Vinh Hưởng cố ý xem nhẹ con đau nhói từ ngực truyền tới, vội vã xoay người vào trong phòng, "rầm" một tiếng cánh của đóng sầm lại. Anh không thể nhìn, không thể nghĩ. Mỗi một câu, mỗi một giọt nước mắt của cô đều như một roi quất vào trái tim của anh. Không trở lại được, cái gì cũng không thể trở lại. Anh nhắm chặt mắt, vì ra sức nhắm chặt mắt lại mà hai bên vành mắt trở nên rất đau. Cô là con gái của Tống Hải Thanh, anh lần lượt nhắc nhở mình.
Điện thoại di động ở trong túi áo của anh run lên, nhìn màn hình âm u mà cả gương mặt của anh trở nên lạnh lẽo .
"Thiếu gia, bản số xe mà cậu nói tôi đã điều tra rồi. Chủ xe đã sớm báo mất đồ rồi....chiếc xe bỏ lại ở hiện trường tôi đã điều tra, người đó nhìn rất quen mắt, chính là lính của anh Nhạc...."
"Tôi biết rồi." Vinh Hưởng phiền não cắt đứt báo cáo của Nhạc Lôi, nhà họ Vinh còn có thể bẩn hơn được nữa sao?
"Gần đây Tống Hải Thanh cũng không có hàng động gì, chỉ là...."
"Có gì cứ nói."
"Giống như là bà ta rất thân với anh Nhạc...."
Vinh Hưởng nắm chặt điện thoại di động, cằm dưới căng cứng lên, cuối cùng không có cảm xúc gì chỉ "ừ" một tiếng, điện thoại di động từ từ trượt vào túi áo. Anh ngừng thở lưu ý động tĩnh bên ngoài, thật lâu cũng không có âm thanh, cô đi chưa? Vinh Hưởng khẽ thở dài, cô đi cũng tốt.
Ít nhất.... Nhà họ Vinh này tất cả đều bẩn thỉu, cô không cần vùi lấp mình trong đó. Nếu vậy thì trong lòng cô anh cũng còn có thể lưu lại một chút điểm tốt?
Vinh Nhung đứng ở ngoài cửa thật lâu, từ từ kéo hành lý rời khỏi Nhà họ Vinh. Nơi này, mỗi một lần rời đi, cũng làm cho anh và cô càng tổn thương thêm một phần. Mỗi một lần, cũng làm cho bọn họ càng thêm xa cách. Vinh Hưởng nhìn cô nhìn bóng lưng yếu ớt đơn độc từ từ biến mất, lòng của anh cũng bị xé ra từng chút một.
***
Lúc Tống Hải Thanh tìm được Vinh Kiến Nhạc thì ánh mắt lặp tức bốc lửa. Trên người của ông còn vướng lại mấy món đồ của phụ nữa, ngón tay đỏ chót của bà liền nắm lại thật chặt. Vinh Kiến Nhạc híp mắt nhìn bà, cười lạnh một tiếng, rồi sau đó nhắm mắt lại. Ly rượu trong tay mới vừa giương lên một nửa thì lặp tức bị bà đoạt đi, trực tiếp ném xuống đất.
Lặp tức trên đất tràn đầy mãnh vỡ, những người trong phòng đều thức thời mà đứng sang một bên. Vinh Kiến Nhạc cũng không phát cáu, đưa tay lấy một cái ly khác. Tống Hải Thanh nhìn bộ dáng của ông liền phát bực, lặp tức dìu ông đứng dậy. Ngũ quan xinh xắn cũng đã phẫn nộ đến cực điểm, đến bây giờ ông vẫn không quên được Hồng Mộ, đến lúc cô ta chết thì bà cũng đánh không lại?
"Ông muốn uống tới chết để đi bồi cô ta sao?"
Hơn phân nửa sức nặng trên người Vinh Kiến Nhạc đều đè lên vai của bà, Tống Hải Thanh thiếu chút nữa đã ngã lên sô pha, oán hận mà trừng mắt nhìn ông. Vinh Kiến Nhạc nhìn dáng vẻ bà tức giận, thì bỗng nhiên lại cười nói: "Đúng là tôi thật sự rất muốn đi với cô ấy, nhưng đáng tiếc là tôi không còn mặt mũi nào để nhìn cô ấy nữa."
