Gian Khách

Chương 153: Ai là Hứa Nhạc?

Trước Sau

break
- Nếu cậu im lặng, nơi này cũng không ai nói cậu là câm điếc đâu.

Chu Ngọc nhìn An Đạt, nói một câu ngạn ngữ mắng người cực kỳ nổi tiếng trong Liên Bang. Ánh mắt bình tĩnh của hắn lại làm cho An Đạt ngẩng cả người, gãi gãi đầu, vô cùng thành thật ngậm miệng lại.

- Cậu hắn nhiên là sinh viên của Đại học Lê Hoa, chắc là theo Giáo sư Chu học tập?

Chu Ngọc xoay đầu lại, mỉm cười nhìn Hứa Nhạc, nói.

Không biết vì cái gì, Hứa Nhạc chung quy cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình có chút quái dị. Hắn tự nhận khuôn mặt của mình vốn hết sức bình thường, cũng hoàn toàn không nghĩ đến, đối phương chỉ vẻn vẹn dựa vào thanh âm, cũng đã nhận ra được mình.

Trải qua mấy câu trao đổi, Hứa Nhạc cùng với gã sinh viên vương bài của Học Viện Quân Sự I này mặc dù không nói là quen thân, nhưng ít nhiều cũng có vài phần quen biết. Trong lòng hắn đang thầm nghĩ, người này có thể ở trong một đám quân sinh Học Viện Quân Sự I vốn kiêu ngạo như vậy, đạt được sự tôn trọng cùng với địa vị như thế, xem ra cũng không phải bởi vì hắn rất xuất sắc, mà hẳn là vì cách nói năng, cử chỉ của hắn đã toát ra một loại khí chất đặc thù như thế.

Lúc này nhóm thí sinh đã toàn bộ quay trở vào trong phòng thi trở lại, hoặc khẩn trương hoặc bình tĩnh chờ đợi thành tích khảo hạch cuối cùng. Cũng giống như trong phòng ăn lúc trước, hơn 100 gã sinh viên vẫn như trước, dựa theo trường học của mình, phân chia thành ba nhóm tụ tập khác nhau. Mà Hứa Nhạc bởi vì khi nãy có nói chuyện với Chu Ngọc, nên lúc này cũng ngồi trong đám sinh viên của Học Viện Quân Sự I.

- Gã thí sinh tóc vàng ngồi hàng đầu tiên, là Phác Chí Hạo của Học Viện Quân Sự 3. Nghe nói lần này để tham gia vào cuộc tuyển dụng mùa xuân của Công ty Cơ khí Quả Xác, một tháng trước đây hắn đã từ Đặc khu Thủ đô chạy đến đây. Cũng không biết hôm nay hắn làm bài thế nào.

Trong ánh mắt kinh ngạc khác thường của các sinh viên ngồi xung quanh, Chu Ngọc bình tĩnh quay về phía Hứa Nhạc giới thiệu. Hắn đối với gã Hứa Nhạc này đặc biệt cảm thấy hứng thú. Một mặt là bởi vì hắn đoán được đối phương hẳn là có một năng lực khống chế robot kỳ lạ nào đó, về phương diện khác, là bởi vì lúc trước khi rời khỏi Học Viện Quân Sự I, nhân viên công tác của quỹ Cơ Kim Hội, đã giúp đỡ hắn rất nhiều trong những điều kiện học tập suốt bốn năm nay, đã từng hỏi thăm qua với hắn về năng lực của người điều khiển trong con robot mô hình màu đen trong Đại học Lê Hoa lần trước.

Nói cách khác, Chu Ngọc hiện tại biết rất rõ, gã dự thính sinh này xuất thân là binh sĩ ngồi cầu này, từ rất lâu trước cũng đã lọt vào tầm mắt của giai cấp quản lý của Thai Gia. Nhân vật như vậy, hắn rất muốn tiếp xúc cho biết.

- Phác Chí Hạo?

