Thế cục trước mặt nhìn qua là một mảnh vô cùng quang minh rực rỡ, ai có thể ngờ đến được, phía sau lưng nó lại là những luồng sóng hắc ám đang không ngừng ba động. Hứa Nhạc nghe được những lời mà Tổng Thống tiên sinh đã khẩn cầu xong, liền lâm vào trầm mặc không nói gì.
Quân Thần Lý Thất Phu chúng là một sự tồn tại vô cùng dị thường bên trong xã hội chính trị hiện tại của Liên Bang. Mặc dù ông ta đã ẩn cư lánh đời rất nhiều năm không hỏi chính sự tại bờ hồ Phí Thành rồi, nhưng mà trong toàn bộ Liên Bang này cũng không có bất luận kẻ nào dám can đảm bỏ qua sự tồn tại của ông ta cả.
Bản thân chiếm được địa vị vô cùng cao thượng tuyệt đối không gì so sánh được trong lòng của hàng tỷ dân chúng Liên Bang, tuy rằng cũng không hề cố ý, nhưng trên thực tế lại có khả năng khống chế được vô số những gã Tướng quân thuộc cấp có tiếng nói không hề nhỏ trong Quân đội Liên Bang này, khiến cho vị lão nhân gia này có thể tùy ý ngồi bên cạnh bờ hồ, nói ra vài lời nói gì đó, liền có thể đem tất cả những tạp âm bên trong Liên Bang giống như những luồng khói thuốc lá, bị làn gió hoàn toàn thổi quét đi hết không còn lại chút gì.
Cho dù có chính là Thai Gia, cái gia tộc ngàn thế, thừa kế lại vô số những di trạch của thời đại Hoàng triều, ở trong bóng râm lịch sử có được lực ảnh hưởng khủng khiếp vô cùng, thế nhưng trong khoảng thời gian hơn mười năm gần đây, cũng phải đối với lão nhân gia vô cùng lễ phép, sẵn sàng nhường bước, từng chút từng chút một lui về phía sau.
Từ trên góc độ này mà nhìn, Tổng Thống tiên sinh hy vọng có thể thông qua Hứa Nhạc mà tìm được sự ủng hộ của Phí Thành Lý Gia bên kia, có thể hoàn thành được kế hoạch đem Liên Bang tiến công về phía bản thổ Đế Quốc, chính là chuyện tình vô cùng tự nhiên.
Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, Hứa Nhạc mãi cứ có cảm giác có chút gì đó không đúng. Đại khái là nguyên nhân bởi vì trong buổi tiệc tối cá nhân hôm nay, Tổng Thống tiên sinh đã nói thật sự rất nhiều, nhưng mà kết quả thì lại yêu cầu quá ít hay sao?
Trên thực tế, theo như trong suy nghĩ của hắn, nếu như muốn thỉnh ra vị lão nhân gia ở ven bờ hồ Phí Thành kia, Tổng Thống tiên sinh hẳn là có thể tìm được một người trung gian khác tốt hơn nhiều… Tựa hồ như là người đồng bọn hợp tác chính trị tốt nhất của ông ta, vị Thai phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia vậy.
Hứa Nhạc hai mắt nhìn về phía vị Tổng Thống tiên sinh đang ngồi bên bàn ăn đối diện, thế nhưng tâm tư thì lại bay đến một nơi xa xôi nào đó.
Những sự vụ minh tranh ám đấu trên phương diện chính trị này chính là những chuyện thông thường nhất cũng như là phức tạp nhất trong lịch sử nhân loại. Đối với Hứa Nhạc hắn mà nói, quả thật là có chút quá mức phức tạp rồi. Mãi cho đến giờ phút này, hắn vẫn như cũ không thể rõ ràng hết thảy những mục đích chân chính của buổi tiệc tối ngày hôm nay, cho nên cũng không thể nào đưa ra được sự phán đoán của bản thân mình. Nhưng mà hắn lại vẫn như cũ rất muốn tận lực trợ giúp vị đại nhân vật đang ngồi đối diện bàn ăn kia…
Mới hồi sáng hôm nay, Thi Thanh Hải đã từng nói hắn là một người có tính cách mị lực mạnh mẽ, nhưng mà theo như suy nghĩ của hắn, Tổng Thống tiên sinh mới chính là người chân chính có khả năng được đánh giá là người có nhân cách mị lực.
