Hùng Lâm Tuyền hiện tại đã được thả ra khỏi nhà giam quân sự. Cái gã hán tử thô to khôi ngô hùng vĩ này, mãi vẫn luôn thành thành thật thật ngồi xổm ngay bên cạnh Hứa Nhạc, từng ngụm từng ngụm to mà uống rượu. Bên cạnh cái đùi so với một gốc cổ thụ còn thô to của hắn đang gác một khẩu Cơ pháo mà nòng súng so với cái đùi thô của hắn lại còn thô to hơn rất nhiều. Hắn nghe được Lão Đại nói ra một câu nói nhìn qua cũng không mấy thú vị, nhưng trên thực tế lại tràn ngập ý tứ hàm xúc mạnh mẽ cường hãn. Ánh mắt của hắn nhất thời sáng rực lên một chút, phảng phất như nhớ lại tình huống tại khu căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng trên tinh cầu S1 ba năm về trước.
Đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 đã từng tận mắt chứng kiến chuyện kia thì hiểu ý nở nụ cười khoái trá, nâng chén cụng nhau một cái. Còn đám đội viên mới, vừa mới nhập bọn tại Đại khu Tây Lâm, mặc dù cũng không hiểu rõ ràng đám đội viên cũ kia đang cười là vì cái gì, nhưng mà từ trong câu nói của Lão Đại có thể nghe ra một sự tin tưởng mạnh mẽ kiên cường, tâm tình cũng vì đó mà buông lỏng lại một chút.
Buổi tụ hội của Tiểu đội 7 đến thời điểm này rốt cuộc cũng quay trở về chủ đề chính của nó, chính là vì muốn hoan nghênh cái vị Lão Đại của bọn họ, gã nam nhân trẻ tuổi có cặp mắt ti hi nhưng tính tình thì lại thối tha giống hệt như một tảng đá ở trong WC lâu năm kia đã quay trở về…
Đám đội viên Tiểu đội 7 cả cũ lẫn mới dựa theo thói quen mặt mang theo vẻ nịnh nọt, từng người từng người một tiến lên kính rượu. Hứa Nhạc cứ từng chén từng chén một uống cạn, trên mặt nở nụ cười sảng khoái, thế nhưng tâm tình lại càng ngày càng ngày trầm trọng hơn rất nhiều. Tất cả các đội viên cũng đến kính rượu, hắn lại một phen gõ nhẹ lên đầu của mỗi tên gia hỏa một lần, lại như thế nào cũng không giống như là trừng phạt.
Đám đội viên cũ gia nhập sớm nhất kia vốn dĩ có hơn mười người, hiện tại ngày hôm nay cũng chỉ còn lại có bảy người. Gã lưu manh Lan Hiểu Long đã bị điều đi lên Chiến hạm Chỉ huy rồi, hôm nay cũng không có mặt, còn những người còn lại thì đều đã chết. Rồi sau đó thì lại đến đám đội viên mới, con ông cháu cha quần là áo lụa bối cảnh không hề tầm thường… Bọn chúng hóa ra cũng hy sinh nhiều đến như vậy.
Quả thật là một hồi say lúy túy.
Bởi vì trong lòng có chuyện lo lắng, cho nên Hứa Nhạc cũng tỉnh rượu lại rất nhanh. Sau khi hắn tỉnh lại, đại bộ phận những gã đội viên của Tiểu đội 7 cũng đều đã quay trở lại doanh trại của đơn vị chính mình hết cả rồi. Bởi vì sự trở về thần kỳ của Hứa Nhạc, cho nên những thượng cấp của bọn họ cũng đều đặc cách, cho phép bọn họ đến đây uống một chén, thế nhưng lại cũng không có biện pháp ở lại đây suốt buổi được. Bên trong gian phòng vô cùng yên lặng này cũng chỉ còn lại có Hùng Lâm Tuyền, Cố Tích Phong, Hầu Hiển Đông cùng với hơn mười gã đội viên nữa. Mấy cái gã đội viên này cũng chính là thành viên của tiểu tổ độc lập trong Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, trực thuộc quyền quản lý trực tiếp của Hứa Nhạc trước khi hắn chạy tới Đế Quốc.
