Cửa kính hai bên cửa sổ của chiếc ô tô màu đen không bảng hiệu đang phóng nhanh cũng đều được hạ xuống. Hai bên cửa sổ đều có hai bàn tay khẽ thò ra ngoài, trong hai bàn tay cũng đều có mang theo một điếu thuốc lá hiệu Ba số 7. Hai điếu thuốc lá này cũng chỉ vừa mới được đốt lên một chút mà thôi, vừa bốc lên một làn khói bụi, đã liền bị những cơn gió thổi quét bên đường cuốn đi không còn lại chút dấu hiệu nào nữa, chỉ có một đốm lửa sáng ngời mà thôi.
Thi Thanh Hải thu hồi bàn tay lại, hút một ngụm thuốc lá thật sâu, thật dài, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm nhẹ hai hàm răng hơi có chút đăng đắng, lắc lắc đầu, nói:
- Nói đi thì cũng phải nói lại, về đoạn thời gian cuộc sống sau khi Trâu Úc mang thai kia, ta mãi vẫn chưa nói lời cảm ơn đối với cậu…
- Đừng khách sáo, là chuyện mà tôi cần phải làm mà… Nếu như nói có chút trách cứ, chẳng qua chính là muốn trách cái tinh thần không chịu trách nhiệm của cái gã công tử đào hoa nhà cậu thôi. Ta chỉ là không muốn cậu sau này bị đoạn tử tuyệt tôn mà thôi… Vậy mà không đáng giá được một tiếng cảm ơn nữa…
Hứa Nhạc hơi hơi có chút đùa cợt nói, bàn tay đang cầm điếu thuốc lá khoát lên trên cái cửa kính xe hơi được hạ xuống hơn phân nửa, ngón áp út cùng với ngón út đang để không lúc này không ngừng gõ nhẹ lên trên thân xe.
Thi Thanh Hải đem tàn thuốc ném ra bên ngoài cửa sổ, có chút trào phóng trả lời:
- Nếu như cậu có thể một phen đem chuyện tình kết hôn của ta giải quyết cho thật ổn thỏa, tôi tự nhiên sẽ quỳ gối dập đầu tạ ơn cậu một cách chân thành nhất…
- Tuy rằng tôi cũng là người thờ phụng chủ nghĩa hôn nhân tự do. Nhưng mà cậu cũng biết rõ ràng, tôi cũng không phải là Quan tòa Tử Anh, ngay cả mặt mũi của Phí Thành Lý Gia cũng không thèm cấp cho…
Hứa Nhạc có chút căm tức hồi đáp:
- Phụ thân của nàng ta chính là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng đó, tôi có thể làm được gì đây chứ?
- Vấn đề này chính là cần cậu hảo hảo suy nghĩ một phen đi. Thân phận xuất thân từ Thanh Long Sơn của ta thật sự rất mẫn cảm. Nếu như gây ra động tĩnh gì quá lớn, ta lo lắng rằng sẽ gây ra hiệu quả phản ngược thì khổ…
Thi Thanh Hải vô sỉ trả lời một câu.
Hứa Nhạc dùng sức rít mạnh một hơi cho hết điếu thuốc lá trên tay mình, đem tàn thuốc quẳng vào bên trong cái hộp tàn thuốc chống cháy bên trong chiếc xe, đưa tay lên xoa xoa nhẹ thái dương một chút, nói:
- Lúc ở trong quán bar tại Lâm Hải Châu, cậu đã từng vô số lần lặp đi lặp lại, cậu là người theo chủ nghĩa độc thân mà. Vì cái gì lần này lại trở nên chấp nhất đến như thế? Đừng có nói với ta là, tổ chức của các người đã an bài cho cậu một cái nhiệm vụ mới nào đó chứ?
- Yên tâm đi. Tôi chưa bao giờ một phen đem công việc cùng với cuộc sống tình cảm lẫn lộn cùng một chỗ…
- Không phải tất cả những người từ trong Khoa IV đi ra, cũng đều giống như Trương Tiểu Manh của cậu như vậy đâu.
