Uyển đang ngồi trong phòng trang điểm để chuẩn bị cho giây phút trọng đại thì bỗng nghe được lời phong thanh từ mấy người xì xào đi ngang qua cửa, khi nghe nói Sở Yến Tuy từng tặng Vãn Tri Ý một ngôi sao trị giá hàng tỷ đồng, bàn tay bèn siết chặt lại, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Bởi vì Ôn Uyển quá yêu Sở Yến Tuy, yêu đến nỗi luôn canh cánh trong lòng về mối tình cũ của anh, luôn lo được lo mất. Ôn Uyển quả thực rất để ý chuyện Sở Yến Tuy từng là chồng chưa cưới của Vãn Tri Y và đã từng đối xử tốt với cô ấy.
Cô vô cùng ghen ty, vì Sở Yến Tuy từng tặng cho cô rất nhiều món quà xa xỉ, nhưng đều là những món đồ phổ biến phái nữ nhận được, như là hoa, túi hàng hiệu, trang sức đá quý, socola nhập khẩu, chỉ riêng sao trên trời là
chưa từng thấy.
Chu Sướng hôm nay đảm nhiệm vai phù dâu, thấy Ôn Uyển tức giận như vậy, bèn tranh thủ bợ đỡ: "Uyển Uyển, đừng giận nữa, anh Yến Tuy đã nói rõ trước mặt mọi người ngay lúc đó rồi. Anh ấy nói trước đây đối xử tốt với Vãn Tri Ý chỉ vì coi cậu ta như em gái, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ gì. Người phụ nữ anh ấy yêu thật lòng chỉ có cậu thôi."
"Thật ư?"Ôn Uyển nhíu mày, khẽ cắn môi.
"Thật mà! Không tin cậu có thể hỏi NaNa đi, lúc đó Na Na cũng có mặt. Cậu ấy có thể làm chứng cho anh Yến Tuy. Tớ thấy 100% là Vẫn Tri Ý muốn thấy cậu không vui nên cố tình đó, cậu đừng dính bẫy của cậu ta."
Sắc mặt Ôn Uyển dịu đi đôi chút, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Chu Sướng quá hiểu cô bạn thiên kim này của mình: "Nếu cậu vẫn cảm thấy không vui, để sau tớ tìm cơ hội dạy cho cậu ta một bài học, nhé?"
Ôn Uyển suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu, nói: "Được, giao cho cậu."
Bên ngoài, Hàn Tri Ngôn và Cố Tây Châu gặp nhau ở cửa vào. Đây là lần đầu tiên Hàn Tri Ngôn nhìn thẳng vào mắt Cố Tây Châu sau buổi tối tỏ tình thất bại hôm đó. Vừa đến, đã có không ít người đến hỏi Hàn Tri Ngôn về việc
Vãn Tri Ý từ chối anh vì muốn dụ dỗ Cố Tây Châu. Khóe miệng anh hơi giật, do dự một lát rồi vẫn lên tiếng bênh vực Vãn Tri Ý: "Nghe mấy tin đồn nhảm nhí từ đâu vậy? Sao tôi không biết có chuyện đó?"
Có người đáp: "Là thiên kim nhà họ Hà nói đấy."
"Cô Hà tiểu thư này cũng thật là vô lý! Tại sao lại đặt điều về người khác khi chưa có bằng chứng? Có bằng chứng không?"
Ainấy đều lắc đầu, điều này họ không rõ.
"Hơn nữa, trai chưa vợ, gái chưa chồng, Vãn Tri Ý có quyền theo đuổi người cô ấy thích, đúng không? Sao Hứa Phù Tang có thể theo đuổi Cố Tây Châu, còn Vãn Tri Ý thì không?"
Có lẽ Hàn Tri Ngôn chính là người theo đuổi cũ tốt nhất trên thế giới này.
Đến mức bị cô lợi dụng, bị đâm sau lưng, vậy mà anh đã giúp Vãn Tri Ý nói bao nhiều lời tốt đẹp.
Không ai có thể phản bác lại.
Chỉ là, khi Hứa Phù Tang nghe thấy câu này, sắc mặt cô lập tức tái nhợt.
Hàn Tri Ngôn không nhìn thấy cô nàng nên khi nói không chút kiêng dè.
Nhưng sau khi được người khác ra hiệu, Hàn Tri Ngôn quay lại và thấy sắc mặt của Hứa Phù Tang không tốt, bèn chữa lại: "Hứa tiểu thư, ý của anh là, mọi người đều bình đẳng, chúng ta không nên mang theo thành kiến để đánh giá người khác."
