Ngón tay đẩy lên cũng không có đụng phải cọng tóc nào cả, khiến cho Bạch Ngọc Lan khẽ rùng mình một cái, sau đó lập tức đem lực chú ý của mình quay trở lại phía trước. Vẻ mặt hắn không một chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía chiếc ô tô Đế Quốc đang nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo chạy thẳng về phía mình kia. Ngày hôm nay hắn suất lĩnh đám tiểu đội bộ binh kết hợp Robot MX này hộ tống mấy chiếc xe vận tải hạng nặng đa trục kia, phải ngay trước khi hoàng hôn, nhanh chóng đi ngang qua phiến thành thị vốn dĩ tràn ngập địch ý cùng với nguy hiểm này, không thể không phi thường cảnh giác một trận.
Đám binh lính bộ binh của chi bộ đội Robot hỗn hợp ở phía trước nhất kia cũng không có làm ra những phản ứng cần thiết đúng lúc, cặp mày của Bạch Ngọc Lan khẽ nhăn lại một chút. Hắn xuyên thấu qua thiết bị quang học tầm xa trang bị trên mũ giáp quân dụng của mình, nhìn thấy rõ ràng trong chiếc xe kia, ngoại trừ một gã nam nhân Đế Quốc đang kinh hoàng thất thố ra, lại còn có thêm một cô bé gái nhỏ đầu tóc bị cắt một cách ẩu tả, đặc biệt hỗn loạn. Trong lòng hắn nhất thời hiểu được vì cái gì mà đám bộ đội thuộc hạ của mình phản ứng có chút chậm chạp như vậy.
Bạch Ngọc Lan đưa tay cầm lấy khẩu súng bắn tầm xa H34 ngay trên đùi của mình, vẻ mặt không một chút biểu tình đứng thẳng người lên, ở ngay phía trên chiếc xe thiết giáp quân dụng làm ra một động tác nhắm bắn tỉa cực kỳ tiêu chuẩn, cũng không phát ra bất cứ thanh âm báo động nào cả, mà chỉ là trực tiếp khu động cò súng.
Một tiếng súng nổ nhẹ cực kỳ thanh thúy vang lên. Viên đạn kia cực kỳ chính xác bắn trúng mục tiêu, chấn nổ vang một cái bánh phải của chiếc xe ô tô dân dụng Đế Quốc kia, khiến cho chiếc ô tô kia giống hệt như một gã nam nhân uống rượu say khướt, loạng choạng thêm một chút nữa, liền đâm thẳng vào một cái bồn hoa có chút tàn tạ đặt bên cạnh con đường rộng lớn. Hệ thống động cơ của chiếc xe nhất thời bị chấn động, phát ra một thanh âm trầm đục, liền có một luồng khói trắng từ trong nắp xe bốc lên.
Đám chiến sĩ bộ binh Liên Bang xung quanh bị tiếng súng đột nhiên vang lên này chấn động khiến cho thân thể khẽ rung lên một chút. Tuy rằng sâu trong nội tâm của bọn họ vẫn luôn đối với thượng cấp của mình thần kinh có chút hơi mẫn cảm quá đáng, đến mức không thể tin nổi, hơn nữa lại còn có chút lo lắng cho cô bé con đang ngồi trong chiếc xe kia có thể bị tiếng súng làm cho hoảng sợ, thế nhưng cũng không có bất luận kẻ nào dám đưa ra bất cứ lời kháng nghị nào cả.
- Thượng Sĩ Mễ Mai, tiến lên xem xét tình huống cụ thể, chú ý bảo trì khoảng cách an toàn với đối tượng.
Bạch Ngọc Lan thu hồi lại khẩu súng trường H34 trong tay mình, quay trở lại ngồi xuống trong xe như ban đầu, lạnh lùng hạ một đạo mệnh lệnh.
Nghe được thanh âm hạ mệnh lệnh này của hắn, một chiếc xe thiết giáp hạng nhẹ của Liên Bang liền hướng về phía con đường phía trước chạy nhanh tới. Vị Thượng Sĩ Mễ Mai kia rõ ràng có chút thả lỏng tâm tình, tốc độ tiếp cận chiếc ô tô kia tựa hồ có chút nhanh hơn bình thường một chút. Chỉ mất vài giây đồng hồ liền dừng lại ngay bên cạnh chiếc xe dân dụng Đế Quốc kia.
