- Tôi đoán chúng ta còn cách Uy Viễn độ vài dặm. Nếu gắng sức đi nhanh chúng ta sẽ có mặt ở chợ Huyện trước chạng vạng...
Hồ Phong reo lớn khi nghe Lê Hào nói gần tới Uy Viễn. Vào phố thị tha hồ nó được ăn ngon.
- Mẹ... mẹ... để con đi trước nghe mẹ... con đói bụng...
Hồ phu nhân dặn dò:
- Con đừng đi xa nha... Con đi làm sao mà mẹ còn trông thấy bóng của con...
Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng:
- Phu nhân an tâm... Cháu Phong có thể tự vệ nếu gặp nguy hiểm...
Hồ Phong tung tăng chạy trước. Phong cảnh hoang vắng và thê lương. Ngay cả tiếng chim hót cũng không có. Nó cảm thấy sờ sợ song không phải sợ nguy hiểm mà sợ ma. Cắn răng nó rút kiếm cầm tay rồi lầm lũi bước. Đột nhiên nó nghe có tiếng rên khe khẽ. Ngước đầu lên nhìn nó thấy hai người nằm im trên đường. Một người chợt đưa tay lên vẩy vẩy. Hồ Phong la thất thanh quay đầu chạy trở lại. Vừa thấy bóng mẹ nó la lớn:
- Ma... ma... mẹ... mẹ...đằng trước có ma...
Lê Hào cười ha hả. Ôm con vào lòng Hồ phu nhân hỏi nhỏ:
- Phong nhi... Ma ở đâu?
Mặt mày xanh mét, hơi thở hổn hển thằng bé chỉ tay về phía trước.
- Ma... nằm trên đường... đưa tay vẩy vẩy con...
Kẻ cầm sổ giang hồ láy mắt ra hiệu. Hiểu ý Lê Hào triển thuật phi hành chạy trước. Gần tới nơi y thấy hai người nằm úp mặt xuống đất. Thủ cây thước sắt bằng tay mặt y chầm chậm tiến tới chỗ hai người đang nằm. Vài giọt máu bầm vương vải trên đất. Tới chỗ người mặc áo trắng y dùng tay tả lật ngửa tử thi.
- Trời...
Lê Hào buột miệng kêu thành tiếng kinh ngạc khi thấy tử thi chính là Hữu Danh Vô Thực. Không nói lời nào y hú tiếng nhỏ. Nghe tiếng hú báo hiệu kẻ cầm sổ giang hồ biết Lê Hào đã phát hiện ra điều gì đặc biệt.
- Cháu Phong chạy...
Vừa dứt lời kẻ cầm sổ giang hồ vung tay hớt gọn Hồ phu nhân đoạn băng mình chạy trước. Hồ Phong theo bén gót. Tới chỗ Lê Hào đứng, đặt Hồ phu nhân xuống đất y thở hơi dài đoạn từ từ hỏi:
- Lê huynh phát hiện được điều gì?
Lê Hào chỉ vào tử thi đang nằm. Hồ phu nhân buột miệng:
- Hữu Danh Vô Thực... Kẻ nào có khả năng giết được lão thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư...
Kẻ cầm sổ giang hồ buông gọn năm chữ:
- Kẻ cầm sổ giang hồ giả...
Giơ tay chỉ vào chấm đỏ nơi yết hầu y tiếp nhanh :
- Chỉ có kiếm thuật giết ruồi mới giết được lão. Tuy nhiên...
Nghịch Cước Lê Hào xen lời :
- Chắc Hữu Danh Vô Thực bị trúng độc trước... Có lẽ vì vậy lão mới bị giết...
Chăm chú quan sát tử thi giây lát Hồ phu nhân gật đầu :
- Lê hiền đệ nói đúng. Lão bị trúng độc cho nên da mặt của lão mới nổi lên một vài chấm đen... Hiền đệ xem người kia là ai...
Lật ngửa tử thi Lê Hào bật la nho nhỏ:
- Bách Diện Thư Sinh...
Hồ phu nhân và kẻ cầm sổ giang hồ bước tới quan sát Bách Diện Thư Sinh. Hồ Phong chợt la lên tiếng lớn :
- Mẹ... mẹ... Ngón tay ổng nhút nhít...
Nghe Hồ Phong la ba người quay nhìn. Họ thấy ngón tay trỏ của Bách Diện Thư Sinh cử động. Kẻ cầm sổ giang hồ nói với Lê Hào:
- Tôi bị thương không vận công được vậy nhờ Lê huynh trút cho lão chút nội lực may ra lão còn đủ sức trối trăn...
Gật đầu Lê Hào khom người đặt bàn tay lên ngay đan điền của Bách Diện Thư Sinh đoạn từ từ trút nội lực vào. Với phương pháp này y hi vọng sẽ làm cho bệnh nhân hồi tỉnh trong giây lát. Bách Diện Thư Sinh chợt mở mắt.
- Ai giết các hạ?
Bách Diện Thư Sinh ra dấu. Hiểu ý kẻ cầm sổ giang hồ khom người kê tai sát vào miệng Bách Diện Thư Sinh để nghe lão trối trăn :
- Lê... Hoàn... Hoàn ... lên ngôi...
- Ai giết các hạ?
Kẻ cầm sổ giang hồ lập lại. Bách Diện Thư Sinh mấp máy môi nhiều lần như cố gắng nói nên lời mà không được. Lão thở hắt hơi dài rồi ngoẹo đầu. Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ thở dài.
- Lão chỉ nói có bốn chử là " Lê Hoàn lên ngôi..."
Lê Hào chợt quay phắt người lại nhìn đăm đăm vào lề dường phía bên trái.
- Huynh nghe gì không?
Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu:
- Tôi cũng nghe có tiếng động. Huynh thử tìm xem...
Lê Hào cầm thước sắt từ từ đi vào khu rừng thưa. Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ:
- Phu nhân đoán xem mấy chữ đó có nghĩa gì...
Hồ phu nhân đáp không chút do dự :
- Bách Diện Thư Sinh muốn đề cập tới chuyện Lê Hoàn lên ngôi. Tôi đề nghị là tôn ông và Lê hiền đệ đi Hoa Lư trước còn tôi và Phong nhi sẽ theo sau...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười lắc đầu:
- Đề nghị của phu nhân không ổn. Để phu nhân và cháu Phong đi một mình tôi không yên lòng chút nào. Vả lại việc ngăn cản Lê Hoàn lên ngôi đã có Hồ lão trang chủ đảm đương rồi. Thân tôi còn lo chưa xong...
- Cháu Phong... Ta có vật này cho cháu...
