Vì muốn giành được thắng lợi cuối cùng trong trận chiến tranh vũ trụ với Liên Bang này, trong suốt bảy mươi năm qua, hai đời Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc không tiếc kích phát sự mâu thuẫn bên trong quốc nội của Đế Quốc, đem toàn bộ sức sản xuất áp bức đến cùng cực, cũng không thèm quan tâm đến chuyến hành trình xuyên qua tinh vực dài đằng đẳng suốt bảy năm trời, đem một lượng lớn nhân lực vật lực, mấy trăm vạn binh lính Đế Quốc cùng với mấy trăm triệu tấn vật tư, vũ khí… cuồn cuộn không ngừng đổ xuống tiền tuyến Tây Lâm.
Hao phí một sự quyết tâm cùng với quyết đoán lớn đến như vậy, thế nhưng Quân viễn chinh Đế Quốc đến bây giờ vẫn như cũ không giành được một cái thắng lợi đúng nghĩa nào cả, thậm chí cuối cùng cũng chỉ có thể co đầu rút cổ ẩn bám trụ vào hai cái hành tinh rưỡi nằm tại biên thùy xa xôi của phiến tinh vực, lay lắt kéo dài hơi tàn, đó chính là bởi vì bên phía Liên Bang có được quang huy Đệ nhất Hiến Chương.
Bằng vào cái hệ thống theo dõi nhiều tầng không nơi nào mà không có kia, Liên Bang có thể nắm được trong tay tất cả các hành động quân sự của Quân viễn chinh Đế Quốc. Bất luận là các hành động này có bí mật đến như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không thể tránh thoát khỏi hai mắt của quang huy Đệ nhất Hiến Chương.
Cái đầu Máy vi tính Trung ương nằm sâu dưới lòng đất tại vùng ngoại ô Thủ đô Liên Bang kia có được một năng lực tính toán, hoặc là năng lực thôi diễn cường đại khó mà tưởng tượng ra nổi. Dưới sự trợ giúp của đầu Máy vi tinh Trung ương này, sự điều động quân sự của Quân đội Liên Bang có thể đạt đến trình độ tức thời nhất, tự động quá, phát huy uy lực đến mức cao nhất.
Cái này giống như là có hai vị cao thủ cận chiến đấu nhau, một người thì bị một mảnh vải đen che lại cặp mắt, đôi tai, người còn lại thì có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một động tác nhỏ nhất của đối thủ. Cái loại chênh lệch như thế này làm sao có thể đánh được đây?
Đám người Đế Quốc trước sau mấy lần tiến hành tiến công điên cuồng liều mạng, cuối cùng vẫn như cũ dưới sự quan sát lãnh khốc của quang huy Đệ nhất Hiến Chương mà vô cùng sầu thảm rút lui. May mắn chính là trong một trận đại chiến khủng khiếp, bọn họ đã hoàn toàn phá hủy được hệ thống theo dõi điện tử trên hai cái hành tinh rưỡi trong tinh vực của Liên Bang, chính vì vậy mới có thể còn được một nơi tạm thời dừng chân.
Hai cái hành tinh rưỡi đó lần lượt là hành tinh 3320, hành tinh 163 cùng với nửa khỏa tinh cầu 5460.
Một hồi đại chiến tranh bùng nổ vào những ngày cuối cùng của năm 68 của Hiến lịch 37 này, cái hành động quân sự đã được chuẩn bị rất tốt, mang tên là lần hành động quân sự Thắng Lợi, mục tiêu chiến lươck nhất thiết phải đạt được, chính là phải đem đám Quân viễn chinh Đế Quốc, hoàn toàn đuổi ra khỏi hai khỏa hành tinh rưỡi đã bị chiếm cứ hơn mười năm trời này.
Muốn đạt thành được mục tiêu chiến lược này, hơn nữa tận hết khả năng giảm bớt sự hao phí tài nguyên quân sự cùng với con số tử vong khủng bố của các binh lính Liên Bang, việc đầu tiên mà các đại lão quân sự Liên Bang nghĩ đến, đương nhiên không cần phải hỏi chính là khôi phục lại hệ thống theo dõi điện tử của Cục Hiến Chương, để cho Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương có thể một lần nữa chiếu rọi vào mảnh hắc ám tại biên thùy Tây Lâm này, khiến cho Quân viễn chinh Đế Quốc ở trên hai khỏa hành tinh này biến thành một đám điểm đen bắt mắt dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khiến bọn chúng muốn trốn cũng không thể nào trốn, cũng không có nơi nào để mà trốn.