Có lẽ là do nguyên nhân bản thân hai người đều đồng dạng có loại thế giới tinh thần như tảng đá Đông Lâm, hoặc có lẽ là do sự tình phát sinh trong hồi Tổng tuyển cử Tổng Thống năm đó, có lẽ là từ khi Tổng Thống tiên sinh nhậm chức đến nay, đã thể hiện ra một tính cách cùng với phương thức làm việc hoàn toàn bất đồng với đám chính khách bình thường khác, khiến cho Hứa Nhạc trên phương diện lý tính lẫn trên phương diện tình cảm mà nói, cũng đều tuyệt đối có khuynh hướng đứng cùng một phe với Tổng Thống tiên sinh.
- Kỳ thật… quan hệ của tôi cùng với lão nhân gia bên Phí Thành, cũng không có quá thân thiết giống như là mọi người vẫn thường tưởng tượng đâu. Ít nhất, tôi khẳng định không phải là con trai tư sinh của ông ta đâu.
Ngay cả bản thân Hứa Nhạc cũng biết là lời giải thích này của hắn có chút buồn cười, cho nên có chút xấu hổ đưa tay sờ sờ ót một cái, sau đó vẻ mặt dần dần nghiêm túc trở lại, nhìn Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ còn vô cùng nghiêm túc nói:
- Còn về ý tưởng của ngài, tôi sẽ nghĩ biện pháp nhắn sang phía Quân Thần đại nhân.
- Tốt lắm!
Thanh âm của Tổng Thống tiên sinh trở nên hùng hậu hữu lực, trên mặt nở nụ cười vô cùng chân thành:
- Kế tiếp, ta còn có một chuyện tình khác cần phải nhờ cậu giúp đỡ một chút.
Vẻ mặt Hứa Nhạc thu liễm lại, vô cùng nghiêm túc nói:
- Xin ngài hãy ra chỉ thị!
- Cũng không phải là chỉ thị gì, mà chỉ là lời thỉnh cầu của một người cha bình thường mà thôi!
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ ha ha cười to nói. Sau đó ông ta lấy ra một quyển sổ làm bằng loại giấy thực vật thượng hạng cùng với một cây bút bơm mực, đẩy đến phía trước mặt của Hứa Nhạc, hơi có chút hưng phấn nói:
- Cô con gái bảo bối của ta rất muốn có được chữ ký của vị anh hùng chiến sĩ xuất sắc nhất Liên Bang. Chỉ là cô nàng không dám trực tiếp mở miệng thỉnh cầu mà thôi.
Khuôn mặt Hứa Nhạc có chút kinh ngạc tiếp nhận lấy giấy bút, cảm giác được hai má mình hơi có chút nóng đỏ lên, sau đó cúi đầu thật sự ký hạ vào đó tên cùng với chữ ký của chính mình, ghi thêm một hàng chữ, chúc cho vị Đệ nhất Thiên kim của Liên Bang thường xuyên trầm mặc kia có một cuộc sống hạnh phúc, thường xuyên nở nụ cười hơn một chút.
- Đại tiểu thư Mạt Tụ, sức khỏe dạo gần đây như thế nào?
Hứa Nhạc mang theo ngữ khí quan tâm, nghiêm túc hỏi han. Khá nhiều người đều biết được vị thiên kim tiểu thư thân sinh của Tổng Thống tiên sinh dạo gần đây đã mắc phải bệnh tự kỷ nhẹ.
- Đã khá hơn nhiều rồi. Chỉ là vẫn như cũ không thể nào nguyện ý nói chuyện với người lạ. Mỗi ngày cũng chỉ chúi đầu vào xem TV mà thôi…
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ mỉm cười, nói:
- Dạo gần đây cô nàng mê tít bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’ kia…
Thắng lợi! Thắng lợi!
