Giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng làm lòng người cảm động.
Phó Nhiễm nắm tay Minh Thành Hữu kéo ra phía ngoài, trong mắt người đàn ông đầy tức giận nhưng vì động tác này của cô mà nguôi ngoai, hai người theo thang máy đi xuống tầng dưới.
"Tiểu Nhiễm!"
Tiếng Lý Lận Thần cách đó không xa gọi đến, có vẻ mơ hồ không rõ.
Phó Nhiễm đi nhanh hơn, trong lòng cô mải suy nghĩ nên vô tình nắm chặt tay Minh Thành Hữu hơn, anh cũng nắm lại, hai người đi xuyên qua đại sảnh đi ra phía ngoài, tầm mắt mờ mịt đi vào hành lang nhìn không rõ, có vẻ như đã có những giọt nước rơi xuống.
Bỗng có một cơn gió lạnh thổi tới, đồng thời cũng thổi tan cơn xúc động của Phó Nhiễm. Cô lấy lại tinh thần, dùng sức bỏ tay Minh Thành Hữu ra. Bỗng nhiên trong lòng bàn tay trống trải, Minh Thành Hữu buông thõng hai tay xuôi ở bên người.
"Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?"
Phó Nhiễm mở miệng nói, nhưng giọng nói giống như mắc ở trong cổ họng, lại rất khẽ, không cẩn thận nghe, sẽ không nghe thấy.
Nhưng Minh Thành Hữu lại đem lời này nghe vào trong lòng, xung quanh mưa phùn theo gió thổi tới, dính li ti lên tóc, mưa không lớn lắm, nhưng quần áo nửa người trên vẫn khó có thể tránh khỏi không ẩm ướt, Phó Nhiễm lau nước mưa trên mặt.
"Anh tới đây làm gì?"
Toàn thân Minh Thành Hữu cảm thấy mệt mỏi, lời này không cần Phó Nhiễm hỏi, chính anh cũng muốn để tay lên ngực tự hỏi mình. Anh giống như là một con rối bị người ta giật dây, chỉ có trái tim mới là của chính mình, anh đều hiểu rõ so với bất cứ ai khác, không nên quan tâm đến chuyện của Phó Nhiễm mới có thể quên được chuyện hai người đã qua, nhưng không thể chịu được khi nghe cô gặp chuyện bất lợi, càng không thể trơ mắt nhìn.
Tim của anh đã không được khỏe mạnh, lại không nên cầm dao, một chút lại đâm vào nó.
Không đau sao?
Có khả năng không đau sao?
"Phó Nhiễm, anh ta đối với em không thể toàn tâm toàn ý, em không thấy sao?"
Loại này vấn đề, ở trong mắt Phó Nhiễm vốn dĩ sẽ không tính là gì. Đối mặt với ánh mắt thê lương lạnh lùng của anh, Phó Nhiễm mới biết được, Minh Thành Hữu, anh không xuất hiện, cuộc sống của cô chẳng sợ người khác lại làm ầm ĩ, lại “ rời sông lấp bể”, ở trong lòng cô trước sau sẽ luôn bình lặng như mặt nước.
Nhưng mà một khi nhìn thấy anh, chỉ liếc mắt một cái, cô liền giống như một con thuyền nhỏ cô đơn phiêu dạt trên mặt biển, khong chịu nổi từng cơn sóng nhỏ, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
"Phó Nhiễm, anh ta đối xử với em không tốt
"Em biết."
Phó Nhiễm cao giọng ngắt lời anh.
"Em hiểu rõ hơn bất cứ ai, thật sự muốn tìm một người toàn tâm toàn ý đối tốt với em, có thể tìm được sao? Minh Thành Hữu, tình yêu không phải mình muốn thì người khác nhất định phải cho mình, anh có thể quan tâm hộ em cho tới khi nào? Đến bây giờ, vẫn là không chịu buông tha chính mình sao?"
Minh Thành Hữu nghiêng lưng nên bị nước mưa rơi ướt, Phó Nhiễm trợn tròn mắt, trong hốc mắt lạnh như băng không rõ là nước mưa hay nước mắt.
"Em có ổn hay không, trong lòng em biết rõ, em không mong sau này còn có thể được hạnh phúc, chỉ cần yên ổn là đủ."
Nhưng nguyện cầu, cô mong ước nguyện kia có thể thực hiện.
Những lời này, nói ra lại như đâm sâu hơn vào nỗi đau của Minh Thành Hữu.