Một câu minh tiễn này bắn qua khiến cho Hứa Nhạc một đầu mồ hôi đầm đìa. Ánh mắt xấu hổ của hắn xoay phải xoay trái loạn cả lên, cố gắng tránh né. Cặp mắt tựa hồ như là đang nhìn tình huống giao thông trên đường trước mặt, nhưng mà trên thực tế cũng chỉ là đang nhìn không khí mà thôi.
- Trong thời gian một năm vừa qua, tôi cùng với cô nàng Trương Tiểu Manh trong lúc làm việc cũng đã từng có mấy lần tiếp xúc với nhau. Cô nàng này tựa hồ cũng đã thay đổi không ít a.
Thi Thanh Hải mỉm cười nhìn về phía mái tóc đen bị ngọn gió bên ngoài cửa sổ thổi quét loạn xạ cả lên của Hứa Nhạc, trào phúng nói:
- Nếu như cậu nghĩ muốn ôn loại chuyện tình cũ, tôi nghĩ có thể thay cho cậu đứng giữa bắc cầu a!
Hứa Nhạc cũng không nói lời nào để chống chế lại, chỉ là trầm mặc im lặng, thật lâu sau đó mới có thể trả lời:
- Thứ nhất, ta cùng với cô ấy mọi chuyện cũng đã qua hết rồi. Thứ hai, nếu như tôi nghĩ muốn nối lại tình cũ với cô ấy, thật sự không cần cậu phải làm gì cả. Tôi biết tòa nhà Nghị Viện ở chỗ nào, và cũng có quyền ra vào được. Thứ ba, sự khó khăn của chuyện tình này cùng với chuyện tình hiện tại mà cậu gặp phải cũng không có giống nhau.
- Được rồi, ta giải thích cho cậu một chút, nguyên nhân vì cái gì mà ta muốn kết hôn với Trâu Úc.
Ngữ khí của Thi Thanh Hải lúc này cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, nói:
- Thứ nhất, cô ta chính là mẹ ruột của con trai của ta. Mà ta hiện tại cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, không còn trẻ trung gì nữa, cũng chỉ có một đứa con trai này mà thôi. Thứ hai, cô nàng quả thật cũng vô cùng xinh đẹp, thật sự rất đẹp. Ta thích có một người vợ xinh đẹp như thế. Mặt khác, dựa theo di truyền tính năng ưu tú theo định luật di truyền học mà nói, ta và cô nàng kết hôn, trong tương lai sẽ có thể cung cấp cho giới văn nghệ Liên Bang vô số những thần tượng mới, cũng giống như cô nàng Giản Thủy Nhi kia của cậu vậy đó.
- Đừng có lúc nào cũng nói cô này của ta, cô kia của ta có được không? Bất luận là Trương Tiểu Manh hay là Giản Thủy Nhi đi chăng nữa, cũng đều là thuộc về chính bản thân họ mà thôi.
Hứa Nhạc vươn một ngón tay phải ra, nghiêm túc cảnh cáo về phía Hứa Nhạc, nói:
- Chẳng qua lý do của cậu nghe qua tuy rằng vô cùng vớ vẩn, nhưng mà xác thật cũng rất có đạo lý.
Khuôn mặt thanh tú băng lãnh, hai má tròn mà không cao kia của Trâu Úc, cùng với thân hình lạnh lẽo như băng kết hợp với bộ quần áo màu đỏ vô cùng tương xứng, phi thường mê người. Bằng không cũng không có khả năng khiến cho Thất Thiếu gia của Thiết Toán Lợi Gia cùng với Lý Cuồng Nhân của Phí Thành Lý Gia đều đặt hết tâm trí lên trên người của cô nàng này.
Bản thân Hứa Nhạc đã từng ở chung với cô nàng trong suốt một quãng thời gian dài có thể thừa nhận, nếu như không để ý đến thân phận thiên kim tiểu thư của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng kia, Trâu Úc cũng chính là nữ tử xinh đẹp nhất mà bản thân mình từng quen biết.
Không có đứng đầu, chỉ là cùng đứng thứ hai, có thể cùng đặt song song với Giản Thủy Nhi.