Bạch Ngọc Lan đem lớp kính mặt nạ bảo hộ trong suốt trên cái mũ giáp binh sĩ quân dụng trên đầy mình kéo xuống, thông qua thiết bị quan sát quan học tầm xa nhìn chằm chằm vào động tĩnh xảy ra phía bên kia, đột nhiên đồng tử trong mắt hắn chợt khẽ co rụt lại một chút. Bởi vì hắn phát hiện ra cái gã nam nhân Đế Quốc ngồi trong chiếc xe kia, trên trán toát ra mồ hôi tựa hồ nhiều hơn bình thường một chút. Mà cái cô bé con đang ngồi trên cái ghế ngay bên cạnh ghế tài xế lại đang không ngừng gào khóc, thế nhưng cái gã nam nhân kia tựa hồ không hề có ý tứ dỗ cho cô bé nín lại. Những bình dân bá tánh một khi sợ hãi cũng sẽ có phản ứng giống như bọn họ, nhưng mà không biết vì cái gì, Bạch Ngọc Lan mãi cứ nghĩ thấy một màn hình ảnh này tựa hồ có chút kỳ quái. Nhất là thời điểm khi mà hắn phát hiện ra chiếc xe thiết giáp trong đội ngũ của chính mình đậu cách chiếc ô tô dân dụng Đế Quốc kia quá mức gần rồi.
- Lui về ngay!
Hắn rất nhanh thông qua hệ thống chỉ huy bộ binh chiến trường trong xe, hướng về phía chiếc xe thiết giáp ở đầu tiên kia phát ra mệnh lệnh rút lui. Nhưng mà trả lời hắn cùng với toàn bộ tiểu đội Robot hỗn hợp cũng chỉ là một hồi nổ mạnh kịch liệt!
Không biết bên trong chiếc ô tô dân dụng Đế Quốc kia đã bị giấu tổng cộng bao nhiêu lượng thuốc nổ hạng nặng. Một tràng nổ mạnh kịch liệt chỉ trong khoảnh khắc đã hình thành nên một khối hỏa cầu khổng lồ, đường kính đến hơn mấy chục thước lan tỏa ra xung quanh. Sóng xung kích khủng bố mang theo hơi nóng bỏng rát theo sát nhau mà tới, đem những tràng kiến trúc bằng bê thông dọc theo hai bên con đường cũng bị chấn động phải rung chuyển lên một chút. Vô số mảnh vỡ xi măng thô to liên tục ầm ầm nện lên trên vỏ ngoài của những đầu Robot MX cùng với xe thiết giáp của bộ đội Liên Bang.
Cái gã nam nhân cùng với cô bé con Đế Quốc ở trong chiếc ô tô dân dụng kia khẳng định là đã chết. Mà chiếc xe thiết giáp đi đầu cùng với Thượng Sĩ Mễ Mai và ba gã binh lính bộ binh Liên Bang ở trong chiếc xe thiết giáp đó khẳng định cũng không có biện pháp để tiếp tục sinh tồn nữa.
Ngay sau đó, những sự nguy hiểm lớn hơn nữa cũng lúc này mà buông xuống. Chỉ nghe được trong lúc này, những thanh âm nổ mạng kéo dài liên miên chợt không ngừng vang lên dọc theo hai bên con đường lớn. Từ bên trong hai tràng kiến trúc cao tầng hai bên đường, vốn đã bị những vũ khí hạng nặng của Liên Bang hủy hoại đến mức gần như đổ sụp kia, chợt phun ra vô số tràng bụi mù. Trong những thanh âm kim loại ma xát mãnh liệt khiến kẻ khác nghe thấy cũng phải rét lạnh toàn thân, hai tòa kiến trúc cao tầng kia đã ầm ầm đổ sập xuống.
Vô số vạn tấn bê tông pha lẫn sắt thép ầm ầm đổ sụp xuống, hình thành nên một cái bóng râm tử vong vô cùng khổng lồ, hưởng thẳng về phía đỉnh đầu của bảy đầu Robot MX Liên Bang mà đổ ập xuống!
- Địch tập kích!
- Đội hình hoa mai, nhanh chóng tản ra!
- Triệt thoái về phía sau, theo phương hướng bảy giờ!
- Có sóng khởi động Robot! Có Robot Đế Quốc xuất hiện!