- Cậu như thế nào còn chưa có chịu quay trở về quân doanh của mình? Cẩn thận coi chừng Sư Đoàn trưởng đá chết cậu đó!
Hứa Nhạc đón lấy bình nước mà tên tiểu tử Đạt Văn Tây đưa qua, một hơi uống cạn sạch, sau đó nhìn Cố Tích Phong, mỉm cười nói.
- Chủ quản trực tiếp của tôi chính là Lâm Ái. Hắn biết tôi hiện tại đang ở chỗ nào rồi, nào dám phóng cái rắm gì chứ? Đúng rồi, Lão Đại, Đại Đội trưởng Hách Lôi cùng với đám người Hoa Tiểu Ty bọn họ nhờ tôi nhắn lại cậu, bọn họ nói muốn giữa trưa ngày mai tìm cậu uống một trận đó.
Đồng tử trong mắt của Cố Tích Phong đảo nhanh liên hồi, miệng thì nói lại lời nhắn mà gã chủ quản trực tiếp của hắn nhờ hắn nhắn cho Hứa Nhạc, còn bàn tay thì lại thò vào trong túi quần, lấy ra một con chíp vi mạch nho nhỏ, có chút quỷ dị, lén lén lút lút nhét vào trong tay của Hứa Nhạc.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn, đám đội viên của Tiểu đội 7 đã phản ứng lại cực kỳ nhanh. Lập tức liền có hai gã đội viên phóng ra canh gác trước cửa, còn Hầu Hiển Đông thì lại ngay lập tức khởi động thiết bị chống nghe lén bên trong gian phòng.
- Đây là tất cả những mệnh lệnh phòng ngự tại Khu Nam của Pháp Già Nhĩ của Doanh đoàn I Sư đoàn Thiết giáp 7. Ngay cả văn bản mệnh lệnh điều phối quân lực phòng ngự trong hồi tập kích vào nửa tháng trước cũng có ở trong này.
Cố Tích Phong hạ thấp thanh âm, nói:
- Thời điểm mà Tòa án Quân sự thẩm tra xử lý án tình của Lão Bạch, cũng đã từng một phen đem cái văn bản mệnh lệnh này điều ra. Cũng ngay trong ngày hôm đó, tôi đã tìm cách xâm nhập vào hệ thống dữ liệu trung tâm, sao chép ra một bản lưu lại trong này.
- Cái văn bản mệnh lệnh này có vấn đề gì à?
Hứa Nhạc rất rõ ràng cái tên gia hỏa Cố Tích Phong này ở trên phương diện số liệu máy tính thì năng lực hơn xa chính mình, nhìn thấy hắn ra vẻ nghiêm túc đến như thế, liền nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ Đông Phương Phái thật sự dám cố ý làm trái quân lệnh sao?
- Dù sao thì bên phía Tòa án Quân sự cũng không có điều tra ra vấn đề gì cả.
Cố Tích Phong nói.
Hùng Lâm Tuyền nghe thấy vậy thì tức giận, hạ giọng quát:
- Vậy mày con mẹ nó còn làm gì nghiêm túc như vậy chứ?
- Nhưng mà tôi hoài nghi cái văn bản mệnh lệnh này đã có người tiến hành sửa chữa qua. Cho dù Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7 có cố tình thả cho đám người Đế Quốc kia chạy vào đi chăng nữa, chúng ta cũng không có chứng cứ để kháng án.
- Muốn sửa chữa văn bản mệnh lệnh cần phải có quyền hạn rất cao!
- Hiện tại tôi đã lấy về mã số cùng với nội dung của văn bản mệnh lệnh này…
Cố Tích Phong nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Lão Đại, chỉ cần cậu có thể để cho bên phía Cục Hiến Chương bên kia ra mặt điều tra lại một chút, khẳng định là có thể điều tra ra được có phải đã có người nào đó động tay động chân vào hay không.
