Minh Thành Hữu xông vào bên trong phòng, Cung Nguyện té ngã ở trước giường, ôm cánh tay của mình không ngừng kêu đau.
Lý Lận Thần thấy có người đi vào, giật mình muốn bắt Phó Nhiễm lại, Phó Nhiễm nằm ở trên giường lui người về phía sau, Minh Thành Hữutiến lên, Lý Lận Thần vung roi trong tay lên.
"Không được tới gần!"
"Đầu óc mày có bệnh có phải không? Nếu mày dám làm tổn thương Phó Nhiễm tao sẽ làm cho mày không còn cái chân còn lại."
Mặc dù lời nói của Minh Thành Hữu gằn lên, nhưng thấy Phó Nhiễm vẫn còn ở gần bên chỗ Lý Lận Thần, bước chân anh muốn tiến lên không thể không dừng lại.
Lý Lận Thần cười lạnh ra tiếng. "Đúng, mày phá hủy một chân của tao là không đủ."
"Mẹ nó, ai phá hủy chân của mày chứ?"
Phó Nhiễm cố gắng không cử động, Minh Thành Hữu nhìn bộ dáng của cô, trong lòng vừa nóng nảy vừa tức giận, bàn tay xuôi ở bên người nắm thành quyền kêu răng rắc.
Lý Lận Thần cũng không nói nhiều, sau đó có vài người đàn ông đi vào phòng, sắc mặt Lý Lận Thần thay đổi, hướng Phó Nhiễm quát. "Làm sao hắn biết nơi này? Làm sao tới đây?"
"Chỉ cần anh cầm điện thoại di động của tôi, là anh ấy có thể thông qua định vị GPS tìm được tôi."
Sắc mặt Phó Nhiễm có chút trắng bệch, khóe miệng nâng lên thoáng cười.
"Lý Lận Thần, tôi vẫn luôn luôn đề phòng, muốn biết xem người muốn đối phó với chúng tôi có phải là anh hay không?"
Ánh mắt Lý Lận Thần toát lên vẻ quái dị, nắm thật chặt chiếc roi trong tay, trong lòng tức giận cùng thất bại đã đến lúc bộc phát. "Mày câm miệng cho tao!"
Minh Thành Hữu dùng ánh mắt ý bảo Phó Nhiễm đừng chọc giận hắn nữa. "Nếu mày tốn công chuẩn bị kỹ đến bước này, chắc là muốn một điều gì đó, mày nói đi."
Ánh mắt Phó Nhiễm chằm chằm, lúc này Phó Nhiễm là lợi thế duy nhất của hắn, roi trong tay hắn chỉ hướng Phó Nhiễm, tầm mắt hướng về Minh Thành Hữu.
"Điều tao muốn rất đơn giản, tao muốn đánh cô ta ở trước mặt mày đến khi không chịu nổi mới thôi, mày muốn nhìn sao?"
Minh Thành Hữu hoàn toàn bị chọc giận, mu bàn tay nắm chặt như muốn rách da, nhưng Lý Lận Thần này không chịu được thêm một chút kích động, anh kìm nén đau lòng, hô hấp như nghẹn ở cổ họng, không thể không lâm vào thế bí.
Phó Nhiễm nằm im tại chỗ không cử động, kịp chạm đến ánh mắt lo lắng của Minh Thành Hữu, muốn cười lại không cười nổi.
Thật ra thì muốn khống chế Lý Lận Thần cũng không khó, trong tay hắn ngoại trừ cây roi cũng không có thứ khác,
Minh Thành Hữu lo lắng cũng là sợ Lý Lận Thần làm Phó Nhiễm bị đau, một cây roi như vậy vụt xuống không thể không trầy da tróc thịt.
"Nếu mày hả giận, muốn đánh thì đánh tao thôi." Minh Thành Hữu hướng về phía Lý Lận Thần nói.
Lý Lận Thần nhìn qua Minh Thành Hữu từ đầu đến chân.
"Được, nếu hôm nay mày phế một chân ở đây, tao sẽ bỏ qua cho Phó Nhiễm."
"Phế?" Minh Thành Hữu nhướng mi.