Lê Hào nói với giọng vui vẻ. Hồ Phong reo hò khi thấy Lê Hào dắt con bạch mã cao lớn với yên cương đầy đủ. Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhanh:
-Lê huynh đi trước mở đường còn tôi đoạn hậu. Phu nhân và cháu Phong cỡi ngựa. Hi vọng ta sẽ tới Uy Viễn sớm hơn...
Ngồi trong lòng mẹ Hồ Phong hò lớn giật cương ngựa. Mặt trời gác ngọn cây họ thong thả đi vào chợ Huyện thuộc xã Đa Giá huyện Uy Viễn. Dù tin quân Tống đã vây hãm thành Lạng Sơn song dân chúng vẫn đi lại đông đảo và buôn bán tấp nập dường như họ tin tưởng triều đình đủ sức ngăn cản quân xâm lăng trước khi tràn vào Hoa Lư. Uy Viễn là cửa ngõ của Hoa Lư với địa thế hiểm trở, một người thủ trăm người khó đánh. Huống chi giặc không quen địa thế và không hợp phong thổ.
Tay nắm cương ngựa Hồ Phong dặc dặc tay mẹ:
- Mẹ con đói bụng...
Nắm tay Hồ Phong Lê Hào cười nói:
- Hai chú cháu mình kiếm cái gì dằn bụng...
Thấy một quán ăn bên đường Lê Hào tạt vào. Hồ phu nhân cười hỏi kẻ cầm sổ giang hồ:
- Tôn ông định ở lại đây đêm nay hay tiếp tục lên đường?
Kẻ cầm sổ giang hồ quay nhìn Hồ phu nhân. Làn da trắng của vị phu nhân đài các quen sống trong nhung lụa đã nhuộm màu sương gió nắng mưa. Quần áo bằng vải thô bạc màu mà nhiều chỗ lại sờn bâu hay đứt nút.
- Tôn ông nhìn gì vậy?
- Tôi nhìn phu nhân...
- Chắc tôi xấu và già đi nhiều lắm..
Kẻ cầm sổ lắc đầu cười nói với giọng nửa đùa nửa thực:
- Tôi thấy phu nhân vẫn trẻ đẹp như hồi ở Phú Xuyên...
Hai má của Hổ phu nhân đõ bừng lên vì thẹn thùng lẫn sung sướng. Nàng biết kẻ cẩm sổ giang hồ ngầm nhắc tới cái đêm nàng khỏa thân để dụ dỗ y vào đường tình ái. Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó nàng có cảm giác thẹn thùng lẫn rung động, bàng hoàng và ngây ngất tận cõi lòng. Nàng biết mình đã có chồng cho nên ý tưởng trên vượt ra ngoài lễ giáo nhưng mặc dù nàng cố gắng xua đuổi ý tưởng trên thỉnh thoảng vẫn hiện về trong những lúc buồn rầu và đơn chiếc.
-Phu nhân khổ cực nhiều rồi cho nên tôi định mướn phòng trọ trút bụi phong trần một đêm rồi sáng mai đi Hoa Lư cũng chưa muộn...
Hồ phu nhân lặng lẽ cười. Bước vào quán ăn nàng thấy Lê Hào ngồi tu rượu trong lúc Hồ Phong vừa nhai vừa hát nghêu ngao. Gần tháng trời ăn uống kham khổ nay gặp thức ăn lạ miệng bốn người tha hồ ăn uống cho hết thèm thuồng. Đang ăn kẻ cẩm sổ giang hồ chợt ngưng thần lắng tai nghe ngóng:
- Tôi nghe có tiếng vó ngựa...
Kẻ cầm sổ giang hồ nói với Lê Hào.
- Mấy con?
Lê Hào hỏi thật gọn và kẻ cầm sổ giang hồ trả lời còn gọn hơn nữa:
- Một...
Y vừa dứt lời ngựa chợt ngừng nơi cửa rồi một kỵ sĩ tung mình nhảy xuống. Lê Hào thì thầm:
- Nhân viên do thám...
Nhân viên do thám này mặc sắc phục màu trắng chứng tỏ y thuộc ban tin tức của đoàn do thám Hoa Lư. Hai viền đỏ nơi ống tay áo chứng tỏ y phải có chức phận khá cao ít nhất cũng hàng phó trưởng ban hay trưởng phân đoàn.
Một điều khiến cho kẻ cầm sổ giang hồ chú ý là thân áo sau của gã nhân viên do thám lấm tấm máu khô. Điều đó tỏ lộ hắn đã đánh nhau với kẻ địch và bị thương.
Liếc một vòng quanh quán gã nhân viên do thám tới ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn của kẻ cầm sổ giang hồ. Giọng nói có chiều mõi mệt song không kém hách dịch của gã vang lên:
- Chủ quán... Mang cho ta vò rượu và phần cơm nhanh lên. Ta không có nhiều thời giờ...
Biết khách là nhân viên của triều đình lão chủ quán dạ dạ hối vợ con làm cơm còn phần lão mang rượu ra cho khách. Không nói lời cám ơm nào gã nhân viên do thám vung tay vổ vào đáy của vò rượu. Dưới kình lực mạnh mẻ dù được đóng khằn cẩn thận nắp vò rượu vọt ra gây thành tiếng nổ ròn tan.
Không nhịn được Lê Hào bật la:
- Thủ pháp hay lắm...
Gã nhân viên do thám liếc nhanh bàn bên cạnh song không nói gì. Đặt chén rượu không xuống bàn gã rót đầy chén nữa đoạn thong thả đưa lên định uống nhưng lại bỏ xuống ngưng thần lắng tai nghe ngóng.
- Tại hạ nghe được tiếng vó ngựa...
Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng. Gã nhân viên do thám liếc nhanh người ngồi bàn bên cạnh xong ứng tiếng:
- Chư vị là vũ sĩ giang hồ?
- Phải...
Lê Hào buông gọn một chữ. Gã nhân viên của đoàn do thám Hoa Lư hắng giọng.
- Tại hạ là Nguyễn Gia Quốc, phó trưởng ban tin tức chỉ huy phân đoàn do thám Lạng Giang. Cách đây mấy ngày phân đoàn của tại hạ chạm trán ác liệt với đoàn do thám viễn chinh của Tống triều. Ba chục người chỉ có một mình tại hạ chạy thoát được. Trên đường chạy về Hoa Lư để báo tin tại hạ bị quân do thám của địch đánh trọng thương và truy đuổi ráo riết. Vó ngựa mà chư vị nghe được chính là của quân do thám địch...
- Các hạ muốn nhờ bọn ta giúp đỡ?
Nguyễn Gia Quốc quay nhìn. Hắn không ngờ thiếu phụ xinh đẹp này lại đoán được ý định của mình.