Hứa Nhạc cũng không biết cái tên gia hỏa Cố Tích Phong này, mặc dù chỉ sống thông minh cao lên đến 230, thế nhưng không biết lại vì cái gì mà thi hai ba lần mãi vẫn không đậu vào được Học viện Quân sự I, có phải đã đoán ra được chút sự tình gì đó hay không. Sau khi hắn thoáng lặng lẽ suy nghĩ một chút, giương mắt nhìn con chíp vi mạch nhỏ trong tay mình, ngược lại nhìn Hùng Lâm Tuyền, nói:
- Một phen đem toàn bộ tình huống bị tập kích ngày hôm đó kể lại chi tiết cho tôi nghe một chút.
- Tình hình ngay lúc đó chính là như vậy…
Thanh âm của Hùng Lâm Tuyền trầm trọng nói:
- Sư đoàn Thiết giáp 7 hoàn toàn có thể nói là cái chi Đại đội binh lính Đế Quốc còn sót lại kia cùng với đầu Robot Lang Nha đó chính là lợi dụng một lỗ hổng trong bố phòng của bọn họ mà xâm nhập vào. Chúng ta căn bản không có chứng cứ gì cả.
- Lão Đại… Quan trọng nhất là, theo như tôi nghĩ, Đông Phương Phái hẳn cũng không có lá gan lớn đến như vậy. Cái lão Băng Tuyết Nhân Yêu kia tuy rằng rất ghê tởm, thế nhưng hắn cũng không phải là loại người như thế này.
Trong toàn bộ Liên Bang này, kẻ dám dùng từ Băng Tuyết Nhân Yêu này để xưng hô Đỗ Thiếu Khanh, cũng chỉ có đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới mà thôi.
- Nhưng mà Lão Bạch vẫn mãi kiên trì cho rằng chuyện tình này có vấn đề gì đó. Tuy rằng cũng không có chứng cứ rõ ràng, nhưng mà tôi tin tưởng vào trực giá trên chiến trường của Lão Bạch.
Hầu Hiển Đông khẽ nhíu mày, nói.
- Tôi cũng tin tưởng như vậy!
Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào con chíp vi mạch trong lòng bàn tay của mình, nhẹ giọng nói.
Cửa phòng đột nhiên bị nhẹ nhàng gõ lên mấy cái. Mở cửa đi vào chính là một gã quân nhân sĩ quan thanh niên mặc dù đã gia nhập lên chiến trường tiền tuyến, thế nhưng lại vẫn như cũ quân trang chỉnh tề, nụ cười điềm tĩnh, gương mặt ôn nhuận như ngọc. Gã quân nhân sĩ quan này năm xưa chính là sinh viên tốt nghiệp thủ khoa tại Khoa Điều khiển Robot tại Học Viện Quân Sự I, trong kỳ thi khảo hạch thôi diễn chiến thuật toàn quân, thành tích đạt được cũng chỉ có vẻn vẹn thua mỗi Thai Chi Nguyên mà thôi, ở bên trong căn cứ huấn luyện sĩ quan của Bộ Quốc Phòng đã từng suất lĩnh đám học viên quân nhân sĩ quan tiến hành chống cự Cận Vệ Doanh của Sư đoàn Thiết giáp 7, chính là gã quân nhân sĩ quan Tây Lâm Chu Ngọc. Ngày hôm nay hắn mặc dù đã là một trong những nhân vật quan trọng của Bộ Thanh Mưu Sư Bộ Sư đoàn Thiết giáp 7, nhưng mà bất luận như thế nào đi chăng nữa, năm xưa lúc còn ở trong Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, hắn cũng từng là trợ thủ của Hứa Nhạc, ở trong khu căn cứ huấn luyện sĩ quan cao cấp của Bộ Quốc Phòng, hắn đã từng là học sinh của Hứa Nhạc.
- Lúc còn ở bên Đế Quốc tôi cũng đã từng hút thuốc của Đế Quốc rồi, vấn đề chính là nó cũng không có dư vị cay nồng mạnh mẽ thuần hậu như là Ba số 7 của chúng ta.