Ngay khi chiến hỏa trên hành tinh 5460 bắt đầu dấy lên, Quân đội Liên Bang đã bắt đầu nhanh chóng tiến hành kế hoạch xây dựng lại hệ thống của quang huy Đệ nhất Hiến Chương. Vô số những vệ tinh địa tĩnh theo dõi nhạy bén được các Chiến hạm không ngừng phóng thích vào trong bầu trời của ba khỏa hành tinh, vô số những thiết bị định vị điện tử mini đã bất kể phí tổn, không ngừng được trải thảm xuống trong các đại dương, các phiến rừng rậm, các thảo nguyên…
Nhưng mà trải qua hơn mười năm chiến đấu giằng co, cũng đã có hơn trăm vạn binh lính Đế Quốc bởi vì quang huy Đệ nhất Hiến Chương mà ngã xuống, bên phía Quân viễn chinh Đế Quốc từ trước đến nay cũng đều cực kỳ cảnh giác đối với hệ thống theo dõi điện tử của Quân đội Liên Bang, làm thế nào lại có thể tùy tiện để cho Quân đội Liên Bang ở dưới mí mắt của mình mà xây dựng lại, tựa như vô số những sợi xiềng xích không ngừng quấn ngẹt lên cổ họng của chính mình?
Dưới tình huống thiếu đi những hạm đội mạnh mẽ cùng với hệ thống đạn đạo công kích tầm xa, Quân đội Đế Quốc liền nhặm vào những vệ tinh quan sát tầm cao, phát triển ra các năng lực phóng chống giám sát cùng với kỹ thuật che chắn mạnh mẽ. Hơn nữa trong khoảng thời gian cực ngắn, bọn họ nắm bắt được phương pháp truy tìm đồng thời phá hỏng những thiết bị định vị điện tử mini mà Quân đội Liên Bang trải thảm xuống.
Vì thế Quân đội Liên Bang cần phải tiến hành trải thảm những thiết bị phát sóng định vị tần suất thấp trên mặt đất. Mà việc này thì lại cần phải có bộ đội Bộ Công Trình mặt đất tiến hành trực tiếp mới được. Để tránh khỏi những thiết bị theo dõi điện tử dày đặc mà Quân đội Đế Quốc bố trí, tránh khỏi hệ thống theo dõi vừa mới được trải thảm xuống đã bị đám địch nhân dã man kia không chút thương tiếc, điên cuồng phá hỏng, cho nên Bộ Công Trình mặt đất thậm chí cũng không thể xuất động những chi bộ đội thiết giáp hạng nặng, càng không được phép sử dụng những con Robot rất dễ bắt mắt kia.
Trước khi bộ đội chính quy của Quân đội Liên Bang có thể an toàn đáp xuống mặt hành tinh, đã có rất nhiều chi bộ đội Bộ Công Trình mặt đất, chấp nhận sự mạo hiểm thật lớn, lặng lẽ lẻn vào hai khỏa tinh cầu này để tiến hành nhiệm vụ. Mà Tiểu đội 7 của Công ty Cơ khí Quả Xác, chính là một trong những chi bộ đội đó.
o0o
Có thể nói là vận khí của Tiểu đội Chiến đấu số bảy hoàn toàn không tốt.
Sau khi đến được hành tinh 163, không có thời gian để mà nghỉ ngơi, bọn họ lập tức bắt đầu ngay công tác tu bổ lại quang huy Đệ nhất Hiến Chương. Ngày hôm nay là lần đầu tiên bọn họ chấp hành nhiệm vụ lắp đặt mạng lưới theo dõi. Bọn họ tạm thời được đưa đến Bộ Chỉ Huy chiến trường của Chiến khu III Tây Lâm quản lý, sáng sớm đã rời khỏi chiếc Chiến hạm lâm thời, dùng thời gian nửa ngày, ở khu vực chỉ định tiến hành lắp đặt thiết bị cần thiết.
Nhưng mà ai cũng không có ngờ đến, sau khi hoàn thành công tác, trên hành trình quay trở lại Chiến hạm, ở địa điểm cách nơi chiếc Chiến hạm hạng nhẹ hạ cánh không đến mười km, vô cùng xui xẻo đụng phải một chi bộ đội tuần trang của Quân viễn chinh Đế Quốc. Cái này thuần túy chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi, ngay cả chi bộ đội tuần tra Đế Quốc kia cũng không có nghĩ đến, trên một mảnh đồi núi xanh biếc thế này, lại gặp phải một đám người Liên Bang lén lén lút lút.
Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, trên đường rút về lại vô tình gặp phải địch nhân, đã là chuyện vô cùng xui xẻo, nhưng mà chuyện xui xẻo hơn cả của Tiểu đội 7 chính là, đội tuần tra Quân viễn chinh Đế Quốc mà bọn họ gặp phải, chính là một chi bộ đội thiết giáp hạng nhẹ!
Những viên đạn không ngừng gào thét vút qua trên đỉnh đầu, Hứa Nhạc hai tay ôm lấy một khẩu súng Tạp Yến được cải tiến, dựa lưng vào một cái công sự giản dị lâm thời đắp lên phía sau cái dốc thoải, cúi đầy bất động thanh sắc, khóe mắt không ngừng liếc qua đám thuộc hạ của mình, đang cầm súng hạng nặng yểm trợ cho toàn đội rút về, tâm tình thoáng có chút thả lỏng lại.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải một cuộc chiến đấu chân chính. Lúc trước tại sơn cốc một đường Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh, điều khiển Robot tác chiến, cùng với lúc này, mặc bộ chiến giáp của một binh sĩ bình thường, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Nhưng không biết vì cái gì, hắn nheo chặt cặp mắt, nghe tiếng pháo súng ầm đùng, ngửi được mùi vị khói thuốc súng cháy khét nhàn nhạt, trong lòng cũng không có bất cứ cảm giác bối rối nào cả. Tựa hồ như là cái mảnh chiến trường tràn ngập nguy hiểm này, vốn chính là cái địa phương vô cùng quen thuộc đối với cái trái tim vững chắc của hắn.
Hắn dùng tay trái móc bên trong cái túi chống đạn bên mình ra một cái thiết bị lớn cỡ nắm tay. Cái thiết bị này có một phần trục lớn, trên đầu có một cái camera điện tử nhỏ cỡ đầu ngón tay cái, nhẹ nhàng đặt lên trên mặt đất ngay trước cái công sự, hướng về phía quân địch chĩa tới.
Nửa giây đồng hồ sau, trên cái màn hình tinh thể lỏng nho nhỏ bố trí ngay bên trong cái mũ giáp bảo vệ đầu kia, xuất hiện hình ảnh bên dưới của phần dốc thoải kia.
Có mười một đầu chiến xa thiết giáp hạng nặng của Quân viễn chinh Đế Quốc, đang dùng tốc độ cao phóng vọt về phía trận địa hướng này. Từng trận âm thanh nổ vang, mặt đất có chút khẽ run rẩy, mà chen lẫn với những chiếc chiến xa, có hơn một trăm gã binh lính Quân viễn chinh Đế Quốc đang ôm theo những khẩu súng máy lạnh như băng, trầm mặc mà vô cùng lạnh lẽo không ngừng xung phong tới.
Tiểu đội thiết giáp cơ động của Quân viễn chinh Đế Quốc.
Hứa Nhạc nhìn thấy một màn này, tâm tình trở nên có chút khẩn trương, không nhịn được mở miệng mắng mấy câu thô tục. Hắn theo bản năng liếm liếm cặp môi có chút khô khan của mình, phát hiện ra bùn đất trên khỏa tinh cầu này không ngờ lại có chút ngòn ngọt, không biết nó nguyên bản là như thế, hay nguyên nhân là bởi vì đã pha trộn máu tươi của những đồng đội đã ngã xuống.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên Tiểu đội 7 xâm nhập vào sâu trong chiến trường giao chiến, tiến hành công tác bố trí các thiết bị theo dõi tần suất thấp. Quá trình làm việc hoàn toàn thuận lợi, chỉ tiếc là vận khí quá kém, tại thời điểm sắp sửa rút lui về đến cứ địa, chạy tới chạy lui thế nào mà đụng phải Tiểu đội tuần tra của Quân viễn chinh Đế Quốc. Chỉ là chi Tiểu đội tuần tra này rõ ràng so với tiêu chuẩn của một chi Tiểu đội tuần tra bình thường thì còn cường đại hơn rất nhiều. Tiểu đội 7 thiếu thôn đi những trang bị tiên tiến cùng với những vũ khí hạng nặng, làm sao có thể chống đỡ được sự công kích của đối phương?