Không ngờ Hứa Phù Tang lại phản ứng gay gắt: "Đừng đem tôi ra so sánh với Vãn Tri Ý, cô ta là cái thá gì!"
Hôm nay là lễ cưới của em họ, ngoài việc Vãn Tri Ý cố tình nói những lời thu hút sự chú ý đã đủ khiến cô bực bội, lại thêm chuyện cô phát hiện ra Vãn Tri Y là em gái cùng cha khác mẹ của mình, trong lòng vẫn cảm thấy trong lòng có chút gợn sóng, càng ngày càng không ưa Vãn Tri Ý.
Cô em gái không chung mẹ này của cô quả thực đẹp hơn cô.
Nếu như cô ta nhắm vào Cố Tây Châu....
Hứa Phù Tang nối giận đùng đùng bỏ đi, lúc xoay người lại thì thấy Cố Tây Châu, vẻ mặt cô hơi hoảng hốt vì để mất khí chất tiều thư gia giáo.
"Tây Châu..."
Hôm nay Cố Tây Châu không ăn mặc trang trọng như những người khác, có lẽ do trời nóng, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay áo xắn lên, một tay đút túi, trông vừa chững chạc lại vô cùng quyếnrũ.
Đáp lại lời Hứa Phù Tang chỉ là một cái gật đầu lịch thiệp và xa cách.
Đã vài ngày không gặp, người đàn ông trưởng thành, tuấn tú này khiến cô càng thêm nhung nhớ, nhưng ánh mắt mà Cố Tây Châu nhìn cô vẫn lạnh lùng như trước. Sự lạnh lùng ấy khiến cô như rơi vào hầm băng, đau khổ không dứt.
Cố Tây Châu đi lướt qua Hứa Phù Tang, đến bên cạnh Hàn Tri Ngôn, song ánh mắt anh lại phóng ra phía sau lưng anh.
Hàn Tri Ngôn cảm thấy kỳ quặc, tự hỏi tại sao cô nàng họ Hứa lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Vãn Tri Ý đã làm gì chứ? Dù anh rất đào hoa, nhưng hiếm khi anh gặp một người phụ nữ nào có sức hấp dẫn, và
Vãn Tri Ý lại tình cờ là một trong số đó.
Dù cô ấy không có tiền bạc hay thế lực, nhưng những phẩm chất mà cô có, lại là thứ mà nhiều tiểu thư danh giá trong giới thượng lưu thiếu sót. Huống hổ, có thể khiến Cố Tây Châu thích cô ấy, đã đủ chứng tỏ cô ấy có bản lĩnh.
Hàn Tri Ngôn trên tay cầm hai ly rượu, đưa một ly cho anh, rồi thì thầm vào tai anh: "Cậu phải cảm ơn tôi đấy, có người nói xấu Vãn Tri Y, tôi đã đứng ra bênh vực rồi."
"Nói xấu chuyện gì?"
"Liên quan đến cậu chứ gì nữa, hai người chênh lệch thân phận, cô ấy tiếp cận cậu, không biết sao mà mọi người biết chuyện và đồn khắp nơi, họ còn nói những lời khó nghe lắm. Mà đám đông luôn quy chụp tội cho phái nữ, cô ấy bỗng dưng trở thành người xấu xa trong mắt họ."
Ánh mắt Cố Tây Châu tối lại, anh đi về phía sau lưng Hàn Tri Ngôn, nơi đó khá ít người.
Hàn Tri Ngôn theo sau.
Cố Tây Châu đang định gọi cho Vãn Tri Ý thì thấy cô đứng trên cầu ngắm sen, chậm rãi rút một điếu thuốc lá nữ ra châm lên hút.
Anh thấy hồm nay cô mặc một chiếc váy dài dây màu vàng kim, trang điểm không quá đậm, nhưng có lẽ vì vóc dáng quyến rũ, đôi môi đỏ rực như đóa hồng, trông vô cùng hấp dẫn.
Bỗngdưng, điện thoại trong túi đồ chuông, là Trì Bích gọi tới.
"A lô."
"Bé cưng, nghe nói cậu tới phá đám cưới của Ôn Uyển và tay họ Sở kia à?"
Vãn Tri Ý bật cười: "Tin tức của cậu nhanh nhạy ghê ha!"
