Huấn luyện lúc nào cũng nặng nhọc, khó khăn nhưng nhóm nữ binh bị thao luyện mệt gần chết này dần dần bắt đầu thích ứng, một lần nữa thể hiện tiềm năng thích nghi vô hạn của con người, thực ra huấn luyện cũng có lúc thú vị, giống như hóa trang trinh sát, xâm nhập vào quân địch để điều tra, khó khăn lớn nhất là ngôn ngữ, đây là cái kiểm soát cơ bản, yêu cầu mỗi người phải nắm vững tiếng phổ thông, hơn nữa phải nói cho giống bản địa, Cố Lăng Vi là người địa phương, cho nên đây cũng được xem là ưu thế.
Đối với đa số các lính đến từ quân khu khác, hơn nữa lại phần lớn từ nông thôn, đây quả thực là thách thức không nhỏ, phải khổ luyện phát âm, rồi với người nói giọng đậm chất địa phương như Trần Thụ Hoa đúng là rất khó khăn, miễn cưỡng cũng vượt qua khảo hạch.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ, giờ là lúc thực hành, toàn bộ thành viên mặc áo quần hằng ngày ra ngoài quan sát, tìm mục tiêu, tìm cảm giác, tự mình cải trang cho nên cũng có rất nhiều chuyện buồn cười, chẳng hạn như người cao lớn từ vùng Sơn Tây như Trần Thụ Hoa lại muốn giả thành một phần tử tri thức, Trương Lệ Hồng thì lại muốn cải trang thành dân tộc từ phương bắc chuyên hát xướng, đủ loại cổ quái.
Cuối cùng cô Lưu nhắc nhở, muốn tình báo đạt hiệu quả cao, càng ít thu hút càng tốt xác suất thành công sẽ càng cao, cho nên, nếu là một người đặc biệt chắc chắn sẽ rất khó khăn, hơn nữa, ít nhất phải phù hợp với ngoại hình của mình, cải trang không thể khiến người ta chướng mắt, đây là những điểm phải chú ý lúc hóa trang điều tra.
Cô Lưu chỉ ra xong, nhóm binh lính như được thông suốt.
Cuối cùng của cuộc khảo hạch hóa trang điều tra chính là phân tán để thực hiện, nhưng không phải một mình hành động. hai người một tổ, bàn bạc, giúp đỡ nhau, tránh xảy ra các chuyện không hay, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân một tổ, nguyên nhân cũng thật kì, hai người là người ở đây, hơn nữa đều tương đối xinh đẹp, dù hóa trang thành gì cũng thấy thích hợp.Đáng tiếc địa điểm bốc thăm lại không phù hợp, địa điểm là khu gieo trồng dược liệu ở phía nam Thần Nông.
Nhiệm vụ là trong hai ngày phải vẽ xong bản vẽ địa hình.
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân đều lớn lên từ thành thị, đối với cây nông nghiệp hay dược liệu không biết nhiều, ngoại từ có một khóa ngoại sinh tồn ở trườn quân đội, một số cây có thể ăn hay là có độc thì cái khác đúng là dốt đặc cán mai, thậm chí mạch nha và rau hẹ cũng không phân biệt được, đừng nói là dược liệu, tuyệt đối không hơn không kém dân thường.
Hơn nữa khó khăn lớn nhất là hai người phải lấy thân phận nào để trà trộn vào đây, dù sao tiên quyết là không được để lộ thân phận, hai người vẻ bề ngoài lại quá mức thanh tú, ngược lại trở thành cản trở hàng đầu, ngoại trừ thành người làm công ở thành phố B, đúng là không có biện pháp khác.
Hai người bàn bạc nửa ngày, cũng chỉ có cách đó thôi, đành phải làm theo, ngày hôm sau sáng sớm đã đi vào nội thành, đến thị trường lao động, tìm hai người dáng không khác mình là mấy.