Ngay khi phát hiện có kẻ địch, Tiểu đội 7 trong lúc nhất thời liền khẩn cấp triệt thoái về phía sau, ở ngay tại khu vực sườn dốc thoải này bố trí lâm thời một cái công sự đơn giản, mà ngay phía sau chỗ dốc thoải này chính là một mảnh thảo nguyên lớn. Nếu như để cho Tiểu đội thiết giáp cơ động của Đế Quốc đến được nơi này, liền có thể phát huy tối đa ưu thế tốc độ tiến công của bọn chúng, như vậy thì vận mệnh của hơn một trăm tên binh lính của Tiểu đội 7 sẽ vô cùng bi thảm.
Hô hấp nặng nề mấy tiếng liên tiếp, sắc mặt đang lấm lem bùn đất Hứa Nhạc liền trở nên có chút tái nhợt, thế nhưng cặp mắt cũng càng ngày càng sáng lên. Đột nhiên hắn chợt ngồi chồm hổm dậy, hướng về phía cái dốc thoải phía sau lên tục móc động cò súng.
Chỉ trong vòng năm giây đồng hồ, hơn nửa băng đạn liên thanh đã bị hắn bắn sạch ra ngoài, cái nòng súng vốn tối om lạnh băng, lúc này lại không ngừng phát ra những tia lửa đỏ rực, nóng bỏng, không ngừng rung động.
Nhìn bề ngoài tựa hồ như là hắn bắn phá không hề nhắm mục tiêu chút nào, nhưng mà bên dưới cái dốc thoải kia, có mấy gã binh linh đang nấp phía sau nhưng chiếc xe thiết giáp, trên người đột nhiên xuất hiện mấy vết đạn, nặng nề mà té ngã xuống mặt đất.
Vô số những viên đạt xuyên thấu qua bầu trời trên đỉnh đầu, tạo ra vô số những đường thẳng nóng rực, dày đặc vô cùng, những tiếng súng thanh thúy mà khủng bố không ngừng chui vào trong lỗ tai của mọi người núp sau công sự.
Ngón tay không ngừng truyền đến những cảm giác phản chấn vô cùng rõ ràng. Hứa Nhạc căn bản không hề nghĩ đến chuyện quan sát kết quả sau khi bắn của mình, chân trái hắn đã dẫm một cái thật mạnh xuống mặt đất bên dưới. Một tiếng trầm đục vang lên, cái mặt đất rắn chắc bên dưới chân hắn đột nhiên lõm xuống một chút, còn thân thể của hắn thì lại nương theo cỗ phản lực kia, quỹ dị vô cùng, biến thành một luồng thân ảnh, băng ngang khoảng năm thước ngay sau cái công sự.
Thân thể hắn nặng nề té rớt xuống mặt đất trở lại. Cơ hồ đồng thời lúc đó, cơ pháo của một chiếc xe thiết giáp của Đế Quốc đột nhiên nổ vang, nhắm ngay chỗ phiến mặt đất tại vị trí ban đầu của hắn mà bắn một phát. Một mảnh mưa đạn dày đặc ngợp trời, phốc phốc mà đến, trực tiếp đem cái phiến đất đó biến thành một đám lỗ chỗ như tổ ong.
Nếu như một khắc lúc này Hứa Nhạc hơi có chút chần chừ, hưng phấn với kết quả sát thương mà mình bắn ra, kiêu ngoại đối với năng lực bắn súng mà mình học được từ chỗ của Bạch Ngọc Lan, chỉ sợ lúc này hắn cũng đã biến thành một khối tử thi rồi. Cho dù trên người của hắn chính là mặc một bộ áo giáp chống đạn mềm tiên tiến nhất do Liên Bang vừa mới nghiên cứu chế tạo ra đi chăng nữa, bị cơ pháo của một chiếc xe thiết giáp Đế Quốc bắn trúng người, cũng chỉ có một kết quả khủng bố duy nhất là cả người nổ tung mà chết.
Mỗi một sợi cơ bắp trong cơ thể Hứa Nhạc lúc này cũng đã gồng lên hết sức, lực lượng cường hãn tràn ngập đến từng mỗi một tế bào bên trong cơ thể. Sắc mặt Hứa Nhạc mặc dù tái nhợt, nhưng cặp mắt sáng ngời, tay phải ôm theo khẩu súng đặc chế, ở phía trên cái sườn dốc dùng một loại di động tốc độ cực cao khiến kẻ khác cũng không dám tin, giống như biến thành một cái bóng ảo giác vậy, đám người Đế Quốc bên dưới gian dốc căn bản không cách nào nắm chắc được phương vị chính xác của hắn.
