Bây giờ, cảm giác như bị người ta tát một cái vào mặt, gò má Tạ Nam đỏ bừng, hình như đau đến chảy máu. Cô đưa tay lên che mặt, không nghĩ tới Minh Tranh đột nhiên nóng nảy như vậy, càng không có nghĩ tới anh có thể nói ra những lời như vậy: "Lão đại?"
Minh Tranh duỗi ngón tay ra, không hề nhìn cô gật đầu một cái: "Đừng để tôi nói lần thứ hai, cút ra ngoài."
"Lão đại." Bàn tay Tạ Nam từ từ hạ xuống bên người, trên mặt hiện rõ ràng một mảng hồng, chính xác là do góc văn kiện kia gây ra, lúc này nửa bên mặt đều sưng phồng lên: "Chẳng lẽ anh còn có thể nghĩ đến biện pháp tốt hơn sao? Hơn nữa đó là ý kiến của chính La quản lí, tôi đem văn kiện đưa cho cô ấy kí xong, là chính cô ấy cầm đến bộ phận tài vụ, còn dặn dò tôi không được nói với anh. Bạn trai cô ấy là người có thế lực, nhất định là có biện pháp giúp đỡ Hào Khôn vượt qua khó khăn, lão đại, thương trường như chiến trường, chắc chắn là anh hiểu điều này?"
Minh Tranh cười lạnh, khẽ nhếch môi: "Nên thế nào hay không nên thế nào cần cô dạy tôi sao? Tạ Nam, có một số chuyện cô không nên biết quá nhiều, cô không sợ mình phải trả giá đắt, cũng không cần suy nghĩ bản thân mình có thể chịu đựng nổi hay không sao?"
"Lão đại, tôi nghĩ nên nói cho anh biết, dù Hào Khôn gặp chuyện không may nhưng tôi vẫn luôn đứng về phía anh."
Minh Tranh giống như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, ngả người mình về phía ghế làm việc phía sau: "Tôi cần cô đứng về phía tôi sao? Với tôi mà nói, cô là cái gì?"
Đôi mắt Tạ Nam ngân ngấn nước, hình như là muốn khóc, Minh Tranh nói chuyện không chút lưu tình: "Đừng nghĩ tôi không biết rõ ý đồ của cô, còn có câu nói kia, Tạ Nam, cô cũng không tự nhìn lại bản thân mình, cô lấy cái gì so sánh cùng cô ấy?"
"Tôi chỉ thua La quản lí về gia thế."
Minh Tranh hừ lạnh: "Theo như con người cô, không đầu cơ trục lợi, hi vọng được leo lên vị trí của cô ấy là ước muốn bấy lâu nay."
Tạ Nam cắn chặt môi: "Tôi không cần so bì cùng La quản lí, hiện tại cô ấy có bạn trai rồi, tôi làm như vậy chỉ là muốn giúp anh thôi."
Một câu nói của cô đâm trúng chỗ đau Minh Tranh, anh khẽ gật đầu, môi mỏng càng mím chặt, Tạ Nam bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi run lên, Minh Tranh ngồi ở đó một hồi lâu không lên tiếng, Tạ Nam cho là có thể anh đã nghĩ thông suốt: "Lão đại, nếu đổi lại tôi là La quản lí, tôi cũng sẽ làm như vậy, bây giờ cô ấy là người quản lí cao nhất của Hào Khôn, chỉ cần khoát tay một cái sao lại không giúp đỡ chứ? Huống hồ cô ấy chỉ cần nói một câu, dễ dàng hơn so với việc anh chạy đôn chạy đáo."
Minh Tranh đưa tay chỉ hướng cánh cửa: "Đi ra ngoài."
Tạ Nam không dám cãi lần nữa, đem tài liệu rơi trên mặt đất lượm lại sau đó bước ra ngoài. Che đậy toàn bộ trong nháy mắt, cô cuối cùng dùng sức thở ra cho hả giận, cửa ải này xem như qua, mặc dù giọng điệu Minh Tranh không chút thân thiện, nhưng thế nào cô cũng không gặp nguy hiểm. Thư kí ŧıểυ Chu đợi ở bên ngoài, gặp Tạ Nam tới nhanh chóng đi lên: "Cô không sao chớ?"