Kéo người ta tới thương lượng, dùng 100 đồng mua áo quần của họ rồi đưa áo quần của mình cho người ta, hai người này cảm thấy vô cùng kì lạ nhưng tiền từ trên trời rơi xuống nên vẫn cực kì vui vẻ.
Hai người ăn mặc đồ đơn giản xong, nhìn nhau bật cười, Cố Lăng Vi mặc một áo ngắn tay hoa màu đỏ, quần bố màu lam, tóc chẻ lệch, bắt chuốc bộ dạng của người làm công vừa rồi, dùng kẹp tóc hoa hồng túm một bên, dưới chân là đôi xăng đan nhựa, tuy không có tư thế của cô thôn quê nhưng cũng không khó xem lắm.
Hà Hiểu Vân thì mặc một chiếc áo ngắn tay ô vuông, quầ vài thô nâu nhạt, giày vải, tóc cũng buộc màu nâu, không lòe loẹt lắm, miễn cưỡng cũng chấp nhận được, hai người ăn mặc xong mở bản đồ ra nghiên cứu, đi đến khu dược liệu Thần Nông chính là ở phía nam quân khu.Hai người ngồi xe buýt đến khu phía nam, lướt qua các nhà xưởng lớn, phía trước là đồng ruộng mênh mông, lúa lắc lư theo nhịp sóng, hai bên là cây dương thụ lớn, nhưng lại hết sức râm mát, Hà Hiểu Vân lớn tiếng nói: "Chính là chỗ kia".
Giọng nói đổi thành khẩu âm nông thôn Hà Bắc, Cố Lăng Vi nhìn theo, tầm mắt dừng lại ở vùng lưng chừng núi một khu rộng lớn, tường cao bao bên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy các tòa nhà lớn mới tính bên trong, hai cô thôn nữ dáng vẻ quê mùa nhưng ngũ quan xinh đẹp không che đậy được, người xinh đương nhiên sẽ được ưu ái, đây là quy tắc không bao giơ thay đổi mà.
Người đàn ông bên cạnh tầm 30 tuổi nhiệt tình hỏi: "Hai người muốn vào khu dược liệu Thần Nông sao, muốn tìm việc à?"
Chất giọng đậm vị Hà Bắc, Cố Lăng Vi vội gật đầu: "Dạ, Yem nghe đồng hương nói nơi này còn nhận người, nên đến thử xem".
Người đàn ông gật đầu nhìn qua họ một cái: "Hai người tới từ đâu?"
"Yem từ Hà Gian".
Cố Lăng Vi ra vẻ chân chất đáp.
Người đàn ông nói: "Hóa ra là Hà Gian, tốt nghiệp chưa, có kinh nghiệm không?"
Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân nhìn thoáng nhau, thầm nghĩ ý tứ của người này, Hà Hiểu Vân vội nói: "Yem tốt nghiêm sơ trung rồi, Yem có trồng trọt hơn mười mẫu bông rồi". Người đàn ông cười ha hả: "Dược liệu và bông không giống nhau, đây là kĩ thuật, không có kí thuật, không có bằng cấp thì..." Cố Lăng Vi vừa nghe liền hiểu được, mắt lay động nói: "Yem không cầu nhiều, chỉ cần ăn ở có chút tiền, việc gì cũng làm được, anh cố giúp yem, trong nhà chị em nhiều, mẹ yem còn bệnh..."
Hà Hiểu Vân trợn tròn mắt nhìn Cố Lăng Vi, con bé này đúng là nhập vai, nói như thật ấy, ngay cả ánh mắt cũng không lừa được, đúng là người đàn ông này cảm động, cười ha hả: "Tôi cũng ở huyện đó, họ Hồ, chúng ta cũng coi như nửa đồng hương, thôi được, chủ quản căn tin là anh em của tôi, vừa lúc thiếu người, nếu không chê khổ thì làm, tiền không nhiều lắm, nhưng cho ăn cho ở, một tháng bốn trăm, hai người nếu đồng ý thì tôi có thể nói giúp".
Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi mừng như điên, vội vàng cảm ơn rối rít.