"Không trông cậy vào hạnh phúc sao?"
Phó Nhiễm cười khổ gợi lên khóe môi.
"Đâu phải là lừa mình dối người đâu? Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng em kết hôn cùng người khác, là có thể hạnh phúc sao? Cho nên anh lần lượt xuất hiện ở thời điểm anh cho rằng anh ta không tốt với em, Minh Thành Hữu, ở trong mắt anh là không được nhưng đối với em những cái đó sẽ không đến mức không chịu được, cho nên, đừng có yêu cầu nhiều."
Minh Thành Hữu lui về phía sau, anh như đứng trước vách núi, dừng bước hay là bước lên nửa bước, kết quả cũng không thay đổi được gì.
Cuối cùng anh cũng hiểu, anh bướng bỉnh kiên trì như thế, là vì sao.
Sinh mệnh chỉ là tới rồi lại đi, anh nghĩ anh có thể vì hạnh phúc của Phó Nhiễm mà làm một số chuyện cuối cùng mà anh có thể làm cho cô, yêu cầu đối với Lý Lận Thần, Minh Thành Hữu đã mong đợi quá cao.
Di động trong tay Phó Nhiễm vang lên, Minh Thành Hữu quay người nhìn về phía quảng trường. Thân hình anh vẫn cao lớn như trước, chẳng qua bây giờ không giống như lúc đó nữa, rõ ràng mấy ngày này Minh Thành Hữu đã gầy không ít, Phó Nhiễm nhìn chiếc cằm nhọn của anh đến mất hồn, hai người đứng gần nhau, đến mức có thể nghe rõ tiếng thở cùng tiếng đập của trái tim đối phương.
Minh Thành Hữu bước đi từng bước, trên mặt đột nhiên cảm thấy , nước mưa theo tóc chảy xuống. Lòng bàn chân Phó Nhiễm như bị đóng đinh không thể động dậy, khó có thể xua tan hết nỗi buồn bã hoang vắng trong lòng.
Lý Lận Thần ở trên lầu nhìn thấy cô.
"Tiểu Nhiễm!"
Phó Nhiễm cũng không thèm nghe.
Hai tay Cung Nguyện ôm anh ta từ phía sau,để mặt dựa vào lung anh ta.
"Lận Thần, anh thật sự muốn kết hôn sao?"
Lý Lận Thần quay người về phía sau, đẩy Cung Nguyện ra.
"Không thể quay lại, em đi đi."
Cung Nguyện về phía sau lui hai bước, đi qua chiếc bàn, bỗng nhiên trèo lên chiếc ghế ngồi vào trên bậu cửa sổ, nhoài người ra phía ngoài.
"Phó Nhiễm, hôm nay hai người không giải trừ hôn ước tôi sẽ nhảy xuống từ nơi này?"
Phó Nhiễm ngẩng đầu, chỉ thấy Cung Nguyện vẻ mặt kích động cầm lấy một bên cửa sổ, tay phải chỉ thẳng Lý Lận Thần nói.
"Đừng tới đây!"
Minh Thành Hữu theo nhìn lại, anh đi nhanh đem Phó Nhiễm ra phía sau. Sắc mặt Lý Lận Thần xanh mét.
"Cung Nguyện, cô đến tột cùng muốn làm cái gì?"
"Lận Thần, không có anh em thà chết."
"Để cho cô ta chết đi."
Minh Thành Hữu nói đều đều, nói năng rất có khí phách, anh rất nhanh nắm tay Phó Nhiễm đi về hướng bãi đỗ xe.
Phó Nhiễm quay đầu lại nhìn, Lý Lận Thần đang cùng Cung Nguyện nói chuyện gì đó, giống như là đang khuyên nhủ, xem ra có vẻ như cô ấy sẽ không tự tử nữa.
Phó Nhiễm vừa đi vừa nghĩ, không phải trái tim cô sắt đá, mà là cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cái trò này của Cung Nguyện chỉ là một trò khôi hài.
Lý Lận Thần nhìn hai người kia đã đi mất, cũng không thể nhìn theo Phó Nhiễm nữa.
"Cô thật sự muốn nhảy?"
Cung Nguyện nước mắt đầy mặt.
"Lận Thần, nếu lúc trước em không đi trước, có phải chúng ta sẽ có đứa con của chính mình?"
