Điều đầu tiên sau khi cô mở mắt là đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Cách bài trí rất giống ở khách sạn, đầu tủ đầu giường có đặt một ly nước và hai viên thuốc, bên cạnh còn tờ ghi chú là thuốc gì. Vãn Tri Ý ngồi dậy, cầm lấy thuốc uống, sau đó đi vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt.
Sửa soạn xong xuôi, cô mở cửa phòng ngủ đi ra, lập tức nhìn thấy một người đang nằm ngủ trên ghế sofa.
Cô cứ tưởng Cố Tây Châu đã bỏ mặc cô ở đây cả đêm, nhưng hóa ra anh vẫn luôn ở đây cùng cô.
Lúc này, người đàn ông nằm trên ghế sofa, chiếc ghế quá nhỏ khiến chân anh phải gác lên tay vịn của ghế, hai tay khoanh trước ngực, trông dáng nằm không được thoải mái cho lắm.
Vãn Tri Ý nhìn hàng lông mày đang nhíu chặt của Cố Tây Châu, bỗng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông là trên Thời báo Kinh tế của phóng viên Trịnh Thư Ý. Khi đó, tình cảnh của cô thực sự không tốt, vì để kiếm tiền trả nợ phá sản cô chạy khắp nơi kiếm việc. Biết được mình có ưu thế về ngoại hình, Vãn Tri Ý dấn thân vào con đường làm người mẫu chụp quần áo thời trang, đóng quảng cáo, đóng phim ngắn. Thế nhưng tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai Ôn Uyển. Ôn Uyển lập tức dùng thế lực nhà họ Ôn để chèn ép những người thuê cô, ngay cả bộ phim ngắn đã đóng máy của đạo diễn kia cũng bị đắp chiếu chỉ vì có cô diễn chính.
Văn Tri Ý quả thực không cam tâm bị chèn ép như vậy, thế là cô nhắm đến Cố Tây Châu - người đàn ông duy nhất có khả năng thoát khỏi quy tắc ngầm của nhà họ Ôn, người duy nhất có thể cho cô sống ký sinh. Chỉ là, người đàn ông này cũng rất khó nắm bắt. Trước khi tiến hành kế hoạch, cô đã ngỡ dựa vào nhan sắc và thủ đoạn của mình, có thể mau chóng khiến anh gục ngã.
Chỉ tiếc là... anh hoàn toàn để mặc cô diễn trò trước mặt mình, thậm chí còn chẳng buồn phanh phui ngay từ đầu.
Tối qua cô rắp tâm lợi dụng Hàn Tri Ngôn, đến một chuyến cũng thu được một chút an lòng. Cô phát hiện Cố Tây Châu không hề có tình cảm với Hứa Phù Tang. Đoạn hội thoại của hai người họ cô cũng nghe thấy gần hết, nhưng trong lòng cũng thêm lo âu.
Một người có gia thế, có nhan sắc, có học thức như Hứa Phù Tang quả thực rất phù hợp để đứng sau lưng người đàn ông thành đạt như Cố Tây Châu, vậy mà anh không cần đến.
Ngay cả một người mỹ mạo tựa hoa, trẻ trung tươi đẹp như cô anh cũng chẳng mảy may rung động. Vậy rốt cuộc Cố Tây Châu thích dạng phụ nữ thế nào?
Văn Tri Ý rón rén bước đến gần, khom lưng cúi thấp người ngắm nhìn Cố Tây Châu rõ hơn.
Lúc anh ngủ bớt vài phần khí thế áp bức, cổ áo bật bung hai cúc, để lộ vòm ngực vạm vỡ như ẩn như hiện, cô bỗng dưng nảy ý muốn trêu ghẹo, thế là bèn quỳ sát bên sofa, cúi thấp mặt.
Trực giác của Cố Tây Châu rất nhạy bén, anh cảm nhận có hơi thở ấm nóng thoang thoảng phả vào mặt mình, bèn lập tức mở mắt ra.
Khuôn mặt mỹ nhân xuất hiện ngay trước tầm mắt.
“Sếp Cố vất vả chăm sóc em cả đêm, em có nên lấy thân báo đáp không đây?”
Văn Tri Ý mỉm cười, hai tay đặt dưới cằm.