Bàn tay Phó Nhiễm đưa về phía ga giường, năm ngón tay siết một góc ga giường thật chặt.
Lý Lận Thần nở một nụ cười lạnh. "Phế mày cũng không thể hả giận, mày còn có con trai."
Ánh mắt Minh Thành Hữu rơi vào thắt lưng Lý Lận Thần, sau đó nhìn xuống.
Đột nhiên Lý Lận Thần thẹn quá hóa giận, cầm roi trong tay chỉ hướng Minh Thành Hữu."Mày có
Phó Nhiễm thừa dịp hắn không tập trung, hạ chân xuống đất rồi bất ngờ kéo ga giường qua, Lý Lận Thần vừa kịp phản ứng quay đầu lại thì bị chiếc ga giường màu trắng che kín, hắn cuống quít muốn bỏ ra, Phó Nhiễm vội vàng cho hắn một cước, thừa dịp Lý Lận Thần không đứng vững thì Phó Nhiễm leo lên một chiếc giường khác bên cạnh thật nhanh. Minh Thành Hữu vội vàng muốn kéo cô sang.
Lý Lận Thần luống cuống bỏ ga giường ra, hắn nhào qua túm chân Phó Nhiễm lại, Minh Thành Hữu đưa chân qua giường, đá một cước trúng cằm Lý Lận Thần, anh đẩy Phó Nhiễm ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Sau lưng Phó Nhiễm đầy mồ hôi, vội vàng đứng dậy, mấy người đàn ông để cô ở phía sau.
Lý Lận Thần nhổ ra máu tươi trong miệng, Minh Thành Hữu đứng ở trên giường nhìn xuống Lý Lận Thần nằm trên mặt đất, có người muốn tiến lên, Minh Thành Hữu vung tay.
"Toàn bộ tránh ra."
Anh đặt một chân xuống, sau đó đưa tay bắt nắm lấy cổ áo Lý Lận Thần kéo hắn lên, Minh Thành Hữu giận dữ không kềm chế được, đâm một phát vào mặt Lý Lận Thần.
Hắn nghiêng đầu, có thể thấy được máu ứ đọng nửa bên mặt ngay tức khắc. Minh Thành Hữu vẫn túm cổ áo hắn, bàn tay cứng rắn túm chặt, Lý Lận Thần vung một cú đánh bị Minh Thành Hữu tránh được, Minh Thành Hữu kéo hắn lên sau đó đá thẳng vào ngực hắn, một tiếng kêu đau truyền đến, Lý Lận Thần nằm dài trên mặt đất một hồi lâu sau không dậy nổi.
Cung Nguyện co rúc ở góc tường khóc mãi. "Đừng đánh nữa."
Phó Nhiễm cũng không ủng hộ hay phản đối, bên cạnh có một ghế sa lon, cô ngồi phịch vào trong đó.
Lúc này Minh Thành Hữu vẫn đang vô cùng tức giận, tức giận không cách nào giải quyết, anh túm cổ áo Lý Lận Thần kéo hắn đến trước ngăn tủ, phía trên bày các loại rượu đỏ, Minh Thành Hữu đem Lý Lận Thần áp đầu vào đó. "Nói, trăm phương ngàn kế như vậy rốt cuộc mục đích của mày
Mặt Lý Lận Thần toàn là máu, ánh mắt hắn nhìn về phía Phó Nhiễm. "Mày có thể hỏi vợ mày."
Minh Thành Hữu nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra nếu đến chậm một bước, trong lòng càng thêm lo sợ, anh kéo lấy cổ áo Lý Lận Thần kéo hắn sang hướng khác, đầu hắn đụng vào một hàng chai rượu bay ra ngoài, chất lỏng màu đỏ rơi xuống đất bắn tung tóe ra ngoài, giầy cùng ống quần Minh Thành Hữu cũng không may mắn hơn.
Phó Nhiễm ngồi ở trên ghế sa lon, Cung Nguyện muốn đi tới trước mặt cô, bị một người trong đó ngăn lại. "Phó Nhiễm, các người bỏ qua cho hắn đi, kể từ sau khi gặp tai nạn hắn vẫn có bệnh, nhưng cho tới bây giờ không chịu gặp bác sĩ, chuyện như vậy xảy ra với ai cũng không thể chịu đựng nổi, tôi van cô."