Trên tất cả các tinh cầu có sự sống trong phạm vi lãnh thổ Liên Bang hiện tại cũng đều quanh quẩn hai chữ văn tự tràn ngập loại lực lượng này. Thậm chí là ngay cả trên những tinh cầu quặng mỏ xa xôi của Liên Bang, những gã Công Trình Sư khai khoáng quặng mỏ trong hoàn cảnh vũ trụ vô cùng tàn khốc, cũng ở trong những đầu Robot Công trình nặng nề khổng lồ mà lặp đi lặp lại cái từ ngữ vui vẻ này. Càng không nói đến những nam nữ thanh niên trẻ tuổi mang theo sự vui mừng ngập tràn đi du lịch khắp nơi trong cảnh xuân sáng như thế này. Bọn họ cứ dùng một loại tần suất vô cùng thường xuyên không ngừng lặp đi lặp lại những sự kiện đã phát sinh ra tại tiền tuyến, hơn nữa lại càng khát khao muốn đón chờ một loại thắng lợi lớn hơn rất nhiều nữa.
Địa vị hai bên bất đồng với nhau, thì giác độ tình tự suy nghĩ tự nhiên cũng sẽ hoàn toàn bất đồng với nhau. Đám dân chúng bình thường bên trong Liên Bang thì muốn hướng tới một cái đích thắng lợi to lớn hơn nữa. Còn đám đại nhân vật có thể chân chính ảnh hưởng đến phương hướng phát triển sắp tới của Liên Bang, thì lại đứng trên lập trường của chính bản thân mình, làm không ngừng suy ngẫm cùng với quyết định làm như thế nào để phù hợp với ích lợi lớn nhất của bản thân mình.
Một hồi chiến tranh xảy ra tại Tây Lâm đã hao phí một lượng cực lớn tài nguyên cùng với tiền tài của xã hội Liên Bang rồi, đối với hệ thống kinh tế của Liên Bang đã mang đến một sự áp lực vô cùng lớn. Tiếp tục tiến công vào trong bản thổ của Đế Quốc, như vậy năng lực sản xuất của Liên Bang liệu có thể thừa nhận được cung cấp hậu cần cho một hồi chiến tranh diễn ra trong thời gian dài như thế hay không? Những xí nghiệp sản xuất vũ khí quân sự công nghiệp lớn cần phải tăng thêm bao nhiêu phần trăm công suất trong thời gian bao nhiêu lâu mới có thể đủ cung cấp lượng vũ khí cần thiết cho Chính phủ đây? Những con số cung cấp năng lượng phân phối khổng lồ vô cùng kia, tiến hành dự chi trước, sau đó bên trong chiến tranh có thể nào thu hồi lại được hay không? Nếu như chiến tranh tiếp tục đánh tiếp một thời gian dài như thế, đối với xã hội Liên Bang mà nói có được chỗ tốt chân chính nào hay không? Hoặc là nói một cách chính xác hơn chính là… Đối với chính mình có đạt được ưu đãi gì hay không?
Nhưng mà chuyện tình mà Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đã vô cùng âu lo trong buổi tiệc tối cá nhân trong Dinh thự Tổng Thống hôm trước, rốt cuộc cũng không có phát sinh.
Vị lão nhân gia ở bên bờ hồ Phí Thành kia tuy vẫn như trước duy trì sự trầm mặc, nhưng mà đối diện với bầu không khí vô cùng cuồng nhiệt này, đám gia tộc ngàn đời, những nhà tư bản vô cùng giàu có cùng với đám chính khách Nghị Viên mà bọn họ đã phí công sức tiền tài nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay kia, lúc trước luôn luôn duy trì ý kiến phản đối một hồi tiến công về phía bản thổ Đế Quốc, lúc này lại mãi vẫn duy trì sự trầm mặc, cũng chỉ có trầm mặc mà thôi.