Hứa Nhạc tự nhiên cũng không hiểu rõ mục đích của Chu Ngọc, chỉ tùy ý hỏi lại một tiếng.

- Hắn là sinh viên vương bài của Khoa Điều Khiển Robot Học Viện Quân Sự 2. Nắm trước trong đại hội giao lưu của Tam Viện, cũng đã từng giao thủ với tôi trong một trận đối chiến robot. Kết quả cuối cùng là các Giáo Sư đánh giá chúng tôi ngang tay.

Khi hắn nhắc tới đối chiến robot, ánh mắt Chu Ngọc nhìn Hứa Nhạc chợt hiện lên một tia cười nhè nhẹ.

Hứa Nhạc hơi cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt chuyển sang nhìn về phía gã thanh niên tóc vàng ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Mặc dù hắn đối với việc tác chiến robot cũng không có quá nhiều sự hứng thú mãnh liệt, nhưng mà cũng đã từng trải qua luyện tập đối chiến trong biệt khu H1, khiến cho hắn đối với tác chiến robot cũng không cảm thấy quá xa lạ. Trong trận đối chiến giao lưu robot giữa hắn và Chu Ngọc tại Đại học Lê Hoa lúc trước, mặc dù là ngang tay, nhưng mà trong lòng hắn lại hiểu rất rõ ràng, nếu không phải lúc đó nhờ có hệ thống cảm ứng thực tế lỗi thời kia, nếu không phải trong cơ thể mình có cỗ lực lượng thần kỳ, cho đến lúc đó đạt được một chút vận khí tốt... hắn tuyệt đối không có khả năng chống đỡ được dưới những thế công kích sắc bén của con robot màu bạc do Chu Ngọc điều khiển.

Gã Phác Chí Hạo kia thế nhưng có thể cùng với Chu Ngọc chiến đấu ngang tay, nói như vậy hẳn cũng là nhân vật vô cùng lợi hại.

- Phác Chí Hạo tâm cao khí ngạo, căn bản không muốn thừa nhận kết quả hòa kia. Mới sáng hôm nay, hắn đã ước hẹn với tôi, sau khi trở thành nhân viên công ty, phải biến trận chiến giao lưu lúc trước, trở thành một trận đối chiến robot thực tế, quyết phân thắng bại...

Chu Ngọc nhìn Hứa Nhạc, nói rõ ràng:

- Cậu có hứng thú hay không?

Nghe được nửa câu đầu, Hứa Nhạc không khỏi thở dài trong lòng. Những gã sinh viên xuất sắc của ba đại Học Viện Quân Sự này, quả nhiên đều là người có được sự tự tin cùng kiêu ngạo mười phần. Xem ra căn bản cũng không nghĩ tới chuyện không thể thông qua khảo hạch. Nhưng mà khi hắn nghe xong câu nói cuối cùng kia, trong lòng của hắn không khỏi hơi hơi có chút căng thẳng. Hắn híp mắt nhìn Chu Ngọc, một lúc lâu sau mới cười, nói:

- Cả đời này của tôi, ngay cả một con robot chân chính cũng chưa từng nhìn qua...

Chu Ngọc thấy hắn cũng không có sụp bẫy câu nói ướm thử của mình, nhưng cũng không gấp, trầm mặc một lát, trực tiếp mở miệng, hỏi:

- Lần trước khi tôi đến Đại học Lê Hoa, có một con robot mô hình màu đen...

Vẻ tươi cười trên mặt Hứa Nhạc vẫn không thay đổi, nhưng tâm tình của hắn lại càng lúc càng khẩn trương hơn. Hắn không biết đối phương làm thế nào lại đem con robot mô hình màu đen kia liên hệ qua mình. Mặc dù hiện tại hắn đã có thể khẳng định, cỗ lực lượng run rất thần diệu trong cơ thể mình đã được ẩn giấu rất hoàn mỹ, cho dù có bị người khác phát hiện ra người điều khiển con robot màu đen kia chính là mình, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì cả. Nhưng mà vẫn theo bản năng, hắn vẫn cảm thấy có chút bất an.

