Rất nhiều năm về sau, Diệp Bành Đào vẫn còn nhớ rõ tình cảnh ngày hôm đó, Cố Lăng Vi kiên cường bất khuất, cho tới bây giờ lúc nào nghĩ đến anh cũng liên tưởng tới một cành mai đỏ đơn độc giữa gió sương, nhưng mà lúc cô nhào vào lòng mẹ, khoảnh khác yếu ớt đó lại làm cho Bành Đào rung động không gì sánh nổi.
Anh rốt cuộc cũng hiểu được, cô không cứng cỏi được như vẻ võ trang bên ngoài, gỡ lớp vỏ bọc đó mới chính là Cố Lăng Vi, một cô học trò nhỏ cần sự chở che của cha mẹ.Diệp Bành Đào có một sự mềm lòng khó nói, chỉ một khắc đó thôi, anh đã thề, mình phải che chở được cho cô, khi cô vui thì sẽ cùng vui với cô, khi cô hạnh phúc cũng sẽ cùng nhau hạnh phúc.
Có lẽ cô không phải là một con chim non bé nhỏ mà lại là một con chim ưng tinh anh uy vũ, không cần anh phải che gió che mưa, nhưng Diệp Bành Đào ít nhất cũng phải trở thành một con hùng ưng mạnh mẽ, có thể cùng cô sải cánh giữa trời.
"Bành Đào, bạn gái nhỏ của cháu khi nào thì mang tới cho cậu gặp mặt đây, anh rể cứ hối thúc mãi, cậu lại càng tò mò đó."
Diệp Bành Đào lấy lại tình thần, liếc mắt nhìn cậu út, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện:
"Cậu út, miếng đất bên Thành Tây đó là công ty cậu mua chuẩn bị khai phá sao?"
Lưu Thiếu Quân nhíu mày:
"Sao thế, muốn đi buôn bán với cậu út à, anh rể nói cháu bây giờ một lòng theo lính, không cho cậu được dùng tư tưởng giai cấp tư sản hủ hóa cháu, thật không biết tham gia quân ngũ thì có gì tốt, Bành Đào, cậu út nói cháu nghe, trường quân giáo là một chuyện, tham gia quân ngũ lại là chuyện khác, đừng nói là phong hoa tuyết nguyệt, ngay cả việc cháu có bạn gái hay kết hôn đều phải được tổ chức phê chuẩn, như thế cháu chịu nổi không?"
Vửa đúng lúc Lưu Trưởng Phòng đi xuống lầu nghe em trai mình nói vậy, trừng mắt lên liếc em một cái:
"Thiếu Quân, em nói bậy bạ gì đấy hả, luyện mãi thì thành thép, không tôi luyện như thế sao có ngày thành tài được, tham gia quân ngũ mới là con đường đúng đắn nhất."
Thiếu Quân trợn trắng mắt:
"Được rồi, được rồi.Ngài không cần giáo dục em, lúc trước vì em không tham gia quân ngũ ngài cũng đã dạy dỗ em rất nhiều năm rồi, bây giờ cũng nên yên tĩnh đi chứ."
Lưu Trưởng Phòng bật cười: "Cậu mở công ty hay không tôi mặc kệ, nhưng không được mang Bành Đào theo hồ nháo, nếu không cẩn thận tôi đó."
Chuông cửa vang lên, Lưu Trưởng Phòng nói: " Bành Đào, chọn ngày nào đó mà mang bạn gái về nhà đi, mẹ cháu mong lắm đấy."
Nói xong bà xoay người ra ngoài, Lưu Thiếu Quân cười tủm tỉm nói: "Xem ra bạn gái cháu quả nhiên thần thông quả đại, cháu từ nhỏ tới lớn không biết đã kết giao bao nhiêu bạn gái nữa, cậu thấy cô bé này là được nhất, dù sao đi nữa ba mẹ cháu cũng thông qua rồi, à mà đâu chỉ thông qua, ba cháu nói với cậu, cô bé này vừa xinh đẹp tú nhã, tư thế lại oai hùng hiên ngang, ai nhìn vào cũng thích.Cái trường quân sự của cháu cậu cũng qua vài lần rồi, liếc mắt nhìn quanh còn thấy choáng váng, ở quân doanh ba năm giờ nhìn heo mẹ cũng thành Điêu Thuyền rồi đấy."