"Không sao."
"Tôi nghe nói lão đại rất tức giận, coi cô như chỗ để xả giận phải không?"
Tạ Nam cầm lấy ly trà trên bàn uống một chút: "Sao lại không có chứ, yên tâm, tôi thật không sao."
Sáng nay vừa đến công ty, ŧıểυ Chu liền nghe nói chuyện tùm lum, lá gan của Tạ Nam cũng thật sự quá lớn, vốn muốn tới đây xem kịch vui, không nghĩ tới Minh Tranh dạy bảo một trận như vậy sau đó để cô ta đi ra?
Tạ Nam còn thấy sợ hãi: "Hoàn toàn không sao, tôi cũng không thẹn với lương tâm mình, tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho công ty và lão đại."
ŧıểυ Chu không nhịn được cười lạnh, bây giờ không có chuyyện gì cũng coi như cô ta mạng lớn, chỉ sợ Minh Tranh sẽ tính sổ sau, càng tính càng tàn nhẫn. Không tới buổi trưa, những lời của ŧıểυ Chu liền được chứng minh. La Văn Anh nhìn lên màn hình máy vi tính đến ngẩn người, tối hôm qua sau khi Tống Cẩm Trác về, La Văn Anh ở trong nhà, bà La lôi kéo cô nói huyên thuyên đến nửa đêm, tất cả đều nói rằng bà rất vừa ý Tống Cẩm Trác, đáng lẽ La Văn Anh phải vui vẻ mới phải, cô chọn được một người khiến cho ba mẹ không tiếc lời khen ngợi, bảo rằng cô rất biết chọn người? Tống Cẩm Trác nói, muốn chọn ngày đính hôn rồi thông báo cho mọi người bên ngoài biết, nhưng nhất định phải giải quyết xong mọi chuyện của Hào Khôn. Đương nhiên là La Văn Anh biết rõ anh ta nghĩ gì, cũng vui vẻ đồng ý.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, khiến cho La Văn Anh đang thất thần phải giật mình: "Mời vào." ŧıểυ Chu chạy nhanh như gió vào: "Eve, có tin tốt." La Văn Anh thu hồi ánh mắt từ máy vi tính: "Bây giờ còn có thể có tin tức tốt gì sao?"
"Tạ Nam bị đuổi việc."
La Văn Anh cũng không có tỏ vẻ giật mình nhiều: "Đuổi thì đuổi, em thấy hối tiếc sao?"
"Không phải." Đôi tay ŧıểυ Chu nhoài ra ở trên bàn làm việc: "Em biết được tin, lúc này lão đại rất là tức giận, không nói hai lời liền đuổi cô ta đi, hơn nữa cô ta còn bị những chuyện kia ghi vào hồ sơ, về sau chắc không công ty nào dám mướn cô ta đâu."
"Cô ta dám làm, thì phải dám gánh lấy hậu quả và trách nhiệm nên có."
"Eve." Giọng nói ŧıểυ Chu có chút lo lắng: "Nhưng chuyện này cũng liên lụy đến chị, sẽ không có việc gì chứ?"
"Cũng không có việc gì chúng ta có thể nói trước được." La Văn Anh kiên quyết né tránh chủ đề này: "Xem bộ dáng hứng khởi đi vào của em, chị còn tưởng rằng em trúng số độc đắc."
"Cũng không phải như vậy sao? Mỗi ngày đều thấy cô ta giả bộ ở trước mặt em, em đã sớm không nhịn nổi rồi."
Rầm! Đột nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra, thậm chí có thể nói là bị đá văng ra, ŧıểυ Chu bị sợ xoay người một cái, sau khi nhìn rõ ràng là ai, vội vàng đứng thẳng: "Eve, em còn có chuyện, em đi ra ngoài trước."
La Văn Anh gật đầu, ŧıểυ Chu cùng Minh Tranh đi ngược qua nhau, ŧıểυ Chu nhìn sắc mặt anh, chạy còn nhanh hơn so với lúc đi vào, nhất thời lo lắng nên không khống chế được hành động, lúc đóng cửa phát ra tiếng vô cùng lớn.