Minh Thành Hữu ném Lý Lận Thần sang, hắn ngã xuống ở cạnh chân Cung Nguyện, Cung Nguyện sợ tới mức sợ hãi kêu lên, vội ôm Lý Lận Thần lên. "Lận Thần, Lận Thần!"
Phó Nhiễm không muốn nhìn. "Thành Hữu, chúng ta trở về thôi."
Minh Thành Hữu đạp một chân khác của Lý Lận Thần. "Không phải muốn phế tao sao? Tao sẽ phế cái chân còn lại của mày, tránh khỏi mày đi ra ngoài làm chuyện xấu!"
Bàn chân anh dùng sức, Lý Lận Thần cắn môi chịu đựng, Cung Nguyện lao tới ôm chặt chân Minh Thành Hữu. "Anh bỏ qua cho hắn đi, tôi van anh."
Cô áp chặt vào Minh Thành Hữu, anh muốn thu chân lại. "Buông tay!"
Cung Nguyện sợ tới mức chỉ biết ôm chặt chân Minh Thành Hữu, anh nghĩ tới vợ mình còn ở đây, thoát khỏi Cung Nguyện, ánh mắt lơ đãng lướt qua chiếc roi rơi trên mặt đất, Minh Thành Hữu thuận tay nhặt lên, dùng sức kéo roi ở trong tay ra, sau đó chỉ hướng Lý Lận Thần.
"Không phải là mày thích như vậy sao? Hôm nay tao cũng cho mày nếm thử mùi vị roi đòn một chút."
Lúc vung lên có vẻ như mang theo gió lạnhPhó Nhiễm có thể nghe được tiếng rít lên rõ ràng, một đòn lại quất vào trên lưng Cung Nguyện nằm sấp lên Lý Lận Thần.
Cung Nguyện cắn chặt răng, Minh Thành Hữu vứt chiếc roi trong tay ra.
Anh vẫn như không hết hận, Phó Nhiễm vội vàng đứng dậy tới gần kéo tay anh. "Coi như hết."
Minh Thành Hữu liếc nhìn Cung Nguyện không nhúc nhích, giọng nói Phó Nhiễm rất khẽ. "Chúng ta không thể giống như hắn."
"Ném hắn vào cục cảnh sát đi." Minh Thành Hữu nói xong, ánh mắt nhìn hướng Phó Nhiễm bên người, cũng không nói gì, bỏ tay cô ra rồi sải bước ra khỏi gian phòng.
Phó Nhiễm cầm lại điện thoại di động của mình, vịn vào vách tường đi dọc theo hành lang, cô đi rất chậm, tựa như vừa động vào là có thể cảm thấy toàn thân đau nhức.
Minh Thành Hữu đợi cô ở khúc quanh, thấy cô đi chậm chạp, khuôn mặt cáu kỉnh, kéo cô đi về phía trước. Phó Nhiễm gần như là bị anh kéo tới bãi đậu xe, Minh Thành Hữu không nói gì đẩy cô vào bên trong ghế lái phụ, phần lưng Phó Nhiễm vừa chạm đến thành ghế, cô co hai vai lên theo bản năng.
Sau khi Minh Thành Hữu ngồi vào ở bên cạnh cô, nhưng cũng chưa phát động động cơ ngay, anh nổi giận đùng đùng hướng Phó Nhiễm quát. "Nếu như mà anh tới trễ một bước, em định làm như thế nào?"
Phó Nhiễm biết là anh đang nổi nóng. "Em có đúng mực, rượu hắn rót em nôn ra hết, em chỉ là muốn biết rốt cuộc hắn làm như vậy là có mục đích gì."
"Một câu muốn biết rõ em liền tự mình mạo hiểm?"
"Thành Hữu, chúng ta quá bị động rồi, nếu không phải là gần đây Lý Lận Thần thường xuyên vô tình gặp em, hôm nay lại nhất định hẹn em ra ngoài nói là sinh nhật hắn, em hoàn toàn không nghĩ ra người kia là ai."
