Ngày mới, Tạ Vô Song tỉnh dậy thì thấy Phong Bác Thần nằm ngủ bên cạnh. Cô lòng như được thả trôi giữa biển mênh mông. Đêm qua, cô cũng không biết là ác mộng hay hiện thực nữa nhưng dù nó có là gì thì cô đã thật sự rất kinh sợ. Tạ Vô Song vén chăn ngồi dậy, cô nhìn những tia nắng mặt trời lấp ló sau tấm màn cửa liền đứng lên đi tới kéo ra.
- Á!
Tiếng hét Tạ Vô Song đánh thức Phong Bác Thần giật mình mở mắt. Cô nhắm mắt ngồi bệp xuống sàn, hắn thấy thế gương mặt lo lắng vội vàng chạy đến ôm lấy cô vào lòng.
Phong Bác Thần ngẩng đầu hướng ra cửa sổ thì không thấy thứ gì cả. Hắn vuốt ve tấm lưng Tạ Vô Song càng sốt ruột hơn. Phong Bác Thần bế cô lên giường lại. Tạ Vô Song nắm chặt cánh tay hắn không buông, cô lắc đầu ý bảo hắn đừng bỏ đi. Phong Bác Thần ngầm hiểu, hắn đau lòng hôn nhẹ trán cô.
- Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.
Tạ Vô Song khóe mắt đã sớm cay cay, nghe được câu này của Phong Bác Thần cô không thể kiềm nén nữa mà khóc nhỏ tiếng. Cảm nhận rõ người con gái đang không ngừng run rẩy, đôi mắt sâu thẳm hắn trở nên kiên quyết. Trong khoảng thời gian nguy hiểm này, Phong Bác Thần phải luôn ở bên cạnh cô.
- Tôi thật sự không có giết Hiểu Tinh, anh làm ơn tin tôi đi mà. Đêm qua, em gái anh tìm tới tôi đòi mạng trước cổng. Nếu lúc đó anh xuất hiện, liệu Hiểu Tinh chịu nghe anh nói không?
Vừa rồi, Tạ Vô Song lại nhìn thấy Phong Hiểu Tinh. Cô thừa biết đấy chỉ là ảo giác nhưng sao nụ cười man rợ của em gái hắn chân thực đến vậy. Hắn không hiểu lời cô nói.
- Anh tin em. Em không phải là người giết chết Hiểu Tinh. Anh xin lỗi, vì quá đổ oan cho em nên giờ em mới thành ra như bây giờ.
- Hồi nãy, tôi thấy Hiểu Tinh đấy.
- Em...
Phong Bác Thần đau lòng.
Rốt cuộc, Tạ Vô Song đã chứng kiến cảnh gì tối qua? Phong Hiểu Tinh chết thật rồi, hắn dám đảm bảo. Vậy, người cô ấy thấy là ai?
Vì dì Nguyệt xin nghỉ phép một tháng để về quê thăm con cháu nên Phong Bác Thần đành chuyển công việc từ tập đoàn sang biệt thự làm. Trong thư phòng, hắn tập trung xem xét các dự văn kiện lớn nhỏ. Lâu lâu hắn quay mặt ngó Tạ Vô Song ngồi bên cạnh cũng đang giúp mình một tay. Paula Vega tạm thời không thể tiếp quản tập đoàn trong thời điểm này, vì vậy mọi công việc đều do Phong Bác Thần quản lí. Quan sát đồng hồ sắp đến giờ cơm trưa, Tạ Vô Song tạm thời gác công việc xuống bếp chuẩn bị bữa.
Phong Bác Thần kết thúc cuộc họp quan trọng qua màn hình máy tính cũng muốn phụ vợ một tay. Hai vợ chồng trẻ cứ như thế mà hỗ trợ nhau, cô thì rửa rau củ hắn thì thái thịt. Phong Bác Thần đôi lúc lén lút nhìn Tạ Vô Song, hắn thầm cười hạnh phúc. Hắn ước gì, về sau cả hai đều sẽ cùng nhau nấu cơm cho mấy đứa con nhỏ. Tưởng tượng thôi cũng đã khiến hắn háo hức vô cùng. Mất khoảng 30 phút, bàn ăn nhanh chóng được dọn thức ăn.
