Phó Nhiễm nhớ tới lúc cô đi cùng Vưu Dữu đã gặp qua người thanh niên này, Vưu Dữu nói hắn là con nhà quyền thế, nhưng cụ thể tên là gì cô lại không nhớ gì cả.
Lý Sâm thấy thế, vội vàng im lặng, hắn lướt qua Phó Nhiễm chuẩn bị sải bước rời đi.
"Đợi chút, cậu là em họ Thành Hữu?"
Cô đã từng gặp cậu của Minh Thành Hữu cùng với mợ, nhưng cậu con trai trong nhà đó còn chưa kịp chạm mặt.
"À, vâng."
Lý Sâm trả lời úp úp mở mở.
"Tôi còn có việc
Nói xong, bước chân khập khiểng chạy như bay hướng thang máy.
Phó Nhiễm đứng tại bên ngoài phòng bệnh hồi lâu, trong lòng dần dần thấy nghi ngờ, cuối cùng biến thành một loại lo lắng không rõ. Cô có dự cảm rất không tốt.
Lý Vận Linh họ Lý, còn có Vưu Dữu trong lúc hôn mê luôn miệng gọi tên Lý Sâm. . . . . .
Người thanh niên này lại kêu cô là chị dâu?
Phó Nhiễm vỗ nhẹ ngực lại, không dám nghĩ đến nữa.
Cả ngày băn khoăn lo lắng, Phó Nhiễm trở lại Y Vân Thủ Phủ, gần đây Minh Thành Hữu luôn nói công ty có việc đến rất khuya mới đến nhà.
Bên trong gian phòng không mở đèn, cô nghe thấy tiếng bước chân đi tới rất nhẹ, Minh Thành Hữu tắm xong ra ngoài, giống như hai ngày trước, vén chăn lên rón ra rón rén chui vào.
"Hôm nay ở bệnh viện em gặp em họ anh, cậu ta đến xem Vưu Dữu."
Minh Thành Hữu hoảng hốt đột nhiên mở mắt ra, lúc này hắn không nhìn thấy thần sắc Phó Nhiễm, hết thảy trong mắt đều có vẻ hư vô mờ mịt.
"Anh tưởng là em đã ngủ rồi."
"Thành Hữu, tên gọi em họ anh là gì?"
"Làm sao vậy? Ồ, nói không chừng cậu ta là cũng bạn học của Vưu Dữu."
Phó Nhiễm đưa tay mở đèn trên tường ra, nhờ vậy mới thấy rõ Minh Thành Hữu tựa tại đầu giường, bàn tay phải cô chống người lên, đắp chăn ngồi vào bên cạnh hắn.
"Em muốn hỏi mượn anh ít tiền
Minh Thành Hữu biết rõ sớm muộn gì cô cũng mở miệng, mặc dù trước đó thái độ của Lý Vận Linh đã làm rõ, nhưng dù sao Phó Nhiễm cũng chưa nghe thấy chính miệng hắn nói ra.
Đây cũng là lựa chọn khó cả đôi đường, nhưng nếu chuyện này không hề liên quan tới Lý Sâm, không cần Phó Nhiễm nói hắn cũng sẽ lo lắng đến cùng.
Minh Thành Hữu móc điếu thuốc ra đốt.
"Anh cho em 10 vạn tiền, dù sao Vưu Dữu cũng không phải em gái ruột của em, Phó Nhiễm, người của Vưu gia đều không vội, em nóng ruột cái gì? Tiền của em cho ai anh cũng không quan tâm, nhưng sau khi cầm 10 vạn tiền này, anh hi vọng em không phải lo lắng chuyện này nữa."
Thái độ trước sau của hắn tưởng như là hai người.
Cô hỏi hắn vay tiền, mới đầu cũng chỉ là thử dò xét.
Minh Thành Hữu hút thuốc xong đứng dậy đi lấy ví tiền, Phó Nhiễm giữ bàn tay hắn lại.
"Không cần."
Cô tắt đèn, đưa lưng về phía Minh Thành Hữu nằm dài trên giường, mùi thuốc lá chỉ là một chút nhưng tràn ngập trong phòng rất khó tản đi. Trong lúc vô tình kéo ra khoảng cách không phải muốn là có thể đến gần, hai người cũng không ai nói toạc ra, mỗi người lại theo đuổi tâm tư của riêng mình.