Phó Nhiễm biết rõ nguy hiểm, nhưng có một số việc nhất định phải có người vạch trần, co không thích cảm giác bị người khác giở trò sau lưng, người khác muốn hại mình, mình luôn khó có thể đề phòng, bởi vì một ở ngoài sáng một ở trong bóng tối, ngay cả khả năng lực đối phó cũng không có.
"Anh không nghĩ là tính tình em hấp tấp nóng vội như vậy." Bàn tay Minh Thành Hữu đấm vào tay lái. "Gần đây anh phái người điều tra về Lý Lận Thần, sau khi trở lại hắn đuổi theo đuổi em còn nhiều hơn so với lúc anh “chết”, đây là điểm đáng ngờ lớn nhất."
Anh dần dần đè nén tức giận, nói cho cùng vẫn là lo lắng cùng sợ hãi. "Chúng ta bây giờ có rất nhiều thời gian, có người muốn chơi chúng ta hãy chơi theo hắn, “chó cùng rứt giậu” chỉ là chuyện sớm hay muộn."
"Anh nói, người bí ẩn đó là Lý Lận Thần sao?"
Minh Thành Hữu nghiêng người sang. "Em cứ nói đi?"
Phó Nhiễm lắc đầu. "Không chắc lắm."
"Chuyện này vẫn chưa xong, sau này vẫn phải cẩn thận." Minh Thành Hữu nói xong câu đó, chuẩn bị phát động động cơ.
Thấy Phó Nhiễm ngồi nghiêng người, Minh Thành Hữu thu hồi động tác. "Thắt dây an toàn vào."
"Không muốn, anh đi chậm một chút thôi."
Minh Thành Hữu nghiêng sang. "Sao có thể như vậy?"
Phó Nhiễm tránh né, phần lưng lại đụng vào vật cứng, cô đau toát ra mồ hôi lạnh, Minh Thành Hữu nhìn thần sắc của cô có cái gì đó không đúng. "Sao vậy?"
Phó Nhiễm sờ lên vai. "Vừa rồi em bị Lý Lận Thần quất một cái."
"Cái gì?" Minh Thành Hữu dùng sức nắm chặt bả vai Phó Nhiễm.
Cô bị đau kêu lên. "Đau, nhẹ một chút.
Động tác của anh nhẹ lại, quả nhiên là trông thấy vết roi rõ ràng, chỉ là Phó Nhiễm mặc quần áo màu đậm nên trước đó cũng không để ý.
"Anh đi giết hắn!"
Phó Nhiễm nắm chặt tay của anh, Minh Thành Hữu muốn đi ra ngoài liền gần sát Phó Nhiễm một lần nữa, anh kéo cổ áo Phó Nhiễm, có thể nhìn thấy một vệt đỏ hồng trên lưng.
Nhìn như vậy cũng không thể xác định mức độ vết thương, Minh Thành Hữu không nói gì nâng dây an toàn lên. "Anh đưa em đi bệnh viện."
"Về nhà đi, không có chuyện gì đâu."
Minh Thành Hữu nào dám khinh thường. "Ngộ nhỡ nhiễm trùng có thể phiền toái."
Đi bệnh viện xử lý qua vết thương, kết hợp cùng thuốc giảm đau, trên đường Phó Nhiễm chỉ có thể căng người lên, Minh Thành Hữu nắm bả vai cô, lái xe đưa cô trở lại Minh gia.
Lý Vận Linh ngồi lên xe lăn, thấy Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu về tới. "Đi đâu, gọi điện thoại đều không nhận."
"Có chút việc." Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm khó chịu, vội vàng mang cô trở về phòng.
"Chuyện của công ty bận rộn như vậy sao?" Lý Vận Linh theo sát hỏi tới cùng. "Tiểu Nhiễm, con nên ở nhà chăm sóc cho Hãn Hãn."
"Vâng." Phó Nhiễm thuận miệng đáp ứng. "Một tuần tới con sẽ ở nhà."