Minh Tranh đi tới đối diện La Văn Anh, giữa hai người phân cách bởi bàn làm việc rộng rãi, cô cũng không ngẩng đầu lên, Minh Tranh nghiêng nửa người trên ra ngoài, một tay dùng sức giữ chặt cổ tay của cô: "Không phải em định dùng bản thân để đổi Hào Khôn đấy chứ?"
"Tôi không cao thượng đến như vậy." La Văn Anh tránh tay Minh Tranh ra: "Hơn nữa, việc sống còn của Hào Khôn liên quan gì đến tôi? ‘’
"Em dám nói em không phải là vì tôi?"
"Không phải." La Văn Anh nói chắc như đinh đóng cột, Minh Tranh dứt khoát vòng qua bàn làm việc đứng ở trước mặt cô: "Nếu đã không phải, tại sao lại kí tên, em biết rõ ràng những văn kiện này không qua tay em."
"Tôi không nghĩ nhiều như vậy, Tạ Nam mang qua tôi liền ký, căn bản là tôi không nhìn." Có đánh chết La Văn Anh cũng không thừa nhận, một tay Minh Tranh nắm lấy bả vai của cô : "Tôi không cần em phải như vậy."
"Tôi đã nói là không liên quan gì đến anh."
Minh Tranh dựa vào mép bàn của La Văn Anh. "Đã không liên quan gì tới tôi, như vậy Hào Khôn càng không đáng để em hi sinh bản thân, chuyện của riêng mình tôi tự có cách giải quyết, cho dù công ty bị thua lỗ, tôi cũng không có thể để em làm như vậy."
"Anh muốn giải quyết như thế nào?" La Văn Anh kích động buột miệng nói ra: "Anh liều mạng nhiều năm như vậy, không phải là vì Hào Khôn sao?"
Minh Tranh nâng mắt lên nhìn nhìn vào đáy mắt La Văn Anh: "Muốn em thừa nhận một chuyện khó khăn như thế sao?"
La Văn Anh nhếch miệng: "Đừng suy nghĩ, chuyện của Hào Khôn rất nhanh sẽ qua."
"Cho nên, em đáp ứng yêu cầu của Tống Cẩm Trác?"
"Chuyện này không có liên quan đến anh ấy, anh ấy cũng không nói với tôi bất kỳ yêu cầu gì." Hai tay La Văn Anh để ra phía sau, cô xoay người đi về phía cửa sổ sát đất: "Minh Tranh, là tôi kéo anh ấy vào chuyện này."
Minh Tranh lấy hộp thuốc lá ra, La Văn Anh nghe được tiếng quẹt lạch cạch phát ra từ hộp diêm, mùi khói thuốc phảng phất bên mũi: "Em quyết định cùng ở cùng hắn ta thật sự?"
La Văn Anh gật đầu, Minh Tranh nhìn vào mắt cô: "Cho tôi lý do."
"Không cần lý do."
Minh Tranh dùng sức nhấp điếu thuốc: "Em không nói tôi cũng biết." Rồi nâng người dậy một chút. "Nhưng em nhớ kỹ, chuyện của cá nhân tôi không đến lượt em tự quyết định mọi việc."
La Văn Anh nghe thế, xoay người sang nhìn anh: "Tôi nói rồi, không liên quan gì tới anh."
Minh Tranh đưa tay dụi tắt phần còn lại của điếu thuốc: "Văn Anh, em cũng đừng cho rằng mọi chuyện đều thuận lợi như em tưởng."
La Văn Anh thấy anh đứng thẳng người, cũng không quay đầu lại cứ thế đi về phía cửa ra ngoài. La Văn Anh dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn bóng lưng vừa đi ra của Minh Tranh chằm chằm, cô biết rõ, đi tới nước này đã không thể quay đầu lại, đây là cô quyết định thay Minh Tranh.
Sau khi La gia bên này khôi phục lại như lúc ban đầu, Tống gia liền rùm beng lên, bắt đầu thu xếp, Tống Cẩm Trác giữ vụ án của Hào Khôn trong tay, chờ giải quyết xong sau đó mới bàn chuyện cưới hỏi cùng La Văn Anh.