Phía sau một tảng đá lớn nằm ở phía Tây của cái sườn dốc, Hứa Nhạc đưa tay lau đi mớ mồ hôi cùng với bùn đất dính đầy trên mặt hắn, thân thể thoáng co rút lại một chút. Vài mảnh đạn lạc trên chiến trường vừa mới đánh trúng vào tảng đá bên cạnh chỗ hắn ẩn núp, bắn ra mấy tia lửa đạn tung tóe.
Hắn vươn cây súng cầm trong tay chỉa ra phía sau tảng đá, bắt đầu liền mạng nổ súng. Hắn thông qua thiết bị giám sát gắn trên phần mũ giáp bộ binh, nhìn thấy đại bộ phận những viên đạn do hắn bắn ra đều đụng vào chiếc xe thiết giáp cả, ngoài ra cũng chỉ có một gã binh lính Đế Quốc là phần đùi bị bắn ra mấy lỗ máu mà thôi.
Trên mảnh chiến trường cái dốc thoải này, vô số nòng súng bắt đầu bốc ra những tia lửa đạn, phụt ra những viên đạn cực mạnh. Đám thành biên Tiểu đội 7 ý đồ muốn lợi dụng luồng đạn dày đặc này, tạm thời áp chế một chút sự xung phong của đám Quân viễn chinh Đế Quốc. Dù sao tốc độ di chuyển của những chiếc xe thiết giáp khi leo lên dốc cũng sẽ bị hạn chế rất lớn.
Ngoại trừ hơn mười tên lính cũ phụ trách ngăn chặn phía sau ra, vẫn còn lại một vài gã tân binh chưa kịp triệt thoái về mảnh thảo nguyên phía sau. Bọn họ cũng dũng cảm đứng thẳng lên, đối với đám lính phía sau bắt đầu tiến hành bắn phá. Thế nhưng những động tác này đều là những động tác do chính bằng sự dũng khí hoặc là sợ hãi quá mức mà kích phát ra, cho nên hiệu quả sát thương cũng không cao lắm, hơn nữa lại cực kỳ nguy hiểm.
Một đợt súng phản kích dày đặc này cũng không đạt được hiệu quả như bọn họ mong muốn. Tiểu đội thiết giáp cơ động của Đế Quốc cũng không hề có chút mảy may hỗn loạn địa hình nào cả, tốc độ xung phong cũng vẫn bảo trì cực nhanh, căn bản không hề nhìn thấy những người đồng đội bên cạnh mình vừa ngã xuống tử vong, mắt thấy bọn họ đã tiến tới ngay phía dưới dốc thoải rồi.
Hứa Nhạc ôm theo súng, lại bắt đầu thay đổi địa điểm ngắm bắn, tìm được một đống cỏ khô không mấy bắt mắt. Hắn híp mắt nhìn vào bên trong cái màn hình nhỏ trên mũ giáp, nói vào bên trong hệ thống liên lạc cá nhân:
- Không quân trợ giúp bao lâu nữa mới đến?
- Còn hai phút nữa.
Trong tai hắn truyền đến thanh âm trả lời rất nhanh mà cực kỳ bình tĩnh của Bạch Ngọc Lan.
Hai phút đồng hồ bình thường nhìn qua chỉ là một khoảng thời gian vô cùng ngắn, thế nhưng ở trên phiến sườn dốc thoải cây cỏ lởm chởm, bên dưới làn mưa đạn dày đặc này mà nói, lại là một khoảng thời gian lâu dài bằng cả hai mươi năm.
Đang lúc Hứa Nhạc vừa vươn súng bắn vừa im lặng tính toán địa điểm di chuyển tiếp theo, đột nhiên lại nghe từ trong đống cỏ khô ngay bên cạnh mình chợt truyền ra một tiếng thét to:
- Chạy đi!
Thân thể vô cùng cường tráng của Hùng Lâm Tuyền đột nhiên từ bên trong đống cỏ khô nháy mắt đứng bật dậy, hất lên vô số ngọn cỏ khô, rống to một tiếng. Hai cánh tay tráng kiện ôm theo khẩu cơ pháo xoáy nòng tốc độ cao Đạt Lâm, nòng súng phụt ra một luồng pháo hoa tuyệt đẹp.