Đúng. Tôi cái gì cũng không tốt bằng tên Giang Hạo Hiên. Năm đó tôi phải lòng cô, vì thế mà tôi tự nhìn lại bản thân có nên thay đổi để trở thành một chàng thiếu niên tốt hơn không. Từ bỏ chính mình, cô có biết điều đó tồi tệ lắm không hả?
Phong Bác Thần vì cô mà đánh mất chính mình. Bởi vì hắn nghĩ, phải đánh đổi một thứ gì quý giá để nhận lại một thứ xứng đáng hơn. Tạ Vô Song tuy gia cảnh bình thường nhưng là một người con gái vô cùng xuất chúng. Cô có cả nhan sắc lẫn trí tuệ. Cô thông minh và đặc biệt biết cách biến mình trở thành tâm điểm. Tạ Vô Song cô là một đóa hồng quyến rũ.
Tạ Vô Song giật mình.
Hắn nói, hắn từ bỏ chính mình vì cô?
- Thật ngu xuẩn!
- Cô dám nói tôi ngu?
- Phải. Tôi nói cho anh hay, việc anh quyết định thay đổi bản thân là một chuyện tốt. Thay đổi ở đây, là những tật xấu của anh. Anh muốn trở thành người tốt hơn. Tôi đương nhiên đồng ý! Còn việc anh từ bỏ chính mình vì tôi, anh không cảm thấy nó quá tàn nhẫn đối với bản thân anh sao?
Tạ Vô Song không thể hiểu nổi Phong Bác Thần đang suy nghĩ cái gì. Rốt cuộc hắn có phân biệt được đâu là thay đổi không?
- Bất cứ ai cũng có thể bỏ rơi anh, nhưng anh không được phép bỏ rơi chính mình.
Phong Bác Thần câm lặng nhìn cô.
Ý Tạ Vô Song rõ ràng là hắn đã sai. Phong Bác Thần bỗng nhiên cười thành tiếng khiến cô có chút hoảng sợ. Tạ Vô Song không muốn hắn vì cô mà biến bản thân thành con người như vậy. Phong Bác Thần cô biết, là một tên rất kiêu ngạo và tự tin. Hắn sống chỉ biết quan tâm đến bản thân, hắn không thích bận tâm tới điều gì. Hắn thích mạo hiểm, thích chinh phục. Nhưng bây giờ, Tạ Vô Song không còn thấy những điều trên ở hắn đâu nữa.
Phong Bác Thần hiện tại luôn mang theo mình cảm giác sợ hãi. Hắn vì cuộc hôn này mà lo lắng, luôn khiến tinh thần bất an. Càng lúc Tạ Vô Song càng thấy Phong Bác Thần đang dần trở nên điên loạn, mất lí trí. Hắn hành động không suy nghĩ, hắn làm vì bản năng. Phong Bác Thần đánh Giang Hạo Hiên là đã một bước giúp mục tiêu của hắn thành công.
Một người đàn ông luôn coi sự ngạo mạn là niềm kiêu hãnh như Phong Bác Thần, nhất định không được để ai chế giễu. Tạ Vô Song không thể chấp nhận con người hiện tại của Phong Bác Thần. Đây cũng là lí do cô muốn ly hôn. Tạ Vô Song thở dài.
- Anh dừng lại đi, đừng cứ mù quáng vào chữ tình. Đừng để Giang Hạo Hiên nói anh là một kẻ điên, hành động không biết suy nghĩ. Tôi thật sự không muốn vậy.
- Tạ Vô Song. Cô đang thương hại tôi đúng không? Cô thấy bộ dạng này của tôi có phải thảm hại quá chứ? Phải. Tôi thảm! Tôi tồi tệ! Tôi vì yêu mà vứt bỏ sự ngạo mạn. Tại cô hết cả đấy Tạ Vô Song.
- Anh không nên...
- Suỵt! Cô tính nói tôi không nên đổ lỗi cho cô. Cô tính nói tôi không nên là một thằng đàn ông thiếu trách nhiệm. Cô tính nói tôi không nên thiếu tỉnh táo khi yêu.
Phong Bác Thần nói đúng hết tâm tư Tạ Vô Song. Cô biết cũng không thể trách hoàn toàn hắn được. Một phần do cô, chính cô đã biến Phong Bác Thần thành ra như bây giờ. Tạ Vô Song cảm thấy vô cùng có lỗi, cô không nên để hắn đánh mất bản thân vì mình. Phong Bác Thần, hắn xứng đáng được là chính mình hơn.
- Nếu anh cứ sống thế này mãi, Phong Hiểu Tinh trên trời sẽ rất buồn đấy. Em gái anh hy vọng anh trai được sống tốt.
- Còn cô? Cô không hy vọng chúng ta hạnh phúc với cuộc hôn nhân này sao?
- Anh thừa biết câu trả lời của tôi. Nếu anh không thấy tôi mang lại hạnh phúc cho anh thì hãy ly hôn. Anh có nhiều sự lựa chọn không nhất thiết phải là tôi.
