như thế này, vốn thật rất dễ dàng khiến cho những nữ nhân cảm thấy hờn giận. Chỉ là cái loại lời bình như thế này, năm đó ở trong thời kỳ trưởng thành, cô nàng dã từng nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi, tự nhiên cũng vô cùng quen thuộc. Hơn nữa ngữ khí của Thai phu nhân lại giống như từ trước đến nay vậy, lộ ra một cỗ khí tức bình thường tự nhiên thanh mát sảng khoái như những luồng gió thu vậy.
- Ngày hôm nay ta đến đây gặp con, chủ yếu là có hai mục đích chính.
Thai phu nhân khẽ mỉm cười nhìn Trâu Úc một chút, nói:
- Thứ nhất, chính là vừa rồi Hứa Nhạc đã nói những gì với con? Thứ hai là ta thật sự muốn biết, dựa theo góc độ của con mà nhìn xem, ở trong loại cục diện như thế này, đến tột cùng là ai sẽ đạt được sự thắng lợi cuối cùng?
Trâu Úc thoáng im lặng một lát, trong lòng ngẫm nghĩ cẩn thận, nói ra những lời mà cô nàng cho rằng có thể nói với Thai phu nhân, sau đó khẽ nhíu mày lại một chút, nói:
- Tuy rằng con cũng không cho rằng Hứa Nhạc thật sự là một tên gia hỏa biết khéo léo trong những hoạt động chính trị, nhưng mà hắn có một lời phán đoán mà con thật sự rất thưởng thức hắn. Cho dù trí tuệ của Lý Tại Đạo có tài cán kinh người đến đâu đi nữa, nhưng mà chung quy ông ta cũng không phải là vị Lý Nguyên soái phụ thân của ông ta. Cho dù ông ta trên thực tế chính là vị đại nhân vật có lực lượng mạnh mẽ nhất bên trong Quân đội Liên Bang này, nhưng ông ta khẳng định cũng không có năng lực để cho toàn bộ chỉnh thể Quân đội Liên Bang hoàn toàn nổi điên lên được, sau đó tùy tiện để cho ông ta muốn làm gì thì làm… Đối mặt với Tổng thống tiên sinh cùng với Chính phủ Liên Bang, con cuối cùng vẫn nghĩ thấy ông ta không có quá nhiều những phương pháp có thể xử lý một cách viên mãn được. Hơi không chú ý một chút, liền có thể dễ dàng vẫn lạc, biến thành một cái tên lưu danh sử sách. Nhưng mà ông ta cũng không có bất cứ biện pháp nào ở thời đại hiện tại đạt được cái kết cục đáng buồn là nắm được quyền lực tuyệt đối trong tay cả.
- Cũng được lắm. Đúng như những gì mà con sầu lo, cái gã tiểu tử Hứa Nhạc kia quả thật đã có một sự tự tin không hề có đạo lý nào cả. Đối với ta mà nói, những cái hành động cố gắng ám sát vô cùng thô lậu, quá mức khác thường mà Lý Tại Đạo đã thi triển ra gần đây, còn có những sự tự tin mạnh mẽ lộ ra hoàn toàn tương phản lại tính cách bình thường của ông ta, thì lại là chuyện tình càng khiến cho ta cảm thấy phi thường khó hiểu nữa.
Ánh mắt của Thai phu nhân khẽ cụp xuống một chút, tựa hồ như đang tự hỏi những cái vấn đề gì đó cực kỳ phiền toái vậy:
- Với sự hiểu biết của ta đối với Phí Thành Lý Gia mà nói, đứa con trai duy nhất của lão nhân gia sẽ không ngu xuẩn đến loại nông nổi như thế này đâu. Hơn nữa những chuyện tình thực tế đã phát sinh trong khoảng thời gian gần đây, cũng đã chứng minh đầy đủ năng lực của hắn ta rồi.
Trâu Úc nhẹ nhàng thở dài ra một tiếng, chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ là nói những tâm tình lạc quan mù quáng thật sự là loại tình tự có thể cuốn hút lẫn nhau hay sao? Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, lịch sử vốn luôn luôn minh mẫn, nó có thể cho phép những người giống như là Hứa Nhạc vậy được khờ dại, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không thể để cho Lý Tại Đạo có thể ngây thơ khờ dại được.
- Lịch sử luôn là minh mẫn… Cái này hình như là một cái đề tài nghiên cứu cùng với thảo luận trong một buổi trà chiều năm đó của chúng ta có phải không?
Trâu Úc cũng rụt rè mỉm cười, đột nhiên ánh mắt khẽ nheo lại một chút, hỏi:
- Phu nhân, ngài quan tâm đến sự thắng bại của bọn họ, đó có phải là có ý nghĩa, ngài sẽ không muốn tham gia vào trận chiến đấu vô cùng hỗn loạn này hay không? Nếu như là có thể mà nói, con có thể nào được phép biết ngài có khuynh hướng ủng hộ một bên nào đó hay không?
