Minh Vanh khó tin nhìn về phía cô, ánh mắt sáng lên, sau đó lập tức tối sầm lại, trở nên trầm lặng.
Ánh trăng trên bầu trời đêm chiếu xuống.
Đêm tối, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh trăng sáng rực bị nhiễm một tầng đỏ hồng.
Hứa Dung không mang theo nhiều hành lý, nghĩ là trở về sẽ cho Minh Vanh tin vui bất ngờ.
Cô dừng xe trước cổng, đây là căn nhà Minh Vanh mua từ trước, để khi về nước cô có chỗ nghỉ ngơi thoải mái giống như là nhà của mình.
Hứa Dung cũng có chìa khóa nhà nên không cần thông báo trước với Minh Vanh. Trên phòng lầu hai có ánh đèn nhu hòa, có lẽ Minh Vanh đang ở đó, thật ra thì anh cũng rất ít khi đến chỗ này, trừ khi cô đến ở. Còn chưa chính thức gặp người lớn trong Minh gia, Minh Vanh nói không cần gấp, thời điểm anh còn trẻ , anh lấy sự nghiệp làm tr
Hứa Dung cẩn thận mở cửa, nhẹ nhàng bước vào, trong lúc không chú ý đá trúng vật gì đó phát ra tiếng động nhẹ, cô xoay người lại thì phát hiện ra đôi giày của phụ nữ. Có giày ở cửa, ít nhất trong nhà có phụ nữ ở. Cô xiết chặt tay, chân khẽ run bước nhanh lên lầu hai.
Đèn hành lang đều không mở, làm cho ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ càng rõ ràng hơn. Hứa Dung cởi giày, đi chân không trên sàn, nhẹ nhàng tiến tới trước. Trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện.
“Cuối cùng anh muốn giấu tôi đến khi nào? Tôi không muốn cả đời trốn tránh không thể gặp người khác”
Một giọng nữ sắc bén đâm thẳng vào tai Hứa Dung. Cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không thể không dựa vào vách tường, dự đoán phát sinh trong lòng càng làm bản thân không yên
“Hiện tại chưa phải lúc.”
m thanh này cô đã quá quen thuộc, không phải Minh Vanh thì còn có thể là ai?
“Vậy rốt cuộc khi nào tôi mới có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này? Anh không phải đã đồng ý để tôi được tự do sao? Vì sao không cho tôi ra nước ngoài đi? Có ngày tôi sẽ quang minh chính đại trở về!”
Người đàn ông hừ lạnh “Hoàn cảnh của cô bây giờ còn muốn quang minh chính đại sao? Vưu Ứng Nhụy, cô có biết bên ngoài ai cũng đang truy nã cô? Ra khỏi phòng này cô chỉ có thể đi thẳng đến nhà giam thôi!”
“Là” Vưu Ứng Nhụy điên cuồng “Tôi điên rồi nên mới nghe lời anh, hiện tại anh che dấu rất tốt, không ai có thể nghi ngờ đến anh. Đối với anh tôi là cái gì? Thiếu chút nữa hại chết chồng mình, hại mẹ thành ra như vậy, chính mình thì như chuột chạy qua đường”
Cảm xúc của Minh Vanh từ đầu đến cuối đều ổn định “Vưu Ứng Nhụy, không ai kề dao vô cổ ép cô làm, cũng đừng nói là bất đắc dĩ phải làm, tất cả do cô lựa chọn, đi đến bước này cũng đừng có nói tới hai chữ hối hận.”
Bàn tay Hứa Dung tham lam hướng phía cửa, do không có đóng kỹ, dùng một chút lực liền có thể đẩy cách cửa hở ra một khe nhỏ. Xuyên qua ánh đèn, cô nhìn thấy Minh Vanh ngồi trên sô pha quay lưng về hướng của mình, đối diện Minh Vanh là cô gái trẻ. Nghe tên này Hứa Dung có chút ấn tượng, trước đó Minh Vanh đã từng nhắc qua, cô ta là vợ Minh Thành Hữu.
“Cô thiếu chút nữa hại chết Thành Hữu, nếu không phải cô tham tiền của Minh Gia, sao có thể dẫn đến kết cục hôm nay.” Trong giọng nói của người đàn ông ít nhiều mang ý diễu cợt.
