Con Robot MX ở trên bề mặt vô cùng gập ghềnh của khỏa tinh cầu quặng mỏ này mà tự động phóng chạy. Cảm giác phập phồng chấn động truyền đến vô cùng rõ ràng, khiến cho hai người đang ở bên trong khoang điều khiển con Robot kia có cảm giác như chính mình hiện tại đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ đang ở trên mặt biển đại dương mênh mông sóng gió vậy. Mà ngọn đẹn hơi chút tối tăm bên trong khoảng không gian nhỏ hẹp cùng với những thanh âm thiết bị điện âm trầm thấp lại khiến cho bọn họ nhẹ nhàng mà lưu loát liên tưởng đến một tràng cảnh giống hệt như vật gần ba năm trước đây. Chính là quá trình trốn chạy ngàn dặm ngay sau buổi biểu diễn ca nhạc thắng lợi trên tinh cầu tiền tuyến tại Tây Lâm bên kia, cùng với một khoảng ngủ say mỏi mệt lúc cuối cùng kia.
Hứa nhạc cảm thụ được từ chỗ cặp má mình truyền đến sự ôn nhu mềm mại, sảng khoái vô cùng, lúc này mới hiểu được, hóa ra những bộ chế phục quân dụng của Liên Bang mặc dù có được năng lực chống xốc mạnh mẽ nhất, nhưng lại cũng không có biện pháp nào để mà ngăn cách được những xúc cảm chân thật nhất. Bên trong thanh âm bởi vì quá mỏi mệt nên trở thành khàn khàn, hiện tại lại càng thêm khô khốc hơn một chút, thì thào nói:
- Hình như làm vậy cũng không được tốt lắm thì phải?
- Có cái gì không tốt đâu chứ?
Giản Thủy Nhi lúc này đã khôi phục lại sự bình tĩnh của mình, nở nụ cười mê người một cái, nói:
- Ba năm trước đây cũng trong khoang điều khiển Robot, anh thừa dịp tôi ngủ say, cũng đã lén ôm tôi rồi mà.
Hứa Nhạc khẽ rùng mình một cái, bây giờ mới biết hóa ra đêm hôm đó cô con gái bên cạnh mình cũng không có ngủ, cũng biết chính mình đã từng làm cái gì, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ, muốn một phen đem mặt che lại, lại phát hiện cái động tác đưa tay lên che mặt, nhưng cái mặt lại đang nằm trong lồng ngực mềm mại của đối phương, càng khiến kẻ khác phải xấu hổ hơn nhiều.
- Bên phía Phí Thành như thế nào lại có thể đồng ý cho cô tham gia vào bộ đội tiền tuyến vậy?
Vì muốn xua tan đi một chút hơi thở ám muội nhàn nhạt đang ngập tràn trong khoang điều khiển Robot, Hứa Nhạc khẽ thấp giọng, hỏi:
- Nơi này rất nguy hiểm a!
- Từ sau khi anh chạy sang Đế Quốc tiến hành trả thù, tất cả mọi người đều cho rằng anh đã chết rồi, tôi cũng không ngoại lệ.
Giản Thủy Nhi liếc mắt nhìn lên tấm bản đồ điện tử trong màn hình vi tính quan sát phương hướng trước mặt, đối với con Robot MX làm ra một lần điều chỉnh phương hướng di chuyển đơn giản, sau đó nhẹ giọng trả lời:
- Ở bên bờ hồ, tôi nói với vị lão đầu tử kia, hiện tại còn có rất nhiều sự tình tôi cần biết đáp án. Giống như là chân tướng sự thật mà tôi từng hỏi anh ở trong Buổi biểu diễn Thắng Lợi lúc trước vậy. Trước kia là do tôi nhờ anh đi tìm hiểu giúp, hiện tại anh cũng đã không còn nữa, cho nên tôi nhất định phải chính mình đi làm… Cho nên lão đầu tử mới đồng ý cho tôi gia nhập Hạm đội Liên Bang.