- Tại hạ biết đoàn do thám Hoa Lư và giới giang hồ Đại Việt có những hiềm khích tuy nhiên tại hạ thiết nghĩ chống giặc xâm lăng là bổn phận chung của mọi người do đó tại hạ đường đột...
Kẻ cầm sổ giang hồ nói liền không do dự:
- Các hạ nói phải...
Nguyễn Gia Quốc vui vẻ nói:
- Chư vị chỉ cần ngăn cản chúng một thời gian ngắn để cho tại hạ đủ thời giờ rời khỏi nơi đây...
Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng:
- Các hạ cứ thong thả ăn uống và nghỉ ngơi cho lại sức xong hãy về Hoa Lư. Mọi chuyện ở đây tại hạ xin đảm đương...
Một giọng nói trầm trầm vang nơi cửa:
- Về Hoa Lư...Các ngươi nằm mơ à... Không một ai sống sót dưới tay Quách Bốc ta...
Bốn người lạ xuất hiện nơi cửa. Đứng đầu là một hán tử tuổi ngoài ba mươi, mặc sắc phục đoàn do thám Tống triều, ngang lưng lủng lẳng thanh trường kiếm cổ kính.
- Ai là người nói câu " mọi chuyện ở đây tại hạ xin đảm đương " ?
Mặc dù là người Hán song hắn nói tiếng nôm rất trôi chảy.
- Tại hạ...
Kẻ cầm sổ giang hồ buông gọn hai chữ trên. Y không ưa thái độ kiêu ngạo cùng giọng nói hách dịch của Quách Bốc. Đứng trước mặt kẻ địch tay kiếm giết người trầm giọng:
- Các hạ là nhân viên của đoàn do thám Tống triều?
Vành môi của Quách Bốc nhếch thành nụ cười ngạo mạn:
- Quách Bốc ta là phân đoàn trưởng phân đoàn Lưỡng Quảng của đoàn do thám thiên triều...
Lê Hào cười khẩy khi nghe tới hai chữ " thiên triều ".
- Các hạ đi ăn cướp nước của người ta mà mở miệng ra là thiên triều...
Phằng...Thanh trường kiếm trong tay Quách Bốc bật thành tiếng kêu lảnh lót xẹt tới mục tiêu tựa ánh chớp. Bàn tay cầm kiếm của kẻ cầm sổ giang hồ máy động. Rẹt... Âm thanh của kiếm rút ra rồi tra vào vỏ nhanh tới độ người ta nghe như chỉ có một âm thanh mà thôi. Quách Bốc nấc tiếng nhỏ. Hai mắt hắn mở trừng trừng. Tay cầm kiếm đưa ra thẳng băng và mũi kiếm chỉa ngay vào huyệt nhũ căn của địch thủ. Ai ai cũng thấy nơi yết hầu của hắn nổi lên chấm đỏ. Phịch... Vị phân đoàn trưởng phân đoàn do thám Lưỡng Quảng ngã úp mặt ngay dưới chân đối thủ.
Cảm thấy lòng bàn tay của mình rịn mồ hôi Nguyễn Gia Quốc lẩm bẩm:
- Kiếm thuật giết ruồi... Kẻ cầm sổ giang hồ...
Giọng nói trầm lạnh cất lên trong bầu không khí nặng nề và khó thở:
- Ba vị động thủ đi... Sống hay chết là tùy vào vận rủi may của ba vị...
Kẻ cầm sổ giang hồ nói với ba tên do thám Tống triều còn đang bàng hoàng trước cái chết đột ngột của cấp chỉ huy. Bọn chúng không ngờ nơi góc trời nam hẻo lánh xa xôi lại có một kẻ vô danh song tôi luyện được thuật xử kiếm giết người độc địa.
Biết đánh cũng chết mà không đánh cũng chết ba nhân viên do thám Tống triều động thủ cùng một lượt. Như không muốn mất thời giờ và sức lực kẻ cầm sổ giang hồ hất tay. Âm thanh giết người nổi lên nghe nhức buốt thịt da. Ba thân người đổ gục xuống như cây chuối bị đốn ngọt.
Hồ phu nhân khe khẽ thở dài. Nàng nghĩ tới câu sinh nghề tử nghiệp. Ân nhân của nàng giết người nhiều quá cho nên nàng lo sợ có một ngày nào đó sẽ tới phiên của y. Ngày nào đó không xa sẽ có một kẻ tài cao hơn xuất hiện trong giang hồ và y sẽ trở thành nạn nhân của chính cái nghiệp của mình.
Hướng về kẻ cầm sổ giang hồ Nguyễn Gia Quốc cao giọng:
-Hằng nghe thiên hạ đồn đại về thuật xử kiếm của các hạ nhưng hôm nay mục kích tại hạ mới biết lời đồn còn kém xa sự thực...
- Ða tạ...
Kẻ cầm sổ giang hồ buông gọn hai chữ trên. Do dự giây lát Nguyễn Gia Quốc hỏi:
- Chư vị tới Hoa Lư chắc vì việc quan Thập Ðạo lên ngôi vua?
Hồ phu nhân chớp mắt. Ý tưởng thoáng nhanh trong trí khiến cho nàng mau mắn cười đáp:
- Ðúng như vậy... Nguyễn phó trưởng ban chắc cũng vì việc đó mà trở lại Hoa Lư...
Nguyễn Gia Quốc nhẹ cười:
- Theo chỗ tôi được biết thời binh sĩ của mười đạo quân triều đình dưới quyền chỉ huy của tướng Phạm Cự Lượng và Từ Mục đã ủng hộ việc lên ngôi của quan Thập Ðạo. Sở dĩ việc này còn dùng dằng vì chưa chọn được ngày lành tháng tốt. Ðúng ngọ ngày mốt triều đình sẽ lập đàn tế cáo trời đất để phong vương cho quan Thập Ðạo. Mọi ngã đường vào Hoa Lư đều được canh gác nghiêm nhặt để đề phòng sự lộn xộn. Chư vị bốn người khó lòng xâm nhập vào Hoa Lư được...
Liếc nhanh người ngồi bàn bên cạnh Hồ phu nhân hắng giọng:
- Dám hỏi Nguyễn phó trưởng ban việc phong vương cho quan Thập Đạo sẽ diễn ra ở đâu?
Ngần ngừ giây lát Nguyễn Gia Quốc cười gượng:
- Chư vị đã có ơn cứu mạng nên tôi cũng không muốn giấu diếm. Vì sợ những kẻ chống đối ngăn cản hay phá rối cho nên triều đình tuyên bố là cuộc phong vương sẽ diễn ra ở Hoa Lư; tuy nhiên cuộc phong vương thực sự sẽ diễn ra ở một địa điểm khác. Tôi cũng biết vậy thôi chứ không biết chinh xác...