Vô số thanh âm cảnh báo bén nhọn chói tai từ trong hệ thống chỉ huy bộ binh chiến địa không ngừng thay nhau vang lên. Ở trên một con đường đang vô cùng yên lặng như thế đột nhiên lại gặp phải một tràng phục kích quy mô lớn như thế này, cho dù là những quân nhân binh sĩ Sư đoàn Thiết giáp 17 với tố chất quân sự vô cùng cao đi chăng nữa, cũng không khỏi có vẻ hơi chút kinh hoảng. Những chiếc xe thiết giáp may mắn không có bị nghiền nát trong những phế tích kiến trúc kia liền nổ vang hết tốc lực, lui nhanh về phía sau. Mười mấy gã chiến sĩ Liên Bang đầu đội mũ giáp, kéo xuống lớp kính bảo hộ trong suốt trước mặt, ôm theo những khẩu súng trường nặng nề, rất nhanh tản ra, nhảy vào những khối chướng ngại bê tông hai bên đường.
Cơ hồ là trong khoảnh khắc, hai bên con đường, trong những tòa kiến trúc cao tầng dọc theo hai bên đường đột nhiên xuất hiện bao nhiêu khẩu súng quân dụng Đế Quốc, bắt đầu phẫn nộ hướng về phía những binh lính Liên Bang đang tản ra khắp nơi bên dưới mà phun ra những luồng hỏa miêu khủng bố. Các binh lính Liên Bang mượn dùng những mảnh vỡ bê tông to lớn bên dưới mặt đất để che khuất thân thể mình, vội vàng tiến hành bắn trả. Thế nhưng khóe mắt bọn họ chợt co rút lại khi mà nhìn thấy một cái hình dáng khiến cho bọn họ phải kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Một đầu Robot Lang Nha Đế Quốc kiểu dáng mới nhất, ngay lúc này đang từ phía cuối con phố dùng tốc độ cao phóng vọt tới, thân thể nặng nề của nó không ngừng dẫm đạp lên trên con đường không mấy bằng phẳng, khiến cho toàn bộ mặt đất cũng phải bắt đầu run rẩy lên một trận.
- Khu phố 32 khu Nam bị địch tập kích, yêu cầu trợ giúp khẩn cấp.
- Ước chừng có hai tiểu đội bộ binh còn lưu lại, một đầu Robot Lang Nha kiểu mới sót lại. Phần chân máy móc bên trái đã bị hao tổn nghiêm trọng, hệ thống hỏa lực tầm xa bị hao tổn khoảng chừng hơn 70%.
Bạch Ngọc Lan toàn thân đầy bụi mù, lúc này ánh mắt xuyên thấu qua phần mũ giáp trong suốt trên cái mũ binh sĩ quân dụng, nhìn về phía thân ảnh đầu Robot khổng lồ từ phía cuối con đường gào thét phóng thẳng tới, nhanh chóng đánh giá tình hình tổn hại của đối phương, trên mặt không có bất cứ một tia bối rối nào cả. Thậm chí ngay cả thanh âm báo cáo lại bên phía căn cứ quân sự cũng vẫn là bình tĩnh giống như vậy. Những tiếng súng vang lên dày đặc bốn phía xung quanh dọc theo con đường tựa hồ như hoàn toàn không thể nào tiến vào trong lỗ tai của hắn được. Một khi tiến vào khu vực đặc thù giống như chiến trường như thế này, cái tên gia hỏa quân nhân sĩ quan vĩ đại của Quân đội Liên Bang này liền ngay lập tức phô bày ra một mặt chuyên nghiệp vô cùng của chính mình.
- Hùng Lâm Tuyền, ngăn chặn ngay khu vực đường bộ bên trái của cái con Robot rác rưởi này, giữ nguyên nó tại chỗ!
Bạch Ngọc Lan nhìn về phía đầu Robot Đế Quốc đã chật vật không chịu nổi bao lâu nữa, thế nhưng từ trên vai phải vẫn còn đang phụt ra vô số làn mưa đạn cuồng bạo khủng khiếp kia. Ánh mắt hắn khẽ nheo lại một chút, nhanh chóng phát ra mệnh lệnh. Sau đó hắn điều chỉnh lại thân thể một chút, nâng lên khẩu súng trường chuyên dụng bắn tầm xa ở trong tay mình, hướng về phía một phiến cửa sổ ở trên một tòa nhà cao tầng ở phía trái trên bầu trời cách đó không xa, cực kỳ bình tĩnh mà chính xác khu động cò súng.