Khi mà con Robot MX màu đen di chuyển cách khu vực đáp lâm thời của mấy chiếc Chiến hạm tiếp đất của Hạm đội Liên Bang còn khoảng chừng mười km khoảng cách, nghe những lời nói nhàn nhàn của Giản Thủy Nhi, Hứa Nhạc đột nhiên chợt nghĩ đến một chuyện tình gì đó vô cùng quan trọng. Hắn có chút gian nan ngồi thẳng người dậy, dưới ánh mắt nghi hoặc của Giản Thủy Nhi, hoa tay múa chân một chút, làm ra một cái động tác tay gì đó.
Giản Thủy Nhi nhìn thấy mấy cái động tác tay này, tuy rằng cũng không rõ ràng vì cái gì lại phải làm như vậy, nhưng mà nàng cũng nghe theo lời hắn, lập tức đóng lại toàn bọ hệ thống chỉ huy chiến địa cùng với hệ thống liên lạc tầm xa với phía Hạm đội, đồng thời ngăn cản hết thảy mọi sự liên hệ của con Robot MX màu đen với bên ngoài.
Hứa Nhạc cũng không có lập tức mở miệng. Hắn ở trong đầu thầm kêu gọi lão già kia đến tận ba lần, cuối cùng vẫn không có nhận được bất cứ sự phản hồi nào cả. Lúc này hắn mới khẽ nheo mắt lại, một phen đem hệ thống ra-đa quan sát trực tiếp SCC của con Robot điều chỉnh về phía sau lưng, trên cái màn hình theo dõi trước mặt nghiêm túc nhìn về phía mớ phế tích của chiếc phi thuyền đã biến thành một đống sắt vụn cháy đen, trong lòng chợt sinh ra một cỗ cảm giác hư không kỳ diệu khó hiểu.
Lúc này hắn mới nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong vắt đen láy của Giản Thủy Nhi, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, nói:
- Cô phải giúp tôi điều tra một chuyện tình, ở bên phía Đế Quốc một năm nay, tôi điều tra được rất nhiều chuyện.
Ánh mắt của Giản Thủy Nhi cũng khẽ nheo lại một chút, nheo lại thành hai vầng trăng non xinh đẹp nhất giống hệt hai vầng song nguyệt trên bầu trời tinh cầu S1 vậy, mơ hồ lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Đây là một cái đại bí mật liên quan đến thân thể của cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang, tuy rằng hiện tại nàng ta cũng đã không còn là một cô thiếu nữ nữa, nhưng mà lại vẫn như cũ là một vị thần tượng quốc dân mà hàng tỷ dân chúng cũng không thể mười bữa nửa tháng có thể lãng quên được. Nếu như để toàn thể Liên Bang biết được mẹ ruột của nàng ta là người Đế Quốc, chỉ sợ sẽ lại tạo nên một làn sóng chấn động, tạo nên đại loạn cả Liên Bang a! Ở trên cái tinh cầu quặng mỏ hoang vu xa xôi hoàn toàn nằm ngoài Quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương này, nói ra cái bí mật khiến kẻ khác vô cùng khiếp sợ này, chính là sự lựa chọn tốt nhất, sau khi Hứa Nhạc đã suy nghĩ cẩn thận mới quyết định.
- Mẫu thân của cô chính là Hoàng hậu của Hoàng đế Đế Quốc. Tên của bà ta thì tôi không biết, chỉ biết bà ta là con gái ruột của Đại Sư Phạm tiền nhiệm của Đế Quốc. Có từng nghe nói qua Đại Sư Phạm là gì chưa? Đó chính là một loại tước vị, vô cùng… kỳ quái của Đế Quốc, tựa hồ bọn họ ngay cả Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc cũng chẳng thèm đặt ở trong mắt nữa. Bà ấy hiện tại hẳn cũng đã chết rồi, còn về nguyên nhân chết cũng không phải rất rõ ràng, nhưng mà có lẽ có quan hệ gì đó với tràng nổ mạnh chấn động năm xưa.
