Một ngày qua đi, số người tham gia tập huấn lại giảm xuống, bắt đầu là hơn ba mươi nữ binh, giờ chỉ còn mười người, đúng là tàn khốc khôn sống mống chết, huấn luyện thể năng, bắn súng, ẩn nấp, dã ngoại sinh tồn...Dày đặc các loại huấn luyện quỷ quái, khiến cho các cô mỗi ngày như sống trong địa ngục.
Rèn luyện như nước với lửa, mỗi ngày trước khi đi ngủ các cô lại nghĩ, mai là ngày cuối rồi, kiên trì thêm chút nữa, rồi sẽ thành công, giờ nếu từ bỏ thì trở về biết làm sao, cho nên vẫn phải kiên trì.
Thấy sắp hết ba tháng, hôm nay Tào Tú Hà đưa mười người còn lại từ bãi bắn bia trở về, sau khi về văn phòng của mình, Tào Tú Hà ngồi lên ghế rồi thở hắt ra, mười nữ binh trẻ tuổi này dù không bộc lộ ra, nhưng điều đó vẫn hiện trên gò má.
Đúng là tuổi không buông tha ai, cho dù mình không muốn thừa nhận thì điều này vẫn không thể thay đổi, 10 nữ binh hào hoa phong nhã, nhớ tới mình năm đó, bản thân cũng cất giấu một nguồn năng lượng vô tận, càng huấn luyện càng tăng lên, các cô đã ngày càng thành thục, giờ hành quân gấp, mình muốn đuổi theo họ còn phải dùng toàn lực, để tránh bị tụt phía sau cho mấy cô nhóc đó nhạo báng.
Nhưng mà về các phương diện khác Tào Tú hà cũng âm thầm kiêu ngạo, mười người này đúng là hi vọng của đội đặc công trong tương lai, các cô có thành tích rất tốt, mỗi khi hoàn thành mệnh lệnh, mình đều phải giật mình, thậm chí là hâm mộ, mỗi người trời sinh đã là một người lính,
Như Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân, như Trương Lệ Hồng, hay thậm chí là Lý Dĩnh yếu đuối hay tức giận, tất cả đều có năng lực và cá tính của mình, trong đó Cố Lăng Vi luôn xuất sắc nhất, Tào Tú hà và Lưu Ngọc Linh đều bị lay động rồi, thể năng thì khỏi nói, huấn luyện bắn súng cũng là sở trường, đối với các loại súng cũng đầy hiểu biết, năng lực tháo dỡ thuần thục, căn bản không cần các cô lên lớ dạy, bởi vì cô đã là cao thủ súng ống của đội đặc công rồi, tất cả đều am hiểu và thuần thục.
Mỗi loại súng ống, đều có thể vận dụng nhuần nhuyễn và tháo dỡ tổ hợp, hơn nữa động tác lại rất lưu loát đẹp mắt, mỗi lần xem cô nhóc kia tháo dỡ súng, nói thật mắt mình cũng được mở mang, đánh nhau kịch liệt cũng khỏi phải nói, có thể đánh ngã cao thủ đội đặc công Lưu Ngọc Linh thì thực lực của cô đã chứng minh đầy đủ rồi.
Quan trọng nhất là cô không vì xuất sắc mà kiêu ngạo, cô luôn thành thục, chững chạc, giống như có chuyện gì cũng không hỗn loạn liều lĩnh được, ở giữa lúc nguy nan nhất cũng chưa từng bối rối, Lưu Ngọc Linh từng cảm thán, cô nhóc Cố Lăng Vi kia tu luyện thành tài rồi, hoàn toàn có thể thấy núi Thái Sơn sụp ngay trước mắt mà mặt vẫn không đổi sắc, thêm thời gian nữa không biết còn làm ra thành tựu gì.
Tào Tú hà lại cảm thấy cô rất có phong độ của một đại tướng, Cố Lăng Vi trời sinh đã có rồi.
Tiếng điện thoại chói tai kéo tinh thần của Tào Tú Hà về hiện tại, vội nhận điện thoại, từ ống nghe là tiếng của Hàn đội trưởng: "Tào Tú hà, cô mang binh thế nào rồi?"
Tào Tú Hà báo cáo: "Trước mắt còn lại mười người, Cố Lăng Vi, Trương Lệ Hồng, Hà Hiểu Vân và Lý Dĩnh là bốn người xuất sắc nhất, còn hai người huấn luyện nữa là xong, đội trưởng cô đến..."
"Tôi có một câu, giờ đã có thể nhận nhiệm vụ chưa?"
Tào Tú Hà sửng sốt: "Nhiệm vụ, nhiệm vụ gì ?"