Một chiếc xe thiết giáp của Liên Bang đã sớm lui lại ở một góc rẽ gần đó bên cạnh một tòa nhà chung cư dân dụng của Đế Quốc, đột nhiên nổ vang động cơ, phóng vọt đi tới. Cái khẩu cơ pháo hạng nặng gắn vững chắc trên đỉnh đầu của chiếc xe thiết giáp nhất thời rít gào lên, dùng tốc độ cực cao xoay chuyển. Vô số những viên đạn mang theo những cái đuôi lửa thật dài dùng tốc độ cực cao hướng về phía đầu Robot Lang Nha Đế Quốc duy nhất kia hung mãnh bắn thẳng tới.
Lớp hộ giáp vững chắc bên ngoài của đầu Robot Lang Nha Đế Quốc kia có thể thừa nhận nổi lực công kích của những viên đạn bình thường với cường độ không tệ. Nhưng mà điểm đạn rơi của khẩu cơ pháp hạng nặng gắn trên đỉnh chiếc xe thiết giáp này đã được áp súc lại cực kỳ chính xác. Điểm đạn rơi của những viên đạn cơ pháo cánh hạm có uy lực cực kỳ cường đại kia được khống chế trong một phạm vi nhỏ nhất. Bất luận là con Robot Lang Nha Đế Quốc kia có làm ra những động tác tránh né xoay chuyển tốc độ cao như thế nào đi chăng nữa, những viên đạn bắn ra từ trên khẩu cơ pháo trên chiếc xe thiết giáp Liên Bang kia cũng đều có thể chính xác đuổi theo sát những cử động của nó, hung hăng giã mạnh lên trên phần giáp của nó, nở rộ ra vô số những đóa hoa lửa cực kỳ quỷ dị. Hơn nữa những đóa hoa lửa kia tựa hồ như vĩnh viễn cũng sẽ không héo tàn.
Một gã binh lính Đế Quốc quần áo chật vật vô cùng thê thảm gào lớn một tiếng, từ trên cửa sổ của một tòa nhà cao tầng ngã rơi thẳng xuống, đập thẳng lên trên mặt đất của con đường bên dưới, bị những cọc sắt lòi ra của một mảng bê tông bên dưới đâm xuyên qua người, không biết là chết bởi bị bắn trúng hay là chết bởi bị đâm xuyên.
Bạch Ngọc Lan vẫn đứng ngay tại chỗ, khẽ xoay người một cái, lập tức điều chỉnh xong tư thế bắn của chính mình, hướng về phía một khung cửa sổ khác trên tòa nhà cao tầng đó, bắt đầu tiếp tục khu động cò súng. Trong quá trình tiến hành những động tác chiến thuật liên tiếp sạch sẽ lưu loát kia, khóe mắt của hắn vẫn như cũ mãi luôn luôn giương mắt nhìn chằm chằm về phía con Robot Lang Nha Đế Quốc chết người đằng kia. Không biết những đầu Robot MX đã bị đám khối bê tông nặng nề kia đè xuống có còn có thể quay trở lại chiến đấu nữa hay không. Nếu như không thể, như vậy trước khi lực lượng không quân của căn cứ quân sự kịp thời đến hỗ trợ, cái mà hắn có khả năng nương dựa cũng chỉ có thể là những người còn lại này.
Mỗi một lần khẩu súng trường tầm xa H34 này kích phát một viên đạn, lực phản chấn dội lại khiến cho ngón trỏ của hắn cảm giác có chút tê liệt nhàn nhạt. Bạch Ngọc Lan vừa một bên bình tĩnh bắn phá, vừa một bên tuyên bố đạo mệnh lệnh thứ hai.
- Tiểu Lưu, ra tay!
Một đầu tên lửa hỏa tiễn đạn đạo địa đối địa mang theo một đạo khói trắng cực dài, không biết từ một góc âm u nào trên con đường này đột nhiên gào thét phóng thẳng ra, hướng về phía đầu Robot Lang Nha Đế Quốc cao lớn ở phía cuối con đường, đã bị khẩu cơ pháo dưới sự khống chế của Hùng Lâm Tuyền áp chế lại có chút lảo đảo nghiêng ngả đằng kia mà oanh kích thẳng tới.