Chỉ một mẫu lời nói ngắn rất đơn giản, thế nhưng lại ẩn chứa không biết bao nhiêu cái tin tức chấn động kinh người vô cùng. Cho dù ngay cả là Giản Thủy Nhi đi chăng nữa, mặc dù ngay từ nhỏ đã liền bị vây bên dưới ánh đèn sân khấu, tuổi còn nhỏ liền dám đứng trước vị Thủ tịch Pháp quan của Liên Bang bình thản nói ra sự lựa chọn của chính mình, hơn nữa đối với thân thế của chính mình đã từng có rất nhiều những loại suy đoán mơ hồ, kỳ dị, ảo tưởng… rất nhiều, cũng không khỏi phải giật mình sững sờ một khoảng thời gian rất dài cũng không thể tỉnh thần lại.
Sau một khoảng thời gian trầm mặc đáng kể, Giản Thủy Nhi mới có chút gian nan, mở miệng hỏi:
- Nếu nói như vậy, mẫu thân của tôi phải là… là người Đế Quốc sao?
- Đúng vậy!
- Chuyện này quả thật không thể nào tin nổi!
Giản Thủy Nhi đưa hai tay lên ôm chặt miệng mình, thanh âm khẽ run rẩy có vẻ ngơ ngẩn thất thần vô cùng:
- Bà ấy là Hoàng hậu của Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc? Như vậy chẳng lẽ tôi chính là con gái của Hoàng đế Đế Quốc hay sao? Tôi là Công chúa Đế Quốc? Vì thế cho nên bên phía Liên Bang mới có thể dùng tôi làm mồi bẫy, để dẫn dụ Quân viễn chinh Đế Quốc khai chiến?
- Thật may mắn, hoặc không biết là bất hạnh, phụ thân của cô lại chính là cái vị lão sư vô sỉ kia của tôi…
Ngay sau đó Hứa Nhạc lại nói ra câu thứ hai nữa, khiến cho Giản Thủy Nhi lại một lần nữa khiếp sợ không nói nên lời:
- Hơn nữa, hình như hắn vẫn còn sống!
Sau khi nói xong những chuyện tình cần phải nói, Hứa Nhạc đưa tay lên khẽ vỗ nhè nhẹ bả vai của Giản Thủy Nhi, thế nhưng lại cũng không tìm ra được lời gì để mà bình phục những cảm xúc phức tạp bên trong nội tâm của cô thiếu nữ xinh đẹp mà mạnh mẽ này. Sau khi hắn trầm mặc một lúc sau, mới chậm rãi nói:
- Giúp tôi liên hệ một chút với bên phía Phí Thành, có một số chuyện tình, tôi nghĩ muốn gặp mặt Quân Thần đại nhân chính thức hỏi.
Ba chiếc Chiến hạm tiếp đất lại dùng tốc độ nhanh nhất thoát ly khỏi bầu khí quyển của tinh cầu quặng mỏ hoang vu mà nguy hiểm trí mạng này, vẽ một đạo đường cong rõ ràng vô cùng xinh đẹp, bay thẳng lên không trung, cuối cùng chui vào trong cánh cửa hợp kim ở bên dưới phần bụng của chiếc Chủ hạm đã mở đợi sẵn.
Khoang cửa Chiến hạm to lớn nặng nề chậm rãi mở ra, một đám quân nhân sĩ quan Liên Bang theo phần cầu tàu bằng kim loại từ trong chiếc Chiến hạm tiếp đất hướng về phía đại sảnh Chủ hạm mà đi đến. Hứa Nhạc, lúc này gương mặt vẫn còn gầy yếu tái nhợt, được Giản Thủy Nhi nhẹ nhàng giúp đỡ đi ở phía trước nhất.