"Nhiệm vụ ở địa phương, cảnh sát vây bắt hai tên cướp mang súng không thành công, đối phương bắt cóc con tin vào một toàn nhà đổ nát ở Thành Đông, hai tên cướp này từng là lính trinh sát, kĩ năng bắn súng hay các kĩ xảo trốn thoát đều cực kì hiểu rõ, giờ tình hình ở khu đó đang rất phức tạp, cảnh sát không có cách, thủ trưởng địa phương gọi tới cho tôi, đội viên chúng ta hiện đang làm nhiệm vụ ở rừng nhiệt đới, trong khoảng thời gian ngắn không về kịp, vậy cô mang người qua đó một chuyến, thuận tiện huấn luyện luôn, hiểu chưa?"
"Rõ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ".
Tào Tú hà đặt điện thoại xuống, ra ngoài hô to: "Toàn thể chú ý , quần áo nhẹ tập hợp".
Các cô vừa mới tắm xong, chưa kịp nằm xuống đã vội vàng xông ra ngoài, xếp hàng dưới lầu, Tào Tú hà quét mắt nhìn mấy người một cái, trực tiếp hạ mệnh lệnh: "Hiện tại cấp trên có nhiệm vụ khẩn cấp, các cô theo tôi xuất phát".
Mười đội viên và hai huấn luyện viên đặc công chia làm 3 xe jeep ra khỏi đại viện, Hà Hiểu Vân thấp giọng: "Lăng Vi, lần này cậu nói xem là chuyện gì, không phải lại làm diễn tập giả chứ?"
Cố Lăng Vi nhếch miệng, trong lòng cũng bất ổn, nhiệm vụ như thế này đã từng làm bảy tám lần rồi, nhuwgn cô không nghĩ lần này là giả, sờ sờ đồ vừa nhận được, bắn thử một phát rồi cẩn thận quan sát ánh sáng, cô ngẩn ra, là đạn thật.
Điều này cho thấy lần này không phải là diễn tập rồi, Cố Lăng Vi nạp đạn lại, trước kia mỗi khi huấn luyện giáo viên cũng nói là thực chiến, không phải diễn tập, nhưng luôn là giả, trước kia đồ được đưa cũng không phải đạn thật, Cố Lăng Vi sát bên tai Hà Hiểu Vân thấp giọng: "Lát cậu phải chú ý, mình đoán lần này là thực chiến đấy".
Hà Hiểu Vân khiếp sợ nhìn Cố Lăng Vi, ngoài cửa sổ xe lấp loáng ánh đèn đường, chiếu lên mặt cô rõ ràng, như những lớp ánh sáng không ngừng chuyển động, chuyện này là lần đầu tiên, làm cho Hà Hiểu Vân cũng bắt đầu khẩn trương lên.
Lại nói tiếp, ở trường quân đội mấy năm nay tuy đã qua không ít huấn luyện, cũng quân diễn khói lửa vài lần, nhưng đều là giả cả, chưa bao giờ làm thật
Cố Lăng Vi nhìn biểu tình trên mặt Hà HIểu Vân, biết mình dọa bạn rồi, tự nhiên có chút hối hận cô nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, thoải mái nói: "Lâu rồi không về lại thành phố B, mình suýt nữa còn nghĩ rằng chúng ta chỉ mới vào huấn luyện ở vùng thâm sơn rừng già thôi, giờ ra tới đây, lại thấy như đã mấy đời trôi qua rồi".
Hà Hiểu Vân theo mắt cô nhìn ra ngoài, thả lỏng không ít: "Đây không phải trong sách hay viết sao, ở trong núi 60 năm cũng không biết tháng ngày, chúng ta giống người tu hành rồi, không biết cuối cùng có đắc đạo thành tiên được không thôi..."
Khi nói chuyện, xe dừng lại, trời đêm ở thành phố còn huyên náo hơn ban ngày, hơn nữa ở khu vực phồn vinh này, không ít chỗ ăn chơi buôn bán, giờ lại giữa tiết hạ, cho nên người cũng kín hết chỗ.
Hà Hiểu Vân tay lành lạnh nắm lấy Cố Lăng Vi: "Lăng VI, là thật rồi..."
Giọng nói cực kì lo lắng, Cố Lăng Vi nhìn ra bên ngoài, khung cảnh đầy hỗn loạn, mấy chục xe cảnh sát bao quanh một khu nhà đổ nát, cách ly bên trong, vô số cảnh sát đang làm nhiệm vụ sơ tán người dân, dàn dựng trận địa sẵn sàng chiến đấu, mấy cột ánh sáng chiếu thẳng vào cửa sổ tầng 4 nhà lầu. giằng co cũng đã nhiều giờ.
