Nhờ được khuyên nhủ, hắn nớ lỏng tự do trở về như trước, đích thân hắn học cách chăm sóc cho thai phụ, cung phụng cô gái nhỏ bằng cả tấm lòng.
Linh Lan cũng dần thoải mái hơn có lại nụ cười khi xưa, tính khí trẻ con chẳng mất đâu được hắn dỗ lâu ngày cô cũng hết giận, tiếp nhận sự đụng chạm của hắn, đêm ngủ cũng không còn tìm cách thoát ra khỏi vòng tay ấm áp.
Tính từ lúc người Ba Tư đến cung điện nghị hòa cũng hơn nửa tháng làm khách, Lãnh Đình thấy họ ở quá lâu sợ họ còn có ý đồ khác, nhất là hoàng tử A Lạc Đô.
Hắn nhớ rất rõ ánh mắt soi mói nguy hiểm của vị hoàng tử ấy lúc nhìn bảo bối của hắn, nghĩ đến đây máu ghen dồn lên não làm hắn phải lên kế hoạch đuổi đám người Ba Tư về.
Tối đó, hắn cho mở tiệc sắp xếp đuổi khéo, Linh Lan như thường lệ sẽ phải cùng nhập tiệc. Thế nhưng lần này cô lại kiên quyết không đi, từ lúc cô mang thai không còn thích những chỗ huyên náo nữa, chỉ muốn ở lại trong phòng.
Vì con, Lãnh Đình không dám ép cô miễn cưỡng đồng ý, song gương mặt lại khó chịu vô cùng. Bởi từ ngày những người Ba Tư xuất hiện, cô gái nhỏ si mê trang phục của họ tới mức ngày nào cũng mặc.
Đôi lúc hắn có than phiền cách mấy chung quy lại không cản được cô.
Buổi tối tiệc tưng bừng, người ra người vào liên tục, ánh đèn trong cung điện hoạt động hết công suất, đâu đâu cũng sáng rực như ban ngày. Chỉ duy nhất nơi cô gái nhỏ ở lại tối đen ảm đạm.
Tiểu công chúa ngồi ở ban công nhìn ra xa xăm, mái tóc Hime lả lướt trong gió nhẹ, phản phất mùi thơm dịu ngọt, đôi khi cô sẽ cười dịu dàng nhìn xuống phần bụng của mình, không khỏi vuốt ve vài cái.
Cô có kì vọng rất cao, mong sẽ sinh ra được những đứa con mập mạp, trắng trẻo.
" Công chúa, trái cây của người đây "
Thanh âm uyển chuyển như bản tình ca, Thương Linh hai tay kính cẩn dâng tới trước mặt cô gái nhỏ một đĩa đầy áp trái cây tươi ngon.
Nữ nhân ngư này luôn rất ân cần chăm sóc tiểu công chúa, cô có thai thật Thương Linh càng cẩn hơn nữa.
Dạo gần đây Linh Lan thường ăn rất nhiều, sức ăn thay đổi tăng vượt bậc gấp 2 3 lần người thường, một ngày 6 bữa cơm, 4 bữa dặm, chưa kể cô buồn miệng thấy thứ gì ăn được đều bỏ vào bụng.
Thỉnh thoảng cái thai lại dở chứng, khiến cô buồn nôn suốt mấy ngày liên tục, nôn rồi lại ăn, có vẻ không ảnh hưởng đến khẩu vị của cô là mấy.
Thức ăn dành cho cô luôn được cân nhắc kỹ lưỡng, đều là đích thân Thương Linh kiểm tra, Linh Lan từ nhỏ đến lớn không kém ăn, thức gì cũng vừa miệng.
" Công chúa, nho hôm nay rất tươi ngon đó ạ "
Thương Linh đích thân hầu cô, ngón tay vội vàng với tới lấy vài trái nho xanh bóng, cắn vào nước ngọt tràn ngập khoang miệng, giòn giòn kích thích miệng nhỏ ăn một lúc hết cả một chùm nho lớn.
Có lúc tiểu công chúa thích ăn chua, có lúc lại thích ăn ngọt, khẩu vị có phần đa dạng nên trái cây Thương Linh đem tới vừa phù hợp với cô.
" Thương Linh, em ra gọi Ương Cẩn vào đây "
Cô đang ăn chợt dừng lại, vẻ mặt đăm chiêu nhìn xuống dưới, nói.
Thương Linh nhất nhất nghe lời, nhanh chóng làm theo, chỉ có mình cô và Ương Cẩn ở trong phòng với tiểu công chúa.
