Vinh Hưởng dừng xe ở cửa trường học, đột nhiên hai người cũng không biết nói. Yên lặng một lúc lâu, Vinh Hưởng nghiêng người kéo cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc của cô lên, một câu cũng không cónói. Vinh Nhung ngoan ngoãn dựa vào ngực của anh, nhắm hai mắt lại nghe từng nhịp đập. Đã mất đi quá nhiều thời gian, giờ phút này lại có thể cảm nhận được việc này đúng là có chút không thực cho lắm.
"Vào đi thôi."
Vinh Nhung mở mắt ra, chỉ thấy ở dưới đèn đường của cửa trường học đang đắm chìm gương mặt hạnh phúc của một đôi tình nhân. Cô ngửa đầu lên nhìn anh, ngón tay mơn mớn anhtừng tấc lông mày, mắt, hình như cũng đang cố chấp cầu xin cái gì.
"Em là thật...."
Lông mày Vinh Hưởngnhíu lại, bàn tay của anh nắm lại thật chặt, tất cả cảm xúc đang muốn cuồn cuộn gầm thét đã bị hai mắt đang nhắm thật chặt của anh che kín lại. Anh có chút đau lòng, lại có chút an tâm, phức tạp, cảm xúc dày vò này sắp làm cho anh không biết đâu là mình nữa.
"Ừ...." anh không dám nghe lời kế tiếp của cô, cho dù là cái gì đi nữa thì anh cũng không dám nghe tiếp nữa.
Vinh Nhung rũ mắt xuống, khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ. Có lúc cô thật sự rất ghét chính mình tại sao lại hiểu anh đến vậy, giống như giờ phút này đây anhđang giãy giụa và hoảng hốt che giấu, còn có vài phần lo lắng. Cô vươn cánh tay ra ôm chặt lấy anh, nắm thật chặt cổ tay của anh, phủ môi của mình lên môi anh. Rõ ràng là trong lòng mình đang như cả một bãi cỏ um tùm, vậy mà cô vẫn gượng cười trước mặt anhnhư cũ.
"Không sao, em chờ anh, chỉ cần anh vẫn còn, thì em sẽ luôn chờ anh."
Giọng nói hơi khàn khàn, xẹt qua trong lòng anh làm cho anh trở nên mê mang, cảm giác phiền muộn trong lòng chợt tan đi mất sau đó là thay thế bằng cảm giác thoải mái. Vinh Hưởng trố mắt một giây, sau đó thì nắm chặt lấy hông của cô, dùng cái trán của mình chống đỡ cái trán của cô. Một lúc lâu sau mới nói ra một câu: "Thật xin lỗi, cho anh chút thời gian...."
Vinh Nhung chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ừ, chẳng qua là thời gian em cho anh có hạn, phải biết tiết kiệm để xài."
Vinh Hưởng nắm lấy cằm của cô, khóe môi hiện lên một nụ cười tinh thế nhìn cô mà nói: "Sẽ không quá đã lâu...."
"...."
Vinh Nhung có chút u mờ, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh. Đang muốn mở miệng hỏi thì điện thoại của Vinh Hưởngvang lên, phát ra âm thanh ông ông rất nhỏ ở không gian chật hẹp làm cho người khác cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Vinh Hưởng liếc nhìn màn hình điện thoại di động, khóe miệng giương nhẹ lên nhưng lại không để lại dấu vết gì, lúc bắt máy lại để lộ ra giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Dì."
Vinh Nhung khẩn trương nhìn Vinh Hưởng, có chút lo lắng sợ Tống Hải Thanh sẽ nói cái gì chọc giận anh, sự lo sợ này đã bị anh làm giảm đi một phần nào đó.
"Oh....Em ấy đang ở cùng với con.... rất tốt."
Lúc Vinh Hưởng cúp điện thoại thì trên mặt vẫn tràn đầy nụ cườinhư cũ, Vinh Nhung thật sự không nhìn ra tin tức gìtừ cái nụ cười kia. Vinh Hưởngđể ý tới sự lo lắng của cô, anh liềnnắm lấy tay của cô mà nhẹ nhàng vuốt, cuối cùng đặt ở tước ngực mình rồi nói: "Yên tâm, anh biết rõ nên làm như thế nào, em hãy tin tưởng ở anh."