Lý Lận Thần không nói gì, đứng lâu, cảm thấy chân mỏi chết đi, anh ta dựa vào tường không lên tiếng.
"Thật xin lỗi."
Cung Nguyện đau đớn khóc thành tiếng.
"Có một vết thương, giống như vết thương ở chân của tôi."
Lý Lận Thần vỗ vào chân của mình.
"Què, rốt cuộc thì đã hiểu rõ, Cung Nguyện, cho dù chúng ta đi cùng nhau một lần nữa cũng sẽ không giống như trước kia, tôi đối với em sẽ có nghi ngờ, cũng biết em không thể theo tôi đồng cam cộng khổ, như vậy một lần nữa sẽ khác sao?"
"Nhưng Phó Nhiễm, anh yêu cô ấy sao?"
"Không thương mới không có đau khổ."
Đây là điều hắn cùng Phó Nhiễm mong muốn.
Minh Thành Hữu nổ máy, Phó Nhiễm đè lại tay anh.
"Để em gọi xe khác."
"Yên tâm, anh sẽ chạy chậm."
Quả nhiên là anh lái rất chậm, mưa vẫn như lúc nãy, rơi trên mặt kính, cần gạt nước đong đưa trước mắt, Minh Thành Hữu rút khăn tay đặt vào tay Phó Nhiễm.
"Em lau người trước đi."
"Anh đưa em về nhà đi."
"Anh chở em đến chỗ này."
Minh Thành Hữu tự mình lái xe, Phó Nhiễm dùng khăn tay lau nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nhìn đến Minh Thành Hữu trên mặt và vai đều là nước, cô rất muốn đưa khăn cho anh nhưng cuối cùng vẫn không đưa tay qua.
Xe chạy thẳng đến Y Vân thủ phủ. Phó Nhiễm nhìn ngoài cửa xe, có việc sẽ không nhớ rõ, nhưng chỗ này chỉ cần liếc mắt một cái cô đã có thể nhận ra.
Minh Thành Hữu đem xe chạy vào, dừng ở sân, Phó Nhiễm ngồi ở ghế phụ không nhúc nhích. Minh Thành Hữu xuống xe trước, lấy ô sau đó mở cửa xe cho cô, mở ô che đầu cô.
Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh anh, sau vài năm, thật sự Y Vân Thủ Phủ một chút cũng không khác.
Trong không khí tỏa ra một mùi thơm đặc trưng của bùn đất, trong sân hoa cỏ cây cối vẫn sinh sôi nảy nở như cũ, chiếc ô Minh Thành Hữu cầm che cho hai người, nghe kỹ còn có thể nghe được tiếng mưa tiktak.
Phó Nhiễm muốn hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này, đi tới cửa, Minh Thành Hữu tìm chìa khóa, mở cửa đưa cô đi vào trong.
Hai người đứng ở bên ngoài một hồi lâu, trên người đều ẩm ướt , Minh Thành Hữu đến tủ giày lấy ra hai đôi dép đi trong nhà, Phó Nhiễm chống tay vào bồn hoa xoay người muốn đeo dép lê, anh liền ngồi xổm xuống.
Anh cẩn thận mang dép vào chân cô, sau đó mới đi vào phòng khách.
Bên trong biệt thự vẫn trang trí như lúc cô rời đi, ngay cả chiếc đàn dương cầm vẫn còn ở vị trí đó.
Phó Nhiễm đứng ở trong phòng khách, Minh Thành Hữu nắm tay cô.
"Đi lên tắm rửa trước rồi thay đồ ướt ra."
Cô vung tay ra.
"Em không đi."
Minh Thành Hữu cười nói.
"Cơ thể anh như bây giờ còn có thể làm chuyện giống như em đang suy nghĩ sao?"
Anh vẫn luôn coi trong tâm tư người khác luôn có suy nghĩ xấu xa như mình.
Phó Nhiễm nhìn quần áo ướt nhẹp trên người.
"Tới chỗ này làm gì?"
"Đi lên đi."cô đứng bất động, liền đem cô đến trước cửa phòng tắm.
"Anh đi lấy quần áo cho em."
Phó Nhiễm cũng không có bướng bỉnh nữa, tắm được một lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Minh Thành Hữu nói để quần áo ở bên ngoài. Phó Nhiễm thay quần áo đi ra, kiểu dáng váy liền áo, vạt áo rộng thùng thình, rất thích hợp cho phụ nữ có thai.
Minh Thành Hữu đi tới, dùng khăn lau tóc cho cô.