Lý Vận Linh như còn muốn nói thêm điều gì, đôi tay Tiêu quản gia đặt ở xe lăn. "Phu nhân, tôi đẩy bà ra vườn đi dạo một chút."
Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm đi vào đại sảnh.
"Tiêu quản gia, bà cho là ta ngu ngốc, ta biết rõ bà sợ ta nói ra không dễ nghe, chuyện Thành Hữu có ở đây hay không chỉ cần một câu nói của Tiểu Nhiễm, đúng không?"
"Phu nhân, tôi cũng là sợ bà nói không lựa lời."
Lý Vận Linh cười cười. "Ta vẫn biết chừng mực."
Phó Nhiễm vất vả đi lên lầu, bởi vì roi đánh là ở phần lưng, Minh Thành Hữu nhìn sắc mặt cô đau đớn mà mình lại không giúp gì được, ôm cũng không thể ôm, cũng không chạm vào được.
Minh Thành Hữu để túi trong tay lên tủ đầu giường, vén chiếc chăn mỏng lên. "Mau nằm trên đó."
Phó Nhiễm chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, cô nằm lỳ ở trên giường, Minh Thành Hữu vén vạt áo Phó Nhiễm lên, cô áp mặt lên gối, một vết roi rất rõ ràng, thậm chí có thể sử dụng câu “nhìn thấy mà ghê” để hình dung.
Cũng không phải là trầy da sứt thịt, chỉ là một vết thương xuyên qua nửa phần lưng, chỗ nào bị chạm vào cũng đều sưng đỏ, Minh Thành Hữu không đành lòng nhấc lên nữa, còn phải bôi thuốc, chết tiệt, còn phải cởi áo ra nữa.
Phó Nhiễm thấy anh không làm gì, cô đưa tay tới, Minh Thành Hữu vén lên cho cô.
"Có phải rất đau hay không?"
Minh Thành Hữu đưa tay cởi áo ngực của Phó Nhiễm, dây tuột ra hai bên, có thể nhìn thấy đường cong phía dưới, nhưng lúc này Minh Thành Hữu có nhìn thấy cũng không nghĩ tới chuyện kia nữa, anh lấy thuốc ra bôi lên đầu ngón tay, bắt đầu thoa vào vết thương cho cô.
Chỗ đau đớn rõ ràng cảm thấy từ từ dịu đi, thuốc mỡ có cảm giác mát mẻ lạnh như băng, động tác Minh Thành Hữu cẩn thận bôi thuốc cho cô. Phó Nhiễm nghiêng mặt, có thể nhìn đến lồng ngực anh hạ thấp xuống, cổ áo sơ mi trắng cũng trễ xuống theo động tác của anh, Phó Nhiễm
Minh Thành Hữu đưa tay đè mông cô lại. "Nằm đi."
"Em không thích nằm."
"Bây giờ em đau như vậy cũng không ngồi nổi."
Phó Nhiễm đành phải nằm xuống trở lại. "Anh định xử lý Lý Lận Thần thế nào?"
"Tại sao hắn không ưa anh? Kỳ quái thật!"
Phó Nhiễm ôm lấy chiếc gối. "Thành Hữu, thời điểm Lý Lận Thần xảy ra tai nạn có phải anh cũng ở hiện trường hay không?"
Minh Thành Hữu trả lời không chút nghĩ ngợi. "Chuyện hắn gặp tai nạn xe liên quan gì tới anh?" Động tác trong tay một lát sau thì dừng lại. "Chuyện khi nào?"
"Lý Lận Thần nói hắn bị như vậy là trong lúc đua xe, lúc ấy có xe mới gia nhập, hắn không kịp né tránh, liền lật xe."
Thần sắc Minh Thành Hữu lạnh lại, Phó Nhiễm thấy anh bất động, quay đầu lại thấy Minh Thành Hữu ngồi ở mép giường, một hồi lâu sau, anh mới mở miệng nói. "Chuyện trước kia làm sao nhớ rõ ràng như vậy, có một thời gian thích đua xe, về phần Lý Lận Thần nói. . . . . ."
Minh Thành Hữu cũng không có cách nào phủ nhận. Phó Nhiễm chống lên nửa người lên. "Nếu nói như vậy…."