Tào Tú Hà mở bản vẽ khu nhà ra, Cố Lăng Vi nhìn qua, hai tên cướp này đúng là đã chuẩn bị trước, hai bên là hai cầu thang, bọn họ chiếm khu giữa, dễ thủ khó công, ngay cả đột phá vào cũng là khó khăn rất lớn, bọn họ chiếm phòng đối diện cũng cửa đột phá tốt nhất, nhưng nếu vào mà không bứt mây động rừng đúng là chuyện khó.
Lý Dĩnh thấp giọng: "Sao không có tay súng bắn tỉa nào, trực tiếp bắn không phải được sao?"
Lưu Ngọc Linh liếc cô một cái: "Bình thường huấn luyện thế nào hả, vùng phụ cận cô thấy có địa điểm nào bí mật không, tay súng bắn tỉa cũng phải có chỗ ẩn thân".
Lý Dĩnh hổ thẹn cúi đầu dù sao, cũng là lần đầu tiên thực chiến mà, cho nên so với huấn luyện bình thường cũng không hề giống nhau, Tào Tú Hà ngẩng đầu, trực tiếp ra lệnh: "Lưu Ngọc Linh, cô mang theo Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân làm đội 1 đột kích, theo đường mái nhà phá cửa, Trương Lệ Hồng Lý Dĩnh là đội hai vào theo, yểm trợ đội 1, còn lại chia làm hai đội theo sườn cầu thang tiến vào, hai cánh phải thu gọn không gian của đối phương, che giấu cho đội 1 và 2, hiểu chưa?"
"Hiểu".
Tào Tú Hà nhìn Cố Lăng Vi một cái, nói đầy thấm thía: "Bình tĩnh, phải bình tĩnh, còn nữa, phải nhớ, bảo vệ người an toàn, tuy các cô giờ chưa phải lính đặc công chính thức nhưng cũng là đội dự bị của chúng tôi, nếu làm sai chúng tôi cũng không sửa được đâu, hành động ngay lập tức".
Tào Tú Hà khoát tay, cảnh sát bắt đầu kêu gọi đầu hàng lần nữa, tiến hành trao đội với tên cướp, vừa kéo dài vừa che giấu cho đội tập huấn hành động, Lưu Ngọc Linh mang theo bốn người Cố Lăng Vi giống như đu dây, dọc theo nhà đối diện.
Trương Lệ Hồng và Lý Dĩnh đu nửa người qua cửa sổ thủy tinh vào tầng 4, hai tên cướ đang ở phòng đối diện, bí mật trốn ở một nơi chờ lệnh, Cố Lăng Vi từ bên hông trượt vào, Lưu Ngọc Linh vỗ vỗ vai cô: "Cứ làm như diễn tập là được, phát huy toàn bộ thực lực của cô, tôi tin cô có thể làm tốt, nhớ kĩ, việc áp đảo được tên cướp không dễ dàng như dân thường đâu, chúng còn có uy hiếp con tin.
Cố Lăng Vi không khỏi chấn động, biết Lưu Ngọc Linh nhìn ra tâm tư của mình, tội phạm chuyện ác nào là không làm, nhưng cũng là một sinh mệnh chân chính, Cố Lăng Vi tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới sẽ có ngày vận mệnh của một người nằm trong tay mình, lúc này cô vừa bối rối vừa sợ hãi.
Đột nhiêm bùm bùm vài tiếng súng vang lên, tiếng hai tên cuwosp vang to:
"Này ta thấy một tổ rồi, đánh chết nó đi".
Ba tiếng súng vang lên, ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết, nhìn thấy ghê người, bên tai là tiếng Tào Tú Hà qua microphone ;"Chú ý, cướp phát hiện hai tổ hai bên rồi, vào trong giải thoát con tin, nhưng con tin bị thương trên đùi, trước mắt không nguy hiểm tính mạng, nhưng chưa thể cam đoan, tên cướp đang nổi điên".
Cố Lăng Vi không khỏi kinh ngạc, đúng là tên cướp kì lạ, xem mạng sống như trò đùa, bọn họ không phải dân chúng hay sao, đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
"Để bọn ta ra khỏi đây, một người cũng không để lại, nếu không ông giết hết hai đứa kia, mau".
Loa phát ra tiếng nói tàn nhẫn mà lạnh lùng, Tào Tú hà trịnh trọng hạ mệnh lệnh: " Cố Lăng Vi cô lên trước cho tôi, hạ gục hai tên đó, che giấu những người khác, trong vòng 5 phút hoàn thành nhiệm vụ, bằng không cô cũng đừng về đội đặc công nữa".