Vị luật sư bị đuổi ra bệnh viện mỗi ngày vẫn tới, lặp lại khuyên bảo Phó Nhiễm, chú thím cũng quyết tâm nên vì Vưu Dữu lấy lại công lý.
Luật sư không có cách nào khác, Lý Vận Linh thấy chuyện cứ tiếp tục như vậy sẽ bất lợi đối với Lý Sâm, bà tính toán nói rõ ràng ra.
Chú Vương đến phòng phòng làm việc của Phó Nhiễm đón cô qua, Phó Nhiễm ngó ra ngoài cửa sổ, không khỏi dự đoán, rất nhiều việc sẽ có một đáp án vào hôm nay
"Chú Vương, con trai bên nhà cậu tên là Lý Sâm chứ?"
"Đúng vậy, trước kia Sâm thiếu gia ở nước ngoài không mấy khi về, thiếu phu nhân còn chưa được gặp qua hay sao?"
Phó Nhiễm nói bâng quơ.
"Quan hệ của cậu ta và Thành Hữu rất tốt sao?"
"Điều đó là khẳng định, Tam Thiếu rất thương Sâm thiếu gia, nói là tính khí giống như Tam thiếu."
Phó Nhiễm đưa tay vén tóc rơi trên gò má ra sau tai, làm bộ che giấu bên môi nâng lên nét cười lạnh. Xe lái vào biệt thự Lý gia, Lý Vận Linh cùng vợ chồng Lý Tắc Cần đều ở phòng khách, cô cũng thấy vị thanh niên gặp được ở bệnh viện hôm đó.
"Mẹ, cậu, mợ."
Lý Vận Linh ý bảo cô ngồi.
"ŧıểυ Nhiễm, chúng ta cũng rất đồng tình với chuyện của gia đình chú con, cho tới bây giờ mẹ có lời nói không thể không nói rõ với con. Con cũng biết, người trẻ tuổi dễ dàng xúc động, Lý Sâm cùng đứa bé kia là chuyện ngươi tình ta nguyện. Nhưng sau đó lại xảy ra chuyện không tốt, con cũng đã là vì bọn họ, mẹ muốn con khuyên bọn họ nhận lấy chi phiếu."
Lý Vận Linh ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Phó Nhiễm, khuất sau nét mặt không giữ kín được cuối cùng cũng chịu lộ diện.
"Mẹ, mẹ nói chuyện Vưu Dữu cùng Lý Sâm là ngươi tình ta nguyện?"
Phó Nhiễm giống như nghe chuyện cười lạ nhất trên đời.
Lý Vận Linh đối với giọng điệu của cô tỏ ra không vui rõ ràng.
"Chẳng lẽ không đúng
"Thành Hữu biết chuyện này sao?"
Phó Nhiễm biết rõ chuyện này nhưng vẫn hỏi.
"Đây cũng là ý của Thành Hữu."
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, thấy Lý Sâm trên ghế sa lon ngồi ở một bên cúi đầu không nói lời nào, hắn và Vưu Dữu mới chỉ có 20 tuổi, tinh thần phấn chấn bồng bột tuổi lại bị che lấp một lớp lo lắng u ám.
"Lý Sâm?"
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt có điều né tránh.
"Thật sự Vưu Dữu là tự nguyện sao?"
Lý Sâm hơi nhếch môi, trên gương mặt trẻ tuổi có do dự, đúng lúc Lý Vận Linh quát bảo ngừng lại.
"ŧıểυ Nhiễm, cô có ý tứ gì? Ngay cả lời nói của ta cũng không tin?"
Điện thoại trong túi xách lại vang lên không đúng lúc, Phó Nhiễm lấy ra xem số, là thím.
"Alo."
"ŧıểυ Nhiễm, Vưu Dữu tỉnh rồi, nó đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm!"
Lâu rồi Phó Nhiễm không có nụ cười như vậy, cô nắm chặt điện thoại.
"Được, con lập tức tới."
Cô đem điện thoại thả lại trong túi.
"Cậu đã nói cậu cùng Vưu Dữu là tự nguyện, với lại chưa từng làm chuyện dội dầu hoả lên người nó, tốt lắm, cậu theo tôi đến bệnh viện, chúng ta giáp mặt Vưu Dữu, nghe một chút rốt cuộc là nó nó như thế nào, có phải oan uổng cho cậu hay không!"