Hứa Nhạc tựa người trên giường, lặng lẽ hít sâu một ngụm khói thuốc, mỉm cười nhàn nhạt nhìn Chu Ngọc, nói:
- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh thưởng thức cậu, cậu cũng không cần có bất cứ áp lực gì cả. Tôi chỉ là lắng là không biết cái vị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia có thể nào tức giận hay không mà thôi.
- Tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, làm sao giống được như anh chứ. Đời nào đến phiên tôi có tư cách để cho phu nhân tức giận?
Chu Ngọc đứng dựa lưng vào vách tường, cúi đầu, khẽ nhếch miệng chậm rãi hút thuốc, có chút gian nan cười khổ, nói:
- Kỳ thật anh cũng nên biết rất rõ ràng, cuộc sống của con người sau khi gia nhập lên chiến trường cùng với cuộc sống lúc còn ở trong Liên Bang thì hoàn toàn không giống nhau. Tuy rằng lúc còn ở trong Cơ Kim Hội Tu Thúc cùng với lúc ở trong Học viện Quân sự I, tôi cũng đã từng cùng bọn họ ký kết hiệp nghị, nhưng mà sau mày mỗi ngày đều vội vội vàng vàng chạy theo Sư Đoàn trưởng học hoạch định kế hoạch, thôi diễn chiến thuật này nọ, làm gì có thể dự đoán nổi những chuyện này chứ?
Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu, điếu thuốc lá ở trên môi của hắn cũng khẽ nhúc nhích một chút, làm rơi xuống một chút tro bụi màu xám nhàn nhạt.
- Nếu như anh muốn để cho Sư Đoàn trưởng đồng ý đặc xá cho Bạch Ngọc Lan, ít nhất anh cũng phải chú ý một chút ngôn ngữ của mình mới được.
Chu Ngọc hít thật sâu một hơi khói thuốc lá, đem tàn thuốc ném xuống mặt đất, dùng mũi giày dí dí lên cho tắt hẳn, ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc, nói:
- Tôi thật sự không biết là vì cái gì, anh bình thường ở trước mặt của chúng ta, ở bất luận trước mặt của kẻ nào cũng vậy, đều là ôn hòa bình tĩnh như vậy, vì cái gì lại trước mặt Sư Đoàn trưởng lại có vẻ đặc biệt kiêu ngạo mạnh mẽ như vậy?
Hứa Nhạc lấy tay kẹp điếu thuốc lá trên môi xuống, gác một bên thành giường, suy nghĩ một chút, mỉm cười nói:
- Cái tính tình thúi này của tôi anh cũng không phải không biết. Cứ mỗi lần tôi nhìn thấy cái gương mặt lạnh lùng của Sư Đoàn trưởng các người kia, tôi liền thấy đau đầu. Vì cái gì lại thích gây cho người ta áp lực như thế chứ? Tôi sẽ phản kích lại ngay. Chỉ là phản xạ theo bản năng, phản xạ theo bản năng mà thôi…
- Anh cũng không nên quên, Sư Đoàn trưởng của chúng ta là người như thế nào. Cả đời này hắn xem trọng nhất chính là quy tắc cùng với quân kỷ. Nếu như có người nào đó muốn dùng sức mạnh để áp lực, bức bách hắn từ bỏ những nguyên tắc cuộc sống nào đó của ông ta, ông ta sẽ lại phản kích phi thường mãnh liệt hơn nữa.
Thời điểm nói ra những lời nói này, Chu Ngọc thật sự không biết rằng vào thời điểm một năm trước đây, vào một ngày mưa nào đó tại Đặc khu Thủ Đô, vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đã từng tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc suốt nửa đời người, cũng đã phải bi ai buông tha lý tưởng cuộc đời mình một lần vì cái gì đó.
- Vậy vì sao vị lão đầu hổ quá cố kia đã đè nén hắn nửa đời người, tôi cũng không nhìn thấy hắn phản kích như thế nào cả?