"Cái này là tôi chuẩn bị cho em, cho tới khi em sinh con, quần áo của hai mẹ con đều có."
Phó Nhiễm ngẩn ra.
"Anh mua làm gì? Nếu hôm nay em không tới đây, cũng sẽ không mặc đến."
"Anh không nghĩ là em sẽ mặc, chỉ là chính mình tưởng tượng mỗi một ngày qua đi, em nên mặc đồ gì, con sẽ mặc quần áo như thế nào, anh liền mua."
Phó Nhiễm đưa lưng về phía Minh Thành Hữu, không nhìn thấy rõ nét mặt anh, nhưng lời nói cô nghe vào trong tai rất đỗi dịu dàng.
Anh cẩn thận lau tóc cho cô.
"Trước khi sinh, nên cắt nó đi."
"Không cắt."
Phó Nhiễm luồn tay vào tóc.
"Rất khó khăn em mới để dài tới bây giờ.”
Minh Thành Hữu cũng không nói thêm gì nữa, ngón tay khẽ vuốt mái tóc của cô, tóc Phó Nhiễm rơi xuống trước mặt.
"Bây giờ anh ở đâu? Y Vân thủ phủ
"Không phải."
Minh Thành Hữu lắc đầu, đem khăn đặt trên vai Phó Nhiễm.
"Ở nhà."
Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn phòng khách, giống như nhìn thấy cảnh cô cùng Minh Thành Hữu ăn cơm lúc trước.
Không hiểu sao lại cảm thấy phiền muộn trong lòng.
"Đưa em về nhà đi."
Minh Thành Hữu dựa người vào sô sau đó nhoài về phía trước, anh cầm tay Phó Nhiễm, dẫn cô đến cạnh chiếc đàn dương cầm cách đó không xa.
Đưa tay mở nắp đàn, ngón tay Phó Nhiễm không tự chủ được vươn đến, đầu ngón tay rơi xuống các phím đen trắng, Minh Thành Hữu ngồi xuống ghế.
"Tôi đàn cho em một bài."
Thời gian giống như quay lại lúc trước, khi Phó Nhiễm nhìn thấy lần đầu tiên Minh Thành Hữu chạm vào cây đàn.
Khóe miệng Phó Nhiễm chứa ý cười, cô ngồi bên cạnh Minh Thành Hữu, nhìn ngón tay thon dài của anh để trên phím đàn.
"Vẫn là son đến mi sao?"
Anh khẽ nhếch miệng, bộ dáng vẫn bướng bỉnh cao ngạo như trước, ngón tay không kềm chế được lướt nhanh qua phím đàn.
Phó Nhiễm gật đầu.
"Có tiến bộ, anh học lúc nào vậy?"
"Anh muốn học cái gì, cũng không là việc kh
Minh Thành Hữu nói chắc chắn.
"Muốn nghe anh đàn một bài không?"
"Có."
Phó Nhiễm chờ ngón tay anh sẽ đàn ra những nốt nhạc vui sướng, nhưng anh lại chậm chạp không làm gì, sau một lúc lâu, anh đứng dậy qua bên cạnh lấy ra một tập nhạc.
Minh Thành Hữu ngồi lại chỗ cũ, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, anh muốn đàn cho Phó Nhiễm chính là bài cô đã nghe qua, cũng là một bài trong sách hướng dẫn đàn.
Hônlễ trong mộng.
m thanh được phát ra, biết là Minh Thành Hữu có học qua, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn nên vẫn chưa lưu loát, đôi khi sẽ xuất hiện đoạn âm không rõ, nhưng Phó Nhiễm lại cảm thấy khúc nhạc này chính là bài đàn hay nhất cô được nghe.
Cũng có thể là do hoàn cảnh, rất đúng với tâm sự lúc này của cô.
Một khúc khó đã hoàn thành, Phó Nhiễm đang đặt tay ở đầu gối đưa lên vỗ tay.
"Rất êm tai."
Ngón tay Minh Thành Hữu vô ý thức đụng vào phím đàn.
"Phó Nhiễm, đã có người đàn cho em nghe chưa?"
"Không có."
Phó Nhiễm thành thật trả lời.
"Tốt lắm."
Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm, sau đó hai tay đặt lên phím đà
"Về sau có người muốn đàn cho em thì em cũng đừng nghe, em sẽ biết tôi đàn không hay."