Đám quân nhân sĩ quan Liên Bang bên trong đại sảnh chỉ huy của Chủ hạm Liên Bang cũng đã sớm toàn thể đứng dậy, chuẩn bị nghênh đón sự trở về của vị anh hùng Liên Bang. Đến khi bọn họ nhìn thấy Hứa Nhạc đang xuất hiện ở đầu đám quân nhân sĩ quan của phần cầu tàu kim loại, cũng không có bất luận kẻ nào ra mệnh lệnh, tất cả bọn họ đều đồng thời bộc phát ra tiếng hoan hô cùng với vỗ tay kịch liệt.
Lúc này ngay trên màn hình vi tính điện tử lớn nhất ở tại phần trụ điều khiển giữa trung ương đại sảnh Chủ hạm chợt xuất hiện hình ảnh vị Tổng Tư Lệnh Hạm đội Liên Bang, Thượng Tướng ba sao Hồng Dư Lương. Vị Nữ Tướng quân ba sao duy nhất của toàn bộ Quân đội Liên Bang này mỉm cười ôn hòa, nói:
- Thượng Tá Hứa Nhạc, hoan nghênh cậu trở về Liên Bang!
Hứa Nhạc gỡ nhẹ bàn tay của Giản Thủy Nhi đang dìu chính mình ở chỗ khủy tay ra, hướng về phía Thượng Tướng Hồng Dư Lương trên màn hình lớn nghiêm cẩn tiến hành một cái quân lễ.
Thượng Tướng Hồng Dư Lương ở trên màn hình ôn hòa mỉm cười nói:
- Chẳng qua có một chuyện tình tôi phải nghiêm túc phê bình các cô cậu. Thiếu Tá Giản Thủy Nhi, tuy rằng tôi biết hai cô cậu các người khẳng định có rất nhiều lời riêng tư muốn nói với nhau, nhưng mà từ nay về sau xin hãy đừng bao giờ chủ động đóng tất cả hệ thống thông tin liên lạc tầm xa của các người lần nữa. Hai người có biết rằng vừa rồi Tổng Thống tiên sinh đã tự mình gọi điện thoại đến hỏi tôi, vì sao lại có một khoảng mất tín hiệu liên lạc từ bên đó, có phải đã xảy ra vấn đề gì không?
Nhìn thấy vị nữ Tổng Tư Lệnh Hạm đội Liên Bang từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc cứng ngắc, không ngờ bây giờ lại dùng loại ngữ khí như thế này để mà trêu ghẹo Hứa Nhạc cùng với Giản Thủy Nhi, đám quân nhân sĩ quan binh lính trên Hạm đội nhất thời biết được tâm tình hiện tại của vị nữ Tướng quân này khẳng định là tốt đến cực điểm rồi. Nghe xong câu nói trêu đùa này, những tiếng hoan hô cùng với vỗ tay mãi cho đến lúc này cũng không có hoàn toàn bình ổn nhất thời toàn bộ biến thành thanh âm bỡn cợt cùng với tiếng huýt sáo vang dội.
Giản Thủy Nhi đang đứng bên cạnh Hứa Nhạc nghe thấy những lời nói này, mặc dù cũng có chút cảm giác ngượng ngùng xấu hổ, thế nhưng lại ngay lập tức bị những khiếp sợ trong lòng mãi cho đến bây giờ cũng còn chưa tiêu hóa hết kia hoàn toàn cắn nuốt hết cả.
Ngay sau đó, chiếc Chiến thuyền Chủ hạm của Lữ đoàn Robot Không gian III vừa mới hoàn thành nhiệm vụ giải cứu này liền bước trên chuyến lữ hành vũ trụ quay trở về tập hợp với Hạm đội Liên Bang. Một đoạn lữ hành vũ trụ này cũng không quá dài, nhưng mà bởi vì cần phải cảnh giác ba chi Hạm đội Đế Quốc đột ngột rút lui kia có thể nào bất ngờ quay trở lại hay không, cho nên bọn họ mới cố ý đem tốc độ di chuyển giảm lại một chút, đề phòng bất trắc xảy ra.
Bên trong khoang thuyền nghỉ ngơi của khu vực quân y trên Chiến thuyền Chủ hạm.
