Bộ phận eo khác biệt với nhân loại, dưới ánh trăng nửa thân là đuôi cá bảy màu rực rỡ cực kì lả lướt mê người, từng lớp vảy bóng bẩy như những viên đá quý.
Hình dạng dưới vây đuôi rất tinh xảo, không giống với những nhân ngư khác, hình V dài mềm mại rũ rượi như một khúc lụa mịn.
Lãnh Đình cũng không giật mình trước Linh Lan, thế giới này vu sư - ( phù thủy phục dịch dưới trướng các vị vua của từng cường quốc ). Tà ma, nhân loại cùng tồn tại, nhân ngư cũng không hiếm lạ, duy chỉ có nhân ngư luôn rất xinh đẹp khó bị thần phục.
Cánh tay trắng như ngó sen của Linh Lan gấp rút rời khỏi lưng hắn hờ hững để trước rãnh ngực đầy đặn. Ở dưới biển, nhân ngư không hề mặc quần áo, căn bản là không biết tới những thứ đó, hai nhũ phong ngây ngô đầy đặn, nụ hoa anh đào tươi mới e lệ sau lớp tóc thướt tha của cô.
Mắt hạnh long lanh lướt sơ bộ đánh giá, cảm giác cho cô hắn không có ác ý, hắn cùng với những vương tử đã chết trước đây đều có dòng máu quý tộc ưu nhã, thế nhưng hắn lại có khí thế hào quang khác biệt may mắn được cô cứu sống.
Cô cũng không chán ghét hắn, phá lệ cùng hắn nói chuyện.
" Đúng vậy, có thể nói cho ta ngươi là ai không ? "
" Ta, South... "
Thanh âm trầm thấp đáp trả, nhân ngư trước mặt quá đẹp, đẹp nhất trong tất cả nhân ngư Lãnh Đình từng gặp, đường cong mê người của cô làm hô hấp hắn có chút không thông, nhất là mái tóc Hime đặc biệt cùng gương mặt ngây thơ vô đối.
Tiểu công chúa chưa từng tiếp xúc với con người, không nhìn ra được sâu thẳm trong mắt hắn đang hình thành một tia dục vọng, sảng khoái cười nói.
" Hoá ra là con người trên đất liền ! "
South gọi chung cho đại đế cường quốc A Hen - mạnh nhất 6 đại lục, trong thời gian 9 năm đã chinh phục được đại lục lên ngôi vương xác nhập 6 đại lục thành một, chịu dưới trướng vua đương nhiệm cai trị.
Linh Lan từng nghe đồn hắn cực kỳ hiếu chiến, tính cách thập phần tàn bạo, thần dân bị hắn thống trị đều coi hắn là bạo quân, hắn chính là đại đế hiện giờ - Lãnh Đình.
Cô nghe danh hắn đã lâu không mấy sợ hãi, bởi hắn thống trị ở đất liền chứ không hề để mắt xâm lược biển cả mênh mông, hai bên đều có ranh giới rõ ràng. Hắn là vua, còn cô là công chúa, thân phận chẳng kém lép nhau gì mấy, chẳng cần phải sợ sệt, huống hồ còn có đinh ba bên cạnh hắn manh động cô sẽ lấy mạng hắn ngay.
" Tên của ngươi là gì ? " cô mạnh dạn, hỏi.
" Lãnh Đình "
Người đàn ông ngồi trong bộ dáng ngả ngớn, thu mắt háo sắc, biểu tình trên khuôn mặt cương nghị chính trực, ảm đạm nói.
" Lãnh Đình... "
Cái tên nghe có vẻ không hiền lành ! Linh Lan ngoài ý muốn cười nhẹ, ưỡn ngực tự tin giới thiệu thân phận.
" Ta công chúa của đại dương này, Linh Lan "
Thanh âm nói ra như mị hoặc câu nhân, trời sinh giọng nói của nhân ngư du dương như một khúc nhạc câu hồn người khác. Lãnh Đình không ích lần nghe qua nhưng không có một nhân ngư nào có chất giọng uyển chuyển mê người như cô.
Phải chăng vì cô là công chúa nên được ông trời dành tặng tất cả ưu ái cho cô ?
Từ đầu tới chân mọi thứ điều hoàn mỹ khiến cho người đàn ông dâng lên dục vọng khó tả, thời khắc này hắn thật muốn chạm vào cô.