- Chiều, anh chở em đi dạo phố. Đã lâu rồi, vợ chồng chúng ta không ra ngoài chơi. Em còn nhớ tiệm cá viên chiên nhà bác Đàm không?
Phong Bác Thần gắp miếng thịt bò bỏ vào chén Tạ Vô Song. Cô cười nhẹ gật đầu.
- Làm sao mà quên được, hồi đó anh lúc nào cũng cám dỗ tôi trốn tiết Tiếng Anh để theo anh đi ăn cá viên đấy. Không những thế, anh còn nói sau này nhất định sẽ mở một tiệm.
- Tính ra, em chịu nghe lời trai thật!
- Anh nói gì cơ? Nếu tôi không đồng ý thì anh sẽ đăng ảnh dìm tôi lên trang chủ trường sao. Điện thoại của anh, không có gì ngoài ảnh xấu tôi cả. Anh đúng là tên biến thái mà.
Tạ Vô Song bĩu môi.
- Giận à? Vợ không nên nhõng nhẽo nha.
Hắn nhẹ nhàng nhéo má cô.
Tạ Vô Song giật lấy chén cơm Phong Bác Thần, không cho hắn ăn nữa. Đúng là cái tính thích chọc ghẹo cô không bao giờ bỏ được.
- A!
- Anh làm cái gì vậy?
- Mau, mau đút chồng ăn đi.
Tạ Vô Song không nhịn được cười. Cô cầm cái thìa múc một muỗng cơm thổi rồi đưa tới miệng Phong Bác Thần. Hắn chống cằm vừa nhai vừa nhìn cô, trong lòng cực kỳ hạnh phúc. Bữa ăn tuy chỉ có vài món đơn giản nhưng lại mang thêm mùi vị ấm áp gia đình.
Dọn dẹp bàn ăn xong, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến hai người. Dưới phòng khách thoáng mát, Tạ Vô Song gối đầu lên cánh tay rắn chắc của Phong Bác Thần, gương mặt nhỏ nhắn nép vào khuôn ngực vạm vỡ kia nhắm mắt. Tay còn lại hắn vòng qua thắt eo cô, kéo hai thân thể dính sát với nhau. Khoảng cách rất gần, mùi hương thơm trên người cô như thuốc ngủ cuốn hắn chìm giấc.
Bệnh viện.
Paula Vega đứng nhìn Orla đang nằm bất động trên giường bệnh qua cửa kính lớn. Khắp cơ thể em gái bà đều là vết thương nặng, máy monitor đặt bên cạnh đang hiển thị tình hình sức khỏe bệnh nhân. Paula nhận thấy, sức sống của Orla thật sự mỏng manh. Bàn tay bà chạm nhẹ lên tấm kính trong suốt, di chuyển tới nét mặt trắng bệch của Orla.
- Dì, không nghỉ ngơi sao lại đến đây?
Âu Dương Dị đứng sau thấp giọng hỏi.
- Orla, có thể vượt qua không?
Paula Vega quay người nhìn anh.
Âu Dương Dị hai tay bỏ vào túi áo blouse trắng, cúi đầu im lặng. Bà gật đầu nhẹ, thừa hiểu câu trả lời. Hy vọng thì sẽ có thất vọng rồi tuyệt vọng, nhưng dù sao bà cũng nên mong chờ phép màu xảy ra cứu vớt Orla.
Đứa em gái này, tại sao không biết an phận. Mọi chuyện xảy ra, Paula bà muốn lắm à. Lòng tham khiến con người ta đánh mất lí trí, biến bản thân thành nhân cách khác. Người muốn bảo vệ những thứ quý giá của mình lại phải chọn hóa thân linh hồn thành kẻ xấu.
Buổi chiều ánh cam vàng bao phủ cả bầu trời, đẹp đến nao lòng. Tạ Vô Song diện chiếc váy hoa cùng tông màu áo sơmi Phong Bác Thần. Hôm nay, cô đi chơi mà tâm trạng nôn nao cứ như buổi hẹn hò đầu tiên vậy. Phong Bác Thần lái xe hơi ra trước biệt thự, sau đó hắn bước xuống mở cửa xe cho Tạ Vô Song.