Cánh tay Minh Thành Hữu ôm eo Phó Nhiễm. "Em chớ xía vào, anh sẽ không làm gì hắn đâu."
Anh khiến Phó Nhiễm nằm xuống giường lần nữa, đứng dậy rót chén nước, đem thuốc tiêu viêm đưa đến miệng cô. "Mau ngủ đi."
Phó Nhiễm rất mệt mỏi, Minh Thành Hữu kê chiếc gối dưới cánh tay cho cô cô mới có thể ngủ được.
Lúc chuẩn bị ăn cơm chiều, Tiêu quản gia đang ở phòng bếp phân phó người giúp việc đem thức ăn bưng ra, Minh Vanh từ trên lầu đi xuống. "Tiêu quản gia hôm nay chuẩn bị món gì, mùi thơm làm tôi ở trong phòng cũng có thể ngửi thấy."
"Là món ruốc cá mè cùng chân giò lợn kho tàu mà Nhị thiếu thích."
“Tiêu quản gia thật hiểu tôi." Minh Vanh cùng Minh Thành Hữu một trước một sau xuống lầu, Lý Vận Linh ngồi ở xe lăn. "Nhanh như vậy lại quên ta rồi hả?"
"Mẹ, sao có thể chứ." Minh Vanh đi tới ngồi cạnh Lý Vận Linh. "Tiểu Nhiễm đâu?"
"Cô ấy thấy không thoải mái, đợi đưa thức ăn lên." Minh Thành Hữu kéo ghế ra ngồi vào chỗ của mình.
"Sao vậy, ngay cả ăn cơm cũng không xuống lầu?" Sắc mặt Lý Vận Linh lộ ra một chút không vui, quy củ của Minh gia, ngay cả bà bị gãy chân cũng không làm cho người ta bưng đồ ăn vào phòng, lần này Phó Nhiễm trở lại là càng lúc càng không coi bà ra gì.
"Mẹ, mẹ còn nhớ rõ Lý Lận Thần sao?" Minh Thành Hữu đột nhiên hỏi.
Lý Vận Linh gật đầu. "Nhớ, không phải là người nọ trước kia đính hôn cùng Phó Nhiễm sao?"
Minh Vanh nghĩ đến cái tên trên danh thiếp trong bó hoa nhìn thấy ở công ty trước đó. "Hắn thế nào?"
"Ngày mai xem tin tức thôi." Minh Thành Hữu cũng không nói nhiều. "Mấy ngày tới để Phó Nhiễm ở nhà nghỉ ngơi, có thể ngày mai cũng sẽ không xuống lầu ăn cơm, nếu như tôi không có ở nhà, Tiêu quản gia bà nhớ bưng đồ ăn lên lầu."
"Được."
"Có nghiêm trọng như vậy sao?" Lý Vận Linh bưng chén canh qua.
Minh Vanh thấy sắc mặt Lý Vận Linh không tốt, gắp thức ăn cho bà. "Mẹ, mẹ xem, mẹ chỉ quan tâm tới chuyện của Thành Hữu, cũng không thèm quan tâm con đã qua tuổi lập gia đình, nhưng đến bây giờ vẫn là người cô đơn."
Quả nhiên là Lý Vận Linh không hề nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm nữa, bà nhìn về Minh Vanh bên cạnh.
"Ta ngày ngày thu xếp giới thiệu người tốt cho con, nhưng con chịu sao? Tính tình thích tự do từ nhỏ quen rồi, hoặc là trách ta qua loa, hoặc là luôn nói mình xem không có vừa mắt."
"Mẹ." Minh Vanh hiếm khi tỏ ra nghiêm nghị nói. "Chuẩn bị bữa tiệc đính hôn cho con đi."
"Nàng dâu cũng không có, đính hôn với ai đây?" Lý Vận Linh lơ đễnh, không coi là quan trọng.
Minh Thành Hữu nhíu mày. "Có người hợp ý rồi sao?"
"Ừ." Minh Vanh gắp thức ăn. "Ngày mai cô ấy trở về nước, con để cô ấy tới nhà cho mọi người gặp?"