“Chuyện này cũng có một phần của anh”
“Không cần biết, nhưng người xuống tay vẫn là cô”. Minh Vanh ngồi tại chỗ, bóng bị che khuất “Hơn nữa hiện tại tình cảm Thành Hữu cùng Phó Nhiễm rất tốt, cho dù cô xuất hiện lại thì như thế nào, không nói là không thay đổi được gì, cô cho là Thành Hữu gặp cô còn nghĩ đến tình xưa? Rơi vào tay hắn, chỉ có nước cô vào tù mà ngồi.
Mặt Vưu Ứng Nhụy đang trắng bệt chuyển sang kích động, đứng lên khỏi sô pha, ngón tay chỉ thẳng mặt Minh Vanh “Anh có ý gì? Qua cầu rút ván? Bây giờ mặc kệ tôi sống chết ra sao? Lúc mang tôi đi anh hứa như thế nào? Minh Vanh, thật không nghĩ tới người âm hiểm nhất trong Minh Gia lại là anh, chắc chắn mọi người không thể lường trước được?”
Minh Vanh lấy ra điếu thuốc châm lửa, Hứa Dung đứng ở cửa có thể ngửi được mùi hương mê hoặc gay mũi.
Vưu Ứng Nhụy xanh mặt.
Minh Vanh nhả khói thuốc, Hứa Dung tham lam nhìn sâu vào trong một chút, phát hiện trong phòng còn có một người đàn ông lạ. Vưu Ứng Nhụy nhìn xuống phía sàn nhà, bỗng nhiên ôm mặt khóc nói “Vì sao mọi chuyện lại thành như vậy? Nếu mẹ tôi không bình phục tốt, ít nhất bà có thể tha thứ cho tôi, tôi cũng không trở thành người không giống người, quỷ không ra quỷ trốn ở bên ngoài.”
Minh Vanh nghe nói, sắc mặt tối lại đừng có quên, Phạm Nhàn là do tự tay cô đẩy xuống lầu”
Vưu Ứng Nhụy nhìn về phía người đàn ông đứng cách đó không xa “Nhưng là chính anh ta đá mẹ tôi trọng thương, đều là do các người hãm hại”
Minh Vanh ngồi thẳng lên, hung hăng dụi tắt tàn thuốc trong tay “Là giúp cô che đi manh mối, hiểu chưa? Nếu không, sau đó cô còn có thể tự do đi lại sao?”
Vưu Ứng Nhụy cố kìm nén tiếng khóc “Vậy anh định sắp xếp cuộc sống sau này của tôi như thế nào?”
“Ý cô muốn sao?”
“Tôi muốn ra nước ngoài, thêm nữa, anh nghĩ biện pháp xóa bỏ lệnh truy nã của tôi, phía Thành Hữu và Phó Nhiễm anh cũng giải quyết cho ổn thỏa đi, tôi không muốn sống mà phải trốn trốn, tránh tránh”
Minh Vanh cười không thành tiếng, “Cô nghĩ rằng tôi và cô là thần tiên Đại La? Vung tay là có thể xóa sạch mọi thứ?”
“Tôi mặc kệ, là anh nợ tôi!”
“Vưu Ứng Nhụy, cẩn thận lời nói của cô!”
Vưu Ứng Nhụy ở nhà cả ngày bị bức đến mức điên rồi, như vậy cùng ngồi tù có khác gì nhau. Cô đột nhiên đứng lên “Cũng tốt, cùng lắm là vạch mặt nhau, tôi đem mọi chuyện kể hết ra, tôi cùng lắm sẽ chịu tội đánh người bị thương, thêm tội giết người không thành.”
Nói xong cô liền chạy ra cửa.
Hứa Dung đứng bên ngoài không kịp trở tay, nhất thời cũng không biết làm sao trốn, nhìn Vưu Ứng Nhụy chuẩn bị mở cửa. Cô toàn thân cứng ngắc tại chỗ, nhìn thấy Vưu Ứng Nhụy đang đi về phía trước đột nhiên xoay mình đứng lại, khăn lụa trên cổ bị người đàn ông lạ phía sau giữ chặt, quấn lại hai vòng, đem Vưu Ứng Nhụy kéo đến trước mặt. Minh Vanh vẫn bình tĩnh như trước ngồi nhàn nhã
“Vưu Ứng Nhụy, cô không nghe qua câu giết người diệt khẩu sao?”