- Quay trở lại chủ đề cảm ơn ban đầu đi. Ta cũng không chỉ cảm tạ cậu về chuyện trong khoản thời gian kia đã thay ta chiếu cố cho mẹ con hai nàng, kỳ thật ta càng muốn cảm tạ cậu đã cải biến tính tình của cô ta hơn.
Thi Thanh Hải lại châm thêm một điếu thuốc lá nữa. Trên khuôn mặt anh tuấn chợt hiện lên một tia mỉm cười sung sướng, nói:
- Nếu như cô nàng vẫn còn cái bộ dáng thiên kim tiểu thư quyền quý giống như trước cửa Hộp đêm Thirteen năm đó, ta thật sự rất khó có thể phát hiện ra một mặt đáng yêu ẩn sâu bên dưới bề ngoài lạnh lùng của cô ta, sau đó mới có thể sinh ra được sự xúc động muốn kết thúc luôn kiếp sống độc thân của chính mình, hơn nữa, chúng ta lại còn sinh ra một đứa con trai nữa…
- Kỳ thật ở sâu trong nội tâm của cô nàng mãi vẫn có một khuôn mặt thật sự rất đáng yêu cùng với xinh đẹp… Chỉ tiếc rằng từ nhỏ đã định là nhân vật sau này trở thành Thái Tử Phi, không có quyền quyết định tự do bản thân, lại trở thành có chút kiêu ngạo. Hiện tại chính là đem cái bộ mặt chân thật nhất kia của cô nàng hoàn toàn triển lộ ra ngoài mà thôi, cùng với tôi cũng không có bất cứ quan hệ nào cả. Lại nói tiếp, có lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân đứa nhỏ, cho nên mới bị ảnh hưởng càng lớn hơn một chút.
Cùng với đứa nhỏ quả thật cũng có quan hệ, nhưng mà không có quan hệ lớn bằng sự ảnh hưởng của cậu…
- Lời này nghe qua tựa hồ như là có chút ghen tuôn thì phải?
Hứa Nhạc khẽ cau nhẹ cặp mày, cố ý hỏi một câu.
- Không đâu!
Thi Thanh Hải lớn tiếng cười lên một cái, vỗ vỗ nhẹ bả vai của Hứa Nhạc, nói:
- Đây chính là tính cách mị lực của cậu… Cậu rất khó có thể khiến cho người ta sinh ra loại tình tự phản cảm đối với chính mình. Mà tất cả những người ở cùng chỗ với cậu một quãng thời gian, tựa hồ cũng đều trở nên giống như là Trâu Úc vậy, trở nên tương đối đáng yêu hơn một chút.
- Bản thân mình có được tính cách mị lực như trong truyền thuyết, có khả năng ảnh hưởng đến những người ở bên cạnh mình?
Hứa Nhạc mãi nghĩ đến lời bình luận của Thi công tử nói về mình lúc còn ngồi trong xe, khiến cho có chút xấu hổ cùng với một chút đắc ý nhàn nhạt. Cái loại cảm xúc này thậm chí còn đeo bám theo hắn mãi cho đến lúc hắn ngồi xuống trước bàn ăn tối trong Dinh thự Tổng Thống, vẫn như cũ để cho cặp lông mày rậm thẳng tắp của hắn so với thường ngày càng trở nên nhướng cao hơn một chút.
- Trung Tá Hứa Nhạc, đang nghĩ đến chuyện tình vui vẻ gì vậy? Có thể nào chia sẻ cho chúng tôi nghe một chút hay không? Hay là nói… Cậu có đồng ý hiện tại cùng chúng tôi chia sẻ trước món khoai tây chiên này hay không? Cái vị tiên sinh kia xem ra hôm nay lại trở về trễ rồi. Còn một khoảng thời gian nữa mới về… Tôi cũng không hy vọng những món ăn mà tôi đích thân nấu nướng ra đến lúc đó lại biến thành một mâm đồ lạnh như băng đâu.