Diệp Bành Đào lơ đễnh cười: "Ba cháu nói đúng đấy, cậu chưa thấy Cố Lăng Vi thôi, cô ấy đủ tiêu chuẩn điều nhi đủ thuận bàn nhu đủ lượng của cậu đấy, cháu thấy so với mấy cái ngôi sao gì đó bên cạnh cậu còn hơn gấp ngàn lần."
"Phải không, cậu thấy rõ ràng là tình nhân trong đẹo tựa Tây Thi mà." Lưu Thiếu Quân hoài nghi lắc đầu: "Cháu lúc nãy hỏi tới chuyện phá bỏ Thành Tây, sao thế, cháu có bạn sống ở đó à?"
Ánh mắt Diệp Bành Đào bỗng trở nên dịu dàng hơn, Lưu Thiếu Quân kinh ngạc bật cười: "À, cậu út hiểu rồi, bạn gái nhỏ của cháu đang ở đó phải không, xem ra có duyên thật, viết địa nhà của cô bé cho cậu, chuyện này cháu không phải lo, đừng nhìn cậu giải quyết là được rồi."
Diệp Bành Đào yên tâm gật đầu, cậu út gọi là cậu út vậy thôi chứ chỉ hơn Bành Đào tám tuổi, năm nay còn chưa đến ba mươi.Đây là con trai út của Lưu gia, Lưu lão gia khi đó cũng đã lớn tuổi, cậu út lên năm thì bà cố ngoại của Bành Đào qua đời, không quá vài năm ông cố ngoại cũng mất, Lưu Trưởng Phòng trở thành chủ gia đình, trực tiếp đón em đến thành phố B nuôi nấng, nói là chị em thực ra lại cực kì giống tình mẫu tử.
Cũng bởi vậy cậu út và Diệp Bành Đào thân nhau như anh em, người chiều Bành Đào từ nhỏ tới lớn cũng chính là cậu út, trước đây có lần Diệp Bành Đào ở trường bị đánh, cậu út dẫn cả đại bang phái trong trường đánh tên đó phải quỳ xuống đất xin tha, đương nhiên mấy chuyện này cũng không nhiều.Tuy Trịnh Viễn và Diệp Bành Đào cũng không phải đứa trẻ trung thực gì cho cam, nhưng mà người ta nhìn thấy anh và Trịnh Viễn được nhiều nữ sinh ái mộ đâm ra ghen ghét, cố ý tới gây phiền toái.
Và thế là, Bành Đào và cậu út Lưu Thiếu Quân ngày ngày tới trường đều đánh nhau, không có khi nào yên tĩnh, giống như có cậu làm tấm gương, Diệp Bành Đào tha hồ tung hoanh ngang dọc, tuy là như vậy nhưng thành tích học tập của cậu út lại không hề kém, đầu óc lại linh hoạt thông minh lạ thường, sau khi tốt nghiệp trung học xong, Lưu Trưởng Phòng muốn cho cậu đi tham gia quân ngũ, ai ngờ cậu sống chết không chịu đi, cuối cùng tới Mỹ du học, vốn ban đầu mọi người cứ tưởng cậu đi sẽ càng ngày càng lông bông, không ngờ lại thành công về nước.
Bốn năm sau trở về, không chỉ cầm trong tay học vị của trường đại học nổi danh, cậu còn cùng các bạn thành lập một công ty bất động sản, bốn năm phát triển, nhắc tới Lưu Thiếu Quân, ai cũng phải giơ một ngón tay cái lên, xí nghiệp nổi danh trong nước, mười thanh niên kiệt xuất, một đống các danh hiệu cứ thế mà gán lên đầu.
Lưu Trưởng Phòng đôi khi nhìn em mình được một đống người ca tụng trên TV, hoài nghi không biết có người đánh tráo nó lúc ở Mỹ hay không nữa.Nhắc tới người có thể chế trụ được Lưu Thiếu Quân này, cũng chỉ có thể là người chị nề nếp này mà thôi, trước đây cậu rất hay bị chị đánh, chủ yếu là vì Lưu Thiếu Quân bao che cho người khác, đặc biệt chính là cháu trai Diệp Bành Đào, cũng là người hiểu rõ cậu nhất, chuyện này mọi người ai cũng biết cả.
Vốn Diệp Bành Đào cũng định đi theo cậu học kinh doanh, cậu út cũng vui vẻ thán thành lắm, nhìn đứa cháu trai trở thành người thành đạt, phong hoa tuyết nguyệt thư thư phục phục, so với làm lính thì vĩ đại biết bao nhiêu chứ, đương nhiên chị và anh rể đều không nghĩ như vậy, Lưu Thiếu Quân thấy chị mình rồi anh rể mình cả đời làm binh nghĩ mà choáng váng, giờ kinh tế nắm vị trí chủ chốt, tham gia quân ngũ có tiền đồ gì đâu, đương nhiên quan niệm khác nhau không có nghĩa cậu không tôn trong anh rể và chị.
Cửa cách cách do Bành Đào đang phá phách, Lưu Thiếu Quân cười tủm tỉm: "Cháu tham gia quân ngũ chính là vì cô bạn gái này phải không?"
Mặt Bành Đảo có vài phần mất tự nhiên, hàm hồ nói: " Hắc hắc, cháu đột nhiên nhận ra rằng làm lính cũng tốt lắm."
Lưu Thiếu Quân như cười như không nói: "Nghe nói bạn gái cháu là hệ tin tức, cho dù tương lai tham gia quân ngũ cũng chỉ là một cách ngụy trang thôi, quân báo phóng viên làm sao có thể tính là quân ngũ được."
Bành Đào nghĩ tới tình cảnh Cố Lăng Vi khắc khổ thao luyện như thế nào, lắc đầu nói: "Không phải, cô ấy không muốn làm phóng viên hay biên tập gì cả, cậu chưa gặp cô ấy thôi, cô ấy luôn yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, các kĩ năng quân sự phải thực tiêu chuẩn, so với các tân binh khác xuất sắc gấp nhiều lần, rõ ràng là một nữ sinh mảnh mai mà lại kiên cường như thế, 5km việt dã thành tích là 20 phút, mười km kéo nặng thành tích cũng dẫn đầu, cách chiến đấu cũng không cần bàn tới, còn bắn bia nữa, phải nói là bách phát bách trúng, cậu út à, cô ấy trời sinh làm lính, một người lính chân chính ấy."
Lưu Thiếu Quân không khỏi sửng sốt, Diệp Bành Đào vừa kể xong có lẽ cả nước cũng không tìm ra một nữ sinh như vậy, tuy từ nhỏ đã cùng tâm sự với Bành Đào nhưng lúc này Thiếu Quân không thể không hoài nghi thằng bé này nói thật hay không đây, nhưng mà cũng không sao cả, Lưu Thiếu Quân xác định, nếu đã là cháu dâu của mình, đời này chắc cũng không còn người nào khác.
Nghĩ tới đây Lưu Thiếu Quân cười nói: "Được rồi, cháu lâu lắm mới về nhà, cậu út mới cháu đi xả hơi, nhân tiện gọi Trịnh Viễn nữa, lâu rồi chưa gặp thằng nhóc đó."
Diệp Bành Đào Trịnh Viễn ngồi trên chiếc xe mới của Lưu Thiếu Quân, ra khỏi đại viện, có lẽ đàn ông đối với xe đều có một loại thích thú kì lại, Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn cũng không ngoại lệ, lên xe là bắt đầu sờ đông sờ tây, yêu thích không buông: "Cậu út, xe cậu tốt thật đấy, bao nhiêu tiền? Mẹ có biết không?"