Khắp các Châu bên trong Liên Bang cũng đều đồng thời tổi chức vô số các buổi lễ nghi thức hoan nghênh thanh thế vô cùng to lớn, nghênh đón những chiến sĩ anh dũng tại tiền tuyến hăng hái chiến đấu đẫm máu trở về kia. Trong các tiết mục phát hình Đài truyền hình Liên Bang cùng với các Đài truyền hình tư nhân khác cũng đều tràn ngập các buổi phỏng vấn đối với các quân nhân sĩ quan từ tiền tuyến trở về, hoặc là những bản ghi chép hiện trường vô cùng chân thật về những hình ảnh tàn khốc ngoài tiền tuyến. Bên trong các kênh giải trí, thì lại bắt đầu phát sóng đại lượng các tiết mục phim truyền hình liên quan đến đề tài quân lữ hoặc là đề tài chiến tranh này nọ. Kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang thì lại trực tiếp bắt đầu phát lại từ tập đầu tiên của bộ phim truyền hình nổi tiếng một thời, Triều Dâng Cuối Thế Kỷ. Vì để đón bắt nhu cầu tâm lý hùa theo phong trào chúc mừng thắng lợi oanh liệt của toàn bộ dân chúng Liên Bang, cho nên từ trên giới chính trị, cho đến giới văn nghệ, đến giới khoa học cùng với các ban ngành khác bên trong Liên Bang cũng đều toàn bộ thể hiện ra những động thái của riêng mình.
Nhưng mà hết thảy tất cả những chuyện này, cũng đều không thể ngăn cản dân chúng Liên Bang hết sức nóng lòng chờ đợi cái đêm hôm nay. Vào đêm này, tất cả những dân chúng Liên Bang cũng đều cầm trong tay chiếc điều khiển từ xa, chuyển sang Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang… Bởi vì đây chính là thời gian tiến hành trao giải thưởng Tinh Vân mỗi năm một lần. Buổi tối hôm nay chính là tiến hành truyền hình trực tiếp hiện trường buổi điển lễ trao giải cho lĩnh vực Văn học Nghệ thuật.
Giải thưởng Tinh Vân là loại giải thưởng rất lớn của Chính phủ Liên Bang đưa ra, ban thưởng cho rất nhiều phương diện, địa phương, lĩnh vực trong toàn bộ xã hội, thường được tổ chức mỗi năm một lần vào giữa mùa xuân. Trong số những lĩnh vực giải thưởng này, hấp dẫn ánh mắt của người xem nhất, không hề nghi ngờ chính là loại giải thưởng Văn học Nghệ thuật lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của những minh tinh màn bạc nổi tiếng của cả Liên Bang. Nhưng mà cũng chỉ là ở mức hấp dẫn ánh mắt người xem mà thôi, nếu xét theo tầm quan trọng của giải thưởng, tuyệt đối sẽ không bằng với loại giải thưởng Khoa học Kỹ thuật đã được tổ chức ban thưởng vào ba ngày trước đây.
Nhưng mà buổi tối hôm nay không khí rõ ràng hoàn toàn bất đồng. Vô số những người bình thường vô cảm với điện ảnh, quá khứ từng đối với những bộ phim truyền hình lên án sự gây tê ngu dân… Hoặc là những học giả ngày thường chỉ biết vùi đầu trong phòng thí nghiệm… Hoặc là những gã có tính cách hoang tưởng, ngày thường luôn luôn chìm đắm trong cuộc sống giả tưởng của các loại game online trên mạng internet… Tất cả cũng đều bỏ xuống những sở thích hằng ngày bình thường của mình, mang theo thần tình kích động cùng với hưng phấn, ngồi ở phía trước màn hình TV.
Bởi vì tất cả mọi người bọn họ ai nấy cũng đều tò mò rất muốn biết một cái đáp án, thật sự muốn biết cái bộ phim phóng sự tiền tuyến đã làm cho toàn bộ xã hội Liên Bang cũng phải động dung kia, đến tột cùng có thể đạt được bao nhiêu giải thưởng, có thể nào đủ để đánh bại hoàn toàn những kỷ lục về mặt giải thưởng mà năm xưa bộ phim điện ảnh Triều Dâng Cuối Thế Kỷ đã từng đạt được hay không.