Hứa Nhạc nhìn những làn khói thuốc mỏng manh đang chậm rãi bay lên trước mặt mình, đột nhiên chợt nhớ tới cái gã nam nhân trung niên mà rất lâu rồi mình cũng không có nghĩ đến kia.
- Nhưng mà vấn đề chính là bên trong Liên Bang cũng chỉ có một vị Chung Sấu Hổ mà thôi, mà hiện tại thì ông ta cũng đã chết rồi.
- Cho nên hiện tại cũng không có ai có thể ngăn cản được vị Sư Đoàn trưởng kia của các anh sao?
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, hỏi.
- Anh biết là tôi cũng không phải là có ý tứ này mà.
Chu Ngọc thoáng trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói:
- Cục diện hiện tại cùng với trước kia đã không giống nhau nữa rồi. Từ sau khi anh mất tích bên Đế Quốc, tổng thể biên chế của Sư đoàn Thiết giáp 7 đã mở rộng lên đến hơn vốn vạn binh lính, hơn sáu trăm đầu Robot MX… Lực lượng mạnh mẽ hơn bất cứ một chi bộ đội tác chiến nào. Trong thời gian hơn một năm gần đây, Tổng Thống, Nghị Viện, Bộ Quốc Phòng, các đại Quân khu cũng đều vô cùng tín nhiệm Sư Đoàn trưởng. Còn về phần cảm giác của dân chúng Liên Bang đối với ông ấy cùng với Sư đoàn Thiết giáp, càng có thể sử dụng hai chữ kính yêu để mà hình dung…
Hắn khẽ cười khổ, nói:
- Tuy rằng Sư Đoàn trưởng phi thường ghét cay ghét đắng cái loại bầu không khí như thế này, nhưng đây lại là sự thật!
- Anh hùng Liên Bang, thần tượng trong Quân đội Liên Bang…
Hứa Nhạc chậm rãi nói:
- Tin tôi đi, tôi cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 vô cùng quen thuộc với mấy cái từ ngữ như thế này…
- Không đâu! Địa vị hiện tại của Sư đoàn Thiết giáp 7, chính là dựa vào tài chỉ huy quân sự của Sư Đoàn trưởng, cùng với tính mạng của viết bao nhiêu binh lính, cộng với vô số những chiến tích chói mắt mà kiếm ra được.
Chu Ngọc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, nghiêm túc nói:
- Hiện tại duy nhất có thể có một chút cạnh tranh với Sư đoàn Thiết giáp 7 của chúng ta, cũng chỉ có mình Sư đoàn Thiết giáp 17 mới của các anh mà thôi, nhưng mà bởi vì Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải không nỡ để cho binh lính hy sinh quá nhiều, cho nên chiến tích còn xa lắm mới bằng được Sư đoàn Thiết giáp 7 chúng ta.
- Cũng là Sư Đoàn trưởng anh minh!
Chu Ngọc có chút thống khổ đưa tay lên xoa xoa thái dương, nói:
- Nói như vầy đi, Lão Bạch dám một phen cắt đi lỗ tai của Đông Phương Phái, nhưng mà anh thử đi hỏi hắn xem, hắn có dám làm bất cứ cái gì với Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh hay không? Ở trên toàn bộ thế giới này, hiện tại cũng chỉ có mỗi mình anh là dám làm gì thôi. Nhưng mà anh ngàn vạn lần cũng không được xúc động hành sự lỗ mãng!
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới đem điếu thuốc lá cẩn cẩn thận thận dập tắt, cuối cùng bỗng nhiên xoay người rời khỏi giường.
Chu Ngọc bị hành động của hắn dọa cho thất kinh, hỏi:
- Anh muốn làm gì đó?
- Tôi muốn đi gặp Đỗ Thiếu Khanh!
