Bên trong có rất nhiều tôm, cá, cua...toàn bộ đã chết chỉ duy nhất những con cua còn sống khá nhiều. Chúng vừa thấy công chúa tôn quý liền giãy giụa phát ra âm thanh mà chỉ có cô nghe mới hiểu.
Tiếng * cạch cạch * từ những chiếc càng đầy gai nhọn như nhịp điệu gõ phách, còn có tiếng * khè khẹt * như chúng đang nói chuyện.
Đôi mắt đen bóng của chúng vương cao thu hình ảnh cô gái, âm thanh phát ra càng lúc càng mãnh liệt. Linh Lan nghe hiểu được tiếng nói của chúng chốc chốc hai mắt đỏ hoen lúng liếng nhiễm nước, nghẹn ngào ôm lấy hõm cổ trắng tinh gào lên ngắt quãng.
Chúng báo cho cô biết, Linh Tửu đang tìm cô khắp đại dương, còn cho nhân ngư trao đổi bảo vật với vu sư trên đất liền lấy chân người, lên bờ tìm kiếm cô.
- Công chúa, công chúa
Linh Lan hay tin lòng dâng lên mừng rỡ, khẩn trương duỗi tay vào thùng chứa ôm rất nhiều cua thả ra ngoài.
Những người trong bếp chứng kiến không rõ cô gái kì lạ kia đang làm trò gì, toàn bộ đều đứng chết trân ngó từng hành động của cô, họ đều bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí.
" Bắt công nương lại nhanh "
Thanh âm gắt gỏng bất thình lình vang lên, kéo những kẻ bị mê hoặc bừng tỉnh tức thì, Hạo An chỉ tay về phía cô gái, lính và người ở bên trong đồng loại tiến tới gần.
Thùng chứa phát ra âm thanh thúc giục, còn rất nhiều cua ở bên trong đang cất tiếng.
- Bảo vệ công chúa
Như một phép màu kì lạ, khi Linh Lan rơi những giọt nước mắt vào thùng, trân châu không hình thành lại tan biến làm sống dậy những sinh vật đã chết.
Chúng mượn sức đông nhảy đổ chiếc thùng to lớn tràn ra bên ngoài. Cá, tôm, cua...bò lênh láng, nhảy bổ vào người của những kẻ tiến đến gần tiểu công chúa.
- Hộ tống công chúa chạy đi
Vô vàng con cá * ét ét * tiếng kêu nhức nhối, nhảy lạch bạch cùng những con tôm tấn công, ai ai cũng đều hoảng loạn khi nhìn sinh vật đã chết sống dậy, không có nước mà vẫn hoạt động còn mạnh đến đáng sợ.
Người hét toáng, kẻ điên cuồng rút gươm chém tán loạn chẳng đâu vào đâu, trong phòng bếp hỗn loạn chưa từng có, con người đứng trước hiện tượng lạ thường đa phần điều không có đủ tâm trí đối mặt.
Sinh vật chuyển hướng tấn công những kẻ cản bên ngoài, mở lối cho Linh Lan chạy đi, chúng muốn đưa cô gái rời khỏi đây.
Hạo An chinh chiến suốt nhiều năm, hiện tượng này không khiến anh sợ như những kẻ khác, ngược lại biết rất rõ chính Linh Lan dùng sức mạnh nhân ngư của mình điều khiển đám hải sản này, bình tĩnh quay sang Khả Ái và lính ở bên ngoài, hét lớn.
" BÁO NGAY CHO ĐỨC VUA !!! "
Ngay sau đó, anh cầm gươm đuổi theo phía sau cô gái, đám hải sản không ngừng tấn công anh bảo vệ tiểu công chúa.
Linh Lan thử sức một phen chạy bạt mạng, nhận thức với số lượng ít ỏi căn bản không thể thoát, cô dừng lại ôm lấy những con cua có khả năng sống lâu hơn thả chúng chạy loạn xuống những tầng khác.
Chúng đã ghi nhớ nơi cô bị bắt nếu thoát khỏi nơi này về với biển cả sẽ truyền tin tức cho anh trai đến ứng cứu.