Phó Nhiễm khẽ nhếch miệng, có đôi khi người đàn ông này mang mười phần tính trẻ con.
"Đã là rất hay, nếu có nhiều thời gian luyện tập khẳng định anh có thể đàn hay hơn bất cứ ai."
"Còn có thời gian nữa sao?"
Minh Thành Hữu thuận miệng nói một câu, lại đem bầu không khí thoải mái thật vất vả mới có được biến mất, Phó Nhiễm giữ nụ cười gượng gạo trên miệng, anh cũng ý thức được không khí như là đột nhiên đứng lại, Minh Thành Hữu nhìn về phía tập nhạc.
"Có muốn nghe nữa không?"
Chắc hẳn là anh chỉ học được bản nhạc này, tập đi tập lại, nhưng Phó Nhiễm cũng không thấy buồn chán, thậm chí hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này.
Di động lại vang lên một lần nữanhưng cũng không phá tan được bầu không khí này.
Minh Thành Hữu đóng lại nắp đàn.
"Đã đói bụng sao?"
"Vừa đúng lúc."
Anh không nói, thật sự trùng hợp, vừa nói bụng lập tức kêu vang. Minh Thành Hữu định đứng dậy đi đến phòng bếp, Phó Nhiễm nghe điện thoại kêu, cô đi ra ngoài bắt máy.
"Alo."
"Tiểu Nhiễm, em ở đâu?"
"Cung Nguyện đã không sao đúng không?"
Lý Lận Thần im lặng một lúc.
"Không có việc gì."
"Em đang ở bên ngoài có chút việc, chuyện ảnh cưới để tính sau, nếu anh không muốn chụp, có thể nói cho em biết một tiếng."
Cô cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Minh Thành Hữu lấy hai quả trứng gà cùng một gói mì sợi từ trong tủ lạnh ra.
"Không phải là anh không ở đây sao?"
"Lâu lâu anh sẽ đến, dù sao nơi đây từng là nhà, không thể để cho nó không có hơi người được."
Minh Thành Hữu nói xong, xoay người đi vào phòng bếp. Phó Nhiễm bước tới định đi cùng.
"Không cần giúp sao?"
"Không cần."
Minh Thành Hữu cúi đầu, động tác hết sức chăm chú. Có người nói, phụ nữ lúc mang thai chính là hoàng hậu, đương nhiên được hưởng thụ toàn bộ nuông chiều, nhưng Minh Thành Hữu biết, Phó Nhiễm lại không có được điều đó.
Anh cắt mỏng cà chua, nhớ tới lần đầu tiên Phó Nhiễm làm đồ ăn cho anh.
Cà chua trứng gà.
Phó Nhiễm áp mặt vào khung cửa, suy nghĩ xuất thần, càng suy nghĩ càng thêm buồn bã.
Tay nghề của Minh Thành Hữu không khá là mấy, ít nhất cũng có chỗ không bị khét ăn được, trứng xốt cà chua cũng không đúng vị, nhiều muối, khẳng định là không cần cho thêm.
Phó Nhiễm cũng không tỏ ra dáng vẻ hưởng thụ.
Chính là còn có thể đối phó, miễn cưỡng cũng có thể ăn được, nghĩ đây là lần đầu tiên anh vào bếp, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Minh Thành Hữu đang chậm rãi ăn mỳ, bộ dáng lúc ăn của anh vẫn như vậy, tao nhã đến mức làm người ta nhìn quên cả ăn.
"Minh, Thành Hữu."
Phó Nhiễm do dự mãi một lúc sau mới mở miệng.
"Sao anh không ra nước ngoài, phương tiện chữa bệnh bên đó khẳng định là tốt hơn so với trong nước."
"Bây giờ thì ở đâu cũng giống vậy."
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn Phó Nhiễm.
"Có trái tim phù hợp, bọn họ sẽ báo cho anh biết."
"Vậy..."
Khóe mắt Phó Nhiễm hơi hơi nheo lại.
"Rất khó tìm?"
Chuyện này vốn là vấn đề nhạy cảm, đến ánh mắt Minh Thành Hữu cũng đã có thể thản nhiên nhận.
"Ừ, rất khó, vốn là di thể hiến tặng rất ít, còn phải tìm để phù hợp với chính mình, cho nên rất nhiều người đến chết cũng chưa tìm được di thể thích hợp với mình."
"Thành Hữu, chúng ta hoàn toàn tách ra đi, không cần ở cùng một thành phố."