- Lý Tại Đạo cùng với những người của ông ta bên trong Quân đội kia, năm xưa chính là đã từng nghĩ cách muốn giết chết Thái tử ca ca của con, ta tự nhiên cũng sẽ không bao giờ ủng hộ bọn họ được.
Thai phu nhân bình tĩnh trả lời:
- Nhưng mà lúc trước ta ngay cả Mạch Đức Lâm cũng có thể không thèm để ý tới, tự nhiên cũng không có thể nào đi móc nối quan hệ với những tên hỗn trướng này nữa. Dù sao thì ta cũng phải thừa nhận rằng, bất luận là Lý Tại Đạo hay là đám người đang đứng trong trận doanh kia của hắn, quả thật cũng có đủ tư cách cùng ta đàm luận những chuyện tình quan hệ tới ích lợi…
Trâu Úc im lặng lắng nghe, không mở miệng nói bất cứ lời nào.
- Ta ai cũng sẽ không ủng hộ cả, cũng sẽ không ở thời khắc như thế này mà đùng ích lợi để làm lợi thế, mỉm cười nắm vững thanh đao cắt mạnh xuống một phương nào cả. Ta chỉ cần im lặng chậm rãi mà nhìn đi xuống, nhìn đến cuối cùng xem đến tột cùng là ai sẽ thắng lợi, sau đó mời kẻ đó cắt lại cho ta một mảnh thịt… cái loại so sánh như thế này có lẽ hơi có chút thô tục, nhưng mà con có biết hay không, ta chính là thích nhất ở trong nhà bếp xắt thịt a!
- Phu nhân, theo như con suy nghĩ, cái gọi là im lặng tiếp tục quan sát đi xuống, hẳn chính là sự sai lầm lớn nhất mà những năm nay Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đã từng phạm phải!
Vẻ mặt của Thai phu nhân khẽ ngưng đọng lại một chút.
- Trong Sân vận động Lâm Hải Châu, thời điểm khi mà đám quân nhân kia có ý đồ muốn giết chết Thái tử ca ca, những vị lão nhân của các gia tộc khác tuy rằng đã từng tự mình đích thân đi đến phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu giải thích, thậm chí đã từng nước mắt loạn lưu khẩn cầu đạt được sự thấu hiểu của ngài, nhưng mà trên thực tế ai nấy cũng đều biết rằng trong lòng bọn họ chính là đang vui mừng khi kẻ khác gặp tai họa, bọn họ ngay cả bất cứ những chuyện tình cụ thể gì cũng đều không có làm, mà chỉ là nhìn mà thôi.
- Thêm lần trước thời điểm khi mà Chính phủ Liên Bang tiến hành điều tra chuyên án Mạch Đức Lâm, Thất Đại Gia Tộc vẫn như cũ không có làm bất cứ chuyện gì cả, các người chỉ là lẳng lặng nhìn thấy Mạch Đức Lâm một phen đem toàn bộ Liên Bang làm cho thất tao bát loạn một trận. Mãi cho đến cuối cùng các người mới xuất hiện mà thu thập tàn cuộc, ý đồ muốn đạt được sự thắng lợi mang tính quyết định. Nhưng mà các người thế nhưng lại không có nghĩ đến, Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải lại trực tiếp một phen đem vị lão Nghị viên kia giết chết. Mà Cục Hiến Chương lại có thể điều tra ra được, hóa ra Mạch Đức Lâm không ngờ lại là tên gián điệp của Đế Quốc.
- Còn có tình cảnh dạo gần đây nữa, những phe phái cấp tiến bên trong Chính phủ cùng với Quân đội Liên Bang liên thủ lại, thậm chí còn không tiếc hướng bên phía Quân Bộ Đế Quốc tuồn ra tin tức tình báo, một phen đem vợ chồng Chung Tư lệnh giết chết bên trong không trung. Sau đó bên phía Chính phủ bắt đầu mạnh mẽ thu gặt lợi ích tại Tây Lâm… Lúc này sáu cái gia tộc còn lại trong Thất Đại Gia Tộc có từng làm ra những cái gì hay không? Không, các người cái gì cũng đều không có làm, các người lại vẫn như cũ lặng lẽ ngắm nhìn, sau đó ý đồ đi theo phía sau Chính phủ mà chia vài phần lợi ích.
Bên trong biểu tình bình tĩnh của Trâu Úc lại còn mang theo một cố mạnh mẽ lạnh thấu xương vô cùng đặc thù của cô nàng. Cho dù hiện tại là đang đối mặt với vị phu nhân đáng sợ nhất trong toàn bộ Liên Bang này, ngữ khí của cô nàng vẫn như cũ bình tĩnh kiên định vô cùng.