Cô quyết định rồi.
Cho dù cuối cùng giữa cô và Cố Tây Châu không có kết cục tốt đẹp, cũng chẳng nên cơm cháo gì thì cô cũng nhất quyết phải cắt đứt mối dây dưa giữa Cố Tây Châu với Ôn Uyển.
Không thể để Cố Tây Châu làm anh rể của cô ta.
Nhìn Vãn Tri Ý sắc mặt đã tươi tỉnh, Cố Tây Châu dửng dưng cất giọng: “Nền nhà lạnh, đứng lên đi.”
Vãn Tri Ý cười híp mắt, ngoan ngoãn đứng lên, nhưng vì cô đứng lên nhanh quá, trước mắt bỗng tối sầm, cả người loạng choạng lao về phía trước. Tay cô vô thức giơ ra trước mặt để đỡ cơ thể, sau cùng lại vô tình đè xuống chốt khóa thắt lưng người đàn ông, vị trí chỉ cách vùng nhạy cảm vài cm.
Ánh mắt Cố Tây Châu lập tức tăng thêm vài phần lạnh giá.
Cô nàng này, anh có lòng tốt ở lại chăm sóc lúc ốm bệnh, vậy mà vừa tỉnh lại đã trêu chọc vào giới hạn của anh như này.
“Vãn Tri Ý, cô đang tính làm gì?” Anh thuận thế nắm lấy tay cô, nhấc lên.
Văn Tri Ý nhíu mày: “Cố Tây Châu, anh bóp mạnh quá, tay em đau.”
Cố Tây Châu lập tức buông ra, ngồi thẳng dậy, tiện tay cài lại mấy cúc áo bị bung.
“Tôi vẫn giữ thái độ như trước, cô có khó khăn gì có thể liên hệ với trợ lý Tần, tôi sẽ giúp cô, coi như trả phần ân tình cô đã cứu giúp Niếp Hoan.
Vãn Tri Ý được nước lấn tới: “Em muốn làm người phụ nữ của anh, được không?”
“Ngoại trừ chuyện đó.” Cố Tây Châu bổ sung thêm một câu, sau đó cầm áo vest bỏ đi. Khi ra đến cửa, anh tựa như sợ cô vẫn chưa hiểu rõ thái độ của mình, bèn quay lại nói thêm:
“Những người muốn làm người phụ nữ của tôi như cô chẳng hiếm lạ gì”
Nhưng chưa một ai thành công.
Vãn Tri Ý rất thông minh, cô hiểu ra ý tứ của anh ngay, nhưng lại gan lì bước đến, chủ động mở cửa phòng cho anh: “Nhưng em xinh hơn bọn họ là cái chắc, vả lại... em rất ngoan, cũng không tham lam, sẽ không gây phiền phức gì cho anh đâu.”
Cố Tây Châu lạnh lùng: “Bọn họ cũng nói lời tương tự như cô.”
Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi phòng.
Vãn Tri Ý nắm chặt tay. Người đàn ông này, đúng là từ đầu đến chân chỗ nào cũng có áo giáp bằng thép, không tìm thấy chỗ sơ hở để tấn công.
Thấy anh đã đi được một đoạn, cô ngó đầu ra nói với theo:
“Cố Tây Châu, anh định tu luyện Vô Tình Đạo sao? Anh không thấy cách làm của mình như này sẽ đánh mất rất nhiều thú vui trong đời, dần dần biến mình thành một kẻ lãnh đạm, vô tình hay sao?”
Cố Tây Châu dừng bước, đầu không ngoái lại: “Tôi không cần một cô nhóc như cô dạy tôi cách làm người.”
Nói xong, bóng lưng biến mất sau cửa thang máy.
Vãn Tri Ý bĩu môi, quay trở lại phòng.
Cô sửa soạn, trang điểm xong xuôi bèn rời khỏi Ruma. Chỉ là sáng ra nảy sinh chút ‘cãi vã với sếp tổng đã định sẵn cô cả ngày xui xẻo. Vận xui đầu tiên trong ngày chính là gặp lại kẻ thù cũ.
Ngay trước cửa khách sạn, cô bắt gặp Ôn Uyển và bạn trai cũ - Sở Yến Tuy.