May mắn chính là, ánh mắt bình tĩnh mà tràn ngập vẻ nghi vấn của Chu Ngọc, cũng không có trực tiếp gây cho hắn áp lực quá lâu, để hắn phải suy nghĩ xem nên thừa nhận hay không thừa nhận cái gì. Bởi vì ngay trong lúc đó, một đám bảy vị giám khảo lần lượt đẩy cửa đi vào trong phòng.

Trong phòng hội nghị nhất thời trở nên im lặng như tờ. Hứa Nhạc thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay mặt nhìn ra phía trước, thoáng nhìn thấy gã sinh viên tóc vàng ngồi ở hàng đầu tiên kia rốt cuộc cũng đã ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, hắn chú ý đến một người trung niên đi chung trong đám giám khảo mới bước vào phòng, hắn cảm thấy người trung niên này có chút quen mắt.

Đúng là người giám khảo buổi sáng đã đích thân phỏng vấn hắn. Hắn hơi hơi híp mí mắt nhìn về phía vị giám khảo trung niên kia, không khỏi có chút kinh ngạc, xem ra đối phương trong Công ty Cơ khí Quả Xác có chức vụ cũng không thấp.

Chủ nhiệm Jose, chủ quản Bộ Nhân Sự của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, dùng ánh mắt lạnh lùng quét một vòng quanh đám thí sinh đang đứng bên trong phòng hội nghị. Hoàn toàn bất đồng với ánh mắt lạnh lùng bề ngoài của hắn, trong lòng hắn hiện tại tương đối không tệ. Thành quả của cuộc chiêu sinh mùa xuân năm nay, đã vượt ngoài dự đoán ban đầu của hắn. Xem ra kế hoạch bồi dưỡng nhân tài toàn diện của Bộ Quốc Phòng quả thật không tệ cho lắm. Những sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ ba đại Học Viện Quân Sự, quả nhiên so với những người đăng ký dự tuyển bình thường khác có biểu hiện tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên càng làm cho hắn hài lòng nhất, khiến cho hắn kinh hỉ nhất, vẫn chính là gã thanh niên mà đích thân hắn phỏng vấn.

Trong số bảy vị giám khảo ở đây, đương nhiên Chủ nhiệm Jose có chức vụ cao nhất. Nhưng dù sao hắn cũng là nhân vật cao tầng của Bộ Công Trình, mà lần cuộc thi tuyển dụng mùa xuân lần này, lại là chuyện do Bộ Nhân Sự của Tổng Công ty phụ trách, cho nên việc tuyên bố kết quả, an bày những người thông qua khảo hạch vào các ngành, các ban, các nơi tiến hành huấn luyện... vẫn là do những vị giám khảo khác công bố.

Việc tuyển dụng nhân viên của Công ty Cơ khí Quả Xác so với việc tuyển dụng của các công ty khác có nhiều sự bất đồng. Phàm là những người đã thông qua cuộc thi tuyển dụng, đều sẽ được trực tiếp phân phối vào các bộ ngành bất đồng của Công ty, cũng không có tham gia vào các khóa huấn luyện chuyên môn nào cả. Một phần bởi vì những thí sinh mà công ty cơ khí nổi danh nhất Liên Bang này tuyển vào, bản thân đều là những người ưu tú nhất rồi, phải thỏa mãn những yêu cầu có thể làm việc được ngay của công ty, thứ hai là công ty vẫn cho rằng, đối với việc huấn luyện người mới, tốt nhất vẫn là tiến hành trong thực tế, cho nên cũng không nên lãng phí quá nhiều tiền bạc cùng với thời gian.

Thanh âm của những vị giám khảo sắc mặt nghiêm túc kia lần lượt vang lên. Bên trong phòng hội nghị thỉnh thoảng lại có vài thí sinh ủ rủ rời đi. Đó là những người không thông qua được khảo hạch. Mà những thí sinh đã thông qua được khảo hạch, cũng cẩn thận lắng nghe xem mình thuộc về ngành công tác nào. Mặc dù đã có thể đi vào công ty Quả Xác, đều là một chuyện đã phi thường không dễ dàng rồi, nhưng mà có thể được phân đến những bộ ngành quan trọng một chút, đương nhiên cũng là chuyện tốt.