Minh Thành Hữu gắp sợi mỳ lên, tầm mắt.
"Vì sao?"
"Em không tin là anh không hiểu."
Trong mắt Minh Thành Hữu ảm đạm, Phó Nhiễm lớn tiếng.
"Anh đi ra nước ngoài đi, tìm một nơi thich hợp, hoặc là đi đảo Hữu Nhiễm cũng được mà."
Sắc mặt anh hơi lộ ra vẻ giật mình, Phó Nhiễm nói tiếp.
"Lần đầu tiên đi em đã biết."
Minh Thành Hữu gật đầu, cô nghĩ là anh đã đáp ứng rồi.
"Anh rời đi, có lẽ sẽ tốt hơn đối với chuyện của hai chúng ta."
"Cho tôi xem ngày em cử hành hôn lễ đi đã."
Một chiếc đũa trong tay Phó Nhiễm rơi xuống bên chân, cô nặng nề đặt chiếc còn lại lên bàn.
"Anh còn ngại là mình chết không đủ nhanh phải không? Minh Thành Hữu, cái loại thống khổ này tôi đã nếm qua nên mới không muốn anh cũng nếm thử, anh cho là một hôn lễ mới làm cho tôi quyết tâm buông tay sao?"
Phó Nhiễm lấy tay chỉ vào nơi ngực mình.
"Nơi này mỗi ngày vẫn luôn đau, Minh Thành Hữu, anh cũng đừng lừa mình dối người, tôi có một trái tim khỏe mạnh còn đau muốn chết đi, huống hồ là anh?"
Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm ngực Phó Nhiễm.
Bỗng nhiên cảm thấy, lời nói đến bên miệng tất cả đều vô lực, có lời muốn nói đã không cần nói rõ nữa, ở đảo Hữu Nhiễm tốt đẹp như vậy rồi đến đột nhiên ném giấy đăng ký kết hôn, anh có bao nhiêu thật giả đóng kịch, Phó Nhiễm còn có thể không phân biệt được rõ ràng sao?
Khi đối mặt với sự sống và cái chết đặt, một chữ giải thích cũng đều là dư thừa, anh biết, cô cũng biết, như vậy là đủ rồi.
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về, hai người tuyệt nhiên không lên tiếng, xe chạy đến nửa đường, anh mới mở miệng nói trước.
"Được, anh đáp ứng em, rời khỏi nơi này."
Nơi nào đó trong lòng mềm nhũn, lại cảm giác trống vắng.
Đến gần Phó gia, nhìn thấy Lý Lận Thần đứng ở cửa xe, Phó Nhiễm nói Minh Thành Hữu thả cô xuống cách đó không xa, tận mắt thấy xe Minh Thành Hữu rời đi, cô mới tiến về phía trước.
Lý Lận Thần từ bên trong xe mở cửa đi ra, sắc mặt u ám.
"Đi đâu vậy?"
Phó Nhiễm đứng ở bên kia sườn xe, hai người đều nhìn ra xa xăm.
"Đi ra ngoài có chút việc riêng."
"Anh ta phải đi ?"
"Ừ."
Phó Nhiễm hạ tầm mắt, ánh mắt buồn bã.
"Anh ấy ra nước ngoài lo chuyện công ty bên đó, có lẽ sau này sẽ ở bên ấy luôn."
Lý Lận Thần nghe vậy, cũng không hỏi nhiều.
"Chuyện hôm nay chuyện em đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ là nhận được điện thoại của Cung Nguyện nói muốn gặp mặt lần cuối, anh không nghĩ tới cô ấy sẽ làm ra chuyện ấy."
"Anh đã nói chính mình giải quyết xong, như vậy là tốt nhất."
Phó Nhiễm tính đi vào.
"Muốn vào nhà ngồi một lúc sao?"
"Tiểu Nhiễm."
Lý Lận Thần lên tiếng gọi cô.
"Đi cục dân chính đăng kí, em nghĩ như thế nào?"
Phó Nhiễm cắn môi dưới, biết rõ là vẫn phải đi tới bước này.
"Đã chọn được ngày tốt sao?"
"Là thứ Sáu, mẹ anh đi chùa lựa ngày."
Phó Nhiễm thấy đầu óc nặng trĩu.
"Được rồi."
Lý Lận Thần nhìn theo bóng dáng cô rời đi.
"Tiểu Nhiễm, còn chuyện ảnh cưới?"