Nhìn Vinh Nhungđi vào trong trường, Vinh Hưởng không có lập tức rời đi mà cầm điện thoại di động ở lòng bàn tay vuốt ve chốc lát, sau đó từ từ ấn một dãy số. Đầu kia rất nhanh truyền đến giọng nam ồn ào, hình như còn có chút men say, anh chỉ là lười biếng hỏi một câu: "Thế nào?"
"Tôi đồng ý điều kiện của cậu, nhưng đầu tiên cậu phải giúp tôi làm một chuyện." ánh mắt Vinh Hưởngtrở nên thâm trầm nhìn về phía bóng lưng của Vinh Nhung.
....
Vinh Nhungvừa mới tới dưới lầu của ký túc xá thì đã nhìn thấy bóng lưng của Chung Hách. Anhở xa xa nhìn chăm chú vào mình, bởi vì cự ly quá xa nênVinh Nhung không thấy rõ ánh mắt của anhvào lúc này. Nhưng cô lại có cảm giác không tốt cho lắm, hình như là có một chút áy náy đối với anh. Nhưng rốt cuộc tại sao côáy náy thì cô lại không nói ra được. Quan hệ giữa bọn họ không phải chỉ đơn giản là hợp tác hay sao? Nghĩ tới đây, Vinh Nhung lại cảm thấy bình thường lại, từ từ đến gần anh, cười nhẹ nói: "Chờ lâu lắm rồi sao?"
Chung Hách nghiêm túc nhìn kỹ cô, nhìn vào đôi mắt trong vắt kia, anh thế nào cũng không thể đem nhìn ra được một màng vừa trong thấy kia lại liên quan tới cô. Anh có chút phiền não, cũng không có lặp tức trả lời. Ở trên người lục lọi một lúc mới móc ra được một điếu thuốc, sau đó thì biếng bật lửa vang lên. Anh nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm vào Vinh Nhung, một lúc lâu sau mới nói: "Em và anh của em....hai người...."
Vinh Nhung gật đầu một cái, không có một chút do dự: "Đúng, chúng ta ở chung một chỗ. Em yêu anh ấy."
Chung Hách nhìn cô như là quái vật: "Hai người là anh em. Anh em ruột đó! !"
"Vậy thì thế nào?" Vinh Nhung mỉm cười, khẽ nghiêng đầu cười nhìn anh, "Chúng tôi cũng không có làm chuyện xấugì, chỉ là yêu người thân của mình mà thôi. Cho dù anh là ai đi nữa thì em cũng chỉ yêu người kia. Chỉ có anh ấy thôi, thân phận, ruột thịt k không có quan hệ gì hết."
Giờ phút này Chung Hách không biết làm sau hình sự được sự kinh sợ của chính mình,anh đã từng cảm thấy người con gái này rất thần bí, đã từng cảm thấy cô rất hấp dẫn anh. Nhưng giờ phút này anh mới phát hiện, cô ở trước mặt anh hình như không hề có một phút nào là chân thật . Ít nhất, giờ phút này trên mặt côlại bình tĩnh tới mức anh chưa từng thấy qua. Lúc cô nói đến người đàng ông kia thì lại rấtcứng rắn và quả quyết, so với ấn tượng khéo léo nghe lời lúc trước thì hoàn toàn không giống nhau. Là một cô gái vô cùng bảo thủ không chịu nghe lời.
Thì ra là cô cũng một bộ mặt vô cùng đặc biệt, lại thuộc loại người đơn độc như vậy.
"Anhta có yêu em không? Nếu như yêu em, thì chuyện Tô Mộng gì đó vừa xảy ra là sao? Đừng nói với anh làanh ta chỉ vì muốn đả kích em nên mới tìm một diễn viên tạm thời à. Anhta không giống như là dạng người ngây thơ đâu, Nhung Nhung, anh không hy vọng em sẽ rơi vào đường cùng. Tình cảm như vậy, thật sự là khó có được một cái kết hạnh phúc."
Vinh Nhung ngẩn ra, sự nghiêm túc hiếm có của Chung Hách làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh. Nghĩ đến Tô Mộng, cô không biết nên trả lời sự chất vấn của Chung Háchnhư thế nào. Trên thực tế từ đầu tới cuối Vinh Hưởng đều chưa từng giải việc Tô Mộng tồn tại, ngay cả quan hệ bây giờ củabọn họ cô cũng không biết nên định nghĩa như thế nào.
"Chung Hách, cám ơn anh. Cho dù kết cục thế nào đi nữa thì trước kia em chỉ yêu có một người. Và về sau cũng như vậy."