Ngồi trên bàn ăn đối diện với Hứa Nhạc, chính là một vị phu nhân mặc một bộ quần áo thanh tú màu xanh nhạt, đang cầm trong tay một cái chảo khoai tây chiên thật lớn, hướng về phía cái đĩa đồ sứ giả cổ vô cùng quý giá trên bàn ăn mà đổ xuống. Bà ta nhìn về phía Hứa Nhạc đang có chút đắc ý mỉm cười kia, thoáng mỉm cười một chút, hỏi.
Hứa Nhạc đột nhiên bừng tỉnh lại, có chút khẩn trương đem cái đĩa sứ giả cổ trên bàn đẩy gần về phía đối phương một chút, nói:
- Phu nhân, chính là đang nghĩ đến một chuyện tình thú vị mà thôi.
Bản thân hắn từ sau khi quay trở về Đặc khu Thủ Đô, đã từng cự tuyệt tất cả các buổi tiệc tùng, dạ hội mừng công của các quan chức cao cấp bên trong Công ty Cơ khí Quả Xác, thế nhưng hôm nay, cái buổi tiệc nhỏ chiêu đãi này, hắn lại cũng bất luận như thế nào cũng không thể từ chối được. Bởi vì đây chính là bữa tiệc cá nhân của gia đình Tổng Thống Liên Bang… Mà cái vị phu nhân đang đứng đối diện hắn chính là Đệ nhất Phu nhân của Liên Bang.
- Tôi nghĩ tôi cùng với Mạt Tụ cũng rất nguyện ý muốn nghi những chuyện tình thú vị bên ngoài tiền tuyến đó. Chẳng qua là chúng ta nên ăn một chút gì trước rồi hãy nói.
Đệ nhất Phu nhân mỉm cười nói.
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn vị thiên kim tiểu thư của Tổng Thống tiên sinh đang ngồi trầm mặc bên cạnh, từ đầu đến giờ vẫn chưa nói tiếng nào. Đột nhiên trong lòng hắn khẽ nhúc nhích một cái, nghĩ đến cái việc tốt khó khăn bên trong Đại viện Tây Sơn kia, khẽ nuốt nước bọt một cái, mỉm cười tiếp nhận cái đĩa khoai tây chiên bằng sứ, chuẩn bị kiếm cơ hội nào đó cùng với vị Đệ nhất Phu nhân vô cùng hiền lành, mà lại tận sức đối với đấu tranh cho nữ quyền cùng với hôn nhân tự do này hảo hảo tâm sự một phen.
Tuy rằng tòa nhà Dinh thự Tổng Thống trong vài ngày cố định nào đó trong tuần cũng đều mở lớn cửa, để cho dân chúng thoải mái vào thăm viếng. Nhưng mà đối với cuộc sống cá nhân của Đệ nhất Gia đình này, đám dân chúng vẫn luôn như cũ có một loại lòng hiếu kỳ cùng với sự tò mò mãnh liệt. Chỉ là bởi vì Đệ Nhất Hiến Chương đối với quyền cá nhân của mỗi một công dân có sự bảo hộ mạnh mẽ, cùng với những yêu cầu bảo mật đối với một số địa phương bên trong khu biệt thự, cho nên cũng không có bất cứ một nhà truyền thông nào dám can đảm tiến hành miêu tả chi tiết lại nội dung này. Phải biết rằng bản thân vị Tổng Thống tiên sinh đương nhiệm chính là xuất thân từ tầng lớp luật sư, với tính cách của ông ta, nói không chừng thật sự có thể làm ra chuyện lấy thân phận Tổng Thống mà khởi tố giới truyền thông a.
Cho nên các dân chúng bên trong Liên Bang đối với cuộc sống hằng ngày của Đệ nhất Gia đình này cũng chỉ có thể dự đoán mà thôi. Tổng Thống tiên sinh mỗi ngày có thể hay không lúc nào cũng ăn những mâm ăn thuộc dạng cao cấp nhất bên trong Lâm Viên? Con chó mà vị Đệ nhất Thiên kim kia nuôi, chính là dùng loại thức ăn đặc biệt, chẳng lẽ thật sự là do Công ty Thú kiểng Liên Bang đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra sao? Đệ nhất Phu nhân đích thân nấu nướng, có phải là dùng loại chảo công nghệ cao, vĩnh viễn chiên nấu không dính hay không?
Lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, trong cuộc sống thiếu niên nhàn nhã trước kia, Hứa Nhạc cũng đã từng có những sự dự đoán giống như vậy. Đương nhiên, hôm nay hắn phi thường rõ ràng, buổi tiệc tối của gia đình Tổng Thống Liên Bang này cũng không có bất cứ chỗ đặc thù nào cả. Tài nghệ nấu nướng của vị Đệ nhất Phu nhân này… tựa hồ còn không bằng chính bản thân hắn nữa. Ít nhất từ phương diện cái đĩa khoai tây chiên có vài khoanh mặt dưới dính một lớp màu đen kia, có thể dự đoán ra được, những dụng cụ làm bếp mà bà ta sử dụng, tuyệt đối không phải là những thứ đồ công nghệ cao mà đám người kia thường hay tưởng tượng.
Trên cái bàn ăn im lặng được ngọn đèn hòa nhã chậm rãi bao phủ kia, Hứa Nhạc cố gắng áp chế tốc độ ăn uống của mình, nhằm để phối hợp với tốc độ ăn uống của gia đình Tổng Thống. Đây đã là lần thứ ba hắn được đặc biệt mời đến Dinh thự Tổng Thống, hưởng dụng bữa tiệc tối do đích thân vị Đệ nhất Phu nhân làm ra. Nhưng mà hắn vẫn như cũ cảm thấy vô cùng khẩn trương…
Cho dù thần kinh của hắn có thô chắc đến mức nào đi chăng nữa, thế nhưng bên trong bản chất vẫn như cũ chỉ là một người bình thường mà thôi, còn ở nơi này thế nhưng lại chính là Dinh thự Tổng Thống, trong này chính là nơi của người có quyền lực lớn trong toàn bộ Liên Bang, không, phải nói là trong toàn bộ cả vũ trụ này…
Nguyên nhân khiến cho hắn cảm thấy khẩn trương chính là, hắn cũng không rõ vì nguyên nhaangif mà Tổng Thống tiên sinh lại đối đãi với chính mình thân mật hiền lành đến như thế. Bất luận là sự kiện trong tòa đại lâu Cơ Kim Hội tại Hoàn Sơn Tứ Châu, hay là chuyện đặc xá ra khỏi nhà giam quân sự Khuynh Thành, còn có rất nhiều rất nhiều những chi tiết khác nữa, cũng giống như là buổi tiệc tối ngày hôm nay vậy.
Chuyện này cùng với Phí Thành Lý Gia cũng không có bất cứ quan hệ gì, thời điểm mà Tổng Thống tiên sinh có ý muốn đặc xá cho mình, vị lão nhân gia kia vẫn còn chưa có tiến vào nhà giam quân sự Khuynh Thành. Chuyện này cùng với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cũng không có quan hệ gì cả, phải biết rằng Thai phu nhân sớm đã từ bỏ chuyện lôi kéo mình rồi. Chuyện tình này cùng với những công lao to lớn mà chính mình đã đánh hạ được, lại càng không có quan hệ gì. Khi mà Tổng Thống của Liên Bang tiến hành khen ngợi cho những anh hùng chiến đấu trong chiến trận, từ trước đến nay vẫn luôn là cân nhắc sắp xếp vô cùng cẩn thận… Còn cái loại mở tiệc tư nhân chiêu đãi trong nhà riêng như thế này… Chính là cái loại đãi ngộ khiến cho người khác cảm thấy ấm áp cùng với giật mình a!
- Thật sự vô cùng xin lỗi, tôi đã về trễ rồi!
Tổng Thống tiên sinh đưa tay cởi nhanh cái nút cổ áo trên cái sơ mi màu trắng, bước nhanh từ ngoài cửa tiến thẳng vào trong phòng ăn, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên một nụ cười vô cùng giản dị, lớn tiếng nói:
- Tôi hiện tại rốt cuộc cũng có thể hiểu được, vì cái gì mà cái công việc này hàng năm có thể kiếm được nhiều tiền hơn khi tôi còn làm luật sư lúc trước… Bởi vì làm Tổng Thống so với lúc làm luật sư càng cần phải tăng ca nhiều hơn rất nhiều.