Ngần ngừ giây lát y tiếp nhanh:
- Nếu tôi đoán không lầm thời địa điểm của cuộc phong vương có thể xảy ra tại căn cứ thủy quân của triều đình ở sông Vân Sàng...
Ngừng nói y móc trong túi áo ra miếng tín bài bằng đồng đen khắc hình con ó chân bấu lấy hai thanh kiếm gác chéo nhau. Ðưa cho kẻ cầm sổ giang hồ y nói nhanh:
-- Với tín bài này chư vị có thể đi lại trong vùng này mà không bị tra xét...
Hồ phu nhân mỉm cười:
- Chắc đây là hành động ân đền oán trả của Nguyễn phó trưởng ban...
Nguyễn Gia Quốc gật đầu không do dự:
- Nguyễn tôi là kẻ ân oán rất phân minh...
Dứt lời y quày quả bước ra cửa. Ngang qua chỗ lão chủ quán đang đứng xớ rớ y nói:
- Ngươi thay ta lo việc chôn cất. Ðây là tiền công của ngươi...
Ðưa cho lão chủ quán mấy đồng Thái Bình y giơ tay chào rồi mất dạng vào bóng hoàng hôn từ từ xuống.
- Phu nhân nghĩ sao?
Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng hỏi nhưng Hồ phu nhân trầm ngâm chưa trả lời. Lát sau nàng thong thả thốt:
- Tôi nghĩ y nói thật. Nếu đúng như lời y nói thời chúng ta không cần phải vào thành Hoa Lư. Lê hiền đệ biết sông Vân Sàng ở đâu không?
Lê Hào lắc đầu nói:
- Tôi không biết. Ta hỏi lão chủ quán may ra lão biết vì lão là dân địa phương...
Dứt lời y bước tới thì thầm với lão chủ quán. Hồ phu nhân thấy Lê Hào đưa cho lão chủ quán mấy đồng tiền rồi quay trở lại chỗ nàng đứng. Liếc một vòng quanh quán như sợ có người nghe y thì thầm:
- Sông Vân Sàng nằm ở phía nam huyện Yên Ninh...
- Huyện Yên Ninh ở đâu?
Hồ phu nhân lại hỏi. Lê Hào cười cười:
- Chắc tôi phải hỏi lão chủ quán lần nữa...
Trước khi Lê Hào dợm bước Hồ phu nhân dặn:
- Hiền đệ nên hỏi cho tường tận đường đi tới đó...
Gật đầu Lê Hào bước tới thì thầm với lão chủ quán rồi trở lại cười thốt:
- Huyện Yên Ninh ở phía đông giáp với sông Non Nước. Là ranh giới giữa hai huyện Yên Ninh và Đại Ác con sông này sẽ trở thành sông Vân Sàng. Ổng nói muốn đi tới sông Vân Sàng thời từ chợ Huyện ta phải đi theo hướng đông tới Yên Ninh tức là đi về phía biển đông...
Ngừng lại một chút Lê Hào tiếp nhanh:
- Chúng ta không có nhiều thời giờ nên tôi sẽ đi tìm Ðoàn huynh báo cho y biết chuyện này xong sẽ trở lại đây gặp tỉ tỉ...
Hồ phu nhân lắc đầu:
- Ba chúng tôi cũng sẽ đi Yên Ninh ngay bây giờ. Hiền đệ nói với Đoàn huynh ta sẽ gặp nhau ở Yên Ninh ...
Ðeo hành lý vào vai Lê Hào lẹ bước ra đường. Hối hả ăn xong, mua chút lương khô Hồ phu nhân với con và kẻ cầm sổ giang hồ gấp rút lên đường.
Ra khỏi chợ Huyện kẻ cầm sổ giang hồ bảo Hồ phu nhân và Hồ Phong cỡi ngựa còn y triển thuật phi nhành chạy theo.
Tuy nhiên y không thể chạy nhanh được vì vận dụng nội lực giây lát y cảm thấy đan điền đau thắt, người nóng bừng lên và mồ hôi vả ra rồi tứ chi hầu như mất hết sức lực.
Y biết chất độc trong nguời lại phát tác mỗi khi y vận dụng nội lực để thi triển vũ thuật. Y không biết chất độc mà mình trúng phải tên gì, dược tính ra sao, sức công phạt mạnh hay yếu nhưng mỗi lần vận dụng nội lực thời tình trạng mất sức lại xảy ra.
Ðộc dược tuy không đủ sức giết chết y nhưng biến y trở thành kẻ dở sống dở chết. Y không hề hé môi tiết lộ việc này cho Hồ phu nhân biết vì không những không giúp ích gì cho y được mà chỉ làm cho nàng thêm lo âu và buồn bã hơn mà thôi.
Ngoái đầu lại trông thấy kẻ cầm sổ giang hồ lẽo đẽo theo sau Hồ phu nhân ghìm cương cho ngựa dừng lại. Chờ ân nhân đến nàng nhẹ hỏi:
- Tôn ông mệt phải không?
Kẻ cầm sổ giang hồ cười:
- Không... Con ngựa này đúng là chiến mã hạng nhất cho nên tôi cố gắng chạy nhanh mà cũng không theo kịp...
Nghe hơi thở gấp cũng như thấy mồ hôi vả ra trên trán của kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân họ Hồ biết ân nhân của mình nói không đúng sự thực.
- Tôn ông đừng dấu tôi... Tuy tôn ông không nói tôi cũng biết bệnh tình của tôn ông càng ngày càng trầm trọng hơn...
- Ai nói với phu nhân là tôi bịnh nặng. Tôi vẫn như thường...
Hồ phu nhân nói bằng giọng nghiêm trang và thành khẩn:
- Ðã là bằng hữu thời chúng ta nên thành thật với nhau, cùng nhau chia xẻ vui buồn, san sẻ với nhau khổ đau và hoạn nạn ...
Ngần ngừ giây lát kẻ cầm sổ giang hồ nói cho Hồ phu nhân biết về bệnh trạng của mình xong cười nói:
- Phu nhân an tâm... Tôi còn sức để chạy bộ được...
Leo xuống ngựa Hồ phu nhân nói bằng giọng quả quyết:
- Như vậy tôi sẽ cùng đi bộ với tôn ông...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười gượng:
- Phu nhân và tôi cùng đi bộ thời biết chừng nào mới tới Yên Ninh...
Hồ phu nhân tươi cười thốt:
- Chừng nào tới cũng được... Chúng ta đâu có gấp rút gì...
Biết người bạn đồng hành nói lẩy kẻ cầm sổ giang hồ cười cười:
- Ðược rồi... Ðể tôi cởi ngựa cho phu nhân vừa lòng...
