“Ta không ngủ được nên muốn ra ngoài đi dạo một lát, Hoa Dung không cho nên mới lén lút chuồn đi.”
Yến Tuyền hoàn toàn không chú ý tới dấu vết trên người mình, vì đang nói dối nên nàng chột dạ, không dám nhìn vào mắt Tống Thanh Dương. Sau khi nói xong, nàng lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Sao nửa đêm rồi mà Đại biểu ca lại đến trước viện của ta thế?”
“Ta vừa kiểm tra khắp phủ xem có tung tích của mấy con rắn hay không, trở về đi ngang qua nơi này của muội nên nhân tiện kiểm tra lại xem quanh viện của muội đã được rải bột hùng hoàng hết chưa.”
Khi nói chuyện, ánh mắt Tống Thanh Dương rơi xuống đầu Yền Tuyền, hắn cau mày.
Yến Tuyền không nhìn vào mắt của Tống Thanh Dương nên tất nhiên là không thấy được tầm mắt hắn, nàng cúi người hành lễ, nói lời xin lỗi: “Đại biểu ca mới vừa trở về nhà đã phải vất vả vì ta như vậy, trong lòng ta thật sự vô cùng ngại ngùng.”
Tống Thanh Dương không trả lời mà duỗi tay chạm vào tóc nàng một chút. Yến Tuyền không ngờ hắn sẽ động tay nên lùi một bước theo phản xạ, giơ tay sờ sờ chỗ vừa bị hắn chạm vào, khó hiểu hỏi: “Tóc ta làm sao vậy?”
“Không có gì, tóc muội dính lá cây nên ta giúp muội gỡ xuống.”
“Có lẽ là vừa rồi đi dạo, không cẩn thận dính phải.”
Yến Tuyền chột dạ sờ tóc, dáng vẻ này của nàng làm trái tim Tống Thanh Dương lại chìm sâu hơn, đến giọng nói của hắn cũng chìm xuống theo: “Giờ không còn sớm nữa, muội mau chóng quay về phòng đi.”
Thấy hắn không muốn nói thêm, Yến Tuyền cũng không nói nữa. Nàng cũng muốn nhanh chóng trở về để tránh nói nhiều sai nhiều rồi bị hắn phát hiện manh mối.
“Vâng, Đại biểu ca cũng về nghỉ ngơi sớm đi nhé ạ.”
Tống Thanh Dương hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ là nàng đi hẹn hò với tình lang sao? Đã làm đến bước này, sao còn không thành thân với người đó?
Tống Thanh Dương vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn bột hùng hoàng bản thân đang xách trong tay, chỉ thấy chính mình chẳng khác gì một tên ngu ngốc.
Yến Tuyền không biết gì hết, còn tưởng rằng bản thân đã che giấu rất tốt. Khi về phòng, nàng và Lộ Nhi, một người một quỷ cùng nhìn bình xuân dược trong tay, thương lượng bước tiếp theo trong kế hoạch.
Thuốc này có mùi thơm nhè nhẹ, mùi không hề nồng, lại trong suốt không màu, nếu cho vào trà thơm thì hẳn là không dễ dàng bị phát hiện, nhưng làm thế nào để thần không biết quỷ không hay mà đổ vào trong nước trà mới là vấn đề.
“Giấu trong móng tay.” Lộ Nhi nói: “Không cần cho quá nhiều xuân dược, phải cho nàng ta thời gian tìm gian phu. Mấy người bọn Khâu Nguyên làm ngay nên uống một ngụm nhỏ, móng tay của biểu ŧıểυ thư đủ dài, giấu trong móng của hai ngón tay cũng không ít, hẳn là đã đủ rồi. Lúc rót trà, chỉ cần lén nhúng móng tay vào trong nước trà, nước thuốc sẽ lập tức hòa tan với nước trà, dù là ai cũng không phát hiện ra được.”
Yến Tuyền ngẫm lại, cũng cảm thấy biện pháp này khả thi nên bèn đồng ý, nàng lập tức cầm ấm trà và chén trà để tập luyện, bảo đảm có thể thành công ngay trong một lần.
Chiều hôm sau, Yến Tuyền ước lượng thời gian dùng trà buổi chiều rồi cầm trà thơm bình thường nàng thích uống nhất và hai đĩa điểm tâm đi đến chỗ Tam biểu tẩu.
Dương thị không biết Yến Tuyền tới để hạ xuân dược, còn rất vui mừng khi thấy nàng đến. Nàng ta nhiệt tình đến mức Yến Tuyền không nén nổi áy náy, đúng là Dương thị gian dâm với người khác, còn giết chết Lộ Nhi, nhưng từ trước tới nay, nàng ta vẫn luôn đối xử tốt với biểu muội là nàng.
Nghĩ đến đây, Yến Tuyền bỗng rất muốn hỏi Tam biểu tẩu rằng tại sao, tại sao lại gian dâm với người khác?
Nàng nhìn Tam biểu tẩu, lại nhìn dáng vẻ người ngợm sưng phù, trắng ởn của Lộ Nhi, đây là tình trạng thảm hại do nàng ta chết đuối dưới giếng. Yến Tuyền âm thầm thở dài trong lòng, duỗi tay nhận lấy chén trà của Tam biểu tẩu, đích thân giúp nàng ta rót một ly trà thơm, nhân cơ hội này, nàng nhúng hai móng tay giấu nước thuốc vào trong chén trà.