Bởi vì cần phải tiếp nhận trị liệu cùng với nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe, cho nên cũng không có bất luận kẻ nào tiến đến quấy rầy Hứa Nhạc vừa mới trở về sau một tràng trốn chết khủng bố cả. Lúc này cũng chỉ có mình Giản Thủy Nhi đang ngồi trên một cái ghế nhỏ bên cạnh cái bàn quân y bồi tiếp hắn, đang nằm trên khoang trị liệu chuyên dụng mở ra phân nửa mà thôi. Tay trái Giản Thủy Nhi nhẹ nahfng chuyển động một quả táo lớn đỏ hồng ngon ngọt, tay phải thì chậm rãi đẩy nhẹ con dao gọt trái cây sắc bén, thỉnh thoáng phát ra quang mang loang loáng.
- Thật sự là một năm không thể tin nổi, không ngờ anh lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, cũng chịu đựng nhiều sự khổ sở nguy hiểm như thế. Cuối cùng cũng đã trở về, cũng có được những tin tức tốt a.
Giản Thủy Nhi sau khi đem lớp vỏ táo toàn bộ gọt bỏ, mới cầm đút lên trên miệng của Hứa Nhạc, mỉm cười nói:
- Ngày hôm nay tựa hồ như tôi đã nói tới bốn chữ không thể tin nổi này hơi nhiều một chút a.
Tuy nói rằng hiện nay cũng đã có được mối quan hệ cá nhân vô cùng thân cận cùng với quen thuộc, hơn nữa cái vị thiếu nữ gương mặt thanh lệ không thể hình dung ở trước mặt này cũng đã sớm một phen đem mái tóc màu tím kia cắt đi mất rồi, nhưng mà có đôi khi Hứa Nhạc vẫn như cũ cư xử giống như là hồi thiếu niên vậy, một phen đem đối phương xem như là một giấc mộng vĩnh viễn không bao giờ đạt tới, một vị thần tượng quốc dân không thể nào chạm vào được vậy. Cho nên hắn thật sự không cách nào thích ứng nổi với những động tác thân mật như thế này cả. Hắn muốn đưa tay lên cầm lấy, nhưng mà lại phát hiện trên mười đầu ngón tay của mình toàn bộ cũng đều là những loại băng y tế chuyên dụng, gắn lên đó để bồi dưỡng lại cơ bắp bị thoái hóa do thiếu dưỡng khí quá lâu lúc trước. Cho nên sau khi hắn khẽ do dự một chút, cũng chỉ đành phải có chút không tự nhiên cùng với xấu hổ mà mở miệng ra cắn trái táo ngay trên miệng.
Vừa rồi hắn mới một phen đem toàn bộ cuộc sống trốn chết của chính mình trong suốt một năm trời bên trong cảnh nội Đế Quốc kia, sơ lượt giảng thuật lại một lần cho Giản Thủy Nhi nghe. Một tay Giản Thủy Nhi chống càm, nhấp nháy cặp mắt sáng ngời trong vắt giống như những giọt nước mưa sáng ngời của mình, tò mò hỏi:
- Nếu như nói cái vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc mà sự thiên tài của mình đã chấn động toàn bộ vũ trụ kia… chính là tỷ tỷ ruột của tôi, vậy thì nàng ấy là loại người như thế nào? Bộ dáng như thế nào? Có xinh đẹp hay không?
Đây là bản tính của con gái hay sao? Sau khi biết được vị Công chúa Điện hạ thiên tài kia chính là tỷ tỷ ruột của chính mình, không ngờ điều đầu tiên nàng ta quan tâm lại là người đó có xinh đẹp hay không?