- Tôn ông có cần tôi đỡ lên ngựa không?
Chậm chạp leo lên lưng ngựa kẻ cầm sổ giang hồ đùa:
- Ða tạ lòng tốt của phu nhân... Kẻ hèn này không dám làm phiền phu nhân nhiều hơn nữa...
Hồ phu nhân bật cười thánh thót khi nghe người bạn đồng hành nói đùa. Trao Hồ Phong đang lim dim ngủ cho kẻ cầm sổ giang hồ nàng rảo buớc song song với ngựa. Dường như có thâm ý riêng kẻ cầm sổ giang hồ thúc ngựa đi nước kiệu khiến cho Hồ phu nhân tụt lại đằng sau. Thấy mình bị ngựa bỏ rơi Hồ phu nhân lại bước nhanh hơn để bắt kịp ngựa.
- Tôi mừng cho phu nhân đã thành tựu bước đầu tiên trong việc tập luyện thuật phi hành của một vũ sĩ giang hồ...
Hồ phu nhân mỉm cười thích thú khi nghe tiếng nói của kẻ cầm sổ giang hồ vang vang trong bóng đêm mịt mùng thâm u. Bây giờ nàng mới khám phá ra kết quả của việc đêm đêm ngồi luyện nội lực. Bước nhanh như vậy nàng không cảm thấy mỏi mệt mà lại khỏe khoắn và sảng khoái hơn lúc bình thường.
- Phu nhân bước nhanh hơn...
Dứt lời kẻ cầm sổ giang hồ thúc ngựa chạy. Ðể bắt kịp ngựa Hồ phu nhân cố gắng bước nhanh hơn. Thoáng chốc nàng bước nhanh tới độ ống quần phất gió kêu rèn rẹt. Lỏng cương cho ngựa đi chậm lại kẻ cầm sổ giang hồ cười hỏi:
- Phu nhân muốn chạy đua với ngựa không?
Hồ phu nhân lắc đầu:
- Tôn ông định xúi tôi đi ăn trộm hay sao mà bảo tôi chạy giữa khi đêm hôm tăm tối. Huống chi tôi lại là phận nữ nhi thời chạy coi không đẹp đẽ chút nào...
Ðưa tay vấn tóc nàng mỉm cười nói tiếp:
- Ði nhanh mà không mệt mỏi là tôi mãn nguyện rồi. Tôn ông có nói tôi chỉ mới thành tựu bước đầu tiên trong việc luyện tập thuật phi hành là nghĩa làm sao?
- Tập luyện thuật phi hành có nhiều giai đoạn mà đi và chạy bộ là giai đoạn thứ nhất. Các vũ sĩ giang hồ nước ta chú trọng tới chuyện tập luyện thuật phi hành vì nó rất tiện dụng và hữu ích cho họ trong lúc đi lại. Thuật phi hành giúp họ không mất nhiều thời giờ di chuyển ngoài ra ít bị bại lộ hành tung...
Ngừng lại để suy nghĩ và lựa lời nói tay kiếm giết người thong thả hỏi :
- Trong lúc đi bộ phu nhân có nghe được tiếng bước chân của mình phải không ?
Hồ phu nhân đáp nhanh:
- Tôn ông nói đúng...Tôi càng bước nhanh chừng nào thời tiếng bước chân càng lớn hơn...
- Sở dĩ có tình trạng này là vì phu nhân cũng như người không biết võ mỗi khi bước đi đều đặt nguyên cả bàn chân xuống đất. Các vũ sĩ không bước đi như vậy. Khi bước họ đặt năm ngón chân xuống đất do đó sẽ không gây ra tiếng động...
Hồ phu nhân cười nói đùa:
-Tôi bước như vậy hư hết mười ngón chân đẹp của tôi. Tôn ông nên nhớ là sắc đẹp rất quan trọng đối với đàn bà con gái...
Hơi lắc đầu kẻ cầm sổ giang hồ cười đùa:
- Phu nhân đã là mỹ nhân thời cái gì xấu cũng thành đẹp. Vả lại phu nhân mang giày mang vớ thời đâu có ai biết được chân phu nhân xấu xí...
- Có người biết là tôn ông. Ðó chính là điều khiến tôi quan tâm hơn hết... Thôi xin trở lại chuyện luyện thuật phi hành của tôn ông...
Cúi nhìn Hồ Phong đang ngủ say sưa trong vòng tay của mình kẻ cầm sổ giang hồ cất giọng trầm và nhỏ dường như y không còn nhiều hơi sức để nói:
- Sau thời gian tập cách đi bộ người ta tập sang phần thứ nhì là tăng thêm trọng lượng của thân thể bằng cách buộc chì vào chân xong cố gắng đi và chạy nhanh. Tùy theo thời gian khổ luyện cũng như cách thức có nhiều người khi bỏ chì ra họ có thể chạy nhanh không kém gì ngựa...
Vừa đi vừa chuyện trò cho nên đường dài trở thành ngắn cũng như thời gian trôi rất mau. Vào khoảng giờ tí kẻ cầm sổ giang hồ ghìm cương cho ngựa ngừng lại. Trao Hồ Phong đang ngủ say cho Hồ phu nhân xong y xuống ngựa.
- Mừng phu nhân luyện được nội lực khá cao thâm...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười nói với giọng hân hoan. Hồ phu nhân cũng cười thốt:
- Ða tạ tôn ông... Nếu không có cơ duyên gặp tôn ông...
Cười gật đầu kẻ cầm sổ giang hồ nói tiếp:
- Sau này dù không có tôi bên cạnh phu nhân cứ tiếp tục luyện tập thời nội lực sẽ theo thời gian mà tăng tiến làm cho cơ thể khoẻ mạnh nhờ đó phu nhân có thể sống lâu tới trăm tuổi...
Hồ phu nhân cố dấu tiếng thở dài áo não. Nàng muốn nói cho kẻ cầm sổ giang hồ biết là nếu không có y bên cạnh nàng chẳng muốn sống lâu tới trăm tuổi.
Nàng không biết quãng đời còn lại của mình bên cạnh chồng con sẽ ra sao. Trống vắng và buồn rầu. Cô đơn và quạnh hiu. Sống với người chồng già hơn nàng mười mấy tuổi, nàng chỉ có kính trọng mà không có yêu thương bởi vì đôi bên khác biệt nhau rất nhiều về tâm tánh lẫn sở thích.