Đáng tiếc hiện tại Cố Tích Phong đã bị lưu lại tại trung tâm điều khiển điện tử của Sư Bộ, bằng không dựa vào năng lực của tên gia hỏa kia, đầu Robot Lang Nha chật vật không chịu nổi này ngay từ đầu căn bản không có biện pháp nào che giấu được thiết bị theo dõi điện tử của tiểu đội mình. Trong những cơn mưa đạn đầy trời kia, vẻ mặt Bạch Ngọc Lan không một chút biểu tình tiến hành chiến đấu, thế nhưng tinh thần cả người hắn lại giống như là đã thoát ly khỏi phiến chiến trường này, quay trở về những năm tháng chiến đấu thống khoái trước khi Tiểu đội 7 vẫn còn chưa bị giải tán…
Một tiếng bốn mươi bảy phút đồng hồ sau đó.
- Vì cái gì nằm trong khu vực an toàn đã trải qua sự phân hình cấp độ 3 bằng sóng ngắn điện tử, lại còn có thể che giấu lại một đầu Robot Lang Nha Đế Quốc? Hơn nữa lại còn có cả một chi tàn binh Đế Quốc từ theo hướng Đông Nam lặng lẽ xâm nhập vào tiến hành tập kích? Phòng tuyến phòng ngự ở nơi này là do ai phụ trách?
Hùng Lâm Tuyền lúc này đang được một gã binh sĩ quân y tiến hành băng bó cánh tay trái, hướng về phía mặt đất phun mạnh ra một ngụm nước miếng đã biến thành một màu đen kịt, giương mắt nhìn chằm chằm về phía Thượng Tá Hách Lôi, kẻ thay mặt thượng cấp đến đây biểu đạt sự quan tâm, vẻ mặt cực kỳ mãnh liệt cường hãn mạnh mẽ hỏi. Bốn phía xung quanh hắn, chính là những binh sĩ của tiểu đội Robot hỗn hợp ngày hôm nay bị lọt vào trận phục kích của đám người Đế Quốc, trên mặt mọi người cũng đều toát ra vẻ mặt đồng dạng với Hùng Lâm Tuyền. Cũng chỉ có mỗi mình Bạch Ngọc Lan là vẫn như cũ trầm mặc đứng một bên, cúi đầu gãi gãi mái tóc ngăn hỗn loạn tràn ngập tro bụi của chính mình, để mặc cho đám tro bụi kia rơi vãi tung tóe lên trên bộ quân phục thẳng thớm cùng với đôi giày quân dụng bóng loáng sáng ngời của Thượng Tá Hách Lôi.
Sắc mặt của gã Đại Đội trưởng Hách Lôi của Doanh đoàn I Sư đoàn Thiết giáp 17 hiện tại có thể nói là cực kỳ khó nhìn. Hắn biết rất rõ ràng, mấy tên gia hỏa quân nhân sĩ quan ở trước mặt chính mình đây mặc dù cấp bậc trong Quân đội Liên Bang cũng không cao lắm, hơn nữa bởi vì một vài nguyên nhân nào đó mà mãi cũng không được Quân đội Liên Bang trọng dụng, nhưng mà cũng vì một vài nguyên nhân nào đó, mà không có bất luận kẻ nào dám khinh thường bọn họ cả.
Cái tiểu tổ chiến đấu kia của Công ty Bảo an Tịnh Thủy lệ thuộc trực tiếp vào Công ty Cơ khí Quả Xác cũng đã sớm giải tán rồi, đại bộ phận các đội viên cả mới lẫn cũ cũng đều bị phân tán ra, đưa vào bên trong các đơn bị chiến đấu các cấp khác nhau. Thế nhưng mấy tên gia hỏa cường hãn mạnh mẽ mà hiện tại toàn bộ Liên Bang cũng đều còn nhớ rõ tên tuổi như Bạch Ngọc Lan, Hùng Lâm Tuyền này, cũng chỉ có những gã ngưu nhân giống như Hứa Giáo quan vậy mới có thể thu phục nổi mà thôi. Những nhân vật đã từng là anh hùng như thế này, liền có tư cách cùng với bất cứ gã thượng cấp nào tiến hành loại đối thoại trực tiếp giống như thế này.