Linh Lan ngây thơ như một đóa sen trắng, vốn không nhìn ra sự khác thường, vì đang buồn trong lòng có người nói chuyện đột ngột quên cả phòng bị.
" Ngươi có ổn không ? Có cần ta giúp gì thêm không ? " cô ân cần hỏi han.
Hắn gặp nạn toàn bộ đều do cô gây ra, không đủ can đảm nói cho hắn biết, bởi hắn là South, vị vua của châu lục. Nếu để hắn biết chính cô làm thuyền của hắn bị đắm có lẽ sinh ghét, dẫn đến nhiều chuyện rắc rối.
" Không ! Người của ta sẽ đến nhanh thôi ! " hắn u trầm khó chịu nhìn cô nói.
Lần này hắn cùng các vương tử khác trở về sau chuyến đi du ngoạn, nơi này là lãnh địa chính của hắn - đất nước A Hen. Cung điện cách đây không xa, vụ đắm thuyền lớn chắc chắn lính gác thành đã nhìn thấy, sớm muộn gì cũng kéo đến cứu người, hắn không cần cô phải phí hơi sức giúp đỡ.
Linh Lan bị từ chối không giận, cầm lấy cây đinh ba ôm chặt vào trước ngực, e thẹn ngắc ngứ.
" Vậy...South...ta trở về biển cả đây ! "
" Khoang đã... "
Tiểu công chúa chưa kịp phản ứng, cánh tay hữu lực đem cô kéo lại, hắn nuốt ngay một ngụm nước bọt, gấp gáp thỉnh cầu.
" Ta có thể làm bạn với công chúa không ? "
" Làm bạn ? "
Linh Lan ngơ ngác, mắt hạnh ướt át mở to, làn môi mọng gắt gao mím chặt lưỡng lự. Từng được dặn dò phải tránh xa với con người trên đất liền, nhất là đàn ông, hôm nay cô cứu hắn, phá lệ nói chuyện đã là điều không nên, còn làm bạn với hắn chỉ sợ rằng....
Biểu tình trên khuôn mặt cô phức tạp, hắn là kẻ tâm cơ, sợ cô đi rồi sẽ vụt mất một mỹ nhân tuyệt thế, kiếm cớ dồn ép cô.
" Chúng ta làm bạn coi như ta trả ơn tình ngươi đã cứu ta đi ! Được không ? "
Ơn tình ! Ý thức hỗn loạn hơn, Linh Lan áy náy với việc mình gây ra, để người đàn ông kia nhầm lẫn hắn mang ơn chốc chốc xiêu lòng với thỉnh cầu.
" Được...vậy từ nay chúng ta từ nay sẽ là bạn... "
Không một chút hoài nghi, cô tháo ngay hoa tai bằng san hô đưa cho kẻ kia như quà gặp mặt.
" Cho ngươi, sau này muốn gặp ta cứ thả nó xuống nước ta tự khắc tìm đến "
Hắn hài lòng nhận món đồ nâng niu trong tay như tính vật, Linh Lan ôm lấy đinh ba chuẩn bị rời đi không quên dặn dò hắn.
" Nhớ kĩ, ta chỉ có thể gặp ngươi vào ban đêm, ban ngày ta phải ở thủy cung, không thể lên gặp ngươi đâu "
" Ta nhớ rồi...ta... "
Âm thanh hô hoán vang lên.
* Tủm *
Lãnh Đình chưa kịp nói thêm lời tiểu công chúa đã lao vút xuống biển cả, tay hắn luyến tiếc còn đang vương ra đăm đăm ánh nhìn phức tạp vào mặt nước mênh mông.
Quân lính của hắn đến thật không đúng lúc, chỉ vừa mới nói vài câu ngắn ngủi với mỹ nhân đã phải vội ngừng.
Chiếc hoa tai bé xíu được hắn giữ chặt chẽ trong lòng bàn tay, làn môi bạc cong lên một đường quỷ dị, tâm hắn sôi sục ý định sẽ còn gặp lại cô.
Rất nhanh, hắn quay lại phong thái lãnh khốc của bản thân, đứng thẳng tắp cao ngạo chờ người đến đưa hắn về cung điện.
Tiểu công chúa ôm theo đinh ba lén lút trở về, ngay thủy cung của anh trai, bên trong không có lấy một tên tôm cá nào canh chừng, trống trãi hệt như lúc cô vào ăn cắp cây đinh ba này.