Từ khi tình cờ gặp gỡ kẻ cầm sổ giang hồ rồi theo y lưu lạc đó đây, bị giam cầm chung với nhau, xẻ chia hoạn nạn nàng cảm thấy thân cận và gần gụi với vị ân nhân đầy lòng nhân đạo đã không ngại nguy hiểm ba lần cứu mạng mẹ con của nàng. Hợp nhau về tâm tánh lẫn sở thích, trọng đãi và kính mến nhau như bằng hữu cho nên hai người trở thành hai kẻ tâm đầu ý hợp; từ đó trong lòng nàng nhen nhúm thứ lửa tình cảm tuy dịu nhẹ song bền bĩ và dai dẳng.
- Có người tới...
Kẻ cầm sổ giang hồ chợt lên tiếng ngắt ngang ý nghĩ của Hồ phu nhân. Lát sau Lê Hào, Tam Phương Kiếm Ðoàn Chí Hạ và Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa chạy tới.
-Thưa cha vẫn khang an?
Hồ phu nhân lên tiếng hỏi cha chồng. Hồ Vũ Hoa cười xoà đáp:
- Cám ơn con... Con đưa Phong nhi cho ta bế...
Trao con cho cha chồng xong Hồ phu nhân hỏi tiếp:
- Thưa cha có gặp phu quân của con?
Lắc đầu Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa nói:
- Sau khi rời Tản Viên sơn ta và thằng Nguyên cùng mấy người khác bị nhân viên do thám vây đánh cho nên mạnh ai nấy chạy thành ra lạc nhau. Từ đó ta không nghe tin tức của nó nữa. Con chớ nên lo âu mà có hại cho sức khoẻ. Bản lãnh cở thằng Nguyên khó có người ăn hiếp được. Vả lại ta đang chú tâm và chuyện ngăn cản Lê Hoàn lên ngôi vua nên không có thời giờ tìm kiếm hay dọ hỏi...
Trầm ngâm giây lát Hồ phu nhân mới cất tiếng hỏi:
- Cha và Ðoàn đại huynh đã tìm ra nơi làm lễ phong vương của Lê Hoàn chưa?
Nhẹ lắc đầu Đoàn Chí Hạ nói nhanh:
- Chưa tìm ra song huynh đã ra lệnh cho thủ hạ chia nhau đi tìm. Thế nào chúng cũng tìm ra...
Hồ phu nhân quay qua thì thầm vào tai cha chồng những gì không ai nghe được. Họ chỉ thấy Hồ Vũ Hoa gật đầu rồi quay qua hỏi kẻ cầm sổ giang hồ:
- Dung nhi có nói với lão phu là túc hạ trúng phải loại độc dược kỳ bí không có thuốc giải?
Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ cười đáp:
- Tại hạ bị hai lão Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh đầu độc mà không biết thuốc độc tên gì, dược tính ra sao cho nên khó lòng chữa trị. Chỉ biết là nhiều khi tại hạ vận dụng nội lực để thi triển vũ thuật thời chất độc phát tác khiến cho đan điền đau quặn lên rồi sau đó tứ chi, hoặc đôi khi hai tay, hai chân mất thết sức lực không làm được gì hết. Điều kỳ dị của loại độc dược này là có khi tại hạ vận dụng nội lực được mà có khi lại không được. Hồ lão trang chủ thừa biết một vũ sĩ mà không vận dụng được nội lực để thi triển vũ thuật thời còn tệ hại hơn một kẻ tàn phế...
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa thở dài:
- Lão phu hiểu nỗi khổ tâm của túc hạ. Tuy nhiên ta tin bệnh tình của túc hạ sẽ có cách chữa trị...
Kẻ cầm sổ giang hồ bình tịnh thốt:
- Thưa lão trang chủ... Tại hạ không màng tới chuyện sống chết mà chỉ chú tâm vào việc hoàn thành sứ mạng của sư môn giao phó. Tại hạ thiết nghĩ chúng ta nên để hết tâm trí vào chuyện ngăn cản Lê Hoàn lên ngôi vua và đánh nhau với quân Tống hơn là lo lắng về tính mạng của tại hạ...
Hồ phu nhân cảm thấy mắt mình cay cay rồi lệ nóng từ từ ứa ra làm khuôn mặt của kẻ cầm sổ giang hồ trở thành nhạt nhòa trong bóng đêm mông lung. Y không màng tới sinh mạng của y song nàng lại quan tâm bởi vì nàng cảm thấy mình có phần nào trách nhiệm về chuyện y bị đầu độc. Nếu không vì lòng nghĩa hiệp cứu tử mẹ con nàng thời y không biến thành người tù tình nguyện của đoàn do thám Hoa Lư mà kết quả là bị hai lão Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh đầu độc.
Trời tang tảng sáng sáu người dừng chân nghỉ ngơi. Đoàn Chí Hạ và Hồ Vũ Hoa ngoái đầu nhìn về hướng tây khi nghe tiếng vó ngựa nện trên mặt đường. Chốc sau một đoàn nhân mã hiện rõ dần. Hồ Vũ Hoa nói lớn:
- Quân Đằng Châu...
Phạm Bạch Hổ dẵn đầu đoàn quân tướng mấy chục người. Vừa tới nơi vị sứ quân họ Phạm hỏi liền:
- Nhận được tin báo của Đoàn thủ lĩnh lão phu lập tức di quân liền. Không biết Đoàn thủ lĩnh đã tìm ra địa điểm phong vương của Lê Hoàn chưa?
Quay nhìn Hồ Vũ Hoa Phạm Bách Hổ cười nói:
- Hồ thế huynh đoán Lê Hoàn phong vương ở đâu?
Trầm ngâm giây lát vị lão trang chủ họ Hồ cười đáp:
- Sông Vân Sàng là khúc sông của sông Đáy ở phía nam huyện Yên Ninh, từ ngã ba Non Nước chảy qua ngã ba Vũ Lâm, ngã ba Yên Đăng và ngã ba Yên Phú rồi tới địa phận xã Trinh Nữ thời được dân địa phương gọi là sông Trinh Nữ. Theo tôi Lê Hoàn sẽ chọn địa điểm từ ngã ba Vũ Lâm cho tới xã Trinh Nữ. Dọc theo đoạn sông này quân Hoa Lư có một trại quân thủy lớn lắm... Tìm ra địa điểm phong vương của Lê Hoàn tôi nghĩ không khó lắm mà xâm nhập vào mới khó hơn. Một vạn người di chuyển tôi e khó lọt khỏi tai mắt của đoàn do thám Hoa Lư...
- Thưa cha... Con có ý kiến như thế này...
Hồ phu nhân thuật vắn tắt chuyện gặp Nguyễn Gia Quốc ở chợ Huyện và được y tặng cho miếng tín bài của đoàn do thám. Kẻ cầm sổ giang hồ đưa cho mọi người xem xong Hồ phu nhân lên tiếng:
- Tín bài của Nguyễn Gia Quốc sẽ giúp cho chúng ta đi lại không bị tra xét. Tuy nhiên ta chỉ có một miếng mà thôi. Phải chi chúng ta có chừng năm bảy miếng thời tiện lợi lắm...