Sư đoàn Thiết giáp 7 từ trước đến giờ vẫn luôn luôn nổi danh với quân kỷ nghiêm minh. Cận Vệ Doanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 lại được xưng tụng là chi bộ đội cho dù sông băng có đổ xuống ngay bên cạnh, mặt cũng không hề biến sắc, là những kẻ duy nhất có thể chân chính làm được chuyện không thèm để ý đến lưu lăng. Nhưng mà chỉ cần Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh phất tay một cái, bọn họ liền không một chút do dự, toàn thể hướng về phía bên trong lưu lăng khủng bố mà nhảy thẳng vào, tuyệt đối không để ý đến sinh tử.
Thế nhưng thậm chí ngay cả một chi bộ đội tràn ngập khí tức thiết huyết hung sát lãnh lệ như thế này, đột nhiên bọn họ nhìn thấy thân ảnh vị Thượng Tá Hứa Nhạc, trên người là một bộ quân trang mới tinh, hơi thở vẫn còn có chút mùi rượu nhàn nhạt chợt xuất hiện ngay phía trước đại môn quân doanh, biểu tình trên mặt bọn họ cũng nhịn không được trở nên có chút phức tạp cùng với vô cùng quái dị.
Tuy nói rằng cái biểu tình khẽ biến kia liền chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại sự lạnh lùng giống hệt như mặt sông băng ngàn năm, nhưng mà một khi đã thấy Hứa Nhạc đên đây, đối với đám quân nhân sĩ quan binh lính Sư đoàn Thiết giáp 7 mà nói, bên trong tâm lý cũng tạo thành một sự đả kích nhàn nhạt. Đại khái là bởi vì cái gã quân nhân sĩ quan Thượng Tá ở trước mặt này nhìn qua cực kỳ bình thường, thế nhưng lại chính là nhân vật duy nhất bên trong cả Liên Bang này có thể khiến cho vị Sư Đoàn trưởng vô cùng đáng tôn kính của bọn họ không có biện pháp nào phẫn nộ được. Hơn người người này năm xưa từng ở trên tinh cầu 5460 vì Sư đoàn Thiết giáp 7 bọn họ cung cấp sự trợ giúp vô cùng quý giá.
Vẻ mặt Tây Môn Cẩn không một chút biểu tình dẫn đường cho Hứa Nhạc đi vào.
Bên trong gian văn phòng hơi có chút u ám. Trên tường là một bức bản đồ điện tử mô hình chiến trường vô cùng chi tiết cùng với to lớn. Vị danh tướng của Liên Bang kia lúc này đang chắp tay ở sau lưng, thân hình hơi nghiêng, vô cùng chăm chú ngiêng cứu mỗi một chi tiết nhỏ bên trên tấm bản đồ điện tử mô hình kia. Bên trong những tia ánh sáng không ngừng biến ảo, có thể nhìn thấy hai bờ vai thẳng tắp như là đao bổ ra, trên hai mảnh tóc mai vô cùng chỉnh tề được chiếc mũ quân dụng đè nặng kia, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài sợi tóc hoa râm.
- Mời ngồi!
- Xin mời dùng trà!
- Là loại trà hoa lài bình thường thôi!
- Là trà do ta pha!
Đỗ Thiếu Khanh cũng không có quay người lại, thanh âm vẫn như cũ là một loại bình tĩnh lạnh lùng như vậy. Nhưng mà những lời ông ta nói ra lại khiến cho tất cả những người vừa mới đi vào trong phòng kia cảm thấy vô cùng khiếp sợ, không nói nên lời. Tây Môn Cẩn nhìn chằm chằm về phía tách trà vẫn còn đang bốc khói nghi ngút trên mặt bàn kia, cặp mày nhíu lại, thầm nghĩ:
- Cả cuộc đời này, từ lúc nào mà Sư Đoàn trưởng lại đối với một gã quân nhân sĩ quan thuộc cấp nói qua một chữ ‘xin mời’ như thế? Cả cuộc đời này của Sư Đoàn trưởng, từ khi nào đã đích thân pha trà mời người khác uống bao giờ?
- Ngay cả Tổng Thống tiên sinh cũng còn chưa được uống qua trà do Sư Đoàn trưởng pha!