La Văn Anh đáp ứng bà La về nhà ăn cơm, sau khi tan việc từ Hào Khôn, cô lái xe đi ra ngoài, bất ngờ lại nhìn thấy xe của Minh Tranh ở trước cửa nhà. Cô kinh ngạc lắp bắp, cũng không kịp đem xe ngừng lại đàng hoàng, cầm lấy túi đi vào La gia, mới tới cửa liền nghe bên trong truyền đến âm thanh hỗn loạn. La Văn Anh không kịp thay giày, cô đi vào phòng khách, quả nhiên là thấy Minh Tranh đứng ở bên cạnh ghế sofa, hiển nhiên là ông bà La không hoan nghênh anh, ngay cả câu chào hỏi tối thiểu cũng không có, chớ nói chi là mời anh ngồi.
Có lẽ trước đó Minh Tranh đã nói gì đó, xem sắc mặt hai vị trưởng bối cũng có thể đoán ra được, La Văn Anh đi đến sau lưng Minh Tranh, cảm thấy dáng người anh quá đỗi cao lớn, thân thể cô độc đứng một mình ở đó chịu đựng tất cả. Bà La thấy La Văn Anh đi vào không khỏi hừ lạnh: "Cậu nghĩ chúng tôi đồng ý để cậu cùng Văn Anh qua lại lần nữa sao? Không ngại nói cho cậu biết, thời gian kết hôn của Văn Anh cùng Cẩm Trác cũng đã tới gần, Minh Tranh, trước kia Văn Anh kết đôi cũng cậu không thành, bây giờ cậu cần gì phải hạ mình như vậy?"
"Chuyện trước kia là con không đúng, con không quý trọng cô ấy." Bên trong phòng khách to lớn vang lên giọng nói của Minh Tranh: "Con hi vọng hai bác có thể cho con một cơ hội."
Bà La chẳng thèm ngó ngàng tới: "Tôi sẽ không để cho con gái mình mạo hiểm lần thứ hai, huống hồ lần này, Cẩm Trác cũng là người Văn Anh đã chọn."
"Cô ấy cũng không hề yêu hắn, chắc bác cũng nhìn ra được."
Bà La vô cùng tức giận : "Tôi không nhìn ra, tôi cũng không hiểu những người trẻ tuổi các cậu yêu hận ra sao, tôi chỉ biết rõ tôi tôn trọng quyết định của con gái mình."
Minh Tranh nghe được tiếng bước chân, thấy người đứng ở sau là La Văn Anh, anh muốn giữ chặt tay của cô, lại bị cô né tránh, Minh Tranh hi vọng cô có thể đứng về phía mình: "Văn Anh đáp ứng Tống Cẩm Trác là bởi vì chuyện của Hào Khôn, chẳng lẽ hai bác cứ quyết định qua loa cuộc hôn nhân của cô ấy như vậy sao?"
Ông bà La ngơ ngác nhìn nhau, nét mặt bà La lộ vẻ do dự nhìn về phía La Văn Anh đang đứng.
Giữa lông mày cô nhíu lại: "Minh Tranh, anh đang nói bậy bạ gì đó?"
"Tôi không nói nhưng chắc trong lòng em rất rõ, tôi sẽ không nhượng bộ em một chút nào nữa."
Sắc mặt bà La càng lúc càng xấu đi: "Minh Tranh, coi như cậu nói có lý, nhưng đây cũng là quyết định của chính Văn Anh."
Minh Tranh nhìn về phía La Văn Anh: "Tôi cũng đã như vậy, em còn không tin tưởng tôi lần nữa sao?"
"Minh Tranh, anh đi đi." La Văn Anh không biết phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới có thể hiểu: "Chúng ta là không thể nào, đã sớm là không thể nào."
Bà La gọi một tiếng, ra hiệu cho người làm ra tiễn khách. Minh Tranh cũng không nói gì thêm, La Văn Anh lên lầu trước, một lúc lâu sau bà La mới đi vào phòng của cô: "Lời nói ban nãy của Minh Tranh là có ý gì?"
"Gì cơ ạ?"
"Đừng có giả vờ trước mặt mẹ, Văn Anh, lúc này nó còn chưa đi, mẹ thật không biết trong lòng con nghĩ như thế nào."