Sắc mặt Tống Hải Thanh càng thay đổi: "Vinh Kiến Nhạc, làm cũng đã làm. Bây giờ mới hối hận có phải có chút giả mù sa mưa không?"
Vinh Kiến Nhạc không nói lời nào, đè nén cơn giận trong lòng. Ông sợ sẽ thật sự bóp chết người phụ nữ này, ăn nói lung tung, lòng dạ như rắn độc, trên đời này còn có từ ngữ nào thích hợp hơn để so sánh với bà ta? Nếu không phải là bà ta thì sao ông lại có thể rơi vào hoàn cảnh này? Ít nhất, ít nhất ông còn có thể nhìn thấy cô, nhìn thấy Hồng Mộ sống sờ sờ ở trước mặt ông.
Tống Hải Thanh cười nhạo, khóe môi hơi cong lên: "Ông đừng nói cho tôi biết là ông có lương tâm để lo lắng?" Bà hùng hổ hăm dọa, tuyệt không nể tình: "Ông cho rằng mình là người tốt sao? Là ai khi phát hiện ra cô ta tìm luật sư đổi cổ phần của Vinh thị lặp tức luống cuống, là ai khi biết cô ta thật sự muốn ly hôn thì sợ tới mức không còn biết gì?"
"Cô câm miệng cho tôi!"
Vinh Kiến Nhạc tức giận hất bà ra, một bụng tức giận nhưng lại không có chỗ xả. Tống Hải Thanh nói không sai, ông không phải là người tốt. Ông luôn nói là ông yêu Hồng Mộ, nhưng cuối cùng vẫn không đánh bại được sức hút của ông đối với tài sản nhà họ Hồng, ông phấn đấu nửa đời người Vinh thị là tất cả của ông. Ông phản bội hôn nhân, phản bội tình yêu, cuối cùng còn vì ham muốn của bản thân mà bày ra vụ việc mưu sát này. Trên đời này ông là người không có tư cách nhất để chỉ trích Tống Hải Thanh....
Ông không còn mặt mũi nào để nhìn Hồng Mộ, cũng không có dũng khí để đi nhìn người đã chết kia.
Người trong phòng đều đã sớm giải tán, chỉ còn lại hai người ông và Tống Hải Thanh. Tống Hải Thanh nhìn ông dần dần tỉnh táo lại, liền mềm nhũn ngã vào trong lòng ông: "Tất cả đều đã qua, chúng ta đã gây ra chuyện ác cho dù có chết cũng không đền bù được gì. Chi bằng chúng ta hãy sống thật tốt."
Vinh Kiến Nhạc nhìn bà, đáy mắt đều là sự đau thương. Men say để cho cả người ông lạnh đến thấu xương, nhìn tay của bà đang chạy dọc trên người của mình, rồi từ từ gặm cắn môi của ông. Rốt cuộc ông vẫn bị bà làm cho phát hỏa, xoay người đè bà ở dưới thân, xé rách từng cái một, mang hận ý mà xông vào.
Tại sao đến cuối cùng ông chỉ có thể dựa vào vào bà, rõ ràng người phụ nữ này ông vừa chán ghét vừa hận cực kỳ. Nhưng mà bà có thể đem toàn bộ sự ích kỷ, ý niệm vô sỉ của ông làm cho nó trở nên hợp lý, bà luôn có thể làm cho ông yên tâm và thoải mái, quang minh chánh đại sống ở dưới ánh mặt trời.
Ông leo lên người bà, đè bà ở trên ghế sofa. Từ phía sau mà đâm vào, hung hăng va chạm.
Tống Hải Thanh biết ông đang phát tiết trong cơ thể bà cho tới bây giờ cũng chỉ là phát tiết, nhưng bà không quan tâm. Bà thương ông, nói bà ti tiện cũng tốt, nói bà đáng thương cũng được. Bọn họ vốn là cùng một loại người, trời sinh đã ích kỷ, từ ở nơi dưới chót mà từng chút bò lên, té cũng không dậy nổi. Vinh Kiến Nhạc bị sự tự ái của chính mình ép tới không thở nổi, không dám đối mặt đối với thực tế. Tống Hải Thanh thì lại biết, bọn họ giống nhau. Trừ bà ra thì không người nào có thể an ủi được Vinh Kiến.