Tới trạm xuống xe, sau một hồi bắt chuyện, hóa ra anh Hồ này là người quản sự, người đồng hương nhiều, cho nên cũng có quyền hạn chút chút, lần này là về thăm nhà người thân nên mới gặp hai cô, thấy anh Hồ nhiệt tâm hỏi: "Hành lý hai người đâu, chăn bông quần áo đâu, không mang gì à?"
Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân nhìn nhau, đúng là, ai đi làm công cũng bao lớn bao nhỏ đúng là thứ không thiếu được, hai người tuy áo quần đã thay đổi nhưng hai tay lại trống trơn, nhìn cách nào cũng không giống, Hà Hiểu Vân nói: "Hành lý của Yem còn gửi ở mấy bạn đồng hương, lần này nếu xin được ngày mai yem đến mang hành lý tới".
Anh Hồ lúc này mới gật đầu: "Giấy chứng minh, có mang theo không?"
Ánh mắt Cố Lăng Vi chợt lóe lên: "Có mang có mang".
Nói xong mới lấy chiếc túi xấu xí trên vai mở ra, kích động nói: "Làm sao bây giờ, tiền và giấy chứng minh, đâu rồi..."
Nói xong còn bối rối tới mức sắp khóc, anh Hồ hiểu ngay, hai người này lần đầu tới thành phố, không chừng trên chuyến xe tiền và mấy thứ bị trộm đi rồi, không có thân phận thì khó làm việc lắm.
Hà Hiểu Vân nhìn anh một cái, mở miệng khẩn cầu: "Cái kia anh Hồ ơi, anh cho yem làm trước, lát em gọi điện về nhà, gửi giấy chứng minh qua bưu điện được không, hai ba ngày thôi, được không ạ?"
Anh Hồ cũng không chịu nổi hai cô gái xinh đẹp như thế mà mắt lưng tròng, cân nhắc thấy hai ba ngày cũng không sao, hai người này cũng không phải người gian xảo gì, gật gật đầu: “ Vậy được rồi, ba ngày, nếu ba ngày sau không chứng minh được thân phận thì anh không có cách nào đâu".
Hai người mừng rỡ thầm nghĩ, hai ngày là đi rồi, ai còn ở đó tới ba ngày chứ.
Nói chuyện một lúc thì tới cửa lớn khu dược liệu, hai bên cửa sắt được bao quanh bởi tường cao, bên trong chắc không ít dược liệu quí, trên tường còn có lưới sắt phòng trộm, bảo vệ cửa thăm dò nhìn sang: "Này ông Hồ, mới về mấy ngày đã cưới vợ rồi à?"
Anh Hồ đỏ mặt lên, nhìn qua Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân: "Tiểu Lý, nói bậy bạ gì đó, đây là đồng hương của tôi, tới làm công chỗ căn tin".
Bảo an nhìn qua Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân, bộ dạng này không giống như làm được việc gì, nhưng vẫn cho qua.
Khu dược liệu lớn hơn rất nhiều so với hai người tưởng tượng, khu gieo trồng ngoài trời trải dài dược liệu, còn có nhiều phòng ở và khu nhà, anh Hồ vừa giới thiệu với hai người: "Nơi đó là nhà lớn, trong đó có các dược liệu quý, bên kia là khu nhiệt độ ổn định, trồng các dược liệu cần nhiệt độ ổn định, bên kia là xưởng gia công, khu phơi nắng, đó là khu vực làm công, khu kí túc xá nhân viên..."
Hà Hiểu Vân thở dài: "Nơi này lớn quá".
Anh Hồ đắc ý: "Vừa rồi hai người tới thấy hai gò đất hai bên đều là công xưởng của công ty, cũng là khu gieo trồng dược liệu của tập đoàn Tử Phong đó, tập đoàn Tử Phong biết không, công ti lớn của cả nước đó".