Còn những thí sinh chưa biết kết quả khảo hạch, cũng là vô cùng khẩn trương mà chờ đợi. Trong này đặc biệt có một số người còn khẩn trương hơn những người khác. Giống như gã thí sinh tóc vàng ngồi hàng đầu tiên Phác Chí Hạo, giống như Chu Ngọc đang mỉm cười nhàn nhạt, lại giống như... Hứa Nhạc. Hắn biết rõ, bản thân mình mặc dù cũng không có hoàn thành được câu hỏi cuối cùng, nhưng mà hẳn là cũng có thể thông qua được khảo hạch. Hắn chỉ là trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng có thể được nhận vào trong Bộ Công Trình. Bởi vì hắn nghe nói trong Công ty Cơ khí Quả Xác, ngoại trừ Sở Nghiên Cứu ra, Bộ Công Trình có thể nói là nơi có thể tiếp xúc được đến các khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất của toàn Liên Bang.

Mà hắn có nguyện vọng được vào Công ty Cơ khí Quả Xác, một phần nguyên nhân rất lớn, chính là bởi vì hắn muốn được tiếp cận những tư liệu đó.

Chủ nhiệm Jose khẽ nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, phát hiện thời gian của chuyến bay quay về Cảng Đô của mình cũng đã sắp đến rồi... Hắn vỗ nhè nhẹ lên bả vai vị giám khảo đang đứng trước mặt mình, cười nói mấy câu, sau đó bước ra đứng trước mặt nhóm giám khảo.

Hắn nhìn chằm chằm vào đám thí sinh còn lại đang ngồi trong phòng, nói:

- Tôi là Chủ nhiệm Jose, Bộ trưởng Bộ Nhân Sự của Bộ Công Trình.

Nghe câu nói đó, bên dưới nhất thời vang lên một trận xôn xao. Đám sinh viên mới tốt nghiệp của ba đại Học Viện Quân Sự kia đều rất rõ ràng địa vị của Bộ Công Trình bên trong Công ty Cơ khí Quả Xác. Ngoại trừ Sở Nghiên Cứu của Công ty ra, Bộ Công Trình liền là bộ ngành đỉnh cao nhất. Bọn họ vốn căn bản không có hy vọng xa vời có thể tiến vào trong Bộ Công Trình, nhưng mà không ngờ tới trong cuộc khảo hạch tuyển dụng lần này, không ngờ lại có nhân vật cao tầng của Bộ Công Trình đến đây. Cảm giác của bọn họ lúc này kích động đến mức nào?

- Thời giờ của tôi cũng không còn nhiều, nên tôi chỉ nói mấy câu thôi. Cuộc thi tuyển dụng ngày hôm nay, năng lực thể hiện của các cậu quả thật là rất kém cỏi. Có thể chính thức thông qua khảo hạch thật sự, cũng chỉ có bảy người mà thôi... Những người đã được thông báo trúng tuyển khi nãy, các cậu cũng không cần bày ra khuôn mặt đắc ý như vậy, các cậu đều không có thông qua khảo hạch đâu. Bảy thí sinh thông qua khảo hạch kỳ này, năng lực không tệ. Tôi đại biểu cho Bộ Công Trình hoan ngênh các người.

Đám thí sinh còn lại trong phòng hội nghị vốn có chút xấu hổ, sau khi nghe xong câu nói đó, toàn bộ đều không khỏi xôn xao lên một trận. Bọn họ rốt cuộc nhận ra, vị Bộ Trưởng Nhân Sự Bộ Công Trình lần này đến đây, quả nhiên là để nhận người!