Đây chính là nguyên nhân mà bà lần lượt dụ đến ông mắc câu, bà quá hiểu con người này.
Vinh Kiến Nhạc ở trong cơ thể bà đạt được cao trào, toàn bộ đều phóng tích trong cơ thể bà; sau cao trào là cảm giác vô vọng và trống rỗng đáng úp lại. Ông từ trong cơ thể bà rút ra, nhắm hai mắt lại nói: "Chuyện này tôi không muốn để cho ŧıểυ Hưởng biết, thứ tôi đã từng hứa tôi sẽ cho cô. Cô không cần trêu chọc nó nữa."
Tống Hải Thanh thở hổn hển, đầu óc vẫn còn ở trong cơn cao trào mà chưa hoàn hồn. Nhẹ nhàng chống đỡ thân thể mềm yếu lên nhìn ông: "Yên tâm, tôi sẽ đối đã với nó rất tốt." Tôi nhất định sẽ chờ đợi nó thật tốt....
***
Ngay đến cả Tương Mạch luôn chậm chạp cũng phát hiện ra Vinh Nhung khác thường, cô luôn ngủ gật khi đi học. Lúc ăn cơm lại cơm nuốt không trôi, luôn nhìn về phía bài thi mà ngẩn người. Dáng vẻ hoảng hốt, giống như hồn phách không biết đi tới nơi nào. Đại khái cụm từ diễn tả dáng vẻ bây giờ của cô chính là hồn bay phách lạc.
"Cậu và Vinh Hưởng cũng không phải là cãi nhau, nhưng mà tại sao cơm nước lại ăn không vào? Tình tình của anh ta như vậy, không hò hét
là tốt rồi!” Tương Mạch không hiểu Vinh Nhung lắm, không phải là cô luôn luôn có biện pháp giữ chặt Vinh Hưởng sao? Vinh Hưởng cũng không phải bị cô ăn sạch sành sanh, bây giờ tại sao trở về điểm ban đầu.
Vinh Nhưng nhìn cô một cái, vẻ mặt đờ đẫn của cô làm cho lòng của Tương Mạch nhíu chặt lại. Hai anh em này tính khí không hợp nhau ở cùng một chỗ cũng không có ngày nào được tốt đẹp, trong trái đất này không tìm được đôi anh em nào kỳ lạ như hai người này.
“Anh ta không phải là vì giận chuyện của mẹ cậu mà giận chó đánh mèo chứ? Đã sớm nói với cậu rồi người này tính tình quá xấu không cứu được, không phân biệt tốt xấu. Chuyện này có quan hệ gì với cậu, mấy năm trước mỗi ngày anh ấy đều khi dễ cậu còn chưa tính, bây giờ thì càng quá đáng. Nâng cậu lên thật cao rồi độc ác mà ném cậu xuống, lòng của người này thật quá độc ác mà.” Tương Mạch suy nghĩ một chút lại tự mình nói tiếp, “Chỉ là cậu nhường anh ấy một chút đi, mẹ của anh ấy mới xảy ra chuyện, tâm trạng không tốt cũng có thể hiểu. Chúng ta là người trưởng thành, không nên chấp nhất với một con quỷ ngây thơ, ha”
Vinh Nhung mím chặt môi không nói lời nào, ánh mắt rơi vào trên sách học, không hề có tiêu cự, mơ mơ hồ hồ. Tay không tự chủ là luồn vào cặp sách, siết thật chặt một mảnh nylon nhỏ. Kế hoạch sinh con mà nhân viên bán hàng ở cửa hàng đồ dùng, dùng ánh mắt mập mờ đưa cho cô làm cho đầu óc của cô đến bây giờ vẫn ong ong, sống lưng trở nên lạnh lẽo.
Tương Mạch nói hồi lâu cũng không thấy cô phản ứng, đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô, “Này, Vinh Nhung?”
Vinh Nhung liếc nhìn cô một cái thật sâu, Tương Mạch bị cô nhìn như vậy thì dáng vẻ liền trở nên hoảng hốt, lúng túng hỏi: “Cậu…Có phải là không thoải mái hay không? Cần đi bệnh viện không?”
Bệnh viện? Cả người Vinh Nhung lập tức toát mồ hôi lạnh, bỗng nhiên đứng dậy. Động tác quá nhanh nên đụng vào một canh của bàn học, sách rơi tán loạn trên mặt đất. Học sinh trong phòng học đều nhìn về phía cô. Vinh Nhung thở hổn hển, sau một hồi mới chậm rãi lắc đầu. Tương Mạch càng lo lắng hơn, dáng vẻ của
Vinh Nhung như vậy đúng là quá khác thường, nhất định đã có chuyện gì, rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Vinh Nhung xin về nhà nghỉ ngơi, lúc Tương Mạch ở cùng Dịch Phong không tránh được chuyện cô tám cho anh nghe, nhìn thấy gương mặt của Vinh Hưởng hắc trở nên đen lại cô lại càng không ngừng được bắt đầu nói nhiều hơn.
“Gần đây không biết Vinh Nhung bị làm sao nữa, hoàn toàn không có tinh thần. Tinh thần hoảng hốt, nhìn dáng vẻ giống như là bị người khác ức hiếp quá mức rồi. Thật đáng thương….”
Vinh Hưởng tự nhiên mà ăn, dáng vẻ chả có tí xao động gì càng làm cho Tương Mạch thêm cắn răng nghiến lại.
Dịch Phong ở dưới đáy bàn đá cô một cước: “Chẳng phải mỗi tháng nữ sinh đều có vài ngày bất tiện sao, nói không chừng cô ấy cũng giống em, chu kỳ sinh lý tới thì trở nên nóng nảy.”
Tương Mạch trừng mắt nhìn anh, “Nói bậy, bộ lần đầu tiên cậu ấy có chu kỳ sinh lý sao? Tại sao trước kia không luống cuống. Ai, không đúng, người nào tới chu kỳ sinh lý mà trở nên nóng nảy hả?”
Dịch Phong giả bộ mất thính giác, yên lặng mà ăn. Tương Mạch giận Vinh Hưởng dáng vẻ bình tĩnh của anh, nói lâu như vậy mà anh cũng không có tí phản ứng nào cả. Một chút phản ứng tự giác cũng không có, cô ai oán mà đâm chọt vào món ăn: “Dáng vẻ của cậu ấy nếu không phải là người thân thiết thì con tưởng là cậu ấy đang mang thai nữa chứ, so với trong phim điện ảnh cũng không khác gì nhau. Nhưng rõ ràng cậu ấy không thể mang thai, cậu ấy đâu có bạn trai đâu. Cũng không thể nào giống Maria…” Tương Mạch hao tâm tốn sức chống cằm say sưa.
Dịch Phong uống một ngụm nước thì bị sặc tại ngay cổ họng, bị lời nói của Tương Mạch làm cho hốt hoảng: “Khụ, em nói nhăng nói cuội gì đấy.” Anh quay đầu lại nhìn Vinh Hưởng, chỉ thấy ánh mắt của người nọ phức tạp nhìn chằm chằm vào Tương Mạch, ánh mắt đó giống như một giây kế tiếp sẽ xông lên cắn chết cô. Dịch Phong thường quen bao che khuyết điểm giúp người nào đó, liền vội vàng che giấu, ngượng ngùng cười làm lành nói: “Đừng để ý tới cô ấy, suy nghĩ của cô ấy hơi xa rồi.”
Huyệt thái dương của Vinh Hưởng nhảy thình thịch, lòng bàn tay trở nên ướt đẫm. Trong đầu vẫn lẩn quẩn việc lần trước ở phòng cô, lúc đó anh bị quá nhiều tức giận đè ép, hoàn toàn không có suy tính đến chu kỳ an toàn của cô. Anh đúng là không cẩn thận, tại sao không có chú ý tới những thứ này. Trước kia mỗi lần tới chu kỳ sinh lý của cô anh đều nhớ rất rõ ràng, gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện. Anh nhất thời cũng quên mất, lại vào đúng lúc này…