La Văn Anh ôm gối ôm ngồi ở mép giường, bà La thấy cô không lên tiếng, liền mở miệng nói: "Nó lúc thì thế này lúc thì thế khác, coi như mẹ tin tưởng giữa các con có cảm tình, nhưng mẹ không yên tâm, mẹ thà rằng con cứ sống một cuộc sống an nhàn bình thường."
"Con biết rõ."
"Chuyện này cũng đừng kéo dài nữa, ngày kia là cuối tuần, mẹ sẽ gọi điện thoại cho ŧıểυ Trác."
La Văn Anh ăn cơm tối cũng không xuống lầu, sau đó đứng ở bên cửa sổ, thấy rất khuya Minh Tranh mới trở về, La Văn Anh biết rõ chắc là ba mẹ sẽ không kiên trì, cô níu chặt lòng mình, hà tất phải làm như vậy? Trước kia cô luôn mong muốn Minh Tranh có thể quyết định rõ ràng một chút, lúc này anh đã quyết tâm, nhưng cô lại không cách nào quay đầu được.
Hôm nay cuối tuần, Tống Cẩm Trác tạm thời có chuyện, để tài xế đưa ông bà Tống đến nhà hàng trước, anh cũng gọi điện thoại chào hỏi với La Văn Anh một chút.
La Văn Anh cùng ba mẹ Tống Cẩm Trác đi vào phòng bao dưới sự hướng dẫn nhân viên phục vụ, tuy Tống Cẩm Trác không có ở đây,nhưng bà Tống rất biết điều chỉnh không khí,La Văn Anh ngồi đó có vẻ không hợp với đámngười, giống như chuyện vui mừng náo nhiệt như thế không liên quan tới cô.
"Gần đây tôi cùng với mấy bà bạn nhàn rỗi đan áo len, chờ con của Cẩm Trác được sinh ra, có cả quần áo cho nó nữa." Vô thức đem đề tài câu chuyện đi xa như vậy.
La Văn Anh cố gắng hòa nhập vào bầu không khí này, đột nhiên cửa phòng bao bị mở ra, cô nghe thấy một âm thanh khác thường truyền đến tai, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Minh Tranh đang đứng bên cạnh mình, cô sợ đến nỗi thiếu chút nữa làm rơi ly trà trong tay xuống đất: "Anh… sao anh lại ở đây?"
Ông bà La lạnh mặt, bà Tống thấy Minh Tranh liền nhanh chóng che chở cho La Văn Anh: "Anh tìm Văn Anh có chuyện gì sao?"
Minh Tranh bắt lấy cánh tay của La Văn Anh, lần này đến phiên mọi người ở đây thay đổi nét mặt.
"Minh Tranh, đây là ý gì chứ?" Bà La giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, sợ anh phá rối chuyện tốt.
"Văn Anh, rời khỏi nơi này với anh."
Đúng là điên. La Văn Anh ra sức giãy dụa: "Minh Tranh, anh mau buông ra!"
Chuyện này là sao đây?
Minh Tranh thấy cô ngồi bất động, dứt khoát xoay người đưa tay ôm bờ vai La Văn Anh nhấc cô lên, lúc này bà Tống mới quát lên: "Đây là người nào hả, chuyện này là sao?"
Sắc mặt La Văn Anh đỏ lên, dù thế nào cô cũng không nghĩ đến, dựa vào tính cách của Minh Tranh lại làm ra chuyện như vậy, cô hoàn toàn không hề đề phòng chuyện này, Minh Tranh ép đến vậy nhưng cô vẫn không chịu đi, anh ghé môi mỏng tiến đến bên tai La Văn Anh nói vài câu. La Văn Anh ngẩn người, ánh mắt cô nhìn Minh Tranh đầy vẻ phức tạp, sau đó đẩy tay anh ra, quay ra nói với những người đang nghiêm mặt ở đây: "Thực xin lỗi, con có việc cần ra ngoài một chuyến, chuyện ngày hôm nay con rất xin lỗi."
"Văn Anh!" Bà La vô cùng tức giận: "Không cho phép đi."
Minh Tranh bước đi ra ngoài, lại quay đầu lại dắt tay La Văn Anh đi theo.