"Thiệt hay giả?" Lý Vận Linh như không tin vào lời nói của Minh Vanh cho lắm, hắn có thói quen hay bông đùa thích lông bông, đột nhiên nói muốn lập gia đình, tin tức này lại làm mọi người khôngcó lấy một chút chuẩn bị.
"Mẹ, chuyện như vậy còn có thể giả bộ sao?"
"Là con gái nhà ai? Người ở địa phương nào? Gia cảnh như thế nào? Trình độ học vấn như thế nào?"
Minh Vanh nhức đầu chống tay lên trán. "Mẹ, mẹ đang điều tra hộ khẩu à?"
"Chớ lắm mồm, mau nói đi."
Minh Vanh làm động tác đầu hàng. "Là người Mỹ gốc Hoa, bằng tuổi con, con gặp gỡ lúc đi
"Gia cảnh như thế nào?"
"Mẹ, con lấy vợ cũng không phải là cưới nhà cô ấy."
Lý Vận Linh là khó có thể tiêu hóa nổi tin tức này. "Làm sao trước đó một chút tiếng con cũng không lộ ra? Khi nào thì bắt đầu nói tới chuyện đó?"
"Tóm lại lần này là con thật tâm, xem đi, vẫn là hù sợ mẹ rồi."
Minh Thành Hữu nhấp một hớp cháo gà, cau mày nói. "Có chút mặn rồi, Tiêu quản gia, bà đi làm món canh khác đi, Phó Nhiễm không thích uống quá mặn."
Bây giờ Lý Vận Linh cũng không còn tâm tư trông nom những chuyện này, đuổi theo Minh Vanh hỏi chuyện trong nhà đối phương, Minh Vanh đau đầu không dứt. "Thư Hương Thế Gia*, được chưa?"
( *Thư Hương Thế Gia: Chỉ gia đình có dòng dõi Nho học, người có học )
May mà Tiêu quản gia dặn phòng bếp chuẩn bị hai món canh buổi tối, Minh Thành Hữu cầm đồ ăn bưng lên lầu, bên tai là giọng nói Lý Vận Linh cùng Minh Vanh không ngừng qua lại.
Đi vào phòng, Phó Nhiễm còn chưa tỉnh, Minh Thành Hữu cẩn thận đặt thức ăn trên tủ đầu giường, anh mở đèn trên tường, Phó Nhiễm nằm lỳ ở trên giường ngủ cũng không ngon giấc, nhíu mày, áo ngực cởi xuống vẫn để bên cạnh.
Minh Thành Hữu bỏ chăn ra, xem ra vết thương ở phần không thể khỏi ngay được.
Phó Nhiễm cảm thấy đau, mở mắt ra, hốc mắt bị ánh đèn rọi vào có chút cay cay, Minh Thành Hữu hôn lên vết thương của cô, anh ngẩng đầu lên, môi mỏng tiến tới bên tai Phó Nhiễm. "Khá hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều, chỉ cần bất động là ổn."
"Đứng lên
Minh Thành Hữu đưa tay đỡ cô dậy, Phó Nhiễm nằm không động đậy. "Mẹ không nói gì sao?"
"Không có." Minh Thành Hữu đặt hai tay bên người Phó Nhiễm. "Cùng lắm thì chúng ta về Y Vân Thủ Phủ."
"Đừng như vậy." Phó Nhiễm kéo chiếc chăn trùm qua vai. "Vốn là muốn tới đây chăm sóc mẹ, không nghĩ tới là mình cũng gặp chuyện."
Minh Thành Hữu mở máy sưởi cao thêm một chút, anh bưng chén lên. "Tiêu quản gia nói là canh chim bồ câu, ngồi dậy uống vài miếng, tốt với việc khôi phục vết thương."
"Đi lấy bộ đồ ngủ tới đây giúp em."
"Em như vậy thì đừng mặc quần áo, đụng phải vết thương lại kêu đau."
Phó Nhiễm không chịu. "Cuối cùng em không thể đứng lên ăn cơm đi?"
