Hương men rượu thuốc dường như nhiễm sang cả cô, nếu không tại sao Vãn Tri Ý lại thấy đầu óc mình trì độn, phản ứng chậm chạp thế này.
Trái tim cô đang đập loạn xạ vì căng thẳng.
Vậy là, cơ hội của cô đã đến rồi ư?
Thế nhưng Vãn Tri Ý vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đi đến bước cuối cùng, thế nên người cô hơi lùi lại, hai người tách nhau ra. Ngực cô phập phồng lên xuống, giữa hơi thở chỉ toàn là mùi nam tính của Cố Tây Châu.
Vãn Tri Ý còn chưa thở được mấy hơi, sau gáy cô lại bị người đàn ông giữ lấy, anh hơi ấn cô xuống: "Không phải em luôn muốn tôi làm vậy với em sao? Tránh?"
Hàng mi của Vãn Tri Ý rung nhẹ.
Cố Tây Châu chuyển bị động thành chủ động, anh lật người, đè cô xuống sofa, hơi thở của cả hai trong phút chốc lại quấn lấy nhau. Cho đến khi Vãn Tri Y hụt hơi, anh mới buông ra, ngón tay mạnh mẽ nam tính vuốt dọc theo xương quai hàm của cô, thở dốc:
"Bình thường không thuận theo ý em muốn, giận không?"
Dứt lời, cắn nhẹ môi Vãn Tri Ý một cái. Cô thấy đau, bèn giận dỗi trừng mắt nhìn người đàn ông đang đè lấy mình:
"Thế giờ còn thuận theo ý em làm gì?"
Cố Tây Châu bật cười, giọng anh khàn đục: "Chỉ muốn cho em biết, khi đàn ông hư hỏng, em có tính bao nhiêu kế sách cũng chỉ là trò mèo."
Vãn Tri Ý nghiền ngẫm câu nói này.
Cố Tây Châu không có kinh nghiệm yêu đương, số lượng người yêu cũ là 0, nhưng ở phương diện này anh lại rất tinh thông, nụ hôn trao cho Vãn Tri Y không tính là dịu dàng, trái lại giống như con sói khát máu, ngang ngược hút sạch sinh khí của cô, khí thế như ngọn lửa bùng cháy, muốn cháy lây sang cả cô.
Vãn Tri Ý cụp mắt, không muốn nghĩ sâu sa thêm nữa, dù sao cô đã đâm lao thì phải theo lao. Thế là, cô bèn vòng hai tay lên ôm cổ đối phương, hơi ghì kéo anh xuống, chủ động dâng hiến môi mềm.
Câu nói ban nãy của anh, cô hiểu ra rồi.
Một người đàn ông lý trí mạnh mẽ như Cố Tây Châu, cho dù phụ nữ thành công leo lên giường của anh, cuối cùng chưa chắc đã có được thứ mình muốn. Nếu là một gã cặn bã, ắt sẽ là ăn xong vứt chi phiếu để chấm dứt quan hệ, rồi giũ áo bỏ đi. Nhưng Vãn Tri Ý đánh cược, đánh cược với trực giác của mình. Trực giác của cô mách bảo cô, Cố Tây Châu sẽ không đối xử tàn nhẫn với cô như thế.
Bàn tay Vãn Tri Ý đang đặt trên cổ người đàn ông dần chuyển đổi vị trí, cô nhẹ kéo áo anh, luồn tay vào làn da bụng bên trong, sờ soạng lung tung, men dần lên vùng cơ ngực săn chắc. Rõ ràng, hơi thở của Cố Tây Châu trở nên nặng nề, như đang cực lực kiềm chế.
Mà Vãn Tri Ý bị đè bên dưới, mái tóc xõa tung, đen láy đổ xuống đất như thác nước. Bờ môi bị người đàn ông hôn ướt át, căng mọng, hai mặt mịt mờ sương xuân. Cô tựa như một đóa tường vi đang nở rộ trong cơn mưa tình.
Cố Tây Châu thở hắt một hơi, một tay vẫn còn đeo đồng hồ, luồn vào trong áo cô, chạm đến nơi đầy đà mê hồn kia.
"Cho em." Anh nói.
Vãn Tri Y phản ứng chậm chạp, buộc người đàn ông phải cầm tay cô, kéo từ trong áo ra, đặt lên thắt lưng của mình. Ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm, nhuốm đầy dục vọng, giọng trầm thấp: "Cởi ra."
Khuôn mặt Vãn Tri Ý phiếm hồng, đôi tay nhỏ xinh tìm đến chốt cài thắt lưng, gẩy mạnh một cái, thắt lưng lập tức bung ra...
Vãn Tri Ý cơ miệng đau nhức, khóe miệng còn hơi bị chóc da, đến cả bàn tay cũng run rẩy vô lực. Cô đỏ mặt nhìn người đàn ông đang nằm thở đều đều trên ghế sofa, thắt lưng đã rơi dưới đất, nhưng bản thân cô vẫn quần áo chỉnh tề nằm bên cạnh anh, cả hai chen chúc trên chiếc sofa êm ái.
Lần trước là Cố Tây Châu giải quyết giúp cô, còn lần này đổi lại cô giải quyết giúp anh.
Đồng hồ đã điểm 5 giờ sáng, Vãn Tri Ý hết hẳn cơn buồn ngủ, cô động đậy muốn ngồi dậy, nhưng bàn tay người đàn ông đặt trên eo vững như núi Thái Sơn, theo động tác của cô còn hơi thu lại, kéo cả người cô nằm áp sát anh.
Vãn Tri Ý nhìn khuôn mặt đẹp như tranh trước mặt mình, thật mong chờ đến khi anh tỉnh dậy.
Cố Tây Châu tỉnh dậy, biết đã làm chuyện vượt giới hạn với cô, anh sẽ có phản ứng như nào?
Tay cô chạm lên yết hầu người đàn ông, sau đó chạm đến cằm, sống mũi rồi môi anh. Lần đầu tiên được chạm vào, lần đầu tiên gần kề, cảm giác thật lạ.
Trong đầu cô bỗng nảy ra một ý định, bèn rướn lên, ghé môi mút một cái thật mạnh trên cổ anh, gần sát mang tai.
Dẫu sao, làm chuyện xấu phải để lại dấu vết, tuyên bố chủ quyền, mà còn phải chọn nơi anh không thể che đi được.
Xong chuyện, Vãn Tri Ý cười khúc khích, gục vào lòng Cố Tây Châu, nhắm mắt thôi miên mình ngủ.