Chung Hách không biết nên nói cô ngốc hay là nên nói cô ngu xuẩn, hình như từ lúc mới bắt đầu thì anh đã biết nha đầu này không thể trị nổi, bây giờ phát hiện tình cảm của cô như là không. Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ hận hận nặn ra một câu nói: "Em đúng là không có mắt, điều kiện của anh tốt như vậy mà em lại không cần." Anh nghĩ nghĩ cuối cùng không tiếp tục hỏi nữa.
Hai người đứng ở dưới ánh đèn đường mờ ảo, trong sân cỏ ký túc xá thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng côn trùng kêu vang làm phiền người khác. Trong lòng Chung Hách chợt có chút trống rỗng, anh đến gần cô một chút, cúi đầu yên lặng nhìn cô: "Nếu như hối hận cũng đừng nhớ tới anh, anh không phải là đồ bỏ đi rồi thu hồi về."
"Ừ." Vinh Nhung mím môi cười, trong lòng có chút ấm áp, người đàn ông này mặc dù luôn bày ra dang vẻ đùa cợt, nhưng quả thật anh làmcho cô vui vẻrất nhiều, cũng cho cô rất nhiều ấm áp.
Chung Hách nhẹ nhàng thở dài, thu hồi giọng nóibất cần đời, nhìn thẳng vào mắt cômấy giây sau đó chợt ôm lấy cô. Vinh Nhung không có cự tuyệt, chỉ là dựa vào bờ vai của anh nhìn ra bóng đêm xa xăm mà mất hồn.
Chung Hách ở bên tai cô nói thật nhỏ: "Muốn biết hôm nay anhcục dân chính có lời gì nói chưa xong không?"
Vinh Nhung lắc đầu một cái, trên mặt mang mỉm cười: "Không muốn."
"Đồ không có lương tâm."
"...."
Chung Hách vỗ vỗ lưng của cô rồi từ từ buông cô ra. Cuối cùng giơ tay lên vén lấy mái tóc của cô, "Hi vọng hai người sẽ là nɠɵạı lệ." Có thể có kết cục tốt, nếu như anhta đủ yêu em.
Vinh Nhung dùng sức gật đầu một cái, cô sẽ cố gắng, nhưng hạnh phúc thật sự không phải chỉ có một mình cô là có thể lấy được
Đưa mắt nhìn Chung Hách rời đi, Vinh Nhung ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, lời anh muốn nói cô biết. Đáng tiếc, côhứa hẹn được nhưng không làm được.Tình yêu của cô chỉ dành cho một người, nếu không phải anh, thì cô cũng không có hơi sức nào, cũng không thể yêu nữa. Cho nên, điều Chung Hách nghĩ cô không đáp lại được.
*
Giằng co với Tống Hải Thanh so với trong tưởng tượng của anh nhẹ đi rất nhiều. Lần này, Vinh Hưởng không có trưng ra bộ mặt giả tạo như lần trước nữa, anh đối mắt với Tống Hải Thanh vô cùng bình tĩnh. Tống Hải thanh đã tức giận tới cực điểm, gặp mặt liền vào thẳng chủ đề, "Rốt cuộc thì cậu muốn gì? Nhung Nhung là em của cậu, có phải cậu muốn phá hủy con bé hay không?"
Vinh Hưởng liếc nhìn người đang xanh cả mặt ở trước mặt mình, cảm thấy thật buồn cười: "Lúc nào thì bà đã có lương tâm rồi. Biết bắt đầu quan tâm cô ấy?"
Tống Hải Thanh cắn chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi, "Chuyện của mẹ con chúng tôi không cần cậu quan tâm. Cậu quên rồi sao, lúc đầu cha của cậu biết chuyện của hai người đã cảnh cáo cậu thế nào.Nếu như cậu không đi, thì ông ấy sẽ đưa Nhung Nhung đi, để cho cậu cả đời cũng không tìm được cô bé. Chẳng lẽ cậu thật sự muốn một người như Nhung Nhung...."
"Dì, hình như tôi quên nói cho dì biết một chuyện...." Vinh Hưởng cắt đứt lời bà, khóe môi từ từ hiện lên một nụ cười .