Hứa Nhạc cũng đứng lên đón chào. Mấy người đang đứng bên cạnh bàn ăn cũng nở nụ cười lớn.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ có chút sủng nịnh sờ sờ đỉnh đầu của cô con gái cưng, sau đó đưa tay ra hiệu, ý bảo Hứa Nhạc ngồi xuống, sau đó mới xoay người lại, hướng về phía vợ mình cười cười nói:
- Cảm ơn bà đã chuẩn bị món khoai tây hầm đậu mà tôi thích ăn nhất. Nhưng mà vị chiến sĩ anh hùng trẻ tuổi của chúng ta vừa mới từ tiền tuyến trở về, cần thiết phải có mấy miếng thịt tổng hợp năng lượng cao mới đúng.
Đệ nhất Phu nhân mỉm cười, đang lúc chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng Hứa Nhạc đã vội vàng hồi đáp:
- Tổng Thống tiên sinh…
Hắn chợt nghĩ đến những món ăn làm bằng thịt Trâu rừng mà hắn đã ăn từ nhỏ đến lớn, lại tưởng tượng đến loại thịt tổng hợp protein năng lượng cao nhưng mùi vị không bằng được loại thịt tự nhiên kia, cặp mày thoáng cau lại một chút, mới do dự nói:
- Lúc còn ở trên tinh cầu 5460… Công tác cấp dưỡng của bộ đội hậu cần cũng tốt lắm. Hơn nữa lúc chúng ta ở trong rừng rậm, đã từng ăn qua không ít các loại thịt rừng thôn quê, mùi vị cũng ngon lắm.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ ngẩn người một chút, sau đó mới cười lớn nói:
- Tôi xem như là cũng không có nghe qua những lời này đâu đó. Bởi vì tôi cũng không muốn để cho cục HTD chạy đến lên án những chiến sĩ anh dũng của Liên Bang chúng ta đâu.
Cô thiên kim tiểu thư Tổng Thống đang ngồi bên cạnh Hứa Nhạc mang theo ánh mắt tò mò nhìn hắn, dùng tốc độ phi thường thông thả, hỏi chen vào một câu:
- Có thể… ăn được hay sao?
- Có thể ăn được chứ. Mại người cũng biết nơi này là địa phương thuộc nơi bị kẻ địch chiến đóng, theo ý nghĩa pháp luật mà nói, thuộc loại mảnh đất tạm thời không quản lý.
Hứa Nhạc có chút ý tứ không tốt, đáp lại một câu.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ dùng cái thìa ăn bằng bạc có đóng dấu ấn Hoàng triều, ghim lấy một mảnh khoai tây chiên, chấm nhẹ vào trong đĩa tương đen giữa bàn, bỏ vào trong miệng nhai nhồm nhoàm một chút, sau đó mới vừa lòng, gật gật đầu mấy cái. Sau đó ông ta mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn mỉm cười, nói:
- Đã không còn khu vực bị địch chiếm đóng nữa rồi.
Hứa Nhạc mỉm cười trả lời:
- Đúng vậy, Tổng Thống tiên sinh.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ mỉm cười, nói:
- Vừa rồi Thượng Tướng Hồng Dư Lương vừa mới truyền đến một cái tin tức tốt. Hạm đội Liên Bang đóng bên ngoài khu vực Tinh vực hoang vu bên Đại khu Tây Lâm bên kia đã mai phục thành công, một chi Hạm đội Viễn chinh của Đế Quốc sáu năm trước xuất phát, toàn thể đã bị tiêu diệt cả rồi.
Hứa Nhạc mang theo thần tình kinh hỉ nhìn Tổng Thống tiên sinh. Nếu như cái tin tức này là sự thật, như vật thì lần hành động quân sự ở Đại khu Tây Lâm của Liên Bang, đã chân chính đóng lên một dấu chấm tròn vô cùng hoàn mỹ trên bức tranh thắng lợi này rồi.