Vưu Ứng Nhụy kinh hãi trợn mắt, Hứa Dung tay chân lạnh lẽo, nếu như không phải chính tai mình nghe thấy, cô chắc chắn không tưởng tượng được câu nói này là từ miệng Minh Vanh nói ra.
“Anh, anh muốn giết tôi?” Vưu Ứng Nhụy kiễng mũi chân, thân hình không đứng vững được, mắt lộ ra tia hoảng hốt, hai tay giữ lại khăn lụa liên tục lắc đầu, “Không cần, không cần.”
Minh Vanh đưa lưng về phía mọi người “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, tôi muốn mạng của cô, có thể lấy rất dễ dàng.”
“Thả tôi đi, sau này tôi không dám nữa”
Minh Vanh nhìn người đàn ông phẩt tay “David, thả cô ta.”
Vưu Ứng Nhụy cùng Hứa Dung đang đứng ngoài cửa đều thấy nhẹ người.
Người đàn ông to cao hai tay đột nhiên dùng sức, mũi chân Vưu Ứng Nhụy mới hạ xuống lại kiễng lên, Hứa Dung thấy lạnh người, tầm mắt Vưu Ứng Nhụy nhìn ra cửa, thấy như có người, cô vốn định mở miệng, khuôn mặt chuyển sang vặn vẹo biến hình, móng tay hung hăng bấu vào mu bàn tay người đàn ông “Buông!”
Minh Vanh nghe được tiếng động quay đầu lại “David, ngươi định làm gì?”
Hắn vẫn không buông tay, mắt Hứa Dung trợn lên, thấy hai chân Vưu Ứng Nhụy từ từ bị đưa lên cách mặt đất, cô ra sức giãy dụa, người bị xoay qua xoay lại, nước mắt dàn giụa nhìn ra hướng cửa mở rộng miệng. Hứa Dung chống tay lên tường, cảm thấy như muốn tắt thở, ánh mắt Vưu Ứng Nhụy nhìn cô như muốn cầu cứu, trong ngực cô buồn bực khó chịu, nhìn thấy Minh Vanh đứng lên đi nhanh về phía người đàn ông lạ “Buông ra!”
Người đàn ông dùng sức, mạnh tay hất Vưu Ứng Nhụy ra. Cô như cái bao nằm dài trên mặt đẩt, không nhúc nhíchNhị thiếu, cô ta phải chết, cô ta biết quá nhiều chuyện của anh, thả ra đối với anh không có lợi”
Minh Vanh nhìn Vưu Ứng Nhụy trên mặt đất “David, tôi không muốn giết người”
“Cô ta không chết, người chết sẽ là anh.”
Minh Vanh xoay người không nhìn lại, mệt mỏi thả tay xuống “Tìm một chỗ xử lý, nhớ phải cẩn thận.”
“Dạ”
Hứa Dung lấy tay đè nhanh lên ngực, tim đập bùm bùm như muốn nhảy ra, cô lặng lẽ từng bước dựa vách tường rời đi sang phòng ở.
Minh Vanh nghe xong, im lặng thật lâu.
Anh đứng lên đi ra ban công, một lát sau trở lại phòng ngủ, ngồi trên mép giường. Hứa Dung ôm chặt hai vai đang khóc, sắc mặt Minh Vanh ảm đạm “Em thấy được tất cả rồi, cũng biết anh là người như thế nào, sao còn đồng ý đính hôn với anh?”
Anh chỉ thấy ánh mắt chua xót, liền ôm Hứa Dung lại “Anh không có khả năng trở lại như trước”
“Vì sao lại như vậy?” nước mắt Hứa Dung rơi vào hõm vai hắn “Em bước vào Minh Gia, mắt nhìn thấy Phó Nhiễm cùng Thành Hữu, nhớ tới Vưu Ứng Nhụy trước khi chết có nói, nếu cô ấy cùng Thành Hữu có thể hạnh phúc, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện sau này. Em tự biết không nên đem chuyện anh làm trách tội lên trên người họ, càng về sau càng tiếp xúc nhiều, tâm em đau khi thấy bọn họ yêu thương sâu đậm, sợ chuyện của anh bị phát hiện, cho nên không thể để bọn họ sống tốt như vậy được, em thậm chí còn có tư tưởng xấu muốn chia rẽ họ, nên hiện tại em rất mệt mỏi, vì sao chúng ta phải như vậy?”
Minh Vanh vuốt đầu Hứa Dung “Vì chuyện này nên em muốn chiếu cố Vưu gia?”
Cô dựa trong lòng anh gật đầu. Minh Vanh thở dài “Anh sớm nên nhìn ra là em không thích hợp.
“Minh Vanh, sau này chúng ta sẽ làm sao?”
“Anh đi đến bước này, không lui về được nữa.”
“Vì sao?”
Anh ôm chặt cô vào lòng “Nếu sớm biết trước, anh sẽ không để em rơi vào tình huống này, cũng sẽ không trêu chọc em, giờ chúng ta đã có con, Dung Dung, em chỉ có thể tiếp tục sai cùng anh”
Hứa Dung nén lại tiếng khóc “Anh nếu biết là sai, tại sao không dừng lại?”
Minh Vanh ôm chặt cô, im lặng không nói nữa.
Hôm sau.
Buổi sáng, như thường lệ, tất cả mọi người trong gia đình vây quanh bàn ăn, Hãn Hãn có một phần đồ ăn riêng, cậu nhóc tới bên trong ngồi xuống, bắt chước cách ăn uống như Phó Nhiễm. Hốc mắt Hứa Dung đỏ bừng, đôi mắt nặng trĩu, mất hồn mất vía ngồi bên cạnh Minh Vanh.
“Dung Dung, tối hôm qua ngủ không được à?”. Lý Vận Linh thân thiết hỏi.
“Dạ, hai ngày nay con ngủ không ngon.” Hứa Dung nheo mắt nhìn về phía Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đang ngồi đối diện, Minh Vanh cũng hiểu được ánh mắt phức tạp của cô là vì sao.
Hứa Dung nắm chặt đũa, quay đầu nhìn Minh Vanh cười yếu ớt làm anh giật mình, dường như anh phát hiện ra gì đó trong đáy mắt cô. Lời tối qua anh nói, Hứa Dung nhớ rõ, đúng vậy, nếu không thể từ bỏ, chỉ có thể tiếp tục sai cùng anh. Minh Thành Hữu ngồi bên cạnh Phó Nhiễm, Phó Nhiễm lo cho Hãn Hãn nên chưa ăn được gì, anh đem chén cháo đặt trước mặt cô, quay đầu nhìn Lý Vận Linh nói “Mẹ, chân mẹ đã đỡ nhiều chưa?”
“Ừ, tốt hơn nhiều rồi.” Lý Vận Linh vùi đầu ăn điểm tâm.
“Chúng con chuyển lại đây cũng đã một thời gian, con muốn cùng Phó Nhiễm trở về Y Vân thủ phủ.”
Hứa Dung ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Lý Vận Linh giận tái mặt "Cái gì?"
Phó Nhiễm bất ngờ nhìn Minh Thành Hữu, anh chưa bàn trước chuyện này với cô, Minh Thành Hữu chậm rãi cắn miếng trứng ốp la “Mẹ, cuộc sống vợ chồng con không phải ở đây, hơn nữa nhiều người cũng không tiện, Y Vân thủ phủ cũng gần đây, sau này con sẽ thường xuyên ghé qua thăm mẹ.”
Minh Vanh không xen vào, Hứa Dung đưa mắt cẩn thận quan sát Lý Vận Linh, xem thử bà trả lời như thế nào.
“Không được, trong nhà hiếm khi vui như vậy, Dung Dung cùng Nhị ca con ở một tầng, các con cũng một mình một tầng, có gì không tiện?” Lý Vận Linh nhìn Phó Nhiễm “ŧıểυ Nhiễm, đây là ý của con?”
“Phó Nhiễm không biết, mẹ, là con muốn về.” Minh Thành Hữu bảo vệ vợ mình.
Sắc mặt Lý Vận Linh không có vẻ giận, vẫn cầm thìa trong tay “Mẹ muốn giữ Hãn Hãn bên mẹ, khi Hứa Dung sinh con, hai đứa trẻ cũng có bạn có bè.”
“Mẹ, mẹ lo xa rồi, sau này chúng con trở về là được” Minh Thành Hữu nhìn lên ”Hơn nữa, về sau trong nhà không phải đã có Nhị ca cùng Hứa Dung sao?”
Lý Vận Linh biết tính Minh Thành Hữu, bà có nói như thế nào anh cũng chẳng nghe. Thấy Lý Vận Linh không nói gì, Minh Thành Hữu lấy cho bà chén cháo “Coi như mẹ đã đồng ý rồi, đây, hiếu kính mẹ, ăn nhanh khi còn nóng.”
“Con, cái thằng này!” Lý Vận Linh buồn cười, nhận bát cháo từ tay Minh Thành Hữu.
Tay Hứa Dung nắm đầu chiếc đũa thật chặt, nhìn Minh Vanh ngồi bên cạnh, thấy anh mỉm cười ăn bát cháo thịt nạc, trên mặt nhìn không ra chút cảm xúc.
Quả nhiên, đối với Lý Vận Linh, bà dùng thái độ hoàn toàn không giống nhau. Hứa Dung nhận thấy ở Minh gia, cô như ngồi trên miếng băng mỏng.
Phó Nhiễm đi thẳng vào phòng, ý cười trên mặt mới dần dần mất đi “Sao đột nhiên muốn về Y Vân thủ phủ?”
”Em không muốn về sao?” Minh Thành Hữu đi đến ôm cô vào ngực “Ở đây có nhiều người, muốn thân thiết cũng phải để ý thời gian, địa điểm, nhìn em buổi tối khó nhịn, cắn miệng không dám hét to, tim anh thật đau”
Phó Nhiễm không ưa bộ dáng này của anh “Nói chuyện hay lắm.”
“Cùng Hãn Hãn về đi, ở nhà vẫn là an toàn nhất.”
Phó Nhiễm xoay người nhìn vào mắt Minh Thành Hữu “Nếu biết nhà này không an toàn, chúng ta đi rồi, mẹ làm sao?”
“Tạm thời, anh chỉ có thể đưa em cùng Hãn Hãn về trước, lí do này sẽ không làm người khác nghi ngờ, mẹ bên này không thể đi, nhưng anh sẽ lưu ý cẩn thận, cho nên cách năm ba bữa anh sẽ lại đến đây.”
Phó Nhiễm ôm Minh Thành Hữu “Xác định sao?”
”Vẫn là chưa có lí do, không hiểu sao anh ta lại làm vậy”
“Có lẽ chỗ Tiêu quản gia sẽ có manh mối.” Phó Nhiễm nhắc nhở.
Minh Thành Hữu khẽ hôn đỉnh đầu cô “Em chỉ cần lo cho Hãn Hãn cùng bản thân em là được, chuyện còn lại giao
Sau khi Minh Thành Hữu rời khỏi, Phó Nhiễm ở trong phòng dọn dẹp.
Hứa Dung mở cửa đi vào “Thu dọn hành lý nhanh vậy sao?”
”Đúng vậy, cũng không có gì nhiều, có chút quần áo vẫn để lại để sau này có thể về ở qua đêm.”
Hứa Dung đi đến phía đối diện Phó Nhiễm, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt “Mẹ đối với em thật tốt.”
Phó Nhiễm ngẩn người “Hả, chị nói vậy là sao?”
“Lúc trước chị muốn về Mĩ, thái độ của mẹ em cũng thấy đó”.
“Dung Dung, Y Vân thủ phủ dù sao cũng gần đây, nước Mỹ quá xa, mẹ muốn gặp chị cũng không gặp được”
Hứa Dung ở trong phòng ngủ đi tới đi lui vài vòng “Tại sao đột nhiên muốn về?”
“Lúc trước là vì chân mẹ không tốt, đi đứng bất tiện, hiện tại đã hồi phục tốt.”
“Hai người như vậy chuyển đi, chị có chút không quen.”
Phó Nhiễm cùng Hứa Dung ở phòng nói chuyện, Hứa Dung đi xuống lầu, Lý Vận Linh vẫy cô lại “Thế nào?”
“Mẹ, con nói với ŧıểυ Nhiễm chân mẹ chưa khỏi hẳn, nói mẹ muốn bọn họ ở lại thêm mấy ngày, ŧıểυ Nhiễm cố ý muốn đi, đang trong phòng sốt ruột thu dọn này nọ, còn nói trong nhà không phải có bảo mẫu sao? Nếu thật sự không được thì gọi quản gia về. Nói con cũng có thể giúp đỡ hỗ trợ, đối với mẹ cô ấy không phải không biết. Mẹ, nếu không con lại lên khuyên nhủ ŧıểυ Nhiễm lần nữa
Nguyên do vừa rồi ý Lý Vận Linh muốn Hứa Dung đi khuyên Phó Nhiễm ở lại. Lý Vận Linh nghe xong sắc mặt xanh mét, tức giận muốn đi lên “ Có thật nó nói như thế?”
”Mẹ.” Hứa Dung chạy nhanh giữ chân bà “Bỏ qua đi, Phó Nhiễm nói đó là ý của Thành Hữu, ŧıểυ Nhiễm bất quá chỉ là nghe theo Thành Hữu trở về thôi.”
“Được, dám dùng Thành Hữu làm lá chắn.”
Lý Vận Linh tức giận, hất ly trà nguội trước mặt “Một đám tự coi mình đủ lông đủ cánh!”
”Mẹ” Hứa Dung nhu thuận ngồi bên cạnh bà “Không phải còn có con bên cạnh mẹ sao? Về sau bụng con ngày càng lớn, sẽ phiền đến mẹ, chỉ sợ lúc đó con nên rời đi.”
Sắc mặt Lý Vận Linh tốt hơn, cầm tay Hứa Dung vỗ vỗ “Có con là ta đỡ phải lo”.
Mặt Hứa Dung giãn ra, Lý Vận Linh xoay qua nhìn mắt Hứa Dung. Khóe miệng có ý cười, ánh mắt Lý Vận Linh nhìn ở nơi nào đó, tính tình Phó Nhiễm thế nào không phải bà không biết, cho dù là bình thường, cô cũng không nói những lời này, huống chi là hiện tại.
Lý Vận Linh ít nhiều có thể nhìn thấy Phó Nhiễm đối với Hứa Dung không có ý đối phó, hơn nữa những chuyện trước đây, Phó Nhiễm cũng không thể ngốc đến mức nói ra những lời này với Hứa Dung. Lý Vận linh xem xét Hứa Dung đang ngồi bên cạnh, cô ta cũng mới đến Minh gia không lâu đã bị ăn mòn, đã bị ánh hào môn che mắt, nhân tính đều thay đổi. Lý Vận Linh có thể nghĩ đến sau này, cô cũng sẽ giống như bà, nói không chừng cũng không thể bằng bà.
Nụ cười Hứa Dung cất giấu sự bi thương, thân thể không khỏe, trong lòng lại bị áp lực lớn, càng ngày càng lực bất tòng tâm, nhưng không có cách nào khác, nên cô phải vì chính cô, cùng Minh Vanh và đứa nhỏ giành lấy một con đường sống. Mà con đường này, chỉ có thể che mắt người trước mặt họ mới có thể lướt qua được.
Minh Thành Hữu đưa Hãn Hãn về Y Vân thủ phủ, người làm sáng sớm đã dọn phòng sạch sẽ, Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn đứng trong vườn chờ anh, Minh Thành Hữu cất xe vào gara sau đó trở vào với hai mẹ con cô.
Giao mấy thứ hành lý đơn giản cho người hầu, hai người cùng lên lầu, Minh Thành Hữu đẩy cửa phòng ngủ, không nói gì nằm ngửa lên giường “Vẫn là trong nhà thoải mái nhất, giường cũng thoải mái.”