"Nhung Nhung đã không còn là xương sườn mềm của tôi nữa rồi, sở dĩ hôm nay có một màn kia...." Anh thu lại một chút nụ cười trên môi, sắc mặt tối tăm nhìn vào người phụ nữ ngồi đối diện, sắc mặt của bà bắt đầu trở nên trắng rồi xanh, "Là bởi vì không muốn để cho bà leo lên nhà họ Chung. Thế lực của người nhà họ Chung ở thành phố N, thật sự làm cho tôi không thể làm gì được cả. Cho nên, tôi làm sao có thể để cho kế hoạch của bà thuận lợi như vậy? Quả nhiên Nhung Nhung không làm cho tôi thất vọng, vẫn như si tình với tôi như vậy. Chuyện này đúng thật là vô cùng thuận lợi."
Tống Hải Thanh kinh ngạc nhìn anh, bà ngàn tính vạn tính vậy mà vẫn quên mất tình cảm chân thật củaVinh Nhung. Bà có chút tức giận, trong lòng vô cùng tức giận với Vinh Nhung cả trăm lần.
"Cậu.... Cậu chỉ đang lợi dụng con bé? Không ngờ cậu cũng bắt đầu tính toán lợi dụng nó lần nữa?"
Vinh Hưởng nhíu mày, dáng vẻ từ chối cho ý kiến: "Đây chẳng phải là điều bà hy vọng sao? Hơn nữa, bà một mực hợp tác tôi và Tô Mộng hay sao, tôi nhất định sẽ theo ý của bà, kết hôn với Mộng Mộng."
"Về phần cha của tôi.Đại khái bà có thể yên tâm, ông ta có độc ác tới đâu cũng không đấu lại bà. Cùng lắm thì chỉ có thể đưa Nhung Nhung ra nước ngoài, còn về phần kia...." Vinh Hưởng cười như không cười liếc nhìn ngườiđã hoàn toàn khiếp sợ, cười lạnh nói, "Tôi không biết, không phải là tôi cũng muốn biết rõ hay sao. Chắc hẳn, bà cũng giống tôi, có biết hay không cũng không sao?"
Tống Hải Thanh nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng này của anh, bà không thể tưởng tượng nổi mà la lên: "Cậu!Mấy năm cậu đi này Nhung Nhung luôn nhớ tới cậu, vậy mà cậu lại lỡi dụng tình cảm của con bé. Rốt cuộc cậu có tim hay không?"
"Tim? Loại người giống như bà cũng không có. So với người như và thì tôi còn kém rất xa." Giờ phút này trong lòng Vinh Hưởngcó cảm giác đã trả thù thành công, nhìn Tống Hải Thanh bị chính mình từng bước bức lui, thất bại đến chật vật không chịu nổi. Những phẫn nộ và thù hận trong lòng anh đã bắt đầu được giải bỏ.
Tống Hải Thanh ngã ở trên ghế sofa, há to miệng thở hổn hển, sắc mặt xám xịt tiều tụy đi rất nhiều, hơi thở không yên nắm tay lại, bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vinh Hưởng, giọng nói cũng thấp xuống, "Nghiệt là do tôi tạo, hi vọng cậu đừng liên lụy tới Nhung Nhung. Con bé quá đáng thương, gặp phải người mẹ như tôi,... dù sao nó cũng là vô tội."
Vinh Hưởng chỉ mím chặc môi không nói gì, một tia cảm xúc trên mặt cũng không nhìn ra. Tống Hải Thanh biết anh không có trả lời mình, bà gian nan chống đỡ thân thể đứng dậy, bước chân cũng có chút lảo đảo không yên.
"Thủ đoạn bà dùng để mua vào cỗ phần của Vinh thị, không biết cha tôi có biết hay không. Tôi còn tưởng rằng bà thật sự yêu ông ấy, bây giờ nhìn lại, phụ nữ như bà vốn dĩ không biết yêu là gì."
Lúc Tống Hải Thanh đi tới cầu thang thìVinh Hưởng bỗng nhiên mở miệng nói. Lời nói ra khiến cho cả người Tống Hải Thanh nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, bà ngạc nhiên xoay người lại, dường như là bị chấn động trông vô cùng kiếp sợ.
Vinh Hưởng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của bà, nói ra câu nói bốn năm nay đã chôn vào chỗ sâu nhất ở đáy lòng như gông cùm xiềng xiếc, "Bà nợ mẹ tôi một cái mạng, đừng tưởng rằng bà có thể chạy thoát." Hy sinh đủ mọi thứ, thậm chí cả đời đều không thểchiếm được hạnh phúc thì anh cũng nhất định phải làm cho Tống Hải Thanh trả giá thật lớn.