Giọng Trì Bích rất lo lắng: "Nếu tớ biết cậu định dến đó, tớ nhất định phải đi cùng. Bé cưng, đừng làm gì thiệt thòi cho mình đó."
Vãn Tri Ý vẫn cười: "Tớ đâu có ngốc vậy, nhịn chuyện nhỏ để mưu việc lớn mà."
"Chỉ sợ cậu nhịn không được thôi, tớ đã từng thấy cậu mất kiểm soát rồi đó thôi." Nổi lo của Trì Bích không phải không có lý.
Được bạn tốt lo lắng cho mình, là một điều khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Nhưng không biết có phải do lần trước bị Cố Tây Châu giáo huấn một trận không, mỗi khi lòng cô tràn ngập oán khí và không kìm nén được cảm xúc, lời nói của Cố Tây Châu lại vang lên trong đầu cô.
Vãn Tri Ý trong lòng trào dâng sự ấm áp, nụ cười càng sâu, cô rítthêm một hơi.
"Cậu và Cố Tây Châu đã hẹn hò rồi, trong những dịp thế này, cậu nên để anh ta đi cùng cậu, vảmặt bọn họ ê chề chứ!"
Vãn Tri Ý cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng cuối cùng lại gạt đi.
Cố Tây Châu quá tốt với cô.
Cô phát hiện mình không thể nhẫn tâm lợi dụng anh, coi anh như công cụ để trả đũa người khác.
Hai người tròchuyện một lát thì cúp máy.
Điện thoại lại nối tiếp một cuộc gọi khác.
Là Cố Tây Châu gọi đến.
Vãn Tri Ý gạt nút nghe.
Cố Tây Châu lập tức nghe thấy giọng mềm mại ngọt ngào của phụ nữ: "Anh không bận sao? Sao lại gọi cho em lúc này?"
Cố Tây Châu giọng đều đều: "Nhìn sang bên trái."
Vãn Tri Ý ngoảnh mặt nhìn, thấy hai người đàn ông đứng cách cầu không xa, là Cố Tây Châu và Hàn Tri Ngôn.
Cô mỉm cười, thì thầm vào điện thoại: "Bé yêu, em thấy anh rồi."
Cố Tây Châu chẳng có phản ứng gì với hai từ 'bé yêu' đầy ý trêu ghẹo của Vãn Tri Ý, anh chỉ hỏi cô: "Không có gì muốn nói với anh à?"
Vãn Tri Ý mỉm cười: "Có chứ, em nhớ anh. Còn anh, anh có nhớ em không?" Vừa nói, cô vừa vân về lọn tóc trong tay. Hiển nhiên, chuyện vừa xảy ra cô không nhắc lấy nửa lời.
Nhưng Cố Tây Châu đã biết hết mọi chuyện vừa xảy ra.
Ban nãy, khi cô đang trò chuyện với Trì Bích, Hàn Tri Ngôn cũng đứng tán gẫu với anh sau khi đi moi tin từ một người đẹp.
Hàn Tri Ngôn hỏi anh: "Cậu có biết cậu con rể nhà họ Ôn hôm nay, ông cháu họ đó của cậu, từng là chồng chưa cưới của đóa hoa nhà cậu không?
Cố Tây Châu "ừ" một tiếng, anh đã nghe chính miệng Vãn Tri Ý nói, nhưng cụ thể thì chưa: "Cậu tiếp tục."
"Nghe nói sau khi nhà họ Vãn phá sản không lâu, vốn dĩ Sở Yến Tuy và Vãn Tri Ý đã hẹn cùng nhau ra nước ngoài du học, nhưng chẳng hiểu tại sao ngay sau khi Vãn Tri Ý bị gãy chân, trượt vòng tuyển chọn, Sở Yến Tuy đã hủy hôn. Nhìn theo cách này, thằng cháu họ của cậu thật sự chẳng ra gì, nó vừa chia tay đã cặp kè với Ôn Uyển."
"Ôn Uyển biết chuyện đó mà vẫn mời Vãn Tri Ý đến dự tiệc, bảo sao Vãn Tri Ý không thể nhịn nổi mối hận này, phải vạch trần đôi tra nam tiện nữ trước mặt bao nhiêu người thếkia."
Nhớ đến cuộc trò chuyện này, anh bỗng nảy ra một ý định bất chợt, anh hỏi Vãn Tri Y:
"Muốn công khai chưa?"
Nếu em muốn, anh sẵn sàng làm đại thụ che mưa chắn gió cho em.