Hứa Nhạc khẽ im lặng, lại không biết vì cái gì chợt nghĩ đến một cái gì đó, hạ giọng nói:
- Bộ dáng miễn cưỡng cũng xem như là thanh tú, chẳng qua cũng không tính là mỹ nữ. Còn về những cái khác thì… Hay là không nên nói ra thì tốt hơn. Mỗi khi nghĩ đến cái vị Công chúa Điện hạ kia, tôi vẫn còn có chút sợ hãi đây. Cô cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy nàng ta, tự nhiên cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi bên trong vũ trụ này lại còn tồn tại một thứ vũ khí hình người khủng bố đến như thế đâu. Nếu như cái thứ vũ khí hình người kia thật sự bùng nổ, như vậy sẽ hung tàn đến mức độ khủng bố vô cùng!
- Hiện tại đã có thể liên hệ với Tinh cầu S1 hay không? Bên chỗ của tôi còn có một phần tình báo rất quan trọng cần phải đưa trực tiếp đến cho Tổng Thống tiên sinh.
Hứa Nhạc chuyển chủ đề câu chuyện, hỏi.
- Xem ra hẳn phải là một tin tức tình báo cực kỳ quan trọng rồi. Anh thậm chí ngay cả Hạm đội Liên Bang cùng với Bộ Tư Lệnh tiền tuyến cũng không thể tín nhiệm nữa…
- Thật ra cũng không phải là như vậy. Chủ yếu là vấn đề quyền hạn mà thôi. Người có thể quyết định chuyện tình này quả thật cũng chỉ có Tổng Thống tiên sinh, còn có đám lão gia hỏa ngồi ở bên trong Nghị Viện bên kia nữa, cho những người khác biết cũng không có tác dụng gì.
Giản Thủy Nhi đột nhiên chợt nghĩ đến một hồi sự kiện phong ba gần đây đang xảy ra bên trong quân doanh, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn giải quyết ổn thỏa. Nàng ta thoáng trầm mặc một chút, thế nhưng nhìn thấy Hứa Nhạc đang vô cùng mỏi mệt đang nằm trong khoang trị liệu chuyên dụng kia, chung quy vẫn là lựa chọn không nói ra. Chỉ là trong đầu nàng lặng im suy nghĩ:
- Đối với anh mà nói, quả thật Bộ Tư Lệnh tiền tuyến tựa hồ quả thật không đáng tín nhiệm.
Bên trong bầu trời tràn ngập một mảnh huyết quang khủng bố, một chiếc Chiến hạm Liên Bang khổng lồ từ trên bầu trời chậm rãi phá ráng mây đỏ hồng, cuốn theo một cỗ dòng khí mạnh mẽ, chậm rãi hướng về phía không cảng của khu căn cứ quân sự tinh cầu hành chính chủ tinh của Tinh hệ Hoàng Ách mà đáp xuống. Đám dân chúng Đế Quốc bên trong khu vực thành thị xung quanh khu căn cứ quân sự từ trong những khung cửa sổ thò đầu nhìn ra, dùng ánh mắt cừu hận mà cực kỳ hờ hững nghênh đón hắn trở về. Mà vô số những quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang bên trong khu căn cứ hình tròn khổng lồ kia thì lại là dùng ánh mắt nhiệt tình, hưng phấn, kích động nhất mà hoan hô nghênh đón.
Dưới sự hộ tống của đích thân vị Hạm trưởng Thiếu Tướng chiếc Chiến hạm, Hứa Nhạc lúc này đã thay một kiện quân phục Thượng Tá Liên Bang mới tinh, đón nhận vô số ánh mắt nóng bỏng cùng với tiếng quân nhạc vô cùng hùng hồn, chậm rãi đi ra khỏi Chiến hạm.
Liền ngay sau đó là một sự im lặng đột ngột ập tới. Chỉ trong nháy mắt, vô số tiếng hoan hô cùng với tiếng quân nhạc nhất thời ngừng phắt lại. Toàn trường cũng chỉ còn những luồng gió dị quốc buổi hoàng hôn nhẹ nhàng thổi quét vô số những lá quân kỳ Liên Bang ở bốn phía xung quanh khu căn cứ quân sư.
Một cái thanh âm hùng hậu to lớn đột nhiên hô lên:
- Kính chào!