Ánh mắt Minh Thành Hữu lướt nhanh qua phía sau lưng cô.
"Trừ chồng em ra thì không có người khác, trên người em còn có nơi nào anh chưa từng thấy qua hay sao? Anh xem xét, nghiên cứu một chút."
Phó Nhiễm đẩy tay của anh ra."Em không đứng lên."
Minh Thành Hữu cầm chén đặt lại tủ đầu giường, một tay bỏ chăn ra, anh cũng ngồi lên giường, kéo cánh tay Phó Nhiễm ôm cô ngồi dậy.
Biết cô không được tự nhiên, Minh Thành Hữu cầm chăn lên vòng qua hai vai Phó Nhiễm, vừa có thể che ở trước ngực cô.
Minh Thành Hữu khoanh chân ngồi vững vàng sau đó bưng chén lên, dùng muỗng múc canh đưa đến khóe miệng Phó Nhiễm, cô hé môi, khẽ nhấp.
"Uống ngon
Phó Nhiễm gật đầu.
Minh Thành Hữu đưa lên miệng mình nếm. "Không tệ, sáng mai khiến phòng bếp đổi món đa dạng cho em."
Canh cũng không coi là nóng, nhưng Minh Thành Hữu múc một muỗng sau đó đưa đến khóe miệng thổi nhẹ theo thói quen, Phó Nhiễm nhìn theo động tác nghiêm túc chăm chú của anh, Minh Thành Hữu nâng tầm mắt lên, nơi khóe mắt kéo ra vui vẻ. "Mấy ngày tới đây nếu anh muốn, có phải chỉ có thể theo từ phía sau hay không. . . . . ."
Nét mặt Phó Nhiễm cứng đờ.
Anh cười đem canh đưa vào trong miệng Phó Nhiễm, anh thu tay lại, sau đó lại nghiêng người qua ôm Phó Nhiễm. "Thật xin lỗi, để cho em chịu một cây roi này."
Phó Nhiễm ôm phần lưng Minh Thành Hữu. "Thật xin lỗi, em để cho anh phải lo lắng."
Anh khẽ hôn lên trán cô, Phó Nhiễm kéo đầu Minh Thành Hữu xuống, nụ hôn này như sâu hơn.
Hôm sau, Minh Thành Hữu cũng không tới công ty, Minh Vanh giao sự mọi chuyện cho Hàn Tuyển giải quyết sau đó lại trở về Minh gia, thay quần áo xong đi ra ngoài nói là đi đón bạn gái.
Mặc dù Phó Nhiễm vẫn còn khó chịu, nhưng trường hợp như vậy dĩ nhiên là không thể vắng mặt, Minh Thành Hữu tìm bộ y phục rộng thùng thình cho cô thay, hai người đi tới lầu dưới, Lý Vận Linh cũng ăn mặc đẹp, ít khi Minh Vanh đưa cô gái nào về nên rất đặc biệt.
Người giúp việc trong nhà quét dọn phòng khách sáng sủa sạch sẽ, cho đến lúc ăn cơm tối Minh Vanh mới đón được bạn gái, bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, Lý Vận Linh sốt ruột sai Tiêu quản gia đẩy bà đi ra ngoài.
Minh Vanh lấy hành lý của bạn gái cùng quà tặng từ sau cốp xe ra, Phó Nhiễm thấy một bóng dáng đi theo bên cạnh Minh Vanh từ xa.
Có cảm giác giống như đã từng quen biết, đến gần đối phương cũng không cao lắm, vóc dáng bình thường, Phó Nhiễm nhìn gương mặt đó, diện mạo đặc biệt hơn người, nhìn dáng vẻ cũng tự nhiên.
Minh Vanh giới thiệu bạn gái cho mọi người biết.
"Hứa Dung."
Hứa Dung chào hỏi cùng mọi người, tầm mắt cô nhìn về Minh Thành Hữu, thỉnh thoảng lại nhìn Phó Nhiễm.
"Em là Phó Nhiễm chứ? Lúc trước chị có nghe Minh Vanh nhắc tới, anh ấy nói năng lực của em không thua kém đàn ông, nói để cho chị học hỏi một chút."