Phó Nhiễm không quay lại, cô chỉ cảm thấy mệt chết đi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
"Lần khác nói tiếp có được không? Em muốn nằm nghỉ."
Cô vào đến nhà, Chu quản gia đi ra từ phòng Phạm Nhàn, đến bên Phó Nhiễm nói qua đại khái tình hình, cô mát xa cho Phạm Nhàn theo thường lệ, được một lúc thì trò chuyện cùng bà.
"Mẹ, con sẽ kết hôn
Phạm Nhàn vẫn nhắm nghiền hai mắt, một chút cũng không có phản ứng như cũ.
"Qua vài ngày, con sẽ cùng Lý Lận Thần sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn, mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ đã ngủ lâu lắm rồi, đến lúc đó, mẹ còn phải nhìn thấy con mặc đồ cô dâu nữa."
Phó Nhiễm nói xong, lại phát hiện giọng nói của mình đang run rẩy, chính mình nghe còn không cảm giác vui sướng, như thế nào có thể truyền cho người khác được.
Chiếc áo cưới Minh Thành Hữu đưa cho, cô để trong tủ, bàn tay Phó Nhiễm khẽ vuốt ve đường viền thánh khiết, cô lấy áo cưới ra sau đó lại đặt vào bên trong hộp, lặp đi lặp lại.
Phó Nhiễm đi đến phía trước cửa sổ, mở cửa, mùi hoa quế bên ngoài sân Phó gia bay đến, cô chợt nghĩ, có lẽ lúc này Minh Thành Hữu đã rời khỏi thị trấn Nghênh An.
Không nhìn thấy, nói không chừng mới có thể lãng quên.
Cô dựa vào đầu giường nhìn giấy chứng minh thư, ngày mai sẽ đi cục dân chính, trong lòng Phó Nhiễm vẫn nặng nề, cô đem chứng minh thư để trên tủ đầu giường, đặt bàn tay lên bụng.
Nhìn hoàng hôn, ánh nắng chiều xuyên qua tấm kính cửa sổ, một màu máu lạ thường.
Lúc điện thoại di động vang lên, Phó Nhiễm đang ngủ, cô giật mình mở mắt, mới phát hiện mình cũng không đắp chăn, nuốt nước bọt thấy cổ họng đau rát.
Đưa tay tìm ở đầu giường một lúc, mới thấy điện thoại, liền bấm nút nghe. Cô còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói đã lên tiếng.
"Alo, Phó tiểu thư, tôi là Tiêu quản gia."
Phó Nhiễm sợ hãi.
"Tiêu quản gia, có
"Phu nhân kêu tôi báo cho cô một tiếng, bệnh tình Tam thiếu tái phát, đã đưa vào bệnh viện quân khu, có lẽ, có lẽ, không qua khỏi..."
Tiêu quản gia không nhịn được liền khóc, Phó Nhiễm nghẹn họng không nói nên lời.
"Bà nói cái gì?"
Bất ngờ xảy ra chuyện, khiến cho Phó Nhiễm sau một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Điện thoại đầu kia truyền đến tiếng tút tút, dài vô tận.
Tay chân Phó Nhiễm luống cuống lấy áo khoác, lập tức ra cửa, tới cửa mới phát hiện không lấy chìa khóa xe, vội vội vàng vàng lục tung tìm kiếm, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, ngay cả nghĩ lại xem chìa khóa để ở đâu cũng không nghĩ ra.
Lúc xe vừa ra khỏi Phó gia, trong mắt Phó Nhiễm đã không giấu được nước mắt, tay phải cô giữ tay lái, không phải cô đã đem hạnh phúc nửa đời sau của cô cùng anh ném ra ngoài rồi sao?
Đổi lấy một cái mạng của anh, không đủ sao?
Cô cứ một mực tin tưởng, chỉ cần cô kiên trì như vậy, khẳng định sẽ có hi vọng.
Nhưng Phó Nhiễm lại không biết, đến tột cùng ông trời vẫn không cho cô một cơ hội, có phải ông không chấp nhận trao đổi của cô? Tầm mắt Phó Nhiễm mơ hồ, sống mũi cay xè, có thể cảm giác có vị mặn chát nơi khóe miệng,
Nếu Minh Thành Hữu đều không qua khỏi cửa ải này, cô cứ kiên trì bỏ qua hạnh phúc sau này của mình, còn có gì ý nghĩa nữa?