- Con cũng không biết Thất Đại Gia Tộc trong truyền thiết kia là nghĩ muốn làm như thế nào, thế nhưng tầm nhìn xa của các người đến tột cùng là xa đến đâu chứ? Các người bất cứ cái gì cũng đều không có làm cả, các người cũng chỉ lặng lẽ ngắm nhìn mà thôi. Vì thế hiện tại toàn bộ Quân đội Liên Bang trên cơ bản đều đã rơi cả trong tay phe phái cấp tiến kia rồi… Mà hiện tại các người cũng đã là không có biện pháp để làm ra bất cứ cái gì nữa rồi, cũng chỉ có thể trừng lớn cặp mắt của chính mình, không chịu thừa nhận chuyện đó, lại vô cùng hy vọng Hứa Nhạc có thể thay các người giải quyết đi những cái vấn đề này.
Thai phu nhân im lặng lắng nghe một chút, một lát sau mới khẽ mỉm cười, nói:
- Úc tử, ta càng ngày càng thích con hơn… Chẳng qua là con phải tin tưởng rằng, những cái tồn tại dị dạng như là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang vậy, mặc dù cái gì cũng đều không có làm, chỉ là lặng lẽ ngồi nhìn, bản thân cũng đã có đủ lực chấn nhiếp rồi.
Trâu Úc khẽ mỉm cười lắc lắc đầu, nói:
- Phu nhân, tôi tin tưởng rằng lịch sử của năm 72 Hiến lịch 37 Liên Bang này, khẳng định là sẽ do những người theo phái hành động giống như Thi Thanh Hải cùng với Hứa Nhạc viết ra…
o0o
Trong đêm khuya, trên Quảng trường Hiến Chương là một mảnh trống trải im lặng. Cái sự kiện khủng bố tập kích vào Tòa nhà Nghị Viện mấy ngày hôm trước, đã khiến cho mức độ canh gác trên toàn bộ quảng trường tăng thêm hai cái cấp bậc. Bên trong những tòa kiến trúc nhiều tầng kiểu dáng cổ lão dọc theo hai bên con đường cạnh quảng trường, trong những gốc âm u cũng đều không biết cất giấu bao nhiêu tiểu tổ theo dõi của cảnh sát cùng với Cục Đặc Cần…
Đối với Hứa Nhạc mà nói, những cái này cũng không tính là chướng ngại gì cả. Đám đội viên của Tiểu đội 7 đã chia ra làm ba tiểu tổ hành động, ẩn núp bên trong những phiến núi rừng ở ngay phía sau Hội sở Lưu Phong Pha, mà hắn thì lại dưới sự yểm trợ của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, lặng lẽ không một tiếng động xuyên qua phiến rừng phía sau kia, đi tới phía sau Dinh thự Tổng Thống.
Đúng như những gì Trâu Úc nói, những người theo phe phái hành động tiêu chuẩn nhất giống như hắn cùng với Thi Thanh Hải kia, cái gọi là quy hoạch, kế hoạch gì đó, đến cuối cùng vẫn chính là quy kết về hai cái phương diện tương phản: bị người ác bắt, hoặc là bắt người khác, bị người khác giết chết, hoặc là giết chết người khác mà thôi.
Hắn muốn đi vào Dinh thự Tổng Thống, một phen đem cái kế hoạch kia của mình biến thành thực chất. Điều quan trọng nhất chính là, hắn phải ở dưới sự uy hiếp mạnh mẽ của phe cấp tiến bên trong Quân đội kia, bảo đảm sự an toàn cá nhân của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh.
Hệ thống theo dõi diện tử ba tầng bên trong Liên Bang, dưới sự điều chỉnh phối hợp vô cùng chính xác của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, đã cực kỳ thoải mái mà tùy tiện để cho Hứa Nhạc lặng yên xâm nhập, không có bất cứ thanh âm cảnh báo gì phát ra, cũng không có kinh động bất luận kẻ nào cả.
Sau đó dưới sự quan sát khẩn trương lo lắng của Mạt Đại Nhi tiểu thư, Hứa Nhạc cẩn thận đi vào khuê phòng của vị Đệ nhất Thiên kim Liên Bang, mang theo ánh mắt có lỗi, liếc mắt nhìn về phía tấm chăn bông bị hắn dẫm dơ, hai người khe khẽ trao đổi với nhau mấy câu gì đó, cuối cùng hắn len len đi vào bên trong thư phòng làm việc của Tổng thống tiên sinh.
Ở phía sau bàn làm việc làm bằng loại gỗ sang quý, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đang đọc một bản quân báo khẩn cấp vừa mới từ tiền tuyến chuyển về. Hai bên má ngăm đen của ông ta khẽ hóp xuống một chút, mái tóc đã bạc hơn trước rất nhiều lần, nhìn qua có vẻ cực kỳ mỏi mệt.