Tất cả những thí sinh còn chưa được đọc tên, đều dựng lỗ tai lên, hy vọng tên của mình có thể vang lên trong miệng vị Bộ trưởng này. Ngay cả những thí sinh đã được phân phối vào các ngành khác, cũng có chút tò mò chăm chú lắng nghe, không biết người nào may mắn, hoặc nói là đồng học nào thể hiện xuất sắc nhất, có thể được Bộ Công Trình công ty Quả Xác lựa chọn.

Không khí trong phòng hội nghị có chút khẩn trương.

Chủ nhiệm Jose lần lượt đọc lên mấy cái tên. Mọi người ở đây ai cũng biết, người đọc tên trước là người có thành tích thấp nhất trong những người được chọn, nên càng có thêm một cái tên đọc ra, không khí càng thêm ngưng trọng hơn một chút. Sau khi đọc xong sáu cái tên phía trước, Chủ nhiệm Jose theo bản năng tạm dừng lại một chút. Chu Ngọc là người được đọc thứ sáu, hắn khẽ mỉm cười một chút. Còn gã thí sinh tóc vàng Phác Chí Hạo ngồi ở bàn đầu tiên cũng thả lỏng thân thể rất nhiều, nhưng mặt mày có chút khó nhìn, tên của hắn được đọc thứ năm, rõ ràng không hài lòng chuyện tên của Chu Ngọc xuất hiện sau tên của mình.

Những thí sinh trong phòng hội nghị cũng không ai cảm thấy bất ngờ khi nghe hai cái tên này xuất hiện, bởi vì những sinh viên thường xuyên tham dự các buổi giao lưu giữa Tam Viện đều hết sức rõ ràng, trong đám sinh viên lần này tham gia dự tuyển, Phác Chí Hạo của Học Viện Quân Sự 3 và Chu Ngọc của Học Viện Quân Sự I là những nhân vật nổi trội nhất.

Bọn họ có chút tò mò, cái tên cuối cùng đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ hắn lại còn có thành tích khảo hạch tốt hơn cả Phác Chí Hạo và Chu Ngọc nữa hay sao? Chỉ là nghe nói lần này Học Viện Quân Sự 2 cũng không có những nhân vật kiệt xuất hơn người nào...

Chủ nhiệm Jose mỉm cười nhìn sang gã thanh niên đang đứng trong đám thí sinh của Học Viện Quân Sự I, nói to:

- Hứa Nhạc.

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời ồn ào hẳn lên. Những thí sinh bên phía Học Viện Quân Sự 2, Học Viện Quân Sự 3 đều nhất thời nhịn không được, đứng lên, quay đầu nhìn về phía nhóm người của Học Viện Quân Sự I, muốn nhìn một chút cái tên xa lạ này, đến tột cùng là vị nào trong Học Viện Quân Sự I. Nhưng mà khi bọn hắn phát hiện ra, thí sinh cuối cùng mà Bộ Công Trình lựa chọn, lại chính là kẻ mà trước đây bọn họ đã trào phúng, châm chọc... gã sinh viên dự thính sinh xuất thân lính ngồi cầu... Sắc mặt những người có mặt ở đây đều trở nên cực kỳ phấn khích.

Duy nhất có mình Chu Ngọc vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn, vẫn như cũ nhịn không được, có chút ngoài ý muốn, cười cười vỗ vỗ vai Hứa Nhạc. Mà lúc này đám thí sinh của Học Viện Quân Sự I cũng đã sợ đến ngây người, nhất là cái gã An Đạt thô lỗ kia, lúc này hắn đã há hốc miệng, dùng ánh mắt giống như đang nhìn quái vật vậy, nhìn Hứa Nhạc suốt nửa ngày cũng không nói nên lời.

Đúng lúc đó, cửa phòng hội nghị lại bị đẩy ra lần nữa. Một vị lão nhân tóc bạc trắng chợt đi vào, cũng không hề để ý đến đám giám khảo đang đứng gần đó, liếc nhìn một vòng trong phòng, lớn tiếng hỏi:

- Ai là Hứa Nhạc?

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc