Bầu không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng. Người chủ trì ở đây không phải là người đứng đầu. Đây là cuộc họp quan trong mà lại thiếu vắng chủ tịch và phó chủ tịch. Các cổ đông lớn ngồi phía dưới sắc mặt cực kỳ khó coi. Bọn họ nhìn chung rất thiếu nhẫn nại, nếu đợi thêm vài phút nữa không thấy Paula Vega xuất hiện thì kết quả sẽ thậm tệ.
Quản gia Lâm người mặc âu phục xám màu, ông đang cố gắng hết sức níu kéo bước chân của các cổ đông. Ông nhìn đồng hồ đeo tay, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt tuổi già. Bởi vì ông biết, vị thế Paula Vega chỉ là chức danh vợ thứ, bà không được mọi người thừa nhận và tín nhiệm hoàn toàn. Mặc dù công sức Paula bỏ ra cho cái tập đoàn này không hề ít. Chiếc ghế chủ tịch hiện tại bà đang nắm, thật sự không vững vàng. Chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng đủ để đẩy ngã bà xuống.
Thời gian cứ trôi qua, từng người một bắt đầu thất vọng đứng dậy chuẩn bị rời bàn. Quản gia Lâm càng thêm sốt ruột, ông đã nhiều lần gọi điện thoại nhưng Paula không bắt máy. Ông sợ cuộc họp cứ kết thúc như vậy, sợ mai sau bà khó tồn tại ở tập đoàn.
- Paula Vega, bà ta tưởng mình là ai chứ hả? Dám bắt chúng tôi đợi gần ba tiếng, ngay từ đầu tôi đã biết bà ta chẳng có trách nhiệm gì.
Ngô Quản Đồng tay đập mạnh lên bàn.
- Nếu không vì ba mẹ Phong Bác Thần gặp tai nạn nặng nằm liệt giường, bà ta nghĩ mình có thể ngồi vào được chiếc ghế chủ tịch sao.
Tần Cảnh thái độ tức giận lớn giọng.
- Vậy, ý các người ai mới xứng đáng hơn tôi?
Paula Vega lên tiếng.
Bà tháo kính đen thả từng bước chân chậm rãi đi tới vị trí của mình. Từng hành động cử chỉ toát lên một phong thái quý tộc, quyền lực. Bọn họ không thể không thừa nhận khí chất mà Paula sở hữu trong người rất giống như người lãnh đạo tối cao. Khiến người ta phải tự giác hạ mình tôn sùng không khác gì một vị thần Hy Lạp. Nhất là cặp mắt xanh sáng của bà, nó như có một thứ năng lực gì đó thôi miên mọi người, khiến họ phải làm theo những gì bà yêu cầu. Hai vị cổ đổng lớn kia bị câu nói của Paula liền trở nên im lặng.
- Bà Vega.
Quản gia Lâm vui mừng.
- Tuy tôi chỉ là vợ thứ lại không có con cái, mục đích tôi phải ngồi bằng được vị trí chủ tịch này các người có đoán được không?
Paula tay cầm bút máy, xoay xoay. Bạn có biế???? ????rang ????r????????ện ﹛ ????R????M????R???????? ????N﹒vn ﹜
Các cổ đông nhìn nhau lắc đầu nhẹ. Bọn họ thừa biết, gia thế của Paula không phải dạng vừa. Bà xuất thân trong một gia đình hoàng gia nổi tiếng. Cái không hiểu ở đây, là tại sao bà lại lựa chọn trở thành vợ lẻ của một người đàn ông. Tài sản riêng Paula thậm chí nhiều hơn cả Phong gia. Rốt cuộc, bà là vì điều gì?
- Nói ra các người cũng không hiểu.
Bà cười lạnh.
- Cậu Thần tuy tuổi hơi trẻ nhưng đã trải qua sự rèn luyện của chủ tịch, bây giờ cũng đã đủ kinh nghiệm có thể thay bà điều hành tập đoàn trong thời gian sắp tới. Chúng tôi không thể để người ngoài như bà cứ ngồi vị trí này.
Ngô Quản Đồng nói.
- Đương nhiên. Chiếc ghế chủ tịch vốn dĩ thuộc về Phong Bác Thần. Một ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ nhường lại cho Thần. Còn hiện tại, xung quanh có khá nhiều kẻ đang nhòm ngó muốn chiếm lấy nó. Tôi, trước hết phải loại bỏ bọn chúng rồi mới yên tâm được.