Nghịch Cước Lê Hào chợt xen vào câu chuyện:
- Dễ ợt... Trong số người tham dự đại hội giang hồ ở Tản Viên có Xảo Thư Sinh Nguyễn Lợi quán ở Hoan Châu. Y nổi tiếng khắp miền nam qua tài chạm trổ và điêu khắc. Tỉ tỉ và Ðoàn huynh hãy nói chuyện với y thử xem...
Ðón lấy miếng tín bài từ tay kẻ cầm sổ giang hồ xong Ðoàn Chí Hạ bảo thủ hạ đi tìm Xảo Thư Sinh Nguyễn Lợi. Lát sau thủ hạ của Ðoàn Chí Hạ trở lại với một tráng niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi.
- Tại hạ là Nguyễn Lợi. Ðoàn thủ lĩnh muốn gặp tại hạ có chuyện chi cần kíp?
- Tại hạ cần càng nhiều càng tốt mà phải làm nhanh từ đây tới sáng sớm ngày mai. Nguyễn trang chủ liệu làm kịp không?
- Tại hạ xin cố gắng...
Đoàn người tiếp tục đi về hướng huyện Yên Ninh. Ngó dáo dác như tìm kiếm kẻ cầm sổ giang hồ Hồ phu nhân im lặng bước song song với Ðoàn Chí Hạ.
- Hiền muội sợ y chết?
Ðoàn Chí Hạ hỏi và Hồ phu nhân nói nhỏ:
- Tôi lo cho bịnh tình của y. Không những không thuyên giảm mà còn nặng hơn nữa. Y nói với tôi là hai hoàn thuốc của sư phụ làm ra có công dụng giải trăm thứ độc song dường như vô hiệu quả đối với chất độc kỳ bí này. Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh đã chết cho nên y cũng như tôi bó tay không tìm ra chất độc tên gì và do ai bào chế ra...
- Ai giết hai người đó?
- Kẻ cầm sổ giang hồ giả mạo...
Hồ phu nhân kể vắn tắt chuyện nàng với kẻ cầm sổ giang hồ và Lê Hào tìm thấy tử thi của Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh trên đường đến Hoa Lư.
- Hiền muội đoán ai là kẻ cầm sổ giang hồ giả mạo?
Vầng trán rộng của Hồ phu nhân cau lại:
- Thưa Ðoàn huynh tôi không thể biết đích xác ai là kẻ cầm sổ giang hồ giả mạo. Phần Lê Hào lại nghi là phu quân của tôi...
Hồ phu nhân kể cho Ðoàn Chí Hạ nghe những gì mà Lê Hào đã thuật lại cho nàng nghe trong ngôi miếu hoang trên đường đến Uy Viễn. Ðoàn Chí Hạ cười cười:
- Hiền muội thừa biết Lê Hào thông minh và giàu suy luận không kém chi hiền muội...
- Tôi biết nhưng...
Trời xâm xẩm tối Đoàn Chí Hạ truyền lệnh dừng lại nghỉ ngơi và ăn cơm tối. Vừa lúc đó đệ tử của Xảo Thư Sinh tới trao cho Tam Phương Kiếm năm cái tín bài rồi nói thêm là đúng canh hai sẽ có thêm vài cái nữa. Mừng rỡ Ðoàn Chí Hạ sai thủ hạ thông báo cho Phạm Bách Chước. Chốc sau họ Phạm tới cùng với hai mươi quân cung nỏ. Hai toán trưởng lãnh tín bài chỉ huy quân sĩ lặng lẽ biến mất trong bóng đêm. Tuần tự như thế khoảng tới gần canh ba Ðoàn Chí Hạ có gần hai chục tín bài.
Trời khoảng đầu giờ hợi. Tiếng kẻng canh vọng lên rời rạc. Gió thổi mạnh và mưa bay lất phất. Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa ngồi trên một cành cây cao chót vót. Đàng kia về hướng nam của khu dinh trại thủy quân có toà nhà còn thắp đèn sang sáng.
Đang ngồi ông ta chợt đứng lên. Chân mặt đứng yên,chân trái co lên ép sát vào chân mặt, hai tay dang ra thẳng băng ông ta nhẹ nhún chân một cái khiến cho cành cây cong xuống rồi bật trở lên. Theo đà đó nhân vật đứng đầu của Thập Đại Hiền Trang vọt chênh chếch lên trời cao. Trên khoảng không hơn mười trượng Hồ Vũ Hoa đá nhẹ chân vào không khí khiến thân hình đổi hướng tà tà dạt về phía ngọn cây nằm dọc theo bức tường cao.
Ngồi trên cành cây lớn ông ta chăm chú quan sát tòa còn thắp đèn sáng. Ngồi im giây lát ông ta vượt tường vào trong đoạn bò thoăn thoắt trên mặt đất về phía toà nhà nằm bên trái. Càng đến gần ông ta càng tỏ ra thận trọng hơn. Bằng kinh nghiệm giang hồ ông ta biết ngoài lính canh thông thường dinh thự của vị tướng chỉ huy binh đội Hoa Lư còn được canh phòng nghiêm nhặt bởi nhân viên của đoàn do thám Hoa Lư.
Các cao thủ giang hồ này ngồi im trong bóng tối an thần định khí cho nên họ có thể nghe được tiếng lá rụng xa trăm bước huống hồ gì tiếng bước chân của kẻ dạ hành. Từng là phó thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư trong thời gian bình loạn mười hai sứ do đó Hồ Vũ Hoa biết rành về thủ đoạn cùng cách thức canh phòng của các nhân viên do thám. Chính sự hiểu biết này giúp cho ông ta xâm nhập vào các dinh thự của triều đình không mấy khó khăn.
Lạng mình vào trong góc của tòa nhà ông ta đứng im giây lát nghe ngóng động tịnh. Mưa vẫn còn rơi rả rích song gió lại thổi mạnh hơn. Nhẹ và êm hơn con báo rình mồi trong đêm Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa lần tới cửa sổ. Tuy nhiên ông ta đâm thất vọng vì trời mưa nên các cửa sổ đều đóng im ỉm. Ngẫm nghĩ giây lát ông ta lần tới gian nhà bên phải. Ði ngang qua chỗ có ánh đèn sáng ông ta chợt nghe có tiếng người nói chuyện. Tò mò ông ta dừng lại. Có lẽ vì mưa gió không tạt hướng này cho nên cánh cửa sổ mở phân nửa. Nép mình trong bóng tối Hồ Vũ Hoa ngưng thần lắng nghe người trong phòng đàm đạo.