Phó Nhiễm đặt Hãn Hãn đang ngủ say trên vai vào giường nhỏ, di động Minh Thành Hữu vang lên, anh bắt máy nhưng như không nói chuyện, Phó Nhiễm quay đầu lại nghe được tiếng anh, ánh mắt dừng lại.
Khi cô đến gần, Minh Thành Hữu tắt điện thoại.
"Ai a?"
Anh gác tay sau gáy, ánh mắt nhìn về hướng trần nhà “Một khách hàng”
Phó Nhiễm vòng tay lại “Khách hàng nào mà ra vẻ thần bí vậy? Minh Thành Hữu, anh có đang gạt em chuyện gì không?”
“Nào dám a” Minh Thành Hữu cầm tay cô “ Sau này sẽ nói cho em biết, thân thẻ anh có vẻ suy nhược a?”
“Anh mệt mỏi nơi nào?”
Cô lườm lườm nhìn anh.
“Cả người đều đau nhức” Minh Thành Hữu thuận miệng nói đùa, nhưng Phó Nhiễm nhìn ra được anh đang có chuyện không yên lòng “Thành Hữu, chúng ta ra khỏi nhà như vậy, bên phía Nhị ca sẽ nghi ngờ?”
Có cũng tốt, không cũng vậy, chuyện cho tới bây giờ, có thể từng bước công khai ra, có một số việc bị che dấu lâu lắm rồi, sau này thấy rõ sẽ không còn cảm thấy thần bí nữa.
Phó Nhiễm nằm xuống bên cạnh Minh Thành Hữu “Có lẽ, trong lòng sớm đã nghi ngờ, chỉ là cố chấp không tin
Đây mới là phần yếu ớt nhất, cố chấp của con người
Minh Thành Hữu nghiêng người, đem Phó Nhiễm ôm vào lòng, khuôn mặt tuấn tú đặt sau cần cổ, nói bên tai cô “Anh đi ra ngoài một chút”
Phó Nhiễm theo bản năng nắm tay áo Minh Thành Hữu “Cẩn thận nha anh.”
Anh cười hôn lên trán cô “Đừng lo lắng, anh đi chút sẽ về”
Phó Nhiễm nhìn theo dáng Minh Thành Hữu ra cửa, bước chân anh kiên định, nhưng Phó Nhiễm vẫn nhìn ra anh có chút do dự.
Minh Vanh rời Minh gia trực tiếp đi đến công ty, qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt anh lạnh nhạt, anh muốn đưa Hứa Dung về lại Mỹ, ít nhất về sau cũng không cần lo lắng, khả năng Lý Vận Linh can thiệp, làm hỏng kế hoạch của anh.
Minh Vanh thu hồi thần sắc,híp mắt lại, nếu không phải có Hứa Dung bên cạnh, một số việc từ đầu có thể che giấu tốt, cũng không bị lộ ra ngoài, Minh gia ngoài mặt sóng êm gió lặng, nhưng tâm tư mỗi người ra sao đều có thể đoán ra chút ít, anh thở dài, mỗi người đều có điểm yếu, Hứa Dung là điểm yếu của anh.
Xe đi vào biệt thự màu xám trắng trước mặt, Minh Vanh cho xe chạy thẳng vào, một người đàn ông to cao đứng đón ở cửa chính phòng khách “Nhị thiếu.”
”David, thi thể bị vớt lên? Chuyện này là sao?
“Nhị thiếu yên tâm, cho dù tìm thấy thi thể cũng không có khẳ năng nhận ra manh mối, nếu có người dám đứng ra cản đường anh, tôi nhất định sẽ thay anh xử lý.”
Minh Vanh không khỏi rùng mình, liếc mắt nhìn David một cái sau đó đi vào trong.
Anh không đổi giày, trực tiếp bước qua người canh cửa, đi thẳng vào phòng khách, trong đó có năm người đàn ông ngồi trên sô pha đưa lưng về phía anh được tiếng bước chân, họ cũng không quay đầu lại, Minh Vanh lướt qua bàn trà ngồi vào phía đối diện.
Người đàn ông ngẩng đầu, dựa người vào sô pha nhìn Minh Vanh “Đến đây.”
Minh Vanh nhỏ giọng đáp “Vâng”
Khuôn mặt này, là cha của Lý Lận Thần, Lý lão gia.