- Chủ tịch, bà suy nghĩ hơi nhiều rồi đấy. Tôi chẳng thấy ai có tâm cơ đó cả. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới dám liều mình thách đấu với bà.
- Người tốt chưa chắc đã tốt, người xấu chưa chắc đã xấu. Người xấu mà hay thể hiện mình là người tốt, mới thật sự là kẻ nguy hiểm. Ngô Quản Đồng, ông là loại nào vậy?
Ông ta năm lần bảy lượt đòi bà nhường lại chiếc ghế chủ tịch cho Phong Bác Thần. Vì ông ta nghĩ rằng, cháu trai bà là người dễ bị người khác điều khiển. Cũng bởi Phong Bác Thần đối xử mọi người xung quanh rất tốt, tôn trọng người lớn tuổi nên khiến ông ta nhầm lẫn không hay. Paula Vega lại không nghĩ như thế, con người Phong Bác Thần đôi khi hành động không thể lường trước được.
Ngô Quản Đồng bị nói trúng tim đen.
- Đùa thôi! Nào, chúng ta bắt đầu họp.
Paula nhìn chằm chằm ông ta nhếch môi.
- Bà Vega, có chuyện không hay. Phong nhị thiếu gia bị cảnh sát bắt vì tội giết người.
Quản gia Lâm khom người nói nhỏ bên tai.
Sắc mặt bà ngay lập tức thay đổi, cây bút trong lòng bàn tay cố chịu lực siết của bà. Bây giờ bà không thể đứng lên, nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ xảy ra chuyện mất.
- Ông đi xem tình hình rồi báo cáo lại tôi.
Tại đồn cảnh sát, Phong Bác Thần bị tạm giam vì cáo buộc giết người. Trước những lời tố giác đầy xác thực của người phụ nữ được coi là vợ nạn nhân, hắn không thừa nhận cũng không bác bỏ. Mạc Tử Lâm khi biết tin, anh nhanh chóng có mặt để giúp Phong Bác Thần. Nhưng hắn lại dứt khoát từ chối, hắn muốn ngồi xem thử tên khốn giở trò này sẽ hành động gì tiếp theo. Mạc Tử Lâm đành phải tôn trọng quyết định Phong Bác Thần.
- Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh ta cầm dao đâm chết chồng mình. Các anh nhất định không được buông tha cho kẻ giết người. Chồng tôi là người sống hiền lành, quan tâm nghĩ đến người khác. Thật không ngờ, ông trời lại đối xử với anh ấy tàn nhẫn như vậy.
Người phụ nữ gào khóc thảm thương.
- Nói nữa đi. Tôi muốn nghe.
Phong Bác Thần dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn cô ta. Đây là câu nói đầu tiên hắn mở miệng trong suốt quá trình bắt giam.
Cô ta bị cái nhìn đáng sợ của hắn làm cho nhất thời rùng mình. Quan sát biểu hiện trên gương mặt người phụ nữ, rõ ràng là đang nói dối. Phong Bác Thần nét môi cười thích thú.
- Diễn xuất của cô, có biết chán lắm không?
- Anh...
- Cô rất yêu chồng mình?
- Phải. Tôi yêu anh ấy hơn cả bản thân.
- Nực cười. Không phải tôi đã nói cô diễn tệ mà không tin. Yêu? Vậy ngón áp út kia, sao tôi không thấy vết hằn nhẫn cưới nhỉ?
Cô ta hoảng hốt giấu đi bàn tay dưới bàn.
- Đeo nhẫn ở ngón giữa, cô đang thầm yêu ai sao? Tôi yêu anh ấy hơn cả bản thân, nghe lạ thật đấy. Chồng cô có biết điều này hay không? Chắc hẳn hắn ta chết đau lòng lắm.
Phong Bác Thần thở dài lắc đầu.
Lời hắn nói khiến cảnh sát có chút gì đó giác ngộ. Người phụ nữ trở nên lúng túng, mắt đảo xung quanh. Cô ta vội vàng đẩy ghế đứng dậy muốn rời khỏi nơi này. Mạc Tử Lâm thấy vậy liền ngăn cản. Cô ta sợ hãi nhìn anh.
- Chúng tôi cần cô phối hợp điều tra để làm sáng tỏ sự việc và đòi lại công bằng cho nạn nhân. Hy vọng, cô không vì chột dạ mà bỏ trốn. Tội đổ oan người khác, tôi không dễ dàng cho qua đâu. Cô nghe thật kỹ vào!