- Tạ Vô Song tôi không cần cô mang lại hạnh phúc cho tôi. Tôi mới là người tự nguyện mang lại cho cô hạnh phúc.
- Không phải anh khẳng định chính tôi giết chết Phong Hiểu Tinh sao? Anh phải bỏ tôi vào tù, để tôi từng ngày chết dần chứ không phải muốn tôi được sống hạnh phúc. Anh không thấy mâu thuẫn?
Phong Bác Thần nhớ lại cái chết của Phong Hiểu Tinh. Đột nhiên ánh mắt tràn ngập lửa giận. Hắn siết chặt tay thành quyền. Tạ Vô Song cố tình nhắc đến Phong Hiểu Tinh là muốn dẫn dắt tìm hiểu manh mối từ Phong Bác Thần.
- Đó là ước nguyện của em gái tôi. Nó muốn cô được hạnh phúc. Nó luôn nghĩ cho cô, luôn quan tâm cô. Vậy mà, cô độc ác nhẫn tâm bày kế giết hại nó.
Hắn nắm cổ tay Tạ Vô Song giơ cao.
- Động cơ nào tôi muốn giết Phong Hiểu Tinh? Anh thử nói xem. Không tự nhiên tôi lại vô cớ hãm hại em gái anh được.
Tạ Vô Song giật mạnh tay ra. Cô xoa xoa cổ tay bị Phong Bác Thần làm cho đau.
- Cô chia tay Giang Hạo Hiên vì lí do gì?
Phong Bác Thần đột nhiên hỏi.
- Vì, tôi không xứng với anh ta.
Cô thành thật trả lời.
- Nực cười! Giang Hạo Hiên là con trai duy nhất và cũng là người thừa kế của Giang gia. Tuy nhiên, gia đình hắn không may bị phá sản. Cô vì thế mà đòi chia tay hắn.
- Hắn có phải rất đau khổ không nhỉ? Hắn không ngờ tới cô là loại con gái ham tiền. Trong thời gian cô và Giang Hạo Hiên hẹn hò, tôi cứ bám riết cô tán tỉnh. Biết tin hai người chia tay, tôi lại mặt dày công khai tỏ tình và được cô đồng ý. Lạ thật đấy!
- Tôi thừa biết cô chịu hẹn hò với tôi là vì tiền nhưng tôi vẫn mặc kệ cô lợi dụng. Hiểu Tinh rất thương tôi, nó không nỡ nhìn thấy tôi bị cô đào mỏ. Nó luôn tìm cách khuyên bảo cô mà không thành. Cô thấy nó quá phiền phức, thấy nó là kỳ đà cản mũi nên mới lập kế hoạch hãm hại.
Tạ Vô Song không thể tin nổi những gì bản thân đang nghe chính miệng Phong Bác Thần kể. Hắn dựa vào đâu mà lập luận như vậy. Thấy phản ứng ngạc nhiên của cô, Phong Bác Thần cười khinh bỉ.
Không đúng, tất cả không đúng.
Tạ Vô Song muốn giải thích nhưng không hiểu tại sao cô không thể mở miệng được. Năm xưa, cô chia tay Giang Hạo Hiên không phải vì gia đình hắn phá sản. Cô cũng không phải đồng ý hẹn hò với Phong Bác Thần là vì tiền. Tạ Vô Song có thể thề độc, cô không hề có ý xấu đó.
- Tạ Vô Song. Giờ Giang Hạo Hiên trở về nước lại thành đạt. Cô tính đá bỏ tôi?
Phong Bác Thần nhất định không để chuyện đó xảy ra. Tạ Vô Song là của hắn, hắn có chết cũng không buông tay. Hắn biết bản thân mù quáng vì quá yêu Tạ Vô Song nhưng hắn không thể nào không ngừng yêu cô. Hắn có lỗi với Phong Hiểu Tinh, hắn không thể đòi lại công bằng cho em gái mình được. Tuy vậy, Phong Bác Thần không nỡ bắt Tạ Vô Song vào tù.
- Đồng cảm với sát nhân sẽ tạo ra thêm sát nhân. Cô có biết điều đó không hả?
Sự thật đằng sau cái chết của Phong Hiểu Tinh chỉ có mỗi Phong Bác Thần biết. Hắn đã giúp Tạ Vô Song thoát tội.
- Tôi không giết em gái anh.
Tạ Vô Song một lần nữa khẳng định, ánh mắt vô cùng kiên quyết. Cô không giết người. Cô không phải là kẻ sát nhân.
- Con mẹ nó! Chính mắt tôi, tôi tận mắt chứng kiến cô nhẫn tâm đẩy Hiểu Tinh xuống biển. Tôi chính là nhân chứng.
Phong Bác Thần điên máu. Hắn cố gắng đè nén cơn nóng giận đang dần sôi sục. Tạ Vô Song trợn to mắt nhìn hắn, toàn thân bất chợt run rẩy. Không, cô không có đẩy Phong Hiểu Tinh. Hắn nhìn nhầm, vì hận cô nên mới nói như thế đúng không?