Vô số những quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang mặc quân trang màu xanh sẫm chỉnh tề dày dày đặc đặc bốn phía xung quanh chiếc Chiến hạm kia, sau khi nghe thấy tiếng hô hiệu lệnh này, ba một tiếng, tập thể đứng nghiêm lại, xoát xoát xoát xoát, đồng loạt nâng lên cánh tay phải, hướng về phía Hứa Nhạc đang chậm rãi đi bên dưới Chiến hạm kia, tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang tiêu chuẩn nhất, nhiệt tình nhất của chính mình.
Nghe thấy thanh âm quân trang ma sát so với tiếng gió thổi còn càng thêm rõ ràng hơn rất nhiều, nhìn thấy vô số những cánh tay phải đang đồng loạt chỉnh tề giơ lên như thế kia, thân thể Hứa Nhạc nhất thời có chút cứng ngắc lại, kinh ngạc đứng sững người ngay tại chỗ, cảm thấy trên mặt mình chợt có chút ngứa ngáy nhàn nhạt.
Cũng không phải nguyên nhân là các vết thương trên mặt đang kéo da non gây nên, mà là do khí huyết dâng tràn!
Vị Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, Thiếu Tướng Vu Lâm Hải, đang đứng ở trước nhất của đội ngũ quân nhân sĩ quan binh lính nghênh đón. Hứa Nhạc sau khi cúi chào ông ta một cái, tiếp nhận một cái vỗ vai nhè nhẹ mà kích động của vị Sư Đoàn trưởng của mình, cũng không có nói cái gì cả.
Ngay sau đó, cái mà Hứa Nhạc phải đối mặt chính là một mảnh hải dương quân nhân sĩ quan binh lính với vô số những cái ôm nhiệt tình cuồng nhiệt.
Tất cả các quân nhân sĩ quan binh lính đủ hết mọi cấp bậc, tất cả các đội viên của Tiểu đội 7 cũ cũng đồng thời tập hợp đến đây. Tên tiểu tử Đạt Văn Tây kia, lúc này ánh mắt không ngờ cũng đã đỏ ửng, cất tiếng khóc ô ô. Xem ra cái gã công tử con Châu trưởng vẫn như cũ luôn đa sầu đa cảm như vậy. Cũng không biết một năm đã qua, hắn có thể một phen đem cô em gái của Tiêu Thập Tam Lâu đón về nhà được hay chưa?
Đại Đội trưởng Đại đội I Hách Lôi, Đại Đội trưởng Đại đội Robot Hoa Tiểu Ty, Lâm Ái, Cố Tích Phong… Đám hán tử quân nhân sĩ quan này đều nhiệt tình ôm chặt hắn, lại còn liều mạng vỗ thùm thụp không ngừng lên lưng hắn nữa. Vô số những gương mặt kích động ở trước mặt hắn không ngừng chớp lên, lướt qua.
Nhưng mà như thế nào nghĩ mãi vẫn cảm thấy hình như vẫn còn thiếu thiếu một vài người nào đó? Giải Văn đâu rồi?
Hứa Nhạc đảo mắt liếc nhìn trong đám người, cố gắng tìm kiếm cái khuôn mặt thanh tú như đóa hoa cúc trong sương mai kia. Bên trong Tiểu đội 7 cũng chỉ có một cặp anh em sinh đôi mà thôi, Giải Tư năm xưa đã hy sinh bên cạnh dòng suối ở tinh cầu 3320 rồi, chẳng lẽ…
- Lão Bạch cùng với Đại Hùng đâu rồi?
Hứa Nhạc đưa tay gỡ xuống cái quân hàm đã bị quăng quật có chút muốn sút ra trên vai mình, nhẹ giọng hỏi.
Một câu hỏi này của hắn vừa thốt ra, toàn bộ hiện trường nghi thức nghênh đón đang vô cùng kích động, hưng phấn, vui mừng, nhất thời liền trở nên vô cùng im lặng.