Tiếc thay, vì cô không nói được, toàn bộ cua thả đi không hiểu ý cô, chúng lầm tưởng cô nhờ cậy kêu gọi đồng minh đồng loạt tìm tới những thùng chứa ở tầng khác, giải thoát những sinh vật trong đó kéo đến bảo vệ tiểu công chúa.
Từng tầng trong cung điện hỗn loạn bởi hiện tượng lạ thường, tiếng la hét vang dội bao trùm khắp nơi.
Linh Lan cực lực thả đám cua chúng lại chạy về làm cô bất lực, miễn cưỡng nuôi hy vọng chạy thoát khỏi lồng giam nguy nga.
Phía sau kéo đến nhiều người hơn nữa, Linh Lan chưa từng bước ra ngoài không rõ địa hình cung điện, dồn ép cô chạy một hồi lại ra ban công là ngỏ cụt.
Số lượng hải sản chết rất nhiều chỉ còn lại những con cua ngoan cố, Linh Lan không từ bỏ chút hy vọng xua đuổi chúng, gào thét thống khổ.
Sau cùng chúng cũng hiểu ý cô đồng loạt chạy mất một nửa, Hạo An dẫn lính vây quanh, từng mũi gươm nhọn chĩa thẳng đến dồn tất cả lùi bước.
" Công nương, mong người quay về cho "
Hạo An bước ra trước giữ kính ngữ thành khẩn khuyên, tuyệt nhiên cô gái lắc đầu, nước mắt đua nhau tuông ra chảy thành từng chuỗi hóa thành trân châu bóng bẩy.
Thoáng chốc trải đầy bên dưới, những kẻ tận mắt trông thấy chấn động, biết cô gái trước mặt không phải là con người, là nhân ngư, trân châu bằng nước mắt nhân ngư còn quý giá hơn cả trân châu trong những con trai.
Cặp mắt của kẻ nào cũng tham lam, dần mất nhân tính ngó xuống số trân châu ấy.
* Xoạc *
Nhát gươm đâm thẳng vào bụng của một tên lính, Hạo An đằng đằng sát khí thẳng tay thanh trừng, máu tươi trên lưỡi gươm sắc bén dọa cho những kẻ còn lại run sợ.
" Kẻ nào để số trân châu đó mê hoặc ta giết kẻ đó "
Có lẽ anh không phải là người tốt, theo một bạo quân khó tránh tính cách cũng tàn bạo như hắn. Những kẻ dưới trướng đều sợ sệt trước uy nghiêm.
Linh Lan không thể dùng trân châu mê hoặc, nhanh chóng đá loạn đuổi hết những con cua còn lại, không cần chúng hy sinh bảo vệ.
" Cho người bắt hết số cua kia nhanh !!! "
Hạo An thông minh nhận ra ý đồ từ hành động của cô, thét lên mệnh lệnh cho tất cả người ở phía sau.
" Không cần bắt, đập nát chúng cho ta, một con cũng không chừa "
Giọng nói hãi hùng xé toạc không khí, Linh Lan nghe quen đến mức rúng người, đây là giọng của Lãnh Đình.
- Chẳng phải ban ngày hắn bận sao ?
Tiểu công chúa vịn vào thành ban công run rẩy, đám người nhận được lệnh thẳng chân giẫm đạp không khoan nhượng, còn có người dùng gươm đâm xuyên, dù là trốn trong kẹt trong hóc cũng không tránh khỏi cái chết.
Từ hành lang hỗn loạn, Lãnh Đình khiễng chân đi đến theo sau còn có Khả Ái và một vài người mặc áo đen thân ảnh u linh, là vu sư phục tùng hắn.
Bóng người uy nghiêm ngược sáng đến rợn người, đôi mắt sắc bén hàm chứa tia hung ác nham hiểm hướng thẳng vào cô gái, lạnh lùng nói.
" Muốn thoát khỏi đây ? "
Hắn sải bước phóng khoáng, đám lính đang bao vây tiểu công chúa lập tức tách ra hai bên cung nghênh hắn.
Khuôn mặt tối đen của người đàn ông làm cô rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu trốn tránh.
Lãnh Đình không hề tiến thêm bước nào nữa, nhưng bá khí của hắn lại dọa cho cô không ngừng nhìn xuống dưới mặt đất của tòa cung điện.