"Không được, Sâm Tử không thể đi bệnh viện!"
Lý Tắc Cần vội vàng ngăn cản.
"Chúng ta đồng ý trả thêm tiền."
"Cha."
Lý Sâm lại đứng lên.
"Con cũng muốn biết rõ ràng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, con muốn đối mặt hỏi cô ấy cho rõ."
"Không thể được."
"Cha, con không làm chuyện đó, tại sao chính cha cũng không tin? Trừ phi cha đem con trói lại, bằng không con cũng sẽ nhảy ban công đi ra ngoài như lần trước vậy."
Cùng đi tới bệnh viện chính là Lý Vận Linh, Phó Nhiễm không nghĩ tới sẽ gặp Minh Thành Hữu ở ngoài phòng bệnh.
Hắn cũng ngoài ý muốn nhìn thấy Lý Sâm, Minh Thành Hữu đi lên trước kéo Lý Sâm sang một bên.
"Sâm Tử, cậu còn trẻ, có một số việc đã làm sau này có thể tự kiểm điểm, phạm sai lầm cũng không đáng sợ, đáng sợ là ngay cả chính mình cũng sợ đối mặt, tiếp tục giấu giếm."
"Anh họ, em. . . . . . Lúc ấy em quá xúc động, nhưng thật sự em không có hủy hoại mặt của Vưu Dữu."
Phó Nhiễm đứng ở đó, thấy Minh Thành Hữu vỗ nhẹ trên vai Lý Sâm, về phần hắn đã nói những gì, bởi vì đứng cách xa nên không thể nghe thấy rõ ràng.
Đẩy cửa ra đi vào, thím đang đè nén tiếng khóc quay lại đầu tiên, thật vất vả mới có tia hy vọng một lần nữa bị dập
Vưu Dữu bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, mặt bị băng gạc che kín đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy hai mắt. Cánh mũi Phó Nhiễm chua xót, cô đi tới khom lưng ghé xuống.
" Vưu Dữu?"
"Chị, em đau quá."
Đây là câu nói đầu tiên cô nói với Phó Nhiễm sau khi tỉnh lại.
Ánh mắt Phó Nhiễm tràn ra vẻ ấm áp, không thể nhịn được rơi nước mắt.
" Vưu Dữu. . . . . ."
Lý Sâm cũng tiến tới.
Vưu Dữu cố hết sức nhìn lại theo tiếng nói, Phó Nhiễm không thấy rõ nét mặt của cô, chỉ thấy cô dùng sức đem chăn kéo đến trên vai.
"Thật xin lỗi."
Lý Sâm đi tới mép giường cô, Vưu Dữu chăm chú nhìn một lúc, tiếng kêu sợ hãi chợt phát ra.
"Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Mẹ, con không muốn nhìn thấy anh ta…"
Bởi vì vết thương nghiêm trọng, lời của cô nghe vào trong tai vẫn vô lực, đọc nhấn rõ từng chữ cũng không nghe rõ, Phó Nhiễm đè lại hai vai cô kích động.
"Nói cho chị biết, có phải là nó làm hại em thành như vậy hay không?"
"Dạ! Dạ!"
Giọng nói cô gái kiên định, khắc sâu từng chữ vào lòng của Minh Thành Hữu, Lý Sâm không tin lắc đầu.
"Tôi không có, tôi không có
"Là anh ta cưỡng bức tôi, phải . . . . . Là anh ta dùng dầu hoả dội vào tôi, đốt bật lửa."
Phó Nhiễm rất bi thương, thậm chí không cách nào tưởng tượng ra một màn bi thảm kia.
Cô đứng dậy, ngón tay chỉ ra hướng cửa.
"Đi ra ngoài!"
" Vưu Dữu, thật sự tôi đối với em như vậy sao?"
Thím chạy tới xô đẩy Lý Sâm, Lý Vận Linh đã rời đi trước, Phó Nhiễm mở cửa, hướng Minh Thành Hữu đứng ở bên cạnh nói.
"Mang theo cậu ta rời khỏi nơi này."
Cô đưa ánh mắt nhìn thẳng về phía hắn, đúng là xa cách mà lạnh lùng.