Càng quan trọng hơn nữa chính là, bọn họ rất muốn gặp mặt trực tiếp các chiến sĩ nhân vật chính bên trong bộ phim phóng sự chiến trường kia, tò mò muốn biết bọn họ có trực tiếp đi đến hiện trường của điển lễ trao giải hay không, tò mò muốn nhìn thấy một chút hình ảnh những nhân vật đã từng rít gào phẫn nộ, trào dâng trầm mặc đau thương… bên trong bộ phim phóng sự kia, sau khi về đến quê nhà thì có hình dáng như thế nào…
Bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’ này chính là do ban phóng sự truyền hình của Bộ Quốc Phòng tiến hành quay chụp, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang tiến hành độc quyền công chiếu phiên bản đầu tiên, đã từng gây ra một hồi chấn động trong toàn bộ xã hội Liên Bang. Lần này, bộ phim này lại càng gây ra một sự kinh ngạc khiến người khác sợ hãi, khi được đưa vào danh sách đề cử giải thưởng trong toàn bộ tất cả những hạng mục mà nó có thể có khả năng được đề cử. Trong số đó chính là có: Quay phim xuất sắc nhất, Biên tập phim xuất sắc nhất, Phố nhạc xuất sắc nhất, Bộ phim xuất sắc nhất, Ca khúc truyền hình xuất sắc nhất, Phối cảnh xuất sắc nhất, Nữ ca sĩ xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất…
Bộ phim phóng sự chiến trường này cũng không có tiến nhập vào danh sách đề cử giải thưởng Chuyển thể kịch bản xuất sắc nhất, hoặc là Kịch bản xuất sắc nhất, bởi vì đây chính là quay lại những chuyện phát sinh hoàn toàn chân thật, cũng không có bất luận kẻ nào có khả năng biên soạn ra một cái kịch bản chân thật đến như thế được. ‘Tiểu đội 7’ cũng không có nằm trong danh sách đề cử giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất, bởi vì bên trong bộ phim này cũng không có bất cứ diễn viên nào cả, tất cả cũng đều là những binh lính chân thật cả.
Có được vinh dự được đưa vào danh sách đề cửa bao quát gần như toàn bộ các giải thưởng, ‘Tiểu đội 7’ theo lẽ thường đương nhiên có thể được đề cử giải thưởng Nhiều giải thưởng đề cử nhất. Nhưng mà khiến cho toàn bộ Liên Bang cảm thấy vô cùng khiếp sợ, thậm chí ngay cả bản thân của hơn ba ngàn thành viên bên trong Ban giám khảo Giải thưởng lần này cũng cảm thấy động dung, chính là ‘Tiểu đội 7’ thế nhưng lại được đề cử giải thưởng Bộ phim truyền hình xuất sắc nhất!
Một bộ phim phóng sự chiến trường không ngờ lại được đề cử vào danh sách Bộ phim truyền hình xuất sắc nhất… Đây chính là chuyện tình mà trong dòng lịch sử lâu dài của Giải thưởng Tinh Vân từ trước đến giờ vẫn chưa từng có phát sinh qua bao giờ!
Sau khi bản danh sách đề cửa được công bố ra ngoài, giới truyền thông tin tức của Liên Bang đều nhất thời kinh ngạc một trận. Thế nhưng kỳ quái nhất chính là, cũng không có xuất hiện bất cứ những lời phê bình trào phúng chua ngoa gì cả, chỉ là một mảnh cảm khái sợ hãi, than thở cùng với khó hiểu.
Một vị thuộc thành viên Ban giám khảo Giải thưởng Tinh Vân dựa theo chế độ phỏng vấn nặc danh do cơ cấu nào đó của Chính phủ tiến hành phát sóng đã chính miệng thừa nhận, ông ta đúng là đã từng điền tên bộ phim ‘Tiểu đội 7’ vào trong bản danh sách đề cử Bộ phim truyền hình xuất sắc nhất. Nhưng mà lúc đó nguyên nhân chính là bởi vì bị bộ phim phóng sự chiến trường này khiến cho cảm động, sau đó đột nhiên nảy sinh ra một loại xúc động mãnh liệt mà làm vậy. Nhưng mà ông ta cũng không ngờ đến được, cũng có vô số những thành viên khác trong Ban giám khảo cũng làm ra hành động giống như ông ta.
Trung tâm Nghệ thuật Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm tại phía Nam Đại khu Thủ Đô, bắt đầu từ năm trước đã chính thức trở thành địa điểm tổ chức nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân của Liên Bang. Đây chính là quyết định do đích thân Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tự mình đưa ra. Ban đầu cũng chỉ là nhằm để trấn an những gã học sinh sinh viên biểu tình phẫn nộ, nhưng mà hiện tại cũng đã trở thành một hồi ‘Truyền thống Lịch sử’ có thời gian ngắn nhất trong cả Liên Bang này, cũng không có bất luận kẻ nào đối với chuyện này cảm thấy không quen thuộc.