Lưu Thiếu Quân nhíu mày: "Không đắt, trăm vạn thôi, cháu đừng nói với ba mẹ, bằng không họ lại tới giáo dục cậu nữa, cái gì mà phải biết tích lũy khi khó nhọc, tiền tiêu bao nhiêu cũng hết, cậu cháu không chịu nổi đâu."
Trịnh Viễn bật cười: "Hóa ra cậu út cũng có người để sợ."
Lưu Thiếu Quân cười hắc hắc: "Không phải sợ, cậu đây là kinh lão biết chưa."
Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn cùng cười, đi một vòng lớn, ăn uống no nê, cậu út mới dẫn hai người tới một quán bar thành phố, nơi đây đậm chất kiến trúc của Pháp, thời trung học hai người cũng hai theo cậu út tới mấy nơi dạng thế này cho nên cũng không còn xa lạ, quán này là bạn của cậu út mở, Lưu Thiếu Quân kết giao rất rộng, ngành nghề nào cũng có, không chỉ với người làm ăn, mà cả trong lĩnh vực giải trí.
Lúc trước Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn từng nhìn thấy cậu út uống một bình rượu mà mặt không đổi sắc, cho mấy tên bợm nhậu trong đó mở mang tầm mắt, nhưng mà bọn họ cũng rất bất đồng, cho nên quen biết cũng chỉ nằm ở mức sơ giao.
Nói là quán bar nhưng mà sơ với câu lạc bộ đêm còn lớn hơn, phia trước là sàn nhảy, mặt sau cho thuê phòng, tiếng người tiếng nhạc đèn quá sức ồn ào náo nhiệt, Mã Lục từ trong ra đón: "Anh Quân sao hôm nay lại rảnh tới đây vậy, Bành Đào, Viễn cũng đến à, đúng dịp hôm nay náo nhiệt như vậy, mấy người xem trên kia có vài cô nhóc đấy, dám kiêu vũ trên đài thì mãnh liệt phải biết, chọn vài em rồi thuê phòng đây luôn."
Nói xong dẫn Lưu Thiếu Quân, Bành Đào và Trịnh Viễn đi vào, ở giữa bàn lớn có ba người bạn của cậu út Bành Đào và Trịnh Viễn đều biết, chào hỏi qua rồi bước qua sàn nhảy, trên sàn là một cô gái uốn éo theo từng giai điệu như ma quỷ, trần nhà chớp nhoáng ánh đèn mờ ảo, cô gái như hóa thành yêu tình dụ hoặc con người.
Lưu Thiếu Quân không khỏi hứng thú: "Cô nhóc kia khá đấy, cậu kiếm đâu ra thế, co cô bé nơi này có thể thu lời được rồi."
Mã Lục cười ha hả: "Cô bé này khiêu vũ vậy thôi, chứ không đụng vào được đâu."
Đang nói nửa chừng, âm nhạc ngừng lại, cô gái trên đài nhảy xuống, động tác tiêu sái đi ra, nhưng mà còn chưa được hai bước đã bị mấy tên không đứng đắn ngăn lại, Mã Lục đang tính tới giải vây thì Lưu Thiếu Quân ngăn lại: "Lục Tử ngốc, chờ con bé bị uy hiếp đã rồi hãy qua giải vây, vừa lúc anh hùng cứu mỹ nhân, không chừng nó còn cao hừng lấy thân báo đáp đáp đấy."
Anh vừa nói xong, mấy người khác đều bật cười haha, im lặng nhìn tình hình phía trước, đèn bốn phía sáng lên, Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn lúc đó mới nhìn thấy mặt người con gái đó, hai người vừa nhìn đã giật mình đờ đãn, cô gái này quá quen thuộc, giống như đã gặp ở một nơi nào đó.