- Trước nhất bản chức thành thật cám ơn về sự giúp đỡ của trang chủ...
Nghe giọng nói đó Hồ Vũ Hoa biết người vừa lên tiếng là Lê Hoàn. Một điều khiến ông ta thắc mắc tự hỏi người được Lê Hoàn gọi bằng danh vị trang chủ là ai. Kẻ nào trong số mười trang chủ của Thập Đại Hiền Trang đã bí mật hợp tác với Lê Hoàn? Kẻ phản thùng là ai? Câu hỏi này lởn vởn trong trí của Hồ Vũ Hoa.
- Trừ khử được hai lão Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh là chúng ta đã diệt hết nhân chứng trong vụ án tiên đế. Bản chức an tâm lên làm vua Ðại Việt và trang chủ đương nhiên trở thành thủ lỉnh đoàn do thám Hoa Lư...
- Ða tạ quan Thập Ðạo. Cũng nhờ quan Thập Ðạo cất nhắc nên tôi mới có được địa vị như ngày hôm nay...
Nghe giọng nói của người được gọi là trang chủ Hồ Vũ Hoa cau mày suy nghĩ. Đây là lần thứ nhì ông ta nghe giọng nói của người được gọi là trang chủ này. Lần thứ nhất cách đây không lâu khi lẻn vào tổng đàn do thám ông ta đã nghe Hữu Danh Vô Thực trò chuyện với người được gọi là trang chủ. Dù nghe giọng nói quen quen song ông ta không thể nhận ra người đang trò chuyện với Lê Hoàn là ai. Hồ Vũ Hoa nhận xét là người này giả giọng vì giọng nói không đồng nhất khi vầy khi khác. Ông ta thầm nghĩ ra cách nhận diện người này bởi vì nếu hắn là trang chủ của Thập Nhị Hiền trang mà lại bí mật hợp tác với Lê Hoàn thời nội tình của giới giang hồ Lê Hoàn có thể biết được tận tường. Nghe con dâu kể lại chuyện tìm thấy tử thi của Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh ông ta còn bán tín bán nghi. Nay chính miệng Lê Hoàn nói ông ta mới tin đó là sự thực. Người được gọi là trang chủ phải có thân vũ thuật trùm thiên hạ cho nên mới hạ sát được hai lão già họ Hữu và họ Bách. Giọng nói của người được gọi là trang chủ lại vang lên:
- Tại hạ có đôi điều muốn trình bày cùng quan Thập Đạo...
- Trang chủ cứ tự nhiên...
- Mặc dù được quan Thập Đạo cất nhắc vào chức vụ thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư song tại hạ lại gặp nhiều trở ngại trong việc chỉ huy hoặc điều động nhân viên. Các vị trưởng ban tỏ ra miễn cưỡng hợp tác hoặc âm thầm chống đối lại sự chỉ huy của tại hạ...
- Trang chủ muốn bản chức đích thân thu xếp việc này?
Lê Hoàn lên tiếng hỏi và người được gọi là trang chủ đáp:
- Tại hạ không dám làm phiền quan Thập Đạo... Tại hạ biết quan Thập Đạo có nhiều việc quan trọng hơn phải đối phó như việc lên ngôi vua và chống giặc xâm lăng...
Lê Hoàn trầm ngâm không nói. Thật lâu hắn mới thong thả mở lời:
- Việc bản chức lên ngôi đã được sự đồng ý của thái hậu cùng các quan lại và đại tướng của triều đình nên cũng không có trở ngại gì cho lắm. Điều mà bản chức lưu tâm là sự chống đối của giới giang hồ Đại Việt trong lúc dầu sôi lửa bỏng này. Bản chức e ngại một cuộc xô xát giữa quân Hoa Lư với một lực lượng liên hợp của giới giang hồ Đại Việt và quân Đằng Châu sẽ khiến lực lượng của quân Hoa Lư suy giảm do đó khó lòng đương cự với quân Tống...
- Theo chỗ tại hạ biết quần hùng hội nhau ở Tản Viên đã có một quyết định quan trọng. Trang chủ của mười đại trang, chưởng môn nhân các môn phái lớn nhỏ đã đồng ý một giải pháp là hợp tác với triều đình để chống xâm lăng...
- Chắc họ phải đặt điều kiện khi hợp tác với bản chức ?
Có tiếng cười khẽ rồi giọng nói của người được gọi là trang chủ vang lên:
- Quan Thập Đạo nói đúng. Họ sẽ đặt điều kiện tuy nhiên tại hạ không biết đó là điều kiện gì. Vị minh chủ tạm thời là Tam Phương Kiếm Đoàn Chí Hạ sẽ đặt điều kiến đó với quan Thập Đạo...
- Thế ư... Giới giang hồ Đại Việt đã bầu Đoàn Chí Hạ làm minh chủ...
- Tuy không nổi tiếng lắm song họ Đoàn có năm ngàn thủ hạ vì vậy hắn mới được mọi người đề cử vào chức minh chủ tạm thời. Điều mà tại hạ muốn lưu ý quan Thập Đạo là thế liên minh giữa Phạm Bách Hổ, Đoàn Chí Hạ và giới giang hồ Đại Việt. Nếu ba phe hợp lại họ sẽ có gần hai vạn quân. Tuy họ không thiện chiến bằng quân Hoa Lư nhưng muốn tiêu diệt họ quan Thập Đạo cũng phải thiệt hại một nhân số tương đương...
- Nói như thế trang chủ hàm ý bản chức phải chấp nhận những điều kiện do giới giang hồ Đại Việt đặt ra ...
- Tại hạ thiết tưởng quan Thập Đạo không phải chấp nhận mà nên chấp thuận. Lợi dụng sức mạnh của họ để đánh bại quân Tống sau đó ta sẽ tìm cách tiêu diệt họ. Đó là cách mà quan Thập Đạo đã làm với Đinh Điền và Nguyễn Bặc...
Nghe tới đó Hồ Vũ Hoa giật mình lo âu. Tuy không biết được lai lịch của người được gọi là trang chủ song ông ta nghĩ hắn là một đối thủ lợi hại của giới giang hồ Đại Việt .
- Biết quan Thập Đạo bề bộn việc binh cơ cho nên tại hạ xin kiếu từ. Tại hạ chỉ muốn nói cho quan Thập Đạo biết là tại hạ sẽ thay đổi các vị trưởng ban đương nhiệm bằng người của tại hạ...
Lê Hoàn cười lớn:
- Là thủ lĩnh đoàn do thám trang chủ có toàn quyền định đoạt...
- Đa tạ quan Thập Đạo...
Có tiếng bước chân xao động rồi căn phòng chìm trong im lặng. Ngẫm nghĩ hồi lâu Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa lẳng lặng rời chỗ nấp.