Hai người kia lúc nào cũng bị cô bắt ở bên ngoài, cô vẫn chưa hết giận họ, sinh ra phòng hờ.
Linh Lan bản tính tinh nghịch, tối nay lại tưng bừng khó tránh khỏi cô hiếu kì muốn ra ngoài ngắm nghía, nhưng cô không dám nói thẳng. Bởi lúc Lãnh Đình muốn mang cô theo đã bị từ chối, giờ cô tự ý đi lung tung kiểu gì cũng bẹo gan hắn.
" Cẩn, Linh hai ngươi ra ngoài dụ dỗ hai người kia được không ? "
" Công chúa, để làm gì chứ ? "
Ương Cẩn nhíu mày khó hiểu, tự dưng tiểu nhân ngư sai bảo mà không nói rõ đầu đuôi, làm cho hai nhân ngư này đứng hình.
Biểu tình trên khuôn mặt lấm la lấm lét như người đi ăn trộm, cô gái nhỏ đồng loạt kéo cả hai khom người, viện lí do che đậy ý đồ trong lòng, lí nhí nói.
" Ta muốn xuống hoa viên chơi, nhưng ta không thích họ theo, hai ngươi giữ chân họ lại đi "
" Công chúa, ngươi không thể đi một mình "
Ương Cẩn liền từ chối ngay, bởi trong lòng anh luôn đề phòng con người, dù là ở đâu anh cũng lo sợ.
Không có anh ở bên cạnh, ai sẽ là người đảm bảo an toàn cho tiểu công chúa ?
- Không được, không được
Nam nhân ngư khua tay lắc đầu liên tục, Ương Cẩn hiểu tính hiểu nết cô quá rồi, ai biết được cô thật sự ra hoa viên dạo một lúc ?
Thương Linh cùng ý nghĩ với Ương Cẩn, sắc mặt tái mét lên tiếng ngăn cản.
" Công chúa, nếu người không thích họ thì nói cho họ ở lại đây, em và Ương Cẩn cùng đi với người, sao lại phải ra kia giữ chân họ chứ ? "
" Tưởng nói là họ chịu sao ? Lúc nào đi đâu mà không có họ theo ?
Ương Cẩn, Thương Linh ta thật sự chỉ ra ngoài chơi một chút thôi, ta không muốn ai theo
Hai ngươi giữ họ tí thôi được không ? "
Giọng nói rưng rức đáng thương, cánh tay mềm mại giựt vào y phục của hai nhân ngư, ánh mắt long lanh chứa chan hy vọng, mỗi lần cô làm nũng là cả hai kiềm lòng không đặng.
Sau cùng vẫn bị cô thuyết phục, nhưng giờ điều trở ngại phải nghĩ cách để dụ hai người kia.
" Làm sao giữ chân họ đây ? "
Thương Linh chau mày, hỏi.
" Nam dụ nữ, nữ dụ nam, dùng nhan sắc mà dụ "
Cô gái bỗng nhiên tự tin nói, làm cho Ương Cẩn và Thương Linh ngẩn người không hiểu.
Trước khi cô sai bảo họ sớm đã nghĩ ra kế hoạch, cả hai bị cô kéo cúi người thì thầm, chẳng biết to nhỏ điều gì mà Ương Cẩn và Thương Linh nghe xong đều đỏ mặt ngượng ngùng.
Tiểu công chúa lại gật đầu điềm nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì, bình tĩnh đáp.
" Phải làm thế thôi, nhân ngư vốn có sắc đẹp tuyệt trần, hai người dùng nhan sắc dụ họ ra chỗ khác là đúng nhất "
" Công chúa, nhưng... "
Cả hai đồng loạt chau mày, có ai ngờ cách của tiểu nhân ngư này lại lạ lùng như vậy. Ương Cẩn và Thương Linh dù tiếp xúc nhiều với hai người kia nhưng vẫn rất đề phòng, bảo họ dùng nhan sắc dụ dỗ khác nào bảo họ tự tìm đường chết.
" Công chúa, lỡ không dụ được thì sao ? Khả Ái thì không sợ nhưng Hạo An có thể rút gươm chém chết bọn thần đấy "
Ương Cẩn ra sức giải bày, thế nhưng Linh Lan tuyệt nhiên không nghe, kiên cường phản bác lại.
" Yên tâm đi, hai người đẹp như vậy, chắc chắn sẽ thành công !
Đừng có nhiều lời nữa, mau ra đó làm nhiệm vụ đi "
Cô đẩy cả hai không tình nguyện ra ngoài bắt đầu kế hoạch, còn bản thân núp sau cánh cửa áp tai nghe ngóng.