Yến Tuyền đang định đi qua đó thì cánh cửa bỗng bị đẩy ra, nàng sợ tới mức nhanh chóng ngồi xổm xuống, mượn cái bàn để che giấu bóng dáng mình.
Tiếng đẩy cửa không nhỏ, nương tử trên giường cũng bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, nàng ta vừa kéo chăn che người vừa hỏi: “Ai thế?”
“Là ta.”
“Đã rải bột hùng hoàng xong rồi à?”
“Vẫn chưa, ban nãy lại phát hiện hai cái hang trong hậu hoa viên, hình như là hang rắn, Quốc công gia đang đích thân xem xét.”
“Vậy sao chàng đã về rồi?”
“Việc đó còn phải tốn chút thời gian, dù gì cũng có nhiều người như vậy, ta lén trở về một lúc, lát nữa lại lén quay lại, không ai phát hiện được đâu.”
Hắn ta vừa nói vừa cởi áo trên, cũng không đốt đèn mà lập tức lên giường, vươn tay sờ soạng cái đùi trắng như tuyết của ŧıểυ nương tử nhà mình.
“Đừng nói chuyện khác, mau tranh thủ làm một nháy đi thôi.”
ŧıểυ nương tử cười: “Nhìn chàng thèm thuồng kia, ai không biết lại tưởng mười ngày nửa tháng không được làm, trời mới biết nửa năm nay ta chưa từng được ngủ một giấc ngon lành, ngày nào cũng bị chàng lăn lộn.”
“Ngày nào cũng lăn lộn với nàng mà còn không tốt à? Có vài người muốn lăn lộn còn không có ai để lăn lộn đâu nhé.”
Đôi phu thê cười đùa quấn quýt lấy nhau, không phát hiện có người đang trốn bên cạnh bàn. Yến Tuyền lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên giường, chỉ thấy chiếc yếm đỏ của ŧıểυ nương tử đã vắt vẻo trên đầu nam nhân, hắn ta vừa bú mυ"ŧ bầu ngực tròn trịa vừa tách chân nàng ta ra để vuốt ve lớp thịt mềm mại đẫm nước kia.
Đây là lần đầu tiên Yến Tuyền nhìn thấy cảnh này, còn cách gần như vậy. Nàng xấu hổ không chịu được, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm mãi không chớp, không kìm nén được mà cứ mãi quan sát.
Lộ Nhi là quỷ, ỷ vào việc bọn họ không nhìn thấy mà nàng ta thò đến rất gần để xem, lại còn vừa xem vừa than thở: “Ta đáng thương quá đi thôi, còn chưa biết mùi nam nhân mà đã chết mất rồi. Cơ thể ngọt lành này lại chỉ có mình ta tự giải quyết, thật là quá đáng tiếc.”
Yến Tuyền nghe Lộ Nhi nói, lại nhìn đôi phu thê đang quấn quýt si mê trên giường, trong lòng thấy rất đồng cảm, trên đời còn nhiều việc tốt đẹp đến vậy, còn chưa được trải nghiệm đã chết rồi, không khỏi quá là tiếc nuối…
“Đi lấy thứ thuốc kia đi.” ŧıểυ nương tử trên giường cất tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Yến Tuyền.
“Ta để thuốc ở dưới gối đầu, đỡ phải ngày nào cũng đi xuống lấy.”
Khâu Nguyên vừa nói vừa duỗi tay lấy bình thuốc nhỏ dưới gối ra, mở nắp bình, tự ngửa cổ uống một ngụm nhỏ rồi mớm một ngụm cho ŧıểυ nương tử qua đường miệng. Nương động tác mớm thuốc này, hai người họ hôn nhau quấn quýt chẳng rời, vừa dùng bình thuốc xong đã ném qua một bên mặc kệ.
“Ở đây, ở đây.” Lộ Nhi chỉ vào bình thuốc rồi gọi Yến Tuyền.
Tất nhiên là Yến Tuyền cũng nhìn thấy, chỉ là nếu nàng cứ thế qua lấy thì quá rõ ràng, chắc chắn còn chưa lấy được đã bị bắt quả tang rồi.
Ngay lúc nháy mắt với Lộ Nhi, hai người trên giường bỗng tách miệng, đổi một tư thế khác. Yến Tuyền lại vội vàng ngồi xổm xuống, chỉ nghe hai người kia rên lên, sau đó tiếng rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ của ŧıểυ nương tử vang lên, tiếng này to hơn tiếng khác.
Yến Tuyền lại nhìn tiếp, nam nhân đã cởi quần ra, đang thọc mạnh thứ đồ vừa đen vừa thô ở giữa hai chân vào người ŧıểυ nương tử. Mỗi một lần bị đâm vào là ŧıểυ nương tử lại rên lên một tiếng, hắn ta không ngừng đâm rút, ŧıểυ nương tử cũng không ngừng rên theo.
Không biết tại sao, Yến Tuyền bỗng cảm thấy nơi giữa hai chân mình cũng tê theo, vừa tê vừa ngứa, làm nàng muốn sờ thử một cái, lại có cả cảm giác như muốn đi ŧıểυ.
“Biểu ŧıểυ thư, chỗ này, lại đây theo lối này.”
Lộ Nhi kêu la, không nhận ra sự khác lạ của Yến Tuyền.
Yến Tuyền nhìn con đường mà nàng ta bảo, lại nhìn hai người đang chăm chú giao hoan trên giường, sau khi chắc chắn bọn họ sẽ không phát hiện, Yến Tuyền mới cẩn thận cúi người men đến phía bên kia.