Cố Lăng Vi sửng sờ, Hà Hiểu Vân nhìn sang cô: "Anh Hồ nói nới này là của tập đoàn Tử Phong sao?"Anh Hồ đắc ý gật đầu, Hà Hiểu Vân cười cười nói nhỏ bên tai Lăng Vi: "Sớm biết mình không cần uổng công, cậu gọi cho ông chủ luôn, nhanh hơn nhiều".
Cố Lăng Vi trừng mắt nhìn bạn: "Làm bậy".
Hà Hiểu Vân le lưỡi, chu chu miệng.
Cố Lăng Vi tò mò đánh giá xung quanh, quy mô khu dược liệu này không nhỏ, ít nhất phải xây dựng 1 năm, cô đúng là không biết Chu Tử Phong xây lúc nào.
Số hai người không tệ, đúng lúc căn tin thiếu người, nên được nhận, công nhân mới phải qua một tháng thử viecj, hai người làm công tạm thời cho nên quản lý không nghiêm khắc chỉ nhắc nhở đơn giản, phân công kí túc xá, ở căn tin, công nhân rất nhiều, quy mô căn tin cũng không nhỏ, hai người ăn mặc kiểu thôn nữ bộ dạng này đúng là khá tốt.
Công việc cũng nhẹ nhàng, Cố Lăng Vi lột tỏi, Hà Hiểu Vân lột hành, hai người ngồi ở cửa sau căn tin, Hà Hiểu Vân lột được mấy củ hành tây, nhỏ giọng nói: "Lăng Vi cậu xem nơi này quá rộng, cừ thật, khu vực rộng lớn như thế, địa hình cũng không đơn giản, bên kia là khu vực làm công với khu vực nhiệt dộ ổn định quản lý rất nghiêm ngặt, không cho chúng ta lên, vẽ cũng khó, nếu có trực thăng chụp ảnh thì tốt".
Cố Lăng Vi bật cười: "Đồng chí Hà Hiểu Vân à, chờ cậu làm thủ trưởng đi, giờ chúng ta phải đi bộ mà xem thôi, rốt cục là kiến trúc gì, dùng làm gì, không có cách khác đâu".
Hai người bàn bạc xong nhân lúc nghỉ ngơi thì đi dạo, mặc quần áo lao động cho nên khiến cho người ta ít chú ý, nhưng khu vực gieo trồng dược liệu và khu nhiệt độ ổn định quả thực quản lí quá nghiêm ngặt, công nhân tầm thường không được vào, khu nhiệt độ ổn định phía sau là lưng chừng núi, một khu nhà màu trắng nhỏ, cây xanh bao quanh, anh Hồ có nói đó là kí túc xá, nơi mà nhân viên quản lý và nhân viên kĩ thuật ở.
Hai người đi bộ tới một khu khác, đường xe chạy rộng thênh thang, hai bên là khu gieo trồng, các cây dược liệu thấp bé, vừa nở ra hoa trắng, hương bạc hà bay phảng phất, thấm vào ruột gan, Hà Hiểu Vân ngủi ngủi: "Lăng Vi cậu mau tới đây, mình biết, đây là hương bạc hà này".
Cố Lăng Vi ngửi thử, cửa sát mở ra, một chiếc xe màu đen sáng bóng chạy vào, đây là đường chính, dù không náo nhiệt nhưng xe ra vào cũng không phải là lạ, hai người cũng không chú ý lắm.
Chu Tử Phong ngồi trong xe, lật lật tập tài liệu: "Hàng sao rồi, vận chuyển ra ngoài được không?"Hỏi không thấy trả lời, Chu Tử Phong nhíu mày ngẩng đầu, phát hiện người thứ kí ở vị trí phó lái đang kinh ngạc nhìn ra cửa sổ đến xuất thần, hình như không nghe anh hỏi, Chu Tử Phong quay đầu nhìn không khỏi ngẩn ra, phía bên phải đồng bạc hà, hai cô lao động mặc đồng phục đang cúi đầu không biết làm gì.