Điều khiến cho Hách Lôi cảm thấy cực kỳ phẫn nộ chính là, công tác bố phòng cùng với tiến hành kiểm soát sóng ngắn điện tử ở khu vực Khu Nam kia, toàn bộ cũng đều là do cái bọn gia hỏa Sư đoàn Thiết giáp 7 chết tiệt kia tiến hành phụ trách. Nếu như hôm nay toàn bộ chi tiểu đội Robot hỗn hợp này thật sự bị hoàn toàn tiêu diệt tại đương trường, như vậy kẻ phái gánh vác cơn lửa giận của đám đại lão Quân đội kia, thật sự xinh lỗi Hứa Giáo quan, vẫn như cũ chỉ có thể là Sư đoàn Thiết giáp 17 mới mà thôi.
Đây chính là khu căn cứ tiên công lớn nhất của Quân đọi Liên Bang ở trên khỏa tinh cầu này. Ngoại trừ những chi bộ đội đang phụ trách chấp hành nhiệm vụ tuần tiễu xung quanh chiến trường ra, cơ hồ tất cả các quân nhân sĩ quan cao tầng của Quân đội Liên Bang đều bị triệu tập trở về khu căn cứ này, chuẩn bị tham dự vào hội nghị dự họp trước tiến công do Mã Thượng Tướng triệu tập. Các quân nhân sĩ quan cao cấp của hai chi Sư đoàn Thiết giáp 7 và Sư đoàn Thiết giáp 17 vốn dĩ thiết huyết mạnh mẽ nhưng lại có lịch sử ân oán sâu sắc này, cũng đều bị bức bách phải ở cùng dưới một mái hiên này. Tuy rằng cái phiến mái hiên này có vẻ vô cùng rộng lớn.
- Đây là chiến trường, Thượng Tá Hách Lôi à!
Vị Doanh Đoàn trưởng Đông Phương Phái của Sư đoàn Thiết giáp 7, từ xưa đến giờ vẫn luôn lấy lạnh lùng mà kiêu ngạo trứ danh này, nhìn về phía mấy tên gia hỏa mà vẻ mặt khiến kẻ khác phải ghét cay ghét đắng ở trước mặt này, mỉm cười, nhíu mày trào phúng nói:
- Làm sao có thể tiến hành bố phòng hoàn mỹ được chứ? Hơn nữa nếu thật như không muốn chết người, vậy thì hãy đi về nhà đuổi gà cho vợ, thay tả cho con chính là sự lựa chọn tốt nhất a!
Đại Đội trưởng Hách Lôi trợn tròn cặp mắt lên, hai nắm tay dưới bộ quân phục đã nắm chặt lại. Nhưng mà khi nghĩ đến mệnh lệnh cực kỳ nghiêm khắc của Sư Đoàn trưởng, hắn chung quy cũng chỉ là hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn phẫn nộ trong lòng mình lại.
Vẻ mặt Đông Phương Phái cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 này, khoanh tay lại, trào phúng nói:
- Những chiêu số đánh dã chiến của đám người xuất thân từ lính đánh thuê như mấy người, vốn cũng chẳng hề thích hợp với việc tác chiến chính quy!
Ngay sau đó hắn chợt nhíu mày lại, nói:
- Hứa Nhạc chết cũng đã hơn một năm rồi, vì sao mà mấy tên binh lính lưu manh các người như thế nào lại còn không có một chút tiến bộ như thế này cơ chứ? Mỗi lần đụng phải chuyện gì liền cũng chỉ biết gây sự đại náo một trận, còn tưởng rằng các người thật sự là anh hùng chiến đấu gì đó hay sao? Cái bọn láo nháo các người, cứ nghĩ đến hễ khóc lóc lên một chút liền có sữa ăn hay sao?
Ánh mắt của Hùng Lâm Tuyền nhất thời trừng lớn lên, so với cặp mắt của Đại Đội trưởng Hách Lôi còn lớn hơn rất nhiều. Hắn khẽ hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía Bạch Ngọc Lan từ đầu đến giờ mãi vẫn luôn trầm mặc ẩn nhẫn đứng một bên kia, hạ giọng quát lớn:
- Lão Bạch, tao cũng không phải là loại người thích gây chuyện phiền toái, nhưng mà cái tên khốn kiếp này lại dám đụng chạm đến Lão Đại, cậu cũng nên thể hiện chút ý tứ gì đi chứ?