Bên trong tòa nhà kiến trúc khổng lồ của Trung tâm Văn học Nghệ thuật Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm, hơn mấy ngàn dân chúng Liên Bang đang vô cùng hưng phấn đứng một vòng đầy xung quanh tòa nhà. Ánh mắt tất cả mọi người cũng đều tập trung về phía màn hình tinh thể lỏng khổng lồ được gắn phía bên trên tòa kiến trúc kia. Những ánh mắt vô cùng nóng cháy của bọn họ, tựa hồ như là muốn đem những hình ảnh trên màn hình kia đốt cháy lên luôn.
Nghi thức trải thảm đỏ bên trong đã chấm dứt, bọn họ đã bởi vì những vị minh tinh mà bản thân mình yêu mến nhất, ủng hộ nồng nhiệt nhất của chính mình mà hoan hô cuồng nhiệt, cảm hứng phấn khởi vô cùng. Giờ phút này đây, bọn họ lại vẫn như cũ đứng lại ở nơi này, sung sướng mà hưng phấn chờ đợi kết quả trao giải thưởng sắp tới. Tựa hồ như là chỉ một đêm hôm nay, toàn bộ Liên Bang cũng đều đang chờ mong cái kết quả kia xuất hiện.
Bên trong trung tâm của tòa kiến trúc kia, cái đại sân khấu rộng rãi được ngọn đèn ba chiều mềm nhẹ một màu lam nhàn nhạt bao phủ. Trên nó lại là một mảnh hoàn toàn trống không, cũng không có bất cứ diễn viên nào được tiến hành treo thưởng trên đó cả, cũng không có người chủ trì nhiệt tình chào hỏi… Cũng chỉ có một cái cột sáng do ngọn đèn màu lam đang ngưng tụ lại mà thôi. Trên cái cột sáng kia, chậm rãi hiện ra một dãy văn tự khiến cho kẻ khác vô cùng ấn tượng.
Mấy cái văn tự này chính là một đoạn trong bài diễn văn kết thúc của bộ phim phóng sự chiến trường ‘Tiểu đội 7’ do vị Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư tự mình viết ra…
Khu vực khán đài của Trung tâm Văn học Nghệ thuật có thể cất chứa hơn mấy nghìn người này lúc này đã chật ních con người. Trên chỗ ngồi đầy những đại minh tinh Liên Bang cùng với những nhân vật đầu sỏ trong giới điện ảnh cùng với truyền hình Liên Bang, ai nấy cũng đều mặc quần áo vô cùng hoa lệ, xinh đẹp bức người cả. Bọn họ cũng không giống như là ngày xưa vậy, cười tươi hướng những người xung quanh thân thiết chào hỏi, mà đều là vô cùng nghiêm nhìn lên trên khán đài.
Trên đài dưới đài toàn bộ cũng đều là một mảnh im lặng, chỉ có thể nghe được thanh âm hít thở của mấy ngàn người ngồi bên dưới mà thôi.
Trong một phiến trầm mặc cùng với chờ đợi như thế này, tiếng đàn du dương chẳng biết từ khi nào đã cất lên, sâu kín tự nhiên, thanh lệ mỹ miều, tựa hồ như là từ trên vòm trời tuôn chảy xuống vậy, dừng lại ở bên cạnh vành tai của tất cả mọi người, có thêm vài phần nhẹ nhàng thanh thoát.
Bên trong tiếng đàn du dương này, một cô thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, ra ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người, chậm rãi xuất hiện bên trong cái cột sáng màu lam kia. Cô nàng nhẹ nhàng nắm lại hai nắm tay, khuôn mặt điềm mỹ nhìn lên vầng áng sáng trên không trung, giống như là đang nhìn về phía phương xa, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng cất giọng ca trong vắt như dòng nước suối.
Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi, đã từng xa cách sân khấu, biến mất trước mặt công chúng Liên Bang một khoảng thời gian rất dài, lúc này lại đang cất tiếng ca bài ca mang theo ánh ưu thương nhàn nhạt cùng ánh mặt trời rạng ngời kết thúc bộ phim phóng sự chiến trường ‘Tiểu đội 7’, lại là nhân vật mở màn cho Giải thưởng Tinh Vân.