Sau 12h ánh mắt trời chiếu thẳng xuyên mây, xuyên qua tấm che nắng chiếu xuống đồng bạc hà, mờ nhạt chiếu lên người cô, dáng người yểu điệu khác hẳn với nữ công nhân bình thường, không phải Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân thì là ai, sao hai người lại đến đây, nghĩ sơ cũng biết, Chu Tử Phong nhạt nhẽo cười.
Hai ngày trước gọi cho Vi Vi cô nói chuẩn bị hóa trang điều tra, hóa ra là khảo hạch thực hành, nghĩ đến đây anh không khỏi lắc đầu, phái hai người tới đây làm nữ công nhân đúng là không hợp lí, xe lướt qua, để hai người phía sau.
Chu Tử Phong nâng khóe miệng: "Đi thăm dò, hai người đó làm sao trà trộn vào được, đúng là có năng lực mà".
Thư kí Ngụy đồng ý, hai mươi phút say an Hồ lần đầu tiên bước vào khu lầu ba kí túc xá chỗ của tổng tài, anh Hồ khẩn trương chỉnh chu lại áo quần lao động của mình, nơm nớp lo sợ, Chu tổng giống như là lãnh đạo quốc gia vậy, ngoại trừ ngày khai trương gặp một lần từ xa, cho tới giờ chưa bao giờ gặp lại, cho nên bị tổng tài gọi đến đúng là sợ đến ứa mồ hôi mà.
Cẩn thận suy nghĩ, mình cũng không phạm phải chuyện to tát gì, mà có cũng không đến mức chính tổng tài hỏi tội chứ, văn phòng rộng lớn, lại cực kì im lăng, anh lại càng có vẻ nhỏ bé, Chu Tử Phong buông lỏng bút trong tay, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh là Hồ Đại Long".
Anh Hồ vội lắm bắp nói: "Phải....à.. vâng tôi là Hồ Đại Long".
Chu Tử Phong đặt bút xuống bàn: "Hôm nay anh đưa hai người vào đây?"
"A vâng, một người là Cố Kim Phượng, một người là Hà Xuân Hồng, là người Hà Bắc, giấy chứng minh bị mất, mai là có thể mang tới, tôi ..."
Hồ đại Long run run giải thích, bị Chu Tử Phong phất tay ý cho ra, anh Hồ như được đại xá vội ra ngoài, Chu Tử Phong đứng lên nhìn về bản đồ to trên tường, không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Một ngày qua đi, Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi chưa thu thập được gì, vẽ bản đồ quá khó, lần khảo hạch này sợ sẽ thất bại mất, hai người càng thêm sốt ruột,về kí túc xá, một cô nữ công đang làm vệ sinh, lôi kéo một cô nữ công bên cạnh hưng phấn nói: "Diễm Diễm, hôm nay Vương Tả không đi làm, anh Lí cho mình làm vệ sinh kí túc xá đó".
Diễm Diễm mắt sáng lên: "Thật sao, cậu có lên lầu ba không?"
Cô nữ công mặt tàn nhan phấn khích gật đầu: “ Có, so với chỗ chúng ta còn lớn hơn, hai bên đều có cửa sổ lớn, mặt sau còn có một bản đồ, rất đẹp nha".
Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân nhìn thoáng qua, đợi cho đêm khuya, hai người lặng lẽ đi ra ngoài, trong bóng đem, để tránh bảo an, hai người leo qua vách tường đến lầu ba, bên trong còn bật chiếc đèn tường, cho nên nhìn thấy rất rõ, phía trên tường chính là bản đồ căn cứ.
Hai người vui mừng quá đỗi, nhưng mà muốn vào cũng không dễ, Cố Lăng Vi đẩy cửa sổ, may thay cửa không khóa, đẩy liền mở ra, hai người không do dự bước vào, lấy dụng cụ ra quỳ rạp trên đất mà vẽ.Một tiếng sau hoàn thành, hai người lẳng lẽ về kí túc xá, đến lúc đó Cố Lăng Vi mới thấy hình như quá